Chương 42: Khẩn cấp xử lý
Những ân oán năm xưa, Công Dã Âm không muốn nhắc lại. Đối với Văn Huyền Ca, nàng mãi là sư tỷ. Còn trong lòng nàng, Văn Huyền Ca luôn là tiểu sư muội cần được yêu thương, che chở. Điều nàng giận chưa bao giờ là Văn Huyền Ca, mà là Ân Phán Liễu. Bao năm qua, Công Dã Âm thường tự hỏi, tại sao lại là Ân Phán Liễu? Là ai cũng được, sao lại nhất định phải là Ân Phán Liễu?
Một người là người nàng yêu, một người là bằng hữu. Ba người tình cảm rối ren, nàng là kẻ bị loại, cảm giác ấy thật khó chịu. Đêm đêm một mình đứng bên cửa sổ ngắm trăng sao, nghĩ về hai người kia bên nhau, càng thấy cô đơn lạnh lẽo.
"Trong những năm qua, muội sống có tốt không?" Cuối cùng vẫn là nỗi nhớ, vẫn là sự lo lắng, vẫn là muốn che chở cho tiểu sư muội.
Văn Huyền Ca rốt cuộc không còn là tiểu cô nương nữa, nàng mỉm cười thong dong ấm áp, "Muội rất tốt. Phi Diệp Tân rất dưỡng người, sư tỷ, tỷ có muốn đến thư viện ở cùng muội một thời gian không?"
Tái ngộ lần này, Văn Huyền Ca chỉ nghĩ Công Dã Âm sẽ oán hận mình, không ngờ lại chỉ nhận được sự quan tâm. Điều này khiến nàng càng thêm áy náy, nàng và Ân Phán Liễu song túc song thê, còn sư tỷ lại một mình cô đơn.
Công Dã Âm lạnh lùng hừ một tiếng, "Đến xem hai người các người ân ái yêu đương sao?"
Văn Huyền Ca phụng phịu, lộ ra vẻ mặt ấm ức.
"Muội đừng có giả vờ, con hồ lty kia đối xử với muội có tốt không? Xảo quyệt như vậy, mười muội buộc lại cũng không phải là đối thủ, Ân Phán Liễu có tính toán gì với muội không?" Công Dã Âm mặt lạnh như tiền, tra hỏi như đang xử án.
"Liễu tỷ tỷ sao có thể bắt nạt muội?" Văn Huyền Ca tiếp tục kéo tay Công Dã Âm, "Sư tỷ đừng nghĩ xấu về Liễu tỷ tỷ như vậy."
Công Dã Âm quay đầu, rốt cuộc không rút tay lại. "Không xấu? Nếu không xấu thì sao lại cướp muội khỏi ta? Điều hối hận nhất đời ta chính là lúc trẻ gặp phải Ân Phán Liễu."
Văn Huyền Ca cảm thấy đầu óc xoay vòng, Công Dã Âm đối với Ân Phán Liễu oán niệm thật sự rất lớn. Nàng khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được.
Công Dã Âm đang nói, đột nhiên xuất thủ, Khiên Hồn Ti bay ra cửa sổ, "Á!" Một tiếng hét ngoài cửa sổ, Văn Huyền Ca vội vàng đứng dậy đi xem.
Chỉ thấy Công Dã Ti Đồng ôm lấy Ông Linh Tiêu né Khiên Hồn Ti, hai người lăn lộn dưới đất thành một cục.
"Còn chưa lăn vào đây!" Công Dã Âm tâm tình không tốt, không thể trách Văn Huyền Ca, chỉ có thể trút giận lên đệ tử của mình.
Hai người bước vào chào, Ông Linh Tiêu vội vàng đứng bên cạnh Văn Huyền Ca, nàng cảm nhận được Công Dã Âm đang rất tức giận.
"Sư phụ." Công Dã Ti Đồng đứng bên cạnh Công Dã Âm, "Sao lại nổi giận lớn vậy?"
Công Dã Âm trừng mắt nhìn nàng, "Không phải đã bảo Hạ La sắp xếp chỗ ở cho ngươi rồi sao? Sao ngươi còn ở đây?"
"Hả?" Công Dã Ti Đồng ngơ ngác, "Hạ La không nói gì cả."
Công Dã Âm nheo mắt, Công Dã Ti Đồng thấy vậy lập tức nói: "Sắp xếp rồi con cũng không đi, con muốn ở cùng với tiểu sư muội, đúng không, tiểu sư muội."
Ông Linh Tiêu vội vàng ra hiệu cho nàng, đồ ngốc này không thấy sư phụ tâm tình không tốt sao? Sao lại nhiều lời thế?
Văn Huyền Ca trong tình cảm đã là người chậm chạp, mãi đến lúc này mới nhận ra, đệ tử của mình bị Công Dã Ti Đồng quấn lấy rồi, mà nhìn Ông Linh Tiêu dường như cũng không bài xích, cứ thế này tiếp tục, hai nha đầu này sẽ thành đôi. Nàng rất thích Công Dã Ti Đồng, ngốc nghếch còn đáng yêu, đối xử với Ông Linh Tiêu cũng tốt, nhưng luôn cảm thấy như dùng Ông Linh Tiêu để bù đắp cho sự thiếu sót của mình với Công Dã Âm vậy. Nàng là một sư phụ tốt, tuyệt đối sẽ không dùng hạnh phúc cả đời của đệ tử để trả nợ tình.
Công Dã Âm thấy đệ tử ngốc của mình không ngừng quấn lấy Ông Linh Tiêu, cũng đành bất lực. "Sư muội, nghe nói Linh nhi và một nha đầu Tê Tê rất thân thiết." Một số lời, không tiện nói trước mặt đệ tử, nhưng nàng tin tưởng Văn Huyền Ca có thể hiểu được.
Văn Huyền Ca ngẩn người, nhìn Ông Linh Tiêu một cái, "Tê Tê?"
Ông Linh Tiêu gật đầu, "Sư cô trước hỏi con có bằng hữu đặc biệt không, con và Tê Tê rất thân mà."
Văn Huyền Ca nghe xong không nhịn được bật cười, nàng vội vàng vẫy tay bảo hai đệ tử ra ngoài.
"Không được nghe trộm nữa." Công Dã Âm nói thêm một câu.
Hai nha đầu rụt cổ chạy vội.
"Sư tỷ, Tần Tê là tức phụ của Cố Ly, đừng hiểu lầm." Nàng hiểu Công Dã Âm đã hiểu lầm. Dù nàng cũng chưa biết hai nha đầu này có thành hay không, nhưng hiểu lầm là không được.
"Làm sao ta có thể không đa tâm?" Công Dã Âm lại lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ không vui.
Văn Huyền Ca biết Công Dã Âm đang ám chỉ Ân Phán Liễu, không dám nói nhiều, vội vàng đổi chủ đề: "Sư tỷ, những năm qua tỷ sống thế nào?"
Trong sân viện của Cố Ly, Cố Ly và Tần Tê đang đánh cờ. Tần Tê chơi cờ cũng có chút thiên phú, sau khi học với tỷ muội Nhiếp gia càng thêm lợi hại. Thiên phú của Cố Ly đều dồn vào võ công và âm luật, tuy kỳ nghệ không tệ, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng ngang ngửa với Tần Tê. Kỳ phùng địch thủ, hai người trình độ tương đương đánh cờ với nhau mới thú vị.
Tần Tê vừa đặt quân cờ trắng xuống, liền thấy Cố Ly đột nhiên ngẩng đầu lên. "Ly tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì thế?" Nàng cũng ngước mắt lên.
Lúc này, Ôn Vô Ảnh đã đáp xuống bên cạnh bàn đá. "Con có thể nhìn thấy ta?" Ôn Vô Ảnh rất hứng thú với phản ứng của Cố Ly.
Cố Ly lắc đầu, "Chỉ là cảm giác."
Ôn Vô Ảnh nghiêng đầu, "Thiên phú đáng sợ."
Tần Tê lúc này đã nắm lấy tay Ôn Vô Ảnh, như sợ Ôn Vô Ảnh chạy mất, "Ôn sư phụ, cuối cùng người cũng chịu xuống đất rồi!" Ngoài Lãnh Vi Chi, những người khác thực sự rất khó nhìn thấy Ôn Vô Ảnh đứng trên mặt đất.
Ôn Vô Ảnh xoa đầu Tần Tê, từ trong ngực lấy ra mấy lọ thuốc, "Phán Liễu bảo ta mang về cho con, có người đầu độc Thái Sơ Sơn Trang, con xem có thể giải được không."
Tần Tê nhận lấy lọ thuốc, mở một lọ ngửi thử, "Không có mùi, con phải xem kỹ mới được."
Ôn Vô Ảnh gật đầu, Cố Ly đứng dậy cùng Tần Tê vào phòng nghiên cứu những lọ thuốc này. Ôn Vô Ảnh lướt đi về phía sân viện của Thần Nhứ.
Thần Nhứ nhắm mắt dựa vào vai Cảnh Hàm U, trông như đang ngủ. Cảnh Hàm U nắm tay nàng, định đỡ nàng nằm xuống cho thoải mái hơn, bỗng nghe nàng nói: "Đừng động, ta chỉ chợp mắt một chút, lát nữa còn phải bận rộn nữa."
"Sao tỷ biết?" Cảnh Hàm U không hề nghi ngờ lời nàng.
"Cảm giác." Thần Nhứ lẩm bẩm, giơ tay ôm lấy một cánh tay của Cảnh Hàm U, như ôm một chiếc gối.
Cảnh Hàm U nhìn động tác trẻ con của nàng, khóe miệng nhếch lên. Ánh trăng rọi vào phòng, chiếu lên gương mặt tựa ngọc của Thần Nhứ, cảm giác trong suốt như pha lê. Nàng không nhịn được cúi xuống hôn lên má Thần Nhứ, Thần Nhứ chỉ khẽ cong môi, không có phản ứng gì khác.
Khi Cảnh Hàm U ngẩng đầu lên, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người. Nàng giật mình suýt nhảy dựng lên, Thần Nhứ trong lòng tự nhiên tỉnh giấc.
"Làm sao ta có thể không đa tâm?" Công Dã Âm lại lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ không vui.
Văn Huyền Ca biết Công Dã Âm đang ám chỉ Ân Phán Liễu, không dám nói nhiều, vội vàng đổi chủ đề: "Sư tỷ, những năm qua tỷ sống thế nào?"
Trong sân viện của Cố Ly, Cố Ly và Tần Tê đang đánh cờ. Tần Tê chơi cờ cũng có chút thiên phú, sau khi học với tỷ muội Nhiếp gia càng thêm lợi hại. Thiên phú của Cố Ly đều dồn vào võ công và âm luật, tuy kỳ nghệ không tệ, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng ngang ngửa với Tần Tê. Kỳ phùng địch thủ, hai người trình độ tương đương đánh cờ với nhau mới thú vị.
Tần Tê vừa đặt quân cờ trắng xuống, liền thấy Cố Ly đột nhiên ngẩng đầu lên. "Ly tỷ tỷ, tỷ đang nhìn gì thế?" Nàng cũng ngước mắt lên.
Lúc này, Ôn Vô Ảnh đã đáp xuống bên cạnh bàn đá. "Con có thể nhìn thấy ta?" Ôn Vô Ảnh rất hứng thú với phản ứng của Cố Ly.
Cố Ly lắc đầu, "Chỉ là cảm giác."
Ôn Vô Ảnh nghiêng đầu, "Thiên phú đáng sợ."
Tần Tê lúc này đã nắm lấy tay Ôn Vô Ảnh, như sợ Ôn Vô Ảnh chạy mất, "Ôn sư phụ, cuối cùng người cũng chịu xuống đất rồi!" Ngoài Lãnh Vi Chi, những người khác thực sự rất khó nhìn thấy Ôn Vô Ảnh đứng trên mặt đất.
Ôn Vô Ảnh xoa đầu Tần Tê, từ trong ngực lấy ra mấy lọ thuốc, "Phán Liễu bảo ta mang về cho con, có người đầu độc Thái Sơ Sơn Trang, con xem có thể giải được không."**
Tần Tê nhận lấy lọ thuốc, mở một lọ ngửi thử, "Không có mùi, con phải xem kỹ mới được."
Ôn Vô Ảnh gật đầu, Cố Ly đứng dậy cùng Tần Tê vào phòng nghiên cứu những lọ thuốc này. Ôn Vô Ảnh lướt đi về phía sân viện của Thần Nhứ.
Thần Nhứ nhắm mắt dựa vào vai Cảnh Hàm U, trông như đang ngủ. Cảnh Hàm U nắm tay nàng, định đỡ nàng nằm xuống cho thoải mái hơn, bỗng nghe nàng nói: "Đừng động, ta chỉ chợp mắt một chút, lát nữa còn phải bận rộn nữa."
"Sao tỷ biết?" Cảnh Hàm U không hề nghi ngờ lời của Thần Nhứ.
"Cảm giác." Thần Nhứ lẩm bẩm, giơ tay ôm lấy một cánh tay của Cảnh Hàm U, như ôm một chiếc gối.
Cảnh Hàm U nhìn động tác trẻ con của nàng, khóe miệng nhếch lên. Ánh trăng rọi vào phòng, chiếu lên gương mặt tựa ngọc của Thần Nhứ, cảm giác trong suốt như pha lê. Nàng không nhịn được cúi xuống hôn lên má Thần Nhứ, Thần Nhứ chỉ khẽ cong môi, không có phản ứng gì khác.
Khi Cảnh Hàm U ngẩng đầu lên, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người. Nàng giật mình suýt nhảy dựng lên, Thần Nhứ trong lòng tự nhiên tỉnh giấc.
Ôn Vô Ảnh đứng trong phòng, lấy tay che mắt, "Ta không thấy gì cả."
"Ôn sư phụ." Thần Nhứ so với Cảnh Hàm U càng thản nhiên hơn nhiều, đứng dậy thi lễ.
Ôn Vô Ảnh cũng không nói nhảm, đem sự tình nói ra, "Ta sẽ đem tin tức báo với Chưởng Viện, tối nay Vi nhi ở lại đây, con có việc gì cứ bảo Vi nhi truyền đạt."
"Làm phiền rồi."
Ôn Vô Ảnh "haha" cười rồi biến mất, bởi vì nhìn thấy tin tức hiếm có nên tâm tình rất tốt.
Cảnh Hàm U lắc đầu, "Ôn sư phụ nhìn như nhân vật thần tiên, sao ngày càng không có chút nghiêm túc nào, cứ thế này nữa hình tượng thần tiên tỷ tỷ sắp sụp đổ rồi."
"Có người cưng chiều đương nhiên không sợ." Thần Nhứ đi đến bên bàn ngồi xuống, "Hàm U, đi thông báo tất cả sư muội tới đây."
"Công Dã thì sao?" Cảnh Hàm U cảm thấy dù không gọi, với tính cách không khách khí của Công Dã Ti Đồng cũng sẽ đi theo.
"Nếu nàng muốn tới cũng tùy nàng, sớm muộn gì cũng là người một nhà."
"Tỷ thật là, trực tiếp thay Linh nhi nhận luôn." Cảnh Hàm U vừa nói vừa biến mất ở cửa viện.
Không lâu sau, tất cả đệ tử nhập thất trong Ninh Viên đều tập trung tại sân viện của Thần Nhứ, bao gồm cả Công Dã Ti Đồng. Nhìn không nhiều người, nhưng tụ lại cũng ngồi đầy một phòng.
Thần Nhứ nhìn Tần Tê, "Tê Tê, độc có manh mối gì chưa?"
Tần Tê nói: "Đại sư tỷ, hiện tại muội chỉ nhận ra độc tính của mấy lọ thuốc này, muốn biết kẻ xấu đã hạ loại độc nào, còn phải đến nơi hạ độc xem mẫu nước mới được."
Thần Nhứ vẫy tay, "Tiểu Ly, tiểu Y, các ngươi đi cùng Tê Tê."
Cố Ly, Tần Tê và Hạ Lan Y đi rồi. Thần Nhứ đối với một đám sư muội đang có đầy đầu dấu hỏi trong đầu giải thích tình hình.
"Độc vừa mới hạ, hiện tại dù có người trúng độc cũng chỉ là số ít, hiện tại chúng ta phải ngăn cản người ta uống nước, nhưng tin tức này nếu do chúng ta truyền ra, các đại môn phái chưa chắc đã tin. Vì vậy..." Nàng quay đầu nhìn Hứa Vi Thư, giơ ra ba ngón tay, "Tiểu Thư, ta không làm khó muội, ba trăm tờ cáo thị, không thể nhận ra chữ viết."
Thời khắc then chốt, Hứa Vi Thư hay tò mò lại không nói một câu thừa nào, "Cho muội một canh giờ."
Thần Nhứ lại nhìn sang Phùng Tĩnh Huân, "Tĩnh Huân, theo giúp tiểu Thư."
Hai người rời đi.
Trong phòng lúc này còn lại Lãnh Vi Chi, Kiều Trĩ, Tiêu Chiết Cốt, Ông Linh Tiêu, Cảnh Hàm U và Công Dã Ti Đồng.
Công Dã Ti Đồng thấy mọi người đều im lặng, vừa định nói vài câu thì bị Ông Linh Tiêu giẫm lên chân, đau đến mức nhăn nhó.
Thần Nhứ nhẹ nhàng thở ra, "Trĩ nhi và Linh nhi ngày mai còn có thi đấu, tiểu Cốt và Công Dã đi cùng về nghỉ ngơi đi."
Ông Linh Tiêu còn chưa kịp mở miệng, Kiều Trĩ đã không chịu. "Đại sư tỷ, Ly sư tỷ và Hàm U sư tỷ ngày mai cũng phải thi đấu, tại sao các sư tỷ có thể ở lại giúp đỡ?"
Thần Nhứ nhìn Kiều Trĩ chỉ mỉm cười mà không nói gì, Cảnh Hàm U bên cạnh liền giúp giải thích, "Trĩ nhi, bởi vì ta và Tiểu Ly là sư tỷ của các muội, bảo vệ các muội là trách nhiệm của chúng ta. Giống như đại sư tỷ luôn che chở chúng ta vậy."
Kiều Trĩ há miệng, "Muội... muội cũng muốn đóng góp cho thư viện, giúp đại sư tỷ làm việc."
"Trĩ nhi, thi đấu tốt chính là đóng góp của muội cho thư viện rồi, ngoan." Thần Nhứ dùng giọng điệu dỗ dành như mọi khi, giống hệt những lần dỗ các sư muội những năm qua.
Kiều Trĩ dù phụng phịu nhưng cuối cùng vẫn nghe lời cùng Tiêu Chiết Cốt rời đi. Thần Nhứ lại quay sang nhìn Ông Linh Tiêu, Ông Linh Tiêu chỉ gật đầu, kéo theo Công Dã Ti Đồng, người đã hoàn toàn ngây ngất đi mất.
"Thì ra làm sư tỷ phải như vậy sao?" Công Dã Ti Đồng vẻ mặt bừng tỉnh, "Thần Nhứ đúng là lợi hại."
Ông Linh Tiêu dừng lại nhìn Công Dã Ti Đồng, "Tỷ đừng học theo đại sư tỷ."
"Tại sao?" Công Dã Ti Đồng vừa tìm được hình mẫu sư tỷ lý tưởng liền bị Ông Linh Tiêu ngắt lời.
"Bởi vì đại sư tỷ là độc nhất vô nhị, tỷ có học cũng không giống được." Ông Linh Tiêu không muốn hình tượng đại sư tỷ trong lòng mình biến thành kẻ ngốc này, quá ảo tưởng.
"Việc gì cũng do người làm mà." Công Dã Ti Đồng lại hào hứng, "Tiểu sư muội, muội nói cho ta biết Thần Nhứ làm đại sư tỷ như thế nào đi?"
"Lười nói chuyện với tỷ, ta phải nghỉ ngơi, tỷ cũng vậy." Ông Linh Tiêu tuyệt đối nghe theo sắp xếp của Thần Nhứ. Dù không hiểu lắm tại sao phải làm vậy.
"Đừng nhỏ nhen như vậy mà, nói đi chứ." Công Dã Ti Đồng vẫn rất phấn khích.
"Tỷ còn thế này ta đi cáo trạng đấy." Ông Linh Tiêu tức giận đe dọa.
Công Dã Ti Đồng im lặng một lúc, "Thua muội rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro