Chương 76 Thứ 6, ngày 13 tháng 11

"Không, không phải..."  Thấy Mật Trà dường như đang hiểu lầm điều gì đó, Thẩm Phù Gia vội vã xua tay.

Cô không biết nên giải thích như thế nào, đỏ mặt một lúc lâu, cuối cùng tựa cằm xuống xương quai xanh, như là thiên nga đang chôn cổ, ngập ngừng nói, "Tớ không phải không thích, chỉ là có chút không quen thôi..."

Mật Trà chớp mắt, có đôi lúc Thẩm Phù Gia còn dễ thẹn thùng hơn cả nàng.

"Vậy cô còn dính trên tường làm gì?"

Mật Trà bỗng nhiên nghĩ ra phương pháp giúp cô thoải mái hơn, gằn giọng bắt chước mấy tổng tài trong phim rồi đi đến trước mặt Thẩm Phù Gia, nhìn chằm chằm vào cô, "Cô đang đợi tôi chủ động chạm vào sao?"

Mật Trà chưởng bàn tay dính đầy sữa tắm vào bức tường phía sau Thẩm Phù Gia, máu diễn viên bắt đầu nổi lên, "Đồ phụ nữ khẩu thị tâm phi, muốn gì cứ nói nha."

Mùi sữa tắm Johnson's Baby xộc vào mũi, Thẩm Phù Gia lập tức bị kỹ thuật diễn kém cỏi của nàng làm cho tức cười.

Cảm giác căng thẳng ngay tức khắc tan biến đi rất nhiều, hai người trở lại trạng thái giống như lúc bình thường.

"Đáng ghét." Cô che một bên mặt, phối hợp với trò chơi của Mật Trà, nũng nịu nói, "Người ta dù sao cũng là con gái, anh không thể chủ động hơn một tí sao?"

"Được! Vậy tôi đây chủ động cho cô xem –" Mật Trà ôm chầm lấy Thẩm Phù Gia, làm cho sữa tắm đều dính hết lên người cô.

Bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt được chuyển biến tốt đẹp, vui vẻ mà cùng nhau tắm.

Thẩm Phù Gia thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là do cô chưa quen. Dù sao thì dáng người của Mật Trà cũng quá ấn tượng và khác biệt so với những nữ sinh khác mà cô biết.

Về sau nếu thường xuyên tắm chung với Mật Trà, có lẽ cô sẽ không dè dặt như vậy nữa.

"Quá ồn rồi, tôi với Nghiêm Húc còn đang làm đề!"

Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, Liễu Lăng Âm không vui phàn nàn, "Các cậu là con nít sao? Đi tắm không cần nghịch nước, cũng không cần diễn kịch bản bá đạo tổng tài yêu tôi!"

Cô đều nghe từ "cho cô 3000 vạn hãy rời xa tôi" cho đến cái gì "ai cho phép cô mang thai con của tôi", dây dưa không dứt, phiền muốn chết.

Đặc biệt là tên Thẩm Phù Gia kia còn làm là ra vẻ nức nở khóc lóc, "Thì ra...Anh chỉ xem em là thế thân của cô ấy." khiến cho cô nổi hết da gà.

Còn Mật Trà một bên vừa đóng vai tổng tài, vừa vặn lên vặn xuống tiếng nước chảy, tạo ra âm thanh bi kịch sống động cho Thẩm Phù Gia.

Liễu Lăng Âm không thể nhịn được nữa, lại lớn tiếng nói, "Im lặng một chút, đi tắm không cần diễn kịch nhiều như vậy!"

"Âm Âm cũng muốn vào chơi cùng sao ~ , bọn tôi đang thiếu một vai mối tình đầu của tổng tài đó."

"Âm con mẹ cô!"

Nghiêm Húc vỗ vai Liễu Lăng Âm, "Quên đi, ngày mai có kết quả thi rồi, đêm nay cho các cậu ấy vui vẻ một chút đi."

Liễu Lăng Âm sửng sốt một lát, sau đó nghiêm túc mà đánh giá Nghiêm Húc.

"Cậu vừa rồi, có phải hay không vừa trào phúng bọn họ..." Thì ra Nghiêm Húc cũng biết đùa giỡn sao.

"Không có."

...Gạt người, rõ ràng là có.

Đây là một đêm thư giãn và nhẹ nhàng như mọi khi. Nhưng bầu không khí vui vẻ này lại lặng lẽ chuyển biến sau khi bốn người đã đi vào giấc ngủ.

Những hạt giống bị chôn vùi dưới lớp băng suốt hai tháng, được hơi ấm và tiếng nước chảy trong phòng tắm nuôi dưỡng và bắt đầu nảy mầm.

Trong lúc không ai hay biết, chúng chui lên từ mặt đất và nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ mảng băng. Cùng với băng tuyết bên trong, nở ra một nụ hoa cấm kỵ.

Những hạt giống này, đã không thể ngủ đông được nữa.

...

Giấc ngủ của Thẩm Phù Gia có chút không an ổn.

Cô mơ hồ biết được mình hình như đang mơ, nhưng khi quay đầu nhìn xung quanh, cảnh tượng bên cạnh lại quá mức quen thuộc, chính là phòng ngủ ở nhà cô.

Ngoài cửa dường như còn vang lên tiếng kêu của con mèo Ragdoll của cô.

Những khung cảnh quen thuộc biến giấc mơ trở nên chân thật.

Thẩm Phù Gia xoa đầu, cô vẫn còn có chút mơ hồ, nhất thời không phân biệt được là thật hay mơ.

Đây là kỳ nghỉ đông sao...

Tiếng kêu meo meo bỗng nhiên biến thành khò khè khò khe, vang lên không ngừng như là động cơ của ô tô. Thẩm Phù Gia kéo cửa đi ra ngoài kiểm tra, một bên dừng lại hỏi, "Bena, em làm sao vậy?"

Cửa phòng vừa mở ra, Thẩm Phù Gia giật mình.

Một nam sinh xa lạ đang ngồi trên sofa của nhà cô, còn Bena nhút nhát của cô thì nằm trên đùi của người đó, nâng cằm và thoải mái ngân nga.

Có người ngoài ở đây.

Cô vội vàng vuốt tóc, nở ra một nụ cười duyên dáng, "Xin chào, cậu là bạn của anh trai tôi sao?"

Chàng trai nghe được giọng nói thì hơi quay mặt lại.

Đó là một khuôn mặt tròn, khoảng 16, 17 tuổi. Có đôi mắt tròn và làn da trắng sữa, là một cậu bé có chút đáng yêu.

Đang tiếc là, khuôn mặt dễ thương này lại không có nhiều biểu cảm, trông có chút lạnh lùng.

Thẩm Phù Gia ngẩn ra.

Gương mặt này khiến cho cô có cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng cô lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

"Bạn của anh trai?" Nam sinh lặp lại lời nói một cách vô cảm, tiếp theo lại vuốt ve bụng của Bena.

Thẩm Phù Gia bị ngón tay của người đó hấp dẫn, bàn tay không được tính là thon dài nhưng màu sắc lại giống với làn da trên khuôn mặt, lộ ra một màu trắng sữa tuyệt đẹp. Như là mội khối Dương Chi Ngọc được chạm khắc tinh xảo, khiến người ta không thể dời đi tầm mắt.

"Hội trưởng, là cậu gọi tôi tới." Giọng nói của nam sinh bình đạm không gợn sóng, thậm chí còn lộ ra một chút phiền chán, "Rốt cuộc là có chuyện gì chúng ta không thể nói ở trường? Bắt buộc phải đến nhà của cậu?"

Thẩm Phù Gia cảm thấy tức giận vì ánh mắt phiền chán của hắn.

Cô đánh giá kỹ tên nam sinh này một lần nữa, vóc dáng không cao, không đến 1,7m. Mặc dù có một gương mặt đáng yêu nhưng giọng điệu nói chuyện lại rất trịch thượng.

Nếu đã kêu cô là hội trưởng vậy đây hẳn là thành viên trong Hội Học Sinh.

Nhưng cô không nhớ mình từng có một học đệ như vậy...

Đang muốn mở miệng tiễn khách, đột nhiên cơ thể cô bị mất khống chế.

Thân thể trong mộng thế nhưng lại có ý thức riêng, đem toàn bộ linh hồn của Thẩm Phù Gia tách ra. Cô bỗng nhiên trở thành người thứ ba vô hình, chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn cơ thể của mình ngồi xuống bên cạnh nam sinh kia.

Ngay khi cô vừa ngồi xuống, chàng trai kia lập tức ôm con mèo dịch sang một bên, như muốn bảo trì khoảng cách với cô.

Thẩm Phù Gia nhướng mày, hành động này thật sự vô lễ, tại sao cô có thể cho loại người này vào nhà được chứ?

Cô không ngừng chửi thầm, nhưng cảnh tượng trong mơ vẫn tiếp tục diễn ra mà không chịu sự khống chế của cô.

Khoảnh khắc tiếp theo, "Thẩm Phù Gia" lên tiếng, cô vén tóc bên thái dương, không hề để ý tới hành động không lễ phép của nam sinh, thay vào đó cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đầu gối, giọng điệu run rẩy và nhẹ nhàng nói,

"À thì, thật ra tôi gọi cậu đến đây là để hỏi cậu một chút...Cậu cảm thấy...cảm thấy tôi thế nào..."

Thẩm Phù Gia bên cạnh mở to hai mắt, "Cô" thiếu đàn ông tới vậy sao? Thế nhưng lại đi chịu mặt hàng này.

Không, đây tuyệt đối không phù hợp với kế hoạch yêu đương của cô.

Đối tượng yêu đương trong kế hoạch của cô, hoặc là doanh nhân ưu tú, hoặc là một sĩ quan quân đội anh tuấn và có chức vụ cao. Loại đàn ông có vóc dáng thậm chí còn nhỏ hơn cô này chỉ có thể là gà luộc, không dùng được.

Quan trọng nhất là, tại sao cô lại là người chủ động mở lời trước?

Loại nam sinh này một năm cô từ chối không biết bao nhiêu người, mối tình đầu của cô sao có thể giao cho hắn.

Quả nhiên mơ chính là mơ, hoang đường và buồn cười như thế.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của "Thẩm Phù Gia" đã khiến mọi ý tưởng trước đây của cô tan thành mây khói.

"Cô" nghiêng người, dùng một tay chạm vào bàn tay của nam sinh, để năm ngón lọt vào giữa khe hở ngón tay của hắn, thấp giọng ngượng ngùng nói, "Ở đây không có ai khác, cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào, không cần lo lắng, nói cho tôi biết đi...Trà Trà."

Trà Trà –

Trà Trà?

Mật Trà?!

Lần nữa nhìn kỹ vào gương mặt của chàng trai thì xác thật giống Mật Trà đến 80%, chỉ là thay đổi kiểu tóc mà thôi.

"Hội trưởng rất tốt." Nam sinh giống Mật Trà trả lời có lệ một câu, sau đó rút tay ra, đặt con mèo xuống đất, một khắc cũng không muốn đến gần Thẩm Phù Gia.

"Không có chuyện gì thì tôi đi trước, lần sau liên hệ qua WeChat."

"Chờ một chút!" "Thẩm Phù Gia" nhanh chóng tiến tới nắm lấy vạt áo của nam sinh, "cô" ngẩng đầu năn nỉ nhìn hắn, "Cậu vừa mới tới, có thể ngồi lại một chút được không? Tôi đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho cậu."

"Mật Trà" chậm rãi cau mày, hắn không có cách nào tránh khỏi "Thẩm Phù Gia". Hai người giằng co hồi lâu, không khí có chút tĩnh mịch.

Một lúc sau, "Mật Trà" bị ngăn lại cuối cùng xoay người, từ trên cao nhìn xuống "Thẩm Phù Gia".

Tròng mắt trong đôi mắt tròn đó tối tăm không ánh sáng, làm người ta nhịn không được mà lạnh cả sống lưng.

Nếu có Lục Uyên ở đây, vậy cô nhất định rất quen thuộc với ánh mắt này – đó là ánh mắt của Mật Trà khi chuẩn bị giết chết Lục Uyên trong kỳ thi giữa kỳ.

Tối tăm, lạnh lẽo và đầy sát ý.

"Hội trưởng, cậu thích tôi như vậy sao?" Chàng trai nghiêng người tới, tuy là câu nghi vấn nhưng lại nói với giọng điệu chắc chắn, sự phiền chán lộ rõ ra trên gương mặt.

Chóp mũi của hắn gần như chạm vào "Thẩm Phù Gia", bức "cô" phải lui về phía sau.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, "Thẩm Phù Gia" theo bản năng ngả người ra sau, dựa lưng vào lưng ghế sofa.

Không biết từ khi nào, cô đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể.

Bên tai đột nhiên có tiếng động, nam sinh vươn tay phải ấn vào lưng ghế sofa bên cạnh tai Thẩm Phù Gia, cô bị chàng trai vây lấy hoàn toàn ở dưới thân.

Động tác này chính là hành động Mật Trà vừa làm với Thẩm Phù Gia trong phòng tắm hai tiếng trước.

Thẩm Phù Gia nhớ lại, hình như lúc ấy các cô đang chơi trò diễn xuất trong lúc tắm, "Mật Trà" này có lẽ là bắt chước giống khi đó.

Nhưng khi nam sinh có gương mặt giống Mật Trà chơi trò này với cô, Thẩm Phù Gia không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Cô thầm nghĩ trong lòng, xem ra loại trò chơi này chỉ có thể chơi với các bạn cùng giới, nếu đổi sang đàn ông, xương ngón tay của cô lại bắt đầu phát ngứa.

Rất muốn tẩn cho hắn một trận.

Nhưng rốt cuộc đây có lẽ là một phiên bản khác của Mật Trà, yêu ai yêu cả đường đi, Thẩm Phù Gia tạm thời kiềm chế việc đánh hắn. Nhưng ngay khi cô vừa nhìn đi chỗ khác, cằm của cô đã bị tay trái của hắn bóp chặt.

"Thẹn thùng cái gì." Hắn hơi nghiêng đầu, khuôn mặt rõ ràng không biểu cảm nhưng giữa hai lông mày lại mang theo vẻ châm chọc.

"Năm ngoái khi dụ dỗ bạn trai của người khác, cậu không phải vừa có thể khóc, vừa có thể cười sao? Bây giờ lại bày đặt giả bộ ngây thơ, chẳng phải đã quá muộn rồi sao?"

Đồng tử Thẩm Phù Gia co rụt lại, cô đột nhiên nhìn chằm chằm vào "Mật Trà", sắc mặt bắt đầu thay đổi.

Chuyện này ngay cả Liễu Lăng Âm chưa hẳn đã biết, Mật Trà như thế nào biết được?

"Luôn miệng nói bảo vệ tôi, nói rằng chúng ta là bạn, nhưng trên thực tế cậu chỉ quan tâm đến năng lực của tôi mà thôi. Có mục sư 299 điểm tăng phúc cho cậu, cậu liền sẽ...Hội trưởng, cậu sẽ có thể giành hết nổi bật đúng không?" Chàng trai vốn không cảm xúc cuối cùng cũng mỉm cười, góc cười giống hệt với Mật Trà ở ngoài đời.

Nhưng lại lạnh đến tận xương.

"Không, không phải." Thẩm Phù Gia cuống quít lắc đầu, quên mất đây chỉ là giấc mộng, lo lắng mà giải thích với "Mật Trà", "Lúc đầu đúng thật tớ có nghĩ như vậy, nhưng sau này tớ đã thực sự xem cậu là bạn. Trà Trà, cậu tin tớ đi, tớ không có..."

"Suỵt..." Chàng trai cúi người, áp môi vào tai Thẩm Phù Gia.

"Không quan trọng, cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào, tôi một chút cũng không để bụng."  Hơi thở của hắn phả vào tai Thẩm Phù Gia khiến cô phải rùng mình, lỗ tai ửng hồng một cách rõ rệt.

Hắn nâng cằm lên, môi chạm vào xương tai Thẩm Phù Gia. Trong lúc nói chuyện, cánh môi khép mở, như thể đang cắn vào tai cô.

"Cậu vừa nói...ở đây không có ai? Hội trưởng, nếu cậu thực sự muốn, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Bắt đầu...Bắt đầu cái gì?

Thẩm Phù Gia mờ mịt, trong nháy mắt tiếp theo, dây kéo cổ áo của cô bị ngón trỏ của nam sinh móc vào.

Rẹt – một tiếng nhỏ vang lên, quần áo của cô được mở ra.

Tới bước này, cho dù tên nam sinh kia có gương mặt giống hệt Mật Trà như đúc thì cũng đã chạm đến giới hạn của Thẩm Phù Gia.

Tìm chết –

Đôi mắt cô tối sầm lại, đột nhiên khuỵu gối, muốn đá thật mạnh vào phần dưới cơ thể của hắn.

Tuy nhiên, cô còn chưa kịp đá trúng thì giọng nói của Mật Trà vang bên tai cô.

Không phải "Mật Trà", là Mật Trà.

"Gia Gia..."

Hai chữ ngắn ngủi này khiến Thẩm Phù Gia mất hết sức lực. Sau tiếng gọi mềm mại, cơ thể cô cũng theo đó mà trở nên thả lỏng.

"Mật Trà" trên người bỗng chốc biến thành Mật Trà, tóc ngắn xõa ngang vai, đôi mắt ẩm ướt, ngoan ngoãn dựa vào cổ cô.

Hành động này giống hệt như "Mật Trà", nhưng đổi lại là Mật Trà thực hiện, Thẩm Phù Gia không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Khuôn mặt giống nhau, hành động giống nhau, chỉ là thay đổi giới tính liền làm cho Thẩm Phù Gia cảm thấy bình yên, không có nửa phần bài xích.

"Ở đây không có ai khác, vậy nên Gia Gia hôm nay muốn làm với tớ đúng không?"

Tay trái của Mật Trà vẫn còn để trên khóa kéo, lời nói của nàng so với "Mật Trà" càng thêm trắng trợn. Nhưng lúc này, Thẩm Phù Gia đừng nói là nổi lên sát ý, cô thậm chí là lo đỡ lấy eo của Mật Trà, sợ nàng không cẩn thận ngã xuống đất.

Bàn tay đó chạm vào quần của Thẩm Phù Gia, đôi tay nhìn nhẹ như bông như lại cực kỳ có sức lực mà kéo nó xuống, nhanh chóng để lộ ra đôi chấn bị quấn bên dưới.

"Khoan đã Trà Trà..." Hai má Thẩm Phù Gia nóng bừng, cô vặn eo muốn tránh đi bàn tay của nàng, "Cậu đang làm gì?"

"Làm chuyện đó với Gia Gia."

Mật Trà tập trung giúp cô cởi quần áo, không hề có một chút ngượng ngùng, tự nhiên như thể đang nói "Ăn cơm với Gia Gia".

Đầu óc Thẩm Phù Gia ù lên hai tiếng, vội vàng ấn tay nàng xuống, "Không, chờ một chút Trà Trà, chúng ta làm cái gì?"

"Gia Gia phiền muốn chết." Mật Trà hết lần này đến lần khác bị cô ngăn lại, nàng buồn bực phồng má, không vui nói, "Quên đi, tớ đi tìm Lăng Âm với Nghiêm Húc."

"Đừng, đừng đi." Thẩm Phù Gia nhanh chóng giữ chặt nàng lại.

Cô còn chưa hết khiếp sợ, nhưng theo bản thân lại muốn giữ Mật Trà lại, không kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, "Làm, tớ sẽ làm, cậu đừng đi...đừng đi tìm người khác..."

Mật Trà lúc này mới xoay người, nàng đứng cạnh Bena, đôi mắt của cả hai tròn xoe như đúc.

Đôi mắt hơi cong lên, hiển nhiên vô cùng hài lòng với câu nói này của Thẩm Phù Gia.

Đôi bàn tay trắng nõn đặt lên cổ áo, nàng mặc chính là đồng phục học sinh, áo sơmi trắng cùng váy xếp ly.

Sau khi Thẩm Phù Gia cuống quít đồng ý, cô đã dần xác nhận được mọi chuyện xảy ra.

Nàng muốn cùng cô làm, không phải cùng nhau ăn cơm, không phải cùng nhau tắm rửa, mà làm chuyện vượt ngoài ranh giới của bạn bè.

Mật Trà thanh tú động lòng người cứ thế đứng trước mặt Thẩm Phù Gia.

Ngón tay chậm rãi cởi từng cúc áo, áo sơmi trắng tinh bị tách làm hai hàng ở giữa, che đi eo sườn của Mật Trà, làm cho thân hình thiếu nữ như ẩn như hiện.

"Tớ vẫn luôn muốn nói điều này..." Nàng khuỵu gối, ngón tay câu lấy dây kéo ở váy, chuẩn bị cởi bỏ lớp vải che đậy cuối cùng này.

Thẩm Phù Gia xem đến sững sờ, cô vô thức nói tiếp, "Điều gì?"

"Lần đầu tiên gặp mặt Gia Gia, Gia Gia cứ nhìn chằm chằm vào ngực tớ." Mật Trà nắm lấy một góc váy trong tay.

Ngón tay buông lỏng, vải dệt liền rơi xuống mặt đất lạnh giá.

Nàng bước về phía trước, giữa cử động của hai chân, chiếc áo sơmi đã cởi ra như tấm màn cửa sổ vào buổi chiều, nhẹ nhàng lay động.

Thẩm Phù Gia chưa bao giờ biết rằng Mật Trà có thể quyến rũ như thế, hòa quyện giữa sự ngây thơ thuần khiết và dục vọng một cách hoàn hảo đến vậy.

Giống như một cốc nước tinh khiết và trong trẻo, nhưng cố tình lại nổi lên những gợn sống động lòng người, toát lên vị nước ngọt ngào vốn có.

Cô bắt đầu lùi lại, có thứ gì đó không kiểm soát đang dần dâng lên trong lòng cô, khiến cô không biết nên đối diện Mật Trà như thế nào.

"Gia Gia, Nghiêm Húc và Lăng Âm chưa bao giờ nhìn tớ như vậy."

Nàng tiến về phía Thẩm Phù Gia, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, mang theo vài phần ý cười, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén.

"Gia Gia, cậu thích nhìn ngực của nữ sinh sao?"

Không, không phải, cô không có thường xuyên nhìn...Thẩm Phù Gia muốn phản bác, nhưng lúc này tầm mắt của cô lại dính chặt vào Mật Trà. Giống như con kiến bị hấp dẫn bởi đường trắng, biết rõ thứ đồ ngọt ấy sẽ làm chính mình chết đi nhưng lại không thể cưỡng lại.

"Gia Gia, bất kể là khi tớ mặc quần áo thường ngày hay những lúc cậu cõng tớ, cậu giống như luôn sẽ có những ý tưởng lung tung."

"Gia Gia, tớ rời đi 408, cậu liền sẽ nôn nóng như vậy sao? Chúng ta chỉ mới quen biết được hai tháng mà thôi, cậu khi nào lại trở nên tốt bụng như vậy?"

"Gia Gia, cậu là loại người có thể vứt bỏ hết lợi ích vì bạn bè sao?"

Từng tiếng Gia Gia êm ái được phát ra, Thẩm Phù Gia không phân biệt được Mật Trà là đang lên án, chỉ trích cô, hay là đang...dẫn dắt cô.

Những lời này tạo một cây cầu mềm mại, một đầu ở dưới chân Thẩm Phù Gia, một đầu khác ở trong tay Mật Trà.

Nàng tùy ý xoay cổ tay, liền có thể khiến cô kịch liệt phập phồng, hoặc là làm cô kinh hoảng thất thố, hoặc là khiến cô chật vật bất kham.

Thẩm Phù Gia chưa bao giờ bị động như thế, rơi vào thế hạ phong trước mặt người khác.

"Gia Gia, cậu còn nhớ hay không, cậu là hội trưởng Hội Học Sinh, là một kẻ có dã tâm và ích kỷ. Cậu như vậy, sao có thể thề nguyện trung thành với người khác được?"

"Gia Gia, trò chơi Thánh Nữ, kỵ sĩ chơi vui lắm sao?"

Nàng đến càng gần, nụ cười trên gương mặt vẫn giống như nụ cười thường ngày của Mật Trà.

"Thần phục với tớ, khiến cậu hưng phấn đến vậy sao?

"Gia Gia, cậu có biết hay không..."

Nàng rốt cuộc ngồi xuống bên cạnh Thẩm Phù Gia, nắm lấy tay cô chạm vào ngực mình, nhẹ nhàng nói ra câu cuối cùng, "Xem ngực người ta cũng là quấy rối tình dục đó."

Ngón tay Thẩm Phù Gia run lên, sắc mặt tái nhợt, những lời này như một lưỡi dao, cạo đi từng lớp máu trên mặt cô.

"Không, không phải Trà Trà, tớ chỉ là thưởng thức...Giống như khi thấy được diễn viên có thân hình đẹp vậy, không hề mang theo ý nghĩ..." Lời nói còn chưa xong, khóe môi cô bỗng chốc đã bị Mật Trà hôn lên.

Không cho phép cô giải thích.

Trong khoảnh khắc, trong miệng như có viên kẹo sữa ngọt ngào tan chảy, thơm ngon vô cùng.

"Không sao hết." Mật Trà dán vào khóe môi, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.

Lòng bàn tay chạm vào tóc mai hai bên, rồi lại nhẹ nhàng câu nó về phía sau lỗ tai.

"Không sao hết, tớ thích bị Gia Gia nhìn như vậy."

Tay phải của cô còn đang chạm vào ngực của Mật Trà.

Đầu óc Thẩm Phù Gia lập tức trống rỗng, ngay sau đó, tay Mật Trà đặt lên hai vai cô.

Nàng duỗi thẳng thân trên, áp má vào gương mặt Thẩm Phù Gia, sau đó nhẹ nhàng hôn, chậm rãi liếm láp.

Bena lắc lắc cái đuôi, từ trên sofa nhảy xuống.

Nó đi tới chậu uống nước, thè cái lưỡi mèo màu hồng ra, từng chút một đưa nước vào trong miệng, ngẫu nhiên sẽ làm ướt bộ lông tơ trên mặt.

Trong phòng khách rộng lớn, tiếng nước vang lên.

"Trà Trà..." Thẩm Phù Gia choáng váng, cô dựa lưng vào ghế sofa, đôi tay đặt bên hông Mật Trà, như là muốn đẩy nàng ra. Nhưng mục sư yếu đuối dưới bàn tay của kiếm sĩ lại có thể tự mình khống chế hết thảy.

"Gia Gia không thích con trai sao..." Mật Trà nắm lấy cằm cô, đối diện với đôi mắt mông lung ẩm ướt của cô.

"Tớ vì cậu điều chỉnh thân thể, cậu không thích sao?"

"Không...Người đó không phải cậu." Thẩm Phù Gia thở hổn hển, bắt được một bàn tay của Mật Trà, cô vội nắm chặt lấy, không bao giờ buông tay.

Đôi mắt cô nặng trĩu không nhấc lên được mà chỉ có thể nhắm nghiền nửa mở nửa nhắm, không nhìn rõ biểu cảm của Mật Trà, mọi thứ đều mờ hồ như ảo mộng, tựa như hơi nước đậm đặc trong phòng tắm, chặn hết tầm nhìn của cô.

Cô không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể gọi đi gọi lại tên của Mật Trà.

Cô gần như mất đi hệ thống ngôn ngữ, "Trà Trà" trở thành từ duy nhất Thẩm Phù Gia có thể nói ngay lúc này. Và mọi cảm xúc của cô đều được hai từ này truyền tải.

Đầu óc cô đã không thể chứa bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoại trừ Mật Trà. Trong đầu cô giờ đây chỉ còn lại cái tên có vị ngọt như sữa.

"Meo –"

Đôi mắt xanh lam của Bena quay sang đây, nhìn chằm chằm vào Mật Trà.

Cô đói bụng, chỉ đơn thuần uống nước đã không thể nào lấp đầy cô.

"Meo –"

Mật Trà nghe thấy tiếng kêu của mèo cái nhỏ, nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi từ trên cao vẫy vẫy tay với cô, dè dặt mà bố thí cho cô một chút thỏa mãn.

Mèo Ragdoll sang quý ngẩng đầu lên, trìu mến cọ lấy mắt cá chân của Mật Trà, nịnh nọt mà phát ra một tiếng:

"Meo –"

Cô cao hứng cực kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro