Chương 14

Xe ngựa ngừng ở cạnh biển ruộng mênh mông vàng óng, lúc Minh Nhu từ trên xe nhảy xuống dưới, nhìn thấy Diệp Thu Nương đang cùng một đám nông dân cúi người cắt lúa ở ngoài ruộng.

Mặc dù là cùng những đám nông phụ mặc bộ quần áo xám xịt rách nát, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra nàng ấy.

Đã lâu không gặp nhau, nàng nhìn qua so với dĩ vãng càng rắn chắc hơn trước, nhưng dáng người vẫn như cũ yểu điệu, nguyên bản ở Minh phủ dưỡng ra một thân da thịt tuyết trắng, hiện giờ thoạt nhìn cũng trở nên đen đi một chút, nhưng vẫn không che giấu được hương vị của thiếu nữ sắp trưởng thành.

Chỉ thấy nàng cong lưng, tay trái ôm lấy một đống bông lúa, tay phải cầm lưỡi hái nhanh nhẹn vung lên, một nắm lúa liền như vậy bị nàng cắt vứt xuống dưới.

Nhìn qua thập phần hân hoan cùng cảnh đẹp ý vui.

"An An ——" Minh Nhu hưng phấn kêu lên.

Diệp Thu Nương đang làm khí thế ngất trời, nghe một tiếng gọi quen thuộc đến thế, lập tức liền đứng thẳng thân mình, nàng tưởng là mình nghe lầm, bởi vì trên thế giới này người gọi nàng như thế chỉ có tiểu nữ hài kia, mà lúc này nàng hẳn là sẽ không xuất hiện ở chỗ như vậy.

Còn lại đều tràn đầy cõi lòng hy vọng xoay người nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương ăn mặc một thân màu vàng nhạt đang hướng tới mình mà chạy như bay đến.

Diệp Thu Nương trong một cái chớp mắt đột nhiên cảm thấy trong lòng tựa như nổ tung pháo hoa vậy, sung sướng cực kỳ, nhưng nàng luôn luôn nội liễm, đứng ở tại chỗ chờ tiểu cô nương chạy tới.

Còn tưởng rằng nàng sẽ giống như trước đây trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực mình, nhưng Minh Nhu sau khi chạy đến trước mặt nàng, đột nhiên ngừng lại.

Vốn ôm đầy cõi lòng kỳ vọng đột nhiên thất bại, toàn bộ suy nghĩ sắp được ôm ấp đều nôn nóng không thôi, Diệp Thu Nương vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Minh Nhu.

Tiểu cô nương hừ một tiếng, nâng cằm nói: "Vì cái gì không phải chị chạy tới đón ta?"

Diệp Thu Nương nhìn tiểu cô nương đã cao đến cằm mình,  không nhịn được mà bật cười.

"Là ta không tốt, trách ta không có chạy tới đón đại tiểu thư."

Minh Nhu thấy nàng cong môi cười, chỉ cảm thấy nàng giống như đã thay đổi, giơ tay nhấc chân tựa hồ đã khác đi nhiều điểm lắm, làm đôi mắt nàng nhịn không được dính ở trên người nàng ấy, nhưng trước mắt An An vẫn là An An, không phải người khác.

Minh Nhu đem loại cảm giác kì lạ này quy kết với việc do hai người một năm không gặp nhau mà ra, đương khi Diệp Thu Nương nghênh diện hướng nàng đi tới, nàng lại không hiểu vì sao mà cảm thấy có một chút ngượng ngùng cùng thấp thỏm.

Đã lâu không gặp như vậy, An An càng ngày càng xinh đẹp, nhưng bộ dáng này hiện tại của mình không biết nàng có thể thích không nữa, nàng ấy sẽ cảm thấy mình đẹp sao, sẽ không cảm thấy mình không còn đáng yêu trước đây hay không?

Minh Nhu nhấc lên mí mắt trộm ngắm Diệp Thu Nương trước mặt, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Thân phận của Diệp Thu Nương này đây xung hỷ tiến vào Minh gia, xét về thân phận địa vị tự nhiên sẽ kém một bậc, huống chi còn bị bê đến chốn thôn trang này, mặc dù Minh Nhu cùng nàng rất quen thuộc, hiện giờ làm trò xa lạ như đứa ở hạ nhân cùng chủ nhân trước mặt lão thái gia, nàng cũng không dám lỗ mãng.

Đi đến trước mặt Minh Nhu kêu một tiếng đại tiểu thư, lại lướt qua nàng hành lễ Minh lão thái gia.

Minh Nhu nguyên bản nghĩ vừa xuống xe ngựa liền muốn dán lấy nàng, nhưng hôm nay người này còn phải cố mấy cái lễ nghi phiền phức kia, nguyên bản vui vui vẻ vẻ tâm tình nháy mắt tựa như bị hất thao nước lạnh.

Đợi đến khi Diệp Thu Nương trở lại bên người nàng, tiểu cô nương miệng dẩu lên đến trời, một bộ dáng ta thực khó chịu vô cùng.

Diệp Thu Nương đã một năm cùng Minh Nhu tách ra, nàng nhớ nhung một chút cũng đều không thua gì đối phương, bởi vì đối với nàng mà nói, Minh Nhu là cơ hội để nàng thoát đi Diệp gia - cái vũng lầy này, cũng là nàng ở Minh phủ có thể sống được tốt như vậy đều là nhờ người duy nhất che chở này, em ấy là ân nhân cả đời này của nàng.

Huống chi ân nhân này càng lớn càng đáng yêu đến không chịu được như thế.

"Đại tiểu thư là không vui sao?" Diệp Thu Nương đứng ở trước mặt nàng, dịu dàng mà nhìn nàng.

"Hừ!"

Tiểu cô nương cũng không có trả lời nàng lời nói, ngạo kiều mà xoay người, đưa sau ót mà đối với nàng.

Diệp Thu Nương càng cảm thấy nàng đáng yêu, nhưng rốt cuộc chủ tớ phải có khác biệt, lại làm trò trước mặt mọi người, cũng không giống như chỉ khi có mỗi hai người, lén trêu đùa nàng như vậy, nàng thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ: "Là Thu Nương không tốt, chọc cho đại tiểu thư không vui, thỉnh đại tiểu thư thứ tội."

Minh Nhu nguyên nghĩ nàng có thể giống như trước đây đi lên dỗ dành mình, lại nghe đến nàng xa cách khách sáo như vậy, tức khắc càng tức giận, nàng dậm chân, hướng bên người Minh lão thái gia chạy tới, nấp ở sau lão thái gia, giận vô cùng, mặt chuyển hướng một bên, không nhìn nàng ấy nữa.

Lão thái gia lúc này mới đi lên tới, tìm phụ trách quản sự hỏi chút sự tình, Minh Nhu còn tưởng rằng Diệp Thu Nương sẽ nhân cơ hội lại đây tìm nàng ôn chuyện, nhưng người này cư nhiên vẫn không nhúc nhích đi theo bên người quản sự, lẳng lặng nghe lão thái gia giữa hai người bọn họ đối thoại, lâu lâu cũng đáp vài câu.

Minh Nhu lúc này thật sự bị nàng chọc cho giận thật rồi, nguyên bản hai người một năm không gặp nhau, còn tưởng rằng nàng sẽ gấp không chờ nổi mà muốn tìm cơ hội cùng mình nói chuyện, nhưng cư nhiên chỉ lo cùng ngoại tổ nói sự tình, căn bản là không đem mình để ở trong lòng mà.

Tức khắc cả người đều không tốt, biệt nữu mà trốn đến một bên, vẻ mặt không vui.

Chờ lão thái gia hỏi xong sự tình, Diệp Thu Nương quay lại tìm, Minh Nhu lúc này một chút đều không nghĩ sẽ để ý đến nàng, hoàn toàn đã quên chuyện nói ở trên xe ngựa, muốn hỏi An An thời gian qua ở thôn trang có vất vả không và cùng nhiều chuyện khác.

Lão thái gia hỏi xong sự tình, lại nhìn đến Minh Nhu vẻ mặt không vui, hỏi nàng làm sao vậy, Minh Nhu nói muốn về nhà.

Lão thái gia đầy mặt nghi hoặc nói: "Còn chưa đến thời điểm ta kêu về, tới còn không có bao lâu đã muốn trở về rồi sao, ngươi nói ngươi cái đầu nhỏ này là đang suy nghĩ cái gì vậy hả."

Một bên Diệp Thu Nương nghe được lão thái gia trong miệng nói như vậy, tức khắc trong lòng hiểu rõ, nàng đi đến trước mặt Minh Nhu nói: "Đại tiểu thư thật vất vả đến thôn trang một chuyến, Thu Nương mang người đi dạo được không."

Minh Nhu trong lỗ mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng, bộ ngực nhỉ hất lên, cằm cao cao mà nâng, giống như đang nói: "Là ngươi một hai phải tới cầu ta đi, cũng không phải là ta ép uổng gì ngươi".

Diệp Thu Nương khóe miệng ngậm cười nói: "Thu Nương tới thôn trang cũng đã qua một năm, góp nhặt rất nhiều điều mới lạ cùng nhiều cảnh để ngắm rất đẹp, muốn đưa đại tiểu thư cùng đi, không biết đại tiểu thư có chịu cho Thu Nương phần hãnh diện này không."

Ngay khi Minh Nhu còn muốn lại cứ để cho nàng ta đợi mình chốc nữa đi, liền nghe lão thái gia ở phía sau người cười nói: "Đi thôi, ngày xưa không được ra cửa một chuyến, hôm nay liền cùng Thu Nương đi xem nhà ta đi, bằng không người ta lại nói Đại gia chủ tương lai của Nhạc Sơn huyện giàu có cũng chưa hạ cố ghé thăm thôn trang, này nói ra kẻo lại làm cho người ta cười đến rụng răng."

Minh Nhu lúc này mới ngượng ngùng xoắn xít mà đi theo Diệp Thu Nương băng qua đường ruộng mà đi thẳng.

Mắt thấy đã cách Minh lão thái gia cùng những người khác cũng đã khá xa, Minh Nhu đi được hai bước liền ngừng lại, tức giận nói: "An An, ta thực rất không vui chút nào."

"Đại tiểu thư vì cái gì sao lại không vui." Diệp Thu Nương khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên.

"Ngươi không nhớ ta, một chút cũng không, ngươi cũng không ngóng trông ta tới thăm ngươi!"

"Đại tiểu thư như thế nào lại nghĩ như vậy, Thu Nương tự nhiên là ngóng trông đại tiểu thư tới thôn trang mà."

"Nhưng ngươi thoạt nhìn một chút cũng không giống là chờ mong, ngươi căn bản chính là không muốn ta đến đây." Minh Nhu nói xong, toàn bộ biểu tình trở nên uể oải, hốc mắt cũng hơi hơi hồng.

Diệp Thu Nương thấy thế, trong lòng run lên, vội dừng lại, muốn giúp nàng lau đi chút ẩm ướt nơi khóe mắt kia, nhưng mới vừa rồi mình cắt lúa, trên tay đã lấm lem bùn đất, nàng bối rối nâng lên tay lại thả xuống.

Minh Nhu thấy nàng cũng không giống trước kia đi dỗ dành mình, càng khổ sở, quay lưng lại ngồi xổm trên mặt đất ủy khuất đến nước mắt rơi ướt đẫm trên mặt đất.

Diệp Thu Nương sao nỡ mà không dỗ dành nàng đâu, lúc này cũng không hề ra vẻ rụt rè, hạ lưng đến ngồi xổm bên cạnh nàng nói: "Đại tiểu thư ngàn vạn lần cũng xin đừng nghĩ như thế, Thu Nương cũng mỗi ngày ngóng trông có thể gặp lại ngươi, đêm qua cũng mơ thấy ngươi, không nghĩ tới ban ngày thật sự có thể gặp ngươi."

"Vậy ngươi cùng ta trở về, ta một hồi liền đi cầu ngoại tổ, mang ngươi theo chúng ta cùng nhau trở về." Minh Nhu cắn chặt răng nói.

"Không được!" Diệp Thu Nương không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, "Đại tiểu thư ngươi không thể làm như vậy."

"Vì cái gì?" Bị Diệp Thu Nương một ngụm cự tuyệt khiến Minh Nhu khổ sở cực kỳ, cảm thấy An An chắc chắn không muốn cùng nàng ở bên nhau.

"Thái gia lúc trước định ba năm thời gian còn chưa tới, Thu Nương liền như vậy trở về, như vậy thật sự không để danh dự thái gia nơi đâu hết."

"Này lại không phải chuyện buôn bán, là làm ta vui mừng quan trọng hơn hay là danh dự của ông ta quan trọng hơn." Minh Nhu rất là không phục mà cãi lại, nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực, người nhà đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, ngay cả thái gia đối với nàng càng là hữu cầu tất ứng, lần trước đem An An sung quân đến thôn trang cũng là khí ở trên đầu sự tìnhchuyện quá đỗi nóng giận, như nước sôi bốc khói, thời gian lâu cũng đã dần nguội bớt.

"Nhân vô tín bất lập, chuyện này dù bất kể thế nào cũng như nhau thôi." Diệp Thu Nương kiên nhẫn phân bày.

Minh Nhu tính tình kiêu căng vừa lúc sôi trào lên tới, cũng sẽ không dễ dàng mà cho nàng thuyết phục được, chỉ nghe nàng thở phì phì nói: "Nói đến cùng, ngươi chính là không muốn về Minh gia, ngươi tình nguyện ở chỗ này mỗi ngày vất vả mà cắt lúa làm ruộng, cũng không muốn theo ta về nhà chứ gì."

"Đương nhiên không phải, đại tiểu thư ở trong lòng Thu Nương trước nay là duy nhất." Diệp Thu Nương nói ra như thế, mà sự thật cũng thật là như thế.

"Nếu ta là duy nhất, ta đây hỏi ngươi, nếu thái gia cảm thấy đối với ngươi trừng phạt đã đủ rồi, tự mình tới tìm ngươi trở về, ngươi là nguyện ý hay là không muốn."

Diệp Thu Nương nghe được nàng hỏi như vậy, sửng sốt một chút, lúc này mới chậm rì rì nói: "Nếu thật muốn chọn, kỳ thật ta còn là rất thích thôn trang này, nơi này con người chân chất, mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, chỉ cần đủ cần mẫn, luôn là sẽ có cơm ăn, đương nhiên, nếu có thể bên cạnh đại tiểu thư thì đó là tốt nhất."

Minh Nhu nghe nàng nói xong, đã mẫn cảm mà nhận ra Diệp Thu Nương càng thích ở thôn trang hơn, toàn bộ suy nghĩ cũng là mấy chuyện cùng nàng nói nãy giờ, sau đó nàng dù cho có nói cái gì đều nghe không vào, nguyên bản chậm rãi được dỗ đến sắp ngoan rồi nháy mắt lại bắt đầu nháo lên.

"Nói đến nói đi, ngươi chính là không muốn cho ta trở về, nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa, thì ta đây đi về." Nói xong cũng không màng phía sau Diệp Thu Nương đang nói cái gì, đứng lên hướng về phía Minh lão thái gia chạy tới.

Diệp Thu Nương thận trọng như thế, sao lại nhìn không ra tiểu cô nương trên mặt hai dòng nước mắt lăn dài.

Nhìn bóng dáng Minh nhu xoay người chạy đi, Diệp Thu Nương nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, cuối cùng lại cũng không đuổi theo.

"Làm sao vậy Nhu nhi, không phải muốn cùng An An của ngươi đi dạo một chút sao, làm thế nào nhanh như vậy lại về rồi." Minh lão thái gia khó hiểu hỏi.

"Ngoại tổ, Nhu nhi không muốn ở chỗ này nữa, chúng ta trở về đi được không." Minh Nhu đôi mắt hồng hồng mà ôm cánh tay lão thái gia trái phải mà lắc lư.

Minh lão thái gia thấy nàng bộ dáng uỷ khuất, nhõng nhẽo, tức khắc đau lòng đến không chịu được, cũng không biết con bé Diệp Thu Nương cùng tiểu nha đầu nhà mình đã xảy ra sự tình gì, chọc cho con bé đòi hiện tại phải rời đi ngay.

Nhưng Minh Nhu nhõng nhẽo khóc liên tục, lão thái gia lại luyến tiếc răn dạy nàng, chỉ phải không thể nề hà mà hướng về phía quản sự nói: "Được rồi, tình huống ta đều biết cả, sau này những việc này trực tiếp giao cho nàng đi làm là được ——"

Nói xong phân phó xa phu đem xe ngựa chạy tới, ông cháu hai người một trước một sau lên xe, chiếc mành kéo xuống, con ngựa giơ chân lên bắt đầu khởi hành.

Mà thiếu nữ đứng giữa cánh đồng phía sau nơi xe ngựa đang khởi hành, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, cảm xúc nơi đáy mắt đọng lại, nhìn không ra là buồn hay vui.



Editor có điều muốn nói: Xin chào quý độc giả, lâu rồi chưa gửi truyện đến mọi người, chúc mọi người có một buổi đọc truyện thật là thoải mái và vui vẻ sau giờ làm, giờ học mệt mỏi nha

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro