Chương 92: Bị trì hoãn
Những năm này, tiền trang của Phi Diệp Tân mở khắp các quốc gia. Hôm qua vào thành Ông Linh Tiêu đã nhìn thấy một chi nhánh. Mỗi tiền trang Phi Diệp Tân đều có ký hiệu riêng, rất dễ nhận biết.
Hai người bước vào tiền trang, Ông Linh Tiêu lấy ra lệnh bài thư viện, tiểu nhị tiếp đón lập tức báo lên chưởng quỹ. Chưởng quỹ nơi này họ Trương, là một nam nhân ngoài bốn mươi, trông rất ổn trọng.
"Ông cô nương có nhu cầu gì, cứ nói thẳng."
Ông Linh Tiêu nói: "Nhờ Trương chưởng quỹ tìm giúp ta một trướng phòng tiên sinh cẩn thận, ta có mấy quyển sổ sách cần xem."
Trương chưởng quỹ nghe xong liền hiểu: "Hai vị cô nương đợi chút."
Không lâu sau, một lão nhân được Trương chưởng quỹ mời vào: "Cô nương, đây là tổng trướng tiên sinh, Điền tiên sinh của tiền trang chúng ta, cô nương có sổ sách gì cứ đưa cho ông ấy xem."
Ông Linh Tiêu cảm tạ, lấy sổ sách đưa cho Điền lão tiên sinh. Lão tiên sinh xem một lúc, cười lắc đầu: "Mánh khóe nhỏ, đơn giản thôi."
Ông Linh Tiêu và Công Dã Ti Đồng ngồi ngoan ngoãn: "Lão tiên sinh cứ nói."
Sổ sách kỳ thực chỉ làm thủ đoạn đơn giản, tóm lại là từng chút từng chút rút ruột cửa hiệu của Lý gia, còn sổ sách Ông Linh Tiêu lấy từ tủ khóa thì là sổ sách cửa hiệu khác của Chu Bằng, rõ ràng Chu Bằng dùng lợi nhuận từ cửa hiệu Lý gia để kinh doanh cửa hiệu của mình.
Ông Linh Tiêu cảm tạ Điền lão tiên sinh và Trương chưởng quỹ, mang sổ sách ra ngoài.
"Tiếp theo có phải tìm người nghiệm tử không?" Công Dã Ti Đồng hỏi.
Ông Linh Tiêu nhíu mày: "Nàng nói quan phủ địa phương có thiên vị Chu Bằng không?"
Công Dã Ti Đồng hầu như chưa từng tiếp xúc với quan phủ, cũng không chắc chắn, hiện tại chỉ có thể đi từng bước một.
Ông Linh Tiêu trở lại Lý gia đưa Lý Băng Nguyệt đi, lấy ra trạng từ đã chuẩn bị trước, Lý Băng Nguyệt đến nha môn đánh trống kêu oan. Quan lại địa phương họ Lưu thăng đường xét án, Ông Linh Tiêu đứng lẫn trong dân chúng bên ngoài nghe xử.
Lý Băng Nguyệt nghẹn ngào kể lại nỗi oan khuất của mình, Lưu đại nhân sai nha dịch đi bắt Chu Bằng lên công đường thẩm vấn. Chu Bằng đến, đầu tiên kinh ngạc vì Lý Băng Nguyệt trốn khỏi Lý gia thế nào, sau đó phủ nhận tất cả cáo buộc. Sau một hồi tranh luận, Chu Bằng yêu cầu Lý Băng Nguyệt đưa ra chứng cứ.
Lý Băng Nguyệt nói phụ mẫu nàng bị đầu độc mà chết, trong thi thể ắt có chứng cứ, chỉ cần mời phụ tác khám nghiệm sẽ rõ ngọn ngành.
Chu Bằng nghe xong không chút hoảng sợ, ngược lại còn chỉ trích Lý Băng Nguyệt vì ghen tuông với thiếp của hắn mà tìm cách trả thù, vì thế mới bất kính với phụ mẫu như vậy, hơn nữa vợ kiện chồng là trái với cương thường, nên đánh hai mươi trượng trước.
Điều này khiến cả dân chúng bên ngoài nghe xử cũng thấy lạnh sống lưng, Ông Linh Tiêu nhíu mày, dù đã nói trước với Lý Băng Nguyệt việc kiện cáo rất khó khăn, nhưng trong không khí như vậy, không biết Lý Băng Nguyệt có chịu đựng nổi không.
Lý Băng Nguyệt chỉ là một nữ tử khuê các, đối mặt với Chu Bằng hung hăng, Lưu đại nhân im lặng, nàng thực sự sợ hãi. Nhưng nàng càng hiểu mình không còn đường lui, lần này nhờ người tốt giúp đỡ mới có cơ hội như vậy, nếu từ bỏ bây giờ, nàng vẫn chỉ có đường chết. Chết nàng không sợ, đã không sợ chết, còn sợ gì nữa?
"Chu Bằng, dù có bị đánh hai mươi trượng, dù phải mang tiếng bất hiếu, ta cũng phải minh oan báo thù cho phụ mẫu! Phụ mẫu ta dưới suối vàng cũng không muốn chết không rõ nguyên nhân."
Lưu đại nhân thấy vậy gật đầu: "Đã như vậy, Chu Lý thị vợ kiện chồng, trái với cương thường, người đâu, đem Chu Lý thị xuống đánh hai mươi trượng trước!"
Ông Linh Tiêu ẩn trong bóng tối, tận mắt chứng kiến nha dịch hành hình. Nàng từng nghe Nhạc Doanh Tịch nói nhiều về những bí mật đánh trượng trong nha môn, có nha dịch mười trượng đã có thể đánh chết người, nàng phải xem những nha dịch này có nhân cơ hội làm bậy không.
Lý Băng Nguyệt nằm trên ghế, mỗi trượng đánh xuống lại rên lên một tiếng, nàng là nhi nữ độc nhất trong nhà, làm sao chịu nổi cực hình này? Dù có niềm tin chống đỡ, cũng không chịu nổi tra tấn như vậy.
Mười trượng sau, Ông Linh Tiêu rõ ràng cảm thấy nha dịch đánh mạnh hơn, không còn cách nào, nàng chỉ có thể dùng nội lực đẩy một luồng gió, giảm nhẹ sức đánh của trượng. Tình huống này cực khó khống chế, Ông Linh Tiêu cũng liều mạng, thà dùng lực mạnh làm nha dịch bị thương, cũng phải bảo vệ mạng sống của Lý Băng Nguyệt.
Hai mươi trượng kết thúc, Lý Băng Nguyệt dù ngất đi, nhưng vẫn còn một mạng. Lưu đại nhân và Chu Bằng đều không vội đánh thức nàng, mọi người dường như rất có thời gian, kiên nhẫn chờ nàng tỉnh lại.
Ông Linh Tiêu cảm thấy không ổn, nhưng cũng không hành động. Nửa canh giờ sau, Lý Băng Nguyệt tỉnh lại, được đỡ lên công đường tiếp tục kiện.
Lưu đại nhân theo lời Lý Băng Nguyệt, sai nha dịch ra ngoại thành khai quật mộ. Lại đợi nửa canh giờ, nha dịch mang về hai cỗ quan tài, đi cùng còn có một mỹ nhân huyết y, chính là Công Dã Ti Đồng.
Ông Linh Tiêu dùng ánh mắt hỏi Công Dã Ti Đồng, Công Dã Ti Đồng lén đến bên cạnh nàng: "Nàng đoán không sai, có người đến đổi thi thể, bị ta đánh chạy rồi."
Trước đó Ông Linh Tiêu đã lo Chu Bằng sẽ đụng tay đụng chân với thi thể, nếu quan phủ đứng về phía Chu Bằng, không cần thiên vị công khai, chỉ cần trì hoãn thời gian, để Chu Bằng đổi thi thể, thì Lý Băng Nguyệt sẽ không thể thắng kiện.
"Có vẻ như Nhạc sư phụ nói đều là thật. Lần này chúng ta dùng tiểu nhân chi tâm lại đúng rồi." Ông Linh Tiêu thở dài, quan thương câu kết như vậy, dù cho Lý Băng Nguyệt có kiện thắng cũng khó mà sống nổi.
*tiểu nhân chi tâm: lòng dạ tiểu nhân
Sự thật chứng minh nỗi lo của nàng hoàn toàn không sai. Lưu đại nhân rõ ràng thiên vị Chu Bằng, vụ án này xét đi xét lại, kéo dài mãi không xong, hai người họ đã ở lại nơi này ba ngày nhưng vẫn chưa có kết quả. Công Dã Ti Đồng nghiến răng nghiến lợi, mấy lần định vào huyện nha đe dọa Lưu đại nhân, đều bị Ông Linh Tiêu ngăn lại.
"Đã thông qua quan phủ, chúng ta không nên động thủ nữa. Bằng không sẽ mang phiền phức đến cho Lý Băng Nguyệt." Nàng thở dài, vẫn là đánh giá thấp sự vô sỉ của Lưu đại nhân.
Vết thương của Lý Băng Nguyệt nhờ thuốc trị thương của Ông Linh Tiêu nhanh chóng lành lại, giờ đã có thể tự đi lại. Trong Lý phủ, dù là chính thất nhưng Lý Băng Nguyệt không có được sự tôn trọng xứng đáng. Những gia nô cũ của Lý gia đã bị Chu Bằng đuổi hết, giờ bên cạnh không cả một thị nữ thân tín, trông thật đáng thương.
Để bảo vệ Lý Băng Nguyệt tốt hơn, Ông Linh Tiêu và Công Dã Ti Đồng ở trong một phòng khác của tiểu lâu, tất nhiên là tránh tai mắt người khác.
"Công Dã, chúng ta từ nhỏ luyện võ, lại có sư môn che chở, e rằng chưa từng thấy qua chuyện thảm thiết như vậy." Ông Linh Tiêu bỗng cảm khái. Năm đó nếu không được Chưởng Viện đưa về thư viện, cuộc sống của nàng chỉ còn khổ hơn Lý Băng Nguyệt, hoặc có lẽ, nàng đã không sống đến tuổi trưởng thành.
"Nói thì đúng, nhưng chúng ta có thể làm gì đây?" Công Dã Ti Đồng nghịch tấm màn giường, "Tiểu sư muội, thực ra chuyện còn thảm hơn Lý Băng Nguyệt ta cũng từng thấy, năm đó trẻ người non dạ, cũng từng muốn dùng sức một người thay đổi thế đạo bất công với nữ tử này." Nàng tự giễu cười, "Đáng tiếc sau này gặp nhiều rồi, mới biết mình quá ngây thơ."
"Một người rốt cuộc đơn độc, thế đạo này đối với nữ tử bất công, dù có thay đổi người trên cao, vẫn là như vậy. Chỉ có người thực sự thương xót nữ tử, hiểu nỗi khổ của nữ tử lên nắm quyền, mới có thể mang lại chút công bằng cho nữ tử mà thôi." Ánh mắt Ông Linh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xăm và dâu bể.
Công Dã Ti Đồng nhíu mày, những lời này không giống Ông Linh Tiêu, ánh mắt này cũng không phải của một người ở tuổi nàng.
"Nàng... nàng sao vậy?" Công Dã Ti Đồng có cảm giác Ông Linh Tiêu bị ma nhập.
Ông Linh Tiêu thở dài não ruột, "Những lời vừa rồi là Chưởng Viện nói. Chưởng Viện lập ra thư viện chính là ôm ấp lý tưởng như vậy, dù sẽ cần rất nhiều năm, rất nhiều đời người nỗ lực, nhưng Chưởng Viện tin rằng, một ngày nào đó sẽ thành hiện thực."
Công Dã Ti Đồng rụt cổ, "Chưởng Viện của các nàng không giống người thường." Thấy Ông Linh Tiêu trợn mắt, nàng vội giải thích, "Giống như tiên nhân trên trời vậy, suy nghĩ và hành động đều khác người thường."
"A..." Vị Chưởng Viện bị Công Dã Ti Đồng khen là tiên nhân lúc này đang nằm trên một tảng đá xanh lớn, nhìn đàn cá bơi lội bên bờ ao, bên cạnh một con dã miêu đang giơ chân, có vẻ như đang thèm thuồng.
"Xuẩn miêu, nếu mày bắt được thì chúng cũng không phải là cá nữa." Chưởng Viện lật người, phía bên kia, Giang Phong Mẫn đang nướng hai con cá béo trên lửa, dầu rơi xuống lửa phát ra tiếng "xèo xèo", không khí tràn ngập mùi tanh của cá.
"Tỉnh rồi à." Giang Phong Mẫn lật mặt cá, cười nói, "Sắp chín rồi."
"Không sao, ta chưa đói." Chưởng Viện ngồi dậy chỉnh lại ngoại y, chải lại mái tóc rồi mới bước tới, "Các thế gia Ẩn Quốc đang lấn lướt, hoàng đế tuy thông minh nhưng vẫn còn mềm yếu, ta giúp hắn giải quyết những rắc rối này, để hắn yên tâm làm thủ thành chi quân."
Giang Phong Mẫn lại có ý kiến khác, "Nhưng nàng cũng đã dẫn hết hận thù lên bản thân rồi. Những thế gia kia vốn đã bị nàng chèn ép không ngẩng đầu lên được, giờ nàng lại ra tay với họ, e rằng họ đã hận nàng thấu xương rồi."
Chưởng Viện mỉm cười, vẻ uể oải vừa tỉnh giấc khiến nụ cười ấy thêm phần phong tình, "Ta sợ gì chứ? Chúng có bản lĩnh cứ tới đi, ta còn sợ ít quá không đủ giết gà dọa khỉ, xem sau này còn ai dám động đến Ẩn quốc nữa!"
Giang Phong Mẫn bị vẻ vừa lười biếng vừa bá đạo của người ấy mê đến quên hết mọi thứ, mãi đến khi bị Chưởng Viện trừng mắt nhắc nhở xem lại con cá trên tay, mới vội vàng lật mặt cá, "Vân Từ, nàng càng ngày càng đẹp rồi."
Chưởng Viện vỗ vỗ mặt mình, bẻ một miếng thịt cá chưa chín hẳn từ tay Giang Phong Mẫn ra, nhử dã miêu ngu ngốc kia.
Dã miêu ngửi thấy mùi liền bước lại, vốn rất cảnh giác với người, khí chất Chưởng Viện lại quá mạnh, mãi chỉ nhìn chằm chằm mà không dám lại gần ăn.
Chưởng Viện vốn chẳng phải người kiên nhẫn, lâu quá liền thấy phiền, "Meo meo meo!"
"Khụ khụ!" Giang Phong Mẫn bị nước bọt sặc, ho sặc sụa. Vân Từ nhà nàng lại còn bắt chước tiếng mèo kêu, đáng yêu quá đi thôi!
Chưởng Viện quay đầu liếc Giang Phong Mẫn ánh mắt cảnh cáo, "Cấm nói bậy!"
Giang Phong Mẫn vội gật đầu. Nàng đâu có nói, Vân Từ đáng yêu như vậy chỉ mình nàng được thấy thôi.
Dã miêu cuối cùng cũng bỏ cảnh giác, lại gần ăn miếng cá trên tay Chưởng Viện, còn dùng lưỡi liếm sạch ngón tay Chưởng Viện, khiến Giang Phong Mẫn ghen tị vô cùng.
"Chỗ này cách Nghiêm Quốc còn ba mươi dặm, hôm nay chắc phải ngủ rừng rồi." Hai người ăn cá xong, đứng dậy đi sâu vào núi. Họ đi con đường tắt nhất, gần như là đường thẳng, tuy quãng đường ngắn hơn nhiều nhưng núi cao rừng rậm, hoàn toàn không có lối đi, nếu không phải võ công như hai người thì khó mà tưởng tượng nổi.
"Chẳng phải nàng thích ngủ rừng nhất sao?" Chưởng Viện nói mà mặt hơi ửng hồng.
Giang Phong Mẫn cười hầu hạ, "Phải nàng thích thì được."
Phía trước không còn đường đi, chỉ là vách đá dựng đứng gần như không có góc độ. Hai người đứng dưới vách đá ngước nhìn lên, chỉ thấy thiên quang le lói.
*thiên quang: ánh sáng trên trời
Chưởng Viện nhướng mày, "Muốn thi xem ai leo nhanh hơn không?"
Giang Phong Mẫn đương nhiên không từ chối. Hai người bỗng cùng lúc phi thân lên cao, như hai đại điểu bay vút lên vách đá ngàn trượng.
*đại điểu: chim lớn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro