Chương 79

Giản Kiều sững người vì bất ngờ, hai hàng lông mày khẽ chau lại. Nàng lập tức đẩy Giản Du ra, lùi về sau nửa bước.

“Tỷ…” 
Giản Du đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Giản Kiều, lòng chợt trùng xuống. Nàng cuống quýt giải thích: 
“Ta… ta không cố ý. Chỉ là… nhất thời không kiềm chế được.”

Sắc mặt Giản Kiều rất khó coi. Nàng mím môi, thấp giọng cảnh cáo: 
“Không được có lần sau.”

Giản Du cúi đầu, im lặng siết chặt tay, khóe mắt lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

Giản Kiều không nỡ nhìn nàng như vậy, quay đầu rời đi.

Đêm đó, trở lại Kinh Quận, tâm trạng rối bời khiến Giản Kiều thuê phòng khách sạn để ở một mình.

Khoảng 10 giờ tối, Lê Oản gọi điện hỏi nàng đang ở đâu.

Giản Kiều dụi điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bạc: 
“Ta ở bên ngoài. Đêm nay không về.”

Lê Oản nghe ra tâm trạng nàng không ổn, nhưng không hỏi thêm.

Trưa hôm sau, Giản Kiều nhận được cuộc gọi từ Đỗ Tỷ Tiêu — khá bất ngờ.

“Ngươi không bận chứ?”

“Ừ,” 
Giản Kiều đứng dậy, ra hành lang gần cửa sổ, 
“Giờ đang nghỉ trưa, ngươi nói đi.”

Đỗ Tỷ Tiêu đặt ly sứ xuống: 
“Sau lần nói chuyện trước, ta suy nghĩ kỹ, cũng bàn với anh trai. Cuối cùng quyết định về nước phát triển.”

“Vậy thì tốt quá. Đỗ a di chắc sẽ rất vui.”

Đỗ Tỷ Tiêu nhìn ly nước trong suốt, khẽ cong môi: 
“Khi ta về, hai ta gặp nhau một lần nhé… Ta muốn mời ngươi ăn một bữa.”

Giản Kiều mỉm cười đồng ý.

Giữa tháng Tám, cuối tuần, Giản Kiều nhận được lời mời từ Đỗ Tỷ Tiêu.

“Ban đầu ta định đưa ngươi ra ngoài, nhưng mẹ ta muốn ngươi đến nhà ăn cơm.” 
Đỗ Tỷ Tiêu bất đắc dĩ vỗ trán, 
“Bà ấy nấu toàn món để lấy lòng.”

“Không sao.” 
Giản Kiều vui vẻ, 
“Ta thích ăn đồ a di nấu.”

“Vậy thì tốt rồi.” 
Đỗ Tỷ Tiêu ngồi xổm, xoa đầu chú chó Da Da, 
“Mẹ ta còn nói ngươi nuôi một bé mèo dễ thương, tiện thì mang theo luôn nhé.”

“Được.”

Giản Kiều chuẩn bị đơn giản, lái xe đưa Đông nhãi con đến nhà Đỗ Tỷ Tiêu.

Hai mẹ con họ Đỗ đã đứng chờ ở cửa, mặt mày rạng rỡ.

Vừa xuống xe, Giản Kiều ôm Đông nhãi con đi được vài bước thì Da Da chạy vèo tới, sủa liên tục, cực kỳ phấn khích.

“Miêu miêu.” 
Giản Kiều đặt mèo xuống, Đông nhãi con ngạo nghễ vẫy đuôi với Da Da.

Da Da lập tức lấy lòng, cọ cọ quanh mèo, chạy vòng vòng.

Đông nhãi con quay đầu liếc Giản Kiều một cái, ánh mắt đầy đắc ý.

Giản Kiều thầm cười: Con mèo này càng ngày càng giống Lê Oản — nhất là cái vẻ kiêu ngạo.

Trưa hôm đó, mọi người ăn cơm ngoài sân. Thời tiết mát mẻ, gió nhẹ thổi qua, mang lại cảm giác dễ chịu.

Sau bữa ăn, Đỗ Tỷ Tiêu rủ Giản Kiều đi dạo quanh rừng cây gần nhà.

“Nói thật đi, ngươi có muốn ta vào làm ở Lê thị không?” 
Đỗ Tỷ Tiêu nhặt viên đá, ném xa.

Giản Kiều gật đầu thành thật.

“Lý do?” 
Đỗ Tỷ Tiêu vừa lùi vừa quan sát nàng.

“Lê thị cần người tài như ngươi.”

Đỗ Tỷ Tiêu nhướng mày: 
“Ngươi đúng là không biết làm người thuyết phục.”

Giản Kiều ngậm miệng.

Đỗ Tỷ Tiêu hừ nhẹ: 
“Gọi Lê phó tổng đi, ta muốn gặp nàng.”

Giản Kiều sững người, không tin nổi.

“Không cần ngạc nhiên. Ta cân nhắc Lê thị là vì ngươi.” 
Đỗ Tỷ Tiêu nhún vai, 
“Còn có được hay không thì tính sau.”

“Vì ta?” 
Giản Kiều ngơ ngác.

“Mẹ ta suốt ngày khen ngươi như hoa như ngọc, nghe đến phát mệt. Nếu hai ta làm đồng nghiệp, bà ấy chắc mừng lắm.” 
Đỗ Tỷ Tiêu cười trêu, 
“May mà ngươi là con gái, không thì mẹ ta đã gả ta cho ngươi rồi.”

Thấy Giản Kiều xấu hổ, Đỗ Tỷ Tiêu bật cười.

Giản Kiều gãi mũi, lặng lẽ lấy điện thoại gọi cho Lê Oản.

Lê Oản đang trên đường về biệt thự, nghe tin Đỗ Tỷ Tiêu muốn gặp liền đổi hướng chạy đến.

Hai người nói gì, Giản Kiều không rõ, nhưng nhìn phản ứng thì có vẻ rất quan trọng.

Tối đó, Lê Oản ăn cơm tại nhà họ Đỗ, còn uống rượu, đến hơn 10 giờ mới rời đi.

Ngửi thấy mùi rượu, Đồng thúc không nói gì, lặng lẽ vào bếp nấu canh giải rượu.

Giản Kiều nhẹ nhàng đỡ Lê Oản ngồi xuống sofa.

“Ngốc nghếch,” 
Lê Oản mắt mơ màng, giọng như phủ sương, 
“Chuyện Đỗ Tỷ Tiêu, ngươi làm rất tốt.”

Giản Kiều không tỏ ra vui mừng, ngược lại rất bình tĩnh.

Lê Oản đưa tay nhéo má nàng, giọng hiếm khi dịu dàng: 
“Lần này, ngươi giúp ta rất nhiều.”

Giản Kiều không đáp, chỉ lấy gối đặt sau lưng nàng: 
“Mệt rồi, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.”

Đợi Đồng thúc mang canh tới, Giản Kiều lặng lẽ về phòng.

Trước khi ngủ, bà ngoại gọi điện: Giản Du bị sốt, viêm phổi, đang nằm viện. Bà muốn Giản Kiều về Kỳ Dương thăm.

Sáng hôm sau, Giản Kiều xin nghỉ, lên tàu cao tốc về quê. Tối đó, nàng cùng bà ngoại đến bệnh viện.

Nửa tháng không gặp, Giản Du gầy đi nhiều, khuôn mặt nhỏ hẳn một vòng.

Giản Kiều khẽ thở dài, gần như không thể nhận ra, rồi đưa tay sờ trán Giản Du: 
“Bác sĩ nói sao?”

Giản Du nhìn nàng, gương mặt từng u sầu giờ ánh lên niềm vui: 
“Nói chỉ cần truyền thuốc kháng viêm, khoảng mười ngày là ổn.”

Giản Kiều khẽ đáp, thấy nàng ho liền vỗ nhẹ lưng.

Giản Du chăm chú nhìn nàng: 
“Tỷ, lần này ngươi về có thể ở lại mấy ngày?”

Giản Kiều rút tay về, mắt cụp xuống: 
“Chỉ xin nghỉ được hai ngày… Công ty đang rất bận.”

“Ừ…” 
Giản Du kéo chăn lên, giấu đi nỗi buồn trong lòng, 
“Công việc quan trọng mà, với lại ta cũng không sao.”

Sau khi bà ngoại nói chuyện xong với Giản Du, Giản Kiều chuẩn bị rời đi.

“Tỷ…” 
Giản Du lo lắng siết chặt mép chăn, 
“Ngày mai ngươi còn đến không?”

“Có. Bà ngoại sợ ngươi không quen đồ ăn bệnh viện, bảo ta mang cơm cho ngươi.”

“Vậy thì tốt quá.” 
Giản Du mỉm cười, ánh mắt đầy cảm kích nhìn bà ngoại.

Tối đó, bà ngoại lại nhắc chuyện muốn Giản Kiều về Kỳ Dương làm việc.

Giản Kiều lúng túng, không biết trả lời thế nào.

Bà ngoại nghiêm giọng: 
“Đừng mãi nhớ thương người không thuộc về mình. Kiều nhi, ngươi rõ ràng biết, ngươi và Oản nhi không hợp. Nếu cứ cố chấp, sớm muộn gì cũng tổn thương.”

Giản Kiều vẫn mím môi, không nói.

“Ai… Ngươi càng lớn càng không hiểu chuyện.” 
Bà ngoại thở dài, thất vọng đứng lên.

Đêm đó, Giản Kiều trằn trọc không ngủ, đầu óc đầy những suy nghĩ hỗn loạn khiến nàng khó chịu.

Gần sáng, nàng gửi tin nhắn cho Trì Úc.

Không lâu sau, Trì Úc trả lời:

Úc: [Ta không biết khuyên ngươi thế nào. Chỉ nghĩ nếu ngươi không yêu Lê Oản thì đã tốt biết bao…]

Giản Kiều ném điện thoại, xuống lầu chạy vài vòng để xả stress.

Hai ngày sau, Giản Kiều không thể về lại Kinh Quận đúng hẹn. Bà ngoại lấy lý do sức khỏe không tốt, yêu cầu nàng ở lại chăm sóc.

Đến đầu tháng Tám, Giản Du được xuất viện. Bà ngoại bảo nàng và Giản Kiều cùng đến nhà Chu Vệ Quân.

“Phòng đó sửa gần xong rồi, cuối năm là có thể dọn vào.” 
Chu Vệ Quân phủi bụi, nghiêng người nhìn Giản Kiều.

Giản Kiều hiểu ông đang ám chỉ việc nàng nên về quê làm việc.

Không chỉ Chu Vệ Quân, cả con trai và con dâu ông cũng khuyên nàng nên về, vì bà ngoại tuổi cao, cần người bên cạnh. Sau này bà dọn vào nhà mới, họ ở xa, chăm sóc cũng bất tiện.

Tối đó, Giản Kiều lại mất ngủ. Sáng sớm, vừa nghe chuông báo thức, nàng lập tức đến phòng bà ngoại.

“Bà ngoại, ta phải về một chuyến. Dù có từ chức, ta cũng muốn gặp Oản nhi nói rõ.”

Mắt nàng đỏ hoe, tinh thần mệt mỏi, rõ ràng không ngủ được.

“Vậy cũng đúng.” 
Bà ngoại khoác áo mỏng, 
“Thu dọn đi, hôm nay lên đường. Tối nhớ báo tin.”

“Vâng.”

Chiều thứ Bảy, 2 giờ, Giản Kiều về đến Kinh Quận.

Vì lâu không gặp, Lê Oản vốn đã không vui. Vừa thấy mặt, Giản Kiều liền nói muốn từ chức — Lê Oản lập tức nổi giận, phát cáu một hồi rồi cầm chìa khóa xe bỏ đi.

Bốn tiếng sau, Đồng thúc báo tin: Lê Oản gặp tai nạn, gãy chân trái, đang nằm viện.

Giản Kiều hoảng hốt, cùng Đồng thúc chạy đến bệnh viện.

Trước khi phẫu thuật, Lê Oản vừa đau vừa mắng Giản Kiều, bảo nàng cút đi.

Giản Kiều vừa áy náy vừa tự trách. Tối đó, nàng gọi điện cho bà ngoại, nói Lê Oản bị tai nạn, nàng không thể rời đi, phải ở lại chăm sóc. Bà ngoại im lặng rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý.

Bệnh viện này là nơi cao cấp nhất Kinh Quận, kỹ thuật và dịch vụ đều tốt. Nhưng vì trong lòng còn giận Giản Kiều, Lê Oản sau khi tỉnh lại thì liên tục gây khó dễ.

Y tá không thể trấn an, sợ bị khiếu nại, ai nấy đều lo lắng.

Đồng thúc đứng bên cũng không dám nói gì. Ông hiểu tính Lê Oản — một khi nổi giận thì chẳng ai cản nổi.

Cuối cùng, ông ra ngoài tìm Giản Kiều.

Giản Kiều lúc ấy đang ngồi ủ rũ ở hành lang, mắt nhắm, không được phép vào phòng bệnh.

Đồng thúc đến gần, khẽ nói vài câu.

Nghe xong, Giản Kiều không nói gì, lập tức xông vào phòng.

“Ai cho nàng vào!” 
Lê Oản giận dữ, cầm gối ném thẳng vào vai Giản Kiều.

Giản Kiều lặng lẽ nhặt gối lên, lễ phép nói với bác sĩ và y tá: 
“Hôm nay vất vả mọi người rồi. Lê tiểu thư để ta chăm sóc là được.”

Mọi người nhìn nhau, rồi lặng lẽ rút lui.

Giản Kiều tiến lại gần, xắn tay áo, đưa cánh tay mảnh khảnh ra trước mặt Lê Oản.

Không chút do dự, Lê Oản cúi đầu cắn mạnh.

Giản Kiều đau đến rưng rưng nước mắt, nhưng không kêu một tiếng.

Lê Oản buông ra, nhìn vết máu trên tay nàng, hừ lạnh: 
“Đừng tự tưởng bở. Ta bị tai nạn không phải vì ngươi, là do gặp phải tên say rượu!”

Giản Kiều kéo tay áo che vết thương: 
“Ta chưa từng nghĩ vậy… Ta biết rõ ngươi không thích ta.”

Lê Oản bĩu môi: 
“Ngươi còn biết điều.”

“Bị thương mà vẫn còn sức gây chuyện?” 
Giản Kiều ngồi xuống giường, 
“Cứ la hét mãi, không mệt sao?”

Lê Oản liếc nàng đầy giận dữ.

Giản Kiều tiến lại gần, nắm chặt tay nàng: 
“Mau dưỡng thương cho tốt. Không thì muốn đánh ta cũng chẳng có sức.”

“Ngươi quên ta có cả đám vệ sĩ à?”

Giản Kiều cười, rồi dùng vành tai cọ nhẹ lên má bóng loáng của Lê Oản.

Lê Oản xấu hổ, tức giận: 
“Ngươi muốn chết!” 
Nói rồi cắn vào tai phải trắng nõn của Giản Kiều.

“Đừng… Rớt mất tai bây giờ… Ai da, đau quá!”

Lê Oản nghiêng người, thấy Giản Kiều rưng rưng nước mắt, môi trề ra đầy tủi thân — trong khoảnh khắc, cơn giận trong lòng nàng tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro