Chương 22

Kỳ tiết mục thứ hai đúng hạn tiến hành thu, vấn đề của Nguyễn Ninh Vi vẫn không có khắc phục, càng không có ngầm tìm Quý Hựu Ngôn cùng với Cảnh Tú tìm kiếm trợ giúp.

Sau khi chính thức biểu diễn, Nguyễn Ninh Vi cùng với Lư Mân biểu diễn không thích hợp cũng không giấu diếm được ai, có lẽ Lương Trấn là vì không đánh mặt của mình ở kỳ thứ nhất, cho nên cố tình không có chỉ ra chỗ chân chính của vấn đề, ngược lại đối với sự biểu diễn của Lư Mân càng hà khắc. Nhưng Cảnh Tú cùng với Cố Linh Phong lại là một chút tình cảm đều không có lưu, thẳng chỉ mấu chốt chỗ Nguyễn Ninh Vi, nhất châm kiến huyết.

Sau khi kết thúc thu tiết mục, Quý Hựu Ngôn gọi điện thoại câu thông với Đào Hành Nhược, nói rõ tình huống của Nguyễn Ninh Vi. Cô uyển chuyển tỏ vẻ cô đã tận lực, nhưng về phương diện kết quả thi đấu, cô là thương mà không giúp gì được. Ngoài ý muốn, Đào Hành Nhược giống như đã sớm liệu trước, rất bình tĩnh mà hồi phục cô: "Tôi đã biết. Không có sao, kết quả thi đấu không quan trọng, cô đã làm được thực tốt." Nàng khí định thần nhàn nói: "Kế tiếp thời cơ tới rồi, phiền toái cô hỗ trợ đẩy Ninh Vi một phen, giải đi khúc mắc là tốt rồi."

Quý Hựu Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thoạt nhìn Đào Hành Nhược này như là đã an bài chuẩn bị tốt ở phía sau?

Thu xong vào lúc ban đêm, cũng là ngày chính thức tuyên bố kỳ thứ nhất của 《người toàn dân chế tác 》. Buổi chiều Quý Hựu Ngôn thu tiết mục xong rồi, liền mã bất đình đề mà chạy đến sân bay, bay đi Bắc Thành tham dự một cái lễ mừng thời thượng hàng năm.

Bởi vì hành trình vội vàng, Quý Hựu Ngôn ăn mặc quần áo thu tiết mục ở Lăng Châu, đổi áo gió khoác ngoài thành áo khoác dày hơn liền đi rồi. Không nghĩ tới, thời tiết ở Bắc Thành cuối tháng 11, nhiệt độ chênh lệch trong ngày với Lăng Châu thật lớn, Quý Hựu Ngôn vừa xuống phi cơ, đã bị lãnh đến một cái run run.

Fan club có tổ chức fans tới đón cơ, một đám giữa trời rét lãnh đến sắc môi trở nên trắng bệch, nhưng nhiệt tình vẫn tăng vọt như cũ. Quý Hựu Ngôn đau lòng các nàng đợi lâu như vậy, bởi vậy mặc dù là thời gian của cô tương đối khẩn trương, cô vẫn là bỏ kính râm, cởi bao tay, thả chậm bước chân. Một bên cô phân phó bảo tiêu động tác duy trì khoảng cách ôn nhu một chút, một bên bảo Lâm Duyệt cùng với Khải tỷ tạo hình sư hỗ trợ nhận lấy poster, bưu thiếp fans đưa qua, cô ký tên xong lại đưa trở về. Cuối cùng, cô mới tự mình ôm lễ vật phất phất tay với các fan rồi lên xe.

Vừa lên xe, tất cả mọi người không hẹn mà cùng giơ tay lên thổi khí, ấm áp một chút tay bị đông lạnh đến cứng đờ.

Lâm Duyệt nhìn móng tay của Quý Hựu Ngôn đều bị đông lạnh đến có chút xanh trắng, đau lòng cô nói: "Quý tỷ, bây giờ không thể so trước kia, kỳ thật không cần phải mỗi lần đều ôn nhu như thế, như vậy chị quá vất vả." Bằng vào bộ 《Tiếng chuông vãn Bắc Thành 》bắt lấy ảnh hậu giải Bạch Tượng, nhân khí của Quý Hựu Ngôn nước lên thì thuyền lên, người thích Quý Hựu Ngôn càng ngày càng nhiều, Quý Hựu Ngôn làm sao có thể ôn nhu được đến. Hơn nữa, người quá nhiều, thời gian dừng lại lâu lắm, Lâm Duyệt luôn lo lắng sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn không thể khống chế.

Nàng thường xuyên sẽ cảm thấy Quý Hựu Ngôn có đôi khi đối fans quá chân thành rồi.

Lúc còn đi theo Uông Quân Thiền, bởi vì muốn phối hợp sách lược chế định tuyên truyền marketing của nàng, Quý Hựu Ngôn là khách quen của hot search, cho nên fans ngoại trừ tuyên truyền thông thường, làm số liệu, nhiệm vụ khống bình cùng phản hắc cũng thực trọng. Lâm Duyệt không chỉ một lần nhìn thấy tâm tình của Quý Hựu Ngôn hỏng bét sau khi xoát Weibo.

Gần nhất một lần, là trước kỳ tuyên truyền phát sóng phim 《Tiếng chuông vãn Bắc Thành 》.

Lúc ấy Quý Hựu Ngôn với Lâm Duyệt đến nơi khác thu gameshow, buổi tối, sau khi Uông Quân Thiền nói với các nàng một tiếng, liền bày ra một hồi ô long tai nạn xe cộ. Nàng tìm người vạch trần Quý Hựu Ngôn đang trên đường đi quay thì ra tai nạn xe cộ, còn như có chuyện lạ đính kèm hình ảnh, rồi sau đó account marketing cùng truyền thông nhanh chóng theo vào, tin tức nhanh chóng lên men, ở thời cơ thỏa đáng Uông Quân Thiền phát ra tiếng đáp lại nói tạm thời không liên lạc được với Quý Hựu Ngôn. Trong lúc nhất thời, dư luận xôn xao, fans đều sắp điên rồi, thủ đến đêm khuya không dám ngủ, lòng như lửa đốt chờ đợi tin tức tiếp theo.

Rạng sáng hơn 1 giờ, dưới sự cho phép của Uông Quân Thiền, Quý Hựu Ngôn đã gửi Weibo làm sáng tỏ, biểu thị chuyện này là cái ô long, cô không có sao. Xe đúng là xe của cô, nhưng lúc đó cô không có ở trên xe, xe chỉ là đỗ ở nơi đó, mạc danh bị người khác theo đuôi.

Fans lập tức một bên hoan thiên hỉ địa, táng gia bại sản mà phát Weibo rút thăm trúng thưởng, cảm tạ chuyện sợ không đâu một hồi, một bên lòng đầy căm phẫn, chân tình thật cảm mà vì Quý Hựu Ngôn hồi dỗi những cái ngôn luận trào phúng cô lăng xê .

Khi đó Lâm Duyệt ở cùng phòng hai người với Quý Hựu Ngôn, rạng sáng hơn 3 giờ, nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, đột nhiên thấy Quý Hựu Ngôn còn ngồi ở trên giường không có ngủ. Dưới sự chiếu rọi của màn hình điện thoại di động trắng bệch, Quý Hựu Ngôn rũ mắt, thần sắc trầm thấp.

Nàng hoảng sợ, mơ mơ màng màng mà kêu Quý Hựu Ngôn: "Quý tỷ?"

Quý Hựu Ngôn ghé mắt nhìn nàng, lúc này Lâm Duyệt mới thấy rõ hai tròng mắt của cô có lệ ý mênh mông. Nàng lập tức thanh tỉnh lại đây, một lăn long lóc mà bò dậy sốt ruột hỏi Quý Hựu Ngôn : "Quý tỷ, chị làm sao vậy?"

Quý Hựu Ngôn hít hít cái mũi, chớp đi nước mắt, miễn cưỡng lộ ra một mạt cười với nàng nói: "Tôi không sao."

Cười đến so với khóc còn làm người khó chịu. Lâm Duyệt ngạnh một chút yết hầu, nhất thời không biết làm sao.

Nàng ngồi xổm trước giường của Quý Hựu Ngôn, ngắm đến giao diện di động của cô còn ngừng ở Weibo nơi đó, cho rằng cô nhìn thấy gì lời khó nghe, vội vàng an ủi cô: "Quý tỷ, chị không cần xem những kẻ gọi bàn phím hiệp đó nói bậy, những người đó chính là sinh hoạt quá thất bại, nhàn đến hoảng mới......"

Nàng còn không có nói xong, Quý Hựu Ngôn liền đánh gãy nàng, cười cười nói: "Bọn họ mắng tôi cũng không có mắng sai, tôi là rất nên mắng."

Ánh mắt cô tĩnh mịch tịch liêu, dừng ở trong bóng đêm cách đó không xa, trầm giọng nói: "Duyệt Duyệt, tôi là thủ phạm chính, hay là đồng lõa? Lợi dụng bọn họ thích tôi làm ra chuyện như vậy, thật là ghê tởm a......" Như là đang hỏi Lâm Duyệt, càng như là lầm bầm lầu bầu.

"Thật ghê tởm......" Cô lẩm bẩm tự nói, bỗng nhiên giơ tay hung hăng mà cắn lấy, nhịn xuống cảm giác buồn nôn.

Lâm Duyệt không kịp duỗi tay ngăn cô lại, sợ tới mức ngơ ngác. Nàng hậu tri hậu giác mà minh bạch Quý Hựu Ngôn đang khó chịu cái gì —— cô đang ray rứt mình lợi dụng fans thích, đùa bỡn cảm tình của fans.

Lâm Duyệt nhìn cô, bỗng chốc cũng khó chịu đến đỏ vành mắt.

Nàng là đau lòng Quý Hựu Ngôn. Người quá ôn nhu tinh tế, kỳ thật là không thích hợp sinh tồn ở cái vòng tròn giao giới giữa trắng và đen này.

Lâm Duyệt kỳ thật một lần hoài nghi, Quý Hựu Ngôn có phải ...... Có một chút trầm cảm hay không.

May mắn, nàng nhìn Quý Hựu Ngôn bây giờ một bên chơi di động một bên trấn an mình, trong lòng kiên định nhiều. Mấy tháng này, Quý tỷ giống như thoát thai hoán cốt vậy, rộng rãi hơn rất nhiều.

"Thích là tình cảm thực quý giá a, bất luận là trước đây vẫn là hiện tại, đều phải quý trọng a." Cảm mạo của Quý Hựu Ngôn còn chưa có khỏi hẳn, thanh âm còn mang theo khàn khàn. Cô mở cameras di động, chụp ảnh đôi tay bị đông lạnh đến hồng tím của mình. "Huống hồ, thời gian vất vả các nàng nhiều lắm, làm chút chuyện trong khả năng cho phép làm cho các nàng vui vẻ cũng là nên mà." Ngữ khí của cô rất ôn nhu dễ nghe.

Cô chụp được bức ảnh vừa lòng, cười tủm tỉm mà gửi cho Cảnh Tú, chủ động tìm đề tài nói: "Cảnh lão sư, Bắc Thành đêm nay thật lạnh a, ngày đó chị quay quảng cáo nhiệt độ không khí cũng thấp như vậy sao?"

Qua năm phút đồng hồ, Cảnh Tú mới ngắn gọn mà trả lời cô: "Ừm." "Đối phương đang ở đưa vào" đi đi dừng dừng, thật vất vả, Quý Hựu Ngôn rốt cuộc chờ tới câu nói thứ hai của nàng: "Bao tay đâu?"

Đôi mắt của Quý Hựu Ngôn tức khắc phiếm nước, trả lời nàng nói: "Vừa mới ký tên cho fans, bỏ đi."

Cảnh Tú không phản ứng. Cảm mạo còn chưa có khỏi, cậy mạnh cái gì!

Khoảng cách khách sạn còn có một khoảng cách, Quý Hựu Ngôn thổi một hơi lên tay, tiếp tục quấy rầy Cảnh Tú nói: "Lễ phục buổi tối CH tài trợ, bả vai cùng với hơn phân nửa phía sau lưng đều chỉ có một lớp sa mỏng, em hoài nghi em sẽ bị đông chết."

"Ở trong nhà." Cảnh Tú phảng phất không có cảm tình làm đề tài chung kết giả.

"Ở bên ngoài thảm đỏ, cũng phải đợi một đoạn thời gian mà." Quý Hựu Ngôn da mặt dày nửa mang làm nũng nói.

Cảnh Tú cách vài phút mới lại trả lời cô: "Mặc quần mùa thu."

Quý Hựu Ngôn xì cười một tiếng, đương nhiên cô cũng muốn như vậy, nhưng khó khăn hơi lớn. Nửa đoạn dưới cái váy cũng là sa mỏng, cô mà mặc vào ngày mai phỏng chừng là có thể trực tiếp lật xe ở đây. Tới khách sạn chủ sự phương an bài rồi, Quý Hựu Ngôn trở về Cảnh Tú một tấm hình chụp cái váy cùng với một câu "Em đến rồi, xuống xe trước nha". Cô thu tâm thần xuống xe, tiến vào trạng thái công tác.

Trong phòng nghỉ cùng với phòng hóa trang của khách sạn đã tràn đầy thân ảnh bận rộn, Quý Hựu Ngôn một đường chào hỏi mấy người quen biết, phối hợp với người được an bài ở bên này, đổi lễ phục xong rồi cũng đi tới phòng hóa trang trang điểm làm tạo hình.

Lâm Duyệt ở một bên xác nhận lưu trình cùng với các phương diện công việc với người của chủ sự phương bên này, thỉnh thoảng xin chỉ thị của Quý Hựu Ngôn hai câu. Người của chủ sự phương đi rồi, Quý Hựu Ngôn nhìn theo nàng vài giây, lơ đãng mà quét mắt nhìn tới một cái người quen.

Một nữ nhân tóc ngắn giỏi giang, ước chừng 35, 36 tuổi. Là Tưởng Thuần, người đại diện của Cảnh Tú.

Giống như đi về phía mình ?

Quý Hựu Ngôn sửng sốt một chút.

Cô biết Tưởng Thuần đối với mình nhất quán không thể nói là thích cũng không thể nói là không thích, cho nên mặc dù là đời trước cô với Cảnh Tú kết giao nhiều năm, quan hệ cá nhân với Diêu Tiêu rất tốt, nhưng quan hệ của cô với Tưởng Thuần cũng chỉ là nhàn nhạt.

"Quý lão sư đã lâu không thấy." Trong lúc Quý Hựu Ngôn còn đang nghi hoặc, Tưởng Thuần thật sự dừng lại ở bên cạnh cô.

Quý Hựu Ngôn vỗ vỗ tay tiểu Hoa, chuyên viên trang điểm, ý bảo nàng dừng lại một chút trước. Cô cong cong môi, hào phóng mà hồi Tưởng Thuần nói: "Tưởng tỷ đã lâu không thấy a. Gọi lão sư cái gì nha, Tưởng tỷ đừng trêu ghẹo tôi, giống như trước đây kêu tôi Ngôn Ngôn thì tốt rồi."

Trong đôi mắt Tưởng Thuần có kinh ngạc hiện lên, khách khí nói: "Hiện tại không giống nhau, Ngôn Ngôn cô bây giờ có thể gánh đến một tiếng lão sư này. Phía trước còn không có tới kịp chúc mừng cô bắt lấy Bạch Tượng, vẫn luôn không có cơ hội đây."

Quý Hựu Ngôn biết nàng nói bất quá là lời khách sáo, lão đạo mà hồi nàng nói: "Là do tôi mới vừa thay đổi công ty quản lý, không tốt liên hệ. Như bây giờ càng tốt, Tưởng tỷ chị xem bây giờ chị chúc mừng, này không phải tôi lại có thể lại ôn lại một chút vui sướng khi đoạt giải sao."

Tưởng Thuần mấy không thể giác mà nhướng mi một chút, thật sự có chút ngoài ý muốn bây giờ Quý Hựu Ngôn nhanh mồm dẻo miệng. Trong ấn tượng của nàng, Quý Hựu Ngôn nội liễm chậm nhiệt, sau khi theo Uông Quân Thiền còn nhiều thêm chút u buồn, cũng không phải là người biết ăn nói như vậy.

Di động của Tưởng Thuần vang lên, là trợ lý của Từ Phỉ Kỳ, nghệ sĩ hôm nay nàng mang đến gọi điện thoại tìm nàng. Tưởng Thuần không có thời gian hàn huyên đi xuống, vì thế nắm chặt thời gian làm xong chuyện được giao phó.

"Vừa mới nghe tiểu Từ nói với tôi cô đang mượn miếng dán ấm bảo bảo, chỗ tôi nơi này có dư một ít." Nói, nàng lấy từ trong túi xách ra vài miếng dán ấm bảo bảo giao cho Quý Hựu Ngôn.

Quỷ biết nàng lâm thời nơi nơi tìm người hỏi có dư thừa miếng dán ấm bảo bảo hay không là có bao nhiêu xấu hổ!

Cô làm gì có đi mượn dán ấm bảo bảo ? Quý Hựu Ngôn ngốc một chút. Cô mẫn cảm mà đi theo ánh mắt của Tưởng Thuần quét ngang tầm mắt ngẫu nhiên tỏa ra bốn phía hướng về phía cô với Tưởng Thuần, minh bạch sự băn khoăn của Tưởng Thuần. Từ trước vì tị hiềm, cô với Cảnh Tú tiếp xúc bên ngoài không nhiều lắm, tiếp xúc giữa cô với Tưởng Thuần tự nhiên cũng thực chú ý.

Quý Hựu Ngôn tiếp nhận dán ấm bảo bảo, nói lời cảm tạ nói: "Cảm ơn Tưởng tỷ, đưa than ngày tuyết a, tôi đang lo đây, cái này được cứu trợ."

Tưởng Thuần đi rồi, Lâm Duyệt hỏi Quý Hựu Ngôn: "Quý tỷ chị đi mượn hồi nào nha? Nếu chị muốn, sao không bảo em đi mượn nha?"

"Tưởng tỷ người còn khá tốt." Lâm Duyệt cảm khái nói.

Quý Hựu Ngôn nhịn không được ý ngọt trong lòng, khóe môi nhếch lên cao cao.

Tiểu Hoa tức khắc kinh hô: "Quý tỷ, Quý tỷ! Chị đừng cười, son môi lệch đi ra ngoài rồi!"

Quý Hựu Ngôn hoàn toàn banh không được, đẩy tay tiểu Hoa đang tô son môi cho cô ra, thấp nhu mà cười lên tiếng.

Cô khẽ gắt Lâm Duyệt nói: "Ngu ngốc." Tưởng Thuần sẽ tri kỷ mà đưa dán ấm bảo bảo cho cô như vậy ? Sao có thể.
Là a Tú của cô nha.

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quý tỷ hôm nay có chút u buồn: Tôi nhiều hắc lịch sử như vậy, tiểu khả ái còn sẽ thích sao? o(╥﹏╥)o

Cảnh Tú nhướng mày: Em còn muốn tiểu khả ái nào thích em nữa ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tag