6. Ép khô ví tiền Lão Mã
"Để con xem nào..." Mâu Duyệt tập trung nhìn màn hình. "Tuy rằng có rất nhiều từ chuyên ngành, nhưng con nghĩ con hẳn là xem hiểu được hơn phân nửa đấy."
"Ơ? Ba mươi năm sau vẫn còn học tiếng Anh à?" Mã Hưu nghi hoặc hỏi.
"Hả? Mommy hỏi gì kỳ vậy? Tiếng Anh vĩnh viễn là ngôn ngữ thông dụng của thế giới mà, ít nhất vài thế kỷ tới cũng sẽ không thay đổi đâu." Mâu Duyệt "oán trách" nói.
"Ta cứ tưởng tương lai lại xảy ra chiến tranh thế giới gì đó, mỗi nước đều bế quan tỏa cảng hết rồi chứ, ha ha ha..." Mã Hưu cười gượng vì cái suy nghĩ kỳ quặc của mình.
"Con xem mommy chơi nhiều game 'anh hùng tận thế' quá rồi đấy???"
Mã Hưu bĩu môi, lẩm bẩm.
"Đừng có ngây ra thế chứ, mau tải mấy bài báo này đi." Mâu Duyệt đẩy đẩy Mã Hưu.
"Ơ? À..." Mã Hưu đặt tay lại lên chuột, nhưng cô chợt nhận ra một sự thật cực kỳ đáng sợ.
"Aaaaa...!" Cô ôm đầu, nửa người trên gục xuống bàn phím.
"Lão Mã, làm sao vậy?!" Mâu Duyệt giật mình, lập tức lo lắng cho Lão Mã.
Không muốn khuê nữ lo lắng, Mã Hưu run rẩy cắn môi ngẩng đầu: "Trang này tải luận văn mắc lắm con ơi... Một trang tận 5 hào lận! Nhiều bài thế này chẳng phải ép khô kim khố của ta sao???"
"Chỉ...chỉ có vậy thôi à..." Mâu Duyệt lau mồ hôi lạnh vừa túa ra. Giá trị tiền tệ vài chục năm sau chắc chắn khác biệt so với bây giờ, nên con bé thật sự không có khái niệm chính xác về "5 hào một trang" là nhiều hay ít.
"Ừm, hóa ra không phải tiền của con bé, nên con bé chẳng xót." Mã Hưu không kiềm chế được ác niệm, lẩm bẩm một câu.
"Đừng có bày cái mặt đưa đám ra thế. Dù sao sau này mommy sẽ kiếm rất nhiều tiền, kiếm không hết, dùng không cạn luôn ấy. Bây giờ mommy dùng hết một hai trăm tệ, chỉ là muối bỏ biển trong cái kho báu khổng lồ sau này thôi."
Công nhận, "hiểu mẹ không ai bằng con gái". Cách an ủi này của Mâu Duyệt cực kỳ hiệu quả với Mã Hưu. Cô hết xoắn xuýt ngay lập tức, móc điện thoại ra mở Alipay chuẩn bị "quét quét quét".
"À mà này, tiền của mommy còn đủ không? Hôm nay không phải còn định gọi người đến vệ sinh điều hòa nữa sao?" Nói thật lòng, Mâu Duyệt từ nhỏ sống sung sướng, rốt cuộc vẫn không tự tin lắm vào khả năng chịu lạnh của bản thân. Ngoài miệng thì muốn thông cảm cho Lão Mã, nhưng cơ thể thì lại cực kỳ thành thật.
"À đúng rồi, đúng rồi, ta đồng ý rồi." Mã Hưu mở Alipay, xem số dư rồi vô thưởng vô phạt nói, "Tạm thời thì vẫn đủ dùng đi..."
Mâu Duyệt đỡ trán. Quả nhiên mình đã trở thành gánh nặng của Lão Mã rồi... Đây không phải ý định ban đầu của Mâu Duyệt.
Tuy rằng có nỗi băn khoăn không thể lộ diện, nhưng đối với một cô thiên kim tiểu thư tuổi này như Mâu Duyệt thì quả thực không có kỹ năng giúp đỡ chi tiêu gia đình nào.
Mâu Duyệt cố nén ý nghĩ trong lòng. Con bé chọc chọc máy tính của Mã Hưu hỏi: "Lão Mã, năm 2020 có công việc nào có thể làm qua internet không ạ?"
Mã Hưu đang bận tải luận văn, không ngẩng đầu lên đáp: "Nhiều lắm con ơi, ta đang nhận đơn vẽ online đây. Con hỏi cái này làm gì?"
Mâu Duyệt lắc đầu: "Vẽ thì con không làm được rồi. Thế mommy nói thử xem nào... Ừm... có cái nào phù hợp với con không?"
"Con à?" Mã Hưu quay hẳn người về phía Mâu Duyệt, một tay gác lên lưng ghế nói: "Sao tự nhiên lại có ý nghĩ này vậy? Con yên tâm đi, ta có thể kiếm tiền mà, chỉ là năm trước lượng đơn hàng hơi ít một chút thôi."
"Ôi dào, mommy đừng có tự mình đa tình thế chứ!" Mâu Duyệt khoanh tay, ngồi hờ lên bàn máy tính: "Con đâu phải muốn giúp mommy đâu. Con chỉ là thật sự rất rảnh thôi mà, đâu thể nào ngày nào cũng ru rú trong nhà cày 《 Tử trạch manh muội 》 được!"
"Ta ở đây còn có 《 Bé cưng dạo chơi ngoại ô 》 với 《 Trải nghiệm cực hạn Loli xinh đẹp 》 nữa này." Ý là Mâu Duyệt có thể đổi game khác mà chơi.
"Uy uy! Trong đầu mommy toàn là suy nghĩ bậy bạ sao đấy!" Mâu Duyệt nghe thấy tên hai cái game kia liền cảm thấy rùng mình.
Tuy rằng 《 Tử trạch manh muội 》 về khoản này cũng một chín một mười.
"Được rồi, nói chuyện đàng hoàng chút nào..." Mã Hưu gãi cằm.
"Kiếm tiền nhanh nhất trên mạng chắc là làm streamer nhỉ. Bất quá, tuy rằng con có điều kiện bẩm sinh để làm cái này, nhưng ta tuyệt đối không cho phép con gái của ta đi làm đâu nhé! Ta hơi bảo thủ một chút..."
"Streamer à? Cái này con biết... Thời đại của con cũng có mà. Loại này không được đâu. Tốt nhất là loại không cần lộ mặt hay phát ra tiếng ấy." Mâu Duyệt lo ngại nếu tùy tiện tiếp xúc người khác, con bé có thể làm thay đổi hướng đi của các nhánh thời gian khác.
"Ừm... Làm đồ thủ công thì sao? Trên mạng chắc sẽ có những việc như làm búp bê vải, xâu hạt làm vòng tay nhỉ." Mã Hưu đề nghị.
"Nghe có vẻ được đấy! Con có thể vừa xem TV vừa làm đồ thủ công! Vậy mommy giúp con tìm xem công việc kiểu này ở đâu trên mạng được không ạ?" Mâu Duyệt tìm thấy mục tiêu, lập tức tràn đầy nhiệt huyết.
Mã Hưu cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhíu mày lại. Cô cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mâu Duyệt nói: "Không được không được, vừa nãy ta thất sách rồi! Khuê nữ tay ngọc của ta sao có thể làm mấy việc này được?! Hơn nữa làm đồ thủ công không chỉ hại tay mà còn hại mắt nữa. Con ở nhà giúp ta dịch luận văn của mẹ con đi. Đừng có nghịch mấy thứ linh tinh kia, làm bị thương đau lòng vẫn là ta thôi."
"Uy, mommy..." Mâu Duyệt lặng lẽ thở dài.
"Tuy rằng con không thấy mấy việc này hại tay với mắt, nhưng dù thật sự bị thương cũng không sao cả. Con không phải nói với mommy rồi sao? Con đến đây là để sửa đổi dòng thời gian của mommy và mẹ. Sau khi mommy và mẹ kết hôn sinh ra con, cái 'con của năm 2049' quay về năm 2020 sẽ không còn tồn tại nữa. Cho nên con gái tương lai của mommy là khỏe mạnh, sẽ không để lại bất kỳ vết thương nào."
Nghe xong, Mã Hưu lại hiếm hoi 'xụ mặt', tỏ ra vẻ bướng bỉnh: "Đừng nói mấy lời như vậy. Dù là 'đứa trẻ sơ sinh' tương lai hay cái 'con mười chín tuổi' đang ở trước mặt ta đây, đều là con gái của ta, bảo bối của ta. Không có gì là nặng hay không nặng cả. Ta ở bất kỳ giai đoạn nào trong cuộc đời con, đều không hy vọng con phải chịu tổn thương."
Mâu Duyệt ngây người. Đây là lần đầu tiên con bé cảm thấy bóng dáng Mã Hưu của 29 năm sau và Mã Hưu hiện tại trùng khớp đến thế. Trong xương cốt của cô, khắc sâu cái sự mềm mại bá đạo độc nhất vô nhị này.
Mâu Duyệt kích động nhào vào lòng Mã Hưu. Vì sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, dù Mã Hưu đang ngồi, Mâu Duyệt cũng vừa vặn có thể vùi mặt vào hõm vai cô.
Giống như Lão Mã đã nói vậy... Con cũng sẽ trân trọng mỗi giai đoạn của mommy. Mâu Duyệt khẽ mấp máy môi không thành tiếng bên tai Mã Hưu.
...
Chớp mắt, Tết Nguyên Đán đang đến gần.
Đón kỳ nghỉ đông, Mã Hưu có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn để nghiên cứu luận văn của nữ thần. Nhưng đi kèm với đó là chuyện đau đầu: trong nhà chỉ có một cái máy tính.
Mã Hưu vì túng quẫn nên chưa trang bị điện thoại cho Mâu Duyệt. Ban đầu, khi cô đi học ban ngày, Mâu Duyệt có thể dùng máy tính của cô để dịch luận văn hay lướt web. Chờ cô về nhà, cô dùng máy tính làm việc, Mâu Duyệt thì chơi máy game giết thời gian buổi tối.
Cái sắp xếp thời gian vốn hoàn hảo không tì vết này, khi cô được nghỉ đông lại hoàn toàn đổ vỡ. Mã Hưu không muốn ủy khuất con gái, nhưng công việc của cô lại thực sự cần dùng máy tính.
Xem ra chỉ có thể nỗ lực tích cóp tiền hơn nữa. Mã Hưu làm việc ngày đêm, hận không thể bẻ vụn từng phút ra mà dùng.
Mâu Duyệt nhìn thấy, lòng rất hụt hẫng. Nghỉ đông đối với học sinh lứa tuổi nào cũng nên là cơ hội tốt để thả bay tự do, vậy mà Lão Mã lại bị buộc ở nhà cả ngày vùi đầu vào công việc.
Hơn nữa, 30 Tết sắp đến rồi, Lão Mã vẫn không có ý định về nhà ăn Tết sao? Mã Hưu không những không nhắc đến chuyện này với con gái, mà cũng không thấy dấu hiệu thu dọn hành lý. Nói như vậy, Lão Mã định ở lại đây ăn Tết cùng mình sao?
"Ăn nhiều cá vào, sẽ thông minh lên đấy." Trên bàn cơm, Mã Hưu thấy Mâu Duyệt chọc chọc hạt cơm trông mất tập trung, hơi lo lắng. Cô chủ động gắp một miếng cá vào chén con gái.
"Ừm, cảm ơn Lão Mã." Mâu Duyệt cúi đầu, lùa cả thịt cá lẫn cơm ăn mấy miếng liền.
Cái nha đầu này thật là không đúng lắm! Theo phong cách thường ngày của con bé, lúc này phải phun tào kiểu "Con thấy mommy mới cần bổ sung não ấy" mới đúng. Hôm nay khác thường quá đi.
"Sao thế con? Có chuyện gì ngay cả ta cũng không thể nói sao?" Mã Hưu cảm thấy thay vì đoán mò, chi bằng hỏi thẳng cho nhanh.
Mâu Duyệt nhai nhai vài cái, nuốt miếng đồ ăn xuống rồi hỏi: "Lão Mã, năm nay người không về nhà ăn Tết sao?"
"Hả, chỉ có vậy thôi à? Ta không về. Hai ta ăn Tết cùng nhau không phải cũng vui vẻ sao?" Chỉ cần khuê nữ không sao, Mã Hưu liền yên tâm.
"Nhưng mà ông bà nội sẽ không nhớ..." Mâu Duyệt nói đến nửa chừng liền im bặt. Con bé bỗng lóe lên một ý nghĩ: đúng vậy!
Từ khi Mâu Duyệt ra đời, trong nhận thức của con bé, gia đình ba người các nàng là một đơn nguyên gia đình độc lập. Con bé không hề qua lại với ông bà nội hay ông ngoại nào cả. Trong ký ức chỉ có bà ngoại cứ cách một hoặc hai năm lại đến nhà thăm mẹ.
Về nhà đoàn viên ngày Tết Âm Lịch trong xã hội Trung Quốc là một hình thái ý thức ăn sâu bám rễ, cho nên dù đến năm 2049 truyền thống này vẫn tiếp diễn.
Khi còn nhỏ, Mâu Duyệt từng thấy kỳ lạ vì sao Lão Mã và mẹ không đưa cô bé đến thăm họ hàng hai bên. Nhưng theo thời gian, thói quen thành tự nhiên, Mâu Duyệt cũng không còn bận tâm nữa.
"Sẽ không nhớ ta đâu." Mã Hưu bình tĩnh đáp. Dù Mâu Duyệt không nói hết câu, nhưng Mã Hưu hiểu ý con gái. "Hơn nữa, thời đại này thông tin liên lạc cũng tiện lắm. Dù không gặp mặt được, cũng có thể gọi video nói chuyện."
Mâu Duyệt vừa rồi đoán nguyên nhân vì sao không qua lại với nhà nội ngoại: đơn giản là ông bà hai bên đã qua đời, hoặc là quan hệ không tốt. Hiện tại xem ra, hẳn là nguyên nhân sau.
"Ồooo... Ta biết rồi nhé!"
Mã Hưu kéo dài giọng vẻ biết hết: "Con hao hết tâm tư định đuổi ta đi đúng không? Để độc chiếm cái tiểu phòng của ta chứ gì!"
"Không có đâu, con chỉ tò mò hỏi một chút thôi mà," Mâu Duyệt dùng đũa moi con mắt cá ra, gắp vào chén Mã Hưu. "Lão Mã vẽ vất vả, mau bổ sung mắt đi."
"Ta không thích..." Dưới ánh mắt lườm toé lửa của Mâu Duyệt, Mã Hưu tủi thân gắp mắt cá cũng đang lườm lại, cô bỏ vào miệng nhai nhai.
"Phốc ——" Mâu Duyệt cuối cùng cũng không nhịn được, bị Lão Mã chọc cười.
Ai... Loli gì đó, trong game chẳng phải đều ngây thơ đáng yêu dễ bắt nạt sao?! Sao ra đời thật lại "bạch thiết hắc" (ngoài trắng trong đen, ngây thơ giả tạo) thế này! Cái tiểu nhân trong lòng Mã Hưu đấm ngực dậm chân.
Giúp Lão Mã dọn dẹp bát đĩa, Mâu Duyệt cảm thấy nhạt nhẽo, khó chịu, không thể cứ ăn cơm hộp mãi thế này được. Nếu Lão Mã không có thời gian làm, hay là mình thử học nấu xem sao nhỉ? Trước kia thấy "Lão Mã tuổi già" nấu ăn thuần thục dễ dàng, chắc không khó lắm đâu...
Mâu Duyệt cũng không biết rằng trong tương lai, Mâu Chi Thanh cũng có tâm thái xem thường việc nấu ăn giống như vậy. Tất nhiên, cuối cùng nữ thần Mâu Chi Thanh đã phải chịu "tác dụng lực ngược", bị chính những bữa cơm mình nấu dội thẳng sự khinh thường trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro