1. Khách lạ từ trời xuống

Đại học S.A.M.7 là trường đại học khoa học và công nghệ đứng đầu cả nước, cũng là nơi Mã Hưu bắt đầu hành trình theo đuổi giấc mơ của mình.

Đương nhiên, Mã Hưu không hề có ý định nghiêm túc trở thành một nhà khoa học, cô có thể chen chân vào S.A.M.7 hoàn toàn là nhờ thân phận thí sinh năng khiếu nghệ thuật. Hiện tại, cô đang theo học ngành mỹ thuật chuyên về minh họa.

Vậy giấc mơ của Mã Hưu là gì? Cô thường cảm thấy nó còn xa vời và không thể với tới hơn cả việc trở thành nhà khoa học nữa...

Trong phòng họp lớn của khoa nghệ thuật đang chiếu buổi nói chuyện động viên đầu năm mới. Từng đám đông nghìn nghịt những "đầu đen", chẳng mấy ai thực sự hướng mắt về màn hình. Cái viễn cảnh tươi đẹp mà video kia phác họa chẳng liên quan gì đến họ. Thế giới vuông vắn chỉ một tấc mang tên điện thoại di động mới là thiên đường của những sinh viên này.

Chỉ có một số ít sinh viên ngồi ở hàng ghế đầu chăm chú lắng nghe, giống như trong lớp học, hàng ghế đầu vĩnh viễn là nơi hội tụ của những học bá.

Mã Hưu rõ ràng không phải là học bá, nhưng lại là người chăm chú nhất trong số đó. Cô phân tích từng câu từng chữ trong bài phát biểu vừa xấu vừa dài của thầy hiệu trưởng.

"Ừm... còn hai phút nữa là kết thúc rồi." Mã Hưu lẩm bẩm tự nói.

Vì tâm trạng nôn nóng muốn được nhìn thấy nữ thần, khả năng chịu đựng sự "lải nhải" của ông lão rắc rối này của cô cũng tăng lên không ít.

Không sai, sau khi thầy hiệu trưởng nói chuyện xong sẽ là bài phát biểu của đại diện sinh viên, tài nữ khoa toán Mâu Chi Thanh. Mã Hưu đã sớm thông qua nhiều con đường để có được trình tự lên sân khấu và cả bản thảo bài diễn thuyết.

Cuối cùng, Mâu Chi Thanh mới là mục tiêu cứu rỗi ánh mắt của Mã Hưu.

"Lão Mã, tuy rằng không muốn đả kích tính tích cực của người. Nhưng mười năm sau mẹ hình như... Ai... Con cũng không biết nên nói thế nào, mẹ gả cho mommy là bởi vì cảm động đi, không phải bởi vì tình yêu."

Đoạn ma chú này lại hiện lên trong đầu. Mã Hưu hung hăng lắc lắc đầu: Đều do cái vị khách không mời mà đến ngày hôm qua! Mình nhất định phải kiên định tín niệm của mình! Chiếu theo lời của "kẻ kia", kết quả ít nhất là tốt đẹp phải không? Còn về tình yêu, những ví dụ về "cưới trước yêu sau" nhiều không kể xiết, chỉ cần cố gắng thêm một chút, nữ thần nhất định sẽ yêu mình trong tương lai!

Có thể... Nhưng cái "tương lai" này rốt cuộc có thời hạn là bao lâu đây? Cái nha đầu kia hình như nói con bé đến từ năm 2049... Nói như vậy, khi đó mình và nữ thần chẳng phải đã gần nửa trăm tuổi rồi sao???

Mã Hưu thầm rơi lệ trong lòng, hơn nửa đời người trôi qua, vì sao ngọn lửa tình yêu giữa cô và nữ thần lại chậm chạp đến thế?

"bộp bộp bộp!" Tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong hội trường phụ, khoa nghệ thuật, đối với vị hiệu trưởng vừa kết thúc bài diễn thuyết ở hội trường chính giống như là tiếng xua đuổi nồng nhiệt nhất.

"Tiếp theo là Mâu học tỷ đấy, phần này mới đáng mong đợi nhất."

"Đúng vậy đúng vậy, không ở những trường hợp như thế này, muốn nhìn thấy nàng thật sự rất khó trông cậy vào."

Trong đám đông rộ lên những tiếng bàn tán xì xào.

Tín hiệu phát sóng trực tiếp tuy rằng không thể nói là rõ ràng và mượt mà, nhưng chỉ cần Mâu Chi Thanh vừa xuất hiện là như thể tự động mang theo bộ lọc, đường nét khuôn mặt mềm mại kết hợp với ánh mắt lạnh lùng trưởng thành, Mã Hưu không khỏi cảm thán sự ưu ái mà ông trời dành cho Mâu nữ thần. Vẻ ngoài tiên khí lại ngự tỷ của nàng đối với Mã Hưu mà nói, là sự dụ hoặc trần trụi nhất.

Ha? Đương nhiên không phải là sự dụ hoặc theo kiểu kia đâu nhé! Mã Hưu nhỏ giọng biện giải trong lòng. Mã Hưu chỉ là thường xuyên đắm chìm trong thế giới giả tưởng về loli và ngự tỷ, không ngờ thế giới thực lại có một sự tồn tại hồn nhiên thiên thành đến thế.

Tuy rằng đã đọc làu làu bản thảo bài diễn thuyết của Mâu nữ thần, nhưng Mã Hưu vẫn dán chặt mắt vào màn hình, cố gắng bắt lấy dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất.

Giọng nói của nữ thần như dòng suối trong vắt chảy qua tai, lạnh lẽo nhưng thoải mái. Nữ thần khi thì cau mày suy tư, khi thì nở nụ cười rạng rỡ, nhất cử nhất động đều nắm lấy thần trí của Mã Hưu. Từ thời khắc mấy năm trước Mâu Chi Thanh đến gần trái tim cô, Mã Hưu đã biết mình xong đời rồi, trong lòng cô không còn chỗ cho bất kỳ ai khác nữa.

Đáng tiếc thời gian trôi đi là định luật vĩnh hằng, nữ thần kết thúc bài phát biểu một cách dứt khoát, nhưng Mã Hưu vẫn còn đắm chìm trong đó, dường như đã trải qua mấy kiếp.

"Ngao!" Mã Hưu ôm lấy đầu. Cô bỗng nhiên nhớ tới trang web trường sẽ có bản ghi lại buổi nói chuyện động viên đầu năm mới, về sau còn có thể lấy ra "liếm" đến cả trăm tám chục lần. Tâm trạng tức khắc lại hưng phấn lên.

Ngay lúc Mã Hưu đang vội vàng đăng nhập trang web trường, điện thoại hiện lên số điện thoại bàn trong nhà. Mã Hưu từ cấp ba đến nay vẫn luôn sống một mình, vậy thì cuộc điện thoại này chỉ có thể là...

"Lão Mã, chừng nào mommy về nhà? ngày hôm qua mommy không phải đáp ứng 'tiêu hóa' một chút rồi sẽ về nói chuyện đàng hoàng sao?"

Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại đầy vẻ oán giận, là cái kẻ tự xưng là con gái cô ngày hôm qua.

Nói đi thì cũng phải nói lại, giọng nói của đối phương quả thực có vài phần tương tự với giọng của cô, bạn học thường hình dung giọng cô là kiểu mềm mại của người miền Nam. Nhưng...nhưng cái chiều cao kia là chuyện gì thế?? Cô 1m72, nữ thần 1m68, sao có thể sinh ra một cô nhóc loli lùn tịt thế kia?? Hệ thống sinh sản tương lai "cùi" vậy sao??

"Người đâu? Sao không nói lời nào?" Tiểu loli rõ ràng mất kiên nhẫn, phía sau điện thoại còn có tiếng ồn ào kỳ quái, cũng không biết con bé đang làm gì.

Mã Hưu phục hồi tinh thần lại, dùng tay che miệng điện thoại nhỏ giọng nói: "Đang mở họp, ta đi ra ngoài nói chuyện với con."

Hành lang bởi vì không có hệ thống sưởi, Mã Hưu chỉ mặc áo sơ mi và áo len mỏng, vừa bước ra ngoài liền rùng mình một cái. Cô run run nói: "Đang xem mẹ của con biểu diễn đó, con ngoan ngoãn, ta lập tức trở về liền."

"Mẹ vốn lạnh lùng như vậy mà lại chịu biểu diễn sao? hát hò hay nhảy múa sao?" Tiểu loli không hề biết nội tình, nghi ngờ hỏi. Bỗng nhiên, nàng như nhớ ra gì đó, giọng điệu trở nên bất mãn: "À, không đúng! Vừa rồi mommy nói chuyện với con kiểu gì thế? Như thể đang dỗ trẻ con vậy, mommy quên mất bây giờ ai mới là 'tiểu thí hài' à? Con muốn ăn kem! Thế nhé, cúp máy đây."

"Uy uy? Uy?" Mã Hưu bực bội mà lay lay tóc. Cái nha đầu này, ngày mùa đông lạnh lẽo thế này tự nhiên muốn ăn kem, quá phá hư thân thể mà!

Mã Hưu không tự giác mà đã nhập vai làm phụ huynh, hơn nữa chỉ đúng có một ngày... Tình mẫu tử thật là thuộc tính tiềm ẩn của rất nhiều cô gái.

...

"Nữ nhi nô" mới nổi tuy rằng ngoài miệng nói không được, không tốt, nhưng vẫn tự mình trải nghiệm mà ôm hai hộp kem về nhà.

Mã Hưu thuê trọ ở tầng cao nhất của khu dân cư cũ, xung quanh không có trung tâm thương mại hay trường học. Nguyên nhân đương nhiên là không cần nói cũng biết, tiện thế nào thì tiện thế đó thôi.

Cô thở hổn hển xách kem lên lầu sáu. May mắn hiện tại thời tiết rét lạnh, dọc đường kem đông cứng lại, không có dấu hiệu tan chảy.

Lần đầu tiên, Mã Hưu có cảm giác pha gõ cửa nhà mình. Từ trước đến nay vẫn luôn lẻ loi một mình, không phải không cô đơn, chỉ là không dám để sự cô đơn đó tồn tại.

"Thịch thịch thịch!" Mã Hưu nhón chân mong chờ.

Nhưng trong cửa ngoài cửa đều không có bất kỳ động tĩnh nào.

Trước khi gõ cửa lần nữa, Mã Hưu nhanh trí lựa chọn ghé sát vào cạnh cửa, bên trong mơ hồ truyền đến âm nhạc quen thuộc. Này không phải là nhạc nền galgame mà cô thích nhất sao?

Cái nha đầu "phiến tử" này, cái tốt không học, cái hư lại học nhanh như quỷ! Mã Hưu tức muốn hộc máu mà móc chìa khóa xông vào nhà.

Nhìn vào, thật đúng là! Tiểu loli trốn trong phòng Mã Hưu, dùng xbox chơi 《 Tử trạch manh muội 》, cái bản sưu tầm hậu cung galgame này.

"A, Lão Mã về rồi." Tiểu loli cảm giác được có người đến gần, nhưng tâm trí vẫn dán vào trò chơi, không phân ra được nửa điểm chú ý nào cho Mã Hưu.

"Mâu Duyệt!" Giọng Mã Hưu lộ ra sự nghiêm túc chưa từng có, át cả giọng lồng tiếng "kệch cỡm" của seiyuu trên TV.

Cảm thấy sự giận dữ không đúng lúc, tiểu loli không tình nguyện mà bẹp bẹp miệng, chớp đôi mắt to đầy vẻ nghi hoặc nhìn Mã Hưu.

"Con rốt cuộc có phải là con gái của ta và nữ thần không? Con sao có thể chơi game hoang phí cả ngày như thế? Trong nhà có rất nhiều sách toán học, con hẳn là phải đọc nhiều những thứ đó mới đúng!" Mã Hưu nói, giọng điệu như hận sắt không thành thép.

Tiểu loli bị đoạn giáo huấn "không hề tự mình hiểu lấy" này chọc cười: "Chuyện tới nước này rồi, mommy chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra ai có gen mạnh hơn sao? Trong nhà có rất nhiều sách toán học, nhưng chính mommy đã xem qua chưa? Hoặc là nói..."

Tiểu loli nhếch khóe môi, "đâm dao" thêm một nhát: "Hoặc là nói, mommy có thể xem hiểu không?"

"Bang ——" Mã Hưu nghe rõ tiếng trái tim mình nát tươm. Cái miệng của "thân khuê nữ" này, đúng là cái búa tạ!

"Cho nên con nói sao, mẹ và mommy là hai người của hai thế giới. Sở thích của hai người ngay cả một chút trùng hợp cũng không có đâu. Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược thế này, hai người có thể sinh ra một "kết hợp thể" ưu tú như con, hai người hẳn là phải cười trộm mới đúng sao?" Trọng điểm của tiểu loli hiển nhiên là câu sau.

"A... Ta thật sự kém như vậy sao... Cho nên con du hành thời gian trở về, không phải vì tác hợp ta và nữ thần, mà là...mà là vì chia rẽ một đôi 'oán ngẫu' sao?" Mã Hưu rơi vào vực sâu cảm xúc, kỳ thật vốn dĩ cô cũng không ôm hy vọng gì nhiều...

Mâu Duyệt có chút băn khoăn. Trong quãng đời mười chín năm ngắn ngủi của Mâu Duyệt, Mã Hưu và Mâu Chi Thanh tuy rằng không phải là sự tồn tại kiểu "thần tiên quyến lữ", nhưng các nàng đã phát huy sự "tôn trọng lẫn nhau như khách" đến cực hạn.

"Tôn trọng lẫn nhau như khách" đặt vào hiện tại để hình dung một đoạn tình cảm tuyệt đối không tính là lời khen ngợi, nhưng Mâu Duyệt từng nghe qua một câu: Cảnh giới cao nhất của tình yêu là sự kính sợ. Trân trọng lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau, trên đường đời vĩnh viễn có một người bạn đồng hành kiên định, nếu... Nếu mẹ trong lòng không có người kia thì sẽ lại hoàn mỹ không gì sánh bằng.

"Lúc này con không phải nên an ủi ta một chút sao?" Mã Hưu trộm liếc Mâu Duyệt một cái.

Mới vừa rồi còn chìm đắm trong suy nghĩ về quá khứ hoặc tương lai, Mâu Duyệt lúc này mới phản ứng lại: "Khụ khụ, Lão Mã, người đừng tự coi nhẹ mình nha. Kỳ thật tương lai mommy thật sự rất lợi hại. Có thể thấy được văn hóa thế giới giả tưởng ở thời đại này không thế nào hưng thịnh, đó là bởi vì mommy còn chưa 'ngang trời xuất thế'."

"A? Có ý tứ gì?"

"Tương lai mommy là nhân vật sáng chói nhất giới truyện tranh, nói là thịnh hành cả nước cũng tuyệt không khoa trương. Sau này mommy thành lập 'vương quốc' manga anime của chính mình. Hiện tại ở trong cái phòng 'đồ cổ' này mommy nhất định không thể tưởng tượng được đâu, tương lai cả nhà mommy đều là ở biệt thự cao cấp, đi siêu xe, hưởng thụ dịch vụ trí tuệ nhân tạo hoàn hảo nhất nha!"

"Không phải đâu?" Mã Hưu véo chính mình cánh tay, "Ngao! Đau đau đau! Ta thật sự không phải lâm vào ảo tưởng sao? Con gái với 'vương quốc' gì đó, nhất định là đang nằm mơ!"

"Lão Mã, người đừng ngược đãi thân thể của mình. Mommy không phải vào cửa trước đã quyết định tin rồi sao? Đây đều là sự thật, 'vương quốc' là tu từ thủ pháp, chính là nói tương lai mommy có kinh doanh công ty của chính mình." Mâu Duyệt rốt cuộc vẫn là đau lòng "lão mẹ", nhẹ nhàng xoa cánh tay cho cô.

"Chính là trừ bỏ con gái, diễn biến phía sau cũng thật không thể tưởng tượng a..." Mã Hưu lẩm bẩm nói, "Ta thành đại phú ông??? Đúng rồi đúng rồi, thế nữ thần đâu? Nữ thần cũng nhất định thành danh dương hải ngoại là nhà toán học linh tinh đi?"

"Ừ..." Sắc mặt Mâu Duyệt trở nên hơi cổ quái, "Về cái này thì... Mẹ vẫn luôn đảm đương vai trò toàn chức thái thái thôi..."

*toàn chức thái thái: nôm na là làm vợ toàn thời gian đi.

"Toàn chức thái thái???" Mã Hưu vuốt vuốt tóc, thuận tiện chỉnh lại suy nghĩ, "Con là nói, mẹ của con từ bỏ lý tưởng của chính mình, làm 'toàn chức thái thái' cho ta?"

"Lão Mã, nhìn vẻ mặt của người kìa, chuyện này nói thế nào cũng không thể là vì mommy, mà là vì con, vì cái gia đình của chúng ta. Bởi vì sự việc xảy ra trước khi con sinh ra, cho nên con cũng không rõ lắm. Mẹ hình như là bị đả kích trong giới học thuật, hơn nữa còn có các loại nhân tố khác nữa. Tóm lại, khoảng thời gian đó mẹ cảm xúc không tốt, mommy 'sấn hư mà nhập' (thừa lúc người ta yếu lòng mà chen vào), đây là tiền căn hậu quả cho việc hai người kết hôn..." Mâu Duyệt đem tất cả những gì mình biết đổ sạch ra.

"Sấn hư mà nhập..." Mã Hưu miễn cưỡng kéo khóe miệng, trong cảm nhận của con gái, rốt cuộc mình là cái hình tượng gì a...

"Lão Mã, người yên tâm. Lần này có con giúp mommy theo đuổi mẹ, tình huống nhất định sẽ hoàn toàn khác biệt." Mâu Duyệt vỗ ngực bảo đảm.

"Cái sự 'hoàn toàn khác biệt' này không phải là ta căn bản cưới không được mẹ của con đi?" Mã Hưu trong lòng loạn nhảy.

"Mommy đang nói bậy bạ gì đó? Nếu hai người không thể kết hôn sinh con, thế thì con lại từ đâu mà đến? Điều này sẽ gây ra nghịch lý thời gian, con còn chưa 'phát rồ' đến mức đó đâu!" Mâu Duyệt nói, giọng đầy vẻ vô nghĩa.

"Nhưng là,...nhưng là cho dù con không du hành trở về, ta và mẹ của con cũng sẽ kết hôn sinh ra con, đối với kết quả cuối cùng cũng không có ảnh hưởng a. Chẳng lẽ con đặc biệt trở về để 'chữa trị' tình cảm của chúng ta?" Nghĩ đến đây, Mã Hưu tức khắc nước mắt lưng tròng, cảm động đến không kiềm chế được.

Mặc dù rất muốn "phun tào" rằng tiền đề của hai chữ "chữa trị" là Mã Hưu và Mâu Chi Thanh từng có tình cảm với nhau, nhưng Mâu Duyệt cũng không đến nỗi mù quáng hoàn toàn. Con bé thẳng thắn thừa nhận một phần sự thật: "Con thật lòng muốn giúp mommy 'bày mưu tính kế'. Tất nhiên, mục đích cuối cùng của con không phải là để mommy 'cưa đổ mỹ nhân', nhưng dù sao thì quá trình này vẫn là điều không thể thiếu được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro