Chương 115 Thứ 2, ngày 1 tháng 2
Trường kiếm vung xuống, băng lăng thuận thế mà rơi, áp lực tử vong khổng lồ trực tiếp bao phủ trên đầu bộ xương khô.
Chỗ đáng sợ của [Đóng băng vạn vật] không nằm ở lực công kích mà ở việc nó khóa chặt con mồi.
Nếu chiêu thức chỉ có lực công kích mạnh thôi thì kẻ địch chỉ cần trốn thoát khỏi phạm vi tấn công, mọi thứ đều sẽ trở nên vô ích.
Vì vậy, [Đóng băng vạn vật] hoàn chỉnh tổng cộng có ba bước, hai bước đầu tiên là vây khốn con mồi, bước thứ ba mới tấn công.
Đối mặt với mục sư cao hơn mình hẳn một cấp độ, cho dù năng lực của Mật Trà không còn tràn đầy như trước, nhưng Ô Hách vẫn không thể tự do di chuyển, như bị thứ gì đó ép đứng yên tại chỗ.
Bộ xương khô phát ra âm thanh cọt kẹt cọ xát, cố gắng chống lại uy áp của mục sư. Cuối cùng, ngay khoảnh khắc Mật Trà dồn hết sức tăng phúc cho Thẩm Phù Gia, lực khống chế của nàng đối với Ô Hách đã giảm đi hai phần.
50% Tăng phúc của Mật Trà chỉ có thể kéo dài tối đa mười phút. Trong trận đấu này nàng là người tiêu tốn nhiều sức lực nhất, đến hiện tại, thể lực của nàng đã ở mức suy yếu, lực khống chế đối với Ô Hách cứ thế buông lỏng.
Ô Hách nắm lấy cơ hội này, dang rộng hai tay rồi phá vỡ uy áp từ Mật Trà.
Nó đang định rút lui, nhưng vừa mới cử động thì những cành băng của [Tuyết thai mai cốt] đã chặn lại bước đi của nó.
Trong phút chốc, băng lăng rơi xuống, cái lạnh bao trùm khắp mặt đất.
Nơi xa, Lục Uyên lui về sau nửa bước.
Cho dù cả hai vong linh cùng nhau tiến công, 408 thế nhưng vẫn có thể hoàn thành đoàn kỹ...
Rõ ràng là hồi giữa kỳ, chỉ việc đối phó với một con vong linh thôi đã là vô cùng khó khăn với bọn họ.
Nghiêm Húc...
Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc. Là E408 trưởng thành quá nhanh hay do cô quá tự phụ.
Ánh sáng trên pháp trượng của Nghiêm Húc vẫn không hề suy giảm. Để phòng ngừa những mảnh băng vụn bắn ra sau khi băng lăng rơi xuống, cô liên tiếp tạo ra mấy tấm khiên tùy thân chắn trước mặt đồng đội.
"Thu hồi Ô Hách!" Mộ Nhất Nhan quay đầu hô to.
Có Ô Hách đứng trước mặt Nghiêm Húc, nỏ tiễn trong tay cô không thể bắn tới Nghiêm Húc hay Mật Trà, còn tám cái nỏ tiễn bắn tới Liễu Lăng Âm thì lại bị cơ thể Phó Chi Ức chặn lại, cơ bản không thể bắn chết ai trong 408.
Tần Trăn cũng vừa ngưng tụ một bộc phá tiễn và một lôi tiễn bắn tới Nghiêm Húc, nhưng cả hai đều bị Liễu Lăng Âm liều chết chặn lại, trong thời gian ngắn cô không thể ngưng tụ ra mũi tên phép được nữa. Nếu chỉ sử dụng mũi tên tre thì uy lực lại không đủ.
Lúc này các cô không thể cứu được Ô Hách, chỉ có thể thu hồi nó lại.
Thấy Lục Uyên không nhúc nhích, Mộ Nhất Nhan liền hét to, "Mau lên!"
Lục Uyên cắn chặt răng, cô không muốn dừng lại ở đây.
Đây là trận quyết chiến cuối cùng, Phó Chi Ức chết, các cô đã thua thiệt 408.
Nếu chỉ một mình cô thua cuộc, Lục Uyên sẽ không bao giờ do dự, nhưng đây là trận chiến cuối cùng quyết định toàn bộ đội ngũ của cô có thể tiến vào danh sách hay không, ý nghĩa vô cùng lớn.
[Đóng băng vạn vật] lần này rõ ràng là yếu hơn hồi giữa kỳ. [Đóng băng vạn vật] hoàn chỉnh có tới ba khối băng lăng, một tòa băng khổng lồ ở trung tâm và hai khối băng nhỏ bên cạnh. Nhưng hiện tại trên đầu Ô Hách chỉ có một tòa băng duy nhất, một lượng thủy nguyên tố khác của Nghiêm Húc đang quấn lấy A Tát Bối Nhĩ, [Đóng băng vạn vật] đang tấn công Ô Hách chỉ có khoảng bảy phần uy lực.
Ôm ý nghĩa này, Lục Uyên không đành lòng từ bỏ.
Có lẽ, Ô Hách có thể đỡ được nó...
"Lục Uyên!" Thấy Lục Uyên còn do dự, Mộ Nhất Nhan vội vàng ném nỏ đi. Cô rút ra đao hồ điệp, chuẩn bị tự mình đi cứu Ô Hách.
A Tát Bối Nhĩ đã bị thương, Ô Hách không thể xảy ra chuyện gì được!
Tiếng thúc dục cuối cùng khiến cho Lục Uyên hạ quyết tâm.
Khi nhìn thấy A Tát Bối Nhĩ bị mắc kẹt trong nước thống khổ đến phát điên, Lục Uyên quyết định từ bỏ.
Cô nhớ tới hơi ấm của vong linh.
Thôi!
Pháp trượng lóe lên ánh đỏ, cô gắt gao nhắm chặt hai mắt, hai hàng lông mày nhíu lại.
Vài giây sau, Ô Hách biến mất khỏi sân, thoát khỏi sự truy sát của băng lăng.
Lục Uyên có thể thất bại, nhưng vong linh của cô không thể bị thương nữa.
"Nhất Nhan!" Tần Trăn hoảng hốt khi thấy Mộ Nhất Nhan bất chấp lao lên.
Lúc này băng lăng đã rơi xuống đất, băng vụn rơi rải khắp lôi đài, sắc bén như đạn lạc, mà Mộ Nhất Nhan lại đơn thương độc mã nhảy vào trận doanh của E408.
Tần Trăn đã nếm trải qua sự sắc bén của những mảnh băng vụn này, cô lập tức rút ra ba mũi tên trúc còn dư lại, sẵn sàng hỗ trợ Mộ Nhất Nhan bất cứ lúc nào.
Ô Hách đã được thu hồi rồi, vì sao Mộ Nhất Nhan còn muốn lao về phía trước?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Khi [Đóng băng vạn vật] hoàn thành, Nghiêm Húc và Thẩm Phù Gia đều đã kiệt sức, mà Mật Trà cũng không còn khả năng sử dụng năng lực tăng phúc. Đây là thời điểm suy yếu nhất của bọn họ, cũng là thời điểm tấn công tốt nhất của E407.
Thẩm Phù Gia từ trên không rơi xuống, bước chân có hơi lảo đảo.
Dù sao cô cũng không phải là pháp sư nên việc đóng băng một lượng nguyên tố thủy khổng lồ như vậy thực sự rất khó khăn.
[Đóng băng vạn vật] tiêu hao rất nhiều năng lượng, động một chút liền lấy đi hơn một nửa năng lượng của ba người các cô. Nếu không phải vong linh của Lục Uyên quá mạnh, các đòn tấn công thông thường không có hiệu quả thì 408 tuyệt đối sẽ không sử dụng chiêu thức này.
Nhìn thì giống như Ô Hách vừa bước ra sân liền bị đánh trở về, các cô chiến thắng rất dễ dàng. Nhưng thực tế lại không phải như vậy, đây là thắng lợi mà E408 phải dùng hơn một nửa chiến lực của mình đổi lấy.
Có lẽ cũng không được tính là thắng lợi, chỉ là trao đổi đồng giá thôi.
Mật Trà đỡ cánh tay phải Thẩm Phù Gia, ngay khi chạm vào liền cảm nhận được các cơ của cô đã bị co quắp.
Hôm nay cô đã thi triển [Tuyết thai mai cốt] đến hai lần, tiêu hao không ít, lại khống chế thêm một đòn pháp thuật lớn như vậy, thực sự quá cố sức.
Nhưng Mật Trà không thể chữa trị cho Thẩm Phù Gia. Trong cơ thể nàng còn dư lại một thành rưỡi năng lượng, tất cả đều được cấp cho Liễu Lăng Âm, cố gắng kéo 5% lượng máu của cô tăng lên.
Liễu Lăng Âm trốn ở phía sau Phó Chi Ức. Sau khi khôi phục được 8%, cô muốn đứng lên hỗ trợ nhưng lại nhận được ánh mắt can ngăn của Nghiêm Húc.
Trong lúc sự chú ý của 407 đều dồn về phía các cô, Liễu Lăng Âm đừng cử động cũng đừng nhúc nhích, tốt nhất là để 407 quên đi sự tồn tại của cô.
Mật Trà ước tính trong vòng 10 phút, sau khi sử dụng toàn bộ năng lượng của mình lên người Liễu Lăng Âm, lượng máu của cô ấy có thể trở lại cỡ 90%.
Nên đợi Mật Trà chữa trị xong rồi mới bất ngờ xông ra, nếu không chỉ với 8% lượng máu, chỉ sợ vừa đứng lên là phải nằm xuống lại.
Liễu Lăng Âm nhận được ánh mắt của Nghiêm Húc và Mật Trà, lồng ngực phập phồng, giống như có chút nóng nảy không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trốn phía sau Phó Chi Ức giả chết.
[Đóng băng vạn vật] kết thúc, bên này 408 đang thở hổn hển, Mộ Nhất Nhan ở phía trước đã lao tới.
Những mảnh băng vụn dày đặc bay với tốc độ cực nhanh, cô đi ngược hướng với băng vụn và né vào những khoảng trống. Cơ thể của thích khách vô cùng mảnh mai và có độ linh hoạt cực cao nên rất dễ né tránh. Đối với những mảnh vụn không thể né, cô liền dùng đao hồ điệp đánh rớt.
Xuyên qua vùng đạn lạc 60 mét, cô chỉ bị trầy xước 2%
Một mình đối mặt với đại bản doanh của E408, trên mặt Mộ Nhất Nhan không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại vô cùng kiên quyết.
Tính tới thời điểm hiện tại, cô là người duy nhất trong đội không bị thương. Mặc dù Tần Trăn và Lục Uyên chưa mất máu, nhưng cả hai đã phải chịu những tác động xấu ở phần đầu. Hai người đó một người là cung tiễn thủ đánh tầm xa, một người là khoa pháp, hiện tại trọng trách đánh chết 408 phải do cô đảm nhiệm.
Trong quá trình lao tới, Mộ Nhất Nhan không ngừng phân tích tình hình chiến đấu trước mắt.
Sắc mặt của Nghiêm Húc và Thẩm Phù Gia đều đã tái nhợt, trán đầy mồ hôi; sự chú ý của Mật Trà thì tập trung vào Liễu Lăng Âm.
Mục sư cấp 7 vẫn chưa có năng lực chữa trị tức thời, trong khoảng thời gian ngắn Liễu Lăng Âm không có gì đáng sợ, tạm thời có thể để yên.
Vấn đề là Nghiêm Húc với Thẩm Phù Gia.
Lúc này Mật Trà tuyệt đối không có khả năng mở ra 50% tăng phúc, nếu có sử dụng đơn thể tăng phúc thì chỉ chừng 10-20%
Hiệu quả tăng phúc như vậy nếu cấp cho Thẩm Phù Gia, cùng lắm làm cho Thẩm Phù Gia khôi phục được ba phần sức lực. Nếu cấp cho Nghiêm Húc thì trong vòng nửa phút, cô ấy không thể ngâm xướng kịp bất kỳ chú thuật nào.
Nửa phút là đủ cho một thích khách rồi.
Nếu Mật Trà chọn sử dụng [Phục chế], cô sẽ bỏ chạy ngay lập tức, nếu không thể bỏ chạy cũng không sao.
Dựa theo phân tích của Lục Uyên, [Phục chế] là kỹ năng dùng một lần. Nếu cô ăn [Phục chế] của Mật Trà thì Lục Uyên và Tần Trăn sẽ không cần lo lắng về vấn đề sau này nữa. Khi đó A Tát Bối Nhĩ tiến công, Tần Trăn bắn hỗ trợ phía sau, mà toàn bộ 408 đều đã sức cùng lực kiệt, các cô vẫn còn hi vọng chiến thắng.
Mộ Nhất Nhan tính toán cực kỳ bình tĩnh, mọi khả năng đều được cô tính vào, cuộc xông lên này có lợi nhiều hơn hại, chiến thắng một lần nữa sẽ nghiêng về E407 các cô!
Mà tình hình của mấy người E408 cũng quả thực không ổn.
Không có tăng phúc của Mật Trà, Nghiêm Húc rốt cuộc không thể khống chế lượng thủy nguyên tố quấn quanh A Tát Bối Nhĩ được nữa, nước chảy đầy đất. Cái chết của Ô Hách coi như là vây Ngụy cứu Triệu, đổi lấy sự tự do cho A Tát Bối Nhĩ.
Nghiêm Húc nắm pháp trượng thở hổn hển. Quanh năm suy dinh dưỡng, hơn nữa đến cuối kỳ lại thức khuya nhiều ngày, thể chất của Nghiêm Húc vô cùng kém.
Thẩm Phù Gia càng không cần phải nói, tốt xấu gì trong cơ thể Nghiêm Húc vẫn còn dư lại hai thành năng lượng, mà Thẩm Phù Gia chỉ còn lại một thành.
Năng lượng tiêu hao quá mức khiến tay chân của cô yếu đi, cho dù có thể miễn cưỡng đấu với Mộ Nhất Nhan một chút, nhưng tám chín phần cũng sẽ chấm dứt trong thất bại.
Liễu Lăng Âm thực sự rất muốn đứng dậy, nhưng đáng tiếc trên người cô chỉ còn lại một lượng máu ít ỏi, chớ nói đến chiến đấu, đứng dậy thôi cũng đã khó khăn.
Kẻ địch đã đến, Thẩm Phù Gia cắn chặt răng, chống cơ thể mệt mỏi xông lên, đối mặt với song đao hồ điệp đang hạ xuống của Mộ Nhất Nhan.
Nếu cô không chiến đấu, 408 sẽ không còn ai chống đỡ nữa.
Nhẹ kiếm sĩ vốn cầm kiếm bằng một tay, nhưng lúc này Thẩm Phù Gia lại nắm chuôi kiếm bằng cả hai tay.
Cấp bậc Mộ Nhất Nhan không hề thấp hơn cô, song đao chém vào thân kiếm tạo ra một tiếng keng – ngắn.
Hai lưỡi kiếm chạm vào nhau, Thẩm Phù Gia lùi lại nửa bước trong khi Mộ Nhất Nhan vẫn đứng vững vàng.
Theo kế hoạch, người đến đón đòn tấn công của Mộ Nhất Nhan vào lúc này phải là Liễu Lăng Âm. Tuy nhiên, để [Đóng băng vạn vật] được hoàn thành một cách trơn tru, Liễu Lăng Âm đã gắng gượng hứng chịu công kích từ cả ba người Phó Chi Ức, Tần Trăn và Mộ Nhất Nhan, đã ngã xuống từ trước.
Những ngón tay cầm kiếm của Thẩm Phù Gia không ngừng run lên, cơ thể cô đã quá tải, hiện giờ cô không phải là đối thủ của Mộ Nhất Nhan.
Trước đó, để làm gián đoạn việc triệu hồi của Lục Uyên, cô đã quá nóng vội, lãng phí quá nhiều năng lượng cho Phó Chi Ức từ sớm.
Cảm giác năng lực trống rỗng dần chuyển thành cảm giác tê dại và ngứa ngáy.
Cơn ngứa khó chịu này bắt nguồn từ gót chân rồi lan ra khắp cơ thể, giống như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm, khiến Thẩm Phù Gia ghê tởm.
Tại sao...Tại sao cô lại yếu như vậy.
Tại sao chỉ một kỹ năng thôi liền móc rỗng toàn bộ năng lực trong cơ thể cô, tại sao năng lượng của cô lại ít đến như vậy...
Một cảm giác ngứa ngáy quen thuộc nổi lên từ xương tủy, bàn tay cầm kiếm của Thẩm Phù Gia siết chặt, biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi.
Mộ Nhất Nhan sửng sốt. Lúc này, toàn thân Thẩm Phù Gia tràn ngập một cỗ hận ý đến đáng sợ.
Cô hận chính mình, căm thù đến tận xương tủy.
Không đợi Mộ Nhất Nhan tung ra đòn tấn công tiếp theo, Thẩm Phù Gia liền động thủ trước.
Trong lần va chạm lúc nãy, Mộ Nhất Nhan có thể cảm nhận rõ ràng kiếm pháp của Thẩm Phù Gia đã trở nên yếu đi, mềm mại vô lực. Nhưng vào lúc này, lực đạo từ tay cô ấy đã tăng lên gấp đôi.
Không xong rồi...
Làm bạn bè hơn hai năm, Mộ Nhất Nhan đối diện với đôi mắt trống rỗng của Thẩm Phù Gia liền hiểu được nguyên nhân nằm ở đâu.
Cô ấy lại rơi vào trạng thái tự ngược của bản thân.
Cô ấy ghét chính mình, tự coi chính mình như kẻ thù không đội trời chung, không quan tâm liệu cơ bắp hay xương cốt của mình có chịu nổi hay không, đem hận ý đối với kẻ thù áp lên chính cơ thể mà phát lực, hoàn toàn là một bộ dáng không chết không dừng lại.
"Phù Gia!" Mộ Nhất Nhan há mồm quát to, mũi kiếm đâm tới, cô lập tức nghiêng người né tránh, dùng song đao ngăn chặn mũi kiếm, khuỵu gối đá vào bụng Thẩm Phù Gia, muốn dùng cơn đau để đánh thức cô ấy.
Trong ba người, Mộ Nhất Nhan là người phản đối phương pháp huấn luyện này của Thẩm Phù Gia nhiều nhất.
Nhược điểm lớn nhất của Mộ Nhất Nhan là trọng tình cảm, mà ưu điểm lớn nhất của Mộ Nhất Nhan cũng là trọng tình cảm. Tới thời điểm này của trận đấu, cô vẫn không quên quan tâm đến bạn bè.
Mộ Nhất Nhan không phải là người duy nhất chú ý đến sự bất thường của Thẩm Phù Gia. Cách đó 20 mét, Mật Trà cũng cảm nhận được khí tức bất thường này.
Hô hấp nàng cứng lại, lúc này nếu muốn Thẩm Phù Gia ngừng phương thức tự ngược này lại thì hoặc là Thẩm Phù Gia chết, hoặc là Mộ Nhất Nhan chết.
Ở trên sân thi đấu, Mật Trà đương nhiên lựa chọn vế sau.
Phạm vi của [Phục chế] là 50 mét. Ở khoảng cách 20 mét này, nàng chắc chắn có thể giết chết Mộ Nhất Nhan. Nhưng một khi sử dụng sẽ không thể chữa trị cho Liễu Lăng Âm được nữa.
Vậy kế tiếp ai sẽ ngăn cản A Tát Bối Nhĩ với Tần Trăn?
Sau lưng Mật Trà đã ướt đầy mồ hôi, rõ ràng thời gian thi đấu còn chưa qua một nửa, nhưng đến lúc này nàng cảm thấy khẩn trương và mệt mỏi hơn bao giờ hết.
Đôi môi Nghiêm Húc trắng bệch, chậm rãi động đậy. Cô đang ngâm xướng một chú thuật mới, chuẩn bị đưa Thẩm Phù Gia trở về.
Nhận một cước của Mộ Nhất Nhan, Thẩm Phù Gia vẫn không dừng lại, mũi kiếm bị song đao đè xuống lập tức xoay chuyển, chém về phía hai chân Mộ Nhất Nhan.
Mộ Nhất Nhan lộn ngược hai cái ra sau, tránh khỏi phạm vi tấn công của Thẩm Phù Gia.
Song đao được cắm ở thắt lưng, đôi tay Mộ Nhất Nhan nắm thành quyền, bắt chéo trước ngực, giữa những kẽ ngón tay liền lộ ra tám cái phi châm.
Trong mắt cô gái tràn đầy sự kiên định, nếu lời nói của cô không thể khuyên ngăn Thẩm Phù Gia thì cứ để hệ thống tử vong của đồ bảo hộ trực tiếp can thiệp đi.
Tần Trăn ở đằng xa cũng đã giương cung, đồng thời bắn ra hai mũi tên tre, một trái một phải phong tỏa đường chạy của Thẩm Phù Gia.
Vẫn chưa hết, cô rút ra mũi tên tre cuối cùng, đặt vào cung, hướng về phía Nghiêm Húc cũng đang suy yếu.
Cả hai mũi tên được bắn đi, tám cái phi châm trong tay Mộ Nhất Nhan cũng đồng thời bay tới chỗ Thẩm Phù Gia.
Bị tấn công từ cả hai phía, Thẩm Phù Gia lần này chắc chắn phải chết.
Tuy nhiên, mọi việc không diễn ra suôn sẻ như hai người mong đợi.
Bang –
Một tiếng súng vang lên, vang vọng khắp lôi đài.
Mộ Nhất Nhan ngẩn ra, chậm rãi ngước mắt lên, không thể tin được nhìn về phía trước.
Ngay phía sau Thẩm Phù Gia, cách đó 20 mét, mục sư một tay cầm pháp trượng, tay còn lại đang nắm chặt một khẩu súng.
Thời điểm Mộ Nhất Nhan ném phi châm bay đi, cũng là lúc cơ thể cô bất động.
Khoảng cách 20 mét là cự ly bắn mà Mật Trà thường luyện tập nhất.
Đạn của súng lục bỏ túi không mạnh lắm, Mật Trà cũng không phải là một tay thiện xạ chính thống, viên đạn này xuyên qua bụng Mộ Nhất Nhan, không giết chết cô nhưng cũng lấy đi 70% lượng máu.
Trong phút chốc, thích khách sức lực yếu bị đồ bảo hộ đè xuống đất, quỳ một gối trên sân.
Một tiếng súng vang khiến cho toàn trường phải ồ lên.
"Sao cô ấy lại có súng vậy?"
"Đúng rồi, một mục sư như cô ấy mua súng ở đâu?"
"Tôi biết nhà Lục Uyên có chút bối cảnh nên mới có được đạn dược, nhưng khẩu súng này là sao vậy? Liễu Lăng Âm mua? Nhưng chẳng phải nhà cô ta bán trang sức sao, cũng có quan hệ với quân đội?"
"Ai biết được, cũng có thể hiệu trưởng hoặc chủ nhiệm của bọn họ thiên vị mục sư 299 điểm nên lén đưa cho cô ấy? Tôi từng bắt gặp cô Lý cầm một cái cặp màu đen đi tới phòng huấn luyện của bọn họ. Haiz...tất cả giáo viên đều thiên vị cho học sinh giỏi."
Cô Lý từng dặn dò Mật Trà không được sử dụng súng trừ khi thực sự cần thiết.
Dù sao Mật Trà cũng không phải là học sinh của lớp thích khách, một khi lấy ra khẩu súng nhất định sẽ gây ra chỉ trích.
Nhưng lúc này, đối mặt với một đối thủ chưa từng thua như 407, lại thêm Thẩm Phù Gia rơi vào trạng thái tự ngược khiến Mật Trà không thể quản nhiều như vậy được.
Đây là lần đầu tiên Mật Trà nổ súng với người sống. So với việc bắn vào bia tập, độ giật mà nàng quen thuộc dường như tăng lên gấp đôi, khiến tay nàng có chút run rẩy.
Đối diện ánh mắt kinh ngạc của Mộ Nhất Nhan, Mật Trà nhớ lại kỳ thi giữa kỳ Mộ Nhất Nhan đã nương tay với mình như thế nào, nhưng bây giờ nàng lại...
Nhắm mắt lại, nàng cắn răng hạ quyết tâm, bắn ra thêm hai phát súng. Đáng tiếc, tâm lý không ổn định nên cả hai phát bắn đều trượt, đạn không dừng trên người Mộ Nhất Nhan.
Thật xin lỗi...
Mật Trà cảm thấy vô cùng áy náy, trong lòng thầm xin lỗi Mộ Nhất Nhan và Lục Uyên.
Trên đấu trường này, không ai quan trọng hơn Gia Gia, càng không có gì quan trọng hơn chiến thắng của E408!
Tiếng súng của Mật Trà nổ bên tai Thẩm Phù Gia, âm thanh vô cùng xuyên thấu và chói tai.
Trong nháy mắt, Thẩm Phù Gia trong đầu nhớ lại cảnh tượng trước kia –
[ "Vậy Gia Gia phải hứa với tớ, không được tự làm tổn thương chính mình như thế này nữa."
"Tớ hứa với cậu, ngoéo tay."
"Ngoéo tay." ]
Phải rồi, cô đã hứa với nàng rồi, cô sẽ không như vậy nữa...
Ánh mắt Thẩm Phù Gia lập tức lấy lại sự rõ ràng.
Trong chớp mắt, tám cái phi châm của Mộ Nhất Nhan cùng với hai mũi tên tre của Tần Trăn đã bay đến trước mặt.
Điều tồi tệ hơn nữa là một mũi tên tre khác lại đang bay về phía Nghiêm Húc.
Nhịp tim của Thẩm Phù Gia cứng lại, cô bước về phía trước thay vì lùi lại. Chân phải tiến lên một bước, trường kiếm nhanh chóng hướng về phía mũi tên tre đang bay tới chỗ Nghiêm Húc, đưa ra lựa chọn giống như Liễu Lăng Âm.
Nghiêm Húc không thể có chuyện, cô đã kiệt sức rồi, nếu Nghiêm Húc cũng ngã xuống thì ai sẽ bảo vệ Mật Trà.
Kỳ tích 299 điểm liên tiếp của Mật Trà đã bị chặt đứt bởi E408 các cô. Kể từ khi nàng tiến vào E408, mỗi người trong đội đều đạt được số điểm cao xưa nay chưa từng có cho mình, ngoại trừ Mật Trà – điểm của nàng luôn bị các cô kéo xuống hết lần này đến lần khác.
Các cô đã nợ Mật Trà quá nhiều.
Trong kỳ thi cuối cùng này, cho dù không thể giúp nàng nhặt về số điểm vinh quang 299 giống lúc trước, nhưng Thẩm Phù Gia cũng hi vọng sẽ giúp nàng giành được vị trí hạng nhất toàn trường.
Cô không giàu có như Liễu Lăng Âm, vì thế đây sẽ là món quà thành niên của cô muốn dành tặng cho nàng.
Đòn tấn công tầm xa của E407 cũng khó lường như phát súng khi nãy của mục sư E408. Ngay cả khi Tần Trăn đã vứt đi ba mũi tên tre, lực sát thương của cô ấy vẫn không hề giảm.
Trường kiếm màu xanh nhạt duỗi về trước, đánh rớt mũi tên tre hướng tới Nghiêm Húc, nhưng cũng chính lúc đó bả vai Thẩm Phù Gia liền bị những mũi tên ngắm vào mình xuyên qua, tám cái phi châm cũng đã đâm thẳng vào lưng cô.
Lượng máu -50%
"Gia Gia!" Mật Trà khẩn trương, nàng vừa định di chuyển thì Thẩm Phù Gia đã hô lớn, "Đừng đến đây!"
Mặt đất rung chuyển, một cái bóng to lớn xuất hiện ở trên đầu cô.
Thẩm Phù Gia ngước mắt, đối thượng với A Tát Bối Nhĩ khổng lồ.
Cô muốn đứng dậy nhưng sức nặng hơn 60 cân ép cả người cô khó có thể nhúc nhích.
Nếu là Thẩm Phù Gia lúc bình thường thì những sức nặng này đối với cô không phải là vấn đề. Nhưng hiện tại thể lực đã cạn kiệt, cô không có khả năng này.
Tay trái A Tát Bối Nhĩ nắm lấy eo Thẩm Phù Gia, nhấc cô lên không trung đưa đến trước mặt mình.
Nó nhận ra cô bé này.
Cô bé âm hiểm xảo trá đã khiến tay phải của nó bị đâm nát, thậm chí còn làm bộ xương huynh đệ của nó suýt chết dưới khối băng khổng lồ kia.
Đáng giận nhất chính là cô đã khiến cho Lục Uyên phải phiền lòng.
A Tát Bối Nhĩ há miệng, phát ra âm thanh hừng hực từ cổ họng. Nó kết luận cô gái này chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Đồ bảo hộ có thể ngăn chặn sự tấn công của vong linh. Mặc dù vậy, Thẩm Phù Gia vẫn có thể cảm nhận được cơn đau ở thắt lưng khi bị siết chặt, thậm chí không gian để thở cũng bị bóp nghẹt.
Sắc mặt Thẩm Phù Gia hiện lên một màu hồng nhạt. Đây cũng không phải là thứ màu đẹp đẽ gì, mà là minh chứng của sự nghẹt thở.
Bị nhấc lên không trung, đôi chân Thẩm Phù Gia chật vật tìm kiểm điểm sức lực, thanh kiếm trong tay cũng cố gắng đâm vào mắt con vong linh.
Nhưng A Tát Bối Nhĩ không cho cô cơ hội, tên vong linh thô bạo gầm lên, nhấc Thẩm Phù Gia lên cao rồi ném xuống mặt đất.
"Gia Gia!" Mật Trà hốt hoảng, nàng giơ súng lục lên, lần này không chút thương tiếc nào chĩa súng vào người A Tát Bối Nhĩ.
Bang – Bang – Bang
Tiếng bắn không ngừng vang lên, khẩu súng bỏ túi của ATM chứa được tám viên đạn. Khi Mật Trà bắn hết năm viên còn lại, A Tát Bối Nhĩ lại dường như không hề cảm thấy đau đớn, nó căn bản không vì thế mà dừng lại.
Pháp trượng của Lục Uyên lóe lên ánh sáng đỏ, cô đang kích thích bản tính khát máu của vong linh.
Ô Hách đi rồi, nhưng cô vẫn còn A Tát Bối Nhĩ, một mình nó đủ để giải quyết một E408 đang rệu rã.
"Nhắm vào Nghiêm Húc và Mật Trà." Trong lúc thi triển chú thuật, Lục Uyên cũng đồng thời ra lệnh cho Tần Trăn.
Từ nãy đến giờ, mũi tên của Tần Trăn không phải bị Liễu Lăng Âm thì cũng là Thẩm Phù Gia chặn lại, hiện giờ không còn sự quấy nhiễu nào nữa, đây là thời cơ tốt nhất để bắn chết hai người họ.
Tần Trăn không còn mũi tên tre nào nữa, cô ngưng tụ ra một cái lôi tiễn và đặt vào dây.
Cô giương cung nhắm vào Mật Trà. Các đòn tấn công của Nghiêm Húc không thể làm A Tát Bối Nhĩ bị thương, biến số duy nhất chính là Mật Trà.
"Cẩn thận!" Mũi tên đánh úp lại, Nghiêm Húc đẩy Mật Trà ra, hai người ngã xuống đất lăn nửa vòng. Lôi tiễn sượt qua thắt lưng của Nghiêm Húc và bị đóng đinh trên sân, phát ra tiếng xèo xèo
Hiện giờ các cô vô cùng biết ơn vì đây là một trận đấu lôi đài, cung tiễn thủ chỉ có thể ra tay ở ngoài sáng, các cô biết lúc nào đối phương sẽ bắn tên.
"Nghiêm Húc!" Mật Trà túm lấy vạt áo Nghiêm Húc, cực kỳ sốt ruột, "Gia Gia phải làm sao bây giờ?"
Nghiêm Húc trầm mặc.
Mũi tên nước cùng thủy châm của cô đều không thể gây tổn thương cho A Tát Bối Nhĩ. Không có tăng phúc của Mật Trà, muốn tạo một quả cầu nước khống chế A Tát Bối Nhĩ lần nữa cần ít nhất hai phút để thực hiện.
Còn chưa kịp nói gì thì lôi tiễn thứ hai đã lao tới khiến Nghiêm Húc phải lăn lộn tại chỗ. Lần này cô không còn gặp may nữa, sau lưng bị trầy mất 20% lượng máu.
Mật Trà không dám trì hoãn nữa, nàng từ dưới đất bò dậy, đỡ Nghiêm Húc, sau đó nhìn chung quanh, nhanh chóng xem xét tình hình thương vong lúc này.
Phía trước bên trái là sân nhà của A Tát Bối Nhĩ, nó đang nắm cơ thể kiệt sức của Thẩm Phù Gia, tùy ý quăng ngã. Đồ bảo hộ của cô đã bị vong linh làm hỏng, hiện giờ trên người chỉ còn lại 30% lượng máu.
Bên phải là Liễu Lăng Âm, người mà Mật Trà vẫn đang chữa trị. Khoảng thời gian [Đóng băng vạn vật] kết thúc đến bây giờ đã qua 2 phút, nhưng lượng máu hồi được chỉ mới 15%, còn lâu mới đạt đến mức có thể chiến đấu.
Thanh máu trên ngực Nghiêm Húc vẫn còn 80% và hai thành năng lượng. Nhưng là một pháp sư thiên về phòng thủ, cô không có khả năng làm tổn thương A Tát Bối Nhĩ.
Mà 407 ở phía đối diện, Tần Trăn với Lục Uyên đều là đầy máu. Tần Trăn còn có thể ngưng tụ ra một lôi tiễn, một mũi tên truy vết và ba bộc phá tiễn.
Mộ Nhất Nhan quỳ trên mặt đất, cô còn 30% lượng máu, Mật Trà không biết cô ấy còn khả năng chiến đấu nữa hay không.
Sau khi toàn bộ năng lực trong cơ thể chuyển hóa thành chữa trị, nàng chỉ có thể cứu được một người đồng đội, nàng nên cứu ai?
Mộ Nhất Nhan chịu đựng tăng trọng trên cơ thể, ấn con dao trong tay xuống đất chống cho cô đứng dậy.
Tần Trăn ngưng tụ liên tiếp hai lôi tiễn, trong thời gian ngăn không thể tiếp tục được nữa.
Sau khi Mộ Nhất Nhan đứng lên, thân hình cô lảo đảo một cái, 80 cân tăng trọng đối với cô không phải là chuyện nhỏ. Cô hít một hơi, hai tay cầm đao, chậm rãi đi tới chỗ Mật Trà và Nghiêm Húc, mỗi bước chân đều nặng như ngàn viên đá.
Các loại cơ quan ám khí gì cũng đã sử dụng hết rồi, hiện giờ cô chỉ có thể tự mình đi thu hoạch mạng sống.
Mật Trà nhìn cô, hai người nhìn nhau giữa không trung.
"Dùng [Phục chế] giết tôi, sau đó cậu cũng xuống sân đi là vừa." Mộ Nhất Nhan mỉm cười, "Nếu không tôi sẽ giết cả cậu và Nghiêm Húc."
Nghiêm Húc giơ tay ngăn Mật Trà lại.
"Cậu quá xem thường tôi rồi." Đôi mắt đen hẹp dài nhíu lại, bốn mũi tên nước liền treo lơ lửng phía sau.
Cổng phóng thích năng lượng của pháp trượng đã đóng đi 20% sau khi cô bị thương. Trong thời gian ngắn không thể cứu được Thẩm Phù Gia, vì vậy tốt hơn hết là nên tập trung vào Mộ Nhất Nhan trước mặt.
Pháp sư gầy gò bị sức nặng của tăng trọng ép đến nỗi không thể duỗi thẳng lưng. Cô cầm pháp trượng bằng cả hai tay, đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể tựa lên pháp trượng, duỗi thẳng cột sống từng chút một, cuối cùng giữ cho lưng thẳng tắp.
Mộ Nhất Nhan lộ vẻ kinh ngạc. Sau khi một mình kiềm chế hai vong linh, Nghiêm Húc thế nhưng vẫn có thể thi triển chú thuật, điều này hoàn toàn vượt xa dự đoán của cô.
Hai bên ngừng nói chuyện. trong ánh mắt rõ ràng không có ý định đàm phán nữa.
Mộ Nhất Nhan trở tay ném ra một cái phi tiêu, phi tiêu bay chưa được 10 mét thì lập tức bị Nghiêm Húc dùng mũi tên nước đánh rớt.
Bốn mũi tên nước đan xen thay đổi phương hướng, đâm vào Mộ Nhất Nhan theo bốn quỹ đạo cong khác nhau. Hai chân Mộ Nhất Nhan như là lướt trên mặt băng, xoay vòng hai cái, thích khách mang theo tăng trọng hơn 80 cân thế nhưng vẫn thể hiện sự uyển chuyển nhẹ nhàng trong những bước đi của mình.
Mũi tên nước đến treo cổ lần đầu, bị Mộ Nhất Nhan tránh được.
Nghiêm Húc quay đầu nhìn thoáng qua Mật Trà, môi lặng lẽ mấp máy, Mật Trà nhìn đã hiểu.
[Liễu Lăng Âm]
Cô sẽ bám trụ Mộ Nhất Nhan để Mật Trà có thời gian chữa trị.
Thẩm Phù Gia là cứu không được. Cho dù cứu, cô ấy cũng không còn sức để chiến đấu, mọi hy vọng hiện tại chỉ có thể ký thác trên người Liễu Lăng Âm.
Bấy giờ Mật Trà mới hiểu được ý nghĩa của sự trầm mặc trước đó của Nghiêm Húc.
Cô biết, kêu Mật Trà từ bỏ Thẩm Phù Gia là một chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Mật Trà liếc nhìn về phía A Tát Bối Nhĩ.
Thẩm Phù Gia bị ném xuống, đầu đập đất, đại não bị chấn động đến mơ hồ choáng váng.
Nhưng cô không có thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của A Tát Bối Nhĩ, cô lập tức lăn người, tránh đi cú đấm sau đó của vong linh.
Một cú đấm nặng nề lại giáng mạnh vào mặt Thầm Phù Gia. Thẩm Phù Gia trở tay ôm lấy cánh tay của A Tát Bối Nhĩ, cô dùng hết sức lực của mình để nâng chân, đá vào quai hàm của A Tát Bối Nhĩ, đem đầu của nó trật đi hai phân.
Sau đó lăn người một cái, nhặt kiếm đứng dậy.
Cô nặng nề thở hổn hển, lăn lộn trên mặt đất khiến tóc cô rối bù như một chiếc áo choàng rách nát. Khuôn mặt thanh tú đầy những vết xước từ mặt sàn, đôi mắt đen láy dữ tợn, nhưng cơ thể hiển nhiên đã không còn theo kịp chiến ý mãnh liệt của cô nữa rồi. Mũi kiếm hơi run lên, cô đã quá kiệt sức.
Nhưng cô lại không hề có ý định trốn thoát.
Một khi cô lui, A Tát Bối Nhĩ sẽ chuyển mục tiêu sang Nghiêm Húc và Mật Trà.
Mật Trà nhắm mắt lại.
Nàng đã hiểu.
Ánh sáng chữa trị trên pháp trượng thay đổi màu sắc.
Nàng đã không còn thời gian để từ từ chữa khỏi cho Liễu Lăng Âm nữa, nàng lựa chọn thay máu.
Trong trận thi đấu tập đầu tiên, Mật Trà đã sử dụng qua thuật thay máu với Thẩm Phù Gia đang cận kề cái chết. Khi đó nàng mất năm phút để đổi một nửa lượng máu của mình cho cô ấy.
Hiện tại, đối tượng thay máu trở thành Liễu Lăng Âm.
E407 quả nhiên là E407, trước một đối thủ như vậy, các cô giấu không được bất kỳ con át chủ bài nào.
Trong vòng một phút, số mũi tên nước của Nghiêm Húc tăng từ bốn lên sáu.
Sức tấn công của Nghiêm Húc không mạnh, bình thường Mộ Nhất Nhan có thể dễ dàng né tránh. Đáng tiếc lúc này cô đang gánh trên người một sức nặng rất lớn, dưới sự bao vây của những mũi tên nước, Mộ Nhất Nhan rất khó để tiếp cận hai người.
Dây dưa được hai phút, trực giác mách bảo Mộ Nhất Nhan có gì đó không đúng. Cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô có một dự cảm chẳng lành.
"Tần Trăn!" Cô hét lên, "Dùng bộc phá tiễn giải quyết Liễu Lăng Âm!"
Liễu Lăng Âm chưa chết hẳn luôn khiến cô có cảm giác bất an.
Kể từ khi Liễu Lăng Âm ngã xuống, cô ấy vẫn luôn trốn phía sau Phó Chi Ức. Những mũi tên nỏ bình thường bắn tới đều sẽ rơi trúng Phó Chi Ức, không thể gây thương tổn cho Liễu Lăng Âm.
Bộc phá tiễn có uy lực lớn và phạm vi nổ rộng, có thể đem Liễu Lăng Âm bao quát vào bên trong.
Nghiêm Húc thầm nghĩ không ổn, cô đã cố gắng hết sức để 407 có thể phớt lờ Liễu Lăng Âm, thế nhưng bọn họ vẫn chú ý tới.
Tần Trăn là cung tiễn thủ hệ lôi, vì thế trong số các mũi tên phép, lôi tiễn là mũi tên có tốc độ ngưng tụ nhanh nhất, trong khi đó bộc phá tiễn cần một khoảng thời gian để chuẩn bị.
Nhưng dù vậy, cái gọi là một khoảng thời gian này, chắc chắn cũng ngắn hơn tốc độ thay máu của Mật Trà.
Nghiêm Húc lập tức thu lại một nửa số mũi tên, chuẩn bị dựng khiên.
Năng lượng của cô còn dư lại chưa đến hai thành, hai thành này toàn bộ đều được Nghiêm Húc chuyển hóa thành khiên.
Cũng may đối thủ là E407, ngay từ đầu cô đã không ôm tâm lý may mắn. Ngay lúc còn dây dưa với Mộ Nhất Nhan, cô đã lên kế hoạch tiếp theo.
Tần Trăn nghe được Mộ Nhất Nhan nói xong liền quay qua nhìn Lục Uyên, Lục Uyên lắc đầu, đưa ra phán đoán khác, "Nhắm vào Nghiêm Húc."
Bầu khí lưu thông trong không khí có chút ẩn ẩn dị thường, nhất định là Nghiêm Húc với Mật Trà giở trò. Diệt xong bọn họ, việc chữa trị của Liễu Lăng Âm đương nhiên cũng sẽ chấm dứt.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Mật Trà cùng Nghiêm Húc mới là vấn đề mấu chốt.
Cô nâng pháp trượng của mình, thúc giục A Tát Bối Nhĩ nhanh chóng giải quyết Thẩm Phù Gia.
Lúc này, Thẩm Phù Gia hoàn toàn là chó cùng rứt giậu (*), vừa thoát khỏi thiết quyền của A Tát Bối Nhĩ, cô liền bị nó đá ra xa mười thước.
(*) Chó cùng rứt giậu: Xử sự liều lĩnh, làm bậy khi bị đẩy đến bước đường cùng.
Cú ngã khiến toàn thân Thẩm Phù Gia đau đớn, như thể toàn bộ xương cốt trong cơ thể đều bị gãy.
Cô chống tay trái muốn đứng lên, nhưng cánh tay lại run rẩy không ngừng, nỗ lực hai lần đều vô ích.
A Tát Bối Nhĩ nhận được sự thúc giục của Lục Uyên, nó sải bước về phía cô gái đang ngã trên mặt đất, giơ chân phải thô tráng lên rồi dẫm mạnh xuống.
Sát khi từ phía sau truyền đến, Thẩm Phù Gia ho khan hai tiếng, sau đó đột nhiên xoay người, hai tay nắm chuôi kiếm ấn vào ngực, mũi kiếm như đinh sắt đâm vào lòng bàn chân A Tát Bối Nhĩ.
Phụt một tiếng –
"Ách a..."
Khoảnh khắc mũi kiếm xuyên qua lòng bàn chân của vong linh, dưới tác dụng của lực phản ứng, chuôi kiếm cứng rắn cũng đã đánh mạnh vào xương ức của Thẩm Phù Gia. Mặc dù đồ bảo hộ đã chặn được phần lớn sát thương, nhưng nó cũng đâm vào cơ thể cô hơn ba phần.
Răng rắc một tiếng, thanh kiếm nhẹ gãy làm đôi.
A Tát Bối Nhĩ và tiếng kêu đau đớn của cô đồng thời vang lên, vong linh điên cuồng nhấc chân lẹt xẹt, Thẩm Phù Gia cắn răng, vứt thanh kiếm bị gãy ra, đôi tay gắt gao ôm lấy cổ chân A Tát Bối Nhĩ.
Không được, không được qua bên kia!
Cô phải kéo thời gian cho Liễu Lăng Âm.
A Tát Bối Nhĩ chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy. Chỉ là một con bé đang kiệt sức mà thôi, thậm chí còn không cao đến ngực nó, lại có thể làm nó bị thương đến mức này. Đây là quái vật gì vậy!
Thẩm Phù Gia ho khan một tiếng, xương ức của cô bị chuôi kiếm đâm vào, không biết có gãy xương hay không nhưng cổ họng lại có vị ngọt tanh thoang thoảng.
A Tát Bối Nhĩ đau đớn gầm lên, Thẩm Phù Gia lại như một con đỉa quấn lấy chân nó không tha. Vong linh sau khi cuồng hóa không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, nó dứt khoát nắm tóc Thẩm Phù Gia, hung hăng xé cô ra khỏi chân nó.
"Ách..." Mái tóc dài mềm mại bị vong linh túm lấy, cổ Thẩm Phù Gia bị kéo ra sau, vô số sợi tóc rơi xuống. A Tát Bối Nhĩ vừa giật tóc Thẩm Phù Gia, vừa nhấc chân đá thật mạnh vào người cô. Thẩm Phù Gia cuối cùng không thể trụ được nữa, cô lăn ra khỏi cơ thể vong linh, ngã xuống sàn đấu.
Không đợi cô kịp xoay người, A Tát Bối Nhĩ đã đá Thẩm Phù Gia ra khỏi sân, cô gái bị văng lên cao nửa mét, sau khi tiếp đất lại lăn thêm hai vòng.
Thẩm Phù Gia đã ngã ra ngoài vạch trắng, lần này cô thậm chí còn không có cơ hội kêu đau, trực tiếp bất tỉnh, khóe miệng tràn ra một vệt máu, hoàn toàn mất đi ý thức.
Đã tổn thương đến nội tạng.
"Thẩm Phù Gia!" Nằm trên mặt đất Liễu Lăng Âm mở to hai mắt, lượng máu trên người cô đã khôi phục đến 40%, đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên có tám cột nước từ mặt đất trồi lên, chính là [Thủy long thuẫn]!
Ngay khi [Thủy long thuẫn] được thiếp lập, bên ngoài cột nước liền vang lên tiếng nổ kinh hoàng.
Bước chân Nghiêm Húc lảo đảo, cuối cùng, cuối cùng vẫn kịp trước khi mũi tên lao tới.
Bộc phá tiễn bên ngoài chính là hướng tới Nghiêm Húc, nhưng diện tích của [Thủy long thuẫn] khá lớn, cao hơn 20 mét, mũi tên bay được nửa đường thì bị chặn lại.
Sau khi hoàn thành [Đóng băng vạn vật], Nghiêm Húc đã bắt đầu ngâm xướng [Thủy long thuẫn] để phòng ngừa kẻ địch lợi dụng lúc các cô suy yếu mà tấn công.
Hiện tại cô đang thi triển [Thủy long thuẫn] cấp cho Liễu Lăng Âm, thứ nhất là để bảo vệ Liễu Lăng Âm, thứ hai cũng là để tạo ra một tấm chắn phòng thủ trước mặt cô và Mật Trà.
Mật Trà nhắm hai mắt tập trung thay máu, cũng không biết đến thảm trạng của Thẩm Phù Gia, nàng chỉ nghe thấy tiếng hô của Liễu Lăng Âm, vừa định mở mắt ra nhìn thì một bàn tay đã che mắt nàng lại.
Lòng bàn tay thấm ướt, đổ đầy mồ hôi, từ ngón tay tới cổ tay đều lạnh như băng.
Là Nghiêm Húc.
Đừng nhìn.
Hơi thở của Mật Trà run run, một lát sau nàng mới gật đầu.
Bàn tay của Nghiêm Húc càng thêm ẩm ướt, có hàng nước nóng hổi trượt xuống lòng bàn tay cô.
Cô không cho Mật Trà nhìn, Mật Trà vì thế hiểu rõ, cảnh tượng đó hẳn đã quá bi thảm để nàng có thể tiếp thu.
Mà đâu phải chỉ có Mật Trà là không thể tiếp thu, thậm chí đến Mộ Nhất Nhan và Tần Trăn ở phía đối diện cũng ngây ngẩn cả người. Một nửa thanh kiếm của Thẩm Phù Gia đã cắm vào lòng bàn chân A Tát Bối Nhĩ, nửa còn lại đã bị vỡ thành từng mảnh, vương vãi trên mặt sân.
Thanh kiếm vốn luôn tỏa sáng như một viên đá quý bỗng mờ đi và vỡ tan thành từng mảnh, biến thành sắt vụn.
Trận chiến ngày hôm nay có không ít người bị thương, thậm chí có những vết thương mà đồ bảo hộ cũng không thể chống đỡ nổi, nhưng không có ai bị đánh đến bất tỉnh.
Trình độ chịu đau của Thẩm Phù Gia thế nào ai cũng biết, phải là nỗi đau như thế nào mới có thể khiến Thẩm Phù Gia đau đớn đến mức ngất đi.
Điều này có đáng giá hay không, không ai có thể nói rõ.
Cái giá mà Thẩm Phù Gia phải trả chắc chắn là rất lớn, nhưng cũng vì sự tồn tại của cô mà Ô Hách đã bị tiêu diệt, sức tấn công mạnh nhất của toàn bộ 407 A Tát Bối Nhĩ đã bị kìm chân.
Hiện giờ A Tát Bối Nhĩ đau đớn hét lên, lẽ ra nó có thể tận dụng cơ hội này để tấn công Nghiêm Húc và Mật Trà. Nhưng vừa mới nhấc chân, lưỡi kiếm cắm ở chân nó liền đâm sâu vào khiến nó thống khổ không thôi.
Vong linh khổng lồ ngồi xuống đất, cố gắng rút lưỡi kiếm trong bàn chân ra.
Tần Trăn là người đầu tiên hoàn hồn lại, đôi mắt cô tập trung vào [Thủy long thuẫn] đang bao phủ Liễu Lăng Âm, ánh mắt sắc bén.
Cô thay đổi vị trí, điều chỉnh chỗ đứng, tìm kiếm một vị trí có thể bắn xuyên qua tấm chắn hướng tới Nghiêm Húc.
Đáng tiếc đã quá muộn.
Để ngưng tụ ra một bộc phá tiễn khác cần ít nhất hai phút, trước khi mũi tên kịp hiện hình, [Thủy long thuẫn] đột nhiên phân tán, tất cả thu hồi về tay Nghiêm Húc.
Năm phút vừa đến, thay máu thành công.
Mật Trà ngồi phịch xuống đất.
Lượng máu trên người nàng chỉ còn lại 50%, năng lượng đã cạn kiệt, không thể thi triển bất kỳ kỹ năng nào được nữa.
[Thủy long thuẫn] phân tán, lộ ra trong đó một bóng người – Liễu Lăng Âm.
Trọng kiếm sĩ cao gầy đứng ở trung tâm [Thủy long thuẫn], đầu hơi cuối xuống, vẻ mặt tối tăm không rõ.
Tần Trăn cùng Lục Uyên liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị sẵn một bộc phá tiễn hướng về phía Liễu Lăng Âm.
Nghiêm Húc, Mật Trà đã kiệt sức, chỉ còn ba mũi tên nước vẫn đang dây dưa với Mộ Nhất Nhan, nhưng chúng cũng không thể làm Mộ Nhất Nhan bị thương.
Toàn bộ 408, chỉ còn một Liễu Lăng Âm 65% lượng máu là đáng lo ngại, các cô bên này vẫn còn A Tát Bối Nhĩ và Tần Trăn, chiến thắng của 407 dường như đã ở trong tầm mắt.
Đáng tiếc, các cô đã đánh giá thấp một con sư tử cái đang tức giận rồi.
Bộc phá tiễn bay vọt tới, Liễu Lăng Âm lui về sau một bước rồi né đi.
Đầu mũi tên đáp xuống vị trí phía sau cách cô 2 mét. Tiếng nổ mạnh lập tức vang lên, ánh lửa bùng cháy dữ dội lan đến bên chân Liễu Lăng Âm.
Trên mặt Liễu Lăng Âm không có biểu tình gì, cúi người nhặt lên Tụ Viêm. A Tát Bối Nhĩ bớt đau được một chút liền thay thế mũi tên tấn công Liễu Lăng Âm. Tay trái nó nắm chặt thành quyền vung về phía mặt cô, cương phong trận trận, giống như cự chùy.
Liễu Lăng Âm đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là đem Tụ Viêm chuyển sang tay trái.
Ngay lúc quyền phong gần chạm đến má, cô thiếu nữ kiêu ngạo bỗng chốc nghiêng người.
Tay phải chế trụ cổ tay vong linh, từ hướng cú đấm thoáng lùi về sau, tay trái như tia chớp nâng lên, đâm mũi kiếm vào bụng vong linh.
Tròng mắt Mộ Nhất Nhan co rút, không ổn!
Cô không quan tâm những mũi tên nước vướng víu nữa, tay trái ném đao hồ điệp về phía lưng Liễu Lăng Âm, bản thân cũng nhanh chóng chạy qua.
"Mũi tên truy vết!" Lục Uyên hét lên, lúc này cả A Tát Bối Nhĩ và Mộ Nhất Nhan đều cần chi viện.
Đao hồ điệp như cánh quạt gọt đến. Liễu Lăng Âm ngoái đầu, khóe mắt lạnh lùng thoáng nhìn.
Bàn tay phải chế trụ A Tát Bối Nhĩ lập tức phát lực, cơ bắp trên cánh tay phải cô căng ra, hiện rõ dưới lớp áo bảo hộ. Với một tiếng quát chói tai, cô gái có kích thước chưa bằng một nửa A Tát Bối Nhĩ kéo cơ thể vong linh ra phía sau mình.
Đao hồ điệp kia đâm vào ngực A Tát Bối Nhĩ. Cũng may uy lực không lớn, chỉ xuyên qua da một chút.
Lúc này, Mộ Nhất Nhan cũng đã đến. Cô một chân dẫm lên vai A Tát Bối Nhĩ, từ trên cao nhảy xuống, tay phải cầm đao hồ điệp đâm vào Liễu Lăng Âm ở phía dưới.
Liễu Lăng Âm buông cổ tay A Tát Bối Nhĩ, tay trái giơ lên, ném Tụ Viêm về phía tay phải.
Trọng kiếm chém một vòng, mang theo dư ảnh đỏ rực, tốc độ nhanh hơn gấp đôi so với thích khách đã mất máu.
Mộ Nhất Nhan còn chưa kịp phản ứng, lượng máu trên người cô đã trở về 0.
Cô trố mắt ngã trên mặt đất, lăn hai vòng rồi tử vong hoàn toàn.
A Tát Bối Nhĩ đột nhiên uốn gối đá vào bụng Liễu Lăng Âm. Liễu Lăng Âm hai tay cầm kiếm, sau khi cắt bụng Mộ Nhất Nhan xong liền xoay nửa vòng kiếm hoa. Mũi kiếm vừa chuyển, đâm thật sâu vào bàn chân đang giơ lên của A Tát Bối Nhĩ.
Rống --- !!!
Giữa tiếng gầm đau đớn này, mũi tên truy vết trong tay Tần Trăn đã ngưng tụ xong và bắn về phía huyệt thái dương của Liễu Lăng Âm như sao băng.
Ba cuộc tấn công liên tiếp, đánh cho người hoa cả mắt.
Tiễn phong sắc bén, nhưng phần thân dưới của Liễu Lăng Âm vẫn bất động. Đôi tay nắm thanh trọng kiếm gắt gao cắm ở đùi A Tát Bối Nhĩ, phần thân trên của cô ngã ra sau, mũi tên truy vết liền trượt qua đầu mũi.
Liễu Lăng Âm đột nhiên hất mạnh đầu. Ngay khoảnh khắc mũi tên truy vết sắp bay đi, cô một ngụm cắn vào thân mũi tên, hàm răng cùng sắt thép chạm vào nhau tạo thứ âm thanh sắc bén của kim loại.
Tần Trăn hoảng hốt.
Đợi Liễu Lăng Âm quay đầu lại, cô liền nhìn thấy ánh mắt của Liễu Lăng Âm.
Ám trầm đến đáng sợ.
Như thể thứ cô ấy cắn không phải là mũi tên truy vết, mà là huyết nhục của 407.
Mũi tên truy vết muốn bắt đầu lần truy vết thứ hai của mình, nó rục rịch rung chuyển, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Liễu Lăng Âm.
Cùng lúc đó, A Tát Bối Nhĩ cũng bắt đầu điên cuồng vùng vẫy. Hai tay Liễu Lăng Âm đang nắm Tụ Viêm, trong miệng đang ngậm tên dài, lẽ ra cô không nên có sức chống cự mới đúng.
Mà khi A Tát Bối Nhĩ duỗi tay túm lấy cô, Liễu Lăng Âm đột nhiên kéo mạnh Tụ Viêm trở về.
Trọng kiếm khi kéo về làm hở ra một lỗ vết thương cực lớn, thẳng đến xương bánh chè. Kéo tới A Tát Bối Nhĩ phải lảo đảo cúi người về phía Liễu Lăng Âm.
Trọng tâm của vong linh dời đến phía trước, chỉ hơi chút cúi đầu, sư tử cái giận dữ liền bất ngờ dùng mũi tên dài trong miệng đâm vào đầu vong linh, hung hăng húc vào trán vong linh một cái.
Xương đầu của A Tát Bối Nhĩ đau nhức dữ dội. Mọi người trong và ngoài sân đều khiếp sợ trước một màn húc đầu này.
Đây là vong linh cường công đó. Liễu Lăng Âm, một cô gái 18 tuổi, cũng dám so sức mạnh thuần túy với nó?
Điên rồi, quả thực là điên rồi. Đây là đấu pháp kiểu gì vậy? Nào còn dáng dấp của thiên kim đại tiểu thư. Đây hoàn toàn là một con sư tử cái đang vật lộn với một con bò Tây Tạng.
Hai cái đầu đụng nhau, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Liễu Lăng Âm dường như không cảm thấy đau đớn, cô tay trái nắm lấy sừng A Tát Bối Nhĩ, tay phải lấy mũi tên truy vết đang không ngừng run rẩy giữa hai hàm răng ra.
Tụ Viêm vẫn còn cắm trong đùi A Tát Bối Nhĩ. Cô cầm mũi tên truy vết đâm vào mắt trái vong linh một cách không thương tiếc.
Lục Uyên bắt đầu lo lắng.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể thu hồi A Tát Bối Nhĩ trở về.
A Tát Bối Nhĩ bất ngờ biến mất trước mặt, Liễu Lăng Âm cũng không vì thế mà dừng lại. Cô nhặt Tụ Viêm từ dưới đất lên, hướng về hàng cuối cùng của 407.
Tần Trăn lập tức chuyển cung thành lưỡi kiếm. Liễu Lăng Âm rõ ràng chỉ còn 65% lượng máu, tăng trọng cũng hơn 40 cân. Nhưng tốc độ của cô ấy đã nhanh hơn khi nãy rất nhiều, ánh mắt cũng hoàn toàn khác.
Khi trọng kiếm và song kiếm va chạm nhau, uy lực rõ ràng đã mạnh hơn trước gấp đôi.
Tần Trăn còn chưa kịp kinh hãi, cô liền cảm nhận được sự đau đớn đến từ bàn chân.
Lần này, Liễu Lăng Âm không hề nhấc chân. Cô nghiêng người giẫm lên chân Tần Trăn, xoay gót chân, sức nặng từ cơ thể cô và tăng trọng kết hợp đè bẹp mu bàn chân của Tần Trăn.
Tần Trăn vừa phân tâm trong giây lát, song kiếm giao nhau với Tụ Viêm bỗng phát ra một tiếng –
Rắc –
Ánh lửa tung tóe khắp nơi, trọng kiếm xuyên qua giao điểm của hai lưỡi kiếm, hướng thẳng vào giữa lông mày của Tần Trăn.
Lượng máu -99%
Chỉ sau ba giây chiến đấu, Tần Trăn một kiếm mà chết.
Một tiếng cạch nhẹ vang lên, phía sau truyền đến tiếng nỏ bắn ra. Liễu Lăng Âm phút chốc quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thấy Lục Uyên đang cầm nỏ.
Ánh mắt cô trông như một con thú hoang tức giận vì bữa ăn bị cắt ngang.
Ba mũi tên nỏ bay vụt đến bị cô một kiếm đánh rớt.
Không nói một lời, cô đẩy Tần Trăn đã chết ra, trực tiếp xông đến chỗ Lục Uyên.
Tụ Viêm hạ xuống.
Lục Uyên cũng là dấu chấm tròn kết thúc cho cuộc giết chóc này của Liễu Lăng Âm.
Cô đứng trên sân, tay cầm trọng kiếm đỏ thẳm, bên chân xác chết đầy đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro