Chương 154 Chủ Nhật, ngày 11 tháng 4

Sự xuất hiện của chiến đội Thủ đô đã mang đến cú sốc không nhỏ cho đội ngũ của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại. Đây chính là điều hiệu trưởng Văn mong muốn, ông vô cùng hài lòng với cuộc đối đầu ngày hôm đó.

Lục Uyên vẫn luôn là vị thần của khóa này ở trường trung học trực thuộc Cẩm Đại, dù cô từng thua 408 một trận, nhưng trận đấu đó không hề làm giảm uy tín của cô, ngược lại còn khiến các học sinh càng thêm kinh ngạc trước tốc độ tiến bộ của cô.

Trong kỳ thi sau đó, Lục Uyên cũng đạt được điểm số cao chưa từng có 747 điểm để được tuyển thẳng vào Cẩm Đại, trở thành "thần tượng" trong mắt các học sinh.

Thế nhưng giờ đây, vị thần tượng ấy lại dễ dàng bị một đội phó của trường trung học Thủ đô đánh bại. Đây không thể nghi ngờ chính là một lời cảnh cáo đanh thép, không chỉ khiến Lục Uyên mất mặt mà còn làm tổn hại đến thể diện của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại.

Tiếng sét kinh thiên này đã đánh thức tỉnh vô số người, và nhờ có sự phản công của Mật Trà, dù kinh hoảng nhưng các học sinh cũng không đến mức tuyệt vọng.

Căng thẳng và thả lỏng phối hợp vừa đủ với nhau, rất có lợi cho việc huấn luyện tiếp theo.

Ngày 11 tháng 4, 34 thành viên ứng tuyển tập trung tại thao trường, gần như tất cả học sinh vượt qua kỳ tuyển thẳng đều tham gia vòng tuyển chọn này.

Trước vòng tuyển chọn, Mật Trà đến tiễn Tiểu Tầm. Tiểu Tầm đã vượt qua kỳ tuyển thẳng, cô được nghỉ hè sớm hơn mọi người.

"Cậu không tham gia vòng tuyển chọn với tôi sao?" Trước khi đi, Mật Trà kéo vali của cô lại, có chút không nỡ, đây là cơ hội cuối cùng để các nàng được học chung với nhau.

"Có cậu, tôi không cần đi nữa." Tiểu Tầm cười cười, một đội nhiều nhất chỉ có một mục sư, có Mật Trà rồi thì cô căn bản không có khả năng được chọn.

"Hơn nữa tôi cũng không định phát triển theo hướng quân đội." Cô vén lọn tóc mai, nở một nụ cười e thẹn mà điềm tĩnh với Mật Trà, nụ cười này so với vẻ mặt trước đây của cô có phần vững vàng và viên mãn hơn rất nhiều.

"Kỳ nghỉ đông này tôi đã đến mục sư viện thực tập, ở đó tôi chợt nhận ra rằng, có rất nhiều nơi có thể thể hiện giá trị của một mục sư, tôi hoàn toàn không cần phải tự ti chỉ vì không biết đánh nhau."

Tiểu Tầm nắm lấy tay Mật Trà, cô lúc này toát lên một vẻ kiên định khi đã tìm được mục tiêu của mình.

"Kỳ thật tôi vốn muốn khuyên cậu đừng tham gia cuộc thi quốc gia, trước cấp 5, chúng ta không phù hợp với chiến đấu, cậu có thể cùng tôi đi thực tập ở mục sư viện. Bằng cấp bậc của cậu, mỗi tháng có thể kiếm được rất nhiều tiền."

"Nhưng mà tôi nghĩ lại." Tiểu Tầm nắm chặt tay Mật Trà thêm một chút, mỉm cười với nàng, nhỏ giọng nói, "Mật Trà, cậu khác với chúng tôi, tương lai của cậu chắc chắn không phải ở mãi trong mục sư viện ngồi khám bệnh đúng không?"

Mật Trà không nói gì, nàng chỉ nắm chặt tay cô.

"Được rồi, mẹ tôi đến đón rồi." Tiểu Tầm cười, buông tay nàng ra, kéo vali của mình rồi xoay người, "Tôi đi đây, cậu cố gắng lên nhé, phấn đấu trở thành mục sư giỏi nhất ở cuộc thi quốc gia, mang lại vinh quang cho lớp mục sư của trường mình!"

Mật Trà nhìn cô rời đi.

Nàng nhất định.

Trưa ngày 11, sau khi ăn cơm xong, xe buýt chở 34 học sinh đến trung tâm dịch chuyển.

Hầu như mọi thành phố của Vũ Quốc đều có trung tâm dịch chuyển, có thể di chuyển giữa các thành phố, các tỉnh, thậm chí các quốc gia thông qua cổng dịch chuyển.

Khoảng cách từ thành phố H đến thành phố F thuộc tỉnh Y là hơn nửa cái Vũ Quốc, mất khoảng 2 giây, giá vé là 325 tệ, chỉ cần quét mã thanh toán trên Alipay là được.

Khi Mật Trà lấy điện thoại ra, Thẩm Phù Gia đã ngăn lại.

Cô một tay nắm lấy tay Mật Trà, một tay cầm điện thoại của mình, tay không còn chỗ trống, cô liền cúi xuống, hôn lên bàn tay đang cầm điện thoại của Mật Trà, ngăn cản nàng chuẩn bị trả tiền.

Thẩm Phù Gia nháy mắt với Mật Trà, "Lúc đi để tớ thanh toán, cho tròn tiền với cậu."

Liễu Lăng Âm xếp hàng phía sau hai người, thấy vậy liền quay đầu nhìn Nghiêm Húc.

Cô âm dương quái khí mà nhại giọng, "Nghiêm Húc, để tớ thanh toán vé cho cậu nha, bốn vé khứ hồi là tớ được tròn tiền rồi đó~"

Nghiêm Húc mặt không biểu tình từ chối, "Không cần."

"Đừng khách sáo, người ta chỉ muốn làm tròn tiền với cậu thôi."

"Vậy thì trả tiền cho tôi đi." Phó Chi Ức đứng phía sau Nghiêm Húc bước lên, cố gắng chen đến sau lưng Liễu Lăng, đứng trước mặt Nghiêm Húc, "Nghiêm Húc không cần thì để tôi nhận giúp cậu ấy."

"Nhận cái rắm." Liễu Lăng Âm trợn mắt, không chút khách khí mà đẩy Phó Chi Ức về vị trí cũ.

"Làm gì làm gì!" Phó Chi Ức mở to hai mắt, "Nơi công cộng mà cậu cũng dám sờ ngực tôi! Thật là không biết xấu hổ."

"Ai không biết xấu hổ?" Liễu Lăng Âm lập tức hét lớn, "Tôi sờ cậu làm gì, thà tự sờ bản thân còn hơn."

"Thế mà nửa năm nay có người sờ đến tận hai lần đấy!"

Thẩm Phù Gia cùng Mật Trà ở phía trước đã qua cổng soát vé. Cô nghe thấy tiếng cãi vã, nhẹ giọng khuyên can, "Đừng quậy nữa, ở bên ngoài không ngại mất mặt sao? Lại nói các cậu có gì mà cãi nhau chứ."

Hai người ngừng cãi vả, đồng lạt nhìn về phía Thẩm Phù Gia đang nắm tay Mật Trà.

Lời này tựa hồ có ẩn ý.

Nghiêm Húc liếc nhìn hai người, rồi tự mình đi qua Liễu Lăng Âm, quẹt thẻ vào cổng.

Sau khi vào cổng, cô quay đầu nhìn lại phía sau, cuối cùng thấy được Lục Uyên đứng sau Tần Trăn.

Lục Uyên không có biểu cảm gì trên mặt, tựa hồ vẫn như mọi khi, không biết là đang lười biếng hay nghiêm túc. Cô đút hai tay vào túi, đi theo mọi người, bước chân vẫn lề mề như cũ, biến đôi giày thể thao thành dép lê.

Nhưng rốt cuộc vẫn là có gì đó không giống lúc trước.

Đây là lần đầu tiên cô bị người khác đè bẹp đến nỗi không có sức phản kháng.

Cấp 8 trung giai với cấp 7 hạ giai, nghe như chỉ chênh lệch hai giai, nhưng ở giữa còn tồn tại một đại bình cảnh. Đến cả Mật Trà còn phải mất tới nửa năm để đột phá cấp 7, trong đó còn bao gồm hai tháng huấn luyện tại chiến khu vào kỳ nghỉ hè.

Muốn vượt qua chướng ngại này trước cuộc thi toàn quốc là hoàn toàn không có khả năng.

Không chỉ Lục Uyên, trong đội ngũ này không ai có thể đột phá cấp 7 chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Mà chiến đội Thủ đô đã có tận hai người, những người còn lại cũng đã đạt tới cấp 8 hạ giai.

Chênh lệch giữa các cô, quá lớn.

Từ lúc lên xe buýt của trường đến khi đi qua cổng dịch chuyển, Lục Uyên vẫn luôn trầm mặc. Sau khi ra khỏi cổng trung tâm dịch chuyển ở tỉnh Y, mọi người ngồi trên xe buýt do hiệu trưởng Văn sắp xếp, Lục Uyên tìm một góc ở hàng ghế sau cùng, kéo mũ áo hoddie lên, cúi đầu nhắm mắt lại.

Không biết đang nhắm mắt dưỡng thần hay đang ngủ.

Mộ Nhất Nhan và Tần Trăn ngồi bên cạnh liếc nhìn nhau, lo lắng cho tình trạng của Lục Uyên.

Từ khi Lục Uyên tỉnh lại, cô liền chưa nói qua một câu nào, tự khép mình lại, không để ý đến ai.

Cô có thể chấp nhận thất bại, nhưng cô không thể chấp nhận loại thất bại như thế này. Giống như E507 không thể chấp nhận loại thất bại trước đó

Nháy mắt bại trận, thật quá khó nghe.

Nhìn Lục Uyên như vậy, Đồng Linh Linh cũng không còn chán ghét cô như trước đây.

Cô hiểu cảm giác này không dễ chịu chút nào, huống chi Lục Uyên còn bị hạ gục một cách nhục nhã như vậy, quỳ gối trên lôi đài.

Lục Uyên không nói gì, "thủ phạm" Mật Trà trong lòng cũng không dễ chịu, phàm là có Lục Uyên ở đó, giọng nói của nàng liền nhỏ đi hai độ, trên mặt không thể nở nổi một nụ cười.

Thẩm Phù Gia cảm nhận được sự bất ổn này, hoặc là nói, từ khoảnh khắc nhìn thấy chiến đội Thủ đô, cô đã lường trước được sự bất ổn này.

Về lý trí, cô biết rõ trường trung học trực thuộc Cẩm Đại lúc này tuyệt đối không thể thắng được Thủ đô, trận đấu đó lẽ ra cô nên ngăn lại. Nhưng về mặt tình cảm, bị người khác khinh thường như vậy, trong lòng cô cũng đồng dạng tức giận.

Lục Uyên đứng ra thật kiên quyết, khiến cô không muốn ngăn cản, cũng không thể ngăn cản.

Nếu như trước đây Thẩm Phù Gia vẫn còn chút tự tin đối với lời của sư phụ Bách, cảm thấy chiến đội Thủ đô không phải là không thể chiến thắng, thì sau khi chứng kiến trận thua thảm hại của Lục Uyên, cô bỗng mất đi sự tự tin trước đây.

Đối thủ mạnh như vậy, thật sự có thể chiến thắng sao?

Đối thủ mạnh mà Thẩm Phù Gia nói đến không phải là Hoa Bách Âm, mà là Cơ Lăng Ngọc.

Cô đương nhiên nhận ra ánh mắt khác thường của Cơ Lăng Ngọc dành cho Mật Trà.

Cô ấy nhìn cô, nhìn tất cả mọi người như nhìn một con kiến, nhưng lại nhìn Mật Trà bằng ánh mắt như nhìn vương hậu.

Ngày đó cô ấy bước xuống xe, không giống như đến đón một người bạn cũ về nhà, ngược lại giống như tân lang đến đón tân nương.

Thẩm Phù Gia còn chưa kịp ghen tị, đã bị thiên phú của Cơ Lăng Ngọc áp đảo đến nghẹt thở.

Cấp 7 trung giai, năng lực giả song tu hệ quang, con gái tổng thống.

Ngoài khuôn mặt như thẩm phán thiên sứ, Cơ Lăng Ngọc còn có thực lực của thẩm phán thiên sứ.

Việc tu luyện của năng lực giả song tu vất vả hơn nhiều so với thông thường. Nếu nói năng lực giả thông thường chỉ cần học một khoa, thì năng lực giả song tu lại phải học cùng lúc hai khoa, khó khăn tăng gấp đôi, thế nhưng tiến độ của cô ấy lại vượt trội gấp hai lần.

Đối thủ như vậy, khốn cảnh như vậy, cho dù Mật Trà đã mạnh miệng tuyên bố sẽ giành quán quân, nhưng sau lời hùng hồn đó, ai cũng không biết nên làm thế nào để thực hiện.

Không khí trên suốt chặng đường không phấn khích như mọi người tưởng.

Nhiệt độ ở tỉnh Y vẫn dao động ở mức trên dưới 5 độ C, xe chạy được nửa tiếng, cảnh vật bên ngoài như bức tranh cát bị xóa nhòa, dần dần thưa thớt, dần dần mờ ảo, cuối cùng chỉ còn lại những ngọn núi và cây cối màu đất, ngay cả những ngôi nhà thấp cũng ít ỏi đến đáng thương.

Chạy suốt năm tiếng đồng hồ, xe rốt cuộc dừng lại.

Đến nửa sau chặng đường, không còn đi đường quốc lộ nữa, các cô bị xóc nảy trên con đường đất đá gồ ghề rất lâu. Cửa xe vừa mở, Nghiêm Húc liền bịt miệng chạy xuống xe, vịn vào gốc cây bên đường nôn mửa.

Dạ dày cô không tốt, lại còn bị say xe.

Cô Lý chờ đợi đã lâu liếc nhìn Nghiêm Húc đang nôn mửa, mọi người không biết ánh mắt này có ý nghĩa gì, chỉ lo vỗ lưng và đưa nước cho Nghiêm Húc. Bất quá thực nhanh, bọn họ liền hiểu ra.

Xếp hàng tập hợp, nam nữ chia thành hai hàng, nữ sinh do cô Lý dẫn đầu, nam sinh trọng kiếm sĩ Hà Càn dẫn đầu, đưa bọn họ đến ký túc xá.

Xe buýt dừng lại ở một bãi đất trống, trước mặt là một tòa nhà trắng độc lập. Mật Trà nhìn qua tòa nhà, thấy một sân tập còn lớn hơn cả sân của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại, chu vi ước chừng 1000 mét.

Bên cạnh sân tập có đủ loại thiết bị tập thể dục, xa hơn nữa nàng không nhìn thấy được.

Hôm nay, trang phục của hai giáo viên rất khác so với bình thường. Cô Lý đã cởi bỏ đôi giày cao gót màu đen luôn mang, thay vào đó là một đôi giày thể thao và bộ đồ huấn luyện màu xám tro, rất phù hợp với vùng núi cao khô cằn này.

Sau năm tiếng đồng hồ vượt đường xa, cuối cùng cũng đến được nơi nghỉ ngơi, mọi người không khỏi thả lỏng. Đội ngũ dần mất đi sự nghiêm chỉnh ban đầu, mọi người bắt đầu đi thành hàng hai hàng ba. Phó Chi Ức đứng ở vị trí đầu tiên, cười hì hì với cô giáo Lý, "Cô ơi, khi nào mình ăn cơm ạ? Còn nữa, ký túc xá sẽ được phân như thế nào, có giống như ở trường không ạ?

Cô Lý không nói gì, thậm chí không thèm liếc mắt, chỉ lo đi về phía trước.

Lên đến tầng hai, cấu trúc tòa nhà ở đây có phần giống với tòa nhà giảng dạy, đều là tòa nhà một mặt. Phòng ngủ liền kề nhau, ra khỏi cửa chính là hành lang, hành lang chỉ được bao bọc một nửa, đừng nói là so với tòa E, ngay cả so với ký túc xá bình thường của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại cũng là quá đơn sơ.

Nam sinh ở tầng ba, cô Lý tùy tay mở cửa phòng ngủ đầu tiên ở cầu thang tầng hai, cô đứng ở cửa, nhường ra một chỗ vào.

"Bây giờ kiểm tra đồ dùng cá nhân, tất cả giao trữ vật khí của mình cho tôi kiểm tra, đồ đạc vi phạm quy định tôi sẽ tạm thời giữ hộ, còn lại sẽ trả cho các em." Cô Lý nói, "Vật tư trong một tháng này của các em đã được đặt bên trong, mỗi người lấy một túi, cất vào trữ vật khí, sau đó ra xếp hàng."

Phó Chi Ức đứng ở đầu hàng, cô là người đầu tiên giao trữ vật khí cho cô Lý.

Cô Lý cầm trữ vật khí trên tay, dùng năng lực kiểm tra một lần, sau đó lấy ra vài thứ vứt xuống đất.

"A!" Phó Chi Ức kinh ngạc kêu lên, "Không được mang truyện tranh sao?"

"Không được." Cô Lý trả lại đồ cho cô, "Bất cứ thứ gì không liên quan đến huấn luyện đều bị cấm."

Liễu Lăng Âm đứng phía sau cô cười nhạo nói, "Thời đại nào rồi mà đi huấn luyện còn mang theo truyện tranh giấy, đúng là buồn cười."

"Ai cho em mang theo máy tính bảng?" Câu nói tiếp theo của cô Lý thành công khiến Liễu Lăng Âm im bặt, "Còn mang theo nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy, em đến đây để nghỉ dưỡng à?"

"Không có mỹ phẩm dưỡng da." Liễu Lăng Âm ủy khuất mà phản bác, "Chỉ có hai chai kem chống nắng với sữa rửa mặt thôi."

"Tịch thu." Cô Lý phất tay, cho cô đi vào.

Liễu Lăng Âm tức giận giậm chân, bị Phó Chi Ức đang hóng chuyện phía trước không khách khí mà cười nhạo, "Không sao đâu đại tiểu thư, đến lúc đó cậu cứ tìm một miếng vỏ cây để chà chất sừng trên mặt là được, dù sao cũng hợp mà."

"Cậu!" Liễu Lăng Âm tức đến nỗi muốn đánh người, nhưng Phó Chi Ức đã nhanh chân chuồn mất.

Cứ như vậy, theo từng học sinh đi vào, đồ vật bên chân cô Lý càng lúc càng nhiều.

Nghiêm Húc bị thu tập đề vật lý, Thẩm Phù Gia bị thu kiếm mã; băng đô và trang sức của Mộ Nhất Nhan bị tịch thu sạch sẽ. Chỉ có Lục Uyên là không bị tịch thu gì, ngoại trừ pháp trượng thì cái gì cô cũng không mang.

Khi cô Lý tiếp nhận trữ vật khí của Mật Trà, mí mắt giật giật.

Nếu cô nhớ không nhầm thì thứ này giống hệt với cái của Thẩm Phù Gia.

Còn nhỏ tuổi mà đã mua sẵn nhẫn rồi.

Nhưng đó không phải là điều khiến cô ngạc nhiên.

Sau khi năng lực thâm nhập vào trữ vật khí, cô giáo Lý nhướng mày, binh binh leng keng mà lôi ra một đống lớn – nồi niêu xoong chảo.

Có nồi cơm điện, có nồi sắt, có chảo chống dính, còn có đủ loại muôi xẻng bát đũa.

"Em đi dã ngoại à?" Cô mở to mắt, lần đầu tiên nhìn thấy có học sinh mang những thứ này đến đây.

Giọng cô Lý hơi nghiêm khắc, Mật Trà rụt người lại một chút, rồi mới lí nhí đáp, "Em, em vốn định mang theo đồ ăn, nhưng cô nói là không được mang đồ ăn."

Nàng không mang được cá, chỉ có thể mang theo dụng cụ làm cá.

Không chỉ là nồi niêu xoong chảo, trong trữ vật khí của Mật Trà còn có đủ thứ linh tinh:

Đèn pin, lều trại, găng tay hở ngón, băng gạc, cồn, nước hoa xịt muỗi, dao đa năng Thụy Sĩ, khăn giấy ướt, khẩu trang... Cô Lý thậm chí còn lôi ra được vài chiếc mặt nạ phòng độc.

Tiểu công chúa của gia tộc Bách Lí không khỏi quá mức thực tế.

Mỗi lần tịch thu đồ đạc của học sinh, cô Lý đều sẽ mắng vài câu. Nhưng khi nhìn đống đồ dưới chân, rồi lại nhìn đôi mắt mờ mịt của Mật Trà, cô cảm thấy nghẹn lời. Nếu hôm nay không phải là ngày đầu tiên, cô thậm chí còn muốn khen vài câu, để Mật Trà tiếp tục phát huy.

Nhưng vì là ngày đầu tiên, cô không thể khen ai được.

"Mang theo nhiều đồ vật như vậy làm gì, em là mục sư hay lính hậu cần? Đến đây cắm trại đúng không?" Sau khi mắng xong, cô liền nhấc chân đá nhẹ vào bắp chân Mật Trà, "Đi vào!"

Mật Trà bị đá vào phòng.

Nàng có hơi luyến tiếc mà quay đầu lại nhìn.

Những thứ đó đều là những thứ nàng thấy rất hữu dụng, vậy mà lại bị tịch thu hết, nàng chẳng còn gì nữa.

Sau khi đi vào phòng, Mật Trà phát hiện trên sàn có vài chiếc túi lớn màu xanh lục, bên trong có chứa chăn ga gối đệm, nhu yếu phẩm hàng ngày và một số dụng cụ đặc biệt như là la bàn, dây thừng, băng dính, thiết bị nhìn đêm,...

Nàng cầm một túi lên, bỏ vào nhẫn của mình, sau đó đến bên cạnh Thẩm Phù Gia đứng.

Thẩm Phù Gia nắm tay nàng, an ủi vì mới bị cô Lý mắng.

Mật Trà ngửa đầu, kề tai thì thầm với Thẩm Phù Gia, "Tớ cảm thấy cô Lý hôm nay hơi hung dữ."

Thẩm Phù Gia cười một cái, dùng ánh mắt chỉ về phía bộ quần áo cô Lý đang mặc.

Liễu Lăng Âm khoanh tay, dựa vào thành giường bên cạnh, "Đây là định huấn luyện quân sự à?"

Nghi vấn của Liễu Lăng Âm rất nhanh liền được xác nhận. Sau khi kiểm tra đồ dùng xong, cô giáo Lý đứng ngoài cửa, đột nhiên hô to một tiếng, "Tất cả chú ý! Trong vòng 15 giây xuống lầu, xếp thành hai hàng ngang theo thứ tự chiều cao – tập hợp!"

Giọng điệu của câu nói này hoàn toàn khác với lúc trên lớp, khiến người ta nghe mà rùng mình.

Mấy người 408 nhìn nhau, từ trong giọng điệu nghe ra ý tứ nghiêm túc, lập tức xuống lầu tập hợp.

Các cô gái vội vàng xuống lầu đứng, xô đẩy nhau vài cái khi xếp hàng theo chiều cao, cuối cùng cũng xếp thành hai hàng theo thứ tự.

Mật Trà đứng ở vị trí thứ tư trong hàng, phía trước là những người hơi thấp hơn nàng gồm Văn Oánh, Phương Cầm và Lục Uyên. Phía sau là Phó Chi Ức, Mộ Nhất Nhan và cung tiễn thủ Mẫn Nhu.

Cô Lý bước xuống lầu, nhìn lướt qua hàng ngũ, sau khi xác định đội hình đã chỉnh tề, mới dùng lực quát lớn, "Bắt đầu từ bây giờ, hành quân 30 km đến đến địa hiểm huấn luyện sắp tới của các em, tôi hy vọng sẽ không có ai bị tụt lại phía sau. Đến nơi thì nghỉ ngơi tại chỗ 10 phút, sau đó bắt đầu trận đối kháng của ngày hôm nay, quy tắc rất đơn giản, thắng ăn cơm, thua cút đi!"

Đôi mắt sắc bén của người phụ nữ lướt qua từng nữ sinh có mặt, hét lên một tiếng đầy uy lực, "Nghe rõ chưa!"

Lúc này, trên người cô không còn chút dáng vẻ của một giáo viên chủ nhiệm mắt nhắm mắt mở, mà hoàn toàn là một huấn luyện viên nghiêm khắc trong quân đội.

Các cô gái chưa từng thấy qua tư thái như vậy trước đây, ngơ ngác một lúc rồi mới chần chờ đáp lại, "Vâng...Rõ..."

Ngày đầu tiên đến sân huấn luyện, các cô gái không hề biết một câu trả lời chần chờ, lề mề trong quân đội sẽ có ý nghĩa như thế nào. Giây tiếp theo, cô Lý liền cho những người học sinh ngây thơ của mình tự lĩnh hội.

Người phụ nữ mặc quân phục gật đầu, đột nhiên mỉm cười, "Tốt lắm."

Sau đó, cô Lý lùi lại hai bước, chắp hai tay ra sau, nụ cười trong nháy mắt biến mất, lạnh lùng quát, "Tất cả chuẩn bị hít đất!"

Không có trang thiết bị hiện đại, không có giáo trình cao siêu phức tạp, thậm chí còn chưa được ăn miếng cơm nào, bằng một bài tập hít đất và hành quân 30 km, khóa huấn luyện của bọn họ ngay tại mảnh đất hoang vu này chính thức mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro