Chương 114 Thứ 2, ngày 1 tháng 2

Khói hoàn toàn tan đi, hai bên cùng bên ngoài cuối cùng cũng nhìn thấy nhau.

Trong ba phút đình chiến, Lục Uyên hoàn thành lần triệu hồi thứ hai, hai con vong linh to lớn đứng phía trước 407.

Không thể nghi ngờ, Ô Hách và A Tát Bối Nhĩ là những vong linh cao cấp nhất mà vu sư của toàn bộ trường trung học trực thuộc Cẩm Đại có thể triệu hồi ra, sức chiến đấu của bọn nó vượt trội hơn bất cứ ai ở trên đấu trường này.

Đứng đằng sau hai vong linh chính là Lục Uyên.

Trên khuôn mặt đã không còn dấu vết của sự lười biếng, đôi mắt đen từ xa nhìn chằm chằm vào Nghiêm Húc.

"May quá, các cậu không thừa lúc vắng mà vào." Giọng điệu bình tĩnh, nghe không ra là đang vui vẻ hay đang tiếc nuối.

Nghiêm Húc chỉnh kính bảo hộ, "Không có gì, E408 chúng tôi từ trước đến nay luôn dĩ hòa vi quý."

Đây là lần đầu tiên cô đáp lại lời nói của Lục Uyên một cách tự tin như vậy.

Vì hai bên đã tiếp xúc nên rõ ràng lúc này E408 chiếm thế thượng phong.

Phán đoán trước trận đấu của Nghiêm Húc không hề kém so với Lục Uyên, lại thêm thông tin do Mật Trà và Thẩm Phù Gia cung cấp, trình độ hiểu biết về đối thủ của các cô đã vượt qua 407.

Chiến thuật thông minh có thể giúp đạt được kết quả gấp đôi với một nửa công sức, nhưng không có nghĩa là họ sẽ giành chiến thắng mãi được.

Ở thời khắc cuối cùng, hai đội vốn nhiều vướng mắc chắc chắn sẽ bắt đầu một trận đấu sức mạnh trực diện.

"Mật Trà," Ánh mắt của Lục Uyên nhảy ra đằng sau, hướng về phía Mật Trà. Cô lại dặn dò lần nữa, "Không cần nương tay, tôi đã có tên trong danh sách, nhưng Thẩm Phù Gia, Liễu Lăng Âm thì vẫn chưa."

Một câu chọc ngay điểm mấu chốt, Mật Trà nhấp môi, sau một lúc nàng trịnh trọng gật đầu, "Tôi sẽ không."

Nương tay là một sự xúc phạm đối với trận đấu này.

Trong nửa năm qua, họ đã sớm nhận định bản thân sẽ cống hiến hết thảy cho trận chiến ngày hôm nay.

Mật Trà ánh mắt chuyển động.

Cấp 8, đây không phải là một đại bình cảnh, mặc dù vu sư đạt tới cấp bậc này sẽ mở ra [Nguyền rủa], nhưng vong linh cũng không có kỹ năng mới, chỉ có số liệu thuộc tính là tăng lên.

Tình huống lý tưởng tiếp theo là nàng sẽ mở ra [Sinh mệnh cảm giác], làm suy yếu thuộc tính của hai vong linh; đồng thời mở ra [Tăng phúc], tăng cường thuộc tính cho phe ta.

Đáng tiếc là, năng lượng trong cơ thể Mật Trà không còn nhiều.

Đối với đoàn kỹ của 408, Mật Trà cần tiêu tốn ít nhất bốn thành năng lượng, mà năng lượng của nàng lúc này chỉ còn năm thành rưỡi.

Hoàn thành đoàn kỹ hay làm suy yếu kẻ địch, Mật Trà chỉ có thể chọn một.

Nếu đây là một trận chiến sống còn, cái nào nên chọn vẫn còn đang phân vân;

Nhưng đây lại là một cuộc thi, một buổi biểu diễn, muốn đạt được điểm cao, 408 phải thể hiện thực lực của mình trước thầy cô.

Mật Trà chỉ có thể lựa chọn hoàn thành đoàn kỹ.

Đội hình 407 thay đổi, phía trước là Ô Hách cùng A Tát Bối Nhĩ đứng dàn hàng với nhau.

Lục Uyên ở giữa, Phó Chi Ức bên cạnh, còn Tần Trăn và Mộ Nhất Nhan đều lùi về phía sau.

Qua ba phút, tinh thần Tần Trăn hơi chút ổn định lại, cô cầm trường cung trong tay, nhất thời không có ý định cận chiến.

Cô đứng ở góc tây bắc sân đấu, còn Mộ Nhất Nhan ở góc đông bác. Cô ấy cũng thu hồi đao hồ điệp của mình, hai tay cầm một chiếc nỏ dài, cùng với Tần Trăn một trái một phải ngắm ngay về phía E408, chuẩn bị bắn tỉa.

Nghiêm Húc nhíu mày, 407 cộng với hai vong linh được triệu hồi lúc sau đã vượt qua số lượng người của các cô.

Hiện tại 407 có hai con cường công vong linh ở phía trước, một kiếm sĩ nhanh nhẹn hỗ trợ, hai người tấn công tầm xa có khả năng cận chiến, ở giữa còn có một biến số là Lục Uyên.

Nếu trận này chỉ đánh đoản chiến, phối trí đội hình này phải nói là vô cùng hoàn mỹ.

Trên sân xuất hiện một khoảng lặng trong giây lát, cũng là khoảng lặng cuối cùng.

Hai vong linh của Lục Uyên đều được triệu hồi, chú thuật của Nghiêm Húc cũng đã ngâm xướng xong, át chủ bài của cả hai bên đều đã bày trên mặt bàn, thắng hay bại sẽ được quyết định tại đây.

Rống –

Với tiếng gầm do A Tát Bối Nhĩ khởi xướng, trận quyết đấu đã hoàn toàn bắt đầu.

Lôi đài hơi chấn động, con vong linh to lớn cứng cáp lao ra. Tay phải của nó bị thương nhưng tay trái thì nắm chặt thành nắm đấm, các cơ trên cánh tay phồng lên. Ngay cả khi không sử dụng nắm đấm thì vẫn có thể nghiền nát mọi thứ chỉ bằng một cú va chạm.

Toàn thân Ô Hách đang được bao bọc bởi minh hỏa, bề ngoài của bộ xương khô rất có lực công kích, nó bắt đầu chậm hơn A Tát Bối Nhĩ, nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn.

Liễu Lăng Âm ngẩn ra, tốc độ này – so với giữa kỳ đã nhanh hơn rất nhiều!

Cô vốn sợ hãi xương cốt, nhưng kể từ khi Ô Hách tặng cho các cô khăn quàng cổ, trong mắt Liễu Lăng Âm chỉ còn lại bộ dáng Ô Hách ngồi đan khăn dưới ánh mắt trời kia thôi, trông không còn âm u đáng sợ nữa.

Ô Hách tăng tốc độ trong giây lát liền xông đến trước mặt E408, miệng nó phát ra âm thanh "um um" giống như âm thanh của người bị mất yết hầu, khàn khàn khó nghe, nhưng thật chất đó lại là một lời nhắc nhở tử tế --

"Cẩn thận."

Bất kể thời điểm nào, bộ xương khô luôn là thích trẻ con.

Lục Uyên mất ba phút thời gian để triệu hồi, 408 bên này cũng không có ngồi chơi.

Sau ba phút, chú thuật của Nghiêm Húc đã hoàn thành, pháp trượng dậm xuống đất, tiếng sóng sâu thẳm vang lên xung quanh cô.

Sóng vỗ vách đá, giống như một con cá mập khổng lồ lao ra khỏi biển rồi lại lộn nhào xuống mặt nước, bọt sóng rung chuyển mang theo áp lực của biển sâu, trong khoảnh khắc, tiếng long ngâm vang vọng tận trời.

Rống --- !!!

Một con thủy long dài hơn mười mét bay lơ lửng phía sau cô pháp sư gầy gò, tạo nên một cảnh tượng khí thôn sơ hà hùng vĩ.

Đầu long ngắm ngay vào Ô Hách và xà xuống, mang theo thân rồng dài hơn mười mét, ý muốn nghiền nát vong linh đến từ Minh giới.

Đôi mắt trống rỗng của Ô Hách mở to, hai hàm răng cũng hơi hé ra vì kinh ngạc.

Hồi giữa kỳ, chiêu thức này đã khiến cho A Tát Bối Nhĩ phải trốn về Minh giới, nhưng Ô Hách lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Minh hỏa trên người nó ghét sự ẩm ướt do thủy long mang lại, vì thế bộ xương khô lùi về sau, A Tát Bối Nhĩ chạy chậm hơn nó lúc này liền tiến về phía trước.

A Tát Bối Nhĩ cường tráng xung phong thay cho Ô Hách, nó ngẩng đầu lên, đối diện với thủy long bằng đôi mắt đỏ tươi.

Vong linh nổi giận gầm lên một tiếng, nâng hai tay lên, ôm lấy đầu thủy long lao về phía trước.

A Tát Bối Nhĩ muốn chiến đấu trực diện, nhưng Nghiêm Húc lại không thích một trận vật tay đơn thuần như thế.

"Tách – " Pháp quang xanh đậm nổi lên, thủy long đột nhiên bị tách làm hai.

Đây là cải biên từ chiêu thức phượng hoàng lửa của pháp sư hệ hỏa 509 lần trước. Thủy long dài mười hai mét từ giữa tách ra, một đoạn bị A Tát Bối Nhĩ ôm lấy cũng mềm mại đi.

Nước không có hình dạng và thay đổi tùy theo vật chứa. Nó có thể thẳng như một đường chạm khắc hoặc cong như một con rồng cuộn tròn.

Nghiêm Húc cũng không phải là người quá cương trực.

Một đoạn của thủy long mất đi hình rồng, chầm chậm tỉ mỉ bao bọc lấy A Tát Bối Nhĩ, biến thành một quả cầu nước khổng lồ.

A Tát Bối Nhĩ chạy về phía trước, nước cũng di chuyển về phía trước; A Tát Bối Nhĩ chạy về phía sau, nước cũng di chuyển về sau. Dù nó có chạy cỡ nào thì quả cầu nước cũng sẽ luôn tròng lên người nó, bịt kín nó.

Đồng tử Lục Uyên co rút lại, không xong!

"Tần Trăn!" Cô lập tức hét lớn, giọng điệu khẩn trương dị thường.

A Tát Bối Nhĩ bị bao quanh bởi nước, mắt mũi miệng đều bị bịt kín.

Nó khác với Ô Hách, là một con vong linh cần hô hấp. Tuy rằng không cần quá nhiều không khí như con người nhưng theo thời gian nó vẫn sẽ bị ngạt thở!

Nghiêm Húc không sử dụng chiêu này với Ô Hách mà sử dụng với A Tát Bối Nhĩ, hiển nhiên là đã tìm hiểu rất kỹ càng.

Lục Uyên nheo mắt lại, tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng từ khi Nghiêm Húc bước vào E408, cô mơ hồ cảm giác rằng cô gái vạn năm hạng nhì này đang dần có xu thế vượt qua cô.

Sau khi nhận mệnh lệnh, Tần Trăn buông lỏng những ngón tay đã lên dây sẵn, một bộc phá tiễn ngay lập tức bắn ra, đánh vào khu vực của E408 ở khoảng cách gần nhất – ngay trước mặt Nghiêm Húc.

Nơi xa, chóp mũi Nghiêm Húc đổ đầy mồ hôi mịn, muốn khống chế lượng thủy nguyên tố khổng lồ như vậy đã là chuyện rất khó, huống chi là khống chế hai đoạn nước tách ra một cách riêng biệt.

Một nửa lượng nước cần tỉ mỉ quấn quanh A Tát Bối Nhĩ, nửa còn lại phải sắc bén như mũi tên để đuổi theo tấn công Ô Hách.

Nghiêm Húc giống như đang cầm bút ở cả hai tay, một tay vẽ táo và một tay vẽ lê, việc điều khiển cực kỳ phức tạp.

[Tăng phúc] của Mật Trà cuồn cuộn chảy vào cơ thể cô, nét mặt của hai người đều không hề thoải mái.

Để hoàn thành chú thuật này trong vòng ba phút, các cô cần rất nhiều công sức, ngay thời điểm mấu chốt thậm chí còn không thể phân ra một chút tinh lực.

Thấy bộc phá tiễn bay tới như chẻ tre, Thẩm Phù Gia đang muốn động thì Liễu Lăng Âm đã lao ra trước một bước.

Liễu Lăng Âm không nói gì, nhưng Thẩm Phù Gia đã hiểu ý của cô.

Nửa sau của [Đóng băng vạn vật] cần sự góp mặt của Thẩm Phù Gia, cô không thể lãng phí sức lực của mình.

Liễu Lăng Âm lao lên chẳng hề nề hà. A Tát Bối Nhĩ bị nước phong ấn đến không thể thở được, trở nên vô cùng nóng nảy, nó lắc đầu và tai như một con thú bị mắc bẫy, muốn ném quả cầu nước này đi nhưng vô tình lại bị nghẹn đến mấy lần.

Ô Hách muốn tiến tới hỗ trợ nhưng nửa phần  còn lại của thủy long cũng đã đuổi về phía nó, khiến nó lo cho bản thân còn chưa xong.

Nước là vô hình, cho dù xương của Ô Hách có tấn công thủy long như thế nào thì cũng chỉ như dùng dao chém nước mà thôi, không hề có tí tác dụng. Chẳng những thế trời sinh thủy khắc hỏa, vì thế nó chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Bộc phá tiễn hung hãn bay qua bên cạnh Ô Hách hướng về phía Nghiêm Húc, Tụ Viêm trong tay Liễu Lăng Âm lập tức hóa thành roi lửa.

Đầu mũi tên của bộc phá tiễn không thể bị bên ngoài kích thích, nếu không nó sẽ nổ tung ngay tại chỗ và trở thành một biển lửa.

Đây là bộc phá tiễn duy nhất của Tần Trăn, uy lực không thể khinh thường, cần phải lấy nhu đối cương.

Ngọn roi lửa dài ba mét khéo léo quấn quanh đuôi mũi tên, Liễu Lăng Âm vừa vung roi lửa ra ngoài, roi lửa vung lên mạnh đến mức khiến cho bộc phá tiễn dừng lại ở đằng sau cô, sau đó, roi lửa ném mũi tên về phía của 407, đem bộc phá tiễn này trả cho bọn họ.

Bộc phá tiễn trên đường bay về liền có người chặn lại.

Dưới lớp bảo vệ, gió bắt đầu nổi lên từ mặt đất.

Phó Chi Ức mở ra Phong Ngưng Không, lao tới nửa sân, gió xung quanh cô làm chậm tốc độ của mũi tên, sau đó đuôi của bộc phá tiễn đã bị cô nhanh chóng nắm lấy.

Mở ra lần [Thuấn di] cuối cùng, Phó Chi Ức ngay lập tức thu hẹp khoảng cách giữa mình và 408, lướt qua Liễu Lăng Âm, ném mũi tên về phía Nghiêm Húc đứng cách đó 20 mét.

"Mơ tưởng!"

Roi lửa nhanh chóng đuổi kịp, một lần nữa quấn quanh đuôi mũi tên như dây leo, kéo nó lại và ném về phía bụng Phó Chi Ức.

Khi còn cách Phó Chi Ức 2 mét, mũi tên liền bị Phong Ngưng Không chặn lại. Phó Chi Ức dùng kiếm đánh vào đuôi mũi tên, khiến nó đổi phương hướng, lần này không bay đến Nghiêm Húc nữa mà bay thẳng đến vị trí Liễu Lăng Âm.

Liễu Lăng Âm đang muốn giơ roi thì bỗng nhiên, tiếng nỏ bắn ra liên tiếp vang lên.

Ở chỗ 407, Mộ Nhất Nhan lao ra ngay sau Phó Chi Ức, cô đứng cách Liễu Lăng Âm hơn 50 mét, bắn ra tám mũi tên, bốn mũi tên bay về phía Liễu Lăng Âm, bốn mũi tên còn lại ngắm vào Nghiêm Húc.

Hành động này của Mộ Nhất Nhan đã đẩy Liễu Lăng Âm vào tình thế nguy hiểm.

Trước mặt cô là một bộc phá tiễn sẽ nổ tung ngay khi chạm vào, bên cạnh là bốn cái mũi tên nỏ uy lực mạnh mẽ, mà đằng sau bộc phá tiễn còn là một Phó Chi Ức như hổ rình mồi.

Nếu chỉ có như vậy cũng liền thôi, nhưng cố tình còn có bốn cái mũi tên khác đang bay thẳng về phía Nghiêm Húc.

408 rõ ràng là muốn hoàn thành đoàn kỹ, 407 sao có thể ngồi yên chờ chết? Đương nhiên sẽ cố hết sức để ngăn cản.

Đáng ghét, Liễu Lăng Âm âm thầm nghiến răng, đây là cái nỏ quái quỷ gì vậy, một lần bắn lại có thể chia mũi tên thành hai hướng bắn khác nhau? Khả năng kiểm soát tinh tế như vậy.

Cô không có nhiều thời gian để lựa chọn, trong chớp nhoáng, Liễu Lăng Âm bổ nhào về phía trước, vung roi lửa ra sau lưng Phó Chi Ức quấn lấy bốn mũi tên nhắm vào Nghiêm Húc, đồng thời cô quay sang bên phải tạo thành một đường thẳng song song với cánh tay phải duỗi về phía trước, khiến cho bộc phá tiễn lướt qua ngực cô và bắn về phía sau.

Liễu Lăng Âm vừa quay người né được bộc phá tiễn trong gang tấc, nhưng lại không né được Phó Chi Ức đứng phía sau.

Ánh kiếm màu xanh nhạt sáng lên, trường kiếm đâm theo sau bộc phá tiễn, hướng về phía dưới nách Liễu Lăng Âm.

Đâm xuyên qua vị trí gần tim.

Lượng máu của Liễu Lăng Âm -68%

Cô định quay người đuổi theo nỏ tiễn, nhưng trọng tâm đã mất ổn định, tăng trọng trên người áp xuống trực tiếp khiến cô ngã xuống đất.

Nhưng Liễu Lăng Âm cũng không thèm nhìn đến thanh máu, thậm chí không vội đứng dậy, phản ứng đầu tiên của cô sau khi té ngã là nhìn vào những cái nỏ tiễn trước mặt.

Một, hai, ba, bốn. Tốt rồi.

Sau khi xác nhận bốn cái nỏ tiễn nhắm vào Nghiêm Húc đều bị roi lửa bắt được, Liễu Lăng Âm mới thở phào nhẹ nhõm.

Không làm Nghiêm Húc bị thương là tốt rồi.

Đòn phong kiếm này của Phó Chi Ức có chút lệch, đâm từ vị trí nách phải đến gần tim. Nếu người ra tay là Thẩm Phù Gia, Liễu Lăng Âm chắc chắn phải chết, đáng tiếc kiếm kỹ của Phó Chi Ức hơi yếu, lại thêm 30 cân tăng trọng đang mang trên người nên tay phải cầm kiếm chịu áp lực cực lớn, mất đi độ chính xác. Cơ hội tốt như vậy lại không thể nắm bắt được, thân kiếm chỉ sượt qua tim Liễu Lăng Âm, không thể đánh chết trong một kích.

Nhưng đó không phải là vấn đề lớn.

Nhìn Liễu Lăng Âm ngã trên mặt đất, Phó Chi Ức lập tức tiến lên, chuẩn bị giáng cho Liễu Lăng Âm một đòn cuối cùng.

Ba lần [Thuấn di] của cô đã dùng hết, lại sử dụng Phong Ngưng Không, năng lượng về cơ bản đã cạn kiệt, giết Liễu Lăng Âm là cơ hội cuối cùng để cô ghi điểm trong trận thi đấu lần này.

Lượng máu của Liễu Lăng Âm chỉ còn 32%, tăng trọng mang trên người ít nhất phải hơn 80 cân, gần gấp ba Phó Chi Ức, tuyệt đối sẽ không có sức phản kháng, chỉ sợ đứng dậy cũng là một vấn đề.

Nhưng Phó Chi Ức đã tính sai.

Trường kiếm rơi xuống, sau khi Liễu Lăng Âm xác định đồng đội của mình vẫn an toàn thì bỗng chốc quay đầu, đôi mắt mèo vũ mị lộ ra vẻ hung hãn.

Cô nhanh chóng xoay người, dùng cả hai tay nắm lấy cổ chân Phó Chi Ức, khiến cho mắt cá chân của Phó Chi Ức phải chịu một trận đau đớn.

Ngay sau đó, Phó Chi Ức còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã quay cuồng, bị Liễu Lăng Âm kéo cổ chân và ngã xuống mặt đất.

Muốn cô là đứa chết đầu tiên sao, đúng là ảo tưởng của Phó Chi Ức!

Liễu Lăng Âm tức giận, sau khi Phó Chi Ức ngã xuống, cô liền xả vào đầu Phó Chi Ức hai quyền.

Năng lực giả hệ phong, thích khách, cung tiễn thủ thường có một bệnh chung – da thịt non mềm.

Sau hai cú đấm, Phó Chi Ức cảm thấy mình như bị nhét vào một cái chuông lớn, bên ngoài có người dùng gậy gõ thật mạnh vào, chuông lớn ong ong rung chuyển, đại não của cô cũng ầm ầm vang lên.

Phong cách cận chiến của trọng kiếm sĩ dã man và độc đoán như dã thú, luôn phải xé xác và nuốt chửng hoàn toàn kẻ địch.

Việc huấn luyện của E407 rất chu đáo và chặt chẽ, thậm chí các bài huấn luyện của Lục Uyên còn tốt hơn gấp nhiều lần so với Nghiêm Húc, nhưng có duy nhất một hạng mục huấn luyện của E408 mà E407 chưa từng có –

Đánh tay đôi cận chiến.

Ba người khoa công của E407 đều thuộc loại thiên về tốc độ hoặc tấn công tầm xa, sức lực yếu; phương hướng huấn luyện nhắm vào các cuộc thi, lấy lượng máu làm thang đo.

Chưa kể mối quan hệ giữa ba người rất thân thiết, trong lúc huấn luyện sẽ luôn hỗ trợ và bổ sung cho nhau. Tuyệt đối sẽ không giống Thẩm Phù Gia với Liễu Lăng Âm, kiếm bị đánh rớt cũng phải đạp vào bụng đối phương vài cái.

Bất kể lượng máu có giảm hay không cũng phải đánh cho con nhỏ đáng ghét này đến chảy nước mắt, dù có chết cũng không nhận thua.

Mỗi lần huấn luyện xong, Thẩm Phù Gia với Liễu Lăng Âm có thu hoạch được gì hay không tạm thời không nói đến, nhưng khi cởi xuống đồ bảo hộ, trên người cả hai nhất định sẽ xuất hiện mấy vết bầm tím.

Ba tháng trước, các cô vẫn có thể giả vờ quan tâm nhau, che môi giật mình nói, "Gia Gia/Lăng Âm cậu không sao chứ, tớ không cố ý đâu, xin lỗi nha."

Đến hiện tại, ngay cả lời khách sáo cũng lười nói, chỉ việc đánh một trận là xong.

Nói một cách đơn giản, xét ở phương diện chịu đau thì toàn bộ E407 không ai qua được Thẩm Phù Gia với Liễu Lăng Âm.

Chờ Phó Chi Ức gần như hôn mê, Liễu Lăng Âm mới lộc cộc đứng dậy, trong lúc đứng dậy có chút lảo đảo, 80 cân tăng trọng không phải là chuyện đùa, mỗi động tác đều là cố hết sức.

Cô vừa mới đứng dậy, một cái lôi tiễn liền dán tới. Tần Trăn hiểu cảm giác đau đớn của Phó Chi Ức nên lập tức giúp cô ấy đối phó với Liễu Lăng Âm.

Xử lý với mũi tên này không khó, chỉ cần Liễu Lăng Âm hơi lùi lại nửa bước là có thể tránh được.

Nhưng nếu cô tránh đi, mũi tên sẽ lao thẳng về phía Nghiêm Húc, Mật Trà ở phía sau.

Một mũi tên này đã được Tần Trăn tính toán kỹ lưỡng, hoặc là làm Liễu Lăng Âm bị thương, hoặc là làm gián đoạn đoàn kỹ của 408. Dù là trước hay sau thì đối với cô đều có lợi.

Vừa rồi để vặn ngã Phó Chi Ức, Tụ Viêm đã bị Liễu Lăng Âm ném ở mặt đất, lúc này khom lưng nhặt thì đã quá muộn.

Sự lựa chọn giống với kỳ thi lần trước.

Nếu lui, bản thân sẽ được an toàn.

Không lui, thì không chết cũng bị thương nặng.

Và sự lựa chọn của Liễu Lăng Âm cũng giống như lần trước.

Cô không có vũ khí, vì thế đầu ngón tay phải giật giật.

Tần Trăn ngẩn ra.

Tư thế này, chẳng lẽ cô ấy định dùng tay không tiếp lôi tiễn?

Lượng máu của Liễu Lăng Âm chỉ còn lại 32%, hiện tại Mật Trà không có khả năng phân ra tinh lực để chữa trị cho cô, mà cho dù Mật Trà có thời gian thì cũng không thể chữa trị kịp.

Chẳng lẽ đại tiểu thư muốn xuống sân khấu sớm sao?

"Liễu Lăng Âm tránh ra!" Ngay cả Thẩm Phù Gia ở tuyến cuối cũng không nhịn được hét lên.

Thanh kiếm trong tay cô phát ra ánh sáng xanh, đây là thời khắc mấu chốt nhất của đoàn kỹ, cô không thể rời đi. Nhưng mũi tên này bắn trúng bất cứ ai trong các cô cũng được, còn hơn là bắn vào một Liễu Lăng Âm gần hấp hối.

Liễu Lăng Âm đương nhiên không nghe theo.

Buồn cười, tại sao cô phải nghe theo lệnh của Thẩm Phù Gia.

Lôi tiễn từ không trung lao tới, Liễu Lăng Âm một tay liền bắt được trục mũi tên, dòng điện lập tức lan ra khắp cơ thể. Nếu không có đồ bảo hộ thì tay phải Liễu Lăng Âm đã sớm cháy thành than.

Tăng trọng gia tăng mãnh liệt khiến Liễu Lăng Âm bị ép tới quỳ gối trên mặt đất. Cô chịu đựng sức nặng hơn trăm cân, tay phải vẫn nắm chặt mũi tên có dòng điện màu xanh. Rồi đột nhiên, cô hướng thẳng đầu mũi tên xuyên qua tim Phó Chi Ức.

Mối thù hồi giữa kỳ, cô rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để trả!

Phó Chi Ức kêu lên một tiếng, cô vừa mới hồi phục sau tác động ở phần đầu, giây tiếp theo liền bị lôi tiễn đâm xuyên tim. Đồ bảo hộ lập tức thông báo.

Phó Chi Ức, lượng máu -100%

Tử vong.

"Chi Ức!"

"Liễu Lăng Âm!"

Hai tiếng la thất thanh đồng thời vang lên, Mộ Nhất Nhan mở to mắt, tay nạp mũi tên nỏ càng nhanh hơn, hai mắt đỏ bừng vì tức giận, mũi tên vừa chuẩn bị xong liền bắn về phía Liễu Lăng Âm.

Lôi tiễn dù sao cũng không chạm tới chỗ trí mạng của Liễu Lăng Âm, sau mũi tên này, cô còn dư lại 5% lượng máu.

Các cuộc tấn công tầm xa của 407 vẫn tiếp tục, Liễu Lăng Âm lập tức xoay người, nằm xuống bên cạnh Phó Chi Ức.

Cô lật Phó Chi Ức bất động nằm nghiêng qua, che ở trước mặt mình, đồng thời kẹp chặt cả hai tay vào phần áo trước ngực Phó Chi Ức để cơ thể không bị ngã ra đằng sau.

Tám cái nỏ tiễn bắn tới trúng ngay vào phần lưng của Phó Chi Ức. Phó Chi Ức đã chết tức giận đến mức phồng mũi, nhìn chằm chằm vào Liễu Lăng Âm đang tránh trước mặt mình.

Mẹ nó, có thể đối xử tốt với người chết một tí không!

Bên kia, ngay lúc Liễu Lăng Âm lao ra, Ô Hách đang bị thủy long quấy nhiễu.

Nó né tránh vài lần và cuối cùng nhận ra được vấn đề —

Nó không thể giết được con rồng, thứ nó cần giết là cô gái đang điều khiển con rồng này.

Ô Hách phát hiện ra điểm này, liền chuyển mục tiêu từ rồng thành Nghiêm Húc. Nghiêm Húc tự mình khống chế lượng thủy nguyên tố ở cả hai nơi, sắc mặt tái nhợt vì mệt mỏi, tinh lực dần cạn kiệt, tốc độ của thủy long đã có phần chậm hơn Ô Hách.

Rất nhanh, Ô Hách đã đến trước mặt Nghiêm Húc.

Ngay khi cánh tay dài của nó chuẩn bị vung lên, một cơn gió lạnh chợt ập tới.

[Tuyết thai mai cốt] –

Liễu Lăng Âm ở phía trước chắn mũi tên, Thẩm Phù Gia ở phía sau làm sao có thể rảnh rỗi.

Gió tuyết nổi lên, băng chi như rắn bạc điên cuồng lao ra, quấn quanh chân Ô Hách.

Cảnh tượng hồi giữa kỳ lại hiện ra, Ô Hách quen thuộc với chiêu thức này. Nhưng hiện tại cô gái lửa không có ở đây, chỉ riêng những nhánh băng này thì không thể làm gì được nó.

Ô Hách thậm chí không di chuyển, Minh hỏa bốc cháy trên người nó nhanh chóng làm tan chảy một nửa nhánh băng. Những nhánh băng nhỏ lập tức hóa thành nước, chỉ còn lại một số ít nhánh băng chính vẫn quấn quanh cơ thể nó.

Lục Uyên cao hơn Thẩm Phù Gia hẳn một cấp độ, nhưng đừng quên, bên trong E408 vẫn tồn tại một người có cấp bậc cao hơn cả Lục Uyên.

Mật Trà.

Chữa trị ngay lập tức được phóng vào người Ô Hách.

Mật Trà không còn thừa năng lượng để sử dụng tăng phúc, nhưng vong linh như Ô Hách sợ mục sư hơn nhiều so với Lục Uyên. Dù sao Lục Uyên vẫn là một con người, còn Ô Hách là sinh vật thật sự đến từ Minh giới.

Ở khoảng cách gần, pháp quang chữa trị của mục sư phóng vào đầu Ô Hách, lập tức khiến Ô Hách đóng băng ngay tại chỗ.

Kỹ năng của mục sư có thể áp trên người của vu sư, giống như cô Ngôn lúc nãy đã chữa trị cho Lục Uyên. Điều này không phải là không thể.

Nói cách khác, vu sư cũng giống như con người mang nhóm máu hiếm, bọn họ không thể tiếp thu những nhóm máu thông thường khác, miễn cưỡng đưa vào cơ thể chỉ có hại thêm. Nhưng chỉ cần nhóm gặp nhóm máu phù hợp, bọn họ vẫn có thể tiếp thu kỹ năng của mục sư.

Nhưng vong linh thì không được, chúng nó không có cách nào tiếp nhận năng lực của mục sư.

Khi Thẩm Phù Gia không thể vây khốn kẻ địch được nữa, Mật Trà liền đảm nhận công việc thay cô.

Sự kết hợp giữa các cô không chỉ là suy nghĩ, tình cảm mà còn là trách nhiệm và sự chia sẻ.

Ô Hách bị Mật Trà đánh sâu vào tinh thần nên đứng yên tại chỗ. Cũng chính vào lúc này, một nửa thủy long đuổi theo nó đột nhiên bay lên trời, ngưng tụ thành một quả cầu nước cách đầu Ô Hách 10 mét.

Mũi chân Thẩm Phù Gia chỉa xuống đất, giẫm lên bả vai Nghiêm Húc rồi nhảy lên.

Mật Trà nhắm chặt mắt, tập trung toàn bộ bốn thành năng lượng còn dư lại, dồn hết vào cơ thể Thẩm Phù Gia.

[50% Đơn thể tăng phúc] mở —

Thanh kiếm trong tay kiếm sĩ hệ băng lóe lên cực kỳ chói mắt, nhiệt độ ở nửa phần sân đã giảm mạnh.

Băng Ngưng Không được tăng phúc lên tới 150% mở ra, áp súc với nước, tiếp theo, quả cầu nước lập tức ngưng tụ thành một khối băng hình thoi có bốn góc nhọn.

"Không ổn," Tần Trăn ngửa đầu, từ xa nhìn khối băng treo lơ lửng trên cao, tự lẩm bẩm, "Vẫn là để bọn họ thành công..."

Liễu Lăng Âm liều mạng tiến lên cản lại 407 các cô, chỉ một người liền cản lại hai mũi tên phép của cô, tám mũi tên nỏ của Mộ Nhất Nhan cùng với một Phó Chi Ức.

Liều mạng đến như vậy, rốt cuộc thành công để E408 hoàn thành đoàn kỹ.

Một nửa đấu trường đã bị bao phủ bởi sương trắng. Nước và cái lạnh kết hợp khiến mọi người đều cảm nhận được sự lãnh lẽo của băng tuyết.

[Đóng băng vạn vật], đây là một chiêu thức tàn sát hoa lệ và hoành tráng, xóa sổ mọi kẻ địch đứng trước mặt E408, ngay cả những vong linh đã chết cũng không thể đứng vững một giây phút nào dưới lớp băng tuyết trong suốt như pha lê này.

Khi nước hoàn toàn ngưng kết thành băng, tất cả ô uế đều sẽ bị đóng băng và chôn vui bởi lớp tuyết.

Không ai có thể sừng sững đứng trước mặt E408,

Không ai có thể tranh giành vương miện chiến thắng với bọn họ,

Chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về E408!

Trường kiếm vung lên, băng lăng liền thuận thế mà rơi xuống, áp lực tử vong khổng lồ trực tiếp bao phủ trên đầu bộ xương khô.

Bên trong đôi mắt của Thẩm Phù Gia tràn ngập sát ý băng lãnh

Bất cứ ai dám cản đường –

Giết không tha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro