Chương 26: Có phải cậu thích tôi rồi không
Buổi lặn biển được hẹn vào chiều, Minh Sương hiếm khi được ngủ nướng mà không bị lôi dậy sớm.
Lúc tỉnh dậy đã gần trưa, trong phòng không một bóng người. Gọi điện thoại hỏi mới biết cô ấy đang đi dạo trên bãi biển.
Nàng thay đồ xong xuống lầu, hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng. Nàng đứng đợi ở cửa một lúc mới thấy Diệp Đình Sương xuất hiện, bên cạnh còn có hai cô gái khác, là Christine và Emma.
Minh Sương chào hỏi họ xong, liền hỏi: "Sao mọi người lại đi cùng nhau vậy?"
"Chúng tôi gặp nhau lúc chạy bộ trên bãi biển." Christine nói.
Minh Sương ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Đình Sương: "Sáng sớm ra bãi biển chạy bộ?"
"Tập thể dục buổi sáng, không được à?" Diệp Đình Sương đi trước ngồi xuống.
"Trước đây tôi rủ cậu đi vận động mấy lần cậu đều không đi, hôm nay sao lại đổi tính vậy?" Minh Sương ngồi xuống đối diện cô, rồi thấy Christine định ngồi vào vị trí bên cạnh Diệp Đình Sương, nàng vội vàng đứng dậy, đổi sang phía đối diện.
Christine liền ngồi vào vị trí nàng vừa ngồi.
Diệp Đình Sương không trả lời câu hỏi của nàng, quay đầu gọi món với người phục vụ.
Minh Sương lại nhìn về phía hai người đối diện: "Hai bạn đến đây chơi mấy ngày rồi, định ở lại bao lâu?"
"Chiều nay đi lặn biển, ngày mai là có thể về rồi." Christine trả lời.
"Hai bạn cũng đi lặn biển à?"
"Đúng vậy, chúng tôi hẹn vào buổi chiều."
Minh Sương lại hỏi thêm thời gian cụ thể, phát hiện khung giờ của họ rất gần nhau.
"Oa, đây có phải là duyên phận mà các bạn thường nói không?" Christine vui vẻ nói: "Tôi còn là lần đầu tiên đi lặn biển đấy, có các bạn đi cùng thì càng vui hơn. Hai bạn biết lặn không?"
"Tôi có chứng chỉ lặn, đã từng làm bán thời gian rồi." Minh Sương nói.
"Ngầu quá!"
Emma cũng có chút phấn khích: "Bạn có thể dẫn tôi đi chơi được không?"
"Được chứ."
"Tốt quá, nếu không phải bạn có bạn gái rồi, tôi đã yêu bạn mất." Emma kích động nói.
"Khụ—" Minh Sương đột nhiên ho khan hai tiếng: "Bạn gái?"
"Tôi nghe Christine nói hết rồi." Emma chỉ vào nàng và Diệp Đình Sương, rồi cười.
Diệp Đình Sương: "..."
Minh Sương thấy cô không giải thích, liền cười mà không nói gì, sau đó chuyển chủ đề: "Ăn cơm, ăn cơm đi."
Ăn xong, mọi người về phòng thu dọn đồ đạc, rồi khởi hành đến trung tâm lặn biển. Rất nhanh họ lại gặp nhau, cùng với một vài người bạn khác của Christine.
Những người khác đều là lần đầu tiên chơi, nên cần phải được huấn luyện và hướng dẫn trước. Còn Diệp Đình Sương đã quen thuộc, hơn nữa Minh Sương lại có chứng chỉ, nên huấn luyện viên liền dẫn họ xuống biển trước.
"Có bất kỳ tình huống nào thì ra hiệu cho huấn luyện viên, tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu, đừng sợ." Minh Sương dặn dò.
"Biết rồi." Diệp Đình Sương theo huấn luyện viên cùng lặn xuống biển. Ngoài lúc đầu cơ thể hơi không quen, sau đó thì trạng thái rất tốt.
Nước biển trong vắt, đàn cá lướt qua bên người, những rạn san hô đủ màu sắc rực rỡ mê người. Cô lại gần ngắm nhìn một lúc, người bên cạnh dường như không kìm được sự náo động trong cơ thể, bơi về phía trước một cách mạnh mẽ, xoay hai vòng, hai chân đung đưa, đàn cá xung quanh cũng bơi theo sau.
Diệp Đình Sương chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, chấn động trước sự bao la và sức sống của đáy biển, lại kinh ngạc trước sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên.
Giờ khắc này, hình ảnh nàng tiên cá trong mắt cô dường như đã trở nên cụ thể.
Minh Sương bơi một vòng trở về, chìa tay về phía cô. Diệp Đình Sương nắm lấy.
Đàn cá vây quanh họ rời đi, ánh mặt trời trong nước ngày càng gần, dường như chỉ cần vươn tay là có thể hái được mặt trời.
Diệp Đình Sương bất giác vươn tay còn lại, chạm vào vầng sáng lan tỏa đó. Cơ thể cô lại bị người ta kéo xoay nửa vòng, đặt lên tay đối phương, rồi không tự chủ được mà xoay theo nàng. Khoảnh khắc ngoi lên khỏi mặt nước, thứ làm cô choáng ngợp không phải là ánh sáng chói chang, mà là hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười rạng rỡ in vào mắt cô.
Diệp Đình Sương ngẩn ngơ nhìn nàng, nghe thấy có người đang gọi họ ở cách đó không xa. Quay đầu lại, là nhóm của Christine, đang vẫy tay với họ từ trên bờ.
Sau khi lên bờ, Minh Sương bị những người khác vây quanh hỏi về cảm giác khi lặn biển.
Diệp Đình Sương đi thay đồ lặn trước. Lần này, cô lại chủ động tìm huấn luyện viên xin video quay lại.
Vì Minh Sương không phải học viên, nên video đều được quay từ góc độ của cô. Chỉ có một đoạn ở giữa quay được Minh Sương, máy quay theo cái ngoảnh đầu của cô, lưu lại hình ảnh Minh Sương tự do bơi lội dưới đáy biển.
Cuối cùng là cảnh hai người nắm tay nhau xoay tròn bơi lên, có chút quá lãng mạn.
Lãng mạn?
Cô chưa bao giờ nghĩ từ "lãng mạn" sẽ xuất hiện trên người mình, nhưng đây đúng là suy nghĩ sâu thẳm nhất trong lòng cô.
Chuyến đi lần này thật không tệ, rất nhiều cảm xúc và trải nghiệm chưa từng có cô đều đã được tự mình nếm trải.
Cô đợi hồi lâu mới thấy Minh Sương trở về, đi cùng còn có Emma.
"Sao hai người lại về cùng nhau?"
"Cô ấy hơi sợ, nhờ tôi xuống nước trông giúp. Chơi được một lúc thì cô ấy về trước." Minh Sương nói.
Emma không hiểu họ đang nói gì, chỉ một mực cảm ơn Minh Sương, nhất định đòi mời họ ăn tối. Nói xong liền vội vàng đi thay đồ, Minh Sương cũng đi theo sau.
Không lâu sau, những người khác cũng lần lượt trở về, tụ tập lại thảo luận về cảnh sắc và tâm trạng khi lặn biển, đúng là có người vui có người buồn.
"Tôi không thấy được cảnh sắc như trong tưởng tượng, Lily, còn bạn thì sao?" Christine hỏi.
"Tôi đã thấy được cảnh sắc rất đẹp." Diệp Đình Sương nói, liếc nhìn Minh Sương.
"Vậy thì tốt quá, thật mừng cho bạn!" Christine nói.
Minh Sương liếc nhìn Christine, rồi không để lại dấu vết mà đi đến đứng giữa hai người, quay đầu hỏi Diệp Đình Sương: "Thật sự thấy được à?"
"Ừm."
"Không có tiếc nuối gì chứ?"
"Không có."
Thấy cô hài lòng với sự sắp xếp của chuyến đi lần này, Minh Sương cũng vui theo, cuối cùng không uổng công chờ đợi mấy ngày.
Bữa tối do Emma mời, cô ấy nhiệt tình mời mọc, thật khó từ chối. Trong bữa tiệc, mọi người trò chuyện về chuyện trường lớp, tự nhiên liền hỏi thăm về trường học của họ.
Christine hỏi Diệp Đình Sương trước. Diệp Đình Sương nhìn quanh một vòng, phát hiện ánh mắt của Minh Sương đặc biệt nghiêm túc, liền nói: "Tôi không du học ở Mỹ, nói ra các bạn cũng có thể không biết."
Minh Sương ngạc nhiên: "Vậy cậu du học ở đâu?"
Nàng vẫn luôn nghĩ đối phương cũng đang du học hoặc làm việc ở đây, không ngờ lại không phải. Vậy cô ấy đến đây làm gì?
"Bí mật." Diệp Đình Sương nhếch mép.
Emma lại hỏi Minh Sương học trường nào, có cơ hội gặp nhau ở giải bóng rổ của trường không.
Minh Sương khó chịu liếc nhìn Diệp Đình Sương: "Không có cơ hội đâu, tôi sắp tốt nghiệp rồi."
Còn về việc học trường nào, nếu đối phương không chịu tiết lộ, thì nàng cũng sẽ không nói.
Lúc về, hai người từ biệt họ rồi đi. Đi ngang qua bãi biển, Diệp Đình Sương đi tới, dẫm lên vùng nước cạn, ngắm nhìn vầng trăng sáng trên biển mà xuất thần.
"Nghĩ gì vậy?" Minh Sương hỏi bên cạnh.
"Có phải sắp đến Trung thu rồi không?"
Minh Sương nhìn lịch: "Còn hơn mười ngày nữa."
"Nhanh thật, lại sắp đến Trung thu rồi."
"Sao vậy, nhớ nhà à?"
Diệp Đình Sương không trả lời, chỉ lặng lẽ ngắm trăng.
"Rõ ràng không quen ăn đồ Tây, lại nhớ nhà, tại sao cậu còn muốn ở lại nước ngoài?" Minh Sương hỏi.
Diệp Đình Sương từ từ cụp mắt, thấp giọng hỏi: "Cậu đã xem một bộ phim chưa?"
"Phim gì?"
"Tôi quên tên rồi. Trong phim kể về một cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, có một cô con gái lớn. Vài năm sau lại sinh một cậu con trai nhỏ. Cô bé vốn rất vui mừng vì sắp có em trai, nhưng không ngờ, lúc bố cô bé bế em trai về, còn mang theo cả một cô em gái nữa."
Minh Sương: "Sinh đôi trai gái à?"
Diệp Đình Sương lắc đầu: "Cô em gái đó chỉ nhỏ hơn cô bé một tuổi."
"Con riêng à." Minh Sương bừng tỉnh ngộ.
"Lúc đầu cô bé rất khó chấp nhận sự thật này, cảm thấy cô em gái này là kẻ phá hoại gia đình, làm mẹ cô bé buồn bực sinh bệnh, nên vô cùng ghét cô ta, không cho em trai thân thiết với cô ta. Cô bé phát hiện ra rằng ngay cả bố mẹ yêu thương nhau nhất cũng sẽ có vấn đề, nên cũng không có thái độ tốt với bố."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... mọi người dần dần lớn lên, tình cảm của bố mẹ ngày càng tốt hơn. Mẹ cô bé nói cho cô bé biết sai lầm năm đó thực ra có uẩn khúc khác, là bị người khác hãm hại. Bố cô bé bao nhiêu năm nay vẫn luôn cố gắng hàn gắn mối quan hệ trong gia đình, nhưng lại không dám thân thiết với hai cô con gái, sợ bên trọng bên khinh, chỉ dám âm thầm quan tâm họ, tiếc là..."
"Tiếc là mọi người đã quen với cách sống cũ, không ai dám phá vỡ bức tường vô hình đó trước?"
Diệp Đình Sương gật đầu: "Tuổi dậy thì là lúc tâm tư nhạy cảm nhất. Cô gái đó có lẽ đã hối hận, có lẽ là không muốn đối mặt, nên đã chọn cách trốn tránh, ra nước ngoài học. Không lâu sau, cô bé nghe nói em gái cũng đã dọn ra ngoài ở."
Minh Sương im lặng một lúc, chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, nói: "Tôi chưa xem bộ phim này, kết cục cuối cùng thế nào?"
"Không biết, tôi cũng quên mất rồi." Nước biển dâng qua mắt cá chân, Diệp Đình Sương xoay người: "Về thôi."
Phía sau bỗng vang lên giọng của Minh Sương: "Thật đáng tiếc."
"Gì vậy?" Diệp Đình Sương quay đầu lại.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy trên đời này luôn có đủ loại hiểu lầm và tiếc nuối." Minh Sương nhún vai, đi đến bên cạnh cô, bâng quơ nói: "Nhưng mà, dùng sự áy náy để trừng phạt bản thân và gia đình, mới là điều đáng tiếc nhất."
Diệp Đình Sương dừng bước: "Cậu nói cô gái đó làm không đúng à?"
"Tôi đâu có nói vậy, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, người ngoài nói dăm ba câu làm sao hiểu hết được?"
"Vậy nếu cậu là người đó, cậu sẽ làm thế nào?"
Minh Sương quay đầu, cười toe toét: "Cậu hiểu tôi không? Nếu chưa hiểu thì không ngại để cậu hiểu thêm. Tôi ấy à, trước giờ không thích vòng vo, yêu ghét đều rất trực tiếp. Lúc ghét, tôi có thể làm còn tuyệt tình hơn cả cô gái kia. Nếu hối hận, tôi cũng sẽ nói thẳng với gia đình, còn hơn là tự trừng phạt mình, rồi lại để gia đình nghĩ rằng cô ấy không vượt qua được, trong khi thực ra cô ấy đã sớm buông bỏ rồi, không phải sao?"
Diệp Đình Sương đứng im nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Sao vậy, có phải rất ghen tị với tâm thái của tôi không?" Minh Sương đắc ý ngẩng cằm.
Diệp Đình Sương lắc đầu: "Người yêu ghét mãnh liệt, thực ra là không có cảm giác an toàn."
Minh Sương sững sờ, ánh mắt tối sầm, sau đó bật cười: "Tôi không có cảm giác an toàn? Cậu đùa gì vậy?"
"Yêu và ghét của cậu, đều là vì không sợ làm tổn thương người khác. Cậu không có người thực sự quan tâm, cũng cảm thấy không có ai sẽ thực sự quan tâm đến cậu, nên có thể không chút kiêng dè mà bộc lộ cảm xúc. Yêu được là lãi, ghét rồi cũng chẳng sao."
Minh Sương há miệng, thế nhưng không tìm được một câu nào để phản bác. Hồi lâu sau mới bất đắc dĩ cười: "Cậu đúng là người không có tình thú, lúc này có thích hợp để phân tích tâm lý của tôi không?"
"Vậy thì thích hợp làm gì?"
"Tôi cũng không biết... hay là cứ hôn đi." Minh Sương đè đầu cô xuống, chặn lấy đôi môi mềm mại mà sắc bén của cô.
Cách đó không xa bỗng vang lên những tiếng cười khúc khích.
Hai người quay đầu lại, thấy bên đó có mấy bóng người đang ngồi xổm, tay vẫy điện thoại, ánh đèn pin chiếu lên người họ.
"Ngọt ngào quá đi!" Christine hô lên, những người khác đều hét lên.
"Sao các bạn lại ở đây?" Minh Sương hỏi.
"Chúng tôi chỉ đang chơi gần đây thôi, vô tình phát hiện ra hai bạn. Hai bạn thật là— câu đó nói thế nào nhỉ? Chỉ tiên tròn tròn không tiên tiên?"
"Chỉ tiện uyên ương không tiện tiên." Diệp Đình Sương sửa lại phát âm cho cô gái.
"Đúng đúng đúng, chính là câu đó, hai bạn hợp nhau quá, hôn thêm một cái nữa đi!"
Những người khác cũng hùa theo: "Kiss kiss!"
"Là do họ nói đấy nhé." Minh Sương bất đắc dĩ nhìn Diệp Đình Sương, dắt tay cô, xoay người bỏ chạy, lớn tiếng trả lời: "Nhưng tôi không cho các bạn xem đâu!"
Phía sau vang lên tiếng cười vang.
Diệp Đình Sương quay đầu lại, khóe miệng cũng không kìm được mà cong lên. Gió biển thổi qua gò má, xua đi cái nóng của mùa hè, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy nhẹ nhàng.
"Đùa gì chứ, chuyện thân mật như vậy sao có thể cố ý khoe cho họ xem được, cậu nói đúng không?" Minh Sương đẩy cửa phòng.
"Ừm."
"Chạy mệt chết đi được." Minh Sương buông tay ra, vừa định đi rửa mặt thì cổ tay bỗng bị người ta nắm chặt. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị ấn vào sau cửa, một đôi môi ấm áp bỗng áp lên.
Nàng sững sờ một lúc, nhìn người có chút nhiệt tình trước mặt, khóe miệng không kìm được mà giương lên. Vừa hôn vừa không quên hỏi: "Này, có phải cậu thích tôi rồi không? Cậu đừng có mà động lòng trước đấy nhé."
"Không có đâu." Vẻ mặt mê đắm, nhưng giọng nói lại lạnh lùng và chắc chắn.
Minh Sương cười một tiếng, cùng cô chìm vào sự dịu dàng: "Được, để tôi xem miệng cậu rốt cuộc có cứng được bao lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro