Chương 45: nụ hôn

Trên độ cao vạn mét, sau khi xem xong tài liệu của khách hàng, Minh Sương liền mở điện thoại ra, bắt đầu xóa bớt ảnh trong album.

Bức ảnh đầu tiên hiện ra chính là ảnh của Diệp Đình Sương chụp trong xưởng làm việc. Mái tóc cô được buộc lệch sang một bên, xõa xuống trước ngực, hai lọn tóc mai buông lơi tự nhiên, đổ những bóng mờ nhàn nhạt lên khuôn mặt dưới ánh đèn. Một tay cô cầm máy hàn, tập trung nhìn vào chiếc đế nhẫn trên bàn, trông vô cùng chuyên chú.

Nàng nhìn bức ảnh, bất giác mỉm cười.

"Oa, đây là bạn gái của chị à?" Cô cấp dưới ngồi bên cạnh hỏi, chính là người lần trước trong bữa tiệc đã uống say, lo sợ sẽ bị nàng cưỡng ép.

"Đẹp không?" Minh Sương đưa tấm ảnh cho cô ta xem.

"Đẹp ạ. Chị ấy đang vặn ốc vít à?"

"..." Minh Sương liếc một cái sắc lẹm.

"Ủa? Góc nghiêng này của chị ấy trông hơi giống Tiểu Diệp nhỉ."

Minh Sương mỉm cười thu điện thoại lại.

"Không lẽ chị... yêu thầm Tiểu Diệp không thành nên tìm người thay thế đấy chứ?" cô cấp dưới kinh ngạc nói.

Minh Sương nghiến răng: "Tôi quen cô ấy trước!"

"À, vậy thôi ạ. Em còn tưởng có thể hóng được một drama tình yêu cẩu huyết chứ, ha ha ha."

"Rảnh lắm phải không? Tài liệu chuẩn bị đã xem xét kỹ chưa?" Minh Sương hỏi.

Cô cấp dưới vội dẹp bỏ tâm hồn hóng hớt, cúi đầu kiểm tra lại tài liệu. Một lát sau, cô ta liếc thấy Minh Sương lại lấy điện thoại ra xem ảnh, đầu cũng bất giác nghiêng sang.

"Làm gì đấy?" Minh Sương từ từ quay sang nhìn cô ta.

"Xem một chút thôi mà, em cũng muốn ngắm gái xinh."

"Rốt cuộc em là thẳng hay cong?"

"Thẳng cũng thích ngắm gái xinh chứ bộ?"

"Không cho xem." Minh Sương nghiêng người, quay lưng lại để lén xem ảnh.

Chuyến đi này khá thuận lợi. Khách hàng mới là do đối tác cũ giới thiệu, sau vài ngày trao đổi cũng đã bước đầu đạt được ý định hợp tác.

Hai người vừa hạ cánh liền vội vã quay về công ty. Lúc đó đã là chập tối, Minh Sương mở một cuộc họp đột xuất để phân công nhiệm vụ cho dự án thu mua này.

Cuộc họp kết thúc, sau khi xử lý xong các việc lặt vặt đã gần 9 giờ tối, trong công ty vẫn còn không ít người đang tăng ca.

Nàng mệt mỏi lái xe về khu nhà, vừa vào thang máy vừa trả lời điện thoại của khách hàng, báo cáo về phương án và tiến độ của họ.

Trong phòng khách, Minh Nguyệt cũng đang làm việc. Thấy nàng về, chị vội vàng đặt máy tính xuống định ra đón, nhưng vừa định mở miệng đã bị nàng giơ tay ngăn lại.

Nàng chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình nói hai chữ "khách hàng", sau đó tiếp tục dùng tiếng Anh trả lời câu hỏi, rồi đi thẳng về phòng mình.

Minh Nguyệt gật đầu, nhìn theo bóng nàng vào phòng. Đồng hồ chỉ 10 giờ 13 phút. Chị lại ngồi làm việc một lúc, thời gian đã gần 11 giờ mà Minh Sương vẫn chưa ra.

Chị đi đến trước cửa phòng Minh Sương, áp tai vào nghe một lúc không thấy tiếng động gì, bèn cẩn thận mở cửa. Chị thấy Minh Sương đang nằm sõng soài trên giường, quần áo giày dép còn chưa cởi, cứ thế ngủ thiếp đi.

Chắc là mệt lắm rồi.

Chị quay về phòng mình, nhìn Tiểu Bảo đang say ngủ. Điện thoại đột nhiên reo lên, đánh thức con bé.

"Mẹ ơi ~" Tiểu Bảo dụi mắt ngồi dậy, giọng ngái ngủ hỏi, "Dì nhỏ về chưa ạ?"

"Ừm."

"Vậy mình đi tìm dì đi." Tiểu Bảo bò ra khỏi giường.

"Được, nhưng dì nhỏ mệt lắm, chúng ta nói chuyện với dì vài câu rồi về ngủ, được không?"

"Vâng ạ ~"

Minh Nguyệt đưa Tiểu Bảo sang phòng bên cạnh. Con bé trèo lên giường Minh Sương, tò mò nhìn khuôn mặt đang ngủ của dì, sờ sờ mũi, rồi lại véo véo má nàng.

Minh Sương mơ màng mở mắt, liền thấy khuôn mặt của Tiểu Bảo ở ngay trước mắt.

Tiểu Bảo khúc khích cười: "Dì nhỏ, dì tỉnh rồi à."

"Làm gì đấy?" Minh Sương trở mình, "Mệt chết đi được, dì không có hơi đâu chơi với con bây giờ, để dì ngủ một lát đã."

Tiểu Bảo nhìn Minh Nguyệt cầu cứu, chị bèn nhẹ giọng nói: "Nói chuyện xong với dì nhỏ rồi chúng ta về nhé."

"Vâng!" Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, rồi bò đến bên tai Minh Sương nói, "Dì nhỏ, chúc mừng ~ sinh ~ nhật ~ dì ~"

"Ừm... Hả?!" Minh Sương bỗng choàng tỉnh, ngồi bật dậy, "Hôm nay là sinh nhật tôi à?"

"Quả nhiên lại quên rồi." Minh Nguyệt thở dài, "Còn một lúc nữa mới đến 0 giờ. Chị làm một cái bánh kem cho em, có muốn ăn chút không?"

Minh Sương gắng gượng gật đầu: "Chị tự làm à?"

"Ừm."

"Ăn thôi, ăn xong rồi ngủ tiếp." Nàng ngáp dài, uể oải đi đến bàn ăn, ngồi xuống rồi gục luôn xuống bàn.

"Yeah yeah! Ăn bánh kem thôi!" Tiểu Bảo vui vẻ đi lấy nến, cứ quấn quýt sau lưng Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt lấy bánh kem từ trong tủ lạnh ra, cắm nến rồi cùng Tiểu Bảo hát bài chúc mừng sinh nhật.

"Dì nhỏ, ước đi ạ!"

Minh Sương cố gắng ngồi thẳng dậy, chắp tay trước ngực, một giây sau đã thổi tắt nến, hoàn thành thủ tục: "Ăn thôi."

Minh Nguyệt: "..."

Tiểu Bảo: "Ước nhanh vậy ạ?"

"Đúng đúng." Minh Sương gật đầu lia lịa.

Tiểu Bảo: "Dì ước gì thế ạ?"

"Không nói được, nói ra mất linh."

"Em vốn dĩ có ước gì đâu." Minh Nguyệt buồn cười nói, "Mau cắt bánh đi, biết em mệt rồi, ăn hai miếng rồi đi ngủ."

"Vâng." Minh Sương vừa ăn bánh vừa nói, "Cảm ơn vì cái bánh."

"Năm nay cuối cùng cũng có thể trực tiếp chúc mừng sinh nhật em, tiếc là em bận quá, chỉ có được một chút thời gian thế này." Minh Nguyệt nói.

"Không sao, tấm lòng của chị em nhận được rồi." Minh Sương nói xong, xòe tay ra, khóe miệng nhếch lên, "Nhưng quà thì vẫn chưa có."

Minh Nguyệt cười cười, từ trong phòng lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn.

Tiểu Bảo còn nhanh hơn một bước, dâng lên bức tranh sáp của mình, trên đó vẽ hai người lớn dắt tay một đứa trẻ: "Tặng dì nhỏ, chúng ta là một gia đình hạnh phúc ~ vui vẻ ~."

"Cảm ơn Tiểu Bảo." Minh Sương ôm con bé hôn một cái thật kêu.

Minh Nguyệt lấy ra một quyển album.

Minh Sương tò mò mở ra, phát hiện đó là những tấm ảnh cũ của hai chị em, rất nhiều tấm nàng chưa từng thấy bao giờ.

"Em không biết hồi nhỏ chị đã chụp cho em rất nhiều ảnh đúng không?"

"Vâng, sao chị lại chụp nhiều thế?"

"Có một cô em gái xinh đẹp, không thể không chụp vài tấm được. Vốn dĩ chị định đợi đến sinh nhật 18 tuổi của em sẽ tặng, nhưng lúc đó chị bị buộc phải rời khỏi nhà. Mà sinh nhật 18 tuổi của em cũng là ở nước ngoài." Minh Nguyệt nói.

"18 tuổi à..." Đó là năm thứ hai nàng đến nước ngoài, và cũng từ năm đó, nàng không còn tổ chức sinh nhật, cũng chưa từng ước một điều gì.

Nếu điều ước sinh nhật dễ dàng thành hiện thực như vậy, thì tại sao trên đời này lại có nhiều tiếc nuối và phiền não đến thế?

Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy nàng: "Mấy năm nay một mình ở nước ngoài, em vất vả rồi."

Minh Sương im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Được rồi được rồi, đừng có sến súa nữa."

Minh Nguyệt cười một tiếng, buông tay ra: "Đột nhiên có chút nhớ cô bé Minh Sương hồi nhỏ hay lẽo đẽo theo sau chị ghê."

Minh Sương kiêu ngạo bĩu môi, cúi đầu ăn bánh kem, từng miếng từng miếng một: "Có phải hơi ngọt quá không chị?"

"Ngọt à? Không phải em thích vị trà xanh sao?"

"Ai nói với chị là em thích vị trà xanh?"

"Diệp Đình Sương."

Minh Sương đột nhiên sững lại, ngẩng đầu: "Cô ấy nói với chị à?"

"Đúng vậy. Chị chưa làm bánh kem cho em bao giờ, nên mấy hôm trước tiện miệng hỏi xem em ấy có biết em thích vị gì không, em ấy bảo là vị trà xanh." Minh Nguyệt nói.

Minh Sương nuốt miếng bánh trong miệng: "Nói vậy là, cô ấy cũng biết hôm nay là sinh nhật em?"

"Đương nhiên là biết."

"Vậy sao cô ấy đến một cuộc điện thoại cũng không có?!"

"Em ấy vừa mới gọi cho chị, hỏi em về chưa, chị nói em mệt quá nên ngủ rồi." Minh Nguyệt nói.

"..."

Minh Sương vừa đứng dậy đã bị chị ấn ngồi lại xuống ghế.

Nàng lại đứng lên, lại một lần nữa bị ấn xuống.

"Em đợi một chút, em ấy có cái này cho em." Minh Nguyệt lấy ra một chiếc hộp thứ hai, đặt vào tay nàng, "Đây là quà em ấy chuẩn bị cho em."

Minh Sương lập tức nhìn xuống chiếc hộp trên tay, vui mừng mở ra. Bên trong là một sợi dây chuyền, sợi dây rất quen thuộc, chính là sợi mà nàng đã thấy trong xưởng làm việc vào đêm trước khi đi công tác.

Ở giữa sợi dây chuyền là một mặt dây hình lông vũ, trên đó được khảm vô số viên kim cương nhỏ, lấp lánh dưới ánh đèn, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

"Đẹp quá." Minh Nguyệt vô cùng ngưỡng mộ, "Mấy ngày nay vì chuẩn bị quà cho em mà em ấy đã gác lại mấy đơn hàng kia đấy."

"Vậy là trước khi chị hỏi cô ấy về vị bánh kem, cô ấy đã chuẩn bị món quà này rồi sao?" Minh Sương hỏi.

"Ừm. Chị cũng mới phát hiện hôm nay là em ấy vẫn luôn bận rộn làm tác phẩm này, chính là cái trên tay em đó."

Minh Sương đậy nắp hộp, cất vào túi: "Bây giờ cô ấy còn ở studio không?"

"Chắc là vậy, không ở studio thì cũng ở nhà thôi."

Minh Sương lấy chìa khóa rồi lao ra cửa.

"Giờ thì không mệt nữa à?" Minh Nguyệt cười hỏi từ phía sau.

"Chưa bao giờ tỉnh táo như thế này." Minh Sương đắc ý đóng cửa lại, vội vã chạy đi.

Studio quả nhiên vẫn còn sáng đèn. Nàng liên tục bấm nút đóng cửa thang máy, nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là qua 0 giờ.

Cửa thang máy mở ra, nàng lập tức lao vào, thấy bóng người trong văn phòng, vài ba bước đã vọt tới.

Diệp Đình Sương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa đến: "Không phải cậu đang ngủ sao?"

"Nhận được một món quà, không ngủ được, nên đến hỏi một chút, sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì không?" Minh Sương giơ tay lên, sợi dây chuyền tuột khỏi ngón tay, đung đưa trước mặt cô.

"Thích không?"

"Thích, nhưng tò mò hơn là tại sao lại là dây chuyền lông vũ?" Nàng còn tưởng sẽ là sợi dây chuyền hình trái tim ở quầy trưng bày chứ.

"Đây là lông vũ của người da đỏ, tượng trưng cho lòng dũng cảm, sự giàu có và sắc đẹp." Diệp Đình Sương trả lời.

Minh Sương nhướn mày, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc lông vũ, tò mò hỏi: "Vậy cảm hứng cho sợi dây chuyền này chính là chiếc lông vũ đó à?"

"Không, là cậu."

Minh Sương ngước mắt, nghi hoặc nhìn cô.

"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trong đầu tôi vốn đang trống rỗng bỗng nhiên tuôn ra nguồn cảm hứng. Lần thứ hai gặp cậu, vào nửa đêm ở khách sạn, nhìn cậu trong một khoảnh khắc, tác phẩm này đã thành hình trong đầu tôi." Diệp Đình Sương nhớ lại.

Minh Sương hơi kinh ngạc.

Diệp Đình Sương: "Lúc đó đi chợ trang sức, vốn định mua nguyên liệu để làm xong tác phẩm này ngay, nhưng cậu lại dẫn tôi đến chợ thành phẩm, không mua được nên đành tạm gác lại."

"Bây giờ lại đặc biệt làm ra nó để tặng cho tôi sao?"

"Ừm." Diệp Đình Sương mỉm cười, "Nàng thơ của tôi sinh nhật, tự nhiên phải đem món quà thuộc về nàng để tặng lại cho nàng thôi."

Trong lòng Minh Sương dâng lên một trận xao động: "Cậu có thể giúp tôi đeo nó lên được không?"

Diệp Đình Sương đứng dậy, đi ra sau lưng nàng, đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ thon dài của nàng.

"Đẹp không?" Minh Sương quay người lại, hỏi cô.

Diệp Đình Sương chăm chú nhìn tác phẩm của mình, được đặt ở nơi phù hợp nhất, tôn lên vẻ đẹp của chủ nhân, nụ cười tràn ra từ đáy mắt: "Không chỉ là đẹp."

Minh Sương nhìn nụ cười của cô, khóe mắt để ý đến chiếc đồng hồ trên tường, đã qua 0 giờ.

Sau năm 18 tuổi, lần đầu tiên nàng được ăn bánh sinh nhật là do Diệp Đình Sương mua, lần đầu tiên ước một điều ước, cũng là do Diệp Đình Sương giúp nàng thực hiện.

"Đã là một ngày mới, nhưng tôi vẫn chưa ước điều ước sinh nhật năm nay."

Diệp Đình Sương quay đầu nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ thượng đế cũng không so đo một phút một giây này đâu?"

Khóe miệng Minh Sương nở một nụ cười: "Vậy tôi vẫn có thể ước chứ?"

"Đương nhiên, có ước nguyện là có hy vọng, có mong chờ."

"Vậy tôi ước nhé." Minh Sương chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, trịnh trọng ước, "Tôi hy vọng có thể nhận được một nụ hôn."

Trong khoảnh khắc đó, Diệp Đình Sương phảng phất như trở về hai năm trước, cùng một người ước cùng một điều ước, nhưng tâm trạng liệu có giống nhau không?

Minh Sương đợi nửa phút, cũng không chờ được nụ hôn. Trái tim nàng như đang treo trên bờ vực, mở mắt ra là sẽ nhảy xuống tan xương nát thịt, nên nàng cứ chần chừ không dám mở mắt.

Tách-

Công tắc đèn bên cạnh vang lên một tiếng, chút ánh sáng le lói cuối cùng trước mắt cũng biến mất, chỉ còn lại một màu đen kịt. Nàng mở mắt ra trong bóng tối, trên môi bỗng chốc được bao phủ bởi một hơi ấm mềm mại không thuộc về mình.

Trái tim vẫn nhảy xuống từ vách núi, nhưng không phải là tan xương nát thịt, mà là nhảy nhót đến mất phương hướng, đập thình thịch không ngừng, như thể đang chạy loạn trong lồng ngực, tay chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro