Chương 8


Cô nương xinh đẹp thực dễ dàng bị người ta nhớ thương.

Diệp Thu Nương năm mười sáu tuổi lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, sau bốn năm ở tại Minh phủ sinh sống đã đem nàng từ một cây đậu bé nhỏ khô quắt biến thành một thiếu nữ xuất trần cao vút, mọi người lui tới đều nhịn không được đem ánh mắt hướng trên người nàng nhìn ngó thêm một tí.

Diệp Thu Nương đương nhiên biết những ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng này nghĩa là gì, có một số người nàng không có biện pháp chống lại, có một số người nàng khinh thường so đo, nàng chỉ có thể đem toàn bộ tinh lực đều chăm chú ở trên người Minh Nhu, là đứa bé này cho nàng cơ hội, thoát khỏi nhà giam vô hình đó, cũng đúng là bởi vì em ấy, đã cho tương lai chính mình ít nhất còn có thể lại được hưởng thêm mấy năm an bình.

Nhưng mà có một ngày, buổi trưa vừa qua khỏi, gã sai vặt bên người Đỗ Hiền tới tìm nàng, nói rằng lão gia cho mời.

Diệp Thu Nương trong lòng lộp bộp một chút, Minh Nhu ăn qua bữa sáng đã cùng mẫu thân đi đến nhà thân thích còn chưa có về, Minh lão thái gia cũng là sáng sớm liền xuất phát đi đến trên thôn trang, dựa theo lệ thường, khả năng sẽ ở bên kia ngủ một đêm.

Mà bản thân Diệp Thu Nương, cùng Đỗ Hiền cũng không có quá nhiều giao thoa, Đỗ Hiền lại lúc này kêu mình đi qua, không thể không khiến cho người nghĩ nhiều.

Trực giác nói cho Diệp Thu Nương biết, nàng lo lắng đều không phải là nghĩ sai.

Ở thời gian trùng hợp như thế mà tới gọi người, không thể không nói Đỗ Hiền là chủ mưu đã lâu.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, thân phận của Diệp Thu Nương không cho phép nàng nói lời cự tuyệt, nàng rũ xuống mi mắt, bất động thanh sắc mà hướng về phía gã sai vặt nói: "Lục ca thỉnh về trước, lúc trước nhũ mẫu nhờ ta làm giùm đế giày, nói là hôm nay phải làm xong để đưa cho bà ấy, nếu là hôm nay còn không thấy đưa qua, sau đó định là sẽ tới tìm ta, không bằng ta trước tiên đi đưa rồi lại cùng ngươi đi gặp lão gia, ngươi xem được không."

Gã sai vặt tròng mắt chuyển động nói: "Ta đi cùng với ngươi, đưa xong miếng độn giày thì ngươi liền theo ta đi qua sân lão gia."

Diệp Thu Nương gật gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, vậy phiền toái lục ca theo ta đi một chuyến."

Vì thế hai người liền cùng hướng tới hậu viện, Diệp Thu Nương đi nhanh hơn hai bước, gã sai vặt cũng không chịu bị bỏ lại, tựa hồ dường như sợ nàng chạy, một bước nhanh đi lên cùng nàng sóng vai, bả vai cơ hồ giao thoa nhau.

Diệp Thu Nương không nói một lời, thời điểm đi đến một nửa đột nhiên thả chậm bước chân, gã sai vặt nhất thời không kịp dừng lại, hai người thiếu chút nữa va vào cùng nhau.

Gã sai vặt ngẩng đầu hung hăng mà trừng mắt lườm nàng một cái.

Lúc này đã đến cuối thu, hồ sen bên trong viện những đóa hoa sen bắt đầu tàn, chỉ còn lại mấy đóa lẻ loi mà đứng ở trên ao.

Bởi vì nước bùn chưa xả, từ phía xa xa đã ngửi được trong ao tản mát ra từng trận mùi vị khó chịu.

Vì thế lão thái gia đã phân phó sai người tới đem ao rửa sạch, chỉ là mấy ngày trước đây mưa to liên tục còn chưa kịp khởi công.

Khi đi qua bên cạnh ao, con đường chật hẹp, Diệp Thu Nương bỗng nhiên thân mình không vững, hướng phía bên phải lảo đảo một chút, gã sai vặt nhất thời không kịp chụp tay lại.

Theo sau đó 'A' một tiếng, Diệp Thu Nương nặng nề mà cả thân thể đã rơi vào trong ao.

Nguyên bản chỉ nửa người dưới chìm dưới ao, ai biết nàng thế nhưng vụng về mà giãy giụa một chút, cả người đã ngập trong sình bùn, toàn bộ trên đầu tóc đều dính đầy nước bùn, thập phần chật vật.

Ao khá là cạn, nhiều nhất cũng chỉ đến ngực, toàn bộ sình trong ao bị nàng như vậy trộn lẫn lên, càng là phát ra từng trận mùi hôi vô cùng khó chịu.

Gã sai vặt thầm nghĩ trong lòng không xong, vội chạy đến bên cạnh ao, hướng về phía Diệp Thu Nương thấp giọng giận dữ hét: "Ngươi là đi đường không có mắt sao, bộ dạng này của ngươi rồi ta giải thích cho lão gia như thế nào đây!"

Mà động tĩnh này vừa rồi trong nháy mắt cũng đã gây chú ý tới một ít hạ nhân, đều sôi nổi vây quanh lại đây.

Chỉ thấy Diệp Thu Nương trên người toàn bộ đều là nước bùn màu nâu, trên người phát ra mùi sình, nàng vẻ mặt sợ hãi hướng về phía gã sai vặt trên bờ nói: "Lục ca, thật sự là Thu Nương quá mức vụng về, không có chú ý tới lục ca đột nhiên vươn ra một chân, không cẩn thận đã bị vướng vào, phiền toái ngươi đến đó nói cho lão gia một tiếng, Thu Nương trên người mùi hôi vô cùng khó ngửi, sợ sẽ ảnh hưởng đến lão gia, chờ Thu Nương rửa sạch một phen lại đi thỉnh tội sau."

Gã sai vặt trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Diệp Thu Nương thế nhưng lại ngã vào trong hồ rồi đem trách nhiệm chồng chất đến trên đầu mình, nhưng mới vừa rồi một chân kia chính hắn cũng không quá rõ ràng là chuyện như thế nào, nhìn thấy người vây lại đây hắn nhịn không được trên đầu đổ mồ hôi, lão gia nói rằng chuyện tới đây gọi Thu Nương không được lộ ra, hiện giờ bị cô ta ồn ào như vậy sợ là toàn bộ trong sân người ta đều đã biết.

Trong lòng có chút oán hận, nhưng lại không còn biện pháp, hơn nữa lúc này Diệp Thu Nương hôi hám vô cùng hắn cũng không dám tới gần, huống chi lão gia thể diện thích kẻ sạch sẽ tới vậy.

"Chạy đi trở về rửa ráy cho sạch sẽ rồi lại đây, lão gia nếu là tức giận, chính ngươi sẽ biết hậu quả." Gã sai vặt ồm ồm hù dọa, dù sao chính mình lần này hành sự bất lực, một trận quở trách là sẽ không thể thiếu rồi.

Một bên người hầu vây quanh nghe bọn họ đối thoại qua lại xong, đại khái hiểu biết sự tình từ đầu đến cuối, kẻ tuổi già một chút trên mặt lộ ra một ít biểu tình hiểu rõ, ánh mắt nhìn gã sai vặt cũng hơi có chút ý vị thâm trường.

Nhưng gia chủ có ý định lên những việc này cũng không phải đến phiên bọn họ những hạ nhân này có thể quản, chuyện duy nhất có thể làm chính là ba chân bốn cẳng mà hỗ trợ đem Diệp Thu Nương vớt đi lên.

Gã sai vặt bị mọi người xem đến trong lòng có chút chột dạ, lại gặp được Diệp Thu Nương cả người có mùi thối, bất chấp mặt khác, che lại cái mũi hướng về phía nàng nói: "Diệp Thu Nương, đừng có chơi cái trò khôn vặt gì nữa, tẩy rửa xong rồi thì nhanh chóng đi lại đây."

Nói xong vội vàng không ngừng mà hướng qua bên sân Đỗ Hiền chạy đến phục mệnh.

Lúc sau Diệp Thu Nương lên bờ, vội cảm tạ mọi người, lúc này mới đem một thân bốc mùi trở lại phòng của Minh Nhu.

Vừa vào cửa đã bị Tiểu Thúy ghét bỏ một trận, che lại cái mũi giúp nàng múc nước tắm rửa.

Nhưng Diệp Thu Nương lại một bộ dạng chậm rì rì, vô cùng đơn giản mà đem bản thân xử lý một chút, Tiểu Thúy xem thấy rất là khó hiểu.

"Thu Nương, lão gia không phải có việc tìm ngươi sao, tóc ngươi cũng chưa rửa sạch sẽ, còn hôi như vậy, ngay cả ta cũng đều không đành lòng tới gần ngươi, huống chi lão gia thích kẻ sạch sẽ sạch sẽ như vậy."

Diệp Thu Nương thong thả ung dung xoa xoa tóc nói: "Không còn biện pháp gì nữa, ta đã thực nghiêm túc mà tắm rửa sạch sẽ, nhưng tóc ngâm vào nước bùn cũng phiền toái quá đi, nếu thật sự muốn tẩy sạch sợ là phải gội đến buổi tối ấy, nhưng lão gia lại vội vã muốn gặp ta, ta cũng không thể không đi, chỉ có thể mạo phạm lão gia đi gặp hắn."

Tiểu Thúy há miệng thở dốc không còn lời nào để phản bác, Diệp Thu Nương luôn luôn được chủ tử yêu thích, có một số việc cũng cần không đến mình tới xen mồm, lại thấy Diệp Thu Nương vào nhà không biết cầm thứ gì liền ra cửa, qua một hồi lâu mới trở về.

Tiểu Thúy hỏi: "Thu Nương ngươi không phải đi qua chỗ lão gia sao, như thế nào lại nhanh như vậy về rồi?"

Diệp Thu Nương dường như không có việc gì nói: "Mới vừa rồi đế giày rớt vào trong ao không dùng được, lấy thêm trong chốc lát nhét vào đế giày lại đi nữa."

Dứt lời không hề để ý tới Tiểu Thúy thúc giục, ngồi ở trong viện tiếp tục bận việc, ước chừng qua hơn một canh giờ, lúc này mới chậm rì rì mà đứng dậy, hướng vào sân Đỗ Hiền mà đi đến.

Thời điểm đến thì đã phát hiện bên trong một đứa người hầu cũng không có, Tiểu Tư quỳ trên mặt đất nghe Đỗ Hiền răn dạy.

Đỗ Hiền chính là đang đi tới đi lui trong miệng không biết đã mắng cái gì, nhìn dáng vẻ nôn nóng thật sự.

Không thể không nói, nam nhân này da mặt thật sự là lớn lên rất đẹp, Minh Nhu  xinh xắn như thế cũng chính kế thừa được ưu điểm của phu thê hai người, mới có thể trở nên đáng yêu như vậy, lúc này Đỗ Hiền nếu là thu liễm được biểu tình bạo ngược trên mặt, đứng ở nơi đó cũng là một bộ dáng phong lưu phóng khoáng, trách không được Minh Ngọc Lan sẽ đối với hắn thiên y bách thuận như thế.

Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Đỗ Hiền giương mắt vừa nhìn thấy là Diệp Thu Nương đang tới, hơi hơi phất tay, gã sai vặt cuống quít từ trên mặt đất bò dậy, nhanh chóng hướng đi ra ngoài cửa, cũng từ bên ngoài đem cửa đóng lại.

Diệp Thu Nương nghe leng keng một tiếng âm thanh khóa lại, trong lòng suy đoán được xác minh, tuy rằng làm đủ mọi loại chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không tránh được tim vẫn là nhảy tới cổ họng.

Một bộ dáng kinh sợ đi đến trước mặt tên nam nhân kia, khom lưng cong gối hành lễ, gọi một tiếng lão gia.

Đỗ Hiền lúc này mới đem sắc mặt không vui mới vừa rồi thu liễm lại, chỉ vào bên cạnh ghế dựa nói: "Thu Nương tới đây, ngồi đi."

Nhưng vừa mới dứt lời, lại lập tức bị một thứ mùi hôi hám thình lình nồng ra tới rồi, theo bản năng giơ tay che lại cái mũi.

Cẩn thận nhìn lên, nhìn thấy Diệp Thu Nương trên đầu còn có linh tinh một chút rối loạn, nếu không phải một gương mặt xinh đẹp, thật là mười phần mà khiến người ta hết muốn ăn uống gì nữa.

Diệp Thu Nương nhân cơ hội lui ra phía sau một bước nói: "Thu Nương vô tình mạo phạm lão gia, chỉ là mới vừa rồi tới thời điểm bị lục ca vướng chân rơi vào hồ hoa sen, dính một thân nước bùn, tắm sạch nửa ngày cũng không tẩy sạch, còn trì hoãn thời gian dài như vậy."

Mới vừa rồi gã sai vặt tới báo nói Diệp Thu Nương rơi xuống ao, Đỗ Hiền hỏi hắn là như thế nào, thì Tiểu Tư nói là Diệp Thu Nương không có mắt nên rớt xuống, nhưng hiện tại Diệp Thu Nương lại nói là gã sai vặt làm cho vướng ngã, hiện giờ xem ra, sợ không phải đơn giản như vậy.

"Trong ao củ sen tẩy hai lần là có thể ăn, hiện giờ đều một canh giờ đã đi qua, Thu Nương nếu thật thì sợ là có thể tẩy đến năm sáu lần đi, nhưng lại còn tanh tưởi khó ngửi như thế, chẳng lẽ là chỗ của Minh Nhu thiếu nước, ngươi muốn đến trong viện của lão gia để ta tẩy rửa cho ngươi?"

Diệp Thu Nương nghe vậy quả thật muốn buồn nôn, nhưng tên đàn ông trước mắt lại không thể đắc tội, ghê tởm đồng thời cũng không tránh được trong lòng hoảng loạn, nàng vội vàng không ngừng nói: "Thu Nương không phải ý tứ này, thật sự là trong ao nước bùn nhiều năm chưa xả, mới có thể tanh tưởi như thế, hơn nữa tóc khá nhiều, khó tránh khỏi sẽ nhất thời gội không sạch sẽ, gây hôi đến lão gia thật sự là tội lỗi rồi, thỉnh lão gia trách phạt."

Đỗ Hiền nếu hừ lạnh một tiếng nói: "Tỳ nữ trong phủ đến đây lão gia ta triệu hoán, ai không tắm đến sạch sẽ để lại đây, ngươi khen ngược, một thân mùi khó chịu đã vậy còn hướng đến trong viện này của ta, là muốn lợi dụng tới phương pháp như vậy để khiến cho lão gia ta chú ý đi."

Diệp Thu Nương không nghĩ tới Đỗ Hiền lại có thể mặt dày vô sỉ mà xuyên tạc ý tứ mình như vậy, lắc lắc đầu: "Thu Nương không dám có tâm tư như vậy, lão gia nếu là có việc liền xin hãy nói ngay, trong chốc lát đại tiểu thư sẽ trở lại nếu là không thấy ta sẽ đi khắp nơi tìm người."

Đỗ Hiền cái mũi khẽ cười một tiếng: "Nó cùng mẹ đi qua nhà họ hàng thân thích, làm sao trở về nhanh như vậy, sợ là phải đến lúc trời tối mới trở về."

"Đại tiểu thư trước khi xuất phát đã dặn dò ta rằng phải giúp nàng sao chép một ít thư, nếu là em ấy đã trở lại thấy ta còn không có viết xong, sợ là sẽ rất tức giận, mong rằng lão gia cho Thu Nương được trở về làm việc, đừng làm Thu Nương khó xử." Diệp Thu Nương trong lòng tính toán canh giờ, lại một lần đem Minh Nhu ra lấy cớ làm bia đỡ cho mình.

"Này còn không dễ làm, ngươi liền cứ ở chỗ này của ta mà sao chép, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi chỉ điểm một vài nơi, hay là Thu Nương cảm thấy lão gia này trình độ không thể chỉ điểm ngươi?"

Đỗ Hiền nói xong, không đợi Diệp Thu Nương trả lời, một tay đem nàng giữ chặt rồi kéo vào trong thư phòng, đem nàng đẩy đến trước án nói: "Giấy và bút mực mọi thứ đầy đủ hết, sao chép đi, lão gia ta sẽ xem chừng ngươi."

Ánh mắt của tên đàn ông này vô cùng trần trụi, nhìn về phía thiếu nữ ánh mắt tràn ngập dục vọng, Diệp Thu Nương kinh hoảng thất thố bộ dáng dừng ở bên trong con ngươi hắn, càng thêm kích khởi đắc ý trong lòng hắn ta.

Bình thường khi hắn ở Minh phủ thật cẩn thận, chính là sợ bị Minh lão thái gia đào ra được nhược điểm, hắn ta hiện giờ có thể so với bình thường càng thêm đê hèn, giống mới vừa vớt lên rơi xuống nước ở trước mắt hắn run bần bật, như thế nào sẽ không cho cảm xúc trong lòng hắn tăng vọt.

Chỉ là thiếu nữ trên người này mùi vị tanh tưởi vị thật sự là làm người thập phần không thể chịu được, tựa như một mâm toàn món ngon nhưng mặt trên lại bao trùm một tầng buồn nôn.

Đỗ Hiền những năm gần đây sống trong nhung lụa, tính tình cũng là thích sạch sẽ, đối với Diệp Thu Nương một thân mùi hôi cùng trên đầu còn tàn lưu linh tinh nước bùn này quả là có chút tức muốn hộc máu.

Quả thực quá phá hư không khí rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro