Chương 62: Tôi có thể
Sau khi Diệp Đình Sương đưa Minh Sương rời đi, cô đã bỏ lại một đám đông đang xôn xao bàn tán. Mọi người đều thảo luận về màn tỏ tình công khai và đầy khoa trương của bạn gái Minh Sương. Có người nghi ngờ rằng đây là một hành động đánh dấu chủ quyền, vì Minh Sương xinh đẹp như vậy, người theo đuổi chắc chắn không ít, nên bạn gái cô ấy không yên tâm là phải.
Cũng có người đoán rằng hai người họ đang giận nhau, và cô bạn gái kia đến để làm hòa. Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người chỉ đơn thuần ngưỡng mộ tình cảm thắm thiết của họ, thậm chí còn kéo Hồ Giai Húc lại để hỏi thăm, vì cô ấy thân với Minh Sương, biết đâu lại có thông tin nội bộ.
"Tôi cũng có biết gì đâu, tự dưng bị phát cho một rổ 'cẩu lương' thế này đây." Hồ Giai Húc cũng chẳng hiểu mô tê gì, "Thôi giải tán, giải tán cả đi, về nhà thôi."
Mọi người dần dần tản đi, chỉ còn lại một chàng trai đứng chết trân trong đại sảnh, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"Chuyện... chuyện quái gì thế này?!" Diệp Đình Viễn đưa hai tay ôm đầu vò rối.
Vốn dĩ cậu ta đã định về nhà từ tuần trước, nhưng vì Đỗ Hà Nhược phải về quê nên cậu đã đưa cô ấy về trước, tiện thể ở lại chơi mấy ngày, chiều nay mới về đến nơi.
Bà Phó Tiệp ra ngoài có việc, cậu ở nhà một mình buồn chán nên quyết định đến công ty thăm ba.
Nào ngờ, khi đang đứng bên cửa sổ văn phòng nhìn xuống, cậu lại thấy dưới lầu có chuyện náo nhiệt để hóng. Phấn khích chạy xuống, vừa đến đại sảnh thì cậu xịt keo khi thấy chị mình, Diệp Đình Sương, đang ôm một bó hoa lớn tặng cho người phụ nữ tên Minh Sương, trong khi mọi người xung quanh đều xì xầm rằng hai người họ đang yêu nhau.
Yêu nhau ư?!
Có nhầm không vậy!
Rốt cuộc là cậu ta bị ảo giác, hay là chị cậu ta bị ai nhập rồi?
Cậu vẫn còn nhớ như in lời thề son sắt của chị gái mình rằng đời này sẽ không kết hôn, nên cũng lười yêu đương. Thế mà bây giờ lại im hơi lặng tiếng đi yêu một người phụ nữ?
Lần gần nhất mà thế giới quan của cậu bị đảo lộn như thế này là khi phát hiện ra mối tình... à không, tình yêu của Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm.
Cậu vội vàng chạy về nhà, lúc này bà Phó Tiệp cũng vừa về tới.
"Mẹ, mẹ có biết..." Lời vừa đến bên miệng, cậu lại nuốt ngược vào. Lỡ như Diệp Đình Sương vẫn chưa công khai với gia đình, chẳng phải cậu sẽ làm hỏng chuyện lớn sao?
"Biết gì cơ?" Bà Phó Tiệp hỏi.
"Mẹ có biết chị con đi đâu không ạ?" Diệp Đình Viễn thuận miệng hỏi.
"Còn đi đâu được nữa, đang ở chỗ làm chứ sao." Bà Phó Tiệp đi đến trước mặt con trai, nhìn một lượt rồi phán, "Béo ra rồi đấy."
Diệp Đình Viễn tiu nghỉu: "Sắp Tết rồi, mẹ đừng nói mấy lời khó nghe chứ."
Bà Phó Tiệp cười cười, hỏi qua loa tình hình học tập của cậu, rồi truy hỏi tiến triển giữa cậu và Đỗ Hà Nhược.
"He he he," Diệp Đình Viễn che miệng, ghé tai mẹ thì thầm, "Tụi con yêu nhau rồi ạ."
"Giỏi nhỉ," bà Phó Tiệp cũng rất vui, "Sao không đưa con bé về nhà chơi?"
"Cô ấy về quê rồi ạ, phải đoàn tụ với gia đình chứ."
"Cũng phải."
Hơn mười giờ tối, Diệp Đình Viễn nhìn đồng hồ, hỏi: "Sao chị vẫn chưa về hả mẹ?"
"Về làm gì?" Bà Phó Tiệp ngạc nhiên.
Diệp Đình Viễn còn ngạc nhiên hơn: "Thì tan làm, về nhà, rồi đi ngủ chứ sao ạ?!"
"À, chị con không về đâu."
"Tại sao ạ?"
"Nó cũng đang yêu, dọn ra ngoài ở rồi."
"Cái gì?!" Diệp Đình Viễn lao thẳng vào phòng Diệp Đình Sương, bên trong quả nhiên trống trải đi nhiều. Cậu lại chạy ra, "Mẹ biết chị ấy đang yêu ạ?"
"Biết chứ."
"Chị ấy có phải đang hẹn hò với cái người..." Diệp Đình Viễn nói dò.
"Ai cơ?"
Diệp Đình Viễn lao xuống lầu, che miệng thì thầm vào tai mẹ: "Minh Sương?"
"Đúng rồi," bà Phó Tiệp liếc nhìn cậu một cái rồi bật cười, "Mẹ cứ tưởng nó nói với con rồi, hóa ra con vẫn bị giấu trong trống à."
"Nói vậy là... mọi người đều biết hết rồi sao?!"
"Ừ."
"..." Diệp Đình Viễn lại hỏi, "Vậy mọi người đồng ý ạ?"
"Ừ."
"Không được, con không đồng ý!" Diệp Đình Viễn tức giận dậm chân. Vốn dĩ ấn tượng đầu tiên của cậu về Minh Sương đã không tốt, những lần sau cũng chẳng khá hơn. Cậu quay người định đi ra ngoài, "Con phải đi hỏi chị cho ra lẽ!"
"Khoan đã, muộn thế này rồi, con không để cho chúng nó nghỉ ngơi à?"
Diệp Đình Viễn đành quay vào. Sáng hôm sau, cậu chuẩn bị đi tìm Diệp Đình Sương thì lại thấy ở văn phòng của cô đang có mấy vị khách đợi sẵn.
"Về rồi à?" Diệp Đình Sương thấy cậu, vui vẻ hỏi một câu.
"Vâng." Diệp Đình Viễn vừa định nói chuyện thì đã có nhân viên đến gọi cô đi.
"Chị đang hơi bận, nếu không có việc gì thì em về nhà trước đi."
Diệp Đình Viễn lại tiu nghỉu đi về. Đến tối, cậu cũng không thể ra ngoài được vì bà nội đến chơi.
Sau một ngày ở nhà với bà, cuối cùng cậu cũng gặp được Diệp Đình Sương, nhưng địa điểm lại là ở khách sạn.
Theo thông lệ của công ty, trước Tết sẽ có một buổi tiệc tất niên lớn được tổ chức tại khách sạn.
Bà nội là người thích náo nhiệt, nghe nói trong tiệc có biểu diễn nên cũng muốn đi xem. Thế là bà Phó Tiệp và Diệp Đình Viễn cùng đưa bà đến khách sạn.
Thư ký sắp xếp cho họ ngồi cạnh ông Diệp Nghị Vân. Bà nội bỗng nói: "Cháu gái lớn của bà vẫn chưa tới, chừa cho nó một chỗ."
Diệp Đình Viễn hỏi mẹ: "Mẹ báo cho chị chưa ạ?"
"Mẹ gọi rồi, lát nữa nó đến ngay," bà Phó Tiệp đáp.
Diệp Đình Viễn quay đầu nhìn quanh, không thấy Diệp Đình Sương đâu, chỉ thấy các nhân viên đang lục tục tiến vào. Không lâu sau, cậu thoáng thấy Minh Sương cùng các đồng nghiệp bước vào, tìm chỗ ngồi xuống.
"Nghe nói cả nhà sếp Diệp cũng đến đấy," một đồng nghiệp nói.
"Thật không? Ở đâu, ở đâu?" Mọi người nhao nhao ngẩng đầu tìm kiếm.
Nàng cũng nhìn sang, vừa hay chạm mắt với Diệp Đình Viễn. Nàng sững người một chút, khóe môi vừa cong lên thì đã thấy cậu nhóc kia quay ngoắt đầu đi.
"?" Lại làm gì đắc tội với cậu ta rồi sao?
"Tiếc là Diệp Nam Nịnh không có ở đây, không thì giờ này chắc cô ấy phải ngồi ở hàng đầu rồi nhỉ?" một đồng nghiệp khác cười nói.
"Đúng vậy, người kia là phu nhân của sếp Diệp phải không? Khí chất thật đấy!"
"Chàng trai đẹp trai bên cạnh là ai thế?!"
"Không biết nữa."
Minh Sương lên tiếng: "Con trai út của sếp Diệp đó."
Đồng nghiệp: "Sao chị biết?"
Minh Sương: "Ngồi ngay cạnh bà Diệp, chị nói xem còn có thể là ai được nữa?"
Đồng nghiệp: "Có lý, mà đẹp trai thật, chị xem em còn có cơ hội không?"
"Không đâu, chắc cậu ấy có người yêu rồi," Minh Sương đoán.
Đồng nghiệp: "Sao chị lại biết?"
Minh Sương: "Vừa đẹp trai vừa nhà giàu như thế, làm sao mà không có đối tượng cho được?"
"Hợp lý."
Mấy người đồng nghiệp lại chuyển sang chủ đề buôn chuyện khác. Minh Sương cúi đầu nghịch điện thoại, nhắn tin cho Diệp Đình Sương hỏi xem cô có đến dự tiệc không.
Bên kia mãi không trả lời, có lẽ đang bận ở văn phòng, hoặc là đang lái xe.
"Minh Sương, chị làm gì đấy? Nhắn tin với ai à?" đồng nghiệp hỏi.
"Bạn gái," Minh Sương không đợi được tin nhắn, bèn cất điện thoại đi.
Câu chuyện của các đồng nghiệp lại xoay quanh chuyện tình cảm của nàng, họ hỏi nàng yêu nhau bao lâu rồi, đã đến giai đoạn nào.
"Bọn tôi bắt đầu từ dịp Quốc khánh, cũng đã ra mắt gia đình rồi," nàng nói.
"Nhanh vậy sao?!" Mấy người sửng sốt.
"Tôi cũng không ngờ lại nhanh thế, chủ yếu là vì em ấy đã công khai với gia đình trước. Đến lúc tôi biết thì đã được ba mẹ em ấy chấp nhận rồi," nàng cười nói.
"Trời ơi, đây là gia đình thần tiên gì vậy?"
Minh Sương đắc ý nhướng mày, rồi chỉ vào chiếc áo lông vũ đang ôm trong lòng: "Cái áo này cũng là mẹ em ấy mua cho chúng tôi, mỗi người một chiếc."
"Ghen tị chết đi được!" một đồng nghiệp chỉ vào logo trên tay áo, "Hàng này không rẻ đâu, xem ra là nhà có điều kiện đấy."
Một người khác nói: "Bản thân Minh Sương đã có tiền rồi, người yêu có tiền cũng không có gì lạ."
"Cũng phải, trên đời này người giàu nhiều như vậy, tại sao không thể có thêm một người là tôi cơ chứ?"
Mọi người cùng bật cười.
Lúc này, tiếng nhạc nổi lên, át đi tiếng trò chuyện của họ, buổi tiệc tất niên chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình thao thao bất tuyệt trên sân khấu về lịch sử phát triển và những thành tựu huy hoàng của công ty, khiến người nghe bên dưới đều thấy mệt mỏi rã rời.
"Bao giờ mới đến tiết mục biểu diễn nhỉ, nghe nói lần này lại mời cả ngôi sao đến cơ mà," một đồng nghiệp thì thầm, mấy người bắt đầu bàn tán nhỏ.
Minh Sương đang định tham gia thì điện thoại bỗng rung lên, Diệp Đình Sương cuối cùng cũng trả lời tin nhắn của nàng.
【 Mới từ văn phòng chạy qua, em đến ngay đây. 】
Minh Sương lập tức ngẩng đầu, dán mắt vào cửa ra vào, không ngừng tìm kiếm.
"Chị tìm gì thế? Như lên dây cót vậy?" đồng nghiệp bên cạnh hỏi, rồi cũng nhìn theo nàng.
Lúc này, một bóng người bước vào từ cửa chính, đầu tiên là đảo mắt một vòng quanh hội trường, sau đó cúi đầu đi về phía chiếc ghế trống ở hàng đầu tiên.
"Ơ? Người vừa vào kia, hình như là bạn gái của chị Minh Sương thì phải." Khoảng cách hơi xa, người đồng nghiệp nhìn không rõ lắm, những người khác cũng ngẩng lên hóng chuyện.
"Không thể nào?"
"Sao thế, sao thế?"
"Chắc cậu nhìn nhầm rồi, hàng đầu toàn là nhân vật cỡ nào, bạn gái của chị ấy đâu có làm ở công ty mình."
"Cô gái đó ngồi cạnh phu nhân sếp Diệp, có khi nào là con gái của sếp không?"
"Con gái sếp Diệp không phải là Diệp Nam Nịnh sao?"
Minh Sương cúi đầu nhìn lại điện thoại.
Y: 【 Tới rồi, không thấy chị đâu. 】
Ming: 【 chị thấy em rồi. 】
Ming: 【 [Hôn] 】
Y: 【 [Khinh bỉ] 】
Ming: 【 [Hôn] 】
Y: 【 [Khinh bỉ] 】
Ming: 【 [Đáng thương] 】
Y: 【 [Tình yêu] 】
Khóe miệng Minh Sương cong lên, nàng vùi mặt vào chiếc áo lông vũ cười trộm.
Trên sân khấu cuối cùng cũng bắt đầu biểu diễn, mọi người đều hào hứng xem, điện thoại giơ lên quay chụp không ngớt. Riêng Minh Sương vẫn cúi đầu, nhắn tin qua lại với người ở hàng ghế đầu.
"Chị, chị... Chị ơi, chị có nghe em nói không?" Diệp Đình Viễn ghé sát vào tai Diệp Đình Sương.
"Nhạc ồn quá," Diệp Đình Sương ngẩng đầu, "Có chuyện gì thì lát nữa nói."
"Vâng ạ."
Không lâu sau, vòng quay số trúng thưởng đầu tiên bắt đầu, thu hút sự chú ý của Diệp Đình Viễn. Cậu cầm lấy tờ phiếu số trên ghế: "Ba, cái này nhà mình cũng tham gia được phải không ạ?"
"Đúng vậy, mỗi ghế đều có một số," ông Diệp Nghị Vân trả lời.
"Tuyệt quá." Diệp Đình Viễn nhìn số của mình, là số 8, một con số vô cùng may mắn, chắc chắn sẽ trúng!
Thế nhưng bốn vòng quay trôi qua, cậu vẫn không trúng. Cậu chán nản ngả người ra ghế.
"Không sao đâu, vẫn còn giải đặc biệt mà, biết đâu lại trúng," Diệp Đình Sương an ủi.
"Giải khuyến khích còn chẳng trúng, nói gì đến giải đặc biệt." Diệp Đình Viễn nằm bẹp trên ghế như một con cá chết.
Tiếp theo là tiết mục cuối cùng, một ngôi sao ca nhạc lên sân khấu biểu diễn, cả hội trường lập tức vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt.
Diệp Đình Viễn lại sống dậy, kéo tay bà nội cùng vẫy theo điệu nhạc.
Diệp Đình Sương cúi đầu, tiếp tục trò chuyện với Minh Sương, đến cả tiết mục kết thúc lúc nào cũng không hay.
Vòng quay số cuối cùng do chính ông Diệp Nghị Vân thực hiện. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tờ phiếu mà ông chủ rút ra.
Người dẫn chương trình nhận lấy tờ giấy từ tay ông Diệp Nghị Vân, cất cao giọng: "Xin chúc mừng số 7 đã giành được giải đặc biệt, một chuyến du lịch châu Âu sang trọng 10 ngày dành cho hai người!"
Tiếng tiếc nuối và ghen tị hòa lẫn vào nhau. Mọi người đều chờ đợi người có số 7 lên sân khấu nhận giải, nhưng mãi chẳng thấy ai đứng dậy.
Diệp Đình Viễn nhìn số 8 của mình, rồi quay sang nhìn bà nội, số 9.
Thế là cậu huých tay Diệp Đình Sương: "Chị, có phải chị trúng thưởng không, mau lên đi."
Diệp Đình Sương ngơ ngác ngẩng đầu, cầm lấy phiếu số trên ghế, quả nhiên là số 7. Dưới sự thúc giục của Diệp Đình Viễn, cô chậm rãi bước lên sân khấu.
Minh Sương đột nhiên bật cười, cầm điện thoại lên quay video.
Người đồng nghiệp bên cạnh thấy rõ Diệp Đình Sương dưới ánh đèn sân khấu, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt, không khỏi kinh ngạc đến thất sắc: "Cô ấy, cô ấy không phải là bạn gái của Minh Sương sao?!"
Nghe vậy, những người khác nhìn theo, ai nấy đều kinh ngạc tột độ.
Không chỉ có bàn của họ, ở những khu vực khác cũng có một vài người từng thấy Diệp Đình Sương tặng hoa cho Minh Sương, và lúc này tất cả đều lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng.
Nhưng đó chưa phải là điều khiến họ sốc nhất.
Họ thấy bạn gái của Minh Sương đứng trên sân khấu thì thầm vài câu với ông Diệp Nghị Vân, ông lại thì thầm với người dẫn chương trình. Sau đó, người dẫn chương trình mới tuyên bố: "Thưa quý vị, xin hãy giữ trật tự một chút. Vì người trúng giải là người nhà của sếp Diệp, nên cô ấy đã tự nguyện từ bỏ giải đặc biệt. Ngay sau đây, chúng ta sẽ tiến hành quay số lại!"
Bên dưới là một tràng reo hò, không chỉ vì được quay số lại, mà còn vì thân phận "người nhà của sếp Diệp" kia.
Diệp Đình Sương bước xuống sân khấu. Lúc này Minh Sương mới kết thúc đoạn video, cất điện thoại đi, và đột nhiên nhận ra vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang chiếu vào mình như thể đang tra khảo.
Nàng cười ngượng ngùng.
"Chị nói thật đi, người vừa rồi trên sân khấu chính là bạn gái của chị đúng không?!" một đồng nghiệp hỏi.
Chuyện này không thể giấu được nữa, Minh Sương đành chậm rãi gật đầu.
"Vậy cô ấy là con gái của sếp Diệp?"
"Ừ, chị cả đấy, còn Tiểu Diệp là em thứ hai."
"Thế chuyện chị nói ra mắt gia đình, cũng là ra mắt sếp Diệp sao?"
Minh Sương lại gật đầu, không nói gì thêm, để cho họ có thời gian tiêu hóa thông tin.
Các hoạt động trong hội trường gần như đã kết thúc, tiếp theo là đến phần ăn uống, mọi người lục tục rời đi.
Minh Sương bị mọi người vây quanh hỏi chuyện, không tài nào thoát ra được.
"Thôi chúng ta về nhà ăn cơm đi," bà Phó Tiệp nói.
Hai chị em đỡ bà nội đứng dậy. Diệp Đình Sương quay đầu lại, nhìn đám đông đang dần tản đi, nhất thời không tìm thấy người mình cần tìm.
Lúc này, Diệp Đình Viễn bỗng chỉ về một hướng: "Chị ấy ở đằng kia."
Diệp Đình Sương lúc này mới nhìn thấy Minh Sương qua khe hở của đám đông. Bà Phó Tiệp cũng nhìn sang, nói: "Phải rồi, con ra hỏi Minh Sương xem nó muốn đi ăn ở khách sạn với đồng nghiệp, hay là về nhà mình ăn cơm."
"Vâng ạ."
Diệp Đình Sương đi về phía đó, nhận ra những tiếng xì xào xung quanh bỗng nhiên im bặt, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Cô lịch sự gật đầu với họ, sau đó hỏi Minh Sương vẫn đang ngồi trên ghế: "Có muốn về nhà em ăn cơm không?"
"Hả? Bây giờ sao?" Minh Sương hỏi.
"Ừ, bà nội đến nhà chơi, mẹ muốn chị qua gặp bà," Diệp Đình Sương nhìn quanh một vòng, những người khác vội nhìn đi chỗ khác. Cô mới cúi đầu, ghé tai nàng nói nhỏ, "Nếu chị thấy không tiện thì cũng không cần đi đâu, hôm khác qua chơi cũng được."
"Tiện chứ, tiện chứ, chị đi." Minh Sương đứng dậy cầm túi xách, quay lại chào tạm biệt các đồng nghiệp, rồi cùng cô rời đi.
Các đồng nghiệp chỉ biết đứng nhìn hai người họ đi ra cửa. Phu nhân của sếp Diệp còn cười tủm tỉm vỗ nhẹ vào tay Minh Sương, rồi cả nhà họ cùng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"...Tôi có cảm giác như mình đang mơ."
"Tôi cũng vậy..."
"Tất cả chúng ta đều thế."
Diệp Đình Sương lái xe của mình chở Minh Sương, dặn dò: "Bà nội vẫn chưa biết chuyện của chúng ta, ý của mẹ em là không cần nói cho bà biết, lỡ như bà không chấp nhận được, tức giận mà sinh bệnh thì không hay."
"Chị hiểu rồi, em yên tâm đi," Minh Sương cười nói.
Về đến nhà, bà nội nghe nói Minh Sương là bạn thân của Diệp Đình Sương và Diệp Nam Nịnh thì vui vẻ khen nàng xinh đẹp.
Ăn cơm xong, bà nội đã thấm mệt, bà Phó Tiệp liền đỡ bà về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Đình Viễn đột ngột đứng dậy, chỉ vào hai người họ hỏi: "Hai người đang yêu nhau?"
Hai người sững sờ, nhìn nhau một lúc. Minh Sương cứ ngỡ cô đã nói từ sớm, còn Diệp Đình Sương thì chột dạ nhìn em trai: "Ừ."
Diệp Đình Viễn khoanh tay trước ngực, vô cùng tức giận: "Không được, em không đồng ý mối này."
"Tại sao?" Minh Sương hỏi.
"Bởi vì chị không xứng với chị của tôi," Diệp Đình Viễn nói với vẻ kẻ cả.
"Diệp Đình Viễn, em nói chuyện cho tử tế," Diệp Đình Sương nhắc nhở.
"Thì đúng là vậy mà, trước đây chị còn trù cho chị ấy chết, cái vẻ kiêu căng ngạo mạn đó cứ như thể chị tôi nợ chị tám trăm vạn không bằng."
Minh Sương nhớ lại lần gặp ở sân bay, lúc đó vì tức giận nên nàng mới nói những lời khó nghe, không ngờ viên đạn bắn ra lúc ấy giờ lại găm thẳng vào giữa trán mình, thật đúng là dở khóc dở cười.
"Chị còn cười được à?" Diệp Đình Viễn thấy nàng cúi đầu cười, bất mãn nói, "Đừng tưởng mình có chút nhan sắc là có thể làm chị rể... à không, làm bạn gái của chị tôi, không có cửa đâu."
Minh Sương cười ngẩng đầu: "Vậy tôi phải làm thế nào mới có thể làm chị rể... à không, làm bạn gái của chị cậu đây?"
Bà Phó Tiệp vừa ra khỏi phòng bà nội, nghe thấy tiếng la hét của Diệp Đình Viễn dưới lầu, tưởng có cãi vã nên xuống xem tình hình, ông Diệp Nghị Vân cũng đi theo.
Diệp Đình Viễn: "Chị có biết chị tôi thích ăn gì nhất không? Biết chị ấy sợ nhất cái gì không? Lý tưởng lớn nhất là gì? Chuyện hối hận nhất là gì? Người ghét nhất là ai?"
Minh Sương nhất thời bị hỏi đến ngây người.
"Chị chẳng biết gì cả!"
"Không đâu em trai à, có những chuyện sẽ thay đổi. Những thứ mà trước đây chị ấy thích, sợ hãi hay chán ghét, chưa chắc sau này vẫn sẽ như vậy," nàng nói.
Diệp Đình Viễn lại hỏi: "Vậy chị có thể làm được việc trời nóng thì quạt cho chị ấy, khát thì đút nước cho chị ấy, mệt thì trải giường cho chị ấy, uể oải thì mát xa cho chị ấy, đói thì nấu cơm cho chị ấy không?"
"Tôi có thể chứ."
Diệp Đình Viễn cứng họng, suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Vậy chị có thể lúc chị ấy chơi mạt chược thì 'bắn pháo' cho chị ấy, lúc chị ấy đi học thì xách cặp cho chị ấy, lúc chị ấy hút thuốc trộm thì nhận tội thay, lúc chị ấy bị mắng thì đỡ đạn không?"
"Em trai... cuộc sống của em có vẻ vất vả quá nhỉ?" Minh Sương chân thành nói.
Diệp Đình Sương ôm trán.
Diệp Đình Viễn: "Chị biết cái gì, đó là vì tôi yêu chị tôi, tôi chính là con chó trung thành nhất của chị ấy, chị có phải không?!"
Minh Sương: "Em trai... tôi nhất định phải làm chó của chị ấy sao?"
Phía sau vang lên tiếng cười khúc khích của bà Phó Tiệp và ông Diệp Nghị Vân.
Diệp Đình Viễn: "..."
Chết rồi, lỡ lời!
Minh Sương thấy cậu ta sắp khóc đến nơi, biết không thể trêu thêm nữa, bèn đứng dậy vỗ vai cậu: "Em trai yên tâm, tôi không tranh giành vị trí trong lòng chị cậu đâu, cậu cứ làm chú chó trung thành nhất của chị ấy, còn tôi sẽ làm chú cún đáng yêu chuyên đi liếm láp của chị ấy, nha~"
Diệp Đình Viễn: "Oa, chị làm nũng, ghê tởm quá."
Khóe miệng Minh Sương giật giật, nàng nhìn sang Diệp Đình Sương, trời ạ, cái người này đã sắp cười đến co giật.
Quay đầu lại, ông Diệp Nghị Vân và bà Phó Tiệp đang ngồi bệt xuống đất mà cười.
Minh Sương: "Oa, ngưỡng cười của mọi người thấp quá đi~!"
Ba người: "Ha ha ha ha ha!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro