Chương 163 - Định cả đời
Ta nghe được vài phần hờn giận trong giọng nói nàng, hít một hơi, trong lòng có chút chua xót nhưng mang theo vài phần vui sướng. Nhưng mà, lần này ta liên tục bị thương, quả thật đã khiến nàng lo lắng và mệt mỏi rất nhiều, điều đáng mừng chính là nàng thập phần để ý đến ta từ tận đáy lòng.
Một lát sau, ta ổn định lại tinh thần, cười thấp giọng hỏi nàng: "Ta sai rồi. Vậy phải làm sao nàng mới không giận ta?"
Lạc Thần phía sau hừ nhẹ một tiếng: "Tự nàng nghĩ đi." Nói xong thân mình nàng khẽ cử động, có tiếng quần áo cọ xát, hình như đang đưa tay tìm kiếm cái gì ở bên cạnh, thừa cơ hội này, ta vội thoát khỏi lòng ngực nàng, xoay người lại, bắt lấy áo choàng dưới đất, liền thấy nàng hơi hơi nghiêng người cầm lên một cái túi nước.
Mà vai trái nàng hơi thẳng giống như làm gì đó không được linh hoạt, lúc nãy nàng đã đưa cho ta chiếc áo lông cáo của nàng để chống lạnh, hiện tại bên ngoài chỉ còn trung y màu trắng vải dệt ở đầu vai bị vật gì bén nhọn xé rách, lộ ra băng vải bên trong, trên mặt còn chảy máu, dưới ánh lửa ảm đạm có chút biến thành màu đen.
Trong lòng ta nhói đau, nhíu mày nói: "Để ta xem vết thương trên vai nàng." Nói xong, liền muốn mang áo choàng khoác lên người nàng, lại bị nàng cự tuyệt: "Chính mình giữ ấm cho tốt. Đừng để cảm lạnh, bằng không ta lại giận."
Ta hiểu rõ tính nàng rất là bướng bỉnh, không muốn cùng nàng tranh cãi nhiều, chính là mở rộng y bào giống như thảm lông che kín hai người.
Nàng nhẹ nhàng liếc mắt, cũng không nhiều lời, rồi nói tiếp: "Nhìn thì có thể tốt hơn sao? Ta nhìn nàng từ đầu đến chân vô số lần tại sao không thấy tốt? Còn khiến ta vì nàng mà..." Chính là nói đến chỗ này, rồi lại không hơn nữa, chỉ cúi đầu, mở nắp gỗ của túi nước.
"Còn khiến nàng vì ta mà lúc nào cũng lo lắng hãi hùng, đúng không?" Ta mỉm cười nhìn nàng.
Nàng không đáp, đi đến trước ta, nâng mặt của ta, thấp giọng nói: "Há mồm." Thanh âm tuy lạnh như băng, nhưng vẻ mặt đã dịu đi , khóe mắt phiếm hồng, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
"Ta... không phải tàn phế...Vậy mà, uống nước còn....Còn để nàng uy, nàng thương tiếc ta đến vậy sao?" Ta hàm hồ nói, hiếm khi thấy nàng giận ta, lần này thật là đáng yêu, nhịn không được đã nói đùa với nàng vài câu.
Nàng trừng mắt lườm ta một cái: "Vừa mới tỉnh, nói chuyện cũng không lưu loát, hồ ngôn loạn ngữ."
"Nàng còn...... giận ta?"
"Đúng vậy. Mười tám ngày cũng không hết." Nàng đáp rất rõ ràng.
"Cần mười...... Tám ngày lâu như vậy?"
"Có lẽ rất lâu, nhưng nàng lại bị thương thử xem."
"Làm sao nàng mới có thể không giận......?"
"Ta nói, nàng tự nghĩ."
"Nàng gả cho ta nha."
"..." Nàng ngây ngẩn cả người, túi nước trong tay bất động giữa không trung. Bốn phía thật sự im lặng, lúc nãy chúng ta vì muốn Vũ Lâm Hanh bọn hắn nghỉ ngơi một chút nên không đánh thức, thanh âm nói chuyện cực nhỏ, hiện tại hai người đều không nói, chỉ có thể nghe tiếng ngáy của nam nhân kia xa xa truyền tới.
"Ta nói, nàng phải làm vợ ta." Ta khẽ cười, mong chờ ánh mắt của nàng, lặp lại một lần.
"Nàng đang dỗ ta sao?" Thật lâu sau, nàng nỉ non một tiếng, làn da trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần tự nhiên phiếm hồng.
Ta lắc đầu: "Ta không có dỗ nàng, đây là tâm nguyện của ta. Lúc trước ta bị vật kia ngậm trong miệng, ta nghĩ bản thân mình sắp chết rồi, từ nay về sau không thấy được nàng, rốt cuộc không thể cùng nàng ở một chỗ, trong lòng cực kỳ tuyệt vọng, đồng thời hồi tưởng lại dĩ vãng, có một chuyện tiếc nuối đã không làm là kiếp này chưa cùng nàng kết làm vợ chồng. Kỳ thật chúng ta đều là nữ tử làm gì có chia ra vợ chồng, làm sao có thể nói đến danh phận, ta không thèm để ý danh phận, ta hiểu nàng cũng không vậy."
Nàng chính là kinh ngạc nhìn ta, trầm mặc không nói.
Ta cố sức nói chuyện nhưng không nói ra được, lại càng luống cuống, ho khan một tiếng, lại nhẹ giọng nói chuyện: "Ta khi đó nghĩ mình sẽ chết, nếu chúng ta sớm kết thành vợ chồng, ngày sau nàng ra khỏi cổ mộ cô độc một mình, nàng cũng sẽ vì ta lập một bài vị, ghi Sư Thanh Y là danh xưng của thê tử nàng. Mặc dù ta không còn trên đời, hồn phi phách tán, cũng sẽ trở về nhà thăm nàng, không trở thành cô hồn dạ quỷ. Bởi vì ta biết trong nhà ta còn có một thê tử đang chờ ta, cứ như vậy, sẽ không tiếc nuối."
"Ta không muốn......" Nàng thanh âm có chút phát run: "Cô nương ngốc này chuyên nói chuyện xấu, hiện nay không phải êm đẹp sao, hồ ngôn loạn ngữ. Ta không muốn làm vợ nàng, ngày sau cũng không nguyện làm bài vị cho nàng."
"Nàng không muốn gả cho ta thì nàng lấy ta đi, thế nào cũng được." Ta nghiêng người dựa vào, dán mặt ta vào lòng ngực nàng: "Là gả hay lấy, mọi chuyện tùy nàng định đoạt nhưng nàng cũng chỉ có hai lựa chọn."
Nàng thân mình cứng đờ, hồi lâu, rốt cục nhéo mặt ta: "Da mặt dày, vừa tỉnh lại, da mặt đã dầy, rõ ràng hai chỉ chọn được một thôi."
Ta buồn bực nói: "Nàng không muốn chọn? Phải chọn, phải chọn ngay bây giờ."
Nàng như cười khẽ, qua một lúc, đỉnh đầu truyền đến âm thanh của nàng: "Đồ cưới của nàng đâu?"
Ta vội ngẩng đầu xem nàng, thấy nàng ý cười nhẹ nhàng nhìn ta, trên lông mi, sâu trong đôi mắt đều phủ một tầng hơi nước trong suốt.
Sửng sốt một lát, ta nói với nàng: "Ta một nghèo hai trắng (1) làm sao có đồ cưới, đã được người, còn muốn thêm đồ, nàng đừng tham lam quá."
Nàng mỉm cười, sờ hai má của ta, hôn lên môi ta, nói: "Nàng chưa có đồ cưới, nhưng ta đã có tiền biếu."
Ta đột nhiên đỏ mặt, nóng đến lợi hại, trộm quay đầu liếc nhìn, thấy Vũ Lâm Hanh bọn hắn ở xa xa ngủ say mới thở nhẹ nhõm một hơi.
Nàng búng trán ta một cái: "Quỷ nhát gan, lúc nãy mới nói phải gả, còn không biết xấu hổ? Lát sau lại đỏ mặt."
Ta xoa mặt suy nghĩ, hỏi nàng: "Nàng vì sao không chọn gả cho ta, mà là chọn cưới ta?"
"Ta xem nàng ốm yếu, hai ba ngày lại bị thương, sợ lấy ta về sẽ bất động mất."
Nàng cười có chút bỡn cợt, qua hồi lâu, mới chăm chú nhìn, nói: "Ta biết ta gả cho nàng và ta lấy nàng khác nhau rất nhiều, bất quá đều là hai người ngày sau gắn bó mà thôi. Nhưng ta nghĩ nếu ta lấy nàng, tự nhiên ta sẽ chiếu cố nàng, phải có trách nhiệm với nàng, nàng nói được không?"
Lòng ta có chút chua xót, thầm nghĩ nàng thay ta chịu trách nhiệm mọi chuyện không phải là quá nhiều sao? Ngoài miệng giả vờ nói: "Đó là nói, nàng về sau chuyện gì cũng giúp ta làm tốt, vậy ta cái gì cũng không cần làm?"
Nàng cười đến nhu hòa: "Nghĩ thật chu toàn. Cái gì cũng không làm, ta đây không bằng cưới một con heo."
Ta căm giận: "Nàng cưới một con heo, nó có thể hầu hạ cho nàng sao?"
"Nga, như thế là vấn đề lớn." Mắt nàng sáng bóng, giữ chặt cằm ta, ái muội nói: "Heo sao, so với nàng không xinh bằng, cũng không có dáng người đẹp như nàng... Thật sự không được..."
"Nàng nghĩ đi đâu vậy!" Ta một phen vuốt tay nàng, mặt đỏ tai hồng, một lúc sau lại mỉm cười, hai người nhìn nhau cười, bốn phía trừ bỏ tiếng ngáy như trước, không còn âm thanh nào vang lên nữa.
Sau khi ta uống chút nước, chợt nhớ tới nghi ngờ lúc trước, liền hỏi Lạc Thần: "Lúc ba chúng ta bị hai con thú trấn mộ tấn công, ta nghĩ ta chết chắc, làm sao trong đường chết tìm được đường sống vậy? Lúc ấy phát sinh chuyện gì, tại sao sau đó gặp Vũ Lâm Hanh bọn hắn, ta thật sự là hồ đồ rồi."
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Ta lúc trước đã nói tâm nàng rất thiện, sau này sẽ gặp họa. Nhưng lúc này, thiện tâm đó đã cứu mạng nàng, cho nên suy nghĩ của ta xem chừng phải thay đổi."
"Là ý gì?"
"Là con của hai con thú trấn mộ cứu nàng."
Ta kinh ngạc nhìn nàng, thật vậy sao?
Nàng nói tiếp: "Lúc đó nàng bị thú trấn mộ quăng trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, ta sợ tới mức không biết làm sao cho phải, chỉ muốn đi đến bên cạnh nàng, phía sau không đề phòng, bị con thú mặc áo giáp màu bạc cắn bả vai, ném qua một bên."
Nàng nói tuy nhẹ nhàng bâng quơ, vài câu ít ỏi nhưng ta nghĩ đến cảnh tượng lúc đó mồ hôi lạnh túa ra ướt lưng, trong lòng sợ hãi, lại nghe nàng thản nhiên nói: "Mấu chốt chính là trên bậc thang lại lăn nhanh xuống một vật tròn tròn, miệng anh anh khóc rất lợi hại, hai thú trấn mộ vừa nghe âm thanh này liền dừng lại, chạy vội đi, ta nhân cơ hội này chạy đến cạnh nàng, ôm lấy nàng thoát đi, không nghĩ chúng nó quay về cực nhanh, khi ta quay đầu lại đã thấy trong miệng con thú mặc giáp ngậm vật nhỏ kia đi đến trước mặt chúng ta. Nó đặt vật nhỏ kia trên lưng, còn vật kia vẫn khóc dữ như trước, ta nghĩ chúng sẽ ăn cả hai vào bụng, nhưng đợi hồi lâu, chúng nó đều bỏ đi."
"Chúng đều...... Đi sao?" Ta rất kinh ngạc.
"Ân." Lạc Thần gật đầu: "Chúng nó thỉnh thoảng gào thét với nhau, vật nhỏ trên lưng có lúc cũng cúi đầu kêu giống như đang nói chuyện với nhau. Ngôn ngữ đó của dã thú ta nghe không hiểu, không biết chúng nói gì, bất quá nghĩ lại, vật nhỏ kia không cho cha mẹ nó ăn thịt cả hai. Nó uống máu của nàng, nhận ra mùi của chúng ta, chắc là cám ơn cũng không biết chừng."
Ta thở phào một hơi.
"Lúc nãy, ta ôm nàng cùng đi với nam nhân kia đi xuyên qua sào huyệt của chúng, sâu trong lăng mộ, đi đến gian mộ thất này mới gặp Lâm Hanh bọn hắn mở đồng quan. Hai bên hội hợp, Tích Nhan cô nương liền giúp nàng còn giúp nam nhân kia băng bó vết thương, kể chuyện họ đã trải qua cũng nguy hiểm vạn phần. Bọn hắn gặp được tống tử có thể phun ra chất độc, trên người mặc y bào màu đen tuyền, lúc ấy tình huống rất hỗn loạn, Đoan Yến đi lạc rồi, ngay cả hai đệ tử Mặc Ngân Cốc cũng đã chết."
Ta ngắt lời nàng: "Y bào đen tuyền?"
***Chú thích:
(1) một nghèo hai trắng = nghèo kiết xác, không có gì hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro