Chương 87

Tối mùng một Tết, Giản Kiều nhận được cuộc gọi từ Trì Úc, người này nói nàng đang ở ngay thị trấn Trì.

Giản Kiều nghe xong thì kinh ngạc đến mức không khép miệng được, cả người ngẩn ngơ.

Có lẽ đoán được phản ứng của Giản Kiều, Trì Úc không nhịn được bật cười khẽ.

Giản Kiều lấy lại bình tĩnh một lúc, tò mò hỏi: 
“Ngươi đến bằng cách nào vậy?” 
Tết Âm lịch rất khó mua vé tàu hay máy bay, giá cả cũng không rẻ, làm sao đến nhanh như thế?

“Ngồi trực thăng.”

“Nhà ngươi có trực thăng sao? Trước giờ ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến.”

“Đương nhiên chưa từng nhắc, vì nhà ta không có. Là ca họ của ta, Sở Yến, có. Ta nhờ hắn giúp để được gặp ngươi sớm hơn.”

Giản Kiều trong lòng cảm động: 
“Trì Úc, ta…”

Biết Giản Kiều định nói gì, Trì Úc liếc mắt nhìn Sở Yến đang đứng cách đó vài bước, che miệng nói nhỏ: 
“Giờ không phải lúc lãng mạn. Ngươi mau lái xe đến đón ta. Về đến chỗ ở rồi, ngươi muốn nói gì ta cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

“… Được.”

Giản Kiều dựa vào định vị Trì Úc gửi, lái xe đến nơi trực thăng hạ cánh.

Vừa đến nơi, chưa kịp đến gần, Trì Úc đã chạy tới, nắm lấy tay nàng.

“Yến ca, đây là người ta từng nói với ngươi — bạn thân nhất của ta, Giản Kiều.”

Sở Yến mắt sáng rỡ, niềm nở đưa tay về phía Giản Kiều: 
“Chào ngươi, ta là Sở Yến. Sau này ngươi cứ gọi ta như Trì Úc gọi, Yến ca.”

Giản Kiều gật đầu, nhẹ nhàng đáp lễ.

Trì Úc cố tình vuốt nhẹ mu bàn tay Giản Kiều, thể hiện sự thân mật: 
“Yến ca, chúng ta sẽ lái xe về Lâm Bình. Ngươi không cần lo cho chúng ta.”

“Ừ.”

Trì Úc liếc đồng hồ, ý nhắc khéo: 
“Yến ca, thời gian cũng muộn rồi, không làm phiền ngươi nữa. Ngươi về khách sạn nghỉ ngơi đi. Đến Lâm Bình, ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”

Sở Yến miệng thì đáp, nhưng người không nhúc nhích, mắt cứ nhìn chằm chằm Giản Kiều.

Trì Úc hơi cau mày, nói lời tạm biệt, không đợi phản ứng của hắn, kéo Giản Kiều rời đi.

Lên xe, cài dây an toàn xong, Giản Kiều nghiêng đầu hỏi: 
“Chúng ta rời đi đột ngột như vậy, có phải hơi bất lịch sự không?”

Trì Úc trừng mắt, dùng ngón trỏ chọc trán nàng: 
“Vừa rồi ánh mắt Sở Yến dính chặt lên người ngươi, ngươi còn lo lễ phép gì! Sao ngươi chẳng có chút cảnh giác nào vậy?”

Giản Kiều yếu ớt đáp: 
“Ta tưởng hắn là ca ngươi…”

Trì Úc nghiến răng: 
“Hắn không phải ca ruột ta! Dù có là ca ruột, cũng không được nhìn ngươi bằng ánh mắt đó!”

Giản Kiều trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nắm tay nàng: 
“Ta thật sự thấy mình may mắn vì gặp được ngươi.”

Trì Úc nhướng mày: 
“Hối hận chưa?”

Giản Kiều ngơ ngác: 
“Hối hận gì?”

Trì Úc làm bộ thở dài: 
“Nếu lúc trước ngươi thích ta thì tốt rồi! Giờ đâu phải chịu bao nhiêu đau khổ như vậy.”

Giản Kiều nghẹn lời, xoa mũi, không nói tiếp.

Trì Úc bất ngờ cúi người lại gần, nhéo má nàng, mặt đầy vẻ không phục: 
“Nói đi, ta có điểm nào thua kém cái cô ngạo kiều kia?”

“Ngươi không thua kém nàng. Chỉ là tình bạn và tình yêu khác nhau, không thể so sánh.” 
Giản Kiều nhẹ nhàng gạt tay Trì Úc ra, nhìn ra cửa sổ, 
“Sự thật là, ta không thể kiểm soát được tình cảm của mình dành cho nàng.”

Trì Úc bĩu môi.

Giản Kiều quay đầu, vẫy vẫy tay nàng: 
“Thôi không nói nữa, mau về đi, ngoài trời lạnh quá.”

Hai người ở thị trấn Trì nghỉ lại một ngày, sau đó Trì Úc đưa Giản Kiều về nhà mình.

Tối hôm sau, Trì Úc ngồi xếp bằng trên sofa, vừa ăn bơ dâu tây vừa nói: 
“Ta đã bàn với ba mẹ, họ muốn nhận ngươi làm con gái nuôi. Ngươi thấy sao?”

“???” 
Giản Kiều ngẩn người.

“Ngươi không dám về Ký Dương ăn Tết là vì sợ Tả Ngang, sợ liên lụy bà ngoại và Giản Du. Ta nghĩ, nếu ngươi thành tỷ của ta, Tả Ngang dù có hung hăng thế nào cũng phải nể mặt quan hệ hai nhà.”

Giản Kiều cay sống mũi, mắt dần ngấn nước, như sắp khóc.

Trì Úc sợ nàng khóc mất mặt, không nhìn thẳng, chỉ đưa một viên dâu tây cho nàng: 
“Ngươi không phản đối thì cứ quyết định vậy.”

Nước mắt trào ra, Giản Kiều nhấm nháp vị ngọt của dâu tây, rồi ôm lấy Trì Úc.

“Hiếm khi ngươi chủ động như vậy.” 
Trì Úc cười, rất hưởng thụ.

Bỗng nhớ ra điều gì, Giản Kiều lau nước mắt, hỏi đầy hứng khởi: 
“Sau khi kết nghĩa, ngươi thật sự sẽ gọi ta là tỷ sao?”

“… Ngươi mơ à!” 
Trì Úc nghiêng đầu, liếc nàng, 
“Ngươi thiếu người gọi là tỷ sao? Giản Du không phải ngày nào cũng gọi ngươi là tỷ à?”

“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi đừng kích động.”

“Không kích động sao được! Ta vì tình bạn vĩ đại của chúng ta mà nghĩ ra cách này giúp ngươi, ngươi lại muốn chiếm tiện nghi.”

Giản Kiều bật cười: 
“Ta hơn ngươi ba tháng, gọi ngươi là muội muội thì có gì sai?”

“Đừng có hăng hái! Hai ta là bạn cùng tuổi! Đừng tỷ với muội, rối rắm lắm.”

Giản Kiều cong môi, định nói thêm thì Trì Úc trừng mắt: 
“Ta nhắc ngươi nhé, ngươi hơn Lê Oản hai tuổi đấy. Ngươi cũng định gọi nàng là muội muội à?”

Giản Kiều biết điều, lập tức im lặng.

Lễ kết nghĩa ở Lâm Bình được tổ chức rất long trọng. Không chỉ có họ hàng bạn bè đến dự, mà còn phải mặc đồ mới, thắp đuốc chúc mừng, dâng trà lễ bái.

Trì Úc đứng bên cạnh quay video, sau đó lưu lại rồi chia sẻ cho nhà họ Tả.

Cuối nghi lễ, ba mẹ Trì Úc trao bao lì xì cho Giản Kiều. Nàng nhận lấy, đổi cách xưng hô ngay tại chỗ. Đồng thời, Giản Kiều cũng trao bao lì xì cho Trì Úc — người nhỏ tuổi hơn nàng.

Thấy Trì Úc nhận bao lì xì, ba mẹ nàng liền nhắc nhỏ: 
“Mau gọi tỷ tỷ đi.”

“….” 
Trì Úc đột nhiên thấy bao lì xì nóng tay.

“Còn chần chừ gì nữa?” 
Mẹ nàng thúc giục.

Ánh mắt Trì Úc chạm phải ánh nhìn trong trẻo của Giản Kiều, trong đôi mắt ấy ẩn giấu chút tinh quái. Trì Úc vừa không cam lòng, lại vừa thẹn thùng.

“Úc nhi…” 
Trước mặt họ hàng thân thích, Trì phụ không muốn mất mặt, lặng lẽ dùng khuỷu tay thúc nhẹ Trì Úc.

Không còn cách nào, hôm nay là ngày đặc biệt, Trì Úc đành phải miễn cưỡng, lí nhí gọi một tiếng “tỷ”.

Giản Kiều hài lòng, khóe miệng khẽ cong lên.

Trên bàn ăn, Trì Úc ngồi sát bên Giản Kiều, còn lén đá nhẹ chân nàng dưới gầm bàn.

Giản Kiều không những không trách, mà còn dịu dàng nhìn nàng một cái đầy cưng chiều.

“….” 
Trì Úc hơi cạn lời — người này thật sự xem mình là muội muội rồi?

Trì mẫu không biết hai người đang giở trò, vẫn vui vẻ dặn dò Trì Úc: 
“Lần này Kiều Kiều về Ký Dương, ngươi đi cùng nàng trước. Hai ngày sau, ta và cha ngươi sẽ đến chào hỏi.”

“Phiền phức vậy làm gì? Cùng đi luôn là được.” 
Trì Úc thắc mắc.

“Nói linh tinh! Đây là phép tắc.” 
Trì mẫu liếc nàng một cái.

Trì Úc nhỏ giọng đáp: 
“Biết rồi, biết rồi.”

Trước khi về Ký Dương, Trì Úc bay một chuyến đến Kinh Quận, chính thức thông báo với nhà họ Tả rằng ba mẹ nàng đã nhận Giản Kiều làm con gái nuôi.

Tả phụ và Tả mẫu thì không phản ứng gì, nhưng Tả Ngang và Tả Thấm thì mặt đen như Bao Công.

Đạt được mục đích, Trì Úc không nán lại lâu, vội vàng chuồn đi.

Ngày mười bốn tháng Giêng, Giản Kiều và Trì Úc từ Lâm Bình xuất phát về Ký Dương. Hai người đi máy bay, xe của Giản Kiều để lại nhà Trì Úc.

Gần đến khu dân cư, Trì Úc bắt đầu lo lắng, lẩm bẩm: 
“Không biết bà ngoại có thích cái kính mắt ta mua không, còn cái vòng tay phỉ thúy kia nữa… không biết có hợp ý bà không…”

“Ngươi không cần lo mấy chuyện đó.” 
Giản Kiều đặt tay lên mu bàn tay Trì Úc, 
“Bà ngoại rất hiền, dễ sống chung. Ngay cả Lê Oản — người vốn khó chiều — cũng thấy…”

“Ừm? Sao ngươi không nói tiếp?”

Giản Kiều im lặng một lúc, rồi buồn bã nói: 
“Về sau đừng nhắc đến nàng nữa… 
Bằng không, biết bao giờ ta mới quên được nàng…”

“Ta thấy ngươi cả đời này cũng không quên nổi.”

Giản Kiều không phản bác — trong lòng nàng cũng nghĩ vậy.

Bà ngoại và Giản Du đã biết chuyện Trì gia nhận Giản Kiều làm con nuôi, nên đã chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, chỉ chờ Trì Úc đến.

Trì Úc dịu dàng, nói chuyện ngọt ngào, nhanh chóng được bà ngoại yêu quý. Trong bữa ăn, bà liên tục khen nàng, khiến Giản Du ngồi bên cạnh cũng thấy ghen tị — những lời khen ấy vốn là dành cho nàng.

Đến giờ nghỉ ngơi, Giản Du bắt đầu thấy bất an. Nhà Giản Kiều chỉ có hai phòng ngủ…

“Ta muốn ngủ chung phòng với ngươi.” 
Trì Úc khẽ chạm vai Giản Kiều.

Giản Du có thính tai, nghe thấy câu đó thì mặt tái mét, cắn môi thật chặt. Nhân lúc Trì Úc vào toilet, nàng kéo Giản Kiều ra ban công.

“Ngươi sao có thể ngủ chung với Trì Úc tỷ? Là con gái, phải biết giữ ý giữ tứ chứ!”

Giản Kiều ngạc nhiên, rồi giải thích: 
“Chúng ta mỗi người một góc giường, không nằm gần nhau.”

Nghe vậy, Giản Du hơi dịu lại. Nhưng nghĩ đến việc Giản Kiều là người song tính, khác với nữ giới bình thường, nàng lại thấy không thoải mái.

Giản Kiều tưởng đã giải thích xong, định quay đi, thì bị Giản Du kéo tay áo lại.

“Tỷ… ngươi hỏi thử nàng có muốn ngủ chung giường với ta không…”

Giản Kiều biết chắc Trì Úc sẽ không đồng ý…

“Hoặc là… ngươi ngủ với ta, để phòng lại cho nàng.” 
Vừa nói xong, mặt Giản Du đỏ bừng.

Giản Kiều rút tay áo về. Nhưng vừa quay đi hai bước, Giản Du đã ôm chầm lấy nàng từ phía sau.

“Tỷ… đừng đi!” 
Nàng van xin.

“Du Nhi, buông ta ra trước đã.” 
Giản Kiều cố gỡ tay nàng, nhưng không dám dùng lực mạnh.

Giản Du lại ôm chặt hơn.

Giản Kiều bị ôm đến mức tức ngực, thở cũng khó khăn…

“Khụ khụ…” 
Trì Úc đứng ngoài cửa ban công, lên tiếng.

Giản Du lúc này mới ngượng ngùng buông Giản Kiều ra.

Vì quá xấu hổ, nàng không nói gì, mở cửa kính rồi chạy đi. Trì Úc thấy vậy liền nghiêng người nhường đường.

Giản Kiều vẫn đứng yên, xoa ngực, điều chỉnh hơi thở.

Trì Úc bước tới, cười trêu: 
“Ta có phải đến không đúng lúc không? Làm phiền các ngươi rồi?”

Giản Kiều gạt tay nàng ra khi nàng định nắm tay: 
“Ngươi có chính hình không vậy?”

Trì Úc tặc lưỡi, lắc đầu: 
“Ta cứ tưởng Giản Du là kiểu trầm lặng, không ngờ lại chủ động như thế.”

Giản Kiều không đáp.

Trì Úc nhịn cười: 
“Có khi là do ngươi quá có sức hút, khiến tiểu cô nương không kiềm chế được.”

“Đừng trêu ta nữa được không?”

Trì Úc làm bộ nghiêm túc: 
“Thật ra cũng không phải không được. Ngươi gọi ta một tiếng tỷ, ta sẽ không nói gì nữa.”

Giản Kiều ngẩng đầu, nhìn nàng đầy nghi hoặc: 
“Ngươi đúng là nhỏ mọn.”

Trì Úc chu môi, giọng đầy u oán: 
“Gọi ta một tiếng tỷ thì có mất gì đâu! Ngươi cũng đâu thiếu miếng thịt.”

“Ngươi nhỏ tuổi hơn ta!”

Giản Kiều nhấn mạnh.

“Thì sao?” 
Trì Úc khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nàng.

Giản Kiều bĩu môi: 
“Ngươi nói chuyện kiểu này rất giống Lê Oản.”

“Sao lại nhắc đến nàng?” 
Trì Úc trợn mắt, 
“Nói nữa ta lo ngươi tối nay mơ thấy nàng!”

Giản Kiều mím môi, không nói được lời nào. Tai nàng cũng đỏ bừng lên…

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn bình luận mà không ai phản hồi, ta ngượng đến mức không ngủ nổi…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro