Chương 53: bạn gái
Tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai len lỏi vào phòng. Hàng mi của Diệp Đình Sương khẽ động, cô nhận ra mình không ở trong phòng ngủ của mình và lập tức tỉnh giấc. Ngay sau đó, cô thấy Minh Sương vẫn đang say ngủ bên cạnh, bèn cẩn thận gỡ cánh tay đang đặt trên eo nàng ra, rón rén bước ra khỏi phòng. Không ngờ, cô bất ngờ chạm mặt Minh Nguyệt trong phòng khách.
"Tối qua em không về à?" Minh Nguyệt ngẩn người nhìn cô, khẽ hỏi, sợ làm kinh động hai người còn đang ngủ.
Diệp Đình Sương có chút xấu hổ, cô quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt rồi mới giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Vâng, tối qua em giúp cô ấy xử lý vết thương đến khuya."
Minh Nguyệt tỏ vẻ thấu hiểu: "Cảm ơn em tối qua đã đến. Chị hỏi thế nào nó cũng không chịu nói, nó có kể với em không?"
Diệp Đình Sương gật đầu, rồi hỏi lại: "Tối qua cô ấy đi gặp ai vậy chị?"
"Là ba chị. Bé Bảo kể với chị là em ấy đánh nhau với một người phụ nữ, chắc là người mẹ kế trên danh nghĩa của bọn chị. Sớm biết vậy chị đã không để hai đứa nó đi." Minh Nguyệt khẽ thở dài, tự trách, "May mà còn có em. Hồi nhỏ Minh Sương có chuyện gì cũng kể với chị, mấy năm nay tính tình nó khác hẳn, có chuyện gì cũng tự mình gánh. Bây giờ cuối cùng cũng có người có thể tâm sự và giải tỏa cảm xúc cùng nó rồi."
Diệp Đình Sương cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Chị đi làm bữa sáng, em ở lại ăn cùng rồi hẵng đi nhé?" Minh Nguyệt ngỏ lời.
"Không cần đâu ạ, em phải về đây. Nếu cô ấy có chuyện gì, chị cứ gọi cho em." Diệp Đình Sương thay giày rồi ra cửa.
Chiếc xe đỗ trong sân nhà. Cô nhìn quanh một vòng, thấy ba mẹ đều không có ở phòng khách, liền nhanh chân chạy vào. Nhân lúc người giúp việc đang bận rộn trong bếp, cô đi hai ba bước lên lầu.
"Sương Sương." Giọng Phó Tiệp vang lên từ trên cầu thang.
Diệp Đình Sương cứng đờ người, ngẩng đầu lên: "Mẹ..."
"Sáng sớm tinh mơ thế này, con đi đâu vậy?" Phó Tiệp tay bưng một bình giữ nhiệt, hỏi.
"Dạ, con đi tập thể dục." Diệp Đình Sương vung vẩy cánh tay, tiếp tục đi lên lầu.
Phó Tiệp nhìn theo bóng lưng con gái, nói: "Bữa sáng sắp xong rồi, con thay quần áo rồi xuống nhé."
"Vâng ạ." Diệp Đình Sương về phòng thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới xuống ăn sáng.
"Con ăn xong rồi, con đi làm trước đây. Con chào ba mẹ."
"Ừm." Diệp Nghị Vân gật đầu, nhìn theo con gái rời đi.
Cửa phòng vừa đóng lại, Phó Tiệp liền huých tay chồng: "Ông Diệp ơi, con gái chúng ta hình như yêu đương rồi đấy!"
Diệp Nghị Vân ngạc nhiên: "Sao bà lại nói vậy?"
"Nó dám qua đêm không về nhà!" Phó Tiệp nói với vẻ khó tin, "Rõ ràng tối qua tôi thấy nó về rồi, vậy mà sáng nay nó lại lén lút từ bên ngoài trở về, chắc chắn là nửa đêm đã lẻn ra ngoài."
Diệp Nghị Vân: "Nhỡ đâu văn phòng có việc gấp thì sao?"
"Vậy thì nó cần gì phải chạy về nhà một chuyến nữa, ở thẳng văn phòng không phải tốt hơn sao? Hơn nữa, nếu thật là chuyện công việc, nó cứ nói thẳng với chúng ta là được, đằng này nó lại bịa ra một lý do khó tin nhất - đi tập thể dục!"
Diệp Nghị Vân: "Chẳng lẽ nó không thể đi tập thể dục à?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng nó mặc nguyên bộ áo khoác và đi giày da mà bảo với tôi là đi tập thể dục? Ông nói xem, nó tập cái kiểu gì?"
Diệp Nghị Vân trầm ngâm một lát, rồi từ từ mở to mắt: "Vậy là... nó yêu đương thật rồi à?"
"Đúng không! Tôi đoán không sai mà!"
Sắc mặt Diệp Nghị Vân trầm xuống.
"Này, sao trông ông không vui thế? Chẳng lẽ ông không mừng cho nó sao?"
"Nó khó khăn lắm mới về nước, ở với chúng ta được bao lâu mà đã sắp phải gả cho người ta rồi..." Diệp Nghị Vân tỏ ra rất không vui.
"Chắc còn chưa đến mức bàn chuyện cưới hỏi đâu nhỉ?" Phó Tiệp cạn lời.
"Sớm muộn gì cũng có ngày đó." Diệp Nghị Vân không cam lòng đấm xuống bàn, "Là thằng nhãi ranh nào?!"
Phó Tiệp buồn cười nói: "Ông không nỡ gả nó đi đấy à?"
"Đương nhiên rồi, chẳng phải nó nói nó theo chủ nghĩa độc thân sao, tôi đã chuẩn bị tinh thần nuôi nó cả đời rồi..."
"Nhưng ông đâu thể ở bên nó cả đời được."
Diệp Nghị Vân càng không vui, mặt mày sa sầm đi làm, khiến cho cấp dưới ai nấy đều sợ hãi, cả ngày làm việc trong tâm trạng lo lắng.
Chập tối, Minh Sương đột nhiên nhận được điện thoại của Diệp Đình Sương.
"Khi nào cậu tan làm?"
"Một lát nữa, sao vậy, đói bụng rồi à?"
"Tôi đang ở dưới lầu công ty, cậu xong việc thì nhắn cho tôi một tin."
Minh Sương giật mình, không thể tin được hỏi: "Cậu đến đón tôi tan làm à?"
"Ừm."
"Nhanh thôi! Tôi làm xong nhanh lắm!" Minh Sương cúp điện thoại, lập tức tăng tốc, chỉ hận không thể bay ngay xuống lầu.
"A Sương, tối nay có đi ăn lẩu không?" Hồ Giai Húc đi ngang qua văn phòng nàng, ghé vào hỏi một câu.
"Không đi." Minh Sương đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhấn mạnh, "Bạn gái chị đến đón chị tan làm rồi."
"Ối giời!" Hồ Giai Húc lập tức chui vào, "Chị thoát ế rồi à? Bạn gái có phải là chị Diệp không?!"
"Chính xác."
Hồ Giai Húc lập tức nịnh nọt xoa vai đấm lưng cho nàng: "Có tiền đồ quá, đúng là trèo được cành cao rồi. Biết đâu sau này chị lại thành bà chủ, em phải nịnh bợ trước mới được."
Minh Sương vô cùng đắc ý: "Thôi đi, em ấy có làm trong ngành này đâu."
"Không cần biết, tóm lại là chị ngầu lắm."
"Đúng! Chị thực sự rất ngầu."
"Vậy miếng băng cá nhân trên mặt chị, không phải là dấu hôn của đại tiểu thư nhà chị đấy chứ?"
"Làm gì có chuyện tốt thế?" Minh Sương than thở, "Đại tiểu thư nhà chị ở bên ngoài nghiêm túc lắm."
"Thế còn lúc riêng tư thì sao?" Đôi mắt hóng hớt của Hồ Giai Húc như bốc lửa.
"Không nói cho em biết đâu." Minh Sương tắt máy tính, xách túi lên rồi hiên ngang rời đi.
Tại đại sảnh, Diệp Đình Sương đang ngồi trên sofa chờ đợi. Thấy nàng bước ra từ thang máy, cô liền đứng dậy đón.
"Hôm nay sao lại có thời gian đến đón tôi vậy?" Minh Sương vui mừng nói, rất tự nhiên nắm lấy tay cô.
"Vết thương còn đau không?" Diệp Đình Sương ngẩng đầu nhìn hai miếng băng cá nhân trên mặt nàng.
"Không đau, chủ yếu là để che đi thôi." Minh Sương sờ lên trán, "Trông có xấu lắm không?"
"Không xấu, có chút ngầu."
"Thế tôi dán thêm mấy ngày nữa nhé?"
"Cũng không cần thiết."
Ăn cơm xong, Minh Sương hỏi cô có muốn đi đâu chơi nữa không, nhưng Diệp Đình Sương lại nói: "Cuối tuần hẵng đi chơi, cũng muộn rồi, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi đi."
"Vậy cũng được."
Đến khu chung cư, Minh Sương mời: "Có muốn lên nhà tôi chơi một lát không?"
"Được."
Hai người lần lượt xuống xe, đi về phía trước. Minh Sương vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người đang đứng trước tòa nhà, sắc mặt nàng tức khắc trầm xuống.
"Sao các người lại tìm đến tận đây?"
Diệp Đình Sương nghe thấy giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lùng của nàng, liền nhìn theo tầm mắt của nàng. Cô đánh giá hai người kia, một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, người phụ nữ còn lại trông trẻ hơn, đội mũ, đứng bên cạnh với vẻ mặt kiêu căng.
"Bọn ta đến tìm con, tối qua con cứ thế mà bỏ đi." Minh Kiến Nghiệp bước lên trước, theo bản năng liếc nhìn Diệp Đình Sương đang nắm tay con gái mình.
Minh Sương chắn trước mặt cô, ngăn cách ánh mắt dò xét của Minh Kiến Nghiệp: "Có chuyện thì nói, không có việc gì thì mau đi đi."
"Ba đến để xin lỗi con." Minh Kiến Nghiệp quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ bĩu môi, miễn cưỡng bước lên trước, mắt nhìn đi nơi khác: "Xin lỗi."
"Đó mà là xin lỗi à? Mau đi đi." Minh Sương lạnh lùng nói.
Minh Kiến Nghiệp lại liếc nhìn người phụ nữ, bà ta mới hơi sửa lại thái độ: "Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa."
"Nói xong rồi? Xong rồi thì biến đi."
"Cô có lịch sự không vậy? Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?" Người phụ nữ cũng bắt đầu nổi nóng.
"Mời bà biến đi, đủ lịch sự chưa?"
Người phụ nữ tức giận nhìn về phía Minh Kiến Nghiệp, hy vọng ông ta sẽ lên tiếng bênh vực.
Nhưng Minh Kiến Nghiệp lại làm như không thấy, nói: "Ngày mai bọn ta về rồi."
Minh Sương: "Ồ."
"Trước khi đi, con có muốn cùng bọn ta ăn một bữa cơm không?"
"Ông nói xem?"
Minh Kiến Nghiệp thở dài: "Vậy con về trước đi, lúc khác ta sẽ liên lạc lại."
Người phụ nữ đi trước. Đúng lúc này, có người từ phía sau đẩy bà ta một cái. Bà ta đang đi giày cao gót, lảo đảo một cái rồi ngã sấp mặt xuống đất.
"A!!!"
Cả Minh Sương và Minh Kiến Nghiệp đều giật mình vì biến cố bất ngờ này. Minh Kiến Nghiệp vội chạy đến đỡ người, còn Minh Sương thì kinh ngạc nhìn người vừa ra tay: "Cậu..."
"Là bà phải không?" Diệp Đình Sương đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ, từ trên cao nhìn xuống hỏi, "Có phải bà đã đẩy cô ấy từ phía sau không?"
"Cô là ai hả?!" Người phụ nữ tức muốn hộc máu đứng dậy, giơ tay định tát, nhưng lại bị cả Diệp Đình Sương và Minh Sương cùng lúc đưa tay ngăn lại.
Cổ tay người phụ nữ bị nắm đến đau điếng, tức giận rụt tay về: "Ông Minh, con gái ông cùng người khác bắt nạt tôi, ông định cứ đứng nhìn thế à?!"
Minh Kiến Nghiệp đau đầu nói: "Các người có thể để cho tôi sống yên ổn một ngày được không?!"
"Chính ông ba phải, lại còn trách họ không cho ông sống yên ổn à?" Diệp Đình Sương nói một câu trúng tim đen.
Minh Kiến Nghiệp cứng họng: "Cô rốt cuộc là ai?"
"Tôi là bạn gái của Minh Sương." Diệp Đình Sương tuyên bố.
Minh Sương nghiêng đầu nhìn cô, đáy mắt ánh lên một nụ cười.
"Cô có biết cô đang chống đối ai không? Tôi là ba của nó đấy."
"Tôi cho rằng tôi chỉ đang trình bày sự thật. Nếu ông cảm thấy bị xúc phạm, thì đó là do tâm lý của ông không vững, hoặc là do ông chột dạ." Diệp Đình Sương nói xong, lại nhìn về phía người phụ nữ, "Sau này nếu bà còn dám động đến một ngón tay của cô ấy, tôi sẽ động đến mười ngón tay của bà. Mở miệng ra là ông Minh này ông Minh nọ, rời khỏi đàn ông thì bà còn lại cái gì?"
Người phụ nữ bị cô nói cho đỏ mặt tía tai, đánh không lại, nói cũng không xong, thấy Minh Kiến Nghiệp vẫn không ra tay giúp đỡ, bà ta cảm thấy tủi thân, tức đến phát khóc, dậm chân một cái rồi bỏ chạy.
Minh Kiến Nghiệp định đuổi theo, nhưng lại nghe Diệp Đình Sương nói: "Gia hòa vạn sự hưng. Gia đình bất hòa, thì phải tìm xem nguyên nhân từ đâu. Tôi nhớ Minh Sương từng kể với tôi ba mẹ cô ấy trước kia yêu thương nhau đến nhường nào, thật đáng tiếc."
Minh Kiến Nghiệp kinh ngạc nhìn hai người họ một cái, ánh mắt khóa chặt trên người Minh Sương. Hồi lâu sau, ông mới thở dài rời đi.
Đợi những người không vừa mắt biến mất khỏi tầm nhìn, Minh Sương mới quay sang nhìn Diệp Đình Sương đang bình tĩnh với ánh mắt rực sáng: "Đây là cảm giác có chỗ dựa sao? Ngầu quá đi mất, vui và thích thật đấy!"
"Làm chỗ dựa cho cậu, cũng không vui vẻ gì cho lắm." Diệp Đình Sương nói.
"Tại sao?"
"Vì em đau lòng cho chị."
Minh Sương ngẩn người một chút, rồi từ từ mỉm cười: "Em đấy... chị thật sự càng ngày càng thích em."
Nàng có thể giận người nhà, nhưng dù có giận đến mấy cũng không thể xuống tay với họ, cho nên chỉ đành nhẫn nhịn. Nếu người phụ nữ kia không có bất kỳ liên quan gì đến gia đình nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để bà ta động đến mình một sợi tóc, nếu không cũng đã chẳng tức giận đến mức về nhà dỗi hờn.
Oái oăm là ở giữa lại có một Minh Kiến Nghiệp.
Nàng ghét Minh Kiến Nghiệp, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hồi nhỏ ông ấy vẫn rất thương yêu hai chị em nàng. Dù sau khi ra nước ngoài gần như không liên lạc, ông cũng chưa từng để nàng thiếu ăn thiếu mặc. Nói cho cùng, họ vẫn có quan hệ huyết thống.
Chỉ là, mỗi khi nàng hy vọng vào Minh Kiến Nghiệp, hiện thực lại tát cho nàng một cái. Tối qua, điều khiến nàng tức giận nhất không phải là bị người phụ nữ kia mắng, mà là Minh Kiến Nghiệp vốn có thể ngăn cản bà ta, nhưng ông lại không làm thế.
"Cứ vậy đi, có lẽ hồi nhỏ chị đã nhận được quá nhiều, tiêu hao quá mức, cho nên bây giờ phải mất đi một vài thứ." Minh Sương nhìn về phía cô, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, nàng ôm chặt cô vào lòng, "Nhưng bây giờ, có em là đủ rồi, chị lại có người để dựa dẫm rồi."
"Những thứ đã mất đi, nhất định sẽ quay trở về bên cạnh chị theo một cách khác." Diệp Đình Sương an ủi.
"Ví dụ như?" Minh Sương cúi đầu hỏi, "Tối nay em sẽ ở lại chứ?"
"..." Diệp Đình Sương uyển chuyển từ chối, "Nhà chị có trẻ con."
"Haiz."
"Hay là... đến nhà em?"
"Nhà em có lãnh đạo lớn."
"Em thật không hiểu, sao chị có vẻ sợ ba em thế?"
"Vô nghĩa, ông ấy vừa là lãnh đạo lớn của chị, vừa là ba của em, có thể không sợ sao?"
"Đồ nhát gan."
"Em mới là đồ nhát gan."
"Nếu không nhát gan, có dám đến nhà em không?"
"Đi thì đi, ai sợ ai!" Minh Sương hùng hổ hiên ngang hỏi, "Khi nào đi?"
"Ngay bây giờ."
"Hả? Đi ngay bây giờ á?" Giọng Minh Sương lại yếu đi, "Muộn thế này rồi, đến nhà em không tiện lắm."
Diệp Đình Sương ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Vậy chị còn đưa em về nhà không?"
"Đưa, đưa chứ."
Hai người lại lên đường. Minh Sương đưa cô đến cổng biệt thự, nhưng Diệp Đình Sương không xuống xe ngay, mà hỏi: "Vào nhà uống chén nước không?"
Minh Sương bỗng nhớ ra, trước đây đưa cô về nhiều lần như vậy, cô chưa từng hỏi nàng câu này.
Một là vì cô cảm thấy nàng không dám vào, hai là vì cô thấy ở nhà không vui, gò bó, cho nên cả hai đều ngầm hiểu mà không nhắc đến.
Vậy mà bây giờ, Diệp Đình Sương lại chủ động mở lời.
Minh Sương làm sao nỡ để cô thất vọng.
"Được." Minh Sương liều mình, "Sớm muộn gì cũng phải gặp, đúng không?"
"Ừm."
Chỉ một tiếng "ừm" đó thôi đã chứng tỏ Diệp Đình Sương đã đưa nàng vào kế hoạch tương lai của mình. Minh Sương không kìm được mà nở một nụ cười, quên cả căng thẳng.
Không ngờ, lúc này trong thư phòng trên lầu hai, Phó Tiệp đang đứng bên cửa sổ, nói: "Ông Diệp, Sương Sương dẫn người về rồi kìa."
"Cái gì? Nhanh vậy sao? Tôi chưa có chuẩn bị gì cả!" Diệp Nghị Vân mặt mày căng thẳng đi đến bên cửa sổ, nhưng đã không thấy bóng người đâu.
"Vào phòng khách rồi, chúng ta cũng xuống đi thôi." Phó Tiệp nói.
Diệp Nghị Vân mặt mày u ám đi xuống lầu.
"Ba, mẹ, đây là bạn con, Minh Sương. Hai người đều đã gặp rồi ạ." Diệp Đình Sương giới thiệu.
"Cháu chào Diệp tổng, chào bác ạ." Minh Sương ngoan ngoãn chào hỏi họ. Khi nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Diệp Nghị Vân, nàng lại bắt đầu căng thẳng và lo lắng.
Diệp Nghị Vân nhìn ra sau lưng hai người họ, rồi nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Phó Tiệp: "Người mà Sương Sương mang về đâu?"
"Đây chẳng phải ở đây sao." Phó Tiệp nói.
"Không phải là con trai à?" Diệp Nghị Vân lại nhỏ giọng hỏi.
"Ừm."
"Không phải là tốt rồi!" Diệp Nghị Vân lúc này vẫn chưa muốn thấy con gái mình dắt bất kỳ người đàn ông nào về nhà.
Hai người thì thầm to nhỏ, Minh Sương càng căng thẳng hơn, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Diệp Đình Sương. Diệp Đình Sương ho khan một tiếng: "Ba, mẹ, khách còn ở đây mà, hai người như vậy là không lịch sự đâu."
Hai vợ chồng già lập tức đứng thẳng người dậy. Phó Tiệp cười tươi như hoa kéo tay Minh Sương: "Bác đã bảo Sương Sương đưa cháu đến nhà chơi từ lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng đến."
Minh Sương được cưng mà sợ, cười đáp: "Cảm ơn bác ạ, trước đây cháu vẫn không dám đến thăm, sợ làm phiền hai bác nghỉ ngơi."
"Không phiền, không phiền chút nào, bác ở nhà một mình buồn lắm, chỉ thích bọn trẻ dẫn bạn về chơi thôi. Bác cũng thích giao lưu với người trẻ tuổi nữa." Phó Tiệp nói xong, chỉ vào Diệp Nghị Vân, "Ông Diệp thì cháu chắc đã gặp rồi phải không?"
"Dạ, cháu đã gặp rồi ạ." Minh Sương nhìn Diệp Nghị Vân, bỗng phát hiện sắc mặt ông không hề khó coi chút nào, thậm chí còn mỉm cười với nàng.
Nhưng điều đó lại làm nàng càng căng thẳng hơn, cảm giác như nụ cười này đang giấu dao vậy.
"Thật thú vị, Sương Sương nhà bác dẫn một Sương Sương khác về chơi, ha ha ha, bọn bác cũng có thể gọi cháu là Sương Sương được không?" Phó Tiệp hỏi.
"Dạ được ạ, không vấn đề gì đâu ạ."
"Cháu ngồi đi, để bác đi pha trà cho cháu."
"Không cần phiền phức vậy đâu ạ."
"Không sao đâu." Phó Tiệp xoay người đi pha trà, Diệp Nghị Vân cũng đi theo.
Minh Sương thấy họ lại bắt đầu thì thầm, bèn nhỏ giọng hỏi Diệp Đình Sương: "Ba mẹ cậu có biết chuyện của chúng ta không?"
"Chắc không đâu, tôi còn chưa nói với họ mà."
"Vậy thì tốt." Minh Sương yên tâm.
Một lát sau, Phó Tiệp mang trà ra cho nàng, tiện tay đưa cho Diệp Đình Sương một ly.
Hai người cùng nâng chén trà lên thổi cho nguội.
Thấy cảnh này, Phó Tiệp cảm thấy có chút đáng yêu, bèn cười hỏi: "Sương Sương, con yêu đương rồi phải không?"
Cả hai cô Sương Sương cùng lúc hoảng hốt. Một người sơ ý làm đổ trà ra ngoài, người kia thì bị lá trà làm cho sặc.
"Ối chà, đừng uống vội thế chứ, có phải bác hỏi linh tinh quá không?" Phó Tiệp vừa vỗ lưng Minh Sương, vừa quay đầu lại trách chồng, "Ông Diệp, đều tại ông cả, cứ bắt tôi hỏi mấy câu ngớ ngẩn, làm bọn trẻ sợ hết cả rồi."
Minh Sương càng sặc dữ dội hơn, nàng đứng bật dậy, vừa gập người vừa ho sặc sụa: "Khụ... khụ khụ khụ!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro