Chương 173 Thứ 5, ngày 15 tháng 4

Các học sinh cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, ngày 15 hôm nay là của riêng họ.

Mật Trà lúc bị bệnh đã ngủ rất nhiều, vì vậy mới 6 giờ sáng nay liền tự nhiên tỉnh dậy. Mấy người còn lại của 408 vẫn đang ngủ say, nàng xuống giường, vịn vào thành giường kiễng chân nhìn lên giường trên.

Những ngày qua, Thẩm Phù Gia thực sự mệt mỏi, cô cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt ngủ rất say. Mật Trà đưa tay chạm vào mái tóc xõa trên gối của cô, không làm phiền cô, nhẹ nhàng rời khỏi giường, một mình đi ra khỏi ký túc xá.

Tỉnh Y có sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, không khí buổi sáng lạnh lẽo và trong lành, trên những cành cây trơ trụi vang lên tiếng chim hót líu lo.

Mật Trà mặc chiếc áo phông ngắn tay do trường phát, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác phao, sau khi rửa mặt ở tầng một xong liền đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá. Nàng đứng ở cửa vươn vai một cái, hít một hơi thật sâu không khí buổi sáng trong ánh bình minh le lói.

Những ngày đã qua như là chuyện của kiếp trước, sau khi ăn no ngủ kỹ một ngày, những đau đớn và mệt mỏi tan biến ngay lập tức. Thân thể tuổi trẻ cũng giống như một mảnh đất màu mỡ, chỉ cần tưới nước đầy đủ, nó sẽ quên đi mọi cơn đói khát trước đó.

Mật Trà hít sâu hai hơi, thay thế hơi thở mệt mỏi cuối cùng còn sót lại trong phổi bằng không khí trong lành của rừng cây.

Nàng là vị khách đầu tiên của nhà ăn hôm nay.

Trong nhà ăn vẫn chưa có thức ăn, từ phía sau nhà ăn trống trải vọng ra tiếng va chạm của muôi sắt. Mật Trà đứng một lúc, cửa nhà bếp mới được mở ra, một người dì mặc đồng phục đầu bếp xách một chiếc thùng sắt ra, đặt lên bàn dài.

Bà nhìn thoáng qua Mật Trà, nói một câu, "Chờ chút nhé, sắp xong rồi." Sau đó lại vào bếp chuẩn bị các món ăn khác.

Mật Trà quay đầu lại, mới phát hiện trên cửa nhà ăn có dán một tờ giấy ghi rõ thời gian ăn sáng, trưa, chiều. Là nàng đến quá sớm, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ ăn sáng.

Ngoài bảng giờ giấc, phía dưới tờ giấy màu hồng còn có dòng chữ in đậm màu đen "Cấm mang thức ăn ra khỏi nhà ăn!".

Câu nói này đã dập tắt ý định mang bữa sáng về phòng của Mật Trà. Trường học không cho phép ăn uống bên ngoài, xem ra chỉ có thể để mấy người ở ký túc xá tự xuống ăn.

Mật Trà đứng bên cạnh chiếc bàn dài, kiễng chân chờ đợi.

Trong vòng hai mươi phút, những thùng cơm lần lượt được bày ra.

Trong thùng có bánh bao chay, bánh bao nhân thịt, bánh hoa, trứng luộc, cháo kê và dưa chuột muối - giống hệt như những gì cô Ngôn đã ăn trước đó. Thùng cuối cùng chứa đầy sữa đậu nành ngọt thơm.

Ngay khi nắp được mở ra, hơi nóng bốc lên nghi ngút, khiến Mật Trà lùi lại nửa bước, nhưng rồi lại bị mùi thơm ngọt ngào thu hút tiến lại gần.

Buổi sáng của lớp 12 luôn vội vã, chỉ ăn qua loa một chút bánh mì sandwich, mì xào liền vội vàng đến lớp. Việc thong thả nhâm nhi một ly sữa đậu nành nóng đã trở thành một điều xa xỉ hiếm hoi.

Mật Trà lấy hai cái bánh bao, một chay một mặn, một bát cháo kê và một ly sữa đậu nành, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Bánh bao rất to, vỏ mỏng nhân đầy, cắn một miếng đã thấy đầy miệng thịt.

Món ăn không nhiều, nhưng đều rất ngon.

Đang ăn dở thì có người bước vào, Mật Trà cứ nghĩ là học sinh nào đó, không ngờ lại là cô Lý.

Cô Lý vẫn mặc bộ đồ quân phục rằn ri, sau khi lấy cơm xong liền nhìn thấy Mật Trà. Cằm Mật Trà đang bị bánh bao che khuất, nàng nhỏ giọng chào hỏi, "Em chào cô ạ."

"Ừ." Cô Lý gật đầu.

Sau khi chào hỏi xong, Mật Trà tiếp tục ngồi trong góc gặm bánh bao của mình, không ngờ cô Lý lại bưng khay cơm đi thẳng về phía nàng, ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Mật Trà hoảng sợ, nàng không giống Phó Chi Ức, không phải là kiểu học sinh thích thân thiết với giáo viên. Bình thường đi ngang qua văn phòng nàng cũng đi rất nhanh, đối với giáo viên luôn có sự kính sợ nhất định.

Cô Lý vừa ngồi xuống liền mang đến cho Mật Trà một áp lực không nhỏ, nàng nhớ lại những biểu hiện gần đây của mình, lo sợ mình đã phạm phải sai lầm gì đó.

Sự căng thẳng của Mật Trà hiện rõ trên khuôn mặt, cô Lý cố tình làm như không biết, cắn một miếng bánh bao chay, bắt chuyện với Mật Trà, "Hiệu trưởng đã tìm được tài trợ mới, là một người rất giàu có. Tối nay sẽ có chuyên gia dinh dưỡng đến, khi đó bữa ăn của các em có thể được nâng lên tiêu chuẩn của phi công."

"Vâng." Mật Trà mờ mịt gật đầu, một lúc sau mới nhận ra cô Lý đang trò chuyện với mình, vì thế tiếp lời, "Tiêu chuẩn của phi công là gì ạ?"

"Là bữa ăn tiêu chuẩn của không quân, là loại tốt nhất trong tất cả các binh chủng." Cô Lý quay qua mỉm cười với Mật Trà, "Tôi cũng chưa được ăn bao giờ, nhờ phúc của các em đấy."

Đây là một nụ cười ấm áp hiếm hoi, Mật Trà ngẩn người một chút, sau đó cúi đầu, cắn một miếng bánh bao của mình.

"Tối qua ngủ có quen không?" Cô Lý tiếp tục hỏi.

"Vâng, rất tốt ạ." Mật Trà gật đầu, "Có cả điều hòa nữa."

"Mấy ngày trước hơi vất vả một chút," Cô Lý đồng cảm nói, "Sau này sẽ tốt hơn thôi. Em có thể kiên trì đến bây giờ quả thực không dễ dàng, nhưng việc huấn luyện thể lực sắp tới sẽ là một thử thách, phải chuẩn bị tâm lý."

"Vâng, em đã có chuẩn bị." Mật Trà gật đầu.

"Hiệu trưởng Văn thường ngày hơi nghiêm khắc," Cô Lý múc một muỗng cháo nóng trong chén, dời ánh mắt khỏi người Mật Trà để tránh làm nàng quá câu nệ, "Ông ấy tốt nghiệp từ trường quân đội hàng đầu, ra trường đã là sĩ quan, nên phương pháp giảng dạy của ông ấy sẽ hơi..."

Cô Lý dừng lại một chút, cố gắng tìm từ thích hợp, "hơi nghiêm khắc một chút, nhưng bản chất là tốt. Nếu em có thể kiên trì qua một tháng này, cô đảm bảo em sẽ lột xác, trở nên hoàn toàn khác trước."

Mật Trà gật đầu, "Em sẽ kiên trì."

Cô Lý múc cháo được một nửa lại đặt muỗng xuống, dường như có điều gì đó băn khoăn, quay sang nhìn Mật Trà.

"Không nói đến nam sinh, ít nhất các nữ sinh còn lại đều là học sinh lớp chủ nhiệm của tôi." Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ nghiêm túc, "Tôi biết khóa huấn luyện này có phần khắc nghiệt đối với học sinh cấp ba, nhưng các em cũng không còn nhỏ nữa, đều đã trưởng thành rồi. Vì thân phận hiện tại của tôi đang là giáo viên, huấn luyện viên của các em, nên có vài lời tôi không tiện nói ra. Nếu được, mong em giúp tôi để ý đến các bạn ấy hơn một chút."

Mật Trà mở to mắt, nàng không hiểu rõ hàm nghĩa trong câu nói của cô Lý, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất vinh dự khi được giáo viên giao phó trọng trách.

"Em sẽ." Nàng đảm bảo. Đó cũng là bạn cùng lớp của nàng mà.

"Em hiểu là được rồi." Cô Lý mỉm cười, "Được rồi, ăn sáng đi. Lát nữa em nói với các bạn, tối nay 8 giờ tập trung tại phòng 301, mang theo sách và giấy bút."

Mật Trà hô nhỏ một tiếng, "Chúng em sẽ bắt đầu học sao?"

"Đúng vậy, tiếp theo ban ngày sẽ là thời gian huấn luyện, buổi tối từ 8 giờ đến 11 giờ là thời gian lên lớp."

Cuộc trò chuyện kết thúc, cô Lý ăn cháo xong liền rời đi.

Sau khi ăn xong, Mật Trà bưng khay trống bỏ vào thùng. Thấy còn sớm, nàng không vội về ký túc xá mà quyết định đi dạo một vòng quanh nơi mình sẽ sinh hoạt trong một tháng sắp tới.

Đến tỉnh Y gần một tuần, đây là lần đầu tiên nàng có thời gian quan sát xung quanh.

Nơi này giống như một căn cứ nhỏ, trước tòa ký túc xá là một khoảng sân xi măng rộng bằng sân bóng rổ, con đường dẫn vào thành phố.

Phía sau ký túc xá là nhà ăn, Mật Trà đi ra khỏi nhà ăn, tiếp tục đi về phía sau là một sân tập rộng lớn.

Mật Trà đi vòng quanh sân tập, buổi sáng se lạnh, nhưng sau khi đi hết một vòng, nàng lại toát mồ hôi.

Sân này lớn hơn cả sân chạy 800 mét của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại, ở giữa không có cỏ mà được trải một lớp cao su màu đen.

Bên cạnh sân tập là một dãy thiết bị tập thể dục ngoài trời, xà đơn, xà kép, thang leo,...

Mật Trà ngẩng đầu nhìn cây cột leo cao ngang cột cờ quốc kỳ, đầu óc hơi choáng váng.

Nàng lùi về sau hai bước, vẫn không nhìn rõ đỉnh.

Nàng, nàng phải leo lên cái này sao...

Bên cạnh còn có một chiếc thang dây, Mật Trà kéo sợi dây thừng thô ráp, leo lên hai bậc, cảm thấy ổn định liền leo lên đến khung sắt trên cùng.

Nàng ngồi trên khung sắt quay đầu nhìn lại, xa xa là một trường bắn rộng lớn, một hố cát lớn và một khoảng đất trống trải lưới thép gai, phía sau là những ngọn núi trọc, trên núi trơ trọi không thấy một chút cây xanh.

Mọi thứ ở đây đều toát lên vẻ khắc nghiệt, thanh sắt dưới mông nàng đã bị mài nhẵn bóng, Mật Trà vặn eo, cẩn thận leo xuống theo đường cũ – nàng không dám đi sang phía bên kia của thanh sắt, bên đó là ba cái lốp xe lớn được xâu chuỗi lại với nhau. Nàng trèo lên từ lưới dây thừng, nhưng không biết làm thế nào để đặt chân xuống những cái lốp xe đó.

Đi bộ một vòng, nhìn sơ qua xung quanh, Mật Trà quay về ký túc xá.

Nghiêm Húc đã dậy, đang ngồi trên bàn đọc sách, hai người còn lại không biết đi đâu.

"Họ đâu rồi?" Mật Trà hỏi.

"Đi rửa mặt ăn sáng." Nghiêm Húc không quay đầu lại nói.

"Vậy cậu ăn chưa?"

"Rồi, tôi thức sớm hơn họ, đã ăn rồi." Mật Trà ồ lên một tiếng, ngồi xuống giường của mình, "Tớ gặp cô Lý, cô nói tối nay 8 giờ đến phòng 308 để học."

"Được."

Thấy Nghiêm Húc chăm chú đọc sách, Mật Trà không làm phiền cô nữa, lấy sách giáo khoa của mình ra để xem trước bài học tiếp theo.

...

Toàn bộ buổi sáng, các học sinh tương đối thông thả. Liễu Lăng Âm với Thẩm Phù Gia sau khi ăn cơm xong, một người nằm trên giường của mình đọc sách, một người nằm trên giường Mật Trà đọc sách.

Sách mới vừa đến tay, học sinh của trường trung học trực thuộc Cẩm Đại không ai là không có thói quen xem trước bài, tất cả đều đọc sách, buổi sáng trôi qua trong yên tĩnh.

Đến trưa, khi cả nhóm ăn trưa trở về, vừa lúc gió mạnh thổi qua khiến tóc mái của Mật Trà bay vào mắt. Nàng nhắm mắt lại, đợi gió ngừng rồi mới nhìn tóc mái trên trán mình.

"Hình như có hơi dài rồi." Thẩm Phù Gia vuốt lại tóc mái bị gió thổi loạn của Mật Trà, "Mai bắt đầu huấn luyện chính thức, về để tớ cắt cho cậu nhé?"

"Cậu còn biết làm cái này?" Liễu Lăng Âm kinh ngạc hỏi.

"Hồi tiểu học đã từng." Thẩm Phù Gia lấy chìa khóa mở cửa, bê một cái ghế ra cho Mật Trà ngồi, "Chỉ cắt ngắn một chút thôi, không sao đâu."

Mật Trà ngồi xuống ghế, Liễu Lăng Âm hơi lo lắng, "Cậu không sợ cắt hỏng à?"

Tóc của cô chỉ có nhà tạo mẫu tóc mới được đụng vào, nhìn Thẩm Phù Gia lấy kéo ra, Liễu Lăng Âm thấy tóc mình có hơi đau – một cơn đau nhói kỳ lạ. Cô nắm chặt đuôi tóc, bỗng nghe thấy tiếng nói từ xa, "Hình như tóc tôi cũng hơi dài rồi."

Nghiêm Húc vặn eo, nhìn tóc đuôi ngựa phía sau mình. Không biết từ lúc nào, lọn tóc đen đã phủ qua vai, dài đến tận eo.

Cô nghiêng người, nắm lấy phần giữa đuôi ngựa, nói, "Thẩm Phù Gia, cho tôi mượn kéo một chút."

"Dừng tay!" Liễu Lăng Âm giật lấy tóc cô, "Cậu không định cắt một phát là xong chứ!"

"Ừ, sẽ nhanh thôi."

"Thô bạo, thật là thô bạo không tưởng tượng nổi!" Liễu Lăng Âm không thể tin được mà lùi lại nửa bước, "Trên đời này sao lại có nữ sinh trung học như cậu chứ, như vậy còn được coi là con gái sao?"

Mật Trà ngồi trên ghế xoa xoa bụng, nàng nhớ lại những gì Liễu Lăng Âm từng nói, "Nữ sinh trung học sao lại có thịt thừa!"

Ah... nhịn đói bốn ngày rồi lại ăn uống vô độ, không biết nàng có béo lên không nữa.

"Nữ sinh trung học mà uốn tóc làm đẹp mới là kỳ quái." Nghiêm Húc mặc kệ cô, đi về phía Thẩm Phù Gia, "Cho tôi mượn kéo."

Nhìn bộ dạng định cắt phăng một cái là xong của Nghiêm Húc, Thẩm Phù Gia dở khóc dở cười, "Nghiêm Húc, như vậy đúng là có hơi thô bạo. Hay là cậu xem sách trước đi, đợi tôi cắt cho Mật Trà xong rồi sẽ qua cắt cho cậu."

"Vậy được rồi." Nghiêm Húc đồng ý, ngồi xuống giường chờ đợi.

Liễu Lăng Âm khoanh tay, dựa vào thành giường nhìn xuống cô, "Sao cậu nghe lời cậu ta vậy?" Lúc nào cũng vậy, cô nói cái gì cũng không được, Thẩm Phù Gia chỉ cần một câu liền được mọi người hưởng ứng.

Dựa vào cái gì, cô có chỗ nào không bằng Thẩm Phù Gia chứ! Cùng một câu nói từ miệng các cô, dựa vào cái gì lại bị phân biệt đối xử!

"Không," Nghiêm Húc cầm sách lên, che mất khuôn mặt của bản thân, "Chỉ là không nghe lời cậu thôi."

"Nghiêm Húc! Cậu có ý gì hả?!" Liễu Lăng Âm tức đến sôi máu.

Bên kia, kéo được đưa đến gần trán Mật Trà.

Lưỡi dao sắc lạnh kề sát da thịt, Mật Trà rùng mình vì lạnh, đôi mắt không ngừng hướng lên trên.

Thẩm Phù Gia bật cười, dáng vẻ của Mật Trà trông như một chú cún con bị treo miếng thịt trên đầu.

"Đừng cười." Mật Trà nhìn chằm chằm vào cây kéo, sợ Thẩm Phù Gia lo cười rồi cắt hỏng tóc, "Cắt ngắn hai phân là được rồi."

"Được, không cười nữa." Thẩm Phù Gia hắng giọng hai cái, sau đó nghiêm túc tỉa lại tóc mái cho Mật Trà.

Cô dùng ngón áp út chống lên trán Mật Trà, ngón giữa và ngón trỏ kẹp tóc, cúi người cắt tỉ mỉ.

Những sợi tóc vụn rơi xuống từ đầu ngón tay cô, Thẩm Phù Gia đột nhiên kêu lên một tiếng, "A!"

"Làm sao vậy?!" Mật Trà sợ hãi kêu lên, "Cắt hỏng rồi sao?"

Liễu Lăng Âm bên cạnh run sợ hét lên, "Tôi đã nói cậu không biết cắt mà!"

"A!" Thẩm Phù Gia che môi, "Trước giờ bị tóc mái che mất, tớ còn không để ý - lông mày của Trà Trà đáng yêu quá."

Cô đặt ngón út lên trán Mật Trà, cảm nhận sự ấm áp và mịn màng, cúi đầu xuống nhỏ giọng hỏi, "Tớ có thể hôn không?"

Liễu Lăng Âm mặt vô biểu cảm mà câm miệng, là cô không biết điều, đáng lẽ cô không nên lắm lời.

"Làm tớ sợ muốn chết." Mật Trà thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng tóc bị cắt hỏng rồi."

"Cho cậu," Nàng ngẩng cao mặt, vẻ mặt mang theo hai phân 'hoan nghênh hoan nghênh' mà đưa ra, miệng vui vẻ nói, "Sáng nay tớ đi bộ về đã rửa mặt, không bẩn."

Bàn tay cầm kéo nhẹ nhàng vén mái tóc của Mật Trà, Thẩm Phù Gia cúi xuống, hôn lên trán nàng.

Cảm giác nơi đó khác hẳn với má và môi, Thẩm Phù Gia ngửi thấy mùi hương dầu gội thoang thoảng. Cô nhắm mắt lại, nụ hôn dự định chỉ dừng lại trên trán Mật Trà, nhưng khi Mật Trà vòng tay ôm eo cô, mọi thứ đã thay đổi.

Cô không kiềm chế được mà ngồi lên đùi Mật Trà, mũi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Lần cuối cùng hôn nhau là khi nào... Đã quá lâu rồi, đối với cặp đôi đang yêu nhau say đắm, "chia xa" trong khoảng thời gian dài như vậy là một sự tra tấn.

Thẩm Phù Gia không thể kiểm soát được eo và vai mình, trong vô thức, cơ thể cô nũng nịu hướng về phía Mật Trà.

Mật Trà nhận được tín hiệu này, nàng siết chặt cánh tay, ngượng ngùng ôm Thẩm Phù Gia chặt hơn.

Nàng muốn nâng cằm lên, để nụ hôn này chuyển đến nơi nó nên đến, nhưng lại ngại hai người phía sau, không dám quá buông thả.

Đợt huấn luyện này, vì sao Thẩm Phù Gia lại đột nhiên thay đổi tính tình, ám sát giáo viên, trong lòng Mật Trà đều hiểu rõ.

Cô làm là vì nàng.

Trán được hôn đến tê dại, Mật Trà cắn chặt môi dưới, sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút sẽ phát ra tiếng mũi kỳ lạ. Nàng nóng đến mức đầu ngón tay run rẩy, nắm chặt lấy áo Thẩm Phù Gia, xấu hổ không dám nhúc nhích, chỉ có cảm giác mềm mại, ẩm ướt trên trán là rõ ràng nhất.

Nghiêm Húc đặt sách xuống, bước tới lấy cây kéo từ trong tay Thẩm Phù Gia.

Cô nói rồi, để cô làm trước, sẽ nhanh thôi.

Liễu Lăng Âm dựa vào thành giường, phòng ngủ chật hẹp, cô cách chưa đầy một mét nhìn hai người đang ôm nhau, lạnh lùng lấy đồng hồ bấm giờ ra.

Mộ Nhất Nhan nói không sai, dù có là hành động chiều chuộng, lãng mạn đến đâu, qua tới cặp đôi này, cũng chỉ còn lại dâm uế sắc tình.

......

Đến 8 giờ tối, các học sinh lần lượt đến phòng 301.

301 là một phòng học lớn, đủ chỗ cho 22 học sinh ngồi thoải mái.

Sau khi học sinh đã ngồi vào chỗ, đúng 8 giờ, tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài.

Người bước vào không phải là giáo viên, mà là hiệu trưởng của họ.

Căn phòng vốn đang rôm rả bỗng chốc im lặng. Mặc dù hiệu trưởng trông có vẻ thân thiện hơn cô Lý nghiêm nghị, nhưng trực giác của nhóm thanh thiếu niên ưu tú này khiến họ cảm thấy phải có chút e ngại đối với hiệu trưởng.

Người đàn ông bước lên bục giảng, giơ tay trái lên, một chiếc hộp nhựa từ trữ vật khí rơi xuống mặt bàn.

Khi các học sinh nhìn thấy được thứ gì trong hộp, họ lập tức trở nên phấn khích. Trong đó là điện thoại của họ, thứ mà họ đã xa cách suốt một tuần!

"Rất vui được gặp các em." Cánh tay thon dài của người đàn ông đặt trên chiếc hộp nhựa, tạo một áp lực nhẹ nhàng đủ để thu hút sự chú ý của các học sinh.

Ánh mắt của các học sinh chuyển từ điện thoại sang bàn tay, rồi lại chuyển lên khuôn mặt của hiệu trưởng Văn.

Ông mỉm cười, "Năm nay số lượng học sinh đông hơn mọi năm, thời gian cũng ngắn hơn nhiều, tôi rất hài lòng."

Ông nhìn lướt qua cả lớp, quan sát từng học sinh một, "Giống như mọi giai đoạn trong cuộc đời, có người đi, có người ở lại. Các em đã ở lại, bất kể bằng cách nào đi nữa, các em đều đã bước vào cửa ải mới, có được cơ hội mà người khác không có. Chúc mừng các em đã thành công vượt qua vòng đầu tiên. Không còn nghi ngờ gì nữa, các em đã vượt trội hơn phần lớn bạn bè đồng trang lứa!"

Một tia u ám thoáng hiện lên trên khuôn mặt Đồng Linh Linh.

Chỉ còn một ngày nữa... Chỉ một ngày nữa thôi là Phương Cầm đã có thể ở lại.

"Dựa trên kết quả của các em ở vòng trước, tôi và ba giáo viên đã tổng kết điểm cho các em." Hiệu trưởng Văn mở máy chiếu, một bảng điểm liền xuất hiện trên bảng đen.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy điểm số, tất cả đều ngạc nhiên - điểm của họ đã có sự thay đổi rõ rệt.

Mật Trà che môi, điểm số của nàng ở khoảnh khắc cuối cùng trong rừng vẫn là -18, nhưng bây giờ đã biến thành 31.

Mật Trà liên tục kiểm tra dấu trước con số, xác nhận đó thật sự là số dương. Nàng không khỏi kinh ngạc, nàng có làm gì đâu mà kiếm được số điểm cao như thế?

Không chỉ Mật Trà, điểm số của hầu hết các học sinh đều được kéo về số dương, trong đó bảng điểm của nữ sinh như sau:

Thẩm Phù Gia 39

Mật Trà 31

Lục Uyên 24

Tần Trăn 20

Đồng Linh Linh 20

Mộ Nhất Nhan 18

Nghiêm Húc 10

Liễu Lăng Âm 4

Phó Chi Ức 2

Văn Oánh 2

Từ Chỉ Ngưng 0

"Thưa thầy, điểm này được tính như thế nào? Không phải đã nói rõ là chỉ có thắng trận mới được cộng điểm sao?" Một nam sinh đặt câu hỏi.

"Bộ quy tắc đó đã kết thúc, từ khi các em rời khỏi rừng, chúng tôi đã áp dụng phương thức tính điểm của giai đoạn hai." Hiệu trưởng Văn đáp.

"Vậy tiêu chuẩn cho điểm là gì?"

"Thật xin lỗi, tôi không thể nói cho em biết."

"Vậy thì chẳng công bằng chút nào," Có người xì xào bàn tán, "Ai biết được tiêu chuẩn là gì, thầy cô thích ai thì cộng điểm cho người đó sao?"

Hiệu trưởng Văn cong mắt, "Em Trình Mặc, em có ý kiến gì với tôi sao, lên đây nói đi."

Không ngờ lời phàn nàn nhỏ như vậy mà thầy hiệu trưởng cũng nghe thấy, nam sinh lập tức rụt cổ lại, "Không, thưa thầy, em không có ý kiến."

"Ừm, tốt." Hiệu trưởng Văn gật đầu, "Trừ hai mươi điểm."

"Cái gì?"

Vừa dứt lời, cả lớp đều ngây người.

Chỉ là một câu lẩm bẩm mà thôi, vậy mà bị trừ tới hai mươi điểm, đây là luật lệ vớ vẩn gì vậy, rõ ràng là tùy theo tâm trạng của hiệu trưởng!

Lục Uyên nheo mắt, trên gương mặt ôn hòa vô hại kia của hiệu trưởng Văn, cô chỉ nhìn ra ba chữ --

Độc tài giả.

"Có một số bạn học ở đây còn chưa biết điểm tích lũy có tác dụng gì," Hiệu trưởng Văn vỗ tay, thu hút sự chú ý của các học sinh, "Ngoài E408 được đặc cách, điểm số này sẽ quyết định mười hai cái tên còn lại tham gia cuộc thi."

"Ở đây tôi cũng muốn nhắc các bạn E408 một tiếng." Đôi mắt hẹp dài của ông nhìn về phía chỗ ngồi của 408, nói một cách thâm ý, "Mặc dù các em được đặc cách vào đội, nhưng nếu có ai trong số các em có điểm tích lũy cuối cùng là âm, thì vẫn sẽ không được thi đấu. Và, trong đội hình tám người, chỉ có sáu người có số điểm cao nhất được chọn vào đội hình chính thức, nói cách khác - nhà trường không đảm bảo cả bốn em đều được vào đội chính."

Mấy người 408 ngẩn ra, Mật Trà đột nhiên nhìn về phía Liễu Lăng Âm.

"Cậu nhìn tôi làm gì!" Liễu Lăng Âm cực kỳ không vui, ý gì đây!

Không chỉ Mật Trà, ngay cả Thẩm Phù Gia cũng quay đầu qua, lo lắng nhìn Liễu Lăng Âm.

Tất cả những người tham gia ám sát đều được cộng thêm hơn ba mươi điểm, Liễu Lăng Âm không tham gia, cũng không giống như Mật Trà, trong quá trình huấn luyện giúp đỡ bạn học hoặc đứng ra đảm đương trách nhiệm.

Điểm tích lũy của cô xếp hàng cuối bảng trong số các nữ sinh, trong khi đối thủ cạnh tranh trực tiếp với cô là Đồng Linh Linh lại có số điểm cao hơn gấp năm lần.

Tình thế của Liễu Lăng Âm trở nên tương đối nguy hiểm.

"Ngoài điểm tích lũy, chúng tôi, các giáo viên, kết hợp với biểu hiện của mọi người trong thời gian qua, đã chọn ra đội trưởng và đội phó cho hai đội nam nữ A và B."

Thẩm Phù Gia nín thở, nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng Văn.

Cô chờ đợi chính là khoảnh khắc này.

Hiệu trưởng Văn đột nhiên đổi giọng, nói ngắn gọn dứt khoát, "Vương Cảnh Huyên!"

Vương Cảnh Huyên giật mình, sau đó ngay lập tức đứng dậy.

"Tôi ủy thác em làm đội trưởng đội A, Bùi Ngao làm đội phó. Có vấn đề gì không?"

"Không có." Việc Vương Cảnh Huyên được bổ nhiệm không khiến mọi người ngạc nhiên, còn Bùi Ngao lại là bạn đồng hành lâu năm của Vương Cảnh Huyên, sự ăn ý và năng lực của cả hai đều tương xứng, có thể nói là được lòng người.

Nhưng khi đến lượt nữ sinh, không khí trở nên có chút vi diệu.

"Thẩm Phù Gia!" Khi cái tên này được Hiệu trưởng Văn xướng lên, các học sinh đều nghĩ rằng ông đang bổ nhiệm đội phó, nhưng những lời tiếp theo liền khiến mọi người há hốc mồm.

"Thẩm Phù Gia, tôi ủy thác em làm đội trưởng đội B, Lục Uyên làm đội phó. Có vấn đề gì không?"

Câu nói này như sét đánh ngang tai, bên dưới lần nữa vang lên tiếng xì xào bàn tán.

"Không phải chứ, Lục Uyên làm đội phó cho Thẩm Phù Gia?"

"Thẩm Phù Gia đúng là có năng lực, nhưng để xếp trên đầu Lục Uyên thì có hơi..."

"Lục Uyên vậy mà bị người khác đè đầu, cấp bậc của Thẩm Phù Gia cũng không hề cao hơn Lục Uyên. Thẩm Phù Gia hợp làm đội phó hơn, cậu ấy trước đây cũng chưa từng làm đội trưởng, hội học sinh và cuộc thi toàn quốc là hoàn toàn khác nhau."

Trong tiếng xì xào bàn tán, đột nhiên có tiếng chân ghế kéo lê trên sàn nhà vang lên.

"Em có ý kiến."

Mọi người im bặt, kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nói. Cư nhiên có người dám nói có ý kiến trước mặt hiệu trưởng Văn, rốt cuộc là ai gan to bằng trời vậy.

Hiệu trưởng Văn ồ một tiếng, nhướng mày nhìn về phía học sinh đứng dậy, "Em có ý kiến gì khác sao, em Đồng Linh Linh?"

Đồng Linh Linh đứng dậy nhìn hiệu trưởng Văn, "Việc tăng giảm điểm là quyền của thầy cô, nhưng đội trưởng, đội phó hẳn phải do các thành viên trong đội lựa chọn."

Cô hơi ngẩng cằm, đứng thẳng người nói dõng dạc, "Em phản đối việc Thẩm Phù Gia làm đội trưởng."

Căn phòng hoàn toàn im lặng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người, Lục Uyên đút tay vào túi, khẽ nhướng mí mắt, nhìn hiệu trưởng một cách lãnh đạm.

Được rồi, bây giờ xử lý làm sao đây.

Trừ điểm? Xử lạnh? Cô chỉ biết, độc tài sẽ không bao giờ được dân chúng chấp nhận.

Trong mắt Thẩm Phù Gia lóe lên một tia lạnh lẽo, quả nhiên, Đồng Linh Linh sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

"Vậy theo em, ai thích hợp làm đội trưởng?" Hiệu trưởng Văn hỏi ngược lại.

"Lục Uyên." Đồng Linh Linh nói, "Mật Trà làm đội phó."

Mật Trà giật mình, nàng không ngờ mình lại có vị trí cao như vậy trong lòng Đồng Linh Linh.

Hiệu trưởng Văn ậm ừ không tỏ ý kiến, quay sang Thẩm Phù Gia, "Thẩm Phù Gia, em thấy sao?"

Thẩm Phù Gia hít một hơi thật sâu, câu trả lời lúc này cực kỳ quan trọng, mọi người đều đang nhìn cô

"Mục tiêu của em là trở thành quân nhân," Cô thu lại ý cười, nói chuyện một cách rõ ràng, đầy khí khái, "Đã là quân nhân, thì phải lấy việc tuân lệnh làm nhiệm vụ hàng đầu. Em tuân theo mọi sự sắp xếp của cấp trên, cũng tin tưởng vào mọi quyết định của cấp trên, tuyệt đối không để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng."

Đồng Linh Linh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Thẩm Phù Gia.

Hôm nay các học sinh đến lớp đa số mặc thường phục, nhưng Thẩm Phù Gia lại mặc bộ đồ thể thao màu xanh quân đội do nhà trường phát. Đôi mắt lúc này của cô kiên định, nhìn thẳng về phía Hiệu trưởng Văn mà không hề né tránh, so với cô, hành động của Đồng Linh Linh chẳng khác gì đang làm loạn.

Hiệu trưởng Văn giơ tay, "Ngồi đi."

"Nghi vấn của em Đồng Linh Linh nhà trường đều nắm rõ. Đội trưởng và đội phó hiện tại chỉ là danh sách tạm thời do giáo viên chúng tôi đề cử. Sau khi kết thúc huấn luyện, đội trưởng và đội phó sẽ do các thành viên trong đội bầu chọn, giáo viên sẽ không can thiệp." Ông nhìn về phía Đồng Linh Linh, "Không biết câu trả lời này, em có thể chấp nhận không?"

Đồng Linh Linh cúi đầu, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu, "Có thể."

Văn Oánh ở bên cạnh nắm tay cô, kéo nhẹ để an ủi.

Phó Chi Ức quay đầu nhìn Thẩm Phù Gia ngồi phía sau, cô gãi đầu, lại nhìn sang Lục Uyên bên cạnh.

Theo như lời hiệu trưởng Văn, nếu để họ chọn đội trưởng, cô thật sự không biết nên bầu cho ai.

Một bên là bạn bè, một bên là đội trưởng đã quen biết một năm, vấn đề này thật sự khiến người ta khó xử.

"Được rồi, tôi không làm mất thời gian của mọi người nữa." Hiệu trưởng Văn sau khi công bố thông tin quan trọng liền mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, "Tôi biết các em đang mong đợi điều gì."

Cùng với hai tiếng "cạch" mở nắp, chiếc hộp nhựa đựng điện thoại được ông mở ra.

Đôi mắt của các học sinh bên dưới sáng lên, chờ đợi bao lâu cuối cùng cũng đến lúc được nhận điện thoại! Bỏ qua chuyện đội trưởng đội phó gì đi, đây mới là khoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc đời!

Hiệu trưởng Văn cầm trên tay một xấp tài liệu, ông bắt đầu phát từ hàng đầu tiên, vừa phát vừa nói, "Sau khi ký tên, các em có thể nhận lại điện thoại của mình."

"Đây là cái gì?"

"Mặc kệ nó, cứ chuyền đi rồi tính."

Bọn học sinh không để ý lắm, chỉ nghĩ lại là một thông báo không quan trọng nào đó, tờ giấy trắng cứ thế được chuyền đến tay từng người. Khi tất cả nhìn rõ nội dung bên trong, lớp học đột nhiên chìm vào im lặng.

"Thỏa thuận bảo mật." Hiệu trưởng Văn nói, "Tất cả học sinh đã rời khỏi đây đều đã ký thỏa thuận này, đảm bảo không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về khóa huấn luyện."

Điều khiến học sinh chìm vào im lặng không phải là việc bảo mật, mà là thỏa thuận thứ hai.

Sau thỏa thuận bảo mật, thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm thứ hai có một đoạn viết như sau:

"Tôi tự nguyện chịu mọi rủi ro và trách nhiệm trong khóa huấn luyện này, bao gồm cả bệnh tật nghiêm trọng, thương tích hoặc tử vong. Trong phạm vi pháp luật cho phép, tôi sẽ không bao giờ kiện trường trung học trực thuộc Cẩm Đại, Đại học Cẩm Đại, Cuộc thi Năng lực giả trung học toàn quốc, tỉnh Z, thành phố H, Sở Giáo dục và Thể thao, v.v. Tôi xác nhận thỏa thuận này có hiệu lực vĩnh viễn."

"Đến ngày 13 tháng 4, tất cả những người có mặt ở đây đều đã bước sang tuổi trưởng thành." Người đàn ông đứng trên bục giảng, mỉm cười vô hại, "Chúc mừng các em, trưởng thành đồng nghĩa với việc các em đã trở thành người có năng lực hành vi dân sự đầy đủ, có thể tự chịu trách nhiệm về bản thân."

Ông lấy ra bảng điểm, "Bây giờ là 8 giờ 20, nếu hiện tại có ai muốn rời đi, tối nay liền có thể về nhà."

Hiệu trưởng trên bục giảng thản nhiên nói thêm, "Căn cứ có xe 24/24, các em có thể về nhà bất cứ lúc nào."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro