Chương 126 Thứ 6, ngày 5 tháng 2
Xe đi theo định vị, lái vào một khu cư xá.
Liễu Lăng Âm quan sát xung quanh. Cô tưởng gia đình Nghiêm Húc sống ở khu vực nông thôn, nhưng xem xung quanh khu cư xá này, vậy mà lại có chút cao cấp.
"Tới rồi." Nghiêm Húc xuống xe, cầm theo đồ đạc và pháp trượng của mình, "Nhà tôi ở lầu 13."
Liễu Lăng Âm ồ một tiếng rồi bước xuống xe.
Cô đi phía sau Nghiêm Húc, càng đi sâu vào trong, cô càng phát hiện nơi này là khu cư xá dành cho những gia đình khá giả ở, những chiếc xe đậu xung quanh cũng có giá không hề rẻ. Bên trong tòa nhà được trang trí vô cùng lịch sự và trang hoàng, căn bản không giống khung cảnh rác rưởi như trong tưởng tượng của Liễu Lăng Âm.
Chẳng lẽ sau Mật Trà, Nghiêm Húc cũng là phú nhị đại ngầm?
Không không không, Liễu Lăng Âm rất nhanh liền bác bỏ suy nghĩ này của mình.
Mật Trà tuy khiêm tốn, nhưng nếu nhìn kỹ từ hành vi và lời nói của nàng vẫn có thể nhìn ra chút nét nhà giàu trong đó.
Những bộ quần áo tinh xảo trong tủ, vừa nhìn liền nhận ra vòng tăng trong đắt tiền của cô, ăn đồ ăn sang trọng rất tự nhiên, chưa bao giờ ngần ngại khi mua đồ đạc cho ký túc xá và Nghiêm Húc...
Mặc dù nàng cố ý giữ kín, nhưng có một số thứ đã khắc vào xương cốt thì không thể dễ dàng che giấu được.
Nghiêm Húc thì khác, đến cả đồ ăn ở căng tin cô còn không mua nổi.
Liễu Lăng Âm nghi hoặc đi theo Nghiêm Húc lên thang máy, thang máy mở ra, đèn cảm ứng ở hành lang đồng loạt bật sáng. Cô lục lọi trong túi một lát rồi lấy ra một chiếc chìa khóa.
"Không có ai ở nhà?" Liễu Lăng Âm hỏi.
"Mẹ tôi vẫn đang làm việc ở nhà hàng, còn em gái thì đi thư viện thành phố." Nghiêm Húc đáp, sau đó vặn khóa và mở cửa ra, "Vào đi, không cần thay giày."
Trong nhà tối om, Nghiêm Húc chạm vào công tắc trên tường. Sau khi đèn được bật lên, Liễu Lăng Âm hoàn toàn sửng sốt.
Căn nhà trước mặt này ít nhất cũng phải 150 mét vuông, trong nhà không có nhiều đồ đạc, nhưng mỗi món đồ đều không hề rẻ.
"Cậu không phải, không phải rất nghèo sao?" Liễu Lăng Âm mở to hai mắt, khiếp sợ chỉ vào trong nhà, "Căn nhà này của cậu còn tốt hơn của Thẩm Phù Gia nữa?"
Nghiêm Húc để đồ đạc xuống, không đáp lại lời của Liễu Lăng Âm.
Cô đi ra ban công lấy bộ đồ ngủ, sau đó đi thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa quay lưng về phía Liễu Lăng Âm cởi quần áo.
"Vào sau nhớ đóng cửa." Sau khi nhét bộ quần áo ướt đẫm vào máy giặt, cô quay đầu nhìn Liễu Lăng Âm, "Chờ mấy phút, tôi đi tắm."
Trên người cô dính đầy nước sông. Dưới ánh đèn, thân thể của cô gái trẻ tuổi không hề đẹp chút nào.
Nghiêm Húc quá gầy.
Cô cao hơn Thẩm Phù Gia hai cm, cao 1m7, nhưng chỉ có bốn mươi mấy ký. Phần lưng lộ rõ xương sống, thân trước lộ rõ xương sườn, làn da nhợt nhạt thiếu sức sống.
Liễu Lăng Âm dừng lại nhìn thân thể này. Cô vốn có chút tức giận vì bị lừa gạt, nhưng sau khi nhìn thấy thân thể này, mọi cảm xúc của cô đều trở thành nỗi chua xót dày đặc.
Sao có thể...Sao có thể gầy đến như vậy... Đây rõ ràng là người bạn cùng lớp sớm chiều ở chung với cô, chứ đâu phải một cô gái đến từ khu chiến loạn.
Khi Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm đứng chung một chỗ, cô có thể tận hưởng cảm giác ưu việt về gia cảnh với Thẩm Phù Gia. Nhưng khi cô đứng chung với Nghiêm Húc, cảm giác ưu việt này biến mất, thay vào đó là cảm giác chua xót cay cay khiến mắt cô phát đau.
Nghiêm Húc không khách khí với Liễu Lăng Âm, sau khi vào phòng tắm liền bắt đầu tắm rửa, để Liễu Lăng Âm một mình đứng lúng túng ở cửa.
Cô lẩm bẩm, cuối cùng cũng đi vào nhà đóng cửa lại như lời Nghiêm Húc nói.
Cùng với tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Liễu Lăng Âm tò mò nhìn vào nhà.
Nơi này khác xa với "nhà của Nhiêm Húc" mà cô tưởng tượng, phong cách trang trí mang hơi hướng phương Tây. Cô chạm chiếc ghế sofa trong phòng khách, có vẻ được làm bằng da thật.
Mặc dù trong nhà ít đồ đạc, nhưng thoạt nhìn chủ nhân của căn nhà này chắc chắn không thiếu tiền. Nếu là như thế, tại sao Nghiêm Húc lại chỉ ăn bánh mì nướng sống qua ngày?
Ôm đầy bụng nghi hoặc, Liễu Lăng Âm ngồi trên ghế sofa. Tuy cô vẫn còn nhiều câu hỏi, nhưng lại không quá câu nệ.
Nghiêm Húc không khách khí với cô, cô cũng không khách khí với Nghiêm Húc. Cô cầm cuốn sách chú thuật của Nghiêm Húc xem qua, phát hiện mình không hiểu gì hết nên bỏ sang một bên, bắt chéo chân dựa vào sofa, chờ đợi Nghiêm Húc ra giải thích.
Liễu Lăng Âm vốn tưởng rằng sẽ đợi khá lâu, dù sao Nghiêm Húc ướt từ tới đuôi, chỉ riêng việc sấy khô mái tóc dài thôi cũng cần tới năm sáu phút. Nhưng mà chỉ hai phút sau, Nghiêm Húc liền đẩy cửa phòng tắm, đúng như cô ấy đã nói chờ mấy phút thôi là xong.
Cô dùng khăn tắm tạm thời quấn mái tóc ướt của mình rồi đi vào bếp bắt đầu làm bữa tối cho Liễu Lăng Âm.
"Tôi chưa đói lắm đâu." Liễu Lăng Âm đứng dậy đi theo cô, "Cậu sấy tóc trước đi."
"Không sao." Nghiêm Húc lấy ra một túi bánh bao trong tủ lạnh và cho vào lò vi sóng.
Bữa tối hôm nay là bánh bao rau củ. Trong nhà có ba người, mỗi người hai cái, chia làm ba túi.
Nghiêm Húc hâm nóng túi bánh bao của mình, chia cho Liễu Lăng Âm một nửa.
Sau khi cho bánh bao vào lò vi sóng, cô đi tìm pháp tượng của mình, ngâm xướng một câu chú thuật, nước trên tóc liền vơi đi tám chín phần, chỉ còn lại một chút hơi ẩm, rất nhanh sẽ được gió thổi khô.
Liễu Lăng Âm trợn mắt há hốc mồm.
Đây là loại phương pháp nhanh gọn gì vậy?
Người khoa pháp đúng là khiến người ta phải ghen tị. Vu sư có vong linh hầu hạ, pháp sư có thể tự đun nước nấu ăn, mục sư thì có khả năng tự phục hồi nhan sắc như cửu vĩ hồ —
Tức chết cô mà! Cô không có cái gì hết!
Chờ Nghiêm Húc ngâm xướng xong, lò vi sóng cũng phát ra tiếng ding kết thúc.
Cô lấy túi hấp ra đưa cho Liễu Lăng Âm một cái, "Ăn đi, trong đó có bắp cải và nấm."
"Ồ." Liễu Lăng Âm vô thức cầm lấy, mùi hương ngọt ngào từ trong tay cô truyền ra, bánh bao sau khi hâm nóng trông không được đẹp lắm. Nghiêm Húc cầm bánh bao của chính mình, cũng không đi ra phòng khách, liền đứng trước thùng rác trong bếp mà ăn.
Xuống nước tiêu hao rất nhiều sức lực, hiện tại cô đang rất đói.
Liễu Lăng Âm nhìn cô ấy cúi đầu nhai, cảm giác chua xót khi mới vào cửa lại ùa về.
Cô không thường đồng cảm với người khác, ngoại trừ Nghiêm Húc.
Trong môi trường cạnh tranh sôi nổi của trường Trung học trực thuộc Cẩm Đại, Nghiêm Húc là một con ngựa gầy trơ cả xương, cô phải chạy đua với những con ngựa bóng bẩy và nổi tiếng khác. Mỗi khi cuộc thi kết thúc, những con ngựa đó lại được các chuyên gia cho ăn, cắt tỉa và tắm rửa cẩn thận, quan tâm che chở.
Nhưng Nghiêm Húc chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó một mình đi đến bụi cây, cúi cổ nhấm nuốt những cành lá khô vàng.
Cái liếc nhìn nhàn nhàn đó, nhìn như trưởng thành, nhưng làm sao lại không ẩn chứa một chút ghen tị và hâm mộ bên trong.
Cô là một cô gái 18 tuổi, và đối với một cô gái 18 tuổi, việc khát khao về một cuộc sống tốt đẹp là một loại bản năng.
"Rốt cuộc đây là sao?" Liễu Lăng Âm ăn không vô, liền đi đến bên cạnh Nghiêm Húc, do dự hỏi, "Căn nhà này hình như tốn rất nhiều tiền phải không? Vị trí cũng rất tốt, nhưng cậu làm sao có thể..." đến tiền ăn cơm còn không có.
Rõ ràng tiền học bổng cộng thêm tiền thưởng trong các cuộc thi của Nghiêm Húc là rất ấn tượng. Có lẽ không đủ để ăn sơn hào hải vị, nhưng để ăn no mặc ấm thì chắc chắn không phải là vấn đề.
Nghiêm Húc cắn một nửa cái bánh bao, để lộ ra phần nhân đậm đà phong phú bên trong. Sau khi nghe Liễu Lăng Âm hỏi, cô mới tạm dừng lại.
"Căn nhà này là ba mẹ tôi mua khi tôi còn học tiểu học, đã được sáu năm." Cô nói.
"Khi tôi học cấp hai, ba tôi đã đem nó ra ngân hàng thế chấp và đổi lấy ba triệu, sau đó lại vay thêm một số tiền từ người thân bạn bè để bắt đầu kinh doanh. Công ty mới thành lập thì gặp phải vấn đề, ông ấy đã dùng hết hạn mức thẻ tín dụng của mình và mẹ tôi, cố gắng vay nợ bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn không gồng gánh được công ty quá ba năm."
Cô nói mà không hề chớp mắt, nói một cách ngắn gọn và súc tích như mọi khi.
"Vỡ nợ, khách hàng tìm đến tận cửa. Ngay khi tôi chuẩn bị thi vào cấp ba, ông ấy bỏ trốn."
Nghiêm Húc từ sau lớp kính mờ ngước mắt lên, liếc nhìn căn nhà rồi nói, "Đây là nơi ở duy nhất nên tòa án không tịch thu, nhưng tôi phải trả khoản vay 20.000 tệ mỗi tháng, cộng với nhiều khoản vay khác, tổng cộng 40.000 tệ."
"Mẹ tôi sau khi tan tầm ở công ty còn đi làm ở nhà hàng vào buổi tối, và một số công việc lặt vặt vào cuối tuần, mỗi tháng có thể kiếm được 20.000 tệ. Tôi với em gái dùng học bổng góp thêm một chút, miễn cưỡng có thể trả hết khoản vay trong một tháng."
Cô bình tĩnh nói, sau đó lại cúi đầu cắn một ngụm bánh bao.
Liễu Lăng Âm sửng sốt hồi lâu, bởi thái độ thờ ơ của Nghiêm Húc mà phải mất tới một lúc cô mới hiểu được toàn bộ sự việc.
"Cậu bị ngốc hả? Tại sao cậu lại trả nợ cho ba cậu?" Cô mở to hai mắt nhìn, muốn gõ vào đầu Nghiêm Húc, "Nợ của ông ta thì để ông ta trả, cậu cần gì quan tâm đến?"
Mẹ của Nghiêm Húc kiếm được 20.000 một tháng, nếu không phải trả nợ thì cuộc sống của bà và hai người con gái sẽ vô cùng thoải mái. Huống chi hai người con đều có học bổng riêng, dựa vào cái gì phải trả nợ cho người cha đã bỏ rơi vợ và con cái của mình?
Liễu Lăng Âm tức giận sôi máu, Nghiêm Húc nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng, như đang nhìn một đứa trẻ mới lớn còn non nớt.
Nhưng rõ ràng bản thân cô cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
"Nếu không trả nợ, hệ thống tín dụng xã hội sẽ bị đưa vào danh sách đen, con cái sẽ không được thi công chức hay thi đại học."
Liễu Lăng Âm ngẩn ra, Nghiêm Húc chậm chạp cắn miếng bánh bao cuối cùng, cô cúi người bỏ túi vào thùng rác."
"Tôi không được học ở Cẩm Đại không sao cả, không được vào quân đội cũng không sao, nhưng em gái tôi rất thông minh, với thành tích của em ấy mà chỉ được học cao đẳng cơ sở thì quá đáng tiếc."
"Em ấy không phải năng lực giả, chỉ là một người bình thường, từ nhỏ ước mơ trở thành thẩm phán."
Nếu những khoản vay không được trả và ba Nghiêm Húc bị đưa vào danh sách đen, giấc mơ của em gái sẽ không bao giờ thành hiện thực. Dù thành tích có tốt đến đâu thì cùng lắm là vào được trường Đại học hạng ba, chứ đừng nói đến cơ quan chính phủ.
Cô đẩy rác xuống, "Huống chi trên giấy chứng nhận bất động sản cũng có tên mẹ tôi. Bà ấy đã 50 tuổi rồi, sao tôi có thể nhìn bà ấy bị còng tay được."
Liễu Lăng Âm nhất thời nghẹn lời.
Hệ thống tín dụng xã hội...Đây là lần đầu tiên cô nghe được thuật ngữ này, cũng là lần đầu tiên cô biết quốc gia còn có luật như vậy.
Trước đó, cô chưa từng tiếp xúc qua phương diện kiến thức này. Trở ngại lớn nhất trong cuộc đời cô có lẽ là trở ngại trong tình yêu thôi.
Cảm giác mặn chát nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng cô, không thể coi là thương cảm. Giọng điệu của Nghiêm Húc quá mức bình tĩnh, không hề cảm nhận được nỗi đau buồn như một nạn nhân hay một kẻ yếu đuối trong con người cô ấy. Thái độ như vậy khiến Liễu Lăng Âm không có tư cách phải khổ sở thay cô.
Nhưng chính sự bình tĩnh này lại làm ngực cô như bị vướng vào một sợi dây lộn xộn, khiến nó càng thêm tắc nghẽn.
Cô đưa cái bánh bao của mình cho Nghiêm Húc, nhẹ nhàng nói, "Vậy cậu cho thuê căn nhà này đi, có thể thu thêm tiền nhà."
"Vô dụng thôi." Nghiêm Húc khẽ thở dài, "Ba tôi nợ tiền khách hàng, ông bỏ chạy nhưng có để lại địa chỉ nhà. Vốn dĩ một căn hộ lớn như vậy rất khó cho thuê, có vài khách hàng trong và ngoài tỉnh đã liên hệ với nhà môi giới, nhưng qua một khoảng thời gian rất lâu vẫn không thể nào cho thuê được."
Thấy Liễu Lăng Âm không ăn, Nghiêm Húc liền nhận lấy.
Cô thực sự rất đói.
"Em gái tôi còn đang trong giai đoạn giáo dục bắt buộc, cần phải có hộ khẩu tại địa phương mới có thể đi học, giờ mọi thứ đều tập trung cho kỳ thi tuyển sinh cấp ba của em ấy."
Cô giơ ngón tay đẩy mắt kính, trên những ngón tay gầy gò của cô có thể thấy rõ từng đường mạch máu màu xanh tím, "Tôi muốn giành chiến thắng trong cuộc thi quốc gia, bởi vì đó là nền tảng cao nhất để tôi thể hiện năng lực của mình. Nếu có thể được những giáo sư nổi tiếng quan tâm – hoặc may mắn hơn, được một số ít gia tộc để mắt đến, tôi có thể nhận được số tiền học bổng rất lớn, có thể nuôi sống gia đình tôi trong một khoảng thời gian dài."
Cô nhìn Liễu Lăng Âm, phần dưới đôi mắt đen hẹp có vết xanh đen do thức đêm nhiều, bên trong đôi mắt là ánh mắt kiên nghị và sâu thẳm như một cái giếng cổ.
Cô nói, "Tôi xin lỗi, tôi đã giấu kín suy nghĩ ích kỷ của mình, nhưng đây là niềm hy vọng lớn nhất của tôi trong những năm qua."
Họ tham dự cuộc thi quốc gia vì vinh quang và danh tiếng;
Còn Nghiêm Húc đến đó chỉ để kiếm tiền nuôi sống gia đình, không hơn không kém.
Liễu Lăng Âm nhìn cô ấy, một luồng nhiệt nóng hổi xộc vào mắt và mũi của cô, sau đó cô bỗng nhiên hỏi, "Nhà cậu thiếu tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Nghiêm Húc hiểu ý của cô, lắc đầu, "Tôi không thể lấy tiền của cậu, mà đó cũng không phải tiền của cậu, là của ba mẹ cậu."
"Cậu khoan nói, trước mắt cho tôi biết cậu thiếu bao nhiêu tiền?" Liễu Lăng Âm kéo tay Nghiêm Húc lại, "Tôi biết cậu không muốn nợ ân tình người ta, nhưng hãy suy nghĩ đến mẹ và em gái của cậu. Mẹ cậu đã 50 tuổi, ngày mùa đông còn phải thức sớm về khuya để đi làm, cậu không đau lòng sao? Còn em gái cậu không phải đang chuẩn bị thi vào cấp ba sao? Để một đứa nhỏ mới 14 tuổi vừa phải gánh nợ của gia đình vừa phải lo ôn thi, cậu không lo lắng sao?"
Cô kéo Nghiêm Húc tới ánh đèn trong phòng khách, kéo cô từ thùng rác tăm tối đến nơi sáng sủa.
"Được rồi, đừng dong dài, coi như tôi cho cậu mượn, khi nào có tiền trả lại."
Thấy Nghiêm Húc vẫn im lặng không nói, Liễu Lăng Âm liền giậm chân mắng lên, "Sao cậu lại cứng đầu như vậy! Chuyện này nếu để Thẩm Phù Gia với Mật Trà biết, cậu nghĩ chúng ta còn có thể chuyên tâm huấn luyện sao? Chùng ta còn tranh tài trong cuộc thi quốc gia nữa đó. Coi như tôi xin cậu, ngày mai tôi phải đi Viêm Địa rồi, cậu có thể để tôi được trải qua kỳ nghỉ đông thật yên tâm được không?"
"Cậu muốn đi Viêm Địa?" Nghiêm Húc nắm được trọng điểm, sau đó gật đầu tán thành, "Đó quả thật là nơi tốt nhất để tiếp xúc với nguyên tố hỏa."
"Tôi không nói đến cái này!" Liễu Lăng Âm đè lại bả vai Nghiêm Húc.
Ánh mắt hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần chưa từng có.
Cô nghiêm túc hỏi lại lần nữa, "Nói cho tôi biết, cậu nợ tổng cộng bao nhiêu tiền?"
Đôi mắt mèo hơi tròn và có màu hổ phách, ở giữa màu hổ phách có một con ngươi màu đen, rất giống đôi mắt của loài báo.
Bên trong E408, người ăn mặc và trang điểm giống người lớn nhất chính là Liễu Lăng Âm, nhưng cô lại là cô gái ngây thơ nhất.
Mật Trà có ba mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, nàng tuy rằng cũng ngây thơ, nhưng lại biết cách hòa đồng và giữ chừng mực với người khác. Mà Liễu Lăng Âm thì không như vậy, cô ít khi được nhìn thấy ba mẹ của cô, không có người lớn nào trong nhà chỉ bảo. Vì thế tính cách của cô phát triển rất thong thả, đến bây giờ vẫn còn giữ ít tâm tính của một đứa trẻ.
Cô không giỏi xem mặt đoán ý, làm việc đều là tùy hứng làm bậy. Nhưng chỉ cần có người dạy cho cô, cô vẫn có thể biết chính mình nên làm gì và không nên làm gì.
Và hiện tại, Liễu Lăng Âm nhận định, cô hẳn là phải giúp đỡ Nghiêm Húc.
Lời nói của Liễu Lăng Âm quả thật đã chạm đến điểm đau của Nghiêm Húc. Mẹ cô ngày càng lớn tuổi, nhưng mỗi ngày từ 5 giờ sáng đã phải rời giường, rồi lại làm việc đến tận khuya mới về nhà. Em gái thì tuổi còn nhỏ đã phải lo kế sinh nhai cho gia đình.
Cô không vì chính mình, nhưng phải vì người nhà mà suy nghĩ.
Hai điểm này chính là điểm yếu chí mạng nhất của Nghiêm Húc.
Dưới ánh mắt nóng rực và chân thành của Liễu Lăng Âm, cô hạ mí mắt, thả lỏng sống lưng, khó nhọc nói, "Năm triệu..."
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Húc mở miệng cầu xin người khác, cảm giác không hề dễ chịu. Cho dù đối phương là một trong số ít người bạn tốt của cô, cô vẫn cảm thấy rất lúng túng.
Gia cảnh cô vốn không bần hàn. Ba năm trước, sinh hoạt của Nghiêm Húc còn thoải mái hơn Thẩm Phù Gia nhiều. Cô là từ trên mây rơi xuống sau một đêm, nhưng sự kiêu hãnh và nét thanh cao của gia đình thư hương vẫn giữ trong xương cốt.
Bảo cô đi xin tiền người khác, vậy chẳng thà kêu cô đi ăn xin còn hơn.
Chỉ là, cô vẫn còn người mẹ già và một đứa em gái.
"Năm, năm triệu..." Liễu Lăng Âm khóe môi giật giật, trong mắt hiện lên một tia chột dạ.
Không xong rồi, đừng nói là năm triệu, sau khi mua hết đống phụ trợ khí, hiện tại trong thẻ cô chưa chắc đã có đủ năm mươi nghìn...
Bình thường ăn xài phung phí không bao giờ nhìn giá, vừa nãy đầu óc có chút nóng lên nên mới thốt ra những lời táo bạo đó.
Liễu Lăng Âm lúc này mới phản ứng được, đây không phải là túi xách son môi, đây là cả một căn hộ cao cấp nằm ở khu cư xá hạng sang, một đứa 18 tuổi như cô sao có thể dễ dàng gánh vác.
Nếu nhờ ba mẹ giúp đỡ -- Liễu Lăng Âm kết luận, hai con người chỉ biết quan tâm đến việc kinh doanh của chính mình chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý.
Nghiêm Húc nhạy cảm nhận ra sự bối rối của Liễu Lăng Âm, cô vốn đang lúng túng thì lập tức lui về sau, bộ áo giáp băng sương vừa mới cởi ra liền quay trở lại cơ thể, củng cố lòng kiêu hãnh của cô.
Cô từ chối, "Không sao, tôi sẽ tự tìm cách."
"Từ từ!" Liễu Lăng Âm bắt lấy cổ tay cô ấy, cổ tay đó nhỏ đến nỗi không to bằng bốn ngón tay của cô khi gộp lại, nó chỉ là lớp da bọc quanh xương mà thôi.
"Tôi không có đủ, nhưng Mật Trà thì có." Cô đột nhiên nghĩ đến điều này, "Không phải cậu ấy đã nói rồi sao, sau khi đủ tuổi cậu ấy sẽ được phép tự sử dụng tiền của mình. Bây giờ tôi gọi cho cậu ấy, chỉ mấy con số mà thôi, mọi người cùng nhau góp lại là có thể giải quyết được."
"Này..." Nghiêm Húc có chút do dự, "Như vậy thì làm phiền cậu ấy lắm."
"Chuyện này có gì đâu, chúng ta chỉ hỏi một chút thôi, không phải ép cậu ấy nộp tiền bảo kê." Liễu Lăng Âm lấy điện thoại ra, ngay lập tức bấm số của Mật Trà, "Cậu ấy hỗ trợ bao nhiêu đều được, còn lại tôi sẽ nghĩ cách."
Trong số các đại gia tộc hiện nay trên thế giới, gia tộc Bách Lí không nhất thiết là gia tộc quyền lực nhất, nhưng chắc chắn là gia tộc giàu có nhất.
Nguyên nhân thông thường dẫn đến sự tan rã và suy tàn của một gia tộc luôn đơn giản chính là từ trong nhà mà ra. Bất hòa và đấu tranh vì tranh giành lợi ích.
Nhưng gia tộc Bách Lí thì khác, bọn họ là gia tộc mục sư, tính cách của các đệ tử dòng chính đều ôn hòa và bình thản, trên dưới một lòng, cho nên mới giữ cho gia tộc có thể phát triển suốt hai nghìn năm.
Khi điện thoại của Liễu Lăng Âm được bắt máy, cô lại nghe thấy tiếng nước chảy một lần nữa.
Nhưng tiếng nước lần này không phải là tiếng nước sông hòa cùng gió đông lạnh lẽo, mà là tiếng nước ấm tí tách rơi.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Liễu Lăng Âm liền nghe được tiếng cười vui vẻ của một cô gái – là tiếng cười của Thẩm Phù Gia.
Cô đang nằm trong bồn tắm thơm ngát, ôm vòng eo của Mật Trà, nghiêng đầu thân mật với nàng. Cô hé miệng cắn nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của Mật Trà, phát ra thứ âm thanh nửa triền miên nửa ái muội, "Ừm...Bảo bối lại đây nào...Ai gọi thế?"
"Đừng cắn tớ...là Lăng Âm." Mật Trà trả lời câu hỏi của cô trước, sau đó mới quay sang hỏi Liễu Lăng Âm, "Alo? Lăng Âm, có chuyện gì thế?"
Trong lúc nhất thời, Liễu Lăng Âm đột nhiên tức giận không thể giải thích được.
Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra. Chân chính bạch liên hoa người ta đã rơi xuống vũng bùn, thế nhưng con nhỏ hắc liên hoa Thẩm Phù Gia này lại gà chó lên trời mà được tắm trong ao của vua.
Tức chết cô, tuy rằng Thẩm Phù Gia không có làm gì sai, nhưng mà –
Chính là tức chết cô!
Cả đời này của cô chính là không thể ưa nổi Thẩm Phù Gia!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro