Chương 68, Thứ 7, ngày 7 tháng 11
Tới chính là Phó Chi Ức.
Không, không chỉ có Phó Chi Ức.
Thẩm Phù Gia lùi về nửa bước, lại từ khóe mắt phát hiện ra Mộ Nhất Nhan đang đứng ở cành cây phía sau.
Hai người này vốn nên chạy đi tập hợp với Lục Uyên và Tần Trăn, nhưng khi Mộ Nhất Nhan thông báo cho đồng đội tình hình của Mật Trà, Lục Uyên đã thay đổi sách lược.
Cô kêu Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan mai phục ở nơi gần vị trí của Mật Trà.
"Chia ra hành động có ổn không?" Mộ Nhất Nhan lo lắng nói, "Đội chúng ta không mạnh về công kích đâu."
"Một chọi một không nổi, nhưng hai chọi một thì không thành vấn đề." Lục Uyên cầm nhánh cây vẽ vẽ trên mặt đất.
"Sao cậu biết là hai chọi một?"
"Trạng thái này của Mật Trà, người bình thường đều sẽ cảm thấy cậu ấy đã chết. 408 có thể phân ra một người để đi tìm đã xem như có tình có nghĩa. Nghiêm Húc sẽ không lãng phí toàn bộ thời gian và tinh lực của đội ngũ để đi tìm một người chết, huống hồ việc này còn như mò kim đáy bể."
Nhánh cây dừng lại, vẽ ra hình một thanh kiếm.
"Đi tìm Mật Trà, chắc chắn là Thẩm Phù Gia."
Giọng điệu vô cùng tự tin, gần như là không thể phủ nhận.
"Vì sao không phải là Liễu Lăng Âm?" Phó Chi Ức gãi đầu, "Không phải cậu nói Phù Gia và Nghiêm Húc có thể dùng đoàn kỹ sao? Vậy Phù Gia hẳn là phải đi chung với Nghiêm Húc mới đúng. Hơn nữa sức chiến đấu của Liễu Lăng Âm cao hơn so với cậu ấy, cho dù là một người đi thì cũng an toàn hơn chút ít."
Lục Uyên nghe xong, cuối cùng nghiêm túc nói, "Vậy chúng ta cá cược đi, nếu là Thẩm Phù Gia thì tôi thắng, nếu là Liễu Lăng Âm thì cậu thắng."
Phó Chi Ức nghẹn họng, "Được rồi được rồi, cậu có lý do của cậu, tôi đã biết, bây giờ liền đi tìm Nhất Nhan đây."
Lục Uyên đương nhiên không phải thật sự muốn chơi cá cược ai sẽ đi tìm Mật Trà, cô có lý do của chính mình. Nhưng thi đấu trong sân không có nhiều thời gian cho cô chậm rãi giải thích như vậy được.
Tắt đi máy truyền tin, Lục Uyên từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ mông, hô một tiếng với Tần Trăn ở trên cao, "Được rồi, đi thôi."
Tần Trăn nhảy xuống, hỏi: "Đi đâu?"
"Trung tuyến." Lục Uyên vận động một lát, "Tới lúc hành động chút ít rồi."
"Theo như lời cậu nói, cho dù người đi tìm là Phù Gia, chúng ta tới thì cũng phải đánh với Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm, cậu có gì để nắm chắc?"
Lục Uyên ngoái đầu nhìn lại, con ngươi trong đôi mắt không cảm xúc, khuôn mặt không biểu cảm luôn làm người ta không biết cô có đang nghiêm túc hay không
"Không có gì nắm chắc, chỉ là muốn cùng cậu ta đánh một trận cho cậu ta thua tâm phục khẩu phục mà thôi, đừng mỗi ngày đều dùng ánh mắt của tiểu tam nhìn chính thất như vậy để nhìn tôi."
...
Bên này Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan đợi khoảng 20 phút, quả nhiên thấy được Thẩm Phù Gia.
Mặc dù đã quen với những dự đoán chính xác của Lục Uyên, nhưng khoảnh khắc thấy được Thẩm Phù Gia bước đến, các cô vẫn là nhịn không được mà ở trong lòng cảm thán: Đội trưởng của bọn họ thông minh đến nỗi thành tinh rồi.
Ngay từ khi bắt đầu, Lục Uyên liền rõ ràng 408 chắc chắn sẽ có người đi tìm kiếm Mật Trà, bởi vì nơi đó của Thẩm Phù Gia.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Lục Uyên và Nghiêm Húc nằm ở chỗ Lục Uyên có thể kết hợp hoàn hảo giữa lý trí và cảm tính.
Trong tất cả các môn, Nghiêm Húc mất điểm nhiều nhất ở Ngữ Văn; mà Lục Uyên thì giỏi đều hết tất cả
Sinh hoạt hai tháng ở tòa E, cô thỉnh thoảng sẽ bắt gặp được Thẩm Phù Gia và Mật Trà.
Cô nhìn thấy Thẩm Phù Gia cùng Mật Trà đi nhà ăn trên lầu 8, đầu chạm đầu mà làm bài tập; nhìn thấy Thẩm Phù Gia và Mật Trà mỗi rạng sáng đều đi tới phòng huấn luyện; nhìn thấy cả hai sẽ đưa nước cho nhau trong phòng thể hình.
Thân mật như vậy, là điều Thẩm Phù Gia chưa từng làm với bất cứ ai.
Cô đã từng hỏi qua bạn thân nhất của Thẩm Phù Gia là Phó Chi Ức, "Sau khi cậu huấn luyện mệt mỏi, Thẩm Phù Gia thường sẽ làm gì?"
Phó Chi Ức nghĩ nghĩ, "Có lẽ là rót cho tôi ly nước, hoặc là nhường cho tôi tắm trước. Đôi lúc thật sự quá mệt thì cậu ấy sẽ mang cơm cho tôi."
Lục Uyên nhớ lại cảnh tượng mình vừa gặp qua trong phòng tập thể hình, sau đó lại hỏi, "Cậu ta sẽ lau mồ hôi cho cậu, sau đó ôm cậu vào người rồi nói 'Chi Ức vất vả rồi, hôm nay luyện tập rất tốt' sao?"
Phó Chi Ức nghe xong, cả khuôn mặt nhăn lại như quả bí đỏ, "Yêu – thật ghê tởm, sao có thể như vậy được, quá ghê tởm, xin cậu đừng nói nữa, tôi vừa tưởng tượng đến hình ảnh đó liền nổi da gà toàn thân. Nếu cậu ta thật sự buồn nôn như vậy, ông đây sẽ đấm cho một quyền."
Mộ Nhất Nhan bên cạnh khó khăn mà nuốt xuống nước bọt, cô cũng bị ghê tởm không ít.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng." Cô trả lời chắc như đinh đóng cột, "Tuy rằng Phù Gia thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng cậu ấy đối với ai cũng sẽ luôn giữ khoảng cách. Làm bạn bè nói cậu ấy như vậy thì không tốt lắm nhưng thiết lập bên ngoài của cậu ấy chính là cửu thiên tiên tử cao cao tại thượng: Không dính khói lửa nhân gian, phàm nhân chỉ có thể thờ phụng chứ không thể khinh nhờn."
"Cậu xem bình thường cậu ấy đi đường, cằm đều phải cao hơn nữ sinh khác khoảng hai độ, mỉm cười thân thiết thì có thân thiết đó, nhưng nhìn kỹ chính là một bộ dạng: phàm nhân, cho cậu chút thân thiện như này đã là rất tốt rồi."
Lục Uyên suy tư mà ồ một tiếng.
Cô xác thật đã chứng kiến qua những điểm này, hoặc có thể nói, Thẩm Phù Gia trong ấn tượng trước đây của Lục Uyên chính là loại hình tượng này – cắm rễ trong bùn ngâm, nhưng lại cố tình nở hoa trắng hơn bất cứ ai.
Suy xét đối phương sẽ là đối thủ sắp tới của mình, Lục Uyên vì thế dành ra mấy ngày để quan sát tình trạng của Thẩm Phù Gia và Mật Trà.
Mà thật ra cũng không cần đặc biệt quan sát, mỗi buổi sáng, Thẩm Phù Gia sẽ thường xuyên đi ngang qua bàn cô để tìm tới Mật Trà.
"Trà Trà, đi vệ sinh không?"
"Trà Trà, đi mua cà phê không?"
"Trà Trà, đi ăn cơm trưa đi."
"Trà Trà, bài kiểm tra thế nào? Có câu nào không làm được không?"
Một sáng sau khi khai giảng, hầu như lần nào sau giờ học cô cũng sẽ nghe hai tiếng "Trà Trà" quen thuộc
Còn Mật Trà không biết là do tính cách hay do nguyên nhân nào khác, mặc kệ là đang làm cái gì, chỉ cần Thẩm Phù Gia đi tới liền sẽ ngưng hết mọi việc, vô cùng vui vẻ mà đáp ứng cậu ta.
Nếu không phải cả hai đều là nữ, Lục Uyên nhất định cho rằng hai người này đang yêu nhau.
Nhưng cho dù không có tình yêu thì rõ ràng Thẩm Phù Gia đối đãi với Mật Trà theo một cách rất đặc biệt, thái độ khác hoàn toàn với những người bạn vốn có.
Trận thi đấu hôm nay Mật Trà chỉ cần hơi sai lầm liền sẽ rớt khỏi A1. Dựa vào thái độ coi trọng của Thẩm Phù Gia đối với Mật Trà, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ nàng.
Nếu phân tích theo lẽ thông thường, để Liễu Lăng Âm đi tìm Mật Trà sẽ càng thích hợp hơn nhiều so với Thẩm Phù Gia.
Nhưng đáng tiếc con người không phải là dãy nhị phân 1 và 0 tạo thành, đại đa số hành vi đều được dẫn dắt bởi cảm xúc. Cho dù là luật pháp vô tình, cũng là căn cứ theo tính người để định ra.
Khi bị Phó Chi Ức và Mộ Nhất Nhan bao vây, trong lòng Thẩm Phù Gia ngược lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt của hai người không giống như vô tình bắt gặp được cô ở đây, mà là cố ý mai phục – bọn họ biết rằng cô sẽ tới.
Vậy có nghĩa là, xung quanh đây có thứ Thẩm Phù Gia muốn.
"Cậu ấy ở đâu?" Thẩm Phù Gia nâng kiếm, hai người này chắc chắn biết tình trạng của Mật Trà.
Hồ điệp song đao trong tay Mộ Nhất Nhan dưới ánh mặt trời phản chiếu một màu băng giá, chiều dài của chúng bằng cánh tay, hẹp hơn một phần tư so với những hồ điệp đao khác, có màu trắng bạc pha chút tím.
Cô đứng trên thân cây phía sau Thẩm Phù Gia, trả lời vấn đề của cô.
"Đã bị tôi giết."
"Cậu nói gì..."
Thẩm Phù Gia đột nhiên xoay người, cô không quan tâm Phó Chi Ức đang như hổ rình mồi ở phía sau nữa, ngẩng đầu lên, đồng tử co rút đến cực điểm, nhìn thẳng vào Mộ Nhất Nhan.
"Cậu giết cậu ấy, cậu thật sự đã giết cậu ấy?! Cậu ấy thậm chí còn chưa ngâm xướng được lần nào!"
Đôi mắt vốn luôn dịu dàng giờ đây hiện lên một mảnh chấn động.
Một lát, con ngươi màu đen trở nên nhợt nhạt.
Đây không phải là ánh mắt của Thẩm Phù Gia, cô luôn mang điệu bộ của Thường Nga, mặc kệ trong lòng tức giận như thế nào, khuôn mặt vẫn là luôn cười đến ôn nhu dịu dàng, tao nhã và điềm tĩnh.
Nhưng ánh mắt này của Thẩm Phù Gia, Mộ Nhất Nhan chưa từng gặp qua bao giờ, như là linh hồn bị bòn rút, vừa sửng sốt vừa cầu xin –
Cậu ấy cầu xin cô:
Đừng nói cho cậu ấy đó là sự thật.
Làm bạn thân hơn hai năm, ánh mắt như vậy làm cô đau lòng không thôi.
Mộ Nhất Nhan cắn môi, cô không thích cùng bạn bè trở thành kẻ thù của nhau...
Đánh ngất Mật Trà đã làm cô khó chịu vô cùng.
Hiện giờ lại đối mặt với sự chất vấn của Thẩm Phù Gia, cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể nói nên lời.
"Tôi..." Hơi hé miệng, Mộ Nhất Nhan thật sự không biết nên trả lời như thế nào. Thẩm Phù Gia cứ như vậy nhìn cô, nước mắt lưng tròng làm cô không thể nào mở miệng, chiến ý đã tan hơn phân nửa.
Những đối thủ trước đều là những người không quá thân thiết với Mộ Nhất Nhan, vì thế cô chưa bao giờ phạm phải sai lầm như vậy, cùng lắm chỉ là không đành lòng.
Nhưng đối thủ hôm nay lại là Thẩm Phù Gia, người bạn thân hai năm sớm chiều ở chung, nhược điểm mềm lòng cứ thế bị phóng đại gấp mấy lần.
Nhưng thi đấu chính là thi đấu, không có chỗ cho nhiều cảm tính như vậy được, tất cả đều chiến đấu vì thứ hạng của bản thân.
Phó Chi Ức đứng đằng sau Thẩm Phù Gia híp mắt, lợi dụng sự sơ hở của Thẩm Phù Gia, năm ngón tay nhịp nhàng nắm lấy chuôi kiếm lần nữa.
Mộ Nhất Nhan mềm lòng, nhưng cô vẫn phân rõ đây là thi đấu.
Không lâu sau, trường kiếm xuyên gió và chĩa thẳng vào lưng Thẩm Phù Gia.
Nhẹ kiếm sĩ hệ phong có tốc độ cực nhanh, ở trong cự ly ngắn lao tới, Phó Chi Ức phóng ra một đạo tàn ảnh tựa như thuấn di (dịch chuyển tức thời).
Giống như băng trùy của Thẩm Phù Gia, thuấn di là kỹ năng cơ bản của Phó Chi Ức, chiêu thức này bù đắp rất nhiều cho khuyết điểm về sức tấn công của cô.
Trong lúc Phó Chi Ức ra tay, Thẩm Phù Gia vẫn mắc kẹt trong nỗi buồn việc Mật Trà bị giết, không thể tự thoát ra được, cô chỉ ngẩng đầu và nhìn Mộ Nhất Nhan một cách mơ màng.
Đây là sơ hở rất lớn, Phó Chi Ức có thể nhanh chóng tiếp cận.
Nhưng mà, ngay khi mũi kiếm sắp đâm tới đồ bảo hộ, không khí xung quanh bỗng chốc lạnh đi, từ sau gót chân của Thẩm Phù Gia, ba nhánh băng mảnh mai và sắc bén như tia chớp bắn ra trước mặt Phó Chi Ức.
Đồng tử của Phó Chi Ức co lại, thầm mắng chính mình đầu óc rỉ sét.
Đã lâu không đánh với Thẩm Phù Gia đến nỗi cô gần như quên mất, đứa bạn thân ác độc này của mình thích nhất là theo trường phái diễn xuất.
Khi nghe tin Mật Trà bị giết, Thẩm Phù Gia có kinh ngạc sao? Đương nhiên là có.
Cô thậm chí đã thất thần trong khoảnh khắc, nhưng khi nghĩ tới tính cách của Mộ Nhất Nhan, Thẩm Phù Gia lập tức thanh tỉnh lại.
Sau hai tháng làm quen, mối quan hệ giữa Mật Trà và Mộ Nhất Nhan đã có thể coi là bạn bè, mà tình cảm chính là nhược điểm lớn nhất của Mộ Nhất Nhan –
Cô ấy không bao giờ có thể nhẫn tay với bạn bè của mình.
Đặc biệt là lần thứ hai khi cô hỏi về tung tích của Mật Trà, vẻ mặt của Mộ Nhất Nhan rõ ràng có phần do dự, ngay cả nói chuyện cũng không nói nên lời.
Tới đây, Thẩm Phù Gia cơ bản có thể kết luật, Mật Trà còn chưa tử vong.
Nhưng chỉ bằng một mình cô thì không thể đối phó nổi Phó Chi Ức cùng Mộ Nhất Nhan.
Thẩm Phù Gia đành phải tương kế tựu kế, lợi dụng sự áy náy tạm thời kìm hãm Mộ Nhất Nhan, hạn chết hành động của cô ấy.
Còn Phó Chi Ức ở phía sau –
Ngay khi Thẩm Phù Gia xoay người nhìn qua Mộ Nhất Nhan, một phần [Tuyết thai mai cốt] đã lặng lẽ ấp ủ, chỉ chờ đối phương công tới.
Ba cành băng hung ác như ngân xà bất ngờ tấn công, Phó Chi Ức dù có phản ứng nhanh đến đâu thì cũng chỉ có thể tránh đi chỗ trí mạng.
Chân phải của cô chậm một bước, nhánh băng ngoài cùng xuyên qua cẳng chân cô.
Thanh máu -18%
Tăng trọng 9kg.
Chân bị đâm mạnh lại phải chịu thêm tăng trọng, cơ thể của Phó Chi Ức vì thế mất đi cân bằng.
Cô bị ngã về phía sau, nếu là bình thường thì cô sẽ ổn định bản thân bằng cách chống một tay xuống đất. Tuy nhiên, để đánh lén Thẩm Phù Gia, cô đã kéo khoảng cách của cả hai lại rất gần, trước khi cô kịp điều chỉnh, Thẩm Phù Gia đã linh hoạt vòng ra phía sau, thanh kiếm đặt vào trước cổ Phó Chi Ức.
Mộ Nhất Nhan cả kinh, cô không để tâm tới cảm giác áy náy gì nữa, cô đè thấp phần thân trên, như một con báo hoa chuẩn bị lao xuống cây, lập tức đi cứu viện đồng đội.
"Đừng nhúc nhích!" Kiếm của Thẩm Phù Gia vẫn chưa đâm, cô cất giọng nói to làm ngừng lại động tác của Mộ Nhất Nhan.
"Ném dao với đai lưng đi, đừng đến đây." Hai tròng mắt của cô nặng nề, lưỡi kiếm áp chặt vào yết hầu của Phó Chi Ức.
Mắt thấy lưỡi kiếm đã chạm vào cổ họng Phó Chi Ức, Mộ Nhất Nhan sững người, dừng ngay tại chỗ, "Cậu muốn làm gì?"
Thẩm Phù Gia giật đi thanh kiếm của Phó Chi Ức bằng tay trái.
Kiếm màu xanh rơi xuống đất, bị cô dùng chân giẫm lên, tai trái lại giơ lên siết chặt cổ trước Phó Chi Ức, tay phải hướng mũi kiếm về phía động mạch sườn.
"Đưa Mật Trà cho tôi." Cô nặng nề mở miệng, "Nếu không Chi Ức và cậu, thậm chí toàn bộ điểm số của 407 sẽ không còn đẹp như vậy nữa đâu."
Làn nước trong đôi mắt đẹp đó vẫn chưa khô, nhưng ánh mắt trong đó đã trở nên sắc bén, không còn một tia buồn bả.
Thẩm Phù Gia vẫn là Thẩm Phù Gia như lúc trước, khi thánh quang ôn nhu kia không còn chiếu cố cô nữa, những răng nanh sắc nhọn liền sẽ hiện ra.
Năng lực từ tâm mà sinh.
Lạnh nhạt như Nghiêm Húc thức tỉnh điềm đạm triền miên thủy hệ năng lực. Mà cô, thức tỉnh chính là tàn nhẫn khắc nghiệt băng hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro