Chương 68: Các môn phái xuống núi
Khác với sự chỉnh tề của phía đông, phía tây nhóm người không có tổ chức, mỗi người chiến đấu riêng lẻ, gặp người lạ là đánh đến chết, mỗi người ra tay đều cực kỳ tàn nhẫn.
Thế trận "Tứ diện Sở ca" này khiến rất nhiều môn phái muốn rời đi đứng ngay cửa Thái Sơ Sơn Trang không dám xuống núi.
*Tứ diện sở ca (四面楚歌): bị bao vây tứ phía, không còn đường thoát; cô lập hoàn toàn; rơi vào tình thế nguy hiểm, tuyệt vọng.
Diệp Thiên Thanh và Giang Hề Vi cũng ở trong đám người, hai người thấy trận hỗn chiến khắp núi rừng này, không nhịn được trao đổi ánh mắt, trong lòng đều lạnh toát.
"Rốt cuộc là muốn làm gì?" Một vị chưởng môn tức giận nói.
"Các vị tiền bối võ lâm bình tĩnh, Phi Diệp Tân thư viện thanh trừng, mọi người đợi chút là được." Một cô nương y phục bích sắc phe phẩy chiết phiến đi từ bên tường tiến đến, trên mặt mang nụ cười hòa ái, cả người tựa một cây trúc xanh, thanh tú phiêu dật.
*bích sắc: xanh ngọc biếc
"Ngươi là ai?" Mọi người thấy cô nương này đều cảm thấy lạ lẫm.
Nữ tử thu chiết phiến, chắp tay nói: "Tại hạ là đệ tử Phi Diệp Tân, Lạc Khê Trúc, phụng mệnh Chưởng Viện, ở đây giải thích với các vị tiền bối."
Diệp Thiên Thanh trong lòng giật mình, Thu Đồng Thư Việnn nhiều năm lấy Phi Diệp Tân làm đối thủ, đối với phu tử và đệ tử nhập thất trong thư viện đều có hiểu biết. Lạc Khê Trúc này nhìn lạ, nhưng là đệ tử của Ân Phán Liễu, cũng là nữ nhi của Trấn Nam Hầu Dĩnh Quốc, được phong Di An Quận Chúa, nghe nói giống Ân Phán Liễu, là người hay cười nhưng cũng là nhân vật tàn nhẫn.
"Nha đầu mới ra đời, muốn nhốt hết chúng ta ở đây sao?" Nghĩ gì đến nấy, đúng lúc trong đám người có một lão nhân bất mãn lên tiếng.
Mọi người lập tức hưởng ứng.
Lạc Khê Trúc không hề tức giận, "Các vị tiền bối, tại hạ chỉ phụ trách giải thích với mọi người mà thôi, chân trên người các vị, các vị muốn đi, Phi Diệp Tân tuyệt đối không dám giữ. Nhưng mà..." Nàng nhìn ra xa nơi hỗn chiến tiếng hò hét vang trời, "Các vị đều là người võ công cao cường, tự nhiên có bản lĩnh xuống núi. Phi Diệp Tân người ít năng lực hạn chế, nếu lỡ làm thương các vị thì chỉ có thể xin lỗi."
"Ngươi đang đe dọa chúng ta?" Trong đám người có kẻ tính khí nóng nảy, bước lên xông đến trước mặt Lạc Khê Trúc.
Lạc Khê Trúc đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào người xông tới, không nhúc nhích. "Có phải đe dọa hay không, ngươi đi một chuyến là biết ngay?" Thái độ này của nàng, nói khiêu khích thì không tới, nói khuyên nhủ tốt cũng không hẳn. Tóm lại là lời ta đã nói, nghe hay không tùy ý.
"Nha đầu ngông cuồng!" Người nóng tính này nhất quyền đánh tới, Lạc Khê Trúc né người tránh qua, chiết phiến thu lại đánh trúng cổ tay người này, cánh tay hắn lập tức rủ xuống.
"Chư vị, muốn đánh nhau hà tất phải làm khó một tiểu nữ tử như ta?" Chiết phiến của nàng chỉ xuống chân núi, "Nơi đó khắp nơi là chiến trường, chẳng lẽ còn không đủ để các ngươi thỏa mãn?"
Diệp Thiên Thanh ra tay trước, "Bắt được ngươi, chúng ta mới có thể xuống núi!"
"Xoạt!" Một tiếng, chiết phiến của Lạc Khê Trúc mở ra, vô số tia lạnh lẽo rơi xuống. Diệp Thiên Thanh trong lòng kêu không ổn, vội lùi lại, nhưng vẫn chậm một bước, áo bị cháy vài lỗ nhỏ, may mà không bốc lửa.
Lạc Khê Trúc thu phiến, chỉ lên trên, sau lưng nàng xuất hiện một đoàn người ăn mặc đồng nhất, khuôn mặt nghiêm nghị, đứng đó vững như núi.
"Quận chúa có chỉ thị gì?" Một nam nhân dũng mãnh đứng đầu thi lễ.
"Có người muốn bắt ta đấy." Lạc Khê Trúc cười tủm tỉm nói.
Nam nhân dũng mãnh vung tay, đám người sau lưng hắn lập tức giương cung rút đao, động tác nhất loạt, rõ ràng không phải dáng vẻ của người giang hồ.
Người các môn phái đều không nhịn được lùi một bước, bày ra thế phòng thủ.
"Lạc Khê Trúc, đây là Đại hội võ lâm, ngươi dẫn binh lính tới là ý gì? Ở giang hồ thì nói chuyện giang hồ, đừng ỷ vào thân phận quận chúa mà lộng hành nơi đây." Diệp Thiên Thanh không sợ những binh lính này, từ xưa đến nay quan phủ và giang hồ phân minh, chỉ cần binh lính dám ra tay, tức là chọc phải sự phẫn nộ của cả võ lâm.
Lạc Khê Trúc ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Thanh, "Không biết vị tiền bối này là người môn phái nào?"
"Thu Đồng Thư Viện."
Lạc Khê Trúc cười, "Hay lắm, chuyện ở giang hồ nói giang hồ, nếu Thu Đồng Thư Viện của ngươi không có hoàng đế Lăng Quốc chống lưng, dám đến Đại hội võ lâm gây chuyện?"
"Đừng có vu khống! Thu Đồng Thư Viện chúng ta quy củ tham gia thi đấu, nào từng gây chuyện?"
Lạc Khê Trúc vung tay, thuộc hạ dẫn tới một người, là một cô nương, cúi đầu bị thương, không thấy rõ dung mạo.
Cô nương bị binh lính ném xuống đất, rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu. Lúc này mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt, hóa ra là Trình Tĩnh Dao.
"Tĩnh Dao!" Diệp Thiên Thanh chạy tới đỡ lấy Trình Tĩnh Dao, "Sao con lại thành ra thế này?"
Trình Tĩnh Dao không có vết thương ngoài rõ ràng, có vẻ như bị nội thương nặng, "Phu tử, con... thất bại rồi."
"Lạc Khê Trúc!" Diệp Thiên Thanh đứng dậy định xông tới, bỗng một người từ trên không lướt qua, trong chớp mắt đã đứng giữa hai người.
"Ôn sư phụ." Lạc Khê Trúc thấy là Ôn Vô Ảnh, vội thi lễ.
Ôn Vô Ảnh vốn luôn như tiên nữ, hiền lành vô hại, lúc này lại mặt lạnh như băng, trông cũng đáng sợ.
"Ta tới truyền lời chưởng viện: Diệp Thiên Thanh, ngươi hãy nói lại với chưởng viện nhà ngươi, sẽ có người đến Lăng Quốc tính sổ với Thu Đồng Thư Viện về chuyện lần này." Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn mọi người các môn phái, "Chưởng viện nói, nếu chư vị muốn xuống núi, Phi Diệp Tân tuyệt đối không ngăn cản, mọi người có thể theo ta xuống núi, sẽ đảm bảo an toàn."
Trước thiện ý của Phi Diệp Tân, các môn phái lại không ai bước tới. Chuyện này dễ nghe nhưng khó chấp nhận. Sau này nếu có người nhắc tới, e rằng sẽ bị nói rằng các đại môn phái phải nhờ Phi Diệp Tân Thư Viện hộ tống mới xuống được núi Thái Sơ. Người ta sống vì thể diện, nếu bị nói như vậy, tương lai còn mặt mũi nào trong giang hồ nữa?
Ôn Vô Ảnh thấy không ai động, nàng không nghĩ nhiều như vậy, "Đã chư vị không theo ta đi, vậy thì tự tiện đi, cáo từ." Nàng nắm lấy tay Lạc Khê Trúc, dắt nàng phi thân rời đi.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy quân binh do Lạc Khê Trúc dẫn đến cũng nhanh chóng rút vào rừng núi, xem ra thật sự không có ý định ngăn cản hay tấn công.
"Cái này..." Có người mở miệng nói một chữ rồi như bị ai bóp cổ, nghẹn lại.
Bây giờ phải làm sao? Mọi người đứng như trời trồng. Đường đã rõ trước mắt, đi hay không? Phía trước là chiến trường máu lửa tối đất tối trời, trong số họ chắc chắn có người đủ bản lĩnh vượt qua, nhưng cũng ắt có kẻ không thể. Nếu có người Phi Diệp Tân ở đó, còn có thể nói là bị ngăn lại, không muốn động thủ để mất mặt. Nhưng giờ họ đã đi rồi, phải làm sao đây?
"Sợ gì? Cứ giết xuống! Lẽ nào bọn họ dám giết nhiều người chúng ta như vậy?" Có người nói.**
"Dù người Phi Diệp Tân không ra tay, nhưng đừng quên họ đang giao chiến với người khác, ai biết những kẻ đó là từ đâu đến?" Người tỉnh táo hơn lên tiếng.
Mọi người do dự hồi lâu, cuối cùng một lão nhân ho một tiếng bước ra, "Chư vị, hiện tại chúng ta như những con cào cào buộc chung một sợi dây, không ai có thể thoát được. Chi bằng hãy nói rõ ràng, những người đang giao chiến với Phi Diệp Tân kia, rốt cuộc là người của môn phái nào? Hay của những môn phái nào? Biết được lai lịch, chúng ta mới chọn đường mà đi."
Lời lão nhân được nhiều người tán thành. Dù Phi Diệp Tân có thể kiềm chế, nhưng không ai biết phía bên kia là ai, nếu đó là người của mình thì khác.
Mọi người đồng ý, nhưng không một ai đứng ra nhận là người môn phái mình. Đám đông lại chìm vào im lặng.
Giang hồ vốn là thế, bề ngoài đoàn kết, nhưng hễ động đến lợi ích riêng thì lập tức tính toán.
Lão nhân đợi mãi, cuối cùng thở dài lắc đầu, "Đã vậy, chúng ta cứ theo con đường trước mắt mà đi, sinh tử họa phúc, tùy vào duyên phận của mỗi người." Nói rồi dẫn đầu bước xuống núi.
Không ai nói gì, nhưng khi lão nhân rời đi, mọi người đều lặng lẽ theo sau.
Diệp Thiên Thanh không động, nàng đỡ Trình Tĩnh Dao cố ý tụt lại phía sau. Giang Hề Vi cũng chạy tới đỡ phía bên kia của Tĩnh Dao.
"Giờ phải làm sao?" Giang Hề Vi hỏi, "Phi Diệp Tân nhất định đã biết kế hoạch của ta, nếu xuống núi bừa bãi, chúng ta sẽ chết."
"Công chúa đừng hoảng, như vị tiền bối kia nói, chúng ta có thể theo đường của người mình mà xuống, như vậy an toàn nhất." Diệp Thiên Thanh lay lay Trình Tĩnh Dao đang gần ngất, "Tĩnh Dao, con có tiết lộ vị trí của người mình không?"
Trình Tĩnh Dao bị lắc choáng cả đầu, "Không có."
"Thật sao?" Giang Hề Vi không nghĩ cô nương mềm yếu như Trình Tĩnh Dao lại là người cứng đầu.
Trình Tĩnh Dao lại ho ra một ngụm máu, "Không ai hỏi cả." Nàng thực sự không phải người cứng cỏi, nhưng từ khi bị bắt đến giờ, ngoài một chưởng của Lạc Khê Trúc lúc giao đấu ban đầu, hoàn toàn không ai thèm để ý đến nàng.
Giang Hề Vi dùng ánh mắt hỏi ý Diệp Thiên Thanh, lời của Trình Tĩnh Dao có đáng tin không?
Diệp Thiên Thanh dù sao cũng là phu tử của cô nương này, đối với Trình Tĩnh Dao vẫn rất tin tưởng. Diệp Thiên Thanh gật đầu, "Chúng ta đi xuống núi từ phía bắc."
Cùng chung ý nghĩ với Thu Đồng Thư Viện còn có vài môn phái khác, họ đi theo mọi người, rồi lẻn đi từ những con đường nhánh.
Tất cả đều bị Ôn Vô Ảnh đang lơ lửng trên chiến trường nhìn thấy rõ ràng. Nàng chỉ mang Lạc Khê Trúc ra khỏi sơn trang, không cần đưa về biệt viện. Lạc Khê Trúc không phải hài tử, dù đặt ở đâu cũng có khả năng tự bảo vệ. Lúc này, nàng nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, dường như đang phân vân lựa chọn.
Lãnh Vi Chi lơ lửng bên cạnh, nhìn vẻ phiền não của nàng, cảm thấy vô cùng đáng yêu. Sư phụ càng lớn tuổi càng giống trẻ con. Lãnh Vi Chi hiểu rõ đây đều là do bị lão lão tiểu tiểu ở Phi Diệp Tân chiều chuộng mà thành. Ôn Vô Ảnh ở Phi Diệp Tân hoàn toàn thả lỏng, nên sinh ra nhiều ý nghĩ đùa vui.
Lãnh Vi Chi giơ tay chỉ về hướng bắc, Ôn Vô Ảnh vui vẻ bay đi. Lãnh Vi Chi hướng về phía biệt viện vẫy tay, rồi mới đuổi theo Ôn Vô Ảnh.
Hạ Lan Y đang đứng trên mái nhà quan sát thấy động tác của Lãnh Vi Chi, vội vàng xuống báo cáo. "Chưởng Viện, Vi chi sư tỷ truyền tin về, phía tây, bắc và đông đều có người rồi."
"Truyền lời cho Thần Nhứ, bảo nàng chiếu cố những vị võ lâm đồng đạo này."
Hạ Lan Y lập tức đi truyền tin.
Bốn người tấu nhạc trong sân đã dừng lại, từng người đứng dậy vận động gân cốt. Tần Tê ôm mấy cái lọ nhảy lên mái nhà, vừa thấy Hạ Lan Y định đi truyền tin cho Thần Nhứ, liền kéo lại, "Y Y sư tỷ, tỷ giúp mang mấy cái lọ này cho các sư tỷ được không?"
"Bên trong là gì?" Hạ Lan Y đưa tay đón lấy một cái, định mở nắp xem.
"Tuyệt Mệnh Cổ." Tần Tê lanh lảnh đáp.
"Làm phiền rồi." Hạ Lan Y không chút do dự, đẩy cái lọ trong tay về phía Tần Tê, người đã bay đi mất, dáng vẻ còn có chút chật vật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro