Chương 111 Thứ 2, ngày 1 tháng 2
Ngay khi bắt đầu trận đấu, hai đội nhanh chóng sắp xếp đội hình của mình.
E408 áp dụng an toàn 211 với hai người khoa công đứng phía trước, Nghiêm Húc ở giữa và Mật Trà đứng ở tuyến cuối.
Sau một vài giây ngâm xướng, một tia sáng trắng liền chiếu vào sau lưng Nghiêm Húc.
[50% Đơn thể tăng phúc] mở —
Tia pháp quang đầu tiên từ Mật Trà khởi xướng.
Toàn bộ đội hình E408 chặt chẽ như một khối tam giác ngược, trong khi đội hình của E407 bên kia lại phân tán như một cánh cửa mở rộng.
Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan đứng ở hàng đầu, một người trái và một người phải, cách nhau ở hai điểm tỉ lệ vàng.
Phía sau một bậc chính là Lục Uyên, đứng ở giữa hai người.
Mặt sau cùng chính là Tần Trăn, đứng ở góc tây bắc của lôi đài.
Thành thật mà nói, phối trí của hai đội đều không hoàn thiện. E407 thiếu hỗ trợ và một người chuyên phòng thủ, mà E408 lại thiếu loại hình nhanh nhẹn và xạ thủ viễn trình.
Nếu hai đội ngũ có thể kết hợp thì sẽ vô cùng hoàn hảo.
Nhưng không hoàn hảo không phải là chuyện xấu, chính sự không hoàn hảo này mới tạo nên sự chú trọng của cả hai bên trong việc thu thập thông tin tình báo và nghiên cứu về chiến thuật.
[ "Ưu điểm của E407 là tốc độ, còn khuyết điểm chính là sức bền." Sau khi thu thập số liệu thống kê, 408 đã tổ chức một cuộc họp tác chiến kéo dài 3 tiếng, "Trong các trận đấu của họ, cho dù là diễn luyện thực chiến hay đấu lôi đài, luôn là tốc chiến tốc thắng."
"Cả Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức đều có chung một vấn đề: khi trận đấu diễn ra trong thời gian dài, thể lực của họ không thể theo kịp, là điển hình của câu 'nửa trận đầu mãnh hổ sang sông, nửa trận sau lão miêu tắm rửa' ;
Mà pháp tiễn trong tay Tần Trăn cũng có giới hạn, bắn nhiều sẽ hết, cậu ấy không mạnh đến nỗi có thể ngưng tụ vô hạn mũi tên."
"Còn về Lục Uyên...Theo Mật Trà suy đoán, trước mắt Lục Uyên đã là cấp 9 thượng giai."
"Ở cấp bậc này, nếu triệu hồi từng vong linh thì vong linh thứ nhất có thể tồn tại trong 50 phút, vong linh thứ hai là 30 phút. Nếu cả hai được triệu hồi cùng lúc, vậy chỉ kéo dài được nửa tiếng. Mà thời gian thi của chúng ta là 120 phút.
"Ưu thế của chúng ta nằm ở khả năng phòng thủ và nguồn tiếp viện dồi dào đến từ Mật Trà. Vì thế trong trận chiến này, chúng ta chỉ có một mục đích duy nhất – câu giờ."
"Câu đến khi toàn bộ E407 kiệt sức. Họ thích đánh một trận chiến đánh nhanh thắng nhanh, vậy chúng ta liền đánh một trận chiến kéo dài. Người đầu tiên E407 nhắm đến chắc chắn sẽ là Mật Trà."
"Và người được cử đi để giải quyết Mật Trà, nhất định sẽ là – Tần Trăn." ]
Lôi tiễn xuyên qua độ cao 148 mét, đâm thủng không trung, trở thành phát súng đầu tiên của trận chiến ngày hôm nay.
Ở độ cao hơn 25 mét, Thẩm Phù Gia cùng Liễu Lăng Âm căn bản không có khả năng chặn lại.
Loại bỏ Mật Trà, đồng nghĩa với việc chặt đứt tiếp viện và lương thực của E408, càng cho phép Lục Uyên có nhiều cơ hội pháp huy được sức mạnh của mình.
Mật Trà không thể giữ lại, cho dù bên ta có phải hi sinh một người để giết nàng thì vẫn là đáng giá.
Mũi tên nhanh như tia chớp, rất rõ ràng, Tần Trăn đã nhắm vào vị trí của Mật Trà ngay từ khi nàng bước vào sân.
Mũi tên bay xuyên qua, nhưng hai người khoa công của 408 lại không hề sốt ruột, cũng không hề kinh hoảng.
Điều này hoàn toàn giống với những gì Nghiêm Húc đã phân tích.
Thật không may, thân là một cung tiễn thủ cấp 10, tốc độ ngưng tụ mũi tên của Tần Trăn đương nhiên kém xa tốc độ tăng phúc của Mật Trà.
Ngay khi trận đấu bắt đầu, Mật Trà đã không tiếc đem 50% tăng phúc cấp lên người Nghiêm Húc, chính là để đề phòng những mũi tên như thế này.
Nhận được 50% tăng thêm, pháp trượng Nghiêm Húc sáng đến chói mắt, một tấm khiên tùy thân gần như xuất hiện ngay lập tức, trong nháy mắt đặt lên người Mật Trà.
Mũi tên đâm xuống và bị chặn lại.
Lục Uyên liếc nhìn Nghiêm Húc, ánh mắt hai người xuyên qua không khí chạm vào nhau.
Món khai vị trước bữa chính này, Lục Uyên đưa tới, Nghiêm Húc tiếp, không sai chút nào.
Không ai trong các cô nói lời nào. Ba phút đầu tiên là ba phút quan trọng nhất đối với người khoa pháp.
Lục Uyên đương nhiên không có 50% tăng phúc, thuật triệu hoán của cô cần thời gian hai phút để thực hiện.
Trận chiến ở tuyến cuối đã khai hỏa, phía trên hàng tiền vệ, sự va chạm của những người khoa công cũng đã bắt đầu.
[ "Mũi tên của Tần Trăn có tám chín phần sẽ thất bại."
Trước đó một tuần, Lục Uyên cũng đã lên kế hoạch tác chiến cho toàn đội.
"Mật Trà có thể tăng phúc rất nhanh, cấp bậc của Nghiêm Húc lại cao hơn Tần Trăn. Có thêm phụ trợ, cậu ta tùy tiện tạo một tấm khiên là có thể chặn lại được, mũi tên đầu tiên thất bại là chuyện bình thường."
"Mộ Nhất Nhan, Phó Chi Ức, ngay khi Tần Trăn kéo cung xong, hai người phải cùng lao theo mũi tên, tránh đi Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm, bọc từ hai cánh tấn công vào điểm mấu chốt của họ."
"Tấn công vào Mật Trà?"
"Không, không phải Mật Trà." ]
Vào thời khắc lôi tiễn bị đánh bay, hai tàn ảnh hiện lên từ hai bên trái phải của Mật Trà. Chính là Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan, những người nhanh nhẹn nhất trong số các học sinh của trường.
Thẩm Phù Gia vừa vào vị trí của bản thân, Liễu Lăng Âm thậm chí còn chưa kịp di chuyển, hai người kia đã nhảy qua gần hết sân, nhanh chóng áp sát vào tuyến cuối của 408.
Phó Chi Ức cúi người rút kiếm, lưỡi kiếm nhắm thẳng vào bên dưới. Mộ Nhất Nhan tay cầm song đao hồ điệp, từ giữa không trung xoay tròn rồi đâm xuống.
Hai bên trái phải đều bị phong tỏa, mục tiêu tập kích của họ chỉ có một – Nghiêm Húc.
Giết chết Nghiêm Húc tương đương với việc đánh tan áo giáp của 408, đồng thời cũng khiến 408 mất đi người tấn công tầm xa duy nhất.
Để phòng ngừa mũi tên của Tần Trăn, hành động đầu tiên của Nghiêm Húc chắc chắn là tạo khiên cho Mật Trà. Và để đề phòng Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức, hai người khoa công của 408 nhất định sẽ đứng ở hàng tiền vệ phía trên.
Mục đích thực sự của lôi tiễn không phải là giết Mật Trà, mà chỉ là đạo cụ dùng để đánh lạc hướng Nghiêm Húc.
Hiện tại, Nghiêm Húc vừa mới dựng xong khiên cho Mật Trà, không kịp chuẩn bị chú thuật thứ hai, bên cạnh lại không có người khoa công nào bảo vệ nên hạ gục cô dễ như trở bàn tay.
Đợi đã – không có người khoa công nào bảo vệ?
"Cạch..." Một âm thanh máy móc rất nhỏ vang lên.
"Còn chưa kịp cử động." Liễu Lăng Âm thu lại Tụ Viêm trong tay.
[20% Đơn thể tăng phúc] mở —
Kiếm ngưng không như một cây roi dài hơn 3 mét, chỉ bằng một đòn liền chém gục Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức cùng một lúc.
Uy lực từ nhát kiếm này của Liễu Lăng Âm là không thể khinh thường.
Phó Chi Ức vội vàng lùi lại. Nhưng chỉ có cô dễ dàng hành động, còn Mộ Nhất Nhan lại đang bay giữa không trung, không thể trong chớp mắt thay đổi quỹ đạo được.
Mắt thấy đồng đội sắp bị kiếm ngưng không đánh tới, Tần Trăn ở phía bên kia nhanh chóng bắn ra một mũi tên trúc.
Ba người là bạn bè đã cùng ăn cùng ở với nhau từ khi học trung học, độ ăn ý vượt xa người thường.
Mũi tên trúc xuyên qua không khí vọt tới, bay dưới người Mộ Nhất Nhan, chỉ còn cách kiếm ngưng không nửa tấc.
Mộ Nhất Nhan dùng ngón chân giẫm lên mũi tên trúc, quay người lại, thân thể nhẹ nhàng lợi dụng lực từ mũi tên trên không trung, cuối cùng nhảy khỏi vùng phạm vi của kiếm ngưng không.
Nghiêm Húc hai mắt nhíu lại, Liễu Lăng Âm trực tiếp đi tới trước mặt Nghiêm Húc mà không cần cô nói gì.
Ba người đứng thành một đường, Liễu Lăng Âm giơ kiếm trước ngực, nở một nụ cười vũ mị, "Đến đây."
Phó Chi Ức cùng Mộ Nhất Nhan tạm thời thoát khỏi nguy hiểm và đứng cách Liễu Lăng Âm chừng 10 mét. Hai người nhìn nhau, đều thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Chuyện gì thế này, tại sao người dễ xúc động như Liễu Lăng Âm lại không lao lên?
[ "Cả hai bên đều biết Mật Trà rất quan trọng, chúng ta phải dốc hết toàn lực để bảo vệ cậu ấy. 407 muốn giải quyết Mật Trà trong thời gian ngắn là không thực tế. Vì vậy, mũi tên của Tần Trăn chắc chắn sẽ không có hiệu quả, bọn họ cũng sẽ không chơi lại trò đó."
"Kế tiếp, 407 chắc chắn sẽ hướng mục tiêu chính về phía tôi."
"Trên lôi đài, Mật Trà cần tôi bảo vệ. Một khi tôi không còn nữa thì hai người khoa công các cậu rất khó để vừa chiến đấu vừa chú ý đến cậu ấy. Mật Trà liền giống như thịt trong vỏ, hoàn toàn lộ ra ngoài;
Hơn nữa, nếu không có pháp sư trung tâm, toàn bộ đội ngũ sẽ bị phân tán hoàn toàn. Đối với 407, giết được tôi cũng lợi không kém gì giết được Mật Trà."
"Một khi Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan đồng thời xông tới, cửa nhà của 407 sẽ mở ra. Liễu Lăng Âm, đến lúc ấy cậu đừng di chuyển, tôi muốn cậu đứng yên tại chỗ để bảo vệ tôi và Mật Trà.
Việc này sẽ được giao cho Thẩm Phù Gia. Mật Trà hãy sử dụng toàn bộ tăng phúc cấp lên người Thẩm Phù Gia.
Sau khi xông lên, cậu không cần để tâm Trần Trăn, cứ nhắm thẳng vào Lục Uyên, cho dù không giết được thì cũng làm trì hoãn thời gian triệu hồi của cậu ta." ]
Ngay khi Liễu Lăng Âm đánh lui kẻ địch, Mật Trà đã lập tức thu lại toàn bộ tăng phúc trên người Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc.
Nàng nhắm mắt lại, vung pháp trượng, trong mắt hiện lên một tia ngân quang.
[50% tăng phúc] mở --
[Sinh mệnh cảm giác] mở --
Tia sáng trắng chói lóa chiếu vào người Thẩm Phù Gia.
Cùng lúc đó, một tầng ngân quang nhu hòa tỏa ra xung quanh Mật Trà như những cơn sóng.
Trong chốc lát, tầng ngân quang tràn ngập khắp nơi, lan tới trước người Lục Uyên.
Lục Uyên sắp hoàn thành thuật triệu hồi bỗng nhiên cứng đờ, cô thầm nghĩ không ổn, áp lực từ mục sư có đẳng cấp cao hơn khiến việc triệu hồi của cô gặp trở ngại, thời gian bị chậm lại rất nhiều.
Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng Lục Uyên là người chịu khốn cảnh, nhưng Mật Trà mới là người phải thay đổi sắc mặt.
"Cẩn thận!" Nàng nhanh chóng hét lên với Thẩm Phù Gia đang chạy về phía Lục Uyên, "Lục Uyên đã đột phá! Gia Gia, cẩn thận!"
Mấy người 408 đồng thời sửng sốt, đặc biệt là Nghiêm Húc.
Cái gì! Đột phá?
Lục Uyên tiến vào bậc 8?
Tin xấu bất ngờ ập tới nhưng tốc độ của Thẩm Phù Gia vẫn không hề chậm lại. Trên chiến trường mọi thứ đều có thể thay đổi một cách nhanh chóng, nhưng chỉ có quân tâm là không được thay đổi.
Lúc này chỉ cần do dự một chút liền sẽ lộ ra sơ hở, Thẩm Phù Gia đảo mắt một vòng, thông tin về hai đối thủ trước mặt lập tức hiện lên trong đầu cô.
[ "Tần Trăn, cung tiễn thủ cấp 9 hạ giai, hệ lôi, số mũi tên có thể ngưng tụ trong một thời gian ngắn bao gồm:
5 lôi tiễn, 3 bộc phá tiễn, 2 mũi tên song ngoặt truy vết và 1 bộc phá tiễn.
Số mũi tên trúc cung tiễn thủ có thể mang theo trong các kỳ thi chính thức là 10.
Tầm bắn xa nhất: 200 mét
Sở hữu thêm kỹ năng: Có tầm nhìn rất xa và linh động, biến cung thành lưỡi kiếm để cận chiến."
"Lục Uyên, cấp 9 thượng giai..." Không, hiện là cấp 8 hạ giai "Vu sư, sở hữu hai vong linh cộng sinh cường công. Trong đó, Ô Hách có khả năng tự lành, A Tát Bối Nhĩ có khả năng cuồng hóa." ]
50% tăng phúc nhập vào khiến cho Thẩm Phù Gia cảm nhận được một luồng sức mạnh như dung nham sôi trào chảy vào cơ thể và tâm trí. Những đường cơ trên cánh tay hiện ra lờ mờ qua lớp áo bảo hộ. Trường kiếm trong tay dũng mãnh đâm tới, tựa như con mãng xà đói khát, nóng lòng muốn nuốt miếng thịt tươi vào miệng.
Mắt thấy Thẩm Phù Gia sắp tới gần Lục Uyên, Tần Trăn lập tức giương cung. Để bảo vệ chỉ huy của mình, cô không tiếc sử dụng mũi tên truy vết.
Tần Trăn nhìn ra được lúc này Thẩm Phù Gia đã bị nguồn năng lực cường đại chi phối. Năng lực này không phải của chính bản thân cô, mà là sự hỗ trợ có được từ bên ngoài.
[ "50% tăng phúc của Mật Trà rất mạnh. Nếu là Nghiêm Húc thì còn miễn cưỡng khống chế được, nhưng Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm không có khả năng đó. Muốn nắm giữ toàn mức tăng phúc của mục sư cao hơn họ hai cấp bậc, cho dù Mật Trà đồng ý thì cơ thể của họ cũng sẽ không đồng ý." ]
Vì vậy, Thẩm Phù Gia thừa sức mạnh như lại thiếu khống chế. Lúc này bất cứ mũi tên mạnh mẽ nào của Tần Trăn bắn tới đều sẽ bị cô nhanh chóng đánh bật, chỉ có mũi tên truy vết mới có thể quấy nhiễu được cô một chút.
Mũi tên đến gần nhưng Thẩm Phù Gia lại nhìn như không thấy.
Cô không quan tâm, giống như căn bản không nhìn thấy mũi tên đang tiến tới, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Lục Uyên.
[ "Hai bên tác chiến cần phải hiểu rõ ưu và nhược điểm của mình nằm ở đâu."
"408 chúng ta có được ưu điểm mà gần như toàn bộ các đội trong trường không có được, đó là chúng ta có quân y."
"Không cần sợ bị thương, vết thương nhẹ 10% Mật Trà chỉ cần 10 giây là xong, 20% thì cũng chỉ mất 40 giây." ]
Thẩm Phù Gia được 50% tăng phúc, tốc độ đã vượt qua Mộ Nhất Nhan, ngay cả mũi tên truy vết cũng không thể đuổi kịp cô.
Dưới ánh mặt trời của mùa đông, trường kiếm và trường tên đồng thời hiện rõ.
Mũi kiếm hướng về phía Lục Uyên, còn mũi tên nhắm ngay vào Thẩm Phù Gia. Khoảng cách của hai bên tương tự, nhưng động tác của Thẩm Phù Gia chắc chắn nhanh hơn một bước.
Nếu một nửa lượng máu của cô có thể đổi lấy đầu Lục Uyên thì giao dịch này sẽ là quá lời đối với 408. Phải biết rằng, lực chiến mạnh nhất của toàn bộ 407 đơn giản chính là Lục Uyên.
Sát chiêu trước mắt, nhưng kỳ lạ thay, Lục Uyên lại không hề né tránh.
Lúc này, cô chỉ cần lùi về sau vài bước thì vẫn là quá đủ để mũi tên truy vết có thể tiếp cận Thẩm Phù Gia. Nhưng giống như mọc rễ dưới chân, Lục Uyên vẫn không nhúc nhích mà đứng yên đợi đối phương công tới.
"Không ổn!"
Mật Trà đột nhiên phản ứng, tròng mắt nàng co rút lại, nhưng lời cảnh báo của nàng rốt cuộc vẫn là chậm một bước.
Ngay khi nàng hét lên, trong mắt Lục Uyên bỗng lóe lên một luồng sáng đỏ kỳ dị. Ở khoảng cách quá gần, Thẩm Phù Gia không khỏi nhìn vào ánh mắt ấy.
Trong khoảnh khắc, cô bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình nặng một cách kỳ lạ, như bị một bàn tay to lớn nào đó đè lại, toàn thân không thể động đậy, bị ghim xuống mặt đất.
Đột phá cấp 8, vu sư mở ra một kỹ năng mới –
Nguyền rủa.
Triệu hồi là một kỹ năng bẩm sinh mà các vu sư có được khi họ thức tỉnh năng lực của mình, còn nguyền rủa thì sau cấp 8 mới có thể mở ra.
Nguyền rủa của vu sư khác hoàn toàn với chú thuật của pháp sư. Vu sư gây tác động trực tiếp lên cơ thể con người, trong khi đối tượng tác động của pháp sư là các nguyên tố trong tự nhiên như kim, mộc , thủy, hỏa, thổ,...
Kỹ năng mà Lục Uyên sử dụng vào lúc này chính là nguyền rủa [Tạm dừng], đúng như tên gọi, nó có thể khiến cho kẻ địch phải tạm dừng trong ba giây.
[ "Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức lao về phía trước, cổng thành của đội chúng ta liền sẽ rộng mở." Trước khi trận đấu bắt đầu, những gì đã diễn ra từ sớm đã xuất hiện trên giấy, trở thành một phần kế hoạch tác chiến của Lục Uyên, "Các cậu không cần vội quay lại bảo vệ tôi."
"Thẩm Phù Gia muốn giết tôi, tôi đây liền biến mình thành mồi câu. Đến lúc đó tôi sẽ sử dụng [Tạm dừng] để khống chế cậu ta, Tần Trăn, nhắm ngay mũi tên truy vết vào tim cậu ta, sau khi bắn xong phải bắn thêm hai mũi tên trúc. Chúng ta không đánh lâu dài nổi với 408, cần phải chắc chắn giết được Thẩm Phù Gia nhanh chóng." ]
Cơ thể Thẩm Phù Gia bị đình trệ, mũi tên truy vết có cơ hội rút ngắn khoảng cách, lập tức lao tới. Phía sau còn có thêm hai mũi tên trúc ngắm vào bụng và chân cô. Ba mũi tên tới gần, ngắm ngay những chỗ trí mạng của Thẩm Phù Gia.
Nếu là bình thường, việc Thẩm Phù Gia thoát khỏi ba mũi tên này không phải là không có khả năng, nhưng cả người cô hiện tại giống như bọc một tầng xi măng, từ sợi tóc đến đầu ngón chân, không chỗ nào cử động được.
[Tạm dừng] chỉ kéo dài có ba giây, nhưng ba giây ngắn ngủi này đủ để lấy mạng cô.
Cửa thành rộng mở, không thể triệu hồi, những khả năng có thể xảy ra đều nằm trong dự kiến của Lục Uyên, vì thế cô từ sớm đã có phương án dự phòng thay thế.
Mật Trà khẩn trương.
Lục Uyên đột phá, đây là sự tình nằm ngoài dự đoán của các cô.
Thẩm Phù Gia hiện tại cách Nghiêm Húc 180 mét, cho dù tăng phúc cho Nghiêm Húc đến đâu cũng không thể kéo dài phạm vi năng lực của cô ấy, không thể giải quyết khốn cảnh của Thẩm Phù Gia.
Nếu Thẩm Phù Gia chết ngay bây giờ thì điểm cuối kỳ của cô sẽ khó coi vô cùng.
Trán Mật Trà lấm tấm mồ hôi.
Những chồng bài kiểm tra, vô số bút rỗng trong thùng rác và hình ảnh Thẩm Phù Gia ôm chính mình hiện lên trong đầu nàng vào lúc này.
Không!
Gia Gia đã nỗ lực rất nhiều cho trận đấu lần này, nàng không thể để Gia Gia thất bại như vậy được!
Mật Trà cắn răng, đi ngược lại kế hoạch đã định trước đó.
Thu lại tất cả tăng phúc và [Sinh mệnh cảm giác]. Những tia sáng trên khắp sân đều là do Mật Trà phát ra và bây giờ, nàng lấy lại toàn bộ ánh sáng.
Sau khi mọi thứ yên lặng, đột nhiên, một luồng bạch quang chói mắt bắn thẳng về phía Lục Uyên.
[50% Đơn thể tăng phúc] mở —
Lục Uyên đang giằng co với Thẩm Phù Gia. Cô vừa mới đột phá cấp 8, thuật nguyền rủa vẫn chưa thuần phục, muốn thi triển [Tạm dừng] cần phải nhìn thẳng vào mắt đối phương, không thể rời đi.
Toàn bộ tinh thần đều tập trung vào Thẩm Phù Gia, lúc này Lục Uyên không thể nào phóng tinh lực để quan sát mọi thứ phía đối diện.
Bạch quang như sao băng lướt qua, động thái này khiến cho cô Ngôn đột nhiên đứng dậy khỏi bàn giám khảo.
"Mật Trà!" Cô quát một tiếng chói tai. Cô giáo mục sư luôn hiền lành hiếm khi nghiêm khắc đến vậy.
Vu sư và mục sư tương khắc, Mật Trà lại mới hoàn thành chướng ngại huấn luyện, nàng có thể phóng năng lực xuyên qua tầng lầu, đương nhiên có thể xuyên qua lớp đồ bảo hộ.
Bị Mật Trà đột ngột cường hãn tăng phúc như vậy, tinh thần của Lục Uyên chắc chắn sẽ bị tổn thương!
Tiếng ngăn lại khiến Mật Trà bỗng nhiên hoàn hồn.
Nàng lo lắng cho tình hình của Thẩm Phù Gia, nhưng lại nhất thời quên mất mức độ nặng nhẹ của vấn đề. Vừa tỉnh táo lại, Mật Trà lập tức giảm tăng phúc từ 50% xuống 20%.
Tia bạch quang nhanh hơn mũi tên của Tần Trăn gấp ba lần, làm người ta căn bản trở tay không kịp, trong nháy mắt liền xuyên vào người Lục Uyên.
Oanh –
Trong khoảnh khắc, sóng gió ập vào bờ, cuốn lên hàng nghìn đống tuyết!
Lục Uyên chỉ cảm thấy trước mắt mình mơ hồ, đại não như bị nước lũ đánh sâu vào, chập mạch mấy giây.
Cô không thể nhìn thấy gì nữa, đầu nặng chân nhẹ mà lảo đảo về sau mấy bước.
Nguyền rủa bị gián đoạn, khống chế trên người Thẩm Phù Gia lập tức mất đi.
Cô vội vàng lăn sang một bên né đi hai mũi tên trúc, nhưng mũi tên truy vết đã để lại một vết xước dài sau lưng cô.
Cũng may đó chỉ là vết thương nhẹ, dấu vết tuy dài nhưng lại không sâu, chỉ mất 10% lượng máu, Mật Trà mười giây là có thể khôi phục lại.
Trong vòng mười giây, Thẩm Phù Gia không có tăng phúc, trên người có thêm tăng trọng, vốn là thời điểm tốt để lấy mạng cô, nhưng không ai trong 407 rảnh lo đến Thẩm Phù Gia.
Phó Chi Ức, Mộ Nhất Nhan mặc kệ đang trong giờ thi, kinh hô một tiếng "Lục Uyên!" Quay người phóng như bay về tuyến cuối.
Tần Trăn ở gần nhất lập tức chạy đến chỗ Lục Uyên và đỡ lấy cô, khẩn trương hỏi, "Lục Uyên! Cậu thế nào rồi?"
Tiếng quát vừa rồi của cô Ngôn đã nói lên tính nghiêm trọng của vấn đề. Thi đấu thua thì cứ thua nhưng Lục Uyên không thể có việc!
Mật Trà bàng hoàng lùi lại hai bước.
Nàng, nàng đã thu lực....
Trong sân nhất thời có chút hỗn loạn, hiệu trưởng Văn nheo mắt, cuối cùng giơ tay lên.
Học sinh bị thương một chút ở thịt không sao, chỉ sợ cho dù bị gãy tay gãy chân hắn cũng sẽ không kêu dừng. Nhưng đây đã là công kích tinh thần, nếu làm không tốt rất có khả năng sẽ biến thành kẻ ngốc.
Hiệu trưởng Văn không thể gánh nổi trách nhiệm này, và cũng không muốn một vu sư thiên tài như Lục Uyên phải chết non trong một cuộc thi ở trường.
Hội Học Sinh thỏi còi, "Trận đấu tạm dừng!"
Cô Ngôn nhanh chóng cầm pháp trượng tiến vào sân.
Mật Trà ngẩn người, đứng phía sau Nghiêm Húc, tay chân luống cuống.
"Lục Uyên có sao không?" Nghiêm Húc quay đầu hỏi nàng.
Mật Trà sợ hãi lắc đầu, không ngờ mọi chuyện làm thành ra như thế này, "Hẳn là không sao, tớ chỉ dùng bốn thành năng lực..."
"Trong lúc thi triển nguyền rủa tinh thần của vu phải tập trung rất cao vào đối tượng, không thể so với bình thường." Nghiêm Húc nhíu mày, "Đi, chúng ta qua đó nhìn xem."
Thẩm Phù Gia dẫn kiếm về tới đội ngũ, thấy Mật Trà cúi đầu áy náy, vì thế nắm lấy tay nàng.
"Có cô giáo ở đây, chắc là không có vần đề gì lớn đâu." Liễu Lăng Âm an ủi nói.
407 tập trung thành một vòng, cô Ngôn kiểm tra rồi nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Lục Uyên, sau đó từ từ thi triển [Chữa trị] cho cô.
"Cô Ngôn, Lục Uyên thế nào?" Mộ Nhất Nhan nóng lòng dò hỏi.
"Không có việc gì, chỉ là choáng một chút thôi." Cô Ngôn rất nhanh thu tay lại, vỗ võ sống lưng Lục Uyên, "Thế nào, còn khó chịu ở đâu không?"
Lục Uyên hất hất đầu. Đầu cô thật ra không thấy đau mấy, nhưng bị choáng váng và mơ hồ.
Nếu Mật Trà không thu lực, 50% tăng phúc xông tới chỉ sợ Lục Uyên sẽ chết ngất ngay tại chỗ.
"Không sao." Cô đẩy ra Phó Chi Ức đang che chắn trước mặt, đi về vị trí, mở miệng nói, "Tiếp tục."
Cô Ngôn từ xa nhìn về phía hiệu trưởng Văn ở phía trên, hiệu trưởng Văn ngầm hiểu.
Hắn gật đầu, sau đó tiến lại gần micro và trầm giọng nói: "Mật Trà, trên sân không được phép có thương vong lớn, chính em phải nắm được chừng mực."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro