Chương 20
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Hựu Ngôn thức dậy liền phát hiện cổ họng khô khốc, phát ra tiếng thống khổ. Cô ngốc ngốc mà ngồi ở trên giường, ý thức có chút không thanh tỉnh.
Tối hôm qua trước khi ngủ xem tiểu thuyết đến chương cô lần thứ hai sắp bị đào thải được Cảnh Tú cứu lại, cô với Cảnh Tú né tránh cameras, hôn môi ở trong góc hậu trường, hưởng thụ vui sướng sống sót sau tai nạn. Có lẽ là ngày có suy nghĩ, đêm có điều mộng, vì thế sau khi ngủ cô làm một cái mộng thực hỗn loạn, trong mộng có một đoạn ngắn, chính là cô với Cảnh Tú về tới cái ký túc xá lúc thi đấu kia. Khi đó giường của cô với Cảnh Tú đối diện, trung gian xài chung cái màn giường, các nàng cố ý không có kéo ra. Trong mộng cũng là như thế này, trong ký túc xá hình như không có ai, cái màn phía bên ngoài giường của cô với Cảnh Tú đều đã buông xuống, cô thấy trong mộng mình bò qua lan can thấp bé ở giữa hai cái giường, câu lấy cổ của Cảnh Tú hôn nồng nhiệt ở trên giường của nàng......
Quý Hựu Ngôn đỡ trán, thầm mắng mình làm sao mãn đầu óc màu vàng phế liệu. Hơn nữa! Vì sao chỉ là hôn môi ở trong mộng, cô đã bị Cảnh Tú lây bệnh cảm mạo?! Cô thật oan a!
Cô rửa mặt xong uống nước dưỡng sinh buổi sáng, cuối cùng cảm thấy cổ họng thoải mái một chút, nhưng thanh âm vẫn là có chút khàn khàn. Lúc đi đến nhà ăn, Lâm Duyệt với Diêu Tiêu đều đã chuẩn bị tốt bữa sáng chờ sẵn ở đó. Một lát sau, Cảnh Tú mới xoa cái mũi đi vào.
"Cảnh lão sư buổi sáng tốt lành a." Mặt mày Quý Hựu Ngôn hớn hở nói.
Cảnh Tú còn không có đáp lời, Lâm Duyệt cũng đã khẩn trương nói: "Quý tỷ, thanh âm của chị làm sao vậy?"
Quý Hựu Ngôn hắng giọng một cái, không thèm để ý nói: "Giống như bị cảm một chút, cổ họng đau."
Lúc Cảnh Tú nghe được thanh âm của Quý Hựu Ngôn liền dừng động tác kéo ghế dựa lại, nghe được Quý Hựu Ngôn trả lời, nàng nhíu mày nhìn Quý Hựu Ngôn, trầm mặc hai giây nói: "Chỗ tôi có thuốc đau họng." Ngày hôm qua nàng liền không nên đáp ứng Quý Hựu Ngôn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhưng mà Quý Hựu Ngôn còn không có trả lời, Lâm Duyệt lại kinh ngạc lần nữa nói: "Cảnh lão sư chị cũng bị cảm?" Thanh âm của Cảnh Tú, còn khàn hơn Quý Hựu Ngôn rất nhiều.
"Ân." Cảnh Tú giọng mũi rõ ràng mà đáp.
"Kia cảm ơn Cảnh lão sư." Bản thân Quý Hựu Ngôn kỳ thật có chuẩn bị thuốc, nhưng cô không nghĩ chối từ bất kỳ sự quan tâm nào của Cảnh Tú đối với mình. Cô lo lắng nói: "Chị giống như càng nghiêm trọng hơn, thuốc em đưa cho chị, chị không có uống sao?"
"Hôm nay uống." Cảnh Tú lời ít mà ý nhiều nói.
Quý Hựu Ngôn muốn nói lại thôi, kỳ thật muốn khuyên Cảnh Tú uống thuốc. Tầm mắt cô chuyển dời đến trên người Diêu Tiêu, tưởng mượn sức cái đồng minh khuyên người uống thuốc, lại phát hiện phản ứng của Diêu Tiêu có chút không thích hợp —— ánh mắt của nàng bồi hồi ở trên người của mình với Cảnh Tú, để lộ ra một chút...... Nghi hoặc cùng ám muội??
"Tiêu Tiêu, đi giúp tôi nấu ấm nước đi." Cảnh Tú cũng đã nhận ra, xấu hổ mà hắng giọng nói một chút.
"Chúng ta có chuẩn bị thuốc trị cảm đi?" Nàng cố ý biết rõ cố hỏi một câu, lại lần nữa nhắc nhở Diêu Tiêu hoàn hồn, đừng nghĩ chút lung tung rối loạn.
"Cảnh tỷ chị thật sự cảm mạo rồi?" Diêu Tiêu ngẩn người, hoài nghi nói.
"Bằng không đây?" Cảnh Tú nhướng mày, cắn chữ có chút trọng hỏi lại.
Lúc này Diêu Tiêu mới thật sự ở trong trạng huống, khẩn trương mà đứng dậy nói: "Vâng, có chuẩn bị, em đây liền đi nấu nước." Nàng đi hai bước rồi lại không yên tâm nói: "Bằng không kêu bác sĩ lại đây nhìn xem?"
"Không cần." Cảnh Tú nhẹ giọng nói.
Quý Hựu Ngôn hoài nghi Diêu Tiêu có thể còn không có hoàn toàn tỉnh ngủ, bằng không như thế nào đột nhiên ngây ngây ngốc ngốc, cảm mạo còn có cái gì thiệt hay giả? Cô tùy tay xé bánh mì, bỏ vào trong miệng nhai hai cái, đột nhiên dừng lại.
Cô biết Diêu Tiêu đang hoài nghi cái gì!
Trước kia có một lần cô đóng phim ở Hành Châu, vừa lúc gặp Cảnh Tú tiếp một cái công tác phối âm hoạt họa điện ảnh, sẽ đi ngang qua Hành Châu. Cho nên Cảnh Tú cố ý xuất phát trước thời gian, dừng lại ở Hành Châu một ngày. Buổi tối hôm đó, cô diễn xong liền vội đi đến khách sạn tìm Cảnh Tú.
Ngày hôm sau, thanh âm của các nàng đều khàn giống nhau. Lúc Diêu Tiêu tới đón Cảnh Tú đi sân bay, nghe được các nàng nói thanh âm khàn là do bị cảm, muốn nói lại thôi.
Sau đó, Cảnh Tú nói với cô, trên đường đi sân bay, Diêu Tiêu thực uyển chuyển nhắc nhở nàng nói: "Cảnh tỷ, lần sau lúc có công tác phối âm, chị với Quý tỷ vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi? Như vậy không dễ dàng cảm mạo."
Quý Hựu Ngôn nghe xong cười đã lâu, bị Cảnh Tú xấu hổ buồn bực mà cúp điện thoại.
Giờ phút này, Quý Hựu Ngôn nhìn khuôn mặt không hề cảm xúc của Cảnh Tú, dư vị ngữ khí vừa rồi của nàng, hậu tri hậu giác mà phẩm ra Cảnh Tú khắc chế xấu hổ cùng bất đắc dĩ. Cô theo bản năng mà lại nhìn ngón tay thon dài của Cảnh Tú, bắt đầu áp không được khóe môi cong lên.
Đột nhiên, Cảnh Tú quay đầu đi, lạnh lạnh mà quét Quý Hựu Ngôn liếc mắt một cái.
Quý Hựu Ngôn nghẹn một chút, lập tức thu mừng thầm, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng uống canh đậu hủ .
Đáy mắt Cảnh Tú hiện lên một tia cười không dễ phát hiện.
Sau khi ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi một chút, Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú từng người ngồi xe đi trung tâm điện ảnh. Hôm nay trọng tâm công tác là giảng diễn, nhằm vào ngày hôm qua diễn tập phát hiện vấn đề, cùng với phối hợp các vị đạo sư chuyên ngành khác có nhằm vào mà giúp tuyển thủ tu bổ không đủ.
Quý Hựu Ngôn có mấy học viên là cùng đáp diễn với học viên Cảnh Tú mang, một người trong đó chính là Lư Mân cùng đáp diễn với Nguyễn Ninh Vi. Thời gian các nàng cùng nhau chỉ đạo an bài ở buổi chiều, Lư Mân với Nguyễn Ninh Vi bị Cảnh Tú đặt ở cuối cùng.
Trải qua lời bình của buổi diễn tập ngày hôm qua, các tuyển thủ khác nhiều hay ít đều có tiến bộ hơn so với ngày hôm qua, chỉ có Nguyễn Ninh Vi là cái ngoại lệ —— ngày hôm qua nàng với hôm nay giống nhau như đúc, trước sau như một mà làm "Không Động tỷ" không có cảm tình của nàng.
Nàng với Lư Mân diễn chính là một đôi phu thê trong bộ phim cổ trang nổi tiếng hai năm trước, Lư Mân diễn vai La Thủ Trung, nam phụ quan trọng trong phim, một đại nho nguyện trung thành với tiền triều, không muốn vì tân triều do quân dị tộc xâm lược thành lập hiệu lực. Tân triều sơ kiến, trăm phế đãi hưng, triều đình rất muốn thu nạp người tài này, hứa hắn quan to lộc hậu, La Thủ Trung lại cam nguyện làm anh nông dân, không muốn ra làm quan. Vì thế để bức bách La Thủ Trung đi vào khuôn khổ, quan viên tân triều sử dụng thủ đoạn đê tiện, trộm hạ độc nhi tử nhỏ tuổi của La Thủ Trung, làm con của hắn hiện ra trạng huống sinh một loại quái bệnh, La Thủ Trung thỉnh đến đại phu bình thường căn bản nhìn không ra là bệnh gì.
Nguyễn Ninh Vi với Lư Mân muốn diễn đoạn ngắn là lúc nhi tử bệnh nặng trên giường, tràn ngập nguy cơ, tân triều nhiệt tâm mà phái danh y tới hỗ trợ chẩn trị, La Thủ Trung lại có khí tiết mà không chịu tiếp thu, thê tử vốn nhất quán duy trì La Thủ Trung đột nhiên bạo phát. Nàng ái tử sốt ruột, cố không được La Thủ Trung kiên trì cái gọi là quốc gia đại nghĩa, chỉ nghĩ bắt lấy một đường sinh cơ này cho nhi tử. Cuối cùng, sau một phen khắc khẩu kịch liệt, La Thủ Trung thỏa hiệp.
Nhưng mà, lệnh người bi ai chính là, đương danh y đi vào trong phòng, hai người mới phát hiện, nhi tử đã chết. Nguyên lai, nhi tử biết rõ phụ thân khí tiết, không muốn thấy phụ mẫu vì hắn uốn gối khom lưng, ở lúc bọn họ khắc khẩu, hắn hiểu chuyện mà cầm chủy thủ tự tuyệt trên giường.
Cuối cùng, thê tử hối hận, hổ thẹn, tuyệt vọng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng tự tuyệt bỏ mình.
Này vốn nên là đoạn bi kịch lừng lẫy, mà khi Nguyễn Ninh Vi dùng ánh mắt trống rỗng cùng với cách đọc trầm bổng "kịch liệt" khắc khẩu với Lư Mân, trường hợp này thế nhưng ngạnh sinh sinh mà trở nên làm người có chút muốn bật cười.
Lư Mân thực tuyệt vọng, bây giờ hắn cũng muốn tự tuyệt.
Cảnh Tú cau mày, yêu cầu Nguyễn Ninh Vi nói: "Em không cần nhìn Lư Mân, đối với tôi, lại diễn một lần câu ' ngươi không cần nói với ta những cái trái phải rõ ràng kia, hiện tại ta quản không được nhiều như vậy, ta chỉ muốn Thụy Nhi sống sót, ta muốn Thụy Nhi sống, ta muốn nhi tử sống sót có lỗi gì? Có lỗi gì ......"
Nguyễn Ninh Vi bất an mà nắm chặt nắm tay, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Rồi sau đó, nàng tìm kiếm cảm giác, tiến vào trạng thái, đối mặt Cảnh Tú với Quý Hựu Ngôn bắt đầu biểu diễn.
"Ngươi không cần nói với ta những cái trái phải rõ ràng kia!" Nguyễn Ninh Vi táo bạo mà vung tay lên, thanh âm mang theo khóc nức nở, sắc bén hét lớn: "Hiện tại ta quản không được nhiều như vậy, ta chỉ muốn Thụy Nhi sống sót, ta muốn Thụy Nhi sống......" Thanh âm của nàng dần dần vô lực đi xuống, dùng miệng lưỡi tràn đầy bất lực lại yếu ớt lên án: "Ta muốn nhi tử sống sót có lỗi gì ...... Có lỗi gì ?" Nước mắt của nàng rào rạt mà rớt đi xuống trong tiếng nỉ non.
Hình tượng một vị mẫu thân tan nát cõi lòng sôi nổi ở trước mắt. Lư Mân ở một bên trợn mắt há hốc mồm, mắt Quý Hựu Ngôn lộ ra nghi ngờ.
"Hiện tại không phải em diễn rất khá sao?" Quý Hựu Ngôn kỳ quái nói.
"Em đối Lư Mân có ý kiến gì sao?" Cảnh Tú trắng ra hỏi Nguyễn Ninh Vi nói.
Tức khắc sắc mặt Nguyễn Ninh Vi trắng bệch, liên tục xua tay phủ nhận nói: "Em không có, sao em lại thế." Nàng sợ Lư Mân hiểu lầm, đối với mặt Lư Mân đang có chút đen liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thật sự không phải như thế, tôi phi thường cảm tạ anh có thể chọn tôi, tôi...... Tôi......" Nàng nghĩ giải thích rồi lại nói không rõ.
"Đó là sao lại thế này? Em có chứng sợ hãi đối diễn sao?" Cảnh Tú dùng bút máy vòng cái dấu chấm hỏi viết hôm qua, tiếp lấy lời nói của nàng truy vấn.
Nguyễn Ninh Vi nhìn nàng, cắn cắn môi, không nói.
Cảnh Tú nhíu mày, nhẫn nại nói: "Có cái vấn đề gì em phải nói ra, chúng tôi mới có biện pháp cởi bỏ khúc mắc của em."
Nguyễn Ninh Vi rũ đầu, vẫn là không phối hợp.
"Em phải dùng thái độ như vậy tiếp tục đi xuống sao?" Cảnh Tú buông lỏng ngón tay, bút máy ngã xuống ở giữa notebook .
Quý Hựu Ngôn nhận thấy được áp khí của Cảnh Tú có chút thấp, sợ dọa đến Nguyễn Ninh Vi, vội vàng hoà giải nói: "Ninh Vi có phải em có cái khúc mắc gì không thể nói hay không?"
Nguyễn Ninh Vi mấy không thể giác mà "Ân" một tiếng.
Sắc mặt Cảnh Tú khá hơn, Quý Hựu Ngôn ôn nhu nói: "Nhưng bây giờ em không nghĩ nói có phải hay không? Nếu là bây giờ không tiện nói, khi nào em nghĩ thông suốt rồi, ngầm tới tìm tôi với Cảnh lão sư cũng có thể." Khúc mắc mà ngay cả Đào Hành Nhược vị người yêu này đều khai quật không ra, cô đoán rằng Nguyễn Ninh Vi khẳng định là sẽ không dễ dàng thổ lộ.
Cô thở dài, giả vờ bất đắc dĩ nói: "Nhưng là ngày mai liền phải thu, trận diễn này, cũng không thể diễn thành như bây giờ được. Làm tôi ngẫm lại làm thế nào mới tốt đây?"
Cô trầm tư vài giây, chiết trung nói cái biện pháp không phải biện pháp: "Vậy em thử lúc biểu diễn làm lơ Lư Mân, đương hắn không tồn tại, lúc thật sự không có biện pháp xem nhẹ hắn, liền chuyển ánh mắt đến nơi khác, tận lực giống diễn kịch một vai như vậy diễn chính em."
Lư Mân: "............"
Cảnh Tú không quá tán đồng mà hoành Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn cười nói: "Không có biện pháp, thử một chút đi, tóm lại sẽ không càng bết bát hơn hiện tại đi?"
Kết quả dùng phương thức này diễn xuống dưới, Nguyễn Ninh Vi có trạng thái hơn nhiều, ít nhất tiến hóa thành một cái người mù có chút kỹ thuật diễn ở đại bộ phận lời kịch. Nhưng cẩn thận cân nhắc, cái sân khấu này vẫn là tương đối quái dị —— ở giữa hai diễn viên chính giống như cách một bức tường không khí vô hình.
Tuy rằng bất tận nhân ý như cũ, nhưng tóm lại là khá hơn nhiều so với lúc ban đầu giới khóc giới rống.
Đã đến giờ của phê học viên tiếp theo, Cảnh Tú với Quý Hựu Ngôn nên đi phòng tập luyện khác. Quý Hựu Ngôn không có thời gian lại giúp Nguyễn Ninh Vi với Lư Mân moi chi tiết, đành phải nói: "Trước cứ như vậy đi."
"Thật là sư phụ tốt dạy đồ đệ tốt." Cảnh Tú xoa xoa ấn đường, thật không biết là nên tức giận hay là nên khen cô. Nàng xem như đã biết, cái kịch bản đầu cơ trục lợi kia của Nguyễn Ninh Vi ở kỳ đầu tiên phỏng chừng cũng là kiệt tác của Quý Hựu Ngôn.
Nàng đứng lên, nhìn nhìn Nguyễn Ninh Vi, nhàn nhạt nói: "Ninh Vi, chính trong lòng em hiểu rõ, cái khúc mắc này nếu là không giải được, lại cho em cơ hội cùng bình đài tốt cũng vô dụng. Kiếp sống diễn nghệ của em, vẫn luôn giống cái dạng như bây giờ này đi xuống cũng không sao sao ?" Nói xong, nàng không đợi Quý Hựu Ngôn, nhấc chân rời đi.
Dáng vẻ của Nguyễn Ninh Vi một bộ mờ mịt mất mát. Quý Hựu Ngôn thu kịch bản cùng với bút ký, đứng lên vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ninh Vi, an ủi nàng nói: "Đừng hoảng hốt, Cảnh lão sư chính là miệng dao găm tâm đậu hủ." Nói xong, cô lại trầm ổn mà cổ vũ Lư Mân đang ủ rũ cụp đuôi nói: "Khá tốt, tâm thái phóng vững vàng liền không sao, ngày sau có hy vọng."
Vừa ra khỏi cửa, Quý Hựu Ngôn nhìn trống rỗng hành lang liền thay đổi sắc mặt, mặt ủ mày chau thầm nghĩ : Xong rồi, A Tú đi nhanh như vậy, có phải là mất hứng hay không?
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Buổi sáng, trên bàn ăn
Quý Hựu Ngôn: Đầy đầu màu vàng phế liệu.
Diêu Tiêu: Em không nên đầy đầu màu vàng phế liệu.
Cảnh Tú: Em như thế nào đầy đầu màu vàng phế liệu.
Lâm Duyệt ngốc ngốc ăn cơm: Em thường xuyên cảm thấy chính mình bởi vì thuần khiết mà không hợp nhau với mọi người. ヾ(=?ω?=)o
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro