Chương 40 Thứ 3, ngày 15 tháng 9

Cùng ngày, chuông tan học vừa reo lên, Mật Trà liền ngồi phịch xuống đất.

Không khí se lạnh, trên sàn nhà vẫn còn dư lại vài vũng nước chưa được phòng huấn luyện hút khô.

Nàng thở đến nỗi hơi thở ấm nóng ngưng tụ thành một làn sương trắng, ma thạch của pháp trượng trong tay nàng cũng đã ảm đạm đi rất nhiều.

Năng lực phát ra ở cường độ cao liên tục ba tiếng, cho dù toàn bộ trận đấu nàng không cần di chuyển, cũng là hết sức mệt mỏi.

Đồng dạng kiệt sức còn có Liễu Lăng Âm. Cô vẫy tay, đỡ xương cụt của mình, "Muốn tập [Đoàn kỹ] sao không lấy mô hình mà tập đi, ba tiếng này tôi bị các cậu quăng ngã không biết bao nhiêu lần."

So với hai người đã kiệt sức, Thẩm Phù Gia và Nghiêm Húc tuy rằng cũng đổ mồ hôi, nhưng rõ ràng trạng thái tốt hơn không ít, thậm chí tinh thần còn có chút phấn khởi, lộ ra biểu hiện chưa đã thèm.

Thẩm Phù Gia thu kiếm lau mồ hôi, quay đầu nói với Nghiêm Húc: "31 lần thử thì thành công 4 lần, coi như có tính khả thi, chỉ cần luyện tập thêm, đến kỳ thi giữa kỳ nói không chừng là có thể sử dụng nó, nhất định khiến đối thủ đứng ngồi không yên."

"Nếu được thì kết hợp thêm tăng phúc của Mật Trà, uy lực có thể lớn hơn một ít." Nghiêm Húc gật đầu, thở hổn hển, "Hôm nay tới đây thôi, năng lượng của tôi cũng tiêu hao hết rồi."

Liễu Lăng Âm thở phào một hơi, cuối cùng đã kết thúc, huấn luyện kiểu này thật sự mệt chết. Cô đi trước mở cửa, cửa vừa mở, 407 bên cạnh cũng vừa kết thúc huấn luyện hôm nay.

Hai đội cùng đi ra, Thẩm Phù Gia và Mật Trà cùng các cô chào hỏi, sau đó lại tách ra.

"Đúng rồi, Lục Uyên thế nào, cậu ấy hôm qua sau giờ học bị cô Lý gọi lên văn phòng đúng không?" Sau khi thấy Lục Uyên, Thẩm Phù Gia thuận miệng mà hỏi Mật Trà.

"Sáng nay tớ cũng có hỏi cậu ấy, nhưng hình như không có thay đổi gì khác." Nàng lắc đầu, "Cậu ấy nói, cậu ấy hứa với cô Lý từ nay sẽ không ngủ khi thi đấu nữa. Nếu đã hứa rồi, chắc là cậu ấy sẽ không tái phạm nữa đâu."

Mọi người vào phòng thiết bị, mở cửa tủ của từng người ra rồi cất đồ bảo hộ vào.

Liễu Lăng Âm vừa cởi quần áo vừa nói: "Cậu ta là hạng nhất của lớp, cô chủ nhiệm sẽ không làm khó cậu ta đâu, cùng lắm là mắng một hai câu là sẽ thả thôi."

Nghiêm Húc cởi bỏ đồ bảo hộ, trả quyền trượng vào khe cắm, nghe được lời này của Liễu Lăng Âm cũng không tán đồng, "Cô giáo Lý đối với phương diện năng lực rất chú trọng, tôi nghĩ cô ấy sẽ không vì thành tích tốt của học sinh mà bao che, ngược lại, có lẽ sẽ càng thêm nghiêm khắc."

Cách một tuần trước, Nghiêm Húc tuyệt đối sẽ không cùng người khác tham gia nói chuyện phiếm, nhưng từ Thi Đấu Tập qua đi, cô thỉnh thoảng sẽ nói vài ba câu với mọi người.

Không chỉ có Nghiêm Húc, vốn xung khắc như lửa với nước Liễu Lăng Âm cùng Thẩm Phù Gia gần đây cũng có thể ngẫu nhiên mà nói một hai câu nhẹ nhàng.

Phương thức nói chuyện này của hai người khác hoàn toàn so với lúc vừa tới ký túc xá. Khi đó hai người nhìn như thân thiết, nhưng lời nói lại chanh chua, hiện tại các cô tuy rằng vẫn ghét nhau nhưng tần suất cọ xát không nhiều nữa.

Năm cuối cấp ba này là một năm đặc thù. Một mặt, sau khi có chung mục tiêu phấn đấu, 408 dần dần có hướng đi ổn định, các cô bị ngoại lực to lớn bên ngoài chèn ép, nên tự nhiên mà ngưng tụ với nhau thành một đoàn.

Mặt khác, học tập huấn luyện thật sự đã lấy đi hết sức lực của các cô, không có thời gian rảnh mà đi lục đục với nhau.

Hôm nay là thứ ba, buổi tối tới phiên Liễu Lăng Âm dẫn Mật Trà đi tập.

Nói về thái độ huấn luyện, cô ấy nghiêm khắc hơn Thẩm Phù Gia rất nhiều, rất có phong thái của cô giáo Lý, mỗi lần luyện tập Mật Trà đều mệt đến mức nói không ra hơi.

"Đã qua mười ngày rồi, ngay cả hít đất cũng làm không xong? Thẩm Phù Gia có nghiêm túc luyện tập cho cậu không vậy?" Liễu Lăng Âm cau mày, nhìn Mật Trà đang nằm dưới đất, sau đó trực tiếp vỗ vỗ lưng nàng, "Không cần quá duỗi eo, giữ hai tay, không để eo sụp xuống, dùng sức hóp bụng. Được rồi, cong khuỷu tay –"

Mật Trà cũng rất muốn làm tốt, nhưng bất đắc dĩ vẫn không làm được, khóc lóc thảm thiết nói: "Không được nữa... cánh tay co thêm lần nữa là tớ sẽ lập tức ngã xuống."

Nàng cho Liễu Lăng Âm xem cánh tay yếu ớt của nàng, chỉ cần cong lại một cái, toàn bộ cơ thể sẽ tức khắc đập xuống thảm.

Trông như một khối slime nhầy nhụa.

"Cậu không có dùng sức hóp bụng lại đúng không? Hít đất không phải chỉ dựa vào cánh tay để chống đỡ toàn thân, đây là bài tập rèn luyện thể lực, nếu không dùng sức của eo và bụng thì đương nhiên không làm được." Liễu Lăng Âm giúp nàng điều chỉnh tốt tư thế lần nữa, "Thử lại vài lần xem."

Mật Trà vì thế cố gắng dùng lực ở eo và bụng:

Bịch--- Bịch--- Bịch...

Thử lại vài lần, Liễu Lăng Âm cau mày, cặp mắt mèo lộ ra một chút nghi hoặc.

Cô nhìn không nổi nữa, ở bên Mật Trà làm mẫu hít đất mấy cái— rất nhẹ nhàng, thậm chí cho Mật Trà ngồi trên lưng cô luôn cũng được.

"Cậu thử lại." Cô đứng dậy, "Làm theo những gì tôi vừa chỉ."

Động tác hít đất cũng không có gì phức tạp, Mật Trà học được --- Bịch.

Thẩm Phù Gia đầu tuần liền phát hiện ra vấn đề này, cô có nói qua cho Liễu Lăng Âm, lúc ấy Liễu Lăng Âm không quan tâm lắm.

Đây cũng không phải bài tập yêu cầu kỹ thuật cao siêu gì, mà phải coi xem làm được bao nhiêu cái, hít đất được một cái là sẽ hít được hai cái, được hai cái thì sẽ được mười cái. Tiết thể dục hồi tiểu học cũng đã tập cho hít đất rồi, sao có thể không làm được?

"Để tôi xem cơ của cậu, chống đỡ tốt." Liễu Lăng Âm quỳ một bên gối cạnh người Mật Trà, một tay cô bao lấy cánh tay Mật Trà, tay khác chạm vào eo bụng, cô vẫn cảm thấy vấn đề nằm ở việc chưa dùng sức.

Nhưng thật nhanh, cô hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào ---  sức lực của Mật Trà quá yếu.

Tư thế nằm sấp khiến cho da thịt trên bụng Mật Trà càng thêm tụt xuống, bụng nhỏ khi sờ mang lại cảm giác mềm mại đáng yêu, nhưng cảm giác này đối với Liễu Lăng Âm mà nói là cực kỳ xa lạ. Nàng nhất thời ngẩn người, lần đầu tiên ý thức được rõ ràng: Thì ra nữ sinh cấp ba cũng sẽ có bụng thịt.

Giống với cảm nhận của Mật Trà lúc sờ cơ bụng của cô, là thứ mà đời này Liễu Lăng Âm còn chưa từng sở hữu qua.

Mật Trà đỏ mặt, nàng ngồi dậy lấy tay che bụng tránh khỏi bàn tay của Liễu Lăng Âm, không muốn để lộ thịt thừa.

"Trước đây Gia Gia chỉ cho tớ tập thể dục nhịp điệu toàn thân để gia tăng tim phổi, chưa có tập qua mấy loại hình huấn luyện này." Nàng ngượng ngùng giải thích, sau đó lập tức nói: "Nhưng tớ sẽ cố gắng thử, Lăng Âm cậu cứ đi luyện tập trước đi, tớ tập một lát xong sẽ gọi cậu."

Liễu Lăng Âm đứng lên, bất đắc dĩ mà thở dài.

Thiệt tình, sao lại có cô gái 17 tuổi rồi mà không biết coi trọng đến vóc dáng gì hết.

Thể chất của Mật Trá kém vượt quá những gì cô tưởng, xem ra sau này phải chỉnh lại mấy bài luyện tập mới được.

"Hít đất coi như xong đi, có tập nữa thì cậu cũng không làm nổi. trước tiên bắt đầu thử bài tập gập bụng kiểu Nga, cái này khá dễ cho cậu làm." Cô thở dài tặc lưỡi, "Cậu thật đúng là bảo bối ở nhà trẻ, nếu là người khác, tôi không có kiên nhẫn vậy đâu."

Mật Trà gần đây thân với Liễu Lăng Âm hơn một chút, vì thế có mấy lời cũng dám nói ra, nàng phồng má, "Lăng Âm, trước kia cậu cũng thường gọi tớ là bảo bối mà."

Hiện tại nói chuyện không nhẹ nhàng gì hết.

Liễu Lăng Âm gật đầu tự nhiên, "Trước kia tại tôi lười nhớ tên cậu." Cô dừng một chút, đôi mắt đẹp đẽ kia liếc ngang nhìn Mật Trà, "Cậu muốn tôi kêu cậu là bảo bối?"

"A, thì ra là cậu không nhớ tên tớ nên mới kêu là bảo bối sao?" Mật Trà kinh ngạc mở to mắt, tên nàng đâu có khó nhớ đâu.

"Nhiều bạn học như vậy, tôi đâu thể nào đem cả đám ghi nhớ hết, mấy người không quen cứ thống nhất kêu bảo bối là được. Đừng chỉ lo nói chuyện, mau nằm xuống, tôi đỡ cậu, 30 cái gập bụng nhanh lên, Nghiêm Húc còn đang đợi chúng ta về để giải đề kìa." Liễu Lăng Âm vỗ nhẹ bắp chân và ngồi lên mu bàn chân của Mật Trà.

Mật Trà kêu một tiếng, dựa theo nhịp của Liễu Lăng Âm, bắt đầu ôm đầu nằm ngửa.

Tuy rằng lúc trước cũng cảm thấy Liễu Lăng Âm gọi hai chữ "bảo bối" quá mực ngọt lịm, cảm thấy không an toàn tí nào, nhưng hôm nay nghe được Liễu Lăng Âm chính miệng thừa nhận, Mật Trà nghĩ, có lẽ Liễu Lăng Âm đã thật sự coi nàng là bạn, không giống với người ngoài.

Trong quá trình gập bụng, nàng lần đầu phát hiện, gương mặt của Liễu Lăng Âm sau khi bỏ đi nụ cười giả ý, cho dù là trang điểm nhẹ, cũng sẽ lộ ra vẻ nghiêm túc, tươi tắn và sạch sẽ của thiếu nữ.

Tuy rằng cô uốn tóc, mỗi ngày đi học đều trang điểm, nhưng Liễu Lăng Âm rốt cuộc vẫn chỉ là cô gái trẻ 17 thôi, những đường nét ngây ngô non nớt trên mặt vẫn không thể nào che hết được.

Mật Trà có điều muốn hỏi một chút, Liễu Lăng Âm và bạn trai hiện tại như thế nào.

Nhưng lời đến miệng lại không thể nào nói ra, chỉ đành nuốt trở về.

Mấy buổi tối gần đây cậu ấy không có khóc, cũng không có ra ngoài hẹn hò, chắc đã dần thoát khỏi đám sương mù của việc thất tình rồi.

"Đúng rồi." nàng không nói lời nào, Liễu Lăng Âm lại đột nhiên mở miệng, "Tôi nhớ ra mấy ngày nay mình chưa quét dọn phòng ngủ."

Mật Trà ngây người, đề tài này có hơi bất ngờ.

Chỉ mới khai giảng, 408 không có phân lịch trực nhật, bên cạnh đó bình thường học tập đều rất căng thẳng, nên phòng ngủ vì thế cũng không được dọn dẹp mỗi ngày.

Lúc trước thỉnh thoảng Mật Trà còn dọn dẹp một tí, nhưng chủ yếu vẫn là Thẩm Phù Gia làm.

Về phần Nghiêm Húc, cậu ấy hình như đã tự lên sẵn lịch trực nhật của bản thân, mỗi tuần hai lần sẽ cố định quét, những ngày khác thì mặc kệ.

Cũng vì hôm nay nhìn thấy Nghiêm Húc quét rác nên Liễu Lăng Âm mới nhớ tới việc này, "Hiện tại mỗi ngày mệt như vậy, thời gian đâu mà làm việc nhà nữa. Tôi dự định cuối tuần này đi dạo trung tâm thương mại mua cái máy hút bụi, sẵn tiện mua luôn máy pha cà phê, ngày nào cũng uống thứ cà phê hòa tan rẻ tiền kia khiến tôi sắp nôn ra rồi. Còn hạt cà phê được dùng ở tiệm cà phê dưới tầng 1 cũng rất tệ, không có chút mùi vị nguyên bản nào của cà phê cả."

Nàng dứt lời, rất tự nhiên mà nói với Mật Trà: "Cậu đi với tôi."

"Chủ nhật..." Mật Trà ôm đầu ngồi dậy, tạm thời ngưng gập bụng.

"Chủ nhật tớ đã hẹn cùng Gia Gia đi mua áo ngực thể thao rồi." Nàng thở hổn hển vì mệt, hỏi lại Liễu Lăng Âm trước mặt, "Tụi mình đi chung được không?"

Liễu Lăng Âm hơi giật mình, trăm triệu lần không nghĩ tới Thẩm Phù Gia lại nhanh chân hơn cô mà mời trước như vậy.

Cô lập tức có chút bực mình, đè tay Mật Trà lại, cúi người tới gần nàng, "Cậu thích Thẩm Phù Gia đến vậy à?"

Lại là Thẩm Phù Gia, lại là Thẩm Phù Gia, vì cái gì mà mọi người xong quanh cô đều thích Thẩm Phù Gia, loại phụ nữ dối trá như cô ta rốt cuộc có gì để thích! Cô có điểm nào kém hơn cô ta chứ.

"Cái này..." Mật Trà bị hỏi phát ngốc, giọng điệu có phần đi xuống, "Bởi vì bọn tớ đã hứa trước với nhau rồi, Lăng Âm có thể đi cùng bọn tớ, ba người cùng bắt xe sẽ tiết kiệm được một chút đó."

"Tôi không thèm! Cậu với cậu ta đi đi. Ai cho dừng lại, tiếp tục! Còn 8 bộ động tác chờ cậu phía trước kìa."

Tính toán cái kiểu gì không biết, đi với cô thì còn cần trả mấy cái tiền xe kia nữa sao, một chút cũng không thức thời. 

"8 bộ động tác là quá nhiều rồi! Tớ không làm hết nổi đâu..."

Mật Trà đau khổ mà than thở, lại bị Liễu Lăng Âm lớn tiếng dội lại, "Nay mới thứ ba mà cậu đã có sức hẹn Thẩm Phù Gia đi dạo phố rồi, mấy cái gập bụng này có là gì đâu. Không được dừng lại, cậu chậm như ốc sên vậy. Tập xong gập bụng sẽ qua nằm ngửa nâng chân, sau đó sẽ là quỳ gối nâng hông, nằm ngửa chạm mắt cá chân... chậm rì như vậy biết chừng nào mới xong hết."

"Sao có thể nhiều như vậy... Nằm ngửa để tập nhiều quá, đổi cái khác được không, tớ muốn tập yoga với bóng."

"Thích Disneyland không? Cậu có thể đến đó để chơi."

Mật Trà khóc không ra nước mắt, có đôi khi nàng thật sự nhớ Liễu Lăng Âm giả mù sa mưa của lúc trước, ít nhất lúc đó cậu ấy đối với mình không có ác như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro