Chương 86 Thứ 4, ngày 18 tháng 11

Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc thật sự quan ngại với bầu không khí gần đây của 408.

Giống Thẩm Phù Gia đột nhiên cư xử bất thường sau khi thức dậy vào sáng hôm đó, sáng nay Mật Trà cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Nhưng nàng lại không có sắc bén như Thẩm Phù Gia, chỉ ngồi yên một chỗ, đôi mắt không có tinh thần mà gục xuống.

Mật Trà uể oải như một cây nấm héo, một mình một góc ngồi lặng lẽ buồn bã.

"Hôm nay là ngày mặc niệm của ai sao..." Nghiêm Húc nhịn không được hỏi.

Mật Trà thở dài, nàng đang mặc niệm cho những ngày không thể ở bên Gia Gia sắp tới.

Nếu Gia Gia có bạn gái, nàng sẽ không bao giờ có thể ôm Gia Gia được nữa.

Những hành động đó sẽ thuộc về một cô gái khác và sẽ không liên quan gì đến nàng.

Nghĩ đến đây, Mật Trà càng buồn hơn.

Thẩm Phù Gia đương nhiên cũng nhận ra tâm trạng suy sụp của Mật Trà. Cô không biết rõ nguyên nhân, vì thể suốt buổi sáng đều nhỏ nhẹ mà dò hỏi Mật Trà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tất nhiên Mật Trà không thể nói "Tớ không muốn cậu và tớ bị tách ra, cậu đừng thích người khác". Nàng chỉ có thể uể oải đáp lại một câu: "Không có gì."

Một lúc lâu sau, nàng lại nhịn không được hỏi, "Gia Gia, người cậu thích rốt cuộc là ai thế?"

Và tất nhiên Thẩm Phù Gia cũng không thể nói "Tớ thích cậu, tớ còn trộm lấy quần áo của cậu đi đặt phòng khách sạn". Nàng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đáp: "Là người cậu không quen."

Là người nàng không biết, Mật Trà vì thế càng thêm rầu rĩ không vui.

Nàng không biết một chút gì về Gia Gia hết.

Buổi trưa, Thẩm Phù Gia nhận được chuyển phát nhanh, sau khi cầm lên, ánh mắt giật giật, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Trở về ký túc xá, Thẩm Phù Gia cầm túi trang điểm cùng hộp chuyển phát nhanh vào phòng tắm rồi khóa cửa lại.

Mở gói hàng ra, bên trong có ba bộ tóc giả nam.

Ngày hôm qua khi nhìn thấy Tạ Cẩm Vân, cô đã bị kích động một chút, trong giờ ăn trưa liền lướt Taobao dạo qua các cửa hàng bán đồ nam.

Cũng có lẽ là do chút hy vọng cuối cùng đã thúc đẩy cô, khiến cô không khỏi ảo tưởng:

Nếu cô là con trai, cô sẽ có một tương lai khác với Mật Trà.

Thẩm Phù Gia thay một chiếc hoodie màu đen, buộc chặt tóc, mặc lên lưới trùm tóc.

Tóc dài trong nháy mắt biến mất, khiến tinh thần Thẩm Phù Gia rung lên. Cô mơ hồ nhìn thấy được một quỹ đạo khác – một quỹ đạo có thể giao thoa với Mật Trà.

Kéo túi trang điểm ra, cô đứng trước gương trên bồn rửa mặt vẽ lông mày, chải tóc, bên cạnh là chiếc điện thoại đang tựa vào giá đỡ, trên đó phát một video hướng dẫn cách hóa trang thành nam giới.

"Aiz...Còn phải dùng kính áp tròng nữa sao?" Nghiêng đầu một cái, ngậm cây cọ đánh phấn trong miệng rồi bắt đầu lục lọi trong túi, cô nhớ mình có mua qua trong kỳ nghỉ hè trước.

Vẽ lông mày, đánh mắt, tỉa bóng...và cuối cùng đội lên tóc giả.

Thẩm Phù Gia làm theo các bước trong video, hoàn thành toàn bộ quy trình hóa trang trước gương.

Khi video kết thúc, cô nhìn lên phiên bản nam của mình trong gương, hít vào một ngụm khí lạnh –

Fuck...

Cô lập tức lấy ra nước tẩy trang, Thẩm Phù Gia không dám nhìn lại khuôn mặt quái đản đó. Người theo đuổi sự hoàn hảo như cô chưa bao giờ trở nên xấu xí như vậy.

Loay hoay cả một buổi trưa, cuối cùng cô chán nản dựa vào bồn rửa tay, thở dài thườn thượt.

Không được, cô thật sự không phù hợp.

Nếu là Nghiêm Húc, Tần Trăn, bọn họ chỉ cần thay một bộ quần áo, chuẩn bị khái quát thêm một chút liền sẽ ra được bộ dáng của văn nhã luật sư hoặc tổng tài lãnh khốc;

Liễu Lăng Âm cũng không cần cắt tóc, cô chỉ cần buộc mái tóc xoăn của mình cao lên, cắt tỉa một chút thì chính là bộ dạng của một trường tình lãng tử. Mặc dù chuyện tình cảm của cô không được tốt, nhưng không thể phủ nhận Liễu Lăng Âm có một gương mặt rất đẹp và quyến rũ.

Mộ Nhất Nhan cũng có thể hóa thân thành một thiếu gia ốm yếu cao quý, cô ấy lúc không nói chuyện cực kỳ có khí chất thư hương.

Phó Chi Ức...

Chẳng cần làm gì để biến thành con trai, cô ấy chính là kiểu thích leo trèo dính đầy bùn đất giống bọn con trai ở nông thôn, đầy "hoang dã".

Chỉ có cô, chỉ cô là hoàn toàn không phù hợp với kiểu hóa trang thành nam như thế này. Mặc kệ có trang điểm như thế nào cũng sẽ trông như một kẻ quái gở, âm không ra âm, dương không ra dương.

Sau khi trải nghiệm suốt một tiếng đồng hồ, Thẩm Phù Gia đã phải thật lòng thừa nhận rằng cô không có chút tài năng nào trong vấn đề chuyển đổi giới tính này.

Cô không phải đàn ông, cô không thể trở thành đàn ông, Thẩm Phù Gia chỉ có thể là một cô gái.

Mà Mật Trà, cũng là một cô gái.

Nàng như một viên ngọc phủ đầy bụi, trốn trong một góc phóng xám xịt, trước đây Thẩm Phù Gia chưa bao giờ để ý đến.

Nhưng khi cô đến gần hơn, chỉ cần vài hơi thở là có thể quét đi lớp bụi trên viên ngọc, để lộ ra vẻ rực rỡ lộng lẫy bên trong.

Màu sắc của nó ấm áp và dịu dàng, phát ra thứ ánh sáng thu hút vạn vật trong biển sâu hỗn loạn.

Thẩm Phù Gia bị thu hút, Liễu Lăng Âm và Nghiêm Húc cũng bị thu hút.

Điều khác biệt duy nhất là hai người sau lễ phép dừng lại ở vòng ngoài, lặng lẽ an tĩnh mà thưởng thức phần mỹ lệ kia. Mà cô, không thể kiềm chế tham lam trong lòng nên đã nảy sinh ý định chiếm lấy nó.

Điều này phù hợp với tính cách của Thẩm Phù Gia, những thứ cô chán ghét, nhất định phải loại bỏ; những thứ cô yêu thích, nhất định phải tới tay.

Nếu Mật Trà là con trai, nàng từ sớm đã bị Thẩm Phù Gia dụ dỗ, đến ôm lấy vòng eo và nói những lời yêu say đắm với cô.

Tuy rằng Thẩm Phù Gia chưa từng yêu đương, nhưng những thủ đoạn trong tình yêu này đối với cô là chuyện nhỏ.

Nhưng Mật Trà không phải.

Nàng là một cô gái sẽ đến ôm lấy Thẩm Phù Gia rồi nũng nịu như một đứa trẻ. Nàng sẽ hứng thú với những chàng trai anh tuấn, sẽ mong ước có một người bạn trai đáng tin cậy, nàng sẽ kết hôn sinh con, chia sẻ một nửa phần đời còn lại của mình với một người đàn ông.

Thẩm Phù Gia nhìn vào gương, khuôn mặt phản chiếu trong gương hơi đỏ lên.

Cô lăn lộn với gương mặt này quá lâu, làn da của cô cũng giống như cô, đã chịu không nổi nữa...

Cô đưa tay cởi xuống lưới trùm tóc, từ bỏ trải nghiệm vô vị này.

Mái tóc dài mềm mại mất đi sự trói buộc trong nháy mắt xõa xuống, hiện ra yêu kiều thủy sắc, nhẹ nhàng che phủ vai và lưng cô, phảng phất tỏa ra hương thơm.

Mà cho dù có hóa trang thành công thì lại có tác dụng gì, rốt cuộc cô cũng không thật sự là con trai.

Lẽ ra cô nên hiểu điều này từ sớm, tại sao lại lãng phí thời gian cho chuyện này chứ?

Thật ngu ngốc.

Thẩm Phù Gia chống mép thành bồn, nhìn đống đạo cụ xung quanh rồi nhắm mắt lại.

Cô thật ngu ngốc.

...

Chiều nay Mật Trà có vẻ lơ đãng trong buổi luyện tập, huấn luyện tránh né bị Nghiêm Húc bắn trúng rất nhiều lần. Sau khi trở về phòng ngủ, Nghiêm Húc nhịn không được hỏi nàng, "Cậu sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?"

"Không có gì." Mật Trà lắc đầu, "Hôm nay tớ có hơi buồn ngủ, tớ đi ngủ trước đây."

"Ngủ?" Nghiêm Húc nghi hoặc nhìn thời gian, lúc này mới có 8 giờ tối.

Mật Trà thay váy, thậm chí không có tâm trạng bỏ quần áo vào máy giặt, leo lên giường kéo màn kín mít, nhưng vẫn chạm chạp không đi vào giấc ngủ.

Giường của tòa E rộng hơn giường ở ký túc xá bình thường khác, Mật Trà nằm một mình có chút dư, lật người hai lần mới chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Bên trong không gian yên tĩnh, nàng không khỏi nghĩ đến hai trận thi đấu tập đầu tiên, mỗi lần trở về Thẩm Phù Gia đều sẽ ngủ cùng nàng.

Hai người ở cạnh nhau, dùng chung gối chăn, nàng còn lén chạm vào cơ bụng của Gia Gia, bị Gia Gia bắt được, ấn tay nàng vào đó, "Sờ thích không? Cậu cũng nên tranh thủ luyện ra cái dáng này đi."

"Vậy tớ không sờ nữa." Mật Trà lập tức rút tay về.

"Sờ đi."

Nhớ lại thời gian đã qua, Mật Trà thở dài thật sâu.

Hiện giờ Gia Gia đã có người con gái mình thích, nàng phải nhớ rõ sau này nàng không thể thân mật như thế với Gia Gia nữa, nếu không sẽ gây hiểu lầm.

Thích một cô gái...Gia Gia đang thích một cô gái.

Mật Trà khịt mũi, nàng chưa bao giờ buồn đến thế. Khi Tiểu Kỳ nói cho nàng nghe cô ấy phải lòng một nam sinh nào đó, nàng đều có thể chúc phúc cho cô ấy, nhưng đổi lại là Thẩm Phù Gia, nàng liền trở nên ích kỷ như vậy.

Nàng không muốn Gia Gia yêu ai khác, nàng muốn được ở bên Gia Gia mãi.

Mật Trà bắt đầu hồi tưởng, rốt cuộc nàng đã thích Thẩm Phù Gia từ bao giờ -- ít nhất, nàng đã trở nên chiếm hữu từ bao giờ.

Có lẽ, chính là trận đấu giữa kỳ ngày đó.

Mật Trà xấu hổ khi nói mình là công chúa Bạch Tuyết, nhưng Thẩm Phù Gia hôm đó trông cực kỳ giống bạch mã vương tử.

Cô cứu lấy người đã bất tỉnh trong một góc là nàng, một mình dễ dàng kiềm chế hai người đối thủ.

Thời điểm đàm phán cùng Mộ Nhất Nhan, cô tự nhiên và điềm tĩnh đến mức Mật Trà gần như có thể hiểu được cái gì gọi là "Trong tiếng nói cười mà thuyền giặc tro bay khói tan."

Dáng vẻ đó khiến cho người khác phải say mê. Cùng là con gái, Thẩm Phù Gia luôn là ánh sáng rực rỡ và dịu dàng trong đám đông, khác hoàn toàn với một nữ sinh bình thường như nàng.

Có lẽ vì thế khi Thẩm Phù Gia tranh cử chức hội trưởng Hội Học Sinh, Mật Trà đã bị thu hút bởi ánh sáng chói mắt này nên đã bỏ phiếu cho cô. Đó là lý do tại sao khi khai giảng, chỉ một câu chào hỏi đơn giản của Thẩm Phù Gia cũng làm Mật Trà thụ sủng nhược kinh.

Mật Trà xoay người, rời khỏi bức tường lạnh lẽo, trở về với chiếc chăn ấm áp.

Là một mục sư không có năng lực tự bảo vệ mình, cảm giác an toàn của nàng cũng không cao. Cho nên rất ít khi nói chuyện với nam sinh, khí chất nam tính của họ khiến nàng theo bản năng hoảng sợ.

Nhưng trong nửa học kỳ qua, cảm giác an toàn của nàng gần như đều đến từ Thẩm Phù Gia.

Nàng nhớ lại những gì Thẩm Phù Gia đã nói khi ôm mặt mình -

"Nhìn tớ, Trà Trà."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ cần nhìn tớ, nghĩ về tớ là được."

Cô giống như một kỵ sĩ, hết lần này đến lần khác, kiên nhẫn và ôn nhu tuyên thệ trước mặt nàng:

Cô sẽ bảo vệ nàng, cô sẽ không để nàng bị thương.

Nghiêm Húc và Liễu Lăng Âm dĩ nhiên cũng bảo vệ qua Mật Trà, nhưng phần bảo vệ và trân trọng của bọn họ đều không phải dành riêng cho nàng, mà thuộc về toàn bộ E408.

Không có mục sư nào có thể từ chối lòng trung thành độc nhất, Mật Trà cũng không ngoại lệ.

Nàng là một cô gái hào phóng, có thể chia sẻ đồ ăn vặt với người khác hay giúp bạn cùng lớp dọn dẹp vệ sinh.

Nhưng nếu chiếc ô đang che mưa gió trên đầu cho nàng đột nhiên biến mất, đưa đến trong tay của một cô gái khác, nàng cũng sẽ buồn, cũng sẽ ghen.

Nàng đã quen với sự trân trọng đặc biệt của Thẩm Phù Gia, vậy nên càng khó để trở lại bình thường.

Gia Gia...

Trong tiếng thì thầm thầm lặng, mục sư hiền lành và vô tư lần đầu tiên cảm thấy ghen tị. Nhưng ngay khi cơn ghen vừa nổi lên, Mật Trà đã hoảng loạn mà kìm nén nó.

Không thể như vậy được, Gia Gia đã buồn lắm rồi, nàng muốn chúc Gia Gia hạnh phúc.

Nhưng mà...

Nhưng mà...còn nàng thì sao...

Đây cũng là lần đầu tiên nàng thích một người...

Cuối cùng nàng vẫn không thể kiềm chế được, đầu ngón tay buông lỏng, sự đố kỵ lập tức dâng lên trong lòng, khó có thể tiêu tan.

...

Buổi chiều thứ tư thứ năm là tiết chuyên ngành dành cho các nữ sinh. Sau kỳ thi giữa kỳ, hiệu trưởng Văn đặc biệt chú ý tới Thẩm Phù Gia.

Ngay từ đầu ông đã biết cô bé này đối với bản thân mình tàn nhẫn đến mức nào. Những học sinh khác nếu biết "nỗ lực" thì chính là điều đáng mừng, nhưng Thẩm Phù Gia thì khác, nỗ lực của cô ấy gần như là tự ngược bản thân.

Tuy nhiên ngày hôm nay, nữ sinh nỗ lực nhất lớp lại xuất kiếm mềm yếu vô lực, trên mặt cũng không có tinh thần, trông có vẻ như đang có tâm sự, trong suốt quá trình huấn luyện đều mất hồn mất vía.

Trong giờ giải lao 10 phút, hiệu trưởng Văn dạo bước đến bên cạnh cô.

Thẩm Phù Gia ngửa đầu uống nước. Dưới ánh mặt trời, chiếc cổ thon thả của cô gái lấm tấm mồ hôi mịn, sáng ngời như kim cương.

Cô vẫn giữ nguyên vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng dù hôm nay Thẩm Phù Gia có cười như thế nào giữa hai hàng lông mày của cô vẫn không thể giấu đi một nỗi ảm đạm.

Tệ hơn là, ánh mắt của cô gái có khí chất đã mất đi dã tâm, trở nên vô hồn. Đây là trạng thái không thể chấp nhận được đối với một vị tướng soái.

Hiệu trưởng Văn cần phải can thiệp, ông không thể để mạ non mà mình đã chọn biến thành một con chó đi lạc.

Nghe thấy tiếng bước chân của hiệu trưởng, Thẩm Phù Gia đặt bình nước xuống, "Hiệu trưởng, ngài tìm em?"

"Không có việc gì." Hiệu trưởng Văn xua tay để cô không cần khẩn trương, "Chỉ là muốn hỏi một chút, trạng thái hôm nay của em thế nào?"

Thẩm Phù Gia cong ngón tay cầm bình nước, sau đó cúi đầu, "Thật xin lỗi, tiết học sau em sẽ thật nghiêm túc."

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Hiệu trưởng Văn ngồi xuống ghế dài bên cạnh cô.

Nếu đứng đối mặt với Thẩm Phù Gia, chiều cao của ông có thể tạo ra áp lực cho cô gái. Ngồi xuống bên cạnh có thể làm giảm bớt khí chất của chính mình.

Thẩm Phù Gia không thể nói với các giáo viên khác về mối tình thầm kín của mình. Có điều, hiệu trưởng Văn thì khác.

Ông không phải là một giáo viên hài hước và nhiệt tình, sẽ không xưng anh em hay bạn bè với học sinh. Ngược lại, hiệu trưởng Văn có ý thức giai cấp rất cao, tuân thủ nghiêm ngặt chế độ cấp bậc.

Đối với Thẩm Phù Gia, hiệu trưởng Văn là năng lực giả mạnh nhất mà cô đã từng gặp qua.

Giáo viên ở các trường học này đa số là cấp 7, cấp 8. Duy chỉ có hiệu trưởng Văn là có chứng chỉ cấp 4, đặt ở toàn bộ tỉnh, thậm chí là cả nước đều là một nhân vật xuất sắc.

Ông là sao mai trong kiếm đạo của Thẩm Phù Gia, là mục tiêu mà cô theo đuổi, giống như Mật Trà rất tôn kính cô Ngôn và mẹ của nàng, cô đồng dạng cũng rất kính ngưỡng hiệu trưởng Văn.

Mỗi cử chỉ, mỗi cái cau mày, thậm chí là nụ cười của Thẩm Phù Gia đều là bắt chước ông, bất kể là năng lực hay thủ đoạn, hiệu trưởng Văn là người mạnh nhất Thẩm Phù Gia có thể tiếp xúc vào lúc này, sức nặng của ông ở trong lòng cô là không thể so sánh với các giáo viên khác.

Nhìn thấy sự do dự của cô gái, hiệu trưởng Văn vì thể nở nụ cười sâu hơn trên môi, "Đừng lo lắng, tôi không phải là chủ nhiệm của em, sẽ không thể nào nhìn chằm chằm đến em mọi lúc được. Chẳng qua, nếu là vấn đề mà ngay cả một học sinh ưu tú như em không thể giải quyết được, tôi nghĩ có lẽ em cần một chút trợ giúp từ bên ngoài."

Dưới sự khuyên bảo ôn hòa này, Thẩm Phù Gia do dự chỉ một chút, cuối cùng giao phó sự bối rối tuổi mới lớn này người thầy mà cô ngưỡng mộ nhất.

"Thật ra, em gần đây đang rất thích một thứ đồ vật, nhưng không thể nào lấy được nên tạm thời không biết làm sao." Cô vừa nói vừa nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Mật Trà, mí mắt có chút rũ xuống, tinh thần sa sút thêm vài phần.

Hiệu trưởng Văn hơi ngạc nhiên, "Cái này không giống em lắm, tôi nghĩ em là một học sinh sau khi có được mục tiêu thì sẽ không ngừng nỗ lực, cho đến khi nào đạt được nó mới thôi."

"Vâng, chỉ là..." Thẩm Phù Gia nhíu mày, không biết nên nói thế nào, "Việc đó không giống nhau, em sợ sẽ làm cậu ấy sợ, hoặc là sẽ không thể thấy được cậu ấy nữa,"

Hiệu trưởng Văn tinh tế, ngay lập tức hiểu ra "thứ đồ vật" yêu thích của Thẩm Phù Gia là gì.

Ông không khỏi kinh ngạc, những phiền não thông thường của thiếu niên thiếu nữ ngày nay sẽ có một ngày xuất hiện trên người Thẩm Phù Gia.

Tuy rằng trong mắt ông, Thẩm Phù Gia chỉ là một nhóc con biết chơi một chút trò tâm cơ, nhưng trong mắt của những người bạn đồng trang lứa, Thẩm Phù Gia chắc chắn là một ngôi sao trên đỉnh kim tự tháp.

Một nữ sinh được hoan nghênh như thế, vậy mà cũng có chàng trai cầu mà không được sao?

"Thì ra là vậy." Hiệu trưởng Văn tổng kết lại lời nói của cô, "Em sợ một khi dụ bắt không được, mèo con hoang bên ngoài sẽ không bao giờ tin tưởng em nữa."

Thẩm Phù Gia gật đầu, "Nói như vậy cũng đúng...."

"Vậy thì hãy chuẩn bị thật tốt."

Hiệu trưởng Văn ngước mắt, trong đôi mắt ẩn chứa một chút ý cười, nhưng ý cười cũng không hẳn là tươi sáng, "Tôi hiểu em sợ làm tổn thương đến tâm tình của mèo nhỏ. Nhưng nếu em không bắt được nó, ở nơi em không thấy được, nó có thể bị ô tô tông, bị một con mèo hoang khác làm bị thương hoặc chết cóng ở ngoài đường."

"Em biết đấy, tuổi thọ trung bình của một con mèo hoang chỉ có hai năm, chỉ cần em hơi không chú ý, nó liền sẽ chết ở  em không nhìn thấy được."

Thẩm Phù Gia đột nhiên ngẩn ra.

Đúng vậy, cũng giống như Tạ Cẩm Vân, nếu cô không chú ý tới, Trà Trà liền sẽ bị Tạ Cẩm Vân xúc phạm tới.

Hiệu trưởng Văn không phản đối yêu sớm, giáo viên và những quy tắc chưa bao giờ có thể trói buộc tình yêu ở lứa tuổi này.

Ảnh hưởng đến việc học không phải do yêu đương mà là sự lười biếng của bản thân.

"Nếu thứ đồ vật kia thật sự vô cùng quan trọng đối với em vậy thì không cần chần chờ." Ông mặc kệ người Thẩm Phù Gia thích là ai, điều đầu tiên ông muốn chính là khôi phục ý chí chiến đấu và dã tâm của Thẩm Phù Gia, ông không cho phép Thẩm Phù Gia lại bộc lộ sự yếu đuối và vẻ mặt bi ai này nữa.

"Em phải hiểu được những người khoa công chúng ta có bản chất săn mồi. Việc kìm nén bản thân trong thời gian dài sẽ chỉ gây ra bạo ngược trong máu huyết của chúng ta thôi."

"Cho dù kết quả thế nào, em cũng nên cố gắng thử một lần. Thành công, từ nay về sau nó sẽ thuộc về em; thất bại, em có thể sớm dừng suy nghĩ về việc này, hoàn toàn tập trung vào việc học."

"Cố gắng thứ một lần..." Thẩm Phù Gia lẩm bẩm, như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau, cô gái siết chặt bàn tay, nắm chặt chuôi kiếm.

Đúng vậy, cô muốn thử một lần.

Cô sẽ làm tốt hơn bất kỳ người đàn ông nào, những sủng ái đàn ông có thể cho Mật Trà cô cũng có thể cho nàng. Cô sẽ không giống Tạ Cẩm Vân mà vũ nhục Mật Trà với vẻ mặt đắc ý ở trước mặt người khác.

Cô mới là người thích hợp với Trà Trà nhất.

Những lời này quen tai như thế, Thẩm Phù Gia bỗng chốc nhận ra.

Hóa ra sớm từ hai tháng trước, cô liền đã hạ quyết tâm –

Nghiêm Húc cao ngạo, Lục Uyên tuỳ hứng, các nữ sinh còn lại thì thành tích mọi mặt đều không bằng cô.

Do đó, không ai có thể thích hợp với Mật Trà hơn cô, Mật Trà ở bên cô mới là lựa chọn tốt nhất.

Trước đây cô có thể tự tin đưa ra quyết định này, nhưng tại sao bây giờ cô lại thiếu tự tin và hèn nhát đến vậy?

Điều này không giống cô.

Vẻ u ám của thiếu nữ trong phút chốc biến mất, trong đôi mắt sáng ngời không còn chút âm trầm mờ mịt nào cả, lần nữa hiện lên dã tâm cùng kiên định.

Đúng vậy, không ai có thể phù hợp với Trà Trà hơn cô.

Sự thật đơn giản như vậy, đến bây giờ cô mới nhận ra.

Cô mới là sự lựa chọn tối ưu nhất của Trà Trà, cô mới là người thích hợp đứng bên cạnh Trà Trà nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro