Chương 82: Ngọt ngào

"Dừng tay lại đi!" Ông Linh Tiêu vỗ vào tay nàng.

"Nàng thích mà." Công Dã Ti Đồng không để ý, cười toe toét tiếp tục làm những chuyện khiến người ta đỏ mặt.

Ông Linh Tiêu quả nhiên đỏ bừng mặt, giơ chân đá, bị Công Dã Ti Đồng túm lấy, từng chút một vuốt ve từ mắt cá, bắp chân, đầu gối, đùi...

Ông Linh Tiêu tức giận, há miệng cắn vào cổ Công Dã Ti Đồng, nàng cũng không né tránh, để mặc nàng cắn, dù sao cũng không chết được, coi như một biểu hiện thân mật khác.

Ông Linh Tiêu đương nhiên không dùng lực, răng nhọn nhỏ cắn lên làn da mịn màng của Công Dã Ti Đồng, cảm giác đàn hồi đặc biệt của thiếu nữ.

Công Dã Ti Đồng nheo mắt, "Nàng đang hôn ta đấy."

Ông Linh Tiêu giấu mặt vào lòng nàng, "Không thể gặp người khác nữa! Toàn là nàng bắt nạt ta!"

"Được được, chúng ta không gặp ai, chỉ cần nàng gặp ta là được." Công Dã Ti Đồng như một khúc gỗ mềm, bất kể nói gì cũng đều đón nhận, không biết xấu hổ.

"Nói như nàng không phải người vậy." Ông Linh Tiêu chọc vào xương quai xanh của nàng, đồ ngốc này quả thật có một bộ da đẹp, không chỉ khuôn mặt xinh đẹp, thân thể cũng đẹp đến khó tin.

"Ta không sao, miễn là nàng thích, ta làm gì cũng được." Công Dã Ti Đồng cười vô cùng vô liêm sỉ.

Ông Linh Tiêu lười nói chuyện, sờ bụng đói meo của mình, "Ta đói rồi."

"Ừ ừ, nàng đợi chút, ta đi lấy đồ ăn." Công Dã Ti Đồng ngồi dậy, thân hình khiến người ta hoa mắt. Quay lại, thấy Ông Linh Tiêu cuộn trong chăn ngắm nhìn thân thể mình, ánh mắt đầy thích thú.

Công Dã Ti Đồng giơ tay che chắn, "Đừng nhìn trộm, ta sẽ ngượng đấy."

Miệng nói vậy, nhưng biểu hiện của nàng chẳng liên quan gì đến ngượng ngùng.

Ông Linh Tiêu quay đầu, "Ai thèm nhìn nàng?"

Công Dã Ti Đồng lại cười cười tới gần, "Tiểu sư muội, ta có đẹp không?"

Ông Linh Tiêu liếc mắt nhìn, "Không đẹp!"

"Hài tử nói dối sẽ bị sói ăn thịt đấy." Công Dã Ti Đồng giả vờ làm sói lớn, muốn ăn thịt bạch thỏ của mình.

Hai người ấu trĩ quấn quýt trên giường rất lâu, đến khi bụng Ông Linh Tiêu kêu òng ọc, Công Dã Ti Đồng mới bất đắc dĩ xuống giường đi tìm đồ ăn.

Khi nàng mang hộp cơm trở về, Ông Linh Tiêu đã mặc xong quần áo, chỉ có tóc chưa buộc, xõa dài sau lưng.

"Bếp nấu canh gà, Yên Tân nói tốt cho cơ thể nàng, mau uống khi còn nóng." Công Dã Ti Đồng lấy ra một tô canh gà từ hộp cơm, bị nóng đến mức kéo tai.

Canh gà trong vắt, không nhiều váng mỡ, rõ ràng đã được nấu rất kỹ.

Trong thời gian dưỡng thương, Ông Linh Tiêu đã uống không ít canh gà, giờ nhìn thấy liền nhăn mặt: "Không uống nổi nữa rồi."

"Không sao, ta cùng nàng uống." Công Dã Ti Đồng cầm thìa lên, một thìa của nàng, một thìa của tiểu sư muội, hai người cùng uống hết bát canh. Kỳ lạ thay, uống như vậy, Ông Linh Tiêu lại không thấy chán ghét nhiều, chỉ cảm thấy từng động tác thổi nguội canh của tên ngốc này đều ngọt ngào đến lạ.

"Thư viện của nàng có tin tức đến, hỏi thăm tình hình vết thương của nàng, xem ra rất không yên tâm đấy." Công Dã Ti Đồng thuận tay, liền cả cơm canh cũng đút từng muỗng cho Ông Linh Tiêu.

"Nàng đã hồi âm chưa?"

"Sư phụ đã trả lời rồi, nói nàng rất ổn, còn nói Duy Âm Cung đã tăng cường phòng bị, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Thư viện các nàng nói đã xử lý xong chuyện Ông Vận Hàn Lưu Quốc, bảo nàng không cần lo lắng."

Ông Linh Tiêu nghe xong, im lặng hồi lâu.

"Có phải nhớ các sư tỷ rồi không?"

"Sao nàng biết?"

Công Dã Ti Đồng hừ hừ hai tiếng: "Chẳng lẽ lại là nhớ ta?"

Tự biết mình như vậy, khiến Ông Linh Tiêu cũng không nỡ thừa nhận.

"Quả nhiên." Công Dã Ti Đồng lộ ra vẻ mặt ấm ức.

Ông Linh Tiêu nhìn nàng, nghĩ thầm: Chẳng lẽ nàng còn muốn ta dỗ dành sao? Công Dã Ti Đồng trừng mắt nhìn Ông Linh Tiêu, nghĩ thầm: Ta đã biểu lộ rõ ràng như vậy rồi, sao nàng không chịu dỗ ta chút nào?

Hai người nhìn nhau chằm chằm hồi lâu, cuối cùng Ông Linh Tiêu không nhịn được bật cười, tiếng cười này khiến Công Dã Ti Đồng không chịu nổi: "Tiểu sư muội, nàng không chịu dỗ ta chút nào, nàng căn bản không quan tâm ta!"

Công Dã Ti Đồng nhiều năm một mình phiêu bạt giang hồ, khổ cực hay mệt mỏi, bị thương hay ốm đau, đều một mình gánh chịu. Từ nhỏ nàng đã không có bằng hữu, không có đồng môn, giờ đây có Ông Linh Tiêu, bao nhiêu năm qua thiếu thốn sự nũng nịu, an ủi, bầu bạn, nàng đều muốn một lần đòi lại từ Ông Linh Tiêu.

Hoàn toàn trái ngược với Công Dã Ti Đồng, Ông Linh Tiêu sau khi vào thư viện, luôn nhận được sự quan tâm đặc biệt từ phu tử và các sư tỷ, nàng gần như chưa từng nếm trải cảm giác chăm sóc người khác. Dù Kiều Trĩ nhỏ tuổi hơn, nhập môn sớm hơn, tính cách lại mạnh mẽ, cũng luôn chăm sóc nàng. Giờ đây có thêm một kẻ quấn quýt như vậy, Ông Linh Tiêu lại cảm thấy rất đáng yêu, cuối cùng mình cũng có thể chăm sóc người khác.

"Lại đây, ta dỗ nàng."

Công Dã Ti Đồng vui vẻ đến ngồi cạnh nàng, Ông Linh Tiêu học theo cách các sư tỷ thường dỗ mình: "Được rồi, ta vẫn nhớ nàng mà, ngoan nào."

Chỉ vậy thôi? Công Dã Ti Đồng không hài lòng, nghiêng đầu hôn lên môi Ông Linh Tiêu, rất lâu mới chịu rời ra. "Đồ ngốc, như vậy mới đủ."

Ông Linh Tiêu cúi đầu mặt đỏ bừng

"Nàng rất dễ đỏ mặt đấy."

Ông Linh Tiêu trừng mắt giận dữ: "Đó là vì ta biết xấu hổ!"

"Ta không biết xấu hổ, ta không ngại." Công Dã Ti Đồng cười hì hì tiếp tục chiếm tiện nghi.

Trong căn phòng ngập tràn hương thảo dược, Yên Tân cầm chiếc quạt nhỏ phe phẩy bên dược lò. Chiếc nồi nhỏ trên lò phát ra tiếng "xèo xèo".

Công Dã Âm ngồi một bên, mắt dán vào ngọn lửa trong lò: "Người đã thử nhiều lần như vậy, lần này có bao nhiêu phần nắm chắc?"

Yên Tân không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi quạt lửa: "Không có chút nào."

"Một phần cũng không?"

Yên Tân cười: "Một phần có ý nghĩa gì?"

Công Dã Âm bĩu môi: "Yên Tân, người có từng nghĩ rằng có lẽ phương pháp của người căn bản là sai không?"

"Đã nghĩ, nhưng hiện tại ta không có cách nào tốt hơn." Yên Tân cuối cùng cũng nhíu mày, "Thây ngựa làm thuốc, hiểu không?"

"Đây không giống lời người thường nói." Công Dã Âm lẩm bẩm.

Yên Tân ngừng quạt: "Lần này ngươi trở về sao nhiều chuyện thế? Tiểu sư muội nhà ngươi lắm mồm lắm à?"

Công Dã Âm im miệng, yên lặng hồi lâu.

Yên Tân quạt một lúc rồi lại dừng: "Không đúng, nghe nói lần này ngươi không trực tiếp về, đi đâu vậy?"

"Chỉ... tùy tiện đi dạo thôi." Sư đồ nhà Công Dã đều là tuýp người thẳng ruột ngựa, căn bản không biết nói dối.

Yên Tân liếc nhìn nàng: "Có phải được cao nhân chỉ điểm không?"

Mắt Công Dã Âm liếc sang chỗ khác: "Nói như ngươi rất hiểu biết vậy."

Yên Tân giơ tay dùng quạt gõ lên đầu Công Dã Âm, Công Dã Âm lại không tránh được. "Ngươi đừng quên ta đã sống bao lâu, tiểu yêu đầu, mấy ý nghĩ vụn vặt của ngươi có thể giấu được ta sao?"

Công Dã Âm vốn không phải người dễ tính, nhưng bị Yên Tân đánh lại không nổi giận. "Vậy người đoán xem ai đã chỉ điểm ta?"

"Phi Diệp Tân có hai tiểu yêu đầu biết bói toán, một người không tùy tiện mở miệng, người còn lại... thích bay lượn trên trời chứ gì?" Yên Tân tỏ ra hiểu rõ về Phi Diệp Tân thư viện.

Công Dã Âm nghe thế lập tức hứng thú, dịch ghế lại gần: "Người thấy Ôn Vô Ảnh nói có chuẩn không?"

Yên Tân nheo mắt nhìn nàng một lúc: "Thật gặp rồi?"

Công Dã Âm cảnh giác: "Gặp cái gì?"

"Ta làm sao biết? Ta chỉ tùy miệng hỏi thôi. Ngươi căng thẳng làm gì?" Yên Tân lấy khăn vải mở nắp nồi ra xem, rồi lại đậy lại.

"Lão bà bà đừng có tinh tướng quá!" Công Dã Âm giận dỗi nói.

"Lão bà bà đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, tiểu sư muội nhà ngươi căn bản không hợp với ngươi. Hài tử do chính mình nuông chiều, thế nào cũng chỉ là hài tử, không thể trở thành một nửa kia được." Yên Tân nói với giọng người từng trải.

Công Dã Âm bĩu môi: "Ân hồ ly chẳng phải vậy sao?"

"Người ta thông minh hơn ngươi nhiều, ngươi lấy gì so?" Yên Tân vươn tay xoa đầu Công Dã Âm, "Người ta đâu có như ngươi suốt ngày lảng vảng trước mặt tiểu sư muội, đó là cao thủ câu cá, điếu nhân tâm lợi hại nhất nhì."

*điếu nhân tâm: thuật câu lòng người

Đạo lý này kỳ thực Công Dã Âm cũng hiểu. Vì sao năm đó Văn Huyền Ca lại si tình Ân Phán Liễu đến vậy, nhưng Ân Phán Liễu luôn không biểu thị thái độ, khi gần khi xa? Chính vì thế mới khiến Văn Huyền Ca chết sống vì nàng. Ân hồ ly quả nhiên xảo quyệt!

"Tuổi đã cao rồi, đừng làm khó mình nữa. Trên đời này ắt sẽ có người phù hợp với ngươi. Ngươi cứ mãi vướng bận mối tình xưa, vừa khổ bản thân, lại hại cả tiểu sư muội nhà ngươi, hà tất vậy?" Yên Tân vừa nói vừa cẩn thận sắc thuốc.

Công Dã Âm bỏ đi, trên đường còn lẩm bẩm: "Người cũng già thật rồi, lắm lời thế."

Yên Tân quay đầu nhìn ra cửa trống vắng, rồi lại cúi xuống ngắm chiếc quạt trong tay: "Bao năm trôi qua rồi, sao có thể không già được chứ?"

"Sư phụ sư phụ!" Vừa bước ra khỏi viện tử của Yên Tân, Công Dã Âm đã nghe thấy tiếng gọi của Công Dã Ti Đồng.

"Đây rồi, có việc gì?"

Công Dã Ti Đồng chạy đến: "Sư phụ, con muốn dẫn tiểu sư muội ra ngoài chơi."

"Đi đi, dẫn thêm người theo, Linh nhi còn chưa khỏe hẳn, ngươi phải cẩn thận đấy."

Công Dã Ti Đồng dùng chân miết viên sỏi trên đất: "Ơ... bọn con không muốn dẫn người theo."

Công Dã Âm nhướng mày: "Ngươi bảo vệ được Linh nhi không?"

"Không thành vấn đề." Công Dã Ti Đồng vỗ ngực đáp.

"Vậy thì đi đi." Đối với đồ đệ, Công Dã Âm hoàn toàn nuôi dưỡng theo kiểu thả rông. Bản lĩnh đã dạy hết, những thứ khác phải tự mình trải nghiệm trong giang hồ.

"Cảm ơn sư phụ!" Công Dã Ti Đồng nhanh như chớp biến mất.

Công Dã Âm lắc đầu, bao nhiêu tuổi rồi mà còn như hài tử vậy. Nàng ngẩng mặt nhìn ánh hoàng hôn, trong ký ức, tiểu cô nương ngày ấy cũng hớn hở chạy đến bảo muốn đi chơi, chỉ tiếc trong chớp mắt, mọi người đều đã trưởng thành.

Công Dã Ti Đồng và Ông Linh Tiêu đi du ngoạn gần đó, nghĩ đến thể trạng của Ông Linh Tiêu, hai người đi không nhanh cũng không vội, vừa đi vừa ngắm cảnh sông núi, nhưng không đi xa.

Hai cô nương xinh đẹp đi cùng nhau như vậy, bên cạnh lại không có nam nhân bảo vệ, khó tránh khỏi bị những kẻ bất lương để mắt. Hôm đó hai người vào thành Lê Dương, chọn tửu lâu lớn nhất địa phương để dùng bữa.

Thân thể Ông Linh Tiêu gần như đã khỏi bệnh, cả ngày vui chơi tâm trạng tốt, ăn uống cũng ngon miệng. Lúc này đã quá trưa, nàng đói bụng không chịu nổi, vừa vào tửu lâu đã kêu đói.

Công Dã Ti Đồng bảo tiểu nhị đem lên mấy món đặc sản của lâu, tốc độ phải nhanh. Tửu lâu lớn quả nhiên khác biệt, tiểu nhị rất có mắt, bưng lên trước hai bát canh sen: "Hai cô nương, đây là canh sen đặc sản của tửu lâu, mời hai vị thưởng thức trước, tiểu nhị sẽ bảo nhà bếp lên món ngay."

Công Dã Ti Đồng thuận tay bưng lấy một bát, dùng thìa khuấy đều, đút cho Ông Linh Tiêu ăn.

Ở ngoài ăn cơm, Ông Linh Tiêu vẫn chưa quen được chiều chuộng như vậy. "Ta tự ăn được."

"Cẩn thận nóng đấy." Công Dã Ti Đồng cũng đói, bưng bát kia lên, hai người cùng ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro