Chương 3
"Làm sao rồi ? Ở cửa ngắm phong cảnh sao?" Tiếng nói trong veo của nữ nhân tựa như âm thanh của tự nhiên, cùng với tiếng giày cao gót gõ nhẹ trên mặt đất, vang lên ở bên tai Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt chính dựa vào cạnh cửa không biết làm sao, nghe tiếng giống như được cứu trợ, chạy bước nhỏ đến bên người của Quý Hựu Ngôn, ủy ủy khuất khuất kêu rên nói: "Quý tỷ......"
Nam trợ lý cũng phản ứng lại đây, chậm nửa nhịp đi theo phía sau Lâm Duyệt đón lại đây, có chút kinh ngạc nói: "Quý tỷ, sao...... tại sao là chị lên đây."
Mới vừa rồi hắn gọi điện thoại cho phó đạo diễn nói rõ tình huống ở đây, phó đạo diễn nói để hắn đi lên câu thông một chút, như thế nào không thấy Chu Khang Thành tới, đương sự lại trực tiếp lên đây.
"Không có sao, đừng hoảng hốt." Quý Hựu Ngôn vỗ bả vai tiểu trợ lý một chút lấy kỳ trấn an, rồi sau đó mới tự nhiên mà trả lời nam trợ lý nói: "Chu đạo đi đón Lương lão sư cùng với Tô lão sư, Trần đạo với người đại diện của tôi đang nói chuyện không thể phân thân, tôi liền xung phong nhận việc lên đây."
Lúc nam trợ lý điện thoại xuống dưới, Quý Hựu Ngôn cùng với hai vị đạo diễn đang ngồi ở cùng nhau, sự tình đều nghe xong cái đại khái.
Trần Đức Sinh sợ đắc tội Cảnh Tú, cũng không nghĩ đắc tội Quý Hựu Ngôn, chỉ trước tiên đánh giảng hòa, nói Cảnh Tú bên này cùng Lâm Duyệt giống như đã xảy ra chút hiểu lầm, Lâm Duyệt tạm thời vào không được. Trong lòng Quý Hựu Ngôn sáng tỏ, Cảnh Tú nơi đó có thể có hiểu lầm gì có thể phát sinh với Lâm Duyệt, này chỉ sợ là nàng nương Lâm Duyệt tới tỏ vẻ không thích chính mình mà thôi.
Nhưng trong đáy lòng của Quý Hựu Ngôn, dĩ nhiên vì thế mà có chút an tâm xuống dưới.
Lúc mới vừa nghe nói Cảnh Tú đồng ý ở chung với mình, Quý Hựu Ngôn nửa là kinh hỉ nửa là bất an. Kinh hỉ tự nhiên là cận thủy lâu đài, bất an đó là...... Cảnh Tú đối với sự xuất hiện của mình, biểu hiện có phải là quá mức bình tĩnh đạm định hay không?
Cô không sợ Cảnh Tú bởi vì qua đi chán ghét cô, oán cô, cô chỉ sợ, Cảnh Tú thật sự buông xuống hết thảy, có thể tự nhiên mà cùng cô làm người xa lạ quen thuộc nhất .
May mắn, Cảnh Tú dùng hành động nói cho cô —— nàng cũng không phải thực bình tĩnh.
Có lẽ đồng ý cùng ở, chỉ là không nghĩ tăng thêm phiền phức cho tổ tiết mục ?
Trên mặt của Quý Hựu Ngôn lộ ra cười, một bên đi hướng về gian phòng một bên ra vẻ thong dong nói: "Không có chuyện gì, có thể Cảnh lão sư chỉ là vui đùa một chút với hai người, hoặc là ngủ mơ hồ còn không có phản ứng lại đây, bộ dáng của hai người làm sao lại giống như lâm đại địch như vậy."
Cô cố ý không có để cho đạo diễn đi lên điều giải, hiện tại lại cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng trấn an hai người, chính là nghĩ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, không muốn liên lụy Cảnh Tú đến lúc đó lại truyền ra tin đồn chơi đại bài gì đó.
Trong giọng nói của cô mang theo quen thuộc cùng không cho là đúng, quả thực làm Lâm Duyệt bởi vì Cảnh Tú vô lễ mà sinh ra phản cảm tiêu vài phần, cũng làm một bên nam trợ lý mạc danh tin phục yên ổn xuống dưới. Chỉ có chính bản thân Quý Hựu Ngôn biết, giờ phút này trong lồng ngực của cô, tim đang đập như nổi trống .
Cô lãnh hai người trợ lý nhắm mắt theo đuôi đi theo cô, rốt cuộc đứng thẳn thân thể ở phía trước phiến cửa gỗ rắn chắc . Đây là khoảng cách gần nhất trong mấy năm qua của cô với Cảnh Tú —— cách một tấm cửa gỗ.
Tay của Quý Hựu Ngôn giấu ở trong áo gió chặt chẽ mà nắm thành quyền, lấy ức chế đầu ngón tay vô thức run rẩy của mình. Sau một lúc lâu, cô điều chỉnh ra tươi cười tốt nhất của mình, vươn tay gõ gõ cửa.
"A Tú, là em, Quý Hựu Ngôn." Cô từ giữa cổ họng bài trừ ra một câu nói này. Lời nói xuất khẩu, cô mới phát hiện cổ họng của chính mình có bao nhiêu khô khốc.
Cô chống cười đứng ở cửa, thấp thỏm bất an chờ đợi sự đáp lại từ bên trong cánh cửa, tựa như đang chờ đợi một hồi thẩm phán không biết kết quả.
May mà, người bên trong cánh cửa phảng phất biết được sự dày vò của cô, vừa dứt lời, cửa liền đúng lúc mà mở ra.
"Quý tỷ, đã lâu không thấy, mời tiến vào đi." Lúc này đây, bên trong cánh cửa xuất hiện không phải một trương dung nhan làm người kinh diễm, lệnh Quý Hựu Ngôn hồn khiên mộng nhiễu kia .
Mở cửa chính là trợ lý của Cảnh Tú, Diêu Tiêu. Nàng mang một bộ kính đen, tươi cười quả nhiên là một bộ trầm ổn chức nghiệp hóa. Nàng liếc mắt nhìn Lâm Duyệt phía sau Quý Hựu Ngôn một cái, một bên bắt chuyện với Quý Hựu Ngôn một bên vì Cảnh Tú giải thích nói: "Ngượng ngùng a Quý tỷ, Cảnh tỷ vừa mới ở ngủ bù đảo sai giờ, đột nhiên bị người đánh thức, có một chút rời giường khí, chậm trễ trợ lý của ngài, hy vọng ngài đừng để trong lòng."
Diêu Tiêu là trợ lý luôn theo bên người Cảnh Tú kể từ khi nàng xuất đạo, đối với những chuyện của Quý Hựu Ngôn với Cảnh Tú, có thể nói là quá rõ ràng. Từng có lúc, giao tình của nàng với Quý Hựu Ngôn, cũng là có thể thành thật với nhau.
"Nói chi vậy, Tiêu Tiêu, tuy là thật lâu không gặp, nhưng cũng không cần mới lạ như vậy đi." Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng trêu ghẹo, trong nụ cười lại có vài phần chua xót.
Diêu Tiêu cười cười, không tỏ ý kiến.
Quý Hựu Ngôn thấy thế hiểu rõ, cũng không bắt buộc, chỉ dời đi đề tài, nghiêng đầu đối Lâm Duyệt bên cạnh trêu ghẹo nói: "Em xem tôi vừa mới nói cái gì, hai người nha, không hiểu chuyện, thật là nhiễu người thanh mộng."
Dứt lời, cô quay đầu lại nói với Diêu Tiêu: "Chúng tôi mới là ngượng ngùng, quấy rầy Cảnh lão sư nghỉ ngơi." Dừng một chút, cô săn sóc nói: "Cảnh lão sư còn ở nghỉ ngơi sao? Phương tiện chúng tôi vào ở sao? Không tiện nói......"
Cô còn chưa có nói xong, liền nghe thấy bên trong cánh cửa truyền đến một câu hỏi ý thanh lãnh : "Tiêu Tiêu, là ai?"
Trong nháy mắt, Quý Hựu Ngôn không tự chủ được mà cứng còng thân mình, tầm mắt lướt qua Diêu Tiêu, thẳng tắp mà hướng bên trong cánh cửa nhìn tới.
Diêu Tiêu thối lui thân mình một chút, quay đầu lại đáp ứng nói: "Cảnh tỷ, là Quý tỷ các nàng tới. Vừa mới em chuẩn bị trà bánh cho chị ở nhà ăn, chị ngủ đến mơ mơ màng màng ứng Quý tỷ các nàng ở phía sau cửa, lại nhốt người ta ở ngoài cửa rồi."
Quý Hựu Ngôn trông mòn con mắt mà nhìn chằm chằm trong phòng, năm ngón tay run rẩy giấu ở trong túi áo gió . Không kịp đợi người trong phòng có điều đáp lại, cô liền gấp không chờ nổi mà đi theo Diêu Tiêu thối lui thân mình tiến vào một bước.
Giây tiếp theo, tầm mắt cô thấp thỏm, rốt cuộc như nguyện mà tìm tới cái thân ảnh cô chờ mong kia rồi.
Nữ nhân cao gầy tóc dài xõa trên vai, đang bưng một cái ly sứ sáng long lanh, đứng ở lối đi nhỏ cách đó không xa, gợn sóng bất kinh mà nhìn quét người đến.
Lúc nhìn thấy Quý Hựu Ngôn, nàng phảng phất vi không thể giác mà nhíu mày một chút.
Trong lòng Quý Hựu Ngôn đau xót, vừa mới mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh thong dong, trong khoảnh khắc đều sụp đổ.
Nhưng vô luận như thế nào, cô đều luyến tiếc dời đi tầm mắt, chỉ ngơ ngẩn mà, tham lam dùng ánh mắt quyến luyến đối diện với đôi mắt lãnh tĩnh của Cảnh Tú .
Cảnh Tú nhìn cô, không nói lời nào, đôi mắt màu hổ phách có sóng nước gợn một chút, thực mau, lại biến mất vô tung.
"Quý tỷ?" Lâm Duyệt thấy Quý Hựu Ngôn thật lâu chưa động, chần chờ mà kêu một tiếng.
Quý Hựu Ngôn nghe tiếng cổ họng gian nan mà hoạt động một chút, từ trong thất thố bứt ra tới. Cô hung hăng mà cắn đầu lưỡi của mình một chút, mượn đau đớn tới làm chính mình bình tĩnh lại. Rồi sau đó, cô cúi đầu chớp đi nước mắt nơi khóe mắt, điều chỉnh ra nụ cười nhu hòa, ngẩng đầu nói với Cảnh Tú cảm khái phát ra từ nội tâm: "Đã lâu không thấy, A Tú, chúng ta...... Rốt cuộc gặp lại."
Cuối cùng là trường hợp hài hòa của người quen cũ gặp mặt .
"Xác thật đã lâu không thấy." Cảnh Tú thu hết sở hữu chuyển biến cảm xúc tâm tình của Quý Hựu Ngôn vào đáy mắt, bất động thanh sắc mà áp chế kinh ngạc đi xuống. Ngón cái của nàng nhẹ nhàng mà vuốt ve miệng ly, ý cười không đạt đáy mắt.
"Đi vào trước đi." Quý Hựu Ngôn nghiêng người lấy tư thái của chủ nhân tiếp đón Lâm Duyệt, rồi sau đó khách khí nói với nam trợ lý : "Cảm ơn cậu, nơi này không có việc gì rồi, cậu làm Chu đạo yên tâm đi."
Cảnh Tú cho Diêu Tiêu cái ánh mắt, Diêu Tiêu liền ngầm hiểu mà dẫn dắt Lâm Duyệt đi đến gian phòng an bài tốt cho Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn lễ phép mà tiễn nam trợ lý đi, ý cười gượng ép trên khóe miệng, ở cửa khép lại trong nháy mắt biến mất vô tung.
Cô không biết, thẳng đến phòng khách to như vậy chỉ còn lại có hai người các nàng, cô đưa lưng về phía Cảnh Tú nhìn không thấy, Cảnh Tú mới cắn cắn môi, phóng túng chính mình thật sâu mà nhìn cô một cái.
Chờ đến Quý Hựu Ngôn quay người lại, Cảnh Tú liền sửa sang tốt lại sở hữu cảm xúc, bưng cái ly tự nhiên mà đi tới bên bàn trà.
Nàng gom làn váy ngồi xuống, uống một ngụm trà sữa nóng, mới không chút để ý hỏi Quý Hựu Ngôn: "Không tới ôn chuyện sao?"
Quý Hựu Ngôn nhìn Cảnh Tú chăm chú, đáy mắt là ủ dột cùng nhu tình không thể che dấu. Cô khôi phục một chút ôn tồn lễ độ Cảnh Tú đã từng quen thuộc, lại chậm rãi đi đến sô pha bên cạnh Cảnh Tú ngồi xuống.
"Uống chút sao? Tiêu Tiêu vừa mới cho tôi chuẩn bị trà bánh buổi chiều." Cảnh Tú nâng bình pha lê bên cạnh lên, rót một ly trà sữa nóng ra, chuẩn bị một khối bánh kem nhỏ, đẩy đến trước mặt Quý Hựu Ngôn.
Thái độ của nàng như vậy phảng phất giữa các nàng thật sự chỉ là bạn cũ gặp lại, ngược lại làm cho Quý Hựu Ngôn càng thêm khẩn trương.
Nhìn như ôn hòa, kỳ thật xa cách, đây là tư thái phòng bị của Cảnh Tú khi đối đãi người không quen. Từ trước Quý Hựu Ngôn chỉ cảm thấy may mắn, chính mình độc hưởng sự ôn nhu của Cảnh Tú. Không ngờ có một ngày, chính mình thế nhưng cũng sẽ đối mặt nàng khó có thể tiếp cận như vậy.
Cô nhìn chăm chú vào sườn mặt trầm tĩnh của Cảnh Tú , đôi tay đặt ở trên đùi nắm chặt lại buông ra, lấy hết can đảm nói: "A Tú, em......"
"Cảnh Tú." Cảnh Tú đột nhiên quay đầu đi, giọng nói nghiêm túc mà sửa đúng.
Hô hấp của Quý Hựu Ngôn cứng lại rồi, giương miệng, đọng lại thành một cái bộ dáng buồn cười.
Ánh mắt của Cảnh Tú nặng nề mà đánh giá cô, cảm xúc trong ánh mắt, là phức tạp tối nghĩa mà Quý Hựu Ngôn phân biệt không rõ .
Sau một lúc lâu, nàng cười nhạo một tiếng, phảng phất là lầm bầm lầu bầu: "Quên đi, giữa chúng ta lại có cái chuyện cũ gì đáng giá ôn lại." Dứt lời, nàng đứng lên, thanh tuyến bình thản nói: "Phong trần mệt mỏi, lại vội vã ngủ bù, cho nên còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, tôi liền xin lỗi trước không tiếp được."
Vạn ngữ ngàn ngôn đều bị thái độ bình thản lại lạnh nhạt này của Cảnh Tú chắn ở trong cổ họng. Tuy là Quý Hựu Ngôn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý muốn phải da mặt dày, vẫn là bị nghẹn đến sắc mặt trắng bệch.
Cô nhìn theo bóng dáng của Cảnh Tú biến mất sau cửa gỗ, cúi đầu nhìn trà sữa nóng cùng bánh kem Black Forest phá lệ đen trước mặt, sờ sờ cái trán, một khuôn mặt nản lòng.
Diêu Tiêu dàn xếp Lâm Duyệt xong rồi, mang theo cửa phòng ra tới. Vừa đến phòng khách, thấy bên bàn trà chỉ còn Quý Hựu Ngôn, lại vừa nhìn biểu tình của Quý Hựu Ngôn, nàng liền suy đoán ra Quý Hựu Ngôn đại để là bị luồng khí lạnh Siberia đông lạnh qua một lần.
"Quý tỷ, chị vẫn là không thích ăn chocolate như vậy nha? Không đắng, kỳ thật ăn khá ngon, Cảnh tỷ đặc biệt thích món này đây." Rốt cuộc quen biết một hồi, Diêu Tiêu nhịn không được tốt bụng mà giúp cô ấm áp thân.
A Tú hiện tại phiền chán mình cái người bạn gái cũ cặn bã này là bình thường, Quý Hựu Ngôn an ủi chính mình.
Cô thở dài một hơi, ai oán mà liếc Diêu Tiêu một cái, nhặt lên dao nĩa nói: "A......"
Cô dừng một giây, ánh mắt ảm ảm, sửa lời nói: "Cảnh Tú trước kia không phải thích vị matcha sao? Em đừng an ủi tôi, nàng cũng có thể sợ đắng đây."
Sắc mặt của Diêu Tiêu trầm xuống, ý có điều chỉ nói: "Chị đều nói là trước đây, Cảnh tỷ mấy năm nay......"
Lời nàng nói đến bên miệng, lại cảm thấy chính mình đi quá giới hạn, liền nói sang chuyện khác : "Bỏ đi, không có gì, tôi đi trước tìm Cảnh tỷ."
Quý Hựu Ngôn nghe một câu "Chị đều nói là trước đây" kia, nỗi lòng vừa mới hoãn lại đây, lại bắt đầu cuồn cuộn phập phồng.
Đúng vậy, đều đã cảnh đời đổi dời. Kỳ thật chính mình như bây giờ một bên tình nguyện nghĩ muốn nối lại tình xưa, có tính là vô lại dây dưa không ngớt hay không.
Ánh mắt của Quý Hựu Ngôn càng thêm ảm đạm, máy móc mà cắt một khối bánh kem nhỏ, từng miếng từng miếng, nhai kỹ nuốt chậm.
Chính là, trước lễ tang, Cảnh Tú ở bên cạnh quan tài của cô khóc đã lâu đã lâu a, khóc đến một cái người chết như cô tâm đều đau. Chỉ là mộng sao?
Bánh kem cay đắng, phảng phất từ đầu lưỡi, một đường lan tràn đến nội tâm......
Một miếng cuối cùng, liền là cùng với trà sữa ngọt ngào, Quý Hựu Ngôn vẫn là bị đắng đến cái mũi chua xót.
________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Tú nhướng mày: Ăn ngon sao?
Quý Hựu Ngôn chân chó: Ăn rất ngon! Ngọt!
Diêu Tiêu khinh thường: Vừa rồi biểu tình của chị cũng không phải là như vậy......
Quý Hựu Ngôn cao thâm khó đoán: Cô cái độc thân cẩu không hiểu.
(づ ̄3 ̄)づ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro