Chương 6 - Bánh Bao


 Lư Hoa cao giọng cười to, để cho tiên tỳ bên cạnh thay hắn đóng gói lễ vật, chính mình mang theo Phù Ngọc đi chính sảnh tiếp đãi khách. Hai người sau khi ngồi xuống, một người nhấp một ngụm trà, hắn mới nói: "Ngươi là vì Bạch Hoa Hoa nên mới tới?"

"Ta ngày hôm qua đã nói, ngươi hẳn là gọi nàng là Thư Đường."Phù Ngọc cãi lại.

"Được được được, Thư Đường thì Thư Đường, tên này so với Bạch Hoa Hoa hay hơn nhiều." Lư Hoa bĩu môi, nhìn về phía nàng nói: "Cho nên, rốt cuộc ngươi là vì chuyện gì?"

Chính sảnh yên tĩnh một hồi lâu, hai người hai mắt nhìn một hồi lâu.

Lư Hoa ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt mất tự nhiên mà dời ánh mắt đi. Phù Ngọc cuối đầu xuống, nâng ly trà lên nói: "Ta hôm nay dạy Hoa Hoa dẫn khí nhập thể, bất quá, ta nhớ lầm khẩu quyết, hại nó uổng phí luyện tập thật lâu."

Lư Hoa may mắn mình lúc này không có uống nước, nếu không nhất định sẽ phun đi ra ngoài rồi.

Phù Ngọc vẻ mặt đứng đắn bổ sung thêm: "Còn có, ngươi nói biện pháp để luyện nghị lực, hình như cũng không quá thích hợp dùng cho nó. Trong đầu ta bây giờ một chút chuyện của giáo đồ cũng không nghĩ tới."

Lư Hoa suy nghĩ một chút, đề nghị nói: "Một mình ngươi dạy sẽ dễ dàng xảy ra sai lầm, không bằng để cho chính nó tự học." Vừa nói, hắn vừa lấy ra hai quyển sách, giới thiệu một quyển: "Đây vốn là sách mà đệ tử tu tiên môn phái vẫn thường dùng, đối Thư Đường lý giải về tu tiên mới có lợi, đây vốn là lịch sử của tiên phủ năm ngàn năm qua, cũng có thể cho nó xem một chút."

Nhận lấy hai quyển sách, lại hàn huyên nói chuyện gần đây của tiên giới, Phù Ngọc liền hài lòng đứng đậy rời đi.Nàng trở về không lâu, Lư Hoa đưa đan dược tới, nàng lật xem xong, nhưng ngay sau đó đi vào phòng ngủ ngồi xuống.

Ngày thứ hai, Thư Đường tỉnh dậy sau thấy sư phụ nhà mình đang ngồi, liền nhẹ nhàng chạy ra ngoài sân, bắt đầu chạy bộ.

Chạy xong sáu vòng, nàng hoạt động gân cốt một chút, rồi phải đi về gọi sư phụ ăn cơm, bỗng nhiên liền ngửi thấy được một trận mùi hương mê người.

Mùi hương từ trong phòng bếp nhỏ bên kia truyền đến, Thư Đường nội tâm nhỏ nhỏ cuống quýt lên, quyết định chính mình đi trước lén lút liếc mắt nhìn.

Nhưng mà, không đợi nàng đi tới phòng bếp nhỏ, Thanh Sâm Dương đã bưng bánh bao đi tới trước mặt nàng.

Từ khi tới tiên giới, Thư Đường chẳng bao giờ một mình đối mặt với người ngoài trừ Phù Ngọc, lập tức có chút bối rối, thay đổi phương hướng chạy đi, không ngờ bị Thanh Sâm Dương một phát bắt được cái đuôi nhỏ.

Cái đuôi xù nho nhỏ vô cùng non mịn, bị hắn nắm một cái như vậy, lập tức đau lên. Thư Đường càng không ngừng hừ hừ, Thanh Sâm Dương mới thả nó ra, ba bước chạy đến trước mặt nó, lấy ra một cái bánh bao nói: "Ta chỉ muốn gọi ngươi lại, không cẩn thận làm đau ngươi, bồi tội cho ngươi.

Một cái bánh bao mà đòi mua chuộc nàng?! Thư Đường hết sức có khí phách nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới hắn.

Thanh Sâm Dương nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh,: " Hôm qua ta đi Nam Hải một chuyến, mang về một ít cá tôm, nhân bánh bao này có tiên bối và tôm bóc vỏ, còn có nhụy hoa ở tiên giới luyện thành mùi hương...Ngươi có thật không muốn ăn?"

Là heo, bản tính chính là ăn ngủ, ngủ ăn. Thư Đường đời trước không thể ăn hải sản, có duy nhất một lần phá lệ, là nàng lén lút ăn tôm bóc vỏ cuốn rau hẹ, mùi vị kia thật sự rất ngon...Ngay lập tức, khí phách của nàng nhất thời tiêu tán hết, quay đầu, miệng hung hăng cắn bánh bao.

Mùi vị của tiên hương tràn đầy trong miệng, Thư Đường trong nháy mắt cảm thấy —— bánh bao này cả hai đời của nàng, là thứ ngon nhất mà nàng được ăn.

Chỉ là, không đợi nàng cắn miếng thứ hai vào miệng, một giọng nói lành lạnh bỗng nhiên ở phía trước nàng vang lên: "Các ngươi ở đây làm cái gì?"

Phù Ngọc đêm qua khó tin tìm được một bình cảnh dùng để tu luyện đột phá, đợi nàng đột phá sau đó mở mắt ra, thì không thấy đồ đệ của nàng đâu. Nàng vội vàng đi tìm, không nghĩ tới chỗ này thấy nó và đầu bếp kia ở chung một chỗ.

Thanh Sâm Dương lập tức bỏ cái bánh bao trong tay, xoay người hành lễ nói: "Thượng tiên, đệ tử làm hai khay bánh bao, đang muốn đưa tới cho ngài..." Hắn còn chưa dứt lời, Phù Ngọc đã đi tới trước mặt hắn, cúi người ôm lấy Thư Đường đang ngậm bánh bao trong miệng.

"Chạy xong sáu vòng rồi?" Phù Ngọc hỏi.

Thư Đường gật đầu, bánh bao trong miệng vung vẩy theo.

"Vậy thì ăn đi." Phù Ngọc thả lại trên mặt đất, nhận lấy vỉ hấp trong tay Thanh Sâm Dương, nói: "Ngươi có thể trờ về rồi."

Thanh Sâm Dương quay đầu lại nhìn một chút con heo nhỏ đang ăn bánh bao, hành lễ lui ra. Nhưng hắn chưa đi xa, Phù Ngọc bỗng nhiên lại đối với hắn nói: "Sau này mỗi canh giờ này, làm chút thức ăn đưa đến thiên điện."

Trên mặt đất Thư Đường rất muốn hỏi câu bữa trưa và bữa tối ăn cái gì, bất đắc dĩ là tiếng nói không cùng, đành phải tiếp tục ăn bánh bao.

Một người một heo trở lại thiên điện ăn bánh bao xong, Phù Ngọc liền lấy ra ba cuốn sách. Một quyển là Nam Đàn cho, hai quyển là Lư Hoa cho, tất cả để được nàng bày trước mặt Thư Đường.

"Từ hôm nay trở đi. vi sư sẽ không dạy cho ngươi nữa, ngươi muốn học thì tự học." Phù Ngọc nghiêm trang, "Nhửng sách này, cho ngươi thời gian bảy ngày xem xong, chỗ nào không biết, tới tìm ta."

Thư Đường ve vẩy cái đuôi, tỏ vẻ hiểu. Có một sư phụ không đáng tin như vậy, còn hơn là để nàng dạy mà sai lầm chồng chấc, thực sự không bằng chính mình tự học.

Nàng năng lực học tập rất cao, bằng không, sẽ không ở trường xin nghỉ phép dài hạn mà còn thi đậu đại học. Đối với việc tự học, nàng nhất định có thể nắm chắc.

Cuộc sống tự học, cứ như vậy bắt đầu.

Ở trong sách, Thư Đường lý giải được, thì ra là, tu luyện thành tiên cần phải đột phá ba cảnh giới quan trọng, nhưng đột phá cảnh giới thứ ba sau, trở thành cũng bất quá là cái tiên nhân đẳng cấp thấp nhất. Nếu muốn trở thành thượng tiên, ở giữa kinh nghiệm còn có linh nhân, chân nhân hai giai đoạn, nếu tinh tế tính ra, là mấy ngàn năm tu luyện khá dài.

Mà bên trong ba cảnh giới, khó đột phá nhất, chính là cảnh giới thứ ba. Có người cả đời cùng cực cũng chỉ mò tới một cái biên, tu thành trạng thái nửa tiên nửa người, bị xưng là Tán tiên.

Thư Đường bản thân không quá hiểu ý nghĩa của tu tiên, nhưng nàng muốn biến trở lại thành người, muốn sống sót, lúc này xem ra, chỉ có tu tiên mới đạ được mục đích này.

Xem qua ngàn năm lịch sử của tiên giới xong, đã là giữa trưa. Nàng đang muốn cùng sư phụ đòi ăn, lại thấy Thanh Sâm Dương bưng thức ăn đi đến.

Phù Ngọc ở bên cạnh nghỉ ngơi, nghe thấy được tiếng vang sau đó gương mắt nhìn hắn, thấy hắn để thức ăn xuống lập tức rời đi, không có nói gì, tiếp tục nghỉ ngơi.

Đến buổi tối, hắn vẫn lặng lẽ đưa thức ăn tới, Phù Ngọc ngay cả ánh mắt cũng không động, như vậy là ngầm đồng ý.

Không thể không nói, hắn lần này thành công thắng được thiện cảm của Thư Đường, nhân tiện trước, nàng còn chưa tha thứ cho việc lúc trước hắn nắm đuôi nàng.

Chính mình tu luyện là một việc vô cùng dễ dàng xảy ra sự cố, Phù Ngọc mặc dù dạy không tốt, nhưng có thể giúp cho Thư Đường lúc tu luyện không đi đường vòng, cho nên vẫn theo ở bên cạnh nó. Chẳng qua tiểu đồ đệ của nàng tuy chỉ là con heo, đầu óc so với người đều thông minh hơn, chính mình tự tìm hiểu học xong dẫn khí nhập thể thì không nói, còn bắt chước học cách ngồi xuống tu luyện.

Ngày thứ tư, cứ theo lẽ thường ăn xong cơm trưa, Thư Đường gục xuống bàn đọc sách. Đọc một nửa, nàng bỗng nhiên đứng dậy hừ hừ, Phù Ngọc đang ngồi một bên mở mắt, hỏi: "Làm sao vậy?"

Thư Đường vươn cái chân nhỏ ra chỉ vào chữ trong sách, sau đó dùng ngón chân dính nước, ở trên bàn viết —— "Qủy giới đã biến mất, vì sao có Quỷ Tiên"

Phù Ngọc suy nghĩ một chút, rồi nói: "Qủy tiên không phải quỷ, là nửa người nửa yêu tu luyện mà thành. Thế nhưng, thế gian nửa người nửa yêu rất ít, hơn nửa tu luyện so với người thường nỗ lực càng nhiều, cho nên Qủy Tiên là loại tiên ít người nhất."

"Có bao nhiêu."—— Thư Đường lại viết.

"Sợ rằng chưa tới mười người." Phù Ngọc lại cho cái chén thêm chút nước, "Bọn họ trong tên tuy có chữ quỷ, cung không đáng sợ. Chẳng qua, nếu ngươi gặp được Qủy Tiên, tốt nhất là cách xa bọn họ một chút."

Thư Đường giơ chân lên, không có tiếp tục hỏi nữa, Thư Đường đã giải thích cho nàng: "Qủy tiên tu luyện không dễ dàng, tương đối ứng với, thực lực của bọn họ cũng rất cường đại. Một Qủy tiên tầm thường, là có thể ngang bằng một tiên nhân, nếu là Qủy tiên tu luyện cảnh giới cao nhất, tam đại thượng tiên cũng không phải là đối thủ của hắn."

Chân chà chả viết lên —— "Là thiện hay là ác."

"Vừa chính vừa tà." Phù Ngọc nói xong câu đó, nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngồi thiền.

Thư Đường nhíu nhíu mũi suy nghĩ một chút, tiếp tục lật trang kế tiếp.

Thực ra thì, mấy ngày trước đây xem tiên giới năm ngàn năm lịch sử, nàng dẳ cảm thấy thế giớ này có cái gì đó không đúng. Sách mở đầu có để cập đến khái niếm về lục giới, nhưng bên trong cũng chỉ có tiên giới, nhân giới và yêu giới, tam giới còn lại cũng không biết ở đâu. Mà người cùng yêu lại có thể trở thành tiên, nói cách khác, toàn bộ thế giới cũng chỉ thuộc về tiên giới một nơi, đều hướng thiện.

Cho nên nói, tiên giới hôm nay là thống nhất cục diện thiên hạ, mặt ngoài nhìn vào là một mảnh bình thản và tốt đẹp. Mà âm dương tương dung tương sinh, thiện ác cũng như vậy. Chính tà không đối đầu nhau, một khi có một hướng chiếm ưu thế, hướng còn lại tự biết không nên sinh sự. Chẳng qua, nàng xem sách lịch sử tiên giới này, năm ngàn năm qua, tam giới từ đầu tới cuối đều có trạng thái gió êm sóng lặng, không có xảy ra gây rối gì đó cả.

Được rồi, nhiều năm như vậy đều không có xảy ra chuyện, có thể là do nàng suy nghĩ nhiều.

Thư Đường xem xong sách vốn là dành cho tu luyện nhập môn, để quyển sách xuống, ngồi ở trên bàn, ngồi xuống tại chỗ.

Thời gian sư phụ quy định là bảy ngày chỉ có ba ngày, Thư Đường không chỉ xem xong tất cả sách, còn học xong cách ngồi khi tu luyện, Phù Ngọc ngoài miệng không nói gì, trong lòng vẫn là hài lòng.

Ngay lập tức, đợi ngày thứ bảy ăn cơm tối xong, Phù Ngọc liền đem chuyện lo lắng bấy lâu nói với nó: "Tu luyện không ngừng còn phải luyện công, còn phải luyện tâm. Mỗi ngày ngồi ở trên tiên giới, cả đời cũng sẽ không thể hiểu ra được cái gì, ngày mai ta dẫn ngươi đi dạo ở nhân gian, học hỏi kiến thức một phen.

Nhân gian —— Thư Đường đời trước chính là người, tất nhiên là quen rồi, chẳng qua người của thế giới này, nàng vẫn không có cơ hội nhìn thấy. Hôm nay nghe sư phụ nói như vậy, nàng lúc này vui vẻ mà nhảy lên, cái đuôi phía sau cũng vui mà ve vẩy.

Phù Ngọc nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của nó, nhịn không được cười lên một tiếng, xinh đẹp làm cho Thư Đường nhìn suýt nửa quên mất hô hấp.

Ngay lập tức, heo con nhấc chân mà viết nói —— "Dịch dung"

Sư phụ nàng dễ nhìn như vậy, sao có thể để cho những người phàm tục kia tùy tiện nhìn! Thư Đường cảm giác mình đang thây sư phụ suy nghĩ , kiên quyết không thừa nhận mình có ham muốn độc chiếm cao.

Phù Ngọc xoa nhẹ đầu của nó, nói: "Ta sẽ cải biến dung mạo, yên tậm."

Nàng nói bình tĩnh như vậy, nhưng thực ra làm Thư Đường ngượng ngùng. Cọ cọ lòng bàn tay sư phụ, nàng lại viết —— "Về nhà".

Chính mình vốn là người, sẽ không nhận một cái chuồng heo là nhà của mình, nhưng dù sao thân thể heo con này của mình vẫn là do heo mẹ cho, nhìn lại nó một chút, đây là việc phải làm.

Phù Ngọc gật đầu, đồng ý để nghị của nó, thuận tiên lại xoa nhẹ đầu cảu nó.

Heo con gần đây được ăn ngon, thân thể trưởng thành một chút, lông trên đầu so với ban đầu dài ra không ít. Chẳng qua, không biết có phải hay không mỗi ngày đều chạy bộ, nó không hề giống heo nhà nông thân thể mập cường tráng, thân thể lớn lên, nhưng vẫn lả lướt khả ái.

Nghỉ ngơi một đêm thật tốt, Thư Đường chính mình chạy bộ tám vòng mới ngừng lại được, chạy đến thiên điện đợi ăn cơm. Chẳng qua, nàng đợi ở thiên điện một hồi lâu, cũng không thấy thức ăn ngon đến, ngược lại là sư phụ nàng đến.

Phù Ngọc vừa vào cửa, liền tử trong tay áo móc ra hai cây củ cải trắng, đưa cho nó nói: " Sư phụ của đầu bếp tạm thời có việc, gọi hắn trở lại môn phái.

Thư Đường ngó chừng hai cây của cai kia một hồi lâu, rốt cuộc nhận mệnh mà cắn củ cải.

Đợi nàng ăn xong, tiên tỳ bỗng nhiên báo lại, nói là có Lư Hoa thượng tiên đến chơi.

Một người một heo đi đến chính sảnh tiếp đãi hắn, trong sảnh Lư Hoa đang cầm trong tay túi đựng tiền, còn có một cái hộp đựng thức ăn.

Thấy Phù Ngọc đi tới, Lư Hoa ý cười đầy mặt mà đi ra nghênh đón, nói: "Nghe nói ngươi muốn đi nhân gian du ngoạn, những thứ này là Nam Đàn đưa cho ta chuẩn bị ngân lượng cho ngươi. Còn có, quý phủ của ta mới đưa tới một cái đầu bếp, làm cao điểm thực sự rất tuyệt. Tới tới, thầy trò các ngươi ăn xong cao điểm rồi đi."

Thư Đường đứng cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm trong hộp cơm, nhất thời khóc không ra nước mắt, đành phải dùng ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Lư Hoa.

Thượng tiên đại nhân! Ngài nếu tới sớm một chút, nàng cũng không cần ăn củ cải nữa a a a!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro