Chương 193 Thứ 4, ngày 28 tháng 4

Nguyên lời  của cô Lý là sẽ dùng cách chia đội này để huấn luyện trong mười ngày sắp tới.

Mười ngày này không chỉ có trận đấu đối kháng mới được cộng điểm, ở những hạng mục khác, số lượng nhiều chưa chắc đã là lợi thế, ví dụ như trò chơi hai người ba chân này.

Theo lý mà nói, nhóm ba người bốn chân sẽ chịu thiệt hơn, ai ngờ đâu rùa lại thắng thỏ.

Vì đủ loại mâu thuẫn bùng nổ, cộng thêm cú húc ngã của Đồng Linh Linh, cuối cùng, hạng mục này lại do nhóm có số lượng thành viên ít hơn giành chiến thắng.

Con ngựa kém nhất mà Điền Kỵ của hai bên dự đoán đều trở thành người chiến thắng, còn con ngựa tốt nhất mà họ đặt cược lại đứng bét bảng.

"Vậy thì chứng tỏ tôi không phải Điền Kỵ, mà là Tề vương, là vua." Lục Uyên đưa ra lời giải thích.

Logic thì hoàn toàn sai nhưng nghe thì cũng có vẻ hợp lý.

Ở phần thi đẩy xe sau đó, đội một do người đông nên bị bất lợi. Đội hai chia ra làm hai xe đẩy, còn đội một phải đẩy đến tận ba lượt.

Cô Lý yêu cầu học sinh khoa pháp buộc phải làm xe, ba học sinh khoa pháp chống hai tay xuống đất, Lục Uyên được Tần Trăn đẩy.

"Đừng nhìn chỗ không nên nhìn." Cô quay đầu lại, mặt không cảm xúc mà cảnh cáo Tần Trăn.

Tần Trăn hơi cụp mắt xuống, quan sát một lượt, thật sự không tìm ra chỗ nào là không nên nhìn.

Mật Trà bị Phó Chi Ức đẩy đi, Phó Chi Ức không đợi được tốc độ chậm chạp của Mật Trà, vừa la hét vừa coi nàng như máy cắt cỏ mà sử dụng, khiến mặt Mật Trà với mặt đất tiếp xúc thân mật mấy lần, cả sân tập toàn là tiếng "ối ối" của Mật Trà.

Lượt thứ ba đến lượt Đồng Linh Linh đẩy Phó Chi Ức, thế là cả sân tập toàn là tiếng "ối ối" của Phó Chi Ức.

Thẩm Phù Gia nâng khuôn mặt đỏ chót Mật Trà, hít sâu một hơi, nén cơn giận trong lòng, nhìn về phía Phó Chi Ức.

Đồng Linh Linh vừa đặt Phó Chi Ức xuống, Thẩm Phù Gia liền bước tới, vác hai chân Phó Chi Ức lên vai.

Phó Chi Ức còn chưa hoàn hồn sau cú nhấc bổng của Đồng Linh Linh thì nửa người dưới đã lơ lửng giữa không trung.

Cô quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Phù Gia, miệng giật giật, "Cái kia...Tỷ muội tình thâm mà, Gia Gia."

Thẩm Phù Gia cong mắt, "Tỷ muội tình thâm."

Cô xem Phó Chi Ức như cục tẩy, lau sạch vết bẩn trên nửa cái sân tập.

Mộ Nhất Nhan ngồi nghỉ ở vạch đích, vui vẻ vỗ tay cổ vũ.

Trò tiếp theo là nhảy ếch tiếp sức, đây là trò Mật Trà kém nhất, mặc dù nàng cũng chẳng giỏi môn thể thao nào, nhưng đây là môn nàng kém nhất.

Lần này số lượng người đông lại trở thành lợi thế, mỗi người của đội một chỉ cần phụ trách 100 mét, trong khi mỗi người đội của đội hai phụ trách 125 mét.

Tuy nhiên, trong quá trình thực tế, đội một có hai học sinh khoa pháp, đặc biệt là thể lực của Mật Trà không so được với Nghiêm Húc, tốc độ của Lục Uyên cũng không nhanh hơn học sinh khoa công. Ngược lại vì có thêm một học sinh khoa pháp mà bị tụt lại khá xa, nhìn Mật Trà 50 mét cuối cứ nhảy một cái lại ngã một cái, mấy người khoa công của đội một chỉ biết sốt ruột.

Hiệp này đội một bị dẫn trước.

Hiện tại hai bên hòa nhau.

Chỉ còn một cơ hội kiếm điểm cộng cuối cùng, đại chiến bao cát.

Cô Lý mang ra cho học sinh hai thùng túi cát lớn, những túi cát này được gắn chip cảm ứng, chạm vào bất kỳ bộ phận nào ngoài tay, đồ bảo hộ sẽ lập tức bị tụt máu. Khi toàn bộ máu của một bên bị trừ hết, trận đấu sẽ kết thúc.

Cô Lý cũng cung cấp cho mỗi đội năm tấm đệm xốp tập gập bụng để làm lá chắn.

"Trước mắt dựng một cái công sự." Lục Uyên ngồi quỳ trước khu vực của đội mình, lấy ba tấm đệm xốp dựng thành một công sự đơn giản. Tần Trăn, Mật Trà và cô ở trong công sự, Đồng Linh Linh cùng Phó Chi Ức mỗi người cầm một tấm chắn để tiện di chuyển.

Đại chiến bao cát này đánh tới long trời lở đất, tối tăm mặt mũi. Ban đầu Mật Trà còn phụ trách ở phía sau làm trợ thủ cho Tần Trăn, lo việc tiếp đạn, nhặt những túi cát bị ném về để tái sử dụng.

Thế nhưng không biết tại sao, công việc ổn định này sau đó lại biến thành nàng cầm một tấm "công sự" vừa dỡ xuống, gia nhập vào đội ngũ ném tự do.

Bên kia mặt dày vô sỉ mở khiên nước, Lục Uyên vì thế cũng thả ra A Tát Bối Nhĩ, một cước đạp nát khiên nước của Nghiêm Húc.

A Tát Bối Nhĩ cười toe toét, để lộ ra cặp răng nanh nhọn hoắt, ôm một đống túi cát, ngây ngô lẫn vào giữa đám con gái, vừa cười vừa ném túi cát vào tất cả những cô gái mà nó nhìn thấy.

So với Ô Hách, nó chẳng lịch thiệp chút nào.

Là sát thương chính của đội hai, Liễu Lăng Âm nhanh chóng rơi vào cuộc chiến nảy lửa. Cô và Đồng Linh Linh đánh nhau nghiến răng nghiến lợi, đang muốn tìm kiếm sự hỗ trợ, quay đầu lại thì thấy cách đó mười mét, Thẩm Phù Gia đang chơi oẳn tù tì với Mật Trà.

Mật Trà ra búa, Thẩm Phù Gia ra cây kéo.

"Tớ thắng rồi!" Mật Trà hoan hô.

"Cậu thắng rồi!" Thẩm Phù Gia cũng hoan hô.

Mật Trà vì thế cúi xuống nhặt một túi cát, cọ nhẹ lên vai Thẩm Phù Gia.

Cọ mất 20% lượng máu.

"Thẩm Phù Gia!" Liễu Lăng Âm chật vật chống đỡ Đồng Linh Linh đang lao tới như trâu mộng, tức giận hét lớn, "Cậu tỉnh lại cho tôi! Mau giết Mật Trà!" Bên kia vốn đã đông người hơn các cô rồi!

"Kéo búa bao!"

"Kéo búa bao!"

Thẩm Phù Gia mắt điếc tai ngơ, cứ thế bắt đầu ván chơi mới.

Trận đấu này đầy rẫy những pha va chạm vật lý, đọ sức chú thuật cùng tình yêu đối chọi gay gắt, diễn biến hỗn loạn mà kịch tính.

Mãi đến sáu giờ rưỡi, tất cả mọi người đều kiệt sức nằm vật ra đất, không thể nhúc nhích được nữa.

Cô Lý bước qua từng "thi thể", kiểm tra lượng máu của mọi người, cuối cùng tuyên bố, "Đội một chiến thắng."

Lục Uyên khi còn 10% lượng máu thì đã không chịu nổi tăng trọng, nằm giả chết trên mặt đất. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, cô liền khẽ động cánh tay, nhắm vào lưng hoặc đầu đối phương rồi ném túi cát.

Các cô đã có một buổi chiều cuồng hoan, những thống khổ tinh thần trong những ngày qua cuối cùng cũng được chữa lành.

Khi hoàn hồn trở lại, thắng thua của cả buổi huấn luyện thực ra đã chẳng còn quan trọng nữa.

Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan ngã vào nhau, đầu kề chân, chân kề đầu.

Dù đang mang tăng trọng trên người, Mộ Nhất Nhan vẫn cố gắng nhích chân, đá vào đầu Phó Chi Ức.

"Làm gì thế!" Phó Chi Ức kêu đau.

Mộ Nhất Nhan gác chân lên ngực Phó Chi Ức, khiến cô ấy ho khụ khụ.

"Cố lên." Cô nói.

Đối với một số người, việc ai ra sân, ai rời đi có lẽ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi, họ chỉ đơn giản đang tận hưởng một chuyến du lịch đặc biệt cùng bạn bè mà thôi.

Phó Chi Ức nhếch mép cười, hai tay gối đầu, ngắm nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ rồi lên tiếng thật dõng dạc:

"Đương nhiên!"

......

Sau buổi học tối, khi Mật Trà quay lại ký túc xá mới, không khí đã hoàn toàn thay đổi.

Trên thực tế, ngay từ lúc tắm rửa và ăn tối thì không khí đã khác hẳn rồi.

Phó Chi Ức ngồi vào bàn, giật lấy hộp sữa của Mật Trà, rót cho mình một nửa. Trong tiếng sữa róc rách, cô cằn nhằn, "Vợ cậu hôm nay hành hạ tôi quá trời, cậu phải nghĩ cách đền bù cho tôi đi."

"Vậy để hôm nay về tôi mát xa cho cậu." Mật Trà đưa cho cô một số thứ tự, "Mọi người đều có thể đến tìm tôi mát xa!"

Không khí của đội một rõ ràng là đã hòa hợp hơn rất nhiều.

Ban đêm buông xuống, Mật Trà và Thẩm Phù Gia vẫy tay chào tạm biệt. Thời điểm Lục Uyên cùng nàng bước vào cửa, Thẩm Phù Gia không sao diễn tả được cảm giác trong lòng.

Cô nhìn Mật Trà rời đi, như là món bảo vật quý giá của mình bị người ta phát hiện, ngày càng trở nên nổi bật và chói mắt, không còn là vật sở hữu riêng trong căn phòng của cô nữa.

Bị chia khác đội với Mật Trà, Thẩm Phù Gia đã nhiều lần cảm thấy chán nản. Cô không muốn trở thành kẻ địch của Mật Trà, dù Mật Trà có đủ khả năng để đánh bại cô, cô vẫn không muốn Mật Trà vì mình mà phải chịu bất kỳ tổn thất nào, càng không muốn nhìn thấy nàng đứng ở phía đối lập với mình.

Cô không chịu đựng nổi bất kỳ sự thù địch nào đến từ Mật Trà.

Ban đầu, cô cứ ngỡ cả hai đều nghĩ như vậy, nhưng dần dần Thẩm Phù Gia nhận ra, dường như Mật Trà không hề có cùng cảm nhận giống như cô.

Nàng nhanh chóng hòa nhập với tập thể mới, hôm nay đã vài lần trao đổi ánh mắt với Lục Uyên, ăn ý chẳng kém gì sự gắn bó suốt một năm của các cô.

Mật Trà ở đội một vô cùng thoải mái, xử lý mọi việc đâu ra đấy, mấy lần Thẩm Phù Gia định tìm Mật Trà, đều thấy nàng đang cười nói rôm rả với các thành viên cùng đội, chẳng còn chút thời gian rảnh nào dành cho cô.

Nàng giống như không cần cô.

Thẩm Phù Gia biết suy nghĩ này của mình có chút ủy mị, cũng biết cách làm của Mật Trà là đúng, nhưng trong lòng vẫn không kìm được cảm giác cô tịch quạnh quẽ đang dâng lên.

Cô luôn hy vọng trong mắt Mật Trà chỉ có mình, chỉ nhìn mình, giống như cô chỉ luôn tập trung vào mỗi Mật Trà vậy.

Cô không thể chịu đựng được việc Mật Trà chú ý đến bất kỳ ai khác ngoài mình, điều đó khiến Thẩm Phù Gia bồn chồn, chua xót, gần như phát điên vì khó chịu.

Chỉ có Mật Trà mới có thể buông tay, còn Thẩm Phù Gia nào muốn so đo tình yêu lớn nhỏ. Cô chỉ cần từng khoảnh khắc bên nhau, chỉ muốn được gần Mật Trà hơn, càng gần hơn nữa.

Gió đêm mát lạnh thổi đến, Thẩm Phù Gia hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng. Khi mọi thứ đều tĩnh lặng lại, cô mới đẩy cửa phòng ngủ, chuẩn bị lên giường.

......

Trưa thứ tư là một buổi trưa khá đặc biệt, trường phát cho học sinh ba bộ quần áo, hôm nay là ngày bắt buộc phải giặt giũ.

Ăn trưa xong, mấy người bưng chậu đi xuống phòng giặt ở tầng một, hai ngày nay thời gian và sức lực đều bị huấn luyện chiếm hết, quần áo bẩn chất đống thành núi.

Trong phòng giặt có hai cái máy giặt, phòng giặt đồ của nam sinh ngày nào cũng vang lên tiếng máy chạy, còn nữ sinh thì hoàn toàn lơ đẹp hai cái máy trông chẳng sạch sẽ cho lắm kia.

Lần đầu tiên đến căn cứ giặt quần áo, Liễu Lăng Âm nhìn chằm chằm đống đồ trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang do dự.

"Cậu không lẽ chưa bao giờ giặt quần áo sao..." Nghiêm Húc hỏi.

"Ai nói!" Liễu Lăng Âm ôm chậu đi hứng nước, "Tôi từ hồi mẫu giáo đã biết giặt rồi!"

"A đợi đã Lăng Âm!" Mật Trà vươn tay kéo cô lại, "Quần lót phải giặt riêng với quần áo khác chứ."

Thẩm Phù Gia liếc mắt nhìn qua, "Mẫu giáo đã biết giặt?"

"Giọng điệu gì đấy hả, tưởng tôi nói dối à?" Liễu Lăng Âm xắn tay áo lên, "Hồi bé ở nhà tôi thường xuyên làm việc nhà, chỉ là quên một chút thôi, đâu có nghĩa là tôi không biết làm!"

"Năm lớp 10, lớp 11 cậu giặt đồ kiểu gì, dùng máy giặt chung sao?" Mật Trà hỏi, "Nhưng đồ lót hình như không được bỏ vào chung."

Mãi đến năm lớp 12 họ mới chuyển sang ở tòa E, có máy giặt riêng, trước đó mỗi tầng chỉ dùng chung hai cái.

Ngẫm nghĩ kỹ lại, hình như năm ngoái họ hầu như chẳng thấy Liễu Lăng Âm phơi quần áo bao giờ.

"Đương nhiên là không cần," Liễu Lăng Âm lắc đầu, nói như chuyện đương nhiên, "Cứ hai ngày tôi lại ra cổng trường đưa quần áo bẩn cho người giúp việc nhà tôi, bọn họ sẽ mang về giặt."

Ba người ngây ra tại chỗ.

"...Cậu ăn ở như vậy suốt ba năm?"

"Tôi đến trường là để học, chứ không phải để làm mấy chuyện này." Liễu Lăng Âm hất hàm, nói đầy lý lẽ.

Thẩm Phù Gia đưa mắt nhìn từ Liễu Lăng Âm sang Mật Trà, khẽ nói, "Đây chính là sự khác biệt giữa nhà giàu mới nổi và quý tộc thực thụ sao?"

"Ai là nhà giàu mới nổi!" Liễu Lăng Âm quát lên, "Tôi nghe được đó!"

"Người bỏ ra tận ba vạn tệ chỉ để đổi giường ngủ chính là nhà giàu mới nổi."

Liễu Lăng Âm tức giận đến mức muốn xông tới đánh người.

Mật Trà ở giữa vội vàng ngăn cô ấy lại, "Chúng ta, chúng ta mau giặt quần áo thôi."

Nàng phân loại quần áo của Liễu Lăng Âm, giải thích cách làm cho cô, "Trước tiên cho nước vào chậu, quần áo lớn thì đổ nước giặt hoặc bột giặt vào, quần áo nhỏ có thể dùng xà phòng giặt, nhưng xà phòng giặt tất và quần lót phải dùng riêng."

"Khi giặt thì cứ vò như thế này." Mật Trà vừa giảng vừa làm mẫu.

Liễu Lăng Âm nhìn một lúc, nghi ngờ hỏi, "Mật Trà, nhà cậu không phải có rất nhiều người hầu sao, sao lại thành thạo thế?"

"Các dì các chị có rất nhiều việc phải làm, thỉnh thoảng tôi sẽ giúp một tay. Hơn nữa tôi tiểu học đã bắt đầu ở nội trú rồi, nhưng mà ký túc xá của trường tiểu học cao cấp Thủ đô đều là phòng đơn, có phòng dành cho bảo mẫu, nên khi đến thành phố H tôi mới phải học những thứ này."

Mật Trà vò chiếc áo thể thao của Liễu Lăng Âm ra đầy bọt, "Quần áo bẩn hơn thì có thể ngâm trong nước giặt lâu hơn một chút rồi hãy giặt."

Liễu Lăng Âm kinh ngạc, "Ký túc xá tiểu học có phòng dành cho bảo mẫu, thật quá khoa trương."

"Vì lúc đó còn nhỏ, các bậc phụ huynh đều không yên tâm để con cái ở một mình bên ngoài, nên những gia đình có điều kiện một chút sẽ cho con cái mình có bảo mẫu đi theo." Mật Trà bắt đầu giặt tất của Liễu Lăng Âm.

"Cậu cũng có à?" Liễu Lăng Âm hỏi.

"Ừm, có, lúc đó dì Lâm và chị Phỉ Ti Nhuế ở cùng tôi. Họ chăm sóc tôi rất chu đáo, nên sau khi đến thành phố H tôi sống một mình rất không quen, không biết mua cơm thế nào, nạp thẻ ra sao, cái gì cũng không biết, may mà lúc đó có Tiểu Kỳ ở bên cạnh, cậu ấy đã dạy tôi rất nhiều thứ."

Trước khi đến thành phố H, Mật Trà chưa bao giờ động đến tiền, điều này khiến tháng đầu tiên của nàng ở thành phố H không được tốt cho lắm.

Tháng đầu tiên, nàng lần đầu tiên nhận được 1000 tệ tiền sinh hoạt phí từ mẹ.

"Đây là gì ạ?" Mật Trà 13 tuổi cầm tờ 1000 tệ, nàng lờ mờ nhớ hồi nhỏ mình đã từng nhìn thấy loại giấy màu vàng này.

"Đây là tiền giấy." Bách Lí phu nhân nói, "Nạp tiền vào thẻ học sinh chỉ có thể dùng tiền mặt, con hãy nạp số tiền này vào thẻ."

"Tiền giấy!" Mật Trà nhớ ra, năm lớp 1 nàng đã từng thấy tiền giấy trong sách toán, lâu lắm rồi không gặp, nàng còn tưởng trên đời này chỉ có điện thoại di động và các loại thẻ.

"Đây là điện thoại mới của con." Bách Lí phu nhân giống như trưởng làng đưa tiễn dũng sĩ rời khỏi làng, mua sắm thêm rất nhiều vật dụng cho con gái, "Ba đã cài Alipay vào đó, chuyển cho con 500 tệ, là tiền tiêu vặt của con tháng này."

"Cái này con biết ạ," Mật Trà gật đầu, "Con thường thấy các dì dùng."

Mang theo 1500 tệ cùng với bạn đồng hành – nhẹ kiếm sĩ Tôn Kỳ, Mật Trà bắt đầu hành trình sống tự lập.

Lớp học cũng không khác mấy, chỉ là chất liệu bàn ghế, phòng học có phần kém hơn, về bản chất đều là giáo viên đứng trên bục giảng bài.

Nơi đầu tiên khiến nhận thức của Mật Trà có sự khác biệt là nhà ăn.

"Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ, ở đây không có sốt gan cá hồi à?"

"Trường công lập sao có thể có sốt gan cá hồi, chỉ có tương ớt thôi."

"Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ, bánh tart hoa quả ở đâu?"

"Trong trường không có hoa quả, nếu cậu muốn ăn thì trong ngăn kéo của tôi còn hai quả táo."

"Tiểu Kỳ Tiểu Kỳ, đây là cái gì?"

"Trà sữa, nhưng mà loại trà sữa 6 tệ một ly này không ngon lắm..."

"Hạt đen bên trong dai dai, giòn giòn!" Mật Trà mở to mắt, nhai chóp chép, "Tôi chưa bao giờ ăn loại đồ ngọt này, dai hơn cả bánh trôi nhỏ, giống như chè hạt trân châu bản to! Tôi rất thích cái này, cậu ăn không?"

Tôn Kỳ xua tay, "Tôi, tôi không cần..."

"Cậu có ngửi thấy mùi thơm không, tôi ngửi thấy một mùi rất kích thích?"

"Cậu nói cái đó à?" Tôn Kỳ nhìn về phía cửa sổ ngoài cùng bên phải, "Đó là lẩu cay, cậu có thể chọn món và vị mình thích, đầu bếp sẽ xào chín cho cậu."

"Ở đây vậy mà có thể đặt theo yêu cầu," Mật Trà kinh ngạc, "Có phải rất đắt không?"

"Tùy cậu ăn bao nhiêu," Tôn Kỳ quan sát bụng của Mật Trà, "Cậu ăn khoảng 20 tệ là đủ rồi."

"20 vạn?!"

"20 tệ."

20 tệ?

Mật Trà nghi ngờ mình nghe nhầm số.

Giá ở đây rẻ đến kinh hồn, hương vị lại rất khác biệt.

Mật Trà tính toán, một ly trà sữa 6 tệ, nàng có 1500 tệ -- có thể mua 250 ly, quá tuyệt! Mỗi ngày uống 8 ly vẫn còn dư!

Tiểu thư nhà Bách Lý vui vẻ bước vào hành trình mua sắm. Không chỉ ở nhà ăn, các bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng có rất nhiều món đồ nhỏ mà nàng chưa từng thấy, mỗi thứ đều hay ho thú vị, quan trọng nhất là còn rẻ.

Cục tẩy hình trái cây nhỏ xíu - 5 tệ;

Bút viết được 6 màu - 8 tệ;

Dây buộc tóc lông xù dễ thương - 20 tệ;

Vô số món đồ mới lạ ùa về phía Mật Trà, nàng bị niềm vui nhấn chìm đến mức không biết làm sao, ngày nào cũng vui vẻ.

Nhưng cuộc sống vui vẻ như vậy chỉ kéo dài được hai tuần, hai tuần sau, Mật Trà đột nhiên phát hiện ra, 1500 tệ kia chỉ còn lại hai đồng xu.

Nàng đi hỏi mẹ xin thêm tiền thì bị mẹ từ chối.

"Mỗi tháng chỉ có 1500 tệ, tiêu hết là không còn nữa."

"Tại sao ạ?" Mật Trà nôn nóng ôm mẹ làm nũng, "Ba nói nhà mình có rất nhiều rất nhiều tiền." Nàng còn muốn uống trà sữa trân châu dai dai nữa.

"Đó là ba lừa con, ba không muốn con lo lắng."

Để con gái có ý thức ghi chép chi tiêu, tránh tiêu xài hoang phí, Bách Lí phu nhân nghiêm túc nói, "Con có biết tại sao ba ngày nào cũng ở bên ngoài, cả tháng không về nhà được lần nào không? Là vì nhà chúng ta quá thiếu tiền, nên ba mới phải làm việc không kể ngày đêm ở bên ngoài. 1500 tệ đưa cho con là tiền tiết kiệm cả tháng của ba, sao con có thể tiêu hết sạch một lần như vậy chứ!"

Mật Trà lại một lần nữa kinh ngạc.

Thì ra nàng là con nhà nghèo! Thì ra ba thường xuyên không về nhà là vì nhà họ quá thiếu tiền...

Ban đầu, Mật Trà bán tín bán nghi, vì nhà của nàng có vẻ không giống nhà của người nghèo trong phim truyền hình, vì vậy nàng đã đi xác minh với mấy người bạn trong ký túc xá.

Nàng và các bạn cùng phòng ăn mặc, sinh hoạt phí đều như nhau, nên điều kiện gia đình chắc cũng giống nhau.

"Tiểu Lệ, ba cậu một tháng có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền?"

Tiểu Lệ suy nghĩ một chút, "Chắc khoảng 200 tệ, mỗi tháng dưới ghế sô pha đều có từ 100 đến 200 tệ tiền lẻ, nhưng rất nhanh sẽ bị ông ấy lấy đi mua thuốc lá với bia hết."

Người bạn cùng phòng bên cạnh cũng tham gia thảo luận, "Ba tôi để tiền trong gối, một tháng được khoảng 300 tệ."

"Ba tôi không bao giờ giấu tiền, có tiền dư là là đi nạp vào game hết!"

"Sao thế Mật Trà, sao tự nhiên lại hỏi câu này?"

Mật Trà cay cay khóe mắt, nàng cảm thấy mình đã làm một việc có lỗi với ba mẹ, nàng đã dùng hết tiền để mua đồ ăn, đồ chơi, hoàn toàn không dùng cho việc học.

Nàng thật không hiểu chuyện, cảm thấy mình như cậu con trai trong bài tập đọc, lấy tiền của mẹ già 80 tuổi bán rau để đi đánh bạc.

Từ đó về sau, Mật Trà đều tính toán chi li từng đồng tiền mình nhận được.

Nửa năm sau, hiểu lầm này cuối cùng cũng được hóa giải, nhưng thói quen của Mật Trà cũng đã hình thành.

Cho dù là Tôn Kỳ mời nàng phần cơm ở nhà ăn hay Liễu Lăng Âm gọi sushi cho nàng, nàng đều ghi lại những khoản này, tính toán xem làm thế nào để tiết kiệm được tiền từ tiền sinh hoạt phí.

Lúc này nhìn Liễu Lăng Âm không biết giặt quần áo, Mật Trà như nhìn thấy chính mình lúc trước, vì thiếu hiểu biết nên nàng đã làm phiền rất nhiều người xung quanh, bây giờ nàng rất sẵn lòng truyền lại những kỹ năng mình biết được cho Liễu Lăng Âm.

Sau khi được Mật Trà giúp đỡ vài lần, hiện tại Liễu Lăng Âm đã là một thợ giặt thành thạo, đôi tay đầy chai sạn kia cũng không còn nhìn ra chút nào vẻ quý phái của một thiên kim đại tiểu thư, giặt quần áo còn nhanh hơn cả mọi người.

Mấy người giặt quần áo xong, bưng lên sân thượng, trên đỉnh tòa nhà ký túc xá có rất nhiều sào dài, chuyên dùng để phơi quần áo.

Vừa đẩy cửa sân thượng, Mật Trà đã thấy Đồng Linh Linh cũng đang phơi quần áo.

Mọi người đều tích cóp quần áo bẩn hai ngày nay, Đồng Linh Linh ăn cơm nhanh, lúc họ vừa vào phòng giặt thì cô ấy đã gần như giặt xong rồi.

Mật Trà vẫy tay với cô, Đồng Linh Linh gật đầu chào, sau đó cầm chậu rỗng của mình đi xuống lầu.

Quần áo của cô đã phơi xong.

Nhìn bóng dáng Đồng Linh Linh rời đi, Thẩm Phù Gia suy nghĩ một lúc, sau đó đặt quần áo trên tay xuống, cùng đi xuống lầu.

"Đồng Linh Linh." Cô đứng ở cửa sân thượng, gọi theo cô gái đang đi xuống lầu.

Đồng Linh Linh quay đầu lại,dưới ánh sáng ngược chiều, Thẩm Phù Gia mỉm cười dịu dàng với cô, "Cậu rảnh không?Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro