Chương 40: Cờ nhảy

Không lâu sau, Minh Sương lướt mạng xã hội thì thấy bài đăng của Diệp Nam Nịnh. Đó là một tấm ảnh chụp Diệp Nam Nịnh mặc lễ phục tốt nghiệp, tay ôm hoa tươi, bên cạnh là Đỗ Khê Nhiễm, cả hai đều đang cười rạng rỡ.

Bên dưới phần bình luận, các đồng nghiệp thi nhau để lại lời nhắn:

Xứng đôi quá! Thật sự rất xứng đôi!

Tốt nghiệp vui vẻ! Chúc cậu và sếp Đỗ trăm năm hạnh phúc!

Sớm về nước nhé, chờ hai người về phát kẹo mừng đây!

"Hừ." Minh Sương khinh bỉ một tiếng. Đúng là một đám gió chiều nào che chiều nấy, lúc Diệp Nam Nịnh mới công khai, ai nấy đều hóng chuyện, nói lời ra tiếng vào cũng không ít.

Bây giờ biết người ta là con gái cưng của sếp lớn thì lại xúm vào nịnh nọt.

Nàng vừa thầm mắng, vừa mở khung chat của Diệp Nam Nịnh: 【 Tốt nghiệp vui vẻ nhé. 】

Diệp Nam Nịnh: 【 Cảm ơn chị (^▽^) 】

Minh Sương: 【 Đang làm gì đấy? 】

Diệp Nam Nịnh: 【 Đang ăn cơm ở nhà, sếp Đỗ cũng đến nữa (/ω\) 】

Minh Sương kinh ngạc ngồi bật dậy. Nàng vốn tưởng lần trước ông Diệp ở công ty chỉ là giữ thể diện cho Diệp Nam Nịnh nên mới chấp nhận Đỗ Khê Nhiễm, chứ nhìn gương mặt lạnh như tiền của ông ấy, thật sự không nhìn ra chút dấu vết nào cho thấy ông thích Đỗ Khê Nhiễm.

Vậy mà bây giờ Đỗ Khê Nhiễm đã thành công gia nhập gia đình họ rồi sao?

Thế này... cũng quá hạnh phúc rồi đi?

Trong lòng nàng bỗng dâng lên một luồng ghen tị, nàng gọi ngay cho Diệp Đình Sương: "Khi nào tôi có thể đến nhà cậu chơi?"

"?" Diệp Đình Sương ngơ ngác, "Bên ngoài không đủ chỗ cho cậu chơi à? Nhà tôi có gì vui đâu?"

Minh Sương ai oán nói: "Đỗ Khê Nhiễm đến nhà cậu ăn cơm, cậu có biết không?"

"Ồ, vừa mới biết."

"Ba mẹ cậu đều chấp nhận cô ta rồi à?"

"Đúng vậy."

"Vậy ba mẹ cậu cũng thoáng thật đấy." Không giống như ông già cổ hủ nhà mình, đúng là người so với người, tức chết đi được!

Diệp Đình Sương im lặng một lát rồi nói: "Gia đình tôi... có hơi phức tạp, ba mẹ vốn dĩ cũng không có lập trường cứng rắn nào để ngăn cản họ cả, chỉ cần Diệp Nam Nịnh vui vẻ là được, con bé thích đàn ông hay phụ nữ cũng không quan trọng."

Minh Sương lập tức cảnh giác, thăm dò: "Vậy nếu là cậu công khai, liệu có được thuận lợi như vậy không?"

"Tại sao tôi phải công khai?"

"..."

Minh Sương hừ lạnh một tiếng: "Không thèm nói chuyện với cậu nữa."

Diệp Đình Sương đợi nàng cúp máy trước, nhìn điện thoại ngẩn ngơ, mãi cho đến khi nhân viên chuyển nhà đến báo rằng đồ đạc đã thu dọn xong.

Cô gọi điện về nhà, báo ngày về nước, tiện thể hỏi thăm tình hình.

Diệp Đình Viễn che miệng điện thoại, đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai: "Em đến giờ vẫn không thể tin được, chị hai lại yêu chị Đỗ! Khó trách Hà Nhược từ chối lời tỏ tình của em, hu hu hu hu..."

Diệp Đình Sương: "Đồ vô dụng."

"Hu hu hu hu em phải làm sao bây giờ?"

"Sau này hẵng tính, đưa điện thoại cho mẹ đi."

Điện thoại được chuyển đến tay bà Phó, bà hỏi rõ lịch trình của cô, rồi lại kể về tình hình của Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm, cảm thán nói: "Cả nhà chúng ta cuối cùng cũng có người có thể cùng ba con bàn chuyện công việc. Ba con ấy à, cũng chỉ có Tiểu Diệp là nối nghiệp ông ấy, mà lại không thích nói chuyện. Như vậy cũng tốt, Tiểu Đỗ vừa hay bù đắp được tiếc nuối của ông ấy."

Diệp Đình Sương khẽ cười, không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh Minh Sương trò chuyện với ba mình, không biết sẽ là khung cảnh như thế nào?

Lúc này, cô bỗng nghe thấy giọng của Đỗ Khê Nhiễm ở đầu dây bên kia: "Ủa, Minh Sương kết bạn với chik này."

Ngay sau đó là giọng nói tò mò của Diệp Nam Nịnh: "Thật không? Cậu ấy kết bạn với chị làm gì?"

Đỗ Khê Nhiễm: "He he, em xem này."

Khổ nỗi là đang gọi điện thoại nên không thể thấy rõ tình hình, nhưng cô đoán chắc là Đỗ Khê Nhiễm đã đưa thẳng lịch sử trò chuyện cho Diệp Nam Nịnh xem.

...Đáng ghét!

Cô có chút tò mò không biết nội dung cuộc trò chuyện đó là gì.

Kết thúc cuộc gọi, cô gửi cho Minh Sương một tin nhắn: 【 Cậu kết bạn với Đỗ Khê Nhiễm à? 】

Ming: 【 Ừm. 】

Y: 【 Cậu tìm cô ta có việc gì? 】

Bên kia mãi không thấy trả lời.

Minh Sương đương nhiên sẽ không nói cho cô biết là nàng muốn hỏi thăm sở thích của ông Diệp!

Chỉ tức cái con người Đỗ Khê Nhiễm đáng ghét kia, chỉ lo khoe mẽ mà chẳng làm được việc gì ra hồn.

May mà cuối cùng Đỗ Khê Nhiễm cũng có chút lương tâm, giúp nàng hỏi dò thái độ của hai bác, rồi nhắn lại cho nàng: "Ý của hai bác là, chỉ cần bọn trẻ thích, đối tượng nào cũng không sao, chủ yếu là nhân phẩm tốt, đối xử tốt với chúng nó."

Minh Sương: 【 Nhân phẩm của tôi cũng được mà phải không? 】

Đỗ Khê Nhiễm: 【 Tàm tạm. 】

Minh Sương: 【 ? Chúng ta cũng như nhau cả thôi! 】

Đỗ Khê Nhiễm: 【 ? Đừng có vơ đũa cả nắm, tôi bây giờ là người nhà được hai bác công nhận rồi đấy, hi hi! 】

Minh Sương: 【......】

Minh Sương thật sự ghen tị đến ngứa cả răng, nhưng biết làm sao được, nàng đến Diệp Đình Sương còn chưa chinh phục được, nói gì đến ba mẹ cô ấy.

Ai.

Thảm, thảm quá đi mất.

Ngày hôm sau ở công ty, lúc ăn cơm, nàng thấy Đỗ Khê Nhiễm là lại thấy chua lòm, chẳng buồn đáp lời họ.

Dù cả hai đã nộp đơn xin nghỉ, nhưng vẫn còn phải bàn giao công việc nên chưa thể đi ngay. Trước đây họ còn phải che giấu tình cảm, giờ cả công ty đều đã biết nên cũng mặc kệ, lúc ăn cơm cũng ngồi cùng nhau.

Hồ Giai Húc lại là một kẻ hóng chuyện kiêm lắm lời, biết được hôm qua Đỗ Khê Nhiễm đã đến nhà họ Diệp, liền không ngừng hỏi han chi tiết buổi ra mắt.

"Người nhà đều rất dễ gần, không hề ra vẻ gì cả, đối xử với tôi cũng rất tốt, cứ gắp thức ăn cho tôi mãi." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Minh Sương khinh thường bĩu môi.

"A! Thật không? Sếp Diệp cũng gắp thức ăn cho chị á?" Hồ Giai Húc kinh ngạc.

Minh Sương lén vểnh tai lên nghe.

"Chứ sao nữa, ông ấy còn rủ tôi chơi cờ, khen tôi cờ nghệ cao." Đỗ Khê Nhiễm đắc ý nói, Diệp Nam Nịnh ở bên cạnh gật đầu lia lịa.

"Ủa, sao em không biết là sếp Đỗ biết chơi cờ vậy? Chị chơi cờ gì thế?" Hứa Hoan trong tổ là người cũ của Đỗ Khê Nhiễm, mới được thăng chức không lâu nhưng tình nghĩa vẫn còn, lúc này cũng ghé sang hóng chuyện.

"Cờ nhảy." Đỗ Khê Nhiễm kiêu ngạo giơ ngón cái lên, "May mà hồi bé em gái tôi cứ bắt tôi chơi cùng, không thì lấy gì ra mà dỗ ba vợ vui?"

Mọi người: "..."

Một lúc lâu sau, Minh Sương mới tổng kết: "Sếp Diệp có EQ thật cao."

Hứa Hoan: "Đúng vậy, biết hạ mình để hòa hợp."

Hồ Giai Húc gật đầu lia lịa.

"Sao, các người coi thường cờ nhảy à?" Đỗ Khê Nhiễm quay đầu hỏi, "Tiểu Diệp, có phải sếp Diệp thật sự rất thích cờ nhảy không?"

Diệp Nam Nịnh chớp mắt, đối diện với cô ta một lúc rồi gật đầu: "Ừm, sếp Đỗ nói đúng."

Mọi người một phen thổn thức, hóa ra phương thức giải trí cao cấp nhất, thường lại dùng những trò chơi giản dị nhất.

Buổi chiều, Minh Sương thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi công tác.

Lần này nàng đến nước M, vì Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên từ chức, ai cũng đang nhòm ngó vị trí trống đó.

Mấy hôm trước nàng đã liên lạc với khách hàng cũ hồi còn làm việc ở nước ngoài, hẹn xong thời gian liền tự mình bay qua đó gặp mặt, đến cả phiên dịch cũng không cần, nên phòng nhân sự rất nhanh đã đặt vé máy bay và khách sạn cho nàng.

Ngày nàng đi, Diệp Đình Sương về nước.

Sau khi sắp xếp xong hành lý, cô hỏi: "Sao trong nhà chỉ có hai người vậy? Diệp Đình Viễn đâu?"

"Theo đuổi tình yêu rồi, tỏ tình bị từ chối, chạy ra ngoại ô rồi." Bà Phó nói.

Diệp Đình Sương cười hai tiếng: "Thằng nhóc này từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, chịu chút thất bại cũng tốt."

"Tối nay gọi Tiểu Diệp qua ăn cơm đi, con bé sắp đi du học, con vừa hay cho nó chút kinh nghiệm."

"Vâng."

"Gọi cả Đỗ Khê Nhiễm đến nữa." Ông Diệp Nghị Vân đột nhiên nói.

"Được." Bà Phó quay đầu liền mách lẻo với Diệp Đình Sương, "Ba con đúng là buồn cười chết đi được. Lần trước thuận miệng hỏi Tiểu Đỗ có biết chơi cờ không, kết quả Tiểu Đỗ lại chơi cờ nhảy với ông ấy. Ông ấy phải căng da đầu ra học, giờ lại nghiện, hai hôm nay trước khi ngủ toàn lén lên mạng luyện tập, chờ cơ hội gỡ gạc lại."

Sắc mặt ông Diệp Nghị Vân có chút ngượng ngùng, cứng đờ cất điện thoại đi.

Thấy vậy, Diệp Đình Sương phá lên cười lớn.

Ăn cơm tối xong, Đỗ Khê Nhiễm chơi cờ cùng ông Diệp Nghị Vân, Diệp Đình Sương thì chia sẻ kinh nghiệm du học với Diệp Nam Nịnh, tiện thể giúp cô chọn trường.

Hơn 10 giờ, hai người họ mới rời đi, ba mẹ cũng chuẩn bị đi nghỉ.

Diệp Đình Sương nhìn đồng hồ, trở về phòng, gọi điện cho Minh Sương.

Lần này trở về, cô không báo trước. Lần trước chia tay, Minh Sương nói muốn ra sân bay đón. Nhưng hôm nay là ngày làm việc, nên cô không muốn làm phiền đối phương.

Đương nhiên, còn có một lý do khác.

Cô muốn cho đối phương một bất ngờ.

Kết quả điện thoại mãi không có ai nghe, gọi liên tiếp mấy cuộc đều như vậy.

...Chẳng lẽ giận mình rồi?

Từ lần nói chuyện trước, Minh Sương không hề trả lời tin nhắn, cũng không để ý đến cô nữa.

Cô xem lại đoạn lịch sử trò chuyện, không tìm ra lỗi lầm gì lớn, không nghĩ đối phương lại vì vậy mà giận dỗi không thèm để ý đến mình, nhưng lại mơ hồ lo lắng -- chẳng lẽ thật sự giận rồi? Hay là đã xảy ra chuyện gì?

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện nửa đêm có hai cuộc gọi nhỡ của Minh Sương.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc không phải là giận dỗi.

Y: 【 Tôi về nước rồi, có rảnh cùng ăn một bữa cơm không? 】

Ming: 【 A?! Cậu về sao không nói trước một tiếng? Tôi đang đi công tác ở nước M! 】

Y: 【 Vậy đợi cậu đi công tác về rồi tính sau. 】

Ming: 【 Được! Chờ tôi! 】

Ban ngày, Diệp Đình Sương đến cửa hàng xem xét, hơn nửa tháng trước đã trang trí xong xuôi, những thứ khác bà Phó đều đã sắp xếp theo yêu cầu của cô, giấy phép cũng đã được duyệt, rất nhanh là có thể chính thức khai trương.

Cô đăng một thông báo tuyển dụng lên mạng, dự định tuyển mấy nhân viên bán hàng và tiếp đãi khách. Cô không giỏi bán hàng, lúc bận cũng không có thời gian tìm khách, trước đây phần lớn đều là July dẫn khách hàng mới đến gặp cô, trực tiếp trao đổi yêu cầu.

Kết quả thông báo tuyển dụng vừa đăng không bao lâu, đã có người chủ động tìm đến.

"Chị, chị có tuyển nhân viên làm thêm nghỉ hè không? Em với Đỗ Hà Nhược có thể đến làm cho chị!" Diệp Đình Viễn nói trong điện thoại.

"Em thiếu tiền tiêu à?"

"Em không thiếu, nhưng Hà Nhược thiếu, cậu ấy muốn tự mình kiếm chút tiền tiêu vặt."

Diệp Đình Sương nghĩ cửa hàng mới khai trương chắc toàn là việc vặt, vừa hay cô bé kia cũng hướng ngoại, nói chuyện với ba mẹ cô cũng không hề sợ sệt, đối nhân xử thế chắc không thành vấn đề, cũng cho cô thêm chút thời gian để tuyển chọn nhân viên chính thức.

"Được, tuần sau đến báo danh."

"Dạ vâng, cảm ơn chị! Yêu chị!"

Bận rộn mấy ngày, cuối cùng cô cũng nhận được tin Minh Sương sắp về, đối phương gửi thẳng cho cô ảnh chụp màn hình lịch trình, báo thời gian cụ thể, rồi hẹn cô ăn cơm.

Y: 【 OK. 】

Nhận được câu trả lời hài lòng, Minh Sương mới cất điện thoại, đeo bịt mắt, ngủ một giấc trên máy bay.

Chuyến bay dài khiến người ta ngồi đến đau lưng mỏi gối, sau khi hạ cánh, nàng cứ không ngừng xoa vai và gáy, lại ngáp ngắn ngáp dài.

Đang lúc nàng mệt mỏi rã rời bước ra khỏi cổng, bỗng nghe có người gọi mình: "Minh Sương."

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, thấy Diệp Đình Sương đang đứng trong đám người đón ở sân bay, vừa mừng vừa sợ đi tới: "Trùng hợp vậy, sao cậu lại ở đây? Đến đón người à?"

"Ừm, đón cậu." Diệp Đình Sương nói.

Đầu óc đang váng vất của Minh Sương dường như cuối cùng cũng có thể hoạt động bình thường, nàng không thể tin nổi chỉ vào mình: "Đón tôi? Thật không?"

"Ừm, tôi vừa hay làm việc gần đây, nên thuận tiện qua đón cậu." Diệp Đình Sương xoay người đi về phía bãi đỗ xe, "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

Minh Sương vui vẻ đi theo cô, ngồi lên xe rồi, hoảng hốt nhìn vào gương thấy bộ dạng của mình lúc này, có thể nói là vô cùng thảm hại.

Nàng thầm nghĩ muốn trang điểm lại một chút, nhưng thật sự quá mệt, dù sao đối phương cũng không chỉ một lần thấy mặt mộc của mình rồi.

Không ai có thể lúc nào cũng đẹp được.

Chấp nhận sự thật này đi, đồ mê gái đẹp!

Minh Sương đột nhiên lườm Diệp Đình Sương một cái.

"?"

Diệp Đình Sương không hiểu ra sao, thấy dáng vẻ bôn ba mệt mỏi của nàng, bèn nói: "Cậu ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi."

"Được." Minh Sương điều chỉnh ghế, nằm thẳng xuống.

"Địa chỉ."

"Lan Đình Hiên."

Xe dừng lại trong khu dân cư, Diệp Đình Sương quay đầu, thấy nàng ngủ say sưa, không nỡ đánh thức, bèn lấy điện thoại ra chơi, quyết định để nàng ngủ thêm nửa tiếng nữa.

Kết quả chưa đến nửa tiếng, Minh Sương đã tỉnh lại. Nàng khẽ rên một tiếng rồi ngồi dậy, hai mắt vô thần nhìn khung cảnh bên ngoài, bỗng nói: "Tôi phải đi siêu thị, cậu đi cùng tôi."

"Ở đâu?"

"Ngay phía trước, ở cổng vào khu dân cư."

Hai người xuống xe, Diệp Đình Sương nhìn nàng vẫn còn ngái ngủ đi vào siêu thị, thẳng đến khu đồ chơi, tìm kiếm từng tầng một.

"Cậu muốn mua gì? Tôi tìm giúp cậu, cho bé mấy tuổi?"

"Cờ nhảy, cho đàn ông 50-60 tuổi."

Diệp Đình Sương sững lại, kỳ quặc nhìn nàng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Người đàn ông này, không phải tên là Diệp Nghị Vân chứ?"

"Đúng... Tìm thấy rồi!" Minh Sương đột nhiên sáng mắt lên, cúi người lấy một hộp cờ nhảy từ tầng hai, thanh toán xong lại có chút xấu hổ hỏi cô, "Cậu biết chơi không? Có thể dạy tôi không?"

Diệp Đình Sương dở khóc dở cười: "Ba tôi không thích mấy thứ này."

Minh Sương nhíu mày, tức giận buông hộp cờ xuống: "Đỗ Khê Nhiễm đáng ghét, lại dám lừa tôi!"

"Nhưng sau khi chơi với Đỗ Khê Nhiễm một lần, ông ấy hình như thật sự thích thứ này."

Minh Sương lại cầm hộp cờ lên, ôm vào lòng đi tính tiền, cố ý nói: "Lần này có được thăng chức hay không, là nhờ cả vào ván cờ này đấy!"

Diệp Đình Sương: Phụt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro