Chương 29

Quý Hựu Ngôn biết một phen tính toán này của mình vô luận là để ai nghe thấy được, đều nhất định sẽ cảm thấy cô tinh thông tính kế. Cảnh Tú hoài nghi cô, không có gì đáng trách. Nhưng một câu trào phúng này từ miệng Cảnh Tú nói ra, Quý Hựu Ngôn vẫn là cảm thấy đau trát tâm.

Cô nghẹn nghẹn cuống họng, nhịn không được hỏi Cảnh Tú: "Chị nghĩ em như vậy sao?" Cô biết, kỳ thật mình không có tư cách hỏi như vậy.

Cảnh Tú vuốt ve miệng ly một chút, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Vậy cô cảm thấy tôi hẳn là nên nghĩ như thế nào?"

Trong mắt Quý Hựu Ngôn hiện ra nồng đậm bị thương cùng thất vọng, Cảnh Tú nhìn chăm chú vào cô, năm ngón tay nắm ly nước dần dần siết chặt. Trầm mặc hai giây, nàng mở miệng lần nữa nói: "Tôi biết, lúc cô giúp tôi làm sáng tỏ là thật tâm. Bất luận trước đó tôi nói như thế nào, cô giúp tôi, tôi còn là phải cảm ơn cô."

Ánh mắt buồn bã của Quý Hựu Ngôn bỗng nhiên sáng lên.

Cảnh Tú chuyển mở mắt, miệng lưỡi bình tĩnh nói: "Nhưng bây giờ cô tính kế cũng là thật tâm đi." Tình cảm của nàng kêu gào bảo nàng tin tưởng Quý Hựu Ngôn, nhưng lý trí lại dao động niềm tin của nàng. Kế hoạch chu toàn như vậy, nếu không phải thật sự tính toán, là không cách nào thuận miệng nói ra đi?

Đôi mắt Quý Hựu Ngôn lại ảm đi xuống. Cô nhìn biểu tình phảng phất như không có cảm xúc của Cảnh Tú, siết chặt điện thoại trong tay, đột nhiên đến gần Cảnh Tú, trầm thấp thừa nhận nói: "Đúng vậy, bây giờ em tính toán cũng là sự thật ."

Tay Cảnh Tú vô thức run lên một cái, trong ánh mắt nhìn về phía Quý Hựu Ngôn có kinh ngạc không kịp che dấu. Cô thật sự thừa nhận, ngược lại Cảnh Tú có chút không biết làm sao.

Quý Hựu Ngôn kéo kéo khóe môi, cười khổ nói: "Cho dù không có chuyện điện ảnh của Cố Linh Phong, vì chị làm gương cho binh sĩ, em cũng là cam tâm tình nguyện. Nhưng bây giờ em có tư tâm." Cô cắn cắn môi, thoải mái hào phóng nói: "Tư tâm của em không phải là điện ảnh của Cố Linh Phong, là chị. Em muốn diễn bộ điện ảnh này cùng với chị."

Cảnh Tú nhíu mày nhìn cô, như là chuyện cười có chút khó hiểu.

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn thật sâu mà nhìn chăm chú vào Cảnh Tú, thấp nhu nói: "A Tú, bốn năm trước không có đáp ứng cùng quay 《 Phất Hiểu 》với chị, em vẫn luôn hối hận cho tới hôm nay."

Năm đó, đề án bạn lữ đồng tính có thể xin dân sự kết hợp vừa mới thông qua sơ thẩm, chờ đợi một năm sau toàn dân bỏ phiếu quyết định có chân chính thi hành hay không, toàn xã hội đều đang chú ý chuyện này. Tiếng hô phản đối rất cao, dân điều biểu hiện, người tán thành nhiều nhất ba phần mười, độ khả thi đề án có thể thông qua nhỏ bé không đáng kể. Đang lúc nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, Cảnh Tú quyết định biểu diễn vai cô gái mù trong phim đồng tính 《 Phất Hiểu 》của đạo diễn Giang Thụ Phái, cũng cổ động Quý Hựu Ngôn, hy vọng cô có thể biểu diễn một vai nữ chính khác. Nếu Quý Hựu Ngôn đồng ý biểu diễn, nàng có thể đi thuyết phục Giang Thụ Phái.

Cảnh Tú nói suy tính của mình với Quý Hựu Ngôn. Một phương diện Giang Thụ Phái là đạo diễn lớn nổi danh, hưởng dự trong ngoài nước, chất lượng kịch bản《 Phất Hiểu 》cũng vững vàng, nàng rất xem trọng bộ phim hướng về giải thưởng này. Giới điện ảnh coi trọng xuất thân, Quý Hựu Ngôn còn không có tham diễn phim điện ảnh, nếu khởi điểm có thể là phim của Giang Thụ Phái đạo diễn, nàng tới đáp diễn, cho dù cuối cùng không có giải thưởng, con đường điện ảnh của Quý Hựu Ngôn cũng đã làm ít công to.

Về phương diện khác, Cảnh Tú cảm thấy bây giờ là thời điểm mấu chốt kéo phiếu cho quyền lợi đồng tính, các nàng làm nhân vật công chúng có nhất định quyền lên tiếng, là một thành viên trong quần thể đồng tính, các nàng nên đứng ra, gánh vác lên một phần trách nhiệm xã hội, vì cái quần thể này cống hiến một phần lực lượng của mình. Bộ điện ảnh này, không thể nghi ngờ một cái vật dẫn tốt để lên tiếng vì quần thể này.

Cuối cùng còn có một chút, là tư tâm của chính Cảnh Tú. Nàng với Quý Hựu Ngôn vẫn luôn cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, che che dấu dấu, nàng hy vọng có thể cùng làm việc với Quý Hựu Ngôn, có nhiều thời gian ở chung một chút, càng hy vọng bộ điện ảnh này có tiếng vang, làm các nàng có thể thu hoạch số lượng fans CP nhất định trong phim lẫn ngoài đời, để khi đề án được thông qua, ở thời cơ thích hợp nửa công khai làm nền.

Đương nhiên, nguy hiểm cũng là có. Bộ phim này ở quốc nội không nhất định có thể qua thẩm.

Cảnh Tú đối với việc Quý Hựu Ngôn tham diễn ôm kỳ vọng rất lớn, nhưng mà Quý Hựu Ngôn do dự thật lâu, vẫn là sợ, vẫn là cự tuyệt.

Cô quên không được ánh mắt Cảnh Tú nhìn cô lúc ấy có bao nhiêu thất vọng. Cảnh Tú hỏi cô: "Liền tính giữa chúng ta, vẫn luôn trốn trốn tránh tránh như vậy đi xuống, đối với em cũng không sao phải không?"

Có lẽ chính là từ lúc ấy, Cảnh Tú bắt đầu chân chính thất vọng với cô rồi, trái tim của hai người, liền càng lúc càng xa như vậy.

Quý Hựu Ngôn nhắc tới 《 Phất Hiểu 》, nói tới hối hận, trong mắt Cảnh Tú vô thức có hơi nước nổi lên. Nàng rũ cổ xuống, chớp đi yếu ớt, cố ý đâm Quý Hựu Ngôn nói: "Cô hối hận bỏ mất cơ hội đề danh nhiều hạng mục giải thưởng đi?"

Đến cuối cùng《 Phất Hiểu 》 vẫn là tránh phá hết thảy lực cản công chiếu, đồng thời quét ngang các hạng giải thưởng lớn, đáp diễn với nàng chính là người mới do Giang Thụ Phái phát hiện, nhận được giải người mới xuất sắc nhất.

Quý Hựu Ngôn nhìn thấu bộ dáng khổ sở lại ra vẻ lạnh nhạt của Cảnh Tú, mũi hơi chua xót, trầm thấp nói: "Chị biết là không phải như thế."

"A Tú, em hối hận đã bỏ lỡ sự chờ mong của chị." Thâm tình trong mắt cô giống biển, làm Cảnh Tú suýt nữa luân hãm.

Cảnh Tú không dám nhìn nhiều, môi mỏng mân thành một cái đường cong quật cường. Vài giây sau, nàng nhắc nhở Quý Hựu Ngôn nói: "Cô không cần uổng phí tâm tư, Cố Linh Phong đều đã chọn lựa diễn viên xong, không thể nào thay đổi."

Quý Hựu Ngôn do dự một chút, giải thích nói: "Em biết, bây giờ Cố Linh Phong đã chọn Kỷ Vũ Mê biểu diễn một nữ chính khác."

"Làm sao mà cô biết được?" Cảnh Tú nghi hoặc. Vừa rồi nàng cảm thấy có chút kỳ quái, làm sao Quý Hựu Ngôn biết nàng có tham diễn. Tin tức này, Cố Linh Phong còn không có truyền ra mới đúng.

Quý Hựu Ngôn mất tự nhiên nói: "Em nghe Ngụy tỷ nói."

Cảnh Tú nửa tin nửa ngờ.

Quý Hựu Ngôn tiếp tục nói: "Bây giờ Kỷ Vũ Mê đang yêu đương với một phú thương, đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi. Phú thương hy vọng sau khi kết hôn Kỷ Vũ Mê có thể lui vòng an tâm mà làm bà chủ nhà giàu, Kỷ Vũ Mê đáp ứng rồi. Muộn nhất là Giáng Sinh, bọn họ hẳn là sẽ công bố tin tức kết hôn."

"Chuyện riêng tư như vậy, Ngụy Di Chân cũng có thể biết sao?" Cảnh Tú cảnh giác.

Quý Hựu Ngôn cúi đầu không dám nhìn thẳng Cảnh Tú, ngữ khí có chút kém trả lời: "Hình như quan hệ của Ngụy tỷ với người đại diện Kỷ Vũ Mê khá tốt, gần nhất giống như người đại diện của nàng buồn rầu, oán giận với Ngụy tỷ ."

Ánh mắt Cảnh Tú sắc bén mà nhìn Quý Hựu Ngôn, hiển nhiên đối với lý do thoái thác của cô có điều hoài nghi. Người đại diện của Kỷ Vũ Mê không giống như là người miệng rộng như vậy, nhưng nếu không phải từ Ngụy Di Chân được đến tin tức, vậy Quý Hựu Ngôn lại có thể từ nơi nào biết được?

"Cho dù Kỷ Vũ Mê không diễn, Cố Linh Phong còn có rất nhiều lựa chọn. Ví dụ như...... Phương San không phải sao?" Ánh mắt Cảnh Tú phức tạp mà nhìn chằm chằm Quý Hựu Ngôn, thử dò hỏi.

Nhịp tim Quý Hựu Ngôn bỗng dưng dồn dập một chút. Cô ngơ ngẩn mà nhìn về phía Cảnh Tú, nghĩ xác nhận nàng hỏi câu này là có ý gì.

"Quý tỷ, Cảnh lão sư, hai chị đều sớm như vậy a." Một đạo giọng nữ dễ nghe đột nhiên xâm nhập, là Lâm Duyệt đi theo toa ăn vào cửa.

Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú đều ăn ý mà kết thúc cuộc nói chuyện. Cảnh Tú bưng ly nước ngồi xuống sô pha, bình thản mà ứng Lâm Duyệt nói: "Ừm."

Lâm Duyệt nhìn nhìn Cảnh Tú đang ngồi cùng với Quý Hựu Ngôn đang đứng, cảm thấy không khí quái quái. Nàng lại nhìn Quý Hựu Ngôn một cái, đột nhiên quan tâm nói: "Quý tỷ, tay chị làm sao vậy?" Bốn cái đầu ngón tay bên tay phải của Quý Hựu Ngôn đều cong, duy độc ngón trỏ duỗi thẳng, dáng vẻ như là có chút cố tình.

Quý Hựu Ngôn cúi đầu xem tay mình, lúc này mới nhớ tới chuyện còn có cây gai chưa lấy ra được. Cô nhìn nhìn đầu ngón tay, trả lời Lâm Duyệt : "Vừa nãy bị tiên nhân cầu đâm tới rồi, có cây gai lấy không ra. Chúng ta có kim may áo sao? Hẳn là phải dùng kim mới có thể lấy ra được."

Cảnh Tú bất động thanh sắc mà cau mi lại một chút, Lâm Duyệt khẩn trương mà đi lên xem xét: "Hình như có, Quý tỷ chờ em một chút, em đi phòng chị tìm."

Nàng giống như gió mà chạy vào phòng Quý Hựu Ngôn, Quý Hựu Ngôn bật cười, ngồi xuống sô pha bên cạnh Cảnh Tú.

"Cái bồn hoa nhỏ này mua khi nào nha, là mấy ngày hôm trước em không chú ý tới sao?" Quý Hựu Ngôn không nói tìm nói.

Cảnh Tú ứng cô nói: "hôm trước Ninh Vi đưa." Nói là chính mình mang đến trồng, phòng trong ký túc xá quá rối loạn không tiện chưng, lại cảm thấy rất giống nàng, cho nên liền đưa cho nàng. Nàng giống một cái cây tiên nhân cầu? Là nói cả người nàng đều là gai sao? Mặt Cảnh Tú lúc ấy thiếu chút nữa không đen lại.

Quý Hựu Ngôn nhìn nhìn tiên nhân cầu, lại nhìn nhìn Cảnh Tú, nhịn không được cảm khái nói: " ánh mắt của Ninh Vi khá tốt."

Mắt Cảnh Tú liếc ngang cô một cái nói: "Có ý tứ gì?"

Đôi mắt Quý Hựu Ngôn chớp chớp một chút, dục vọng cầu sinh làm cho cô quyết định phải nói chuyện cẩn thận. Vừa vặn Lâm Duyệt tìm kim ra tới, Quý Hựu Ngôn vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Duyệt Duyệt, em lấy ra giúp tôi, tay trái của tôi khó lấy."

Vẻ mặt Lâm Duyệt hốt hoảng : "Quý tỷ, em không dám a, vạn nhất em đâm bị thương chị." Bây giờ cái gai kia liền nhìn thấy một cái điểm đen nhỏ, muốn lấy ra phải đâm kim vào da thịt, nàng nào dám thật sự xuống tay.

Cảnh Tú đứng lên, không nói một lời mà trở về phòng.

Trong lòng Quý Hựu Ngôn cảm thấy mất mát, tiếp tục vừa đe dọa vừa dụ dỗ Lâm Duyệt nói: "Tôi sẽ không trách em, em cứ việc lấy ra là được."

Lâm Duyệt nắm kim, nuốt nuốt nước miếng.

"Khử độc một chút ." Cảnh Tú lại ra đến, đưa cồn cho Lâm Duyệt. Sắc mặt nàng lạnh lùng, tâm Quý Hựu Ngôn lại ấm lên.

"Cảnh lão sư, bằng không chị giúp Quý tỷ lấy ra đi. Em thật sự không dám." Đôi mắt Lâm Duyệt vừa chuyển, vội vàng đẩy việc đi ra ngoài. Nàng đưa kim ngang tầm với Cảnh Tú, một bộ ngóng trông Cảnh Tú lập tức tiếp nhận đi.

Cảnh Tú lại mím môi, thờ ơ không động lòng.

Quý Hựu Ngôn không muốn miễn cưỡng Cảnh Tú, cũng không muốn làm khó Lâm Duyệt. Cô duỗi tay đoạt kim của Lâm Duyệt, dùng cồn khử độc, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Duyệt Duyệt, gan của em, thật là còn nhỏ hơn lỗ kim này."

Cô xoay người, đối với ánh sáng, móng tay ngón tay cái của tay phải bóp lòng bàn tay, tay trái cầm kim, vụng về mà hướng cái gai trong thịt trên tay kia đâm vào.

Một chút, lại một chút, mày Quý Hựu Ngôn hơi hơi nhíu lại, nhưng thật ra không phát ra thanh âm gì. Dáng vẻ Lâm Duyệt ở một bên ngược lại còn đau hơn Quý Hựu Ngôn, thỉnh thoảng lại xuýt xoa.

Cảnh Tú nghe được tâm loạn như ma. Nàng trừng mắt nhìn Lâm Duyệt một cái, tiến lên một bước cầm lấy kim trong tay Quý Hựu Ngôn, ngữ khí không tốt lắm nói: "Ngón tay này của cô có thể bỏ đi."

Quý Hựu Ngôn ngơ ngác mà nhìn dung nhan Cảnh Tú gần trong gang tấc, khóe môi dần dần giương lên. Cô tùy theo ngón tay có chút lạnh của Cảnh Tú nắm đầu ngón tay của cô, đôi mắt sáng rực mà trả lời Cảnh Tú nói: "Vẫn còn cần."

Cảnh Tú ngước mắt dò xét cô một chút, lại mặt vô biểu tình mà rũ xuống hàng mi dài, nghiêm túc mà giúp cô lấy gai.

Quý Hựu Ngôn luyến tiếc chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cảnh Tú, xem hàng lông mi thật dài của nàng ở dưới nắng sớm càng hiện ánh sáng lộng lẫy, nồng đậm cong vút, đáng yêu đến làm cô mềm lòng.

Cô đột nhiên lên tiếng dặn dò Lâm Duyệt nói: "Duyệt Duyệt, em đi nhà ăn hâm canh lại giúp tôi, có lẽ bị để nguội rồi."

Lâm Duyệt "Nga" một tiếng, biết nghe lời phải mà xoay người đi phòng bếp. Nàng đi được một nửa, đột nhiên cảm thấy không đúng, sáng nay không có gọi canh a. Nàng dừng chân xoay người lại, liền nghe thấy Quý Hựu Ngôn hàm chứa cười, nhẹ nhàng nói: "Em đột nhiên suy nghĩ, vừa mới nếu là bị thêm mấy cái gai đâm thì tốt rồi."

Cảnh Tú dừng động tác lại, nhíu mày nhìn Quý Hựu Ngôn liếc mắt một cái, như là muốn ra tay tàn nhẫn, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm. Nàng xoay kim, làm bộ đâm xuống, lạnh lạnh nói: "Xem ra cô cũng không phải rất đau."

Quý Hựu Ngôn chuyển biến tốt liền thu, mau mau nhỏ giọng mà làm nũng nói: "Đau......"

Cảnh Tú yên lặng hai giây, vẫn là cúi đầu tiếp tục lấy gai giúp cô.

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Duyệt không mắt thấy: Khó trách Quý tỷ muốn chi khai em. Quý tỷ chị đừng có chối, chị chính là cái 0 đi.

Quý tỷ thẹn quá thành giận: Ánh mắt em không tốt như vậy sao?! Tôi sẽ giảm tiền lương em!

Cảnh lão sư nhàn nhạt: Tôi bù gấp đôi.

............ Quý tỷ: Tâm thái băng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tag