Chương 66 Thứ 7, ngày 7 tháng 11
Đây là lần đầu tiên 408 và 407 cùng nhau đứng trước cổng dịch chuyển.
Thi xong ba môn Văn, Toán, Anh, tới thứ Bảy, đến phiên môn lớn nhất là năng lực 300 điểm.
Rút kinh nghiệm từ việc bị tách ra trong lần trước, lần này vị trí đội hình từ trước ra sau của 408 lần lượt là Nghiêm Húc, Liễu Lăng Âm, Thẩm Phù Gia, Mật Trà.
Nghiêm Húc cùng thành viên đứng cuối của 407 nhìn nhau, người đó tay đút túi quần, kẹp pháp trượng dưới nách, chào hỏi với cô, "Chào, ăn cơm chưa?"
Đúng là Lục Uyên.
Đội hình của 407 có chút cổ quái, người đứng đầu là cung tiễn thủ Tần Trăn, thứ hai là nhẹ kiếm sĩ hệ phong Phó Chi Ức, tiếp theo là thích khách Mộ Nhất Nhan, cuối cùng mới tới đội trưởng Lục Uyên.
Nghiêm Húc liếc nhìn Lục Uyên một cái, sau đó quay người ra sau dặn dò Liễu Lăng Âm, "Không cần cách tôi quá xa, trận này chỉ cần giữ an toàn là được."
Cô phớt lờ lời chào hỏi của Lục Uyên.
Lục Uyên cũng không thèm để ý, cô chưa bao giờ cầu mong Nghiêm Húc sẽ cho cô một chút sắc mặt tốt gì đó, đã sớm thành thói quen. Trái lại, nếu có một ngày Nghiêm Húc đột nhiên cười tủm tỉm mà cùng cô chào hỏi, cô mới thật sự bị dọa sợ.
Thời điểm nhân viên công tác bước tới, trên tay không cầm theo bịt mắt.
Mọi người lập tức hiểu rõ, lần này cũng sẽ giống với lần trước, cả đội bị tách ra.
Bản đồ được phát cho đội trưởng của mỗi đội, hai đội nhanh chóng tập trung lại xem một lần, lần này Nghiêm Húc sẽ giữ bản đồ.
Đây là thi giữa kỳ, các cô không thể qua loa làm đại được, có thể không được điểm cao, nhưng tuyệt đối cũng không được điểm thấp.
Thẩm Phù Gia nắm tay Mật Trà, cô cảm nhận được sự ẩm ướt.
Đối với Mật Trà, trận thi đấu này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Khi nhân viên công tác vừa tới gần, toàn thân nàng đã có chút cứng đờ.
Nàng không muốn rớt khỏi A1, càng không muốn rời đi 408.
"Đừng sợ." Thẩm Phù Gia xoay người ôm nàng vào lòng, vuốt lưng để trấn an, "Cứ coi đây là một buổi huấn luyện bình thường, lát nữa tớ sẽ nắm chặt tay cậu. Nếu thật sự không thể thắng, cho dù thế nào tớ cũng sẽ cố gắng hết sức để cậu có thể tồn tại được lâu nhất."
Cô sẽ chết trước Mật Trà.
"Đừng." Mật Trà nghe hiểu ý cô, vì thế lắc đầu, "Gia Gia không thể rời đi, thực lực của cậu phải ở lại A1 mới đúng."
Nàng có thể học ở 12A1 vốn dĩ là do may mắn, Mật Trà cũng không nghĩ mình có thể được học chung với các học sinh ưu tú này. Hai tháng rưỡi ở đây đã đủ khiến nàng hài lòng.
Nàng rớt xuống A3, A4 không tiếc, nhưng không thể kéo theo Thẩm Phù Gia.
Không có quá nhiều thời gian cho mọi người trò chuyện, rất nhanh cổng dịch chuyển đã mở ra, 407 vào trước, kế tiếp là 408 theo thứ tự tiến vào.
Lục Uyên là người vào cuối cùng của 407. Trước khi bước vào, cô quay đầu nhìn Mật Trà.
Mật Trà mờ mịt, tiếp theo, liền thấy Lụy Uyên gật đầu một cái với nàng, sau đó mới quay lại bước vào bên trong.
Động tác này giống như muốn truyền đạt ý gì đó, nhưng Mật Trà lại đoán không ra, nàng cũng không còn tinh lực để đoán nữa. Nàng thật sự căng thẳng đến mức rụt vai lại, không thể suy nghĩ thứ gì khác ngoài trận thi đấu.
Nhưng nếu là Mật Trà khi bình thường, nàng có thể hiểu rõ – đây là động tác Lục Uyên thường làm mỗi khi nàng gửi cống phẩm cho cô.
Sau hơn hai tháng thu của người ta nhiều đồ vật như vậy, Lục Uyên quyết định phù hộ người bạn cùng bàn này một lần.
Nếu có thể, cô cũng không hy vọng Mật Trà sẽ rời đi. Mặc kệ từ góc độ nào, Mật Trà là một người bạn dễ mến.
Trước khi 408 chuẩn bị bước vào, Thẩm Phù Gia vỗ vỗ hai má của Mật Trà, cô không thể để Mật Trà bước vào chiến trận với trạng thái lo lắng như vậy được.
"Trà Trà, nhìn tớ." Đôi mắt sáng ngời nhìn vào nàng, cố gắng mang lại sự bình tĩnh và khích lệ, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cần nhìn tớ, nghĩ về tớ là được. Hãy tin tưởng bọn tớ, bọn tớ sẽ không làm cậu thất vọng, được chứ?"
Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm ở đằng trước không nói gì, nhưng nét mặt và ánh mắt lại tràn đầy sự cổ vũ.
"Đây chỉ là một kỳ thi giữa kỳ mà thôi."
Thật khó để tưởng tượng câu nói này sẽ đến từ người luôn để ý nhất tới điểm số như Nghiêm Húc, "Các đội đều được sắp xếp để tạo ra sự cân bằng nhất, vì thế chúng ta sẽ không kém hơn so với 407. Ba lần thi đấu tập trước, chúng ta cũng chưa từng thua bởi bất cứ ai."
Lúc này đây sẽ càng không thua.
Các cô hiện tại đã khác, không còn là một 408 chia năm xẻ bảy như lúc trước, các cô giờ đây mới đúng là một đội.
Dưới sự ủng hộ của mọi người, Mật Trà đã cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Nàng hít sâu một hơi, nắm lấy tay phải của Thẩm Phù Gia.
"Tớ sẽ nhìn cậu." Mật Trà cong mắt, nàng đáp lại ánh mắt của Thẩm Phù Gia, lộ ra nụ cười tràn đầy tin tưởng, "Gia Gia, cậu chưa từng làm tớ phải thất vọng."
Nàng nhìn cô, từ trận thi đấu đầu tiên cho đến mỗi đêm sau này, ánh mắt của Mật Trà vẫn luôn đuổi theo Thẩm Phù Gia.
Trải qua nhiều chuyện, Thẩm Phù Gia vĩnh viễn mang đến cho nàng một cảm giác yên ổn.
Chỉ cần ở bên Thẩm Phù Gia, Mật Trà sẽ không hoảng loạn nữa, cô có kiếm, có sự tự tin, nàng nguyện ý tin tưởng cô.
Sau khi đáp lại Thẩm Phù Gia, Mật Trà lùi lại hai bước nhìn Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm ở đằng trước, "Các cậu cũng cố lên, tớ với Gia Gia sẽ nhanh chóng tụ họp với các cậu."
"Tất nhiên." Liễu Lăng Âm cười, "Tôi và Nghiêm Húc chưa bao giờ thất bại điều gì."
Thi đấu tập lần đầu, vật ký hiệu là do cô cùng Nghiêm Húc tìm thấy;
Trận đó có thể thắng phần lớn cũng là nhờ cô và Nghiêm Húc chống đỡ.
Khi Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc được kết hợp, cảm tính cùng lý trí, sức mạnh và sự kiên định đều được các cô tập trung lại với nhau –
Các cô sẽ không thua.
Cổng dịch chuyển cứ như vậy mở ra, E408 theo thứ tự đi vào. Sau ánh sáng trắng chói lóa, cảnh tượng từ từ hiện ra trong tầm mắt.
Mật Trà lấy tay dụi mắt, náng bị ánh sáng kia kích thích đến nỗi chảy ra nước mắt.
"Gia Gia, hiện tại chúng ta nên làm gì trước?" Nàng vừa dụi mắt vừa dò hỏi.
"Gia Gia?" Nàng ngẩn người, buông xuống cánh tay đang dụi mắt, quay đầu nhìn xung quanh.
Lọt vào mắt chính là một khu rừng mưa nhiệt đới xanh biếc, mặt đất dưới chân ẩm ướt, phía trên là những tán lá cây to lớn.
Mật Trà mê man nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng xác nhận một sự thật –
Kỵ sĩ của nàng không ở bên nàng nữa.
Thánh Nữ đơn lạc.
...
Thẩm Phù Gia sau khi vào cổng lập tức nhận ra một sự việc đáng sợ -- cô và Mật Trà bị tách ra.
Trái tim lỡ một nhịp, cô nhanh chóng mở máy truyền tin ra liên hệ với những người khác.
Quả nhiên, không chỉ có Mật Trà, Liễu Lăng Âm cùng Nghiêm Húc cũng bị cổng dịch chuyển phân tới hai vị khác nhau.
"Mật Trà, cậu hiện tại đang ở đâu?" Nghiêm Húc là người đầu tiên hỏi.
Ba người các cô đều có khả năng tự bảo vệ bản thân, chỉ có duy nhất Mật Trà là một con cừu béo bở phơi bày ở bên ngoài, ai cũng có thể nhào vô cắn xé.
"Tớ không biết." Mật Trà luống cuống mà đi về phía trước vài bước, ngửa đầu mà miêu tả khung cảnh xung quanh cho đồng đội, "Có rất nhiều cây to, rất cao. À...là cây ca cao, có rất nhiều quả ca cao trên đó, hình như là sắp chín tới."
Nàng chỉ biết được điều này.
"Không có đặc điểm gì nổi bật nữa sao?" Nghiêm Húc hỏi.
"Tớ không thấy." Nơi này ngoại trừ cây thì cũng chỉ có cỏ, không có hồ, không có núi, cũng không có tảng đá to nào cả, chỉ có một ít cây họ Chuối và một vài cây ca cao tầm 10 mét.
Nghiêm Húc nhíu mày, thế này thì không ổn.
"Như vậy đi, Thẩm Phù Gia cậu và Mật Trà cùng đi về hướng Đông Nam nhanh chóng tụ họp, không thể để cho Mật Trà ở một mình quá lâu."
Các cô không thể nào xác định rõ vị trí của Mật Trà, trên tay nàng cũng không có bản đồ, vì vậy chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất, tìm một điểm chung để hai người có thể đi về đó.
"Các cậu gặp được nhau rồi thì hãy hoạt động ở vị trí Đông Nam đó, tôi với Liễu Lăng Âm sẽ tìm kiếm ở vùng lân cận một chút, nửa tiếng sau sẽ chạy đến các cậu."
"Rõ."
"Tốt."
Có được mục tiêu hoạt động, Mật Trà đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn mặt trời một lúc để xác định đâu là hướng Đông Nam, sau đó dùng pháp trượng như gậy thám hiểm, đẩy ra những tán lá rộng rồi đi về hướng đã xác định.
...
Bị tách ra không chỉ có 408, 407 cũng bị ngây ngốc trong chốc lát.
Lục Uyên là người đầu tiên mở miệng trong máy truyền tin.
"Ở đâu?" Cô hỏi ngắn gọn và súc tích.
"Một mảnh đất phì nhiêu." Phó Chi Ức trả lời.
"Bên cạnh cây Chuối." Tần Trăn nói.
Mộ Nhất Nhan cúi đầu nhìn xuống phía dưới, trầm mặc một lát.
Vì cái gì cô lại bị dịch chuyển tới phía trên của một cái cây cao 10 mét vậy hả?
Rất nguy hiểm đó biết không! Cái cổng dịch chuyển tự động này! Lỡ như cô bị rớt xuống đầm lầy hoặc rớt xuống biển thì làm sao bây giờ! Đây là cố ý nhắm vào đúng không?
"Tích tích – đất rừng mưa nhiệt đới thông thường không phì nhiêu lắm." Lục Uyên nói.
"A chết tiệt, tôi ghét nhất là địa lý." Phó Chi Ức ôm đầu, "Tôi muốn đổi thành thể dục!"
"Yên lặng!" Mộ Nhất Nhan chịu không nổi mà thấp giọng la hét, "Chúng ta đang thi đó, làm ơn nghiêm túc giúp tôi!"
Cô vừa dứt lời, đột nhiên nghe được động tĩnh rất nhỏ ở phía dưới.
Máy truyền tin bị cô rống thì yên tĩnh được một lát, một lúc sau, giọng nói của Lục Uyên lại vang lên.
"Được, vậy..."
Lời nói phía sau bị Mộ Nhất Nhan cắt đứt.
Cảm giác được hình như có người đi qua, cô lập tức im lặng, co lại ở trên cây cúi đầu quan sát.
Chẳng mấy chốc, những chiếc lá rộng tươi tốt bị một cây pháp trượng màu trắng bạc tách ra, ngay sau đó là một bóng người vụng về bước tới.
Mộ Nhất Nhan sửng sốt, cô rất nhanh nhận ra bóng người đó là ai.
Mục sư của 408, Mật Trà.
Thảm thực vật dày đặc của rừng nhiệt đới gây không ít khó khăn cho Mật Trà. Đây là khu rừng nhiệt đới chưa được phát triển, đường đi vẫn chưa được khai thông, mỗi bước đi đều có cây cỏ mọc um tùm.
Nàng không thể chạy, chỉ có thể từng bước mà chậm rãi đi về phía trước, trên người và đầu tóc dính không ít lá cây, như là một con thỏ trắng vừa mới lăn lộn từ bãi cỏ ra –
Không hề có lực công kích.
Mộ Nhất Nhan đứng từ trên nhìn nàng, cổ tay đã nắm chặt một đôi hồ điệp song đao (*) ở bên hông.
(*) mình dò trên mạng thì nó có kiểu như này
Đây là cỡ nào may mắn, mục sư không hề có lực công kích rơi xuống bên cạnh, xung quanh lại không có ai bảo vệ, cô dễ như trở bàn tay là có thể lấy đi mạng sống của Mật Trà.
Nếu là đối thủ bình thường khác, Mộ Nhất Nhan sớm đã ra tay, nhưng hiện tại, cô chần chờ.
Cô biết điểm những môn khác của Mật Trà không đủ cao, lúc trước có thể tiến vào A1 hoàn toàn là dựa vào 299 điểm năng lực kinh hồn kéo lại.
Mà trong ba trận đấu trước đó, 408 cũng đã mất đi 5 điểm cộng, thật sự không hề có ưu thế.
Nếu hiện tại cô lập tức giết đi Mật Trà, vậy thì điểm số mà nàng có thể đạt được trong kỳ thi lần này nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Đừng nói là ở lại 12A1, chỉ sợ 12A5 cũng không có ghế cho nàng vào.
Mộ Nhất Nhan do dự.
Cô vẫn còn nhớ mùi ca cao mà Mật Trà đã tặng cô sau khi trở về từ Ginza.
Mật Trà là một người bạn rất tốt, nàng không bao giờ ngần ngại chia sẻ đồ ăn vặt với bạn bè, bình thường cũng sẵn sàng trực nhật giúp những người bạn trong lớp khi họ có việc bận.
Về tư, Mộ Nhất Nhan không muốn Mật Trà rời đi.
Nhưng mà, xếp hạng của Phó Chi Ức cũng nằm trong nhóm có nguy cơ. Trận này nếu không giành chiến thắng, cô có lẽ sẽ mất đi Chi Ức.
Do dự trong chốc lát, Mật Trà đã đi được hơn 10 mét, rời khỏi phạm vi tấn công tốt nhất.
Mộ Nhất Nhan nhắm mắt, cuối cùng vẫn là từ trên cây đi xuống.
Nhảy từ độ cao 10 mét xuống đất, Mộ Nhất Nhan lặng yên không một tiếng động, cô khom lưng lại như mèo, nhanh chóng nhảy về phía trước, chỉ trong vài giây đã tiếp cận được Mật Trà.
Đao hồ điệp giơ lên, Mộ Nhất Nhan không đành lòng nhíu mày, thầm nói xin lỗi với nàng.
Lục Uyên đã từng nói Mật Trà có khả năng tăng phúc, cô không thể để yên cho Mật Trà cùng 408 gặp nhau được.
Có lẽ cảm nhận được một luồng khí tức không thân thiện, khi mũi dao rơi xuống, Mật Trà bỗng chốc quay đầu lại, ánh dao lạnh lùng phản chiếu trong đôi mắt tròn xoe.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Ở cự ly gần, Mộ Nhất Nhan nhìn thấy rõ được cảm xúc hoảng sợ --
Mật Trà sợ hãi.
Bị Mật Trà nhìn như thế, Mộ Nhất Nhan như bị ai đó bịt kín miệng mũi, làm cô không thể thở được.
Đao hồ điệp đột nhiên chuyển hướng, lưỡi dao thu vào bên trong, sóng dao hướng ra ngoài, ý định giết người đã biến mất. Cô dùng một bên sườn bàn tay đánh vào gáy Mật Trà, khiến người bất tỉnh.
Đồ bảo hộ không phân biệt cách đấu tay không.
Mật Trà chưa kịp phát ra tiếng kêu liền hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Mộ Nhất Nhan cúi đầu, thất bại mà thở dài.
Cô thu hồi song đao về bên hông, nâng Mật Trà lên rồi tìm một bụi cây rậm rạp lá giấu người vào trong đó.
Sau khi che kín "thi thể" bằng những tán lá xanh và đảm bảo không ai nhìn ra được sự bất thường, Mộ Nhất Nhan mới chậm rãi rời khỏi.
Trước khi đi, cô áy náy mà ngoái đầu nhìn lại nơi đang giấu kín Mật Trà.
Thực xin lỗi, cô phải ưu tiên bảo vệ đồng đội của mình.
Chỉ mong làm như vậy ít nhất có thể giúp Mật Trà kiếm được một chút điểm sinh tồn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro