Chương 246 Thứ 5, ngày 24 tháng 6

Sau khi quét sạch toàn bộ đối thủ, trận đấu của E408 lại chẳng hề nhàn nhã hơn trước là bao.

Ngược lại, khi khu vực thứ sáu chỉ còn lại duy nhất một đội, số lượng đề thi bổ sung ngày càng tăng cao, đẩy E408 đến cực hạn.

"Bây giờ bắt đầu thông báo."

"Cảm ơn nhà tài trợ cho giải đấu lần này – đại diện của gia tộc Lâm, ông Lâm Huy, đã bổ sung cho khu vực thi đấu thứ sáu của bảng B [Nửa giờ mưa sao băng lửa]."

"Bảng B khu vực thi đấu thứ sáu, số tiền học bổng khuyến khích hiện tại là, 130 vạn tệ."

"Bây giờ bắt đầu thông báo."

"Cảm ơn nhà tài trợ cho giải đấu lần này – đại diện của gia tộc Phương, ông Phương Duệ, đã bổ sung cho khu vực thi đấu thứ sáu của bảng B [Nửa giờ truy đuổi bằng dây leo]."

"Bảng B khu vực thi đấu thứ sáu, số tiền học bổng khuyến khích hiện tại là, 150 vạn tệ."

"Ha –" Liễu Lăng Âm cúi người, Tụ Viêm dán sát mặt đất vẽ ra một vòng ánh lửa rực rỡ, sau khi cắt đứt những dây leo đang điên cuồng lao tới, mũi kiếm cắm vào trong đất, dùng kiếm làm gậy chống, cơ thể đổ nghiêng, đôi chân thon dài khỏe khoắn đá bay một viên thiên thạch lửa sắp rơi xuống trước mặt Mật Trà.

Thiên thạch bị cô đá bay vào trong đám dây leo đang cuồn cuộn lao đến, làm cháy hết một mảng.

"Cố lên!" Thẩm Phù Gia vừa vung kiếm vừa hét lớn, "Còn nửa phút nữa [Mưa Sao Băng] sẽ kết thúc!"

"Bây giờ bắt đầu thông báo."

Lời vừa dứt, loa phát thanh lại vang lên: "Cảm ơn nhà tài trợ cho giải đấu lần này – đại diện của gia tộc Từ, cô Từ Khả Hân, đã bổ sung cho khu vực thi đấu thứ sáu của bảng B [Nửa giờ đạn băng]."

"Bảng B khu vực thi đấu thứ sáu, số tiền học bổng khuyến khích hiện tại là, 160 vạn tệ."

Sau khi mưa thiên thạch lửa đầy trời dừng lại, từ trên cao dày đặc bắn xuống vô số mũi băng nhọn.

Mộ Nhất Nhan di chuyển giữa những khe hở của mũi băng, khi cô nghiêng người, dây buộc tóc bị một mũi băng cắt đứt, mái tóc dài đen như mực xõa ra như thác nước.

"Sao mãi không dứt!" Cô dựa vào một gốc cây, tạm thời ẩn nấp, ngực thở dồn dập.

Năng lực của Nghiêm Húc đã cạn kiệt, cô và Mật Trà trốn dưới lá chắn cấp 8 cuối cùng, ánh mắt nặng nề nhìn tất cả những chuyện này.

Tại tổng đài, liên tục có chuông điện thoại vang lên.

Nhân viên trực tổng đài của khu vực thi đấu thứ sáu bận tối mắt tối mũi, không ngừng lặp lại, "Xin chào, rất xin lỗi hiện tại khu vực thi đấu thứ sáu của bảng B đã đầy lượt bổ sung, hoan nghênh quý khách lần sau gọi điện."

"Cái gì mà đầy rồi, E408 ở khu vực thi đấu thứ sáu kia là như thế nào, tại sao đã sáu ngày rồi mà không hề hấn gì! Mười tám khu vực thi đấu chỉ có đội Thủ đô với họ là như vậy, gia tộc chúng tôi nhất định phải xem xét một lần!"

"Thực sự xin lỗi, hiện tại khu vực thi đấu thứ sáu của bảng B đã đầy lượt bổ sung, hoan nghênh quý khách lần sau gọi điện." Máy móc lặp lại những lời giống nhau, nhân viên trực tổng đài vội vàng cúp điện thoại.

Bên này vừa mới cúp máy, bên kia điện thoại lại vang lên.

"Tôi là đại diện tài trợ của Bạch gia, gửi cho tôi thông tin của E408 ở khu vực thi đấu thứ sáu bảng B!"

"Rất xin lỗi, thông tin cụ thể của tuyển thủ chúng tôi tạm thời không công bố trong vòng thi đấu này, hoan nghênh quý khách lần sau gọi điện."

Cứ việc E408 không có bất kỳ trận đánh đặc sắc với bất kỳ đội ngũ nào, nhưng sáu ngày trôi qua, so với phần lớn các tuyển thủ đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, từng thành viên trong đội E408 lại không hề hần gì, tinh thần vẫn phấn chấn khỏe mạnh. Lướt qua mười tám khu vực thi đấu, hơn một trăm đội ngũ, ngoài đội Thủ đô ra hiếm có ai sánh kịp.

Lá chắn cấp 8 của Nghiêm Húc, Tần Trăn đột phá cấp tám, Mật Trà sở hữu [Sinh Mệnh Cảm Giác] rốt cuộc vẫn bị bại lộ. Một đội ngũ có cấp 8 không có gì đáng kinh ngạc, kinh ngạc là không chỉ có nhiều người cấp 8, mà còn có cả cấp 7!

Nhiều ngày trôi qua như vậy, bất kể đề thi phụ có bổ sung như thế nào, E408 chưa từng bị mất dù chỉ một giọt máu, họ thậm chí còn chưa phóng thích kỹ năng, chỉ dựa vào lá chắn và các chiêu thức cơ bản để phòng thủ.

Các nhà tài trợ, các đại gia tộc và các trường danh tiếng không phải là kẻ ngốc, nhìn lá rụng là biết mùa thu đến, những người đãi cát tìm vàng dày dạn kinh nghiệm này đã nhìn ra được tiềm năng to lớn của E408.

Trong thời gian thi đấu, các tuyển thủ bị cách ly trong khách sạn, chỉ có gia tộc, trường học đưa ra học bổng khuyến khích mới có cơ hội gặp gỡ đội ngũ mà họ tài trợ.

Nếu bây giờ không nắm bắt cơ hội đưa ra bổ sung, thì đợi đến khi kết thúc trận đấu, những tuyển thủ giỏi đã sớm bị các thế lực khác tranh giành hết rồi.

Đội Thủ đô đương nhiên rất mạnh, nhưng phần lớn bọn họ đã sớm được định sẵn đường đi, đặc biệt là đội Thủ đô của giải đấu lần này, do con gái của Tổng thống dẫn đội, các thành viên trong đội gia nhập đội Thân Vệ của Tổng thống là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể gia nhập các gia tộc khác.

Mà E408 lại khác, họ chẳng qua chỉ là một trường trung học địa phương, không xuất thân từ bất kỳ gia tộc nào, là thân phận tự do hoàn toàn, ngay cả một số gia tộc nhỏ hạng hai, hạng ba cũng có cơ hội thử sức.

Chiêu mộ nhân tài cần phải nhanh chóng, đây chính là nguyên nhân khiến E408 phải chịu đựng sự dày vò của đề thi phụ trong mấy ngày nay.

Tuy nhiên, dưới những đề thi phụ dày đặc và khắc nghiệt như vậy, E408 lại vẫn toàn bộ không hề hấn gì, không lộ ra nửa điểm sơ hở, điều này càng khiến người ta kinh ngạc, cũng càng thu hút sự quan tâm của các đại gia tộc và các trường danh tiếng.

Ngày càng có nhiều người bắt đầu gọi điện đến khu vực thi đấu thứ sáu của bảng B, khu vực thi đấu hỗn loạn, bộ phận trực tổng đài cũng hỗn loạn, mãi đến ngày thứ bảy, khi vòng sơ loại kết thúc, sự náo nhiệt này mới lắng xuống.

Thời điểm 168 giờ kết thúc, lối ra được mở, học bổng khuyến khích của khu vực thi đấu thứ sáu đã lên tới con số khổng lồ 235 vạn tệ.

Lúc xuống núi, Thẩm Phù Gia ủ rũ đỡ trán, dưới đợt tấn công dày đặc như vậy, tuy các cô không bộc lộ kỹ năng, nhưng ít nhiều gì cũng đã bộc lộ thân pháp.

Nghiêm Húc run rẩy ngẩng đầu nhìn trời – 235 vạn, chia đều cho tám người, cô có thể nhận được gần 30 vạn! Đủ để mua cho em gái chiếc máy tính đã thích từ lâu, cũng đủ mua cho mẹ một chiếc ô tô để đi làm.

Vừa xuống núi, luồng sáng chói mắt từ đèn flash khiến mấy người lóa mắt.

Mấy ngày nay không ngủ không nghỉ bị đề thi phụ quấy rối, Thẩm Phù Gia theo phản xạ che chắn trước mặt Mật Trà.

Sau khi cô hoàn hồn, mới phát hiện ra những luồng sáng trắng kia là máy ảnh trong tay giới truyền thông.

Các chương trình phát sóng trực tiếp của các khu vực thi đấu cần được chỉnh sửa biên tập rồi mới công bố ra bên ngoài. Vì vậy giới truyền thông đã sớm túc trực ở các khu vực thi đấu, giành đưa tin đội chiến thắng cuối cùng là ai.

Cả nhóm kiệt sức, ở trong núi bảy ngày bảy đêm không tắm rửa, chiến đấu liên tục, cho dù Mật Trà có mang theo đầy đủ vật tư, cũng không ngăn được sự chật vật của họ.

Liễu Lăng Âm và Mộ Nhất Nhan đã tưởng tượng ra rất nhiều tư thế và kiểu ảnh khi đối mặt với giới truyền thông, duy chỉ không ngờ đến dáng vẻ tóc tai rối bù, cả người hôi hám của mình. Hai người lập tức giơ tay cúi đầu, không muốn bị giới truyền thông chụp được ảnh xấu của bản thân.

Cánh cửa thông đạo mở ra, hai nhân viên và mục sư đứng bên ngoài kiểm tra tình trạng cơ thể của sáu người.

"Đồ đạc cần dùng bỏ vào trong giỏ." Một trong những nhân viên chỉ vào sáu chiếc giỏ trên mặt đất, "Những trận đấu sau đều giống như vậy, chỉ có những thứ đã được kiểm tra mới có thể mang vào sân đấu."

"Giữa chừng có thể bỏ thêm đồ vào trong không?" Mộ Nhất Nhan hỏi. Trong các trận đấu sau này ám khí của cô chắc chắn sẽ bị tiêu hao, nếu không bảo dưỡng, có lẽ đến giai đoạn sau của giải đấu cô sẽ không có ám khí để sử dụng.

"Nếu cần, chúng tôi sẽ thông báo sau." Nhân viên không trả lời trực tiếp cô, đưa ra một câu trả lời mập mờ.

Hiện tại lo lắng cũng không ích gì, mấy người xếp hàng, lần lượt cởi trữ vật khí, pháp trượng, vũ khí và đồ bảo hộ trên người ra, bỏ vào trong giỏ.

Sau khi vượt qua kiểm tra của mục sư, họ được ra hiệu đi về phía trước, trên mặt đất trải thảm đỏ, bên ngoài dây vây quanh đông nghịt phóng viên. Cảnh tượng như vậy E408 vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, đáng tiếc là bây giờ tóc tai họ bù xù, cả người lấm lem bùn đất, căn bản không thể hưởng thụ đãi ngộ đi thảm đỏ.

Mấy người nhanh chóng đi qua, vội vàng trở về tắm rửa. Khi họ đi ra khỏi chân núi, liền thấy cuối thảm đỏ có một người đang đứng.

Là cô Lý.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, cô mỉm cười với mấy người đang đầu bù tóc rối, nghiêng người để lộ cửa xe buýt phía sau, khẽ nói, "Vất vả rồi."

Thời khắc này, khung cảnh này, giống hệt như khi họ bị Y Tuyết và Trung học A liên thủ phục kích trong trận sơ loại cấp tỉnh. Lúc bước ra khỏi sân đấu, cô Lý đã nói một câu, "Đi thôi, về nhà."

Nụ cười hiếm khi xuất hiện trên người cô Lý nghiêm khắc, cô không có quá nhiều sự dịu dàng, nhưng cô hiểu được sự vất vả của các cô gái, những lời an ủi, vui mừng chưa nói hết, cùng tất cả những cảm xúc mềm mại ở cô Lý đều chỉ hóa thành một nụ cười nhàn nhạt.

Giành được học bổng khuyến khích với số tiền cao nhất trong mười tám khu vực thi đấu, là giáo viên dẫn đội, cô đương nhiên rất tự hào.

Từ trường học đến tỉnh Y, cô luôn ở bên cạnh những cô gái này, tham gia vào từng bước trưởng thành của họ.

Bây giờ cô đứng ở cuối thảm đỏ này chờ đợi họ, trong tương lai không xa, cô sẽ còn đứng dưới khán đài trận chung kết toàn quốc ngẩng đầu nhìn họ.

Bản thân cô Lý có thiên phú bình thường, nhưng cô rất vui khi thấy những cô gái do mình dẫn dắt tỏa sáng rực rỡ, chói lọi.

Ngồi lên xe buýt trở về khách sạn, Lục Uyên, Phó Chi Ức và hiệu trưởng Văn đã đợi từ lâu. Nam sinh đã trở về nghỉ ngơi trước một bước, xe của nữ sinh chậm hơn nửa tiếng.

"A hôi quá." Cách một quãng xa, Phó Chi Ức đã bịt mũi, ghét bỏ nhìn mấy người.

Trán Mộ Nhất Nhan giật giật, xông lên đánh cô, "Bọn tôi vất vả như vậy, cậu lại còn chê hôi, có lương tâm không!"

"Ọe, hôi quá, đừng lại gần tôi!" Phó Chi Ức cười hì hì tránh né cô, Mộ Nhất Nhan càng thêm tức giận, lập tức xông vào đánh nhau với cô ấy.

Hiệu trưởng Văn mỉm cười nhìn mấy người, "Chúc mừng các em đã tiến vào vòng trong."

Thẩm Phù Gia lại không vui nổi, cô cúi đầu, có chút tự trách nói, "Xin lỗi hiệu trưởng... Chúng em để lộ nhiều thứ quá." Giai đoạn sau các cô đã bộc lộ quá nhiều thông tin.

"Đây chính là mục đích của bọn họ, các em làm sao có thể không để lộ được chứ." Hiệu trưởng Văn vỗ vai cô, cười nói, "Kế ly gián rất đặc sắc, đừng tự coi nhẹ bản thân. Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Cả đội quả thực đã mệt mỏi, bảy ngày ăn gió nằm sương, tuy không lo ăn uống, nhưng sự mệt mỏi về tinh thần vẫn không thể xua tan.

Họ trở về khách sạn, tắm rửa sạch sẽ bùn đất trên người, sau khi tắm rửa xong, ngay cả dạ dày cũng không có cảm giác muốn ăn, trực tiếp lên giường vùi đầu ngủ.

Rốt cuộc không cần phải đề phòng địch tập kích hay đề thi phụ nữa rồi, một giấc này mấy người ngủ một mạch đến sáng.

Bảy giờ sáng hôm sau, Nghiêm Húc là người đầu tiên tỉnh dậy.

Cô đẩy cửa phòng ra, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Lục Uyên đang ngồi trong phòng khách.

TV đối diện ghế sofa đang mở, đang phát trận đấu của khu vực thi đấu thứ hai ở tốc độ 8x.

Nghiêm Húc đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt.

Mắt kính để trên bồn rửa mặt bị dính nước, cô không đeo lên, lắc lắc rồi cầm trên tay, đi đến tủ lạnh, lấy ra một ổ bánh mì, ngồi xuống bên cạnh Lục Uyên cùng cô xem video.

"Dậy sớm vậy?" Nghiêm Húc thuận miệng hỏi một câu.

Lục Uyên không đáp lại lời cô, Nghiêm Húc cũng không để ý. Cô đặt chiếc kính vẫn còn hơi nước lên bàn trà, tiện tay kéo máy tính xách tay của Lục Uyên qua, nheo mắt lật xem giao diện, sau khi xem xong kinh ngạc nói, "Cậu đã làm xong bốn khu vực thi đấu rồi sao?"

Mắt Lục Uyên không rời khỏi màn hình TV, chăm chú nói, "Tối qua danh sách các đội tiến vào vòng trong đã có, tổng cộng mười lăm đội."

Nghiêm Húc dời máy tính sang, động tác xé bao bì bánh mì khựng lại, kinh ngạc nói, "Điều kiện khắc nghiệt như vậy vẫn còn 15 đội sống sót?"

"Khắc nghiệt chỉ có các cậu thôi." Lục Uyên nói, "Ngoài đêm thi đấu 'giờ vàng' ra, mỗi ngày các khu vực thi đấu khác nhiều nhất không quá một đề thi phụ, không giống như các cậu, một ngày mấy đề."

"Chỉ có chúng ta?" Nghiêm Húc cau mày, cô còn tưởng rằng mọi người đều như vậy.

"Không công bằng?"

Nghiêm Húc lắc đầu, cắn một miếng bánh mì, "Cũng coi như làm nhiều hưởng nhiều."

Đối với một học sinh nghèo thiếu tiền như cô mà nói, đề thi phụ càng nhiều càng tốt.

Ánh mắt của cô và Lục Uyên cùng di chuyển trên màn hình TV, "Nếu là như vậy, thì vòng sơ loại đã loại bớt không ít đội rồi."

Bảng B ban đầu có 54 đội, chỉ sau trận sơ loại đầu tiên, chỉ còn lại 15 đội, tính như vậy, nhiều nhất là bốn trận nữa giải đấu sẽ kết thúc.

"Tình hình của Xu Lan và Thủ đô thế nào?" Cô hỏi về hai đội mà mình quan tâm nhất.

"Đều đã tiến vào vòng trong rồi."

"Tình hình cụ thể thế nào?"

"Tự xem đi, hoặc là đợi mọi người đông đủ rồi nói, nếu không tôi phải lãng phí nước bọt gấp đôi."

"Còn nữa, ban tổ chức đã gửi thông báo." Lục Uyên ấn điều khiển từ xa trong tay, tua lại đoạn ghi hình về nửa phút trước, cô nheo mắt, xuyên qua mắt kính nhìn lại hình ảnh trong màn hình lúc nãy, sau đó gõ hai dòng chữ lên máy tính xách tay, đồng thời nói, "Bắt đầu hôm nay, các đội đã tiến vào vòng trong phải chuyển chỗ ở, để tiện quản lý."

"Chuyển đi đâu?"

"Tập trung vào hai khách sạn, một trong số đó là Kim Thụy mà chúng ta đang ở."

Nghiêm Húc vừa nhai bánh mì vừa gật đầu, vậy cũng không tệ, các cô không cần phải di chuyển.

Lục Uyên tháo kính trên mặt xuống, thuận tay đeo lên đầu Nghiêm Húc.

Cô đứng dậy đi qua cô ấy, Nghiêm Húc đột nhiên cảm thấy chân mình nặng trĩu, cúi đầu xuống, chỉ thấy điều khiển từ xa trong tay Lục Uyên không biết từ lúc nào đã rơi xuống chân cô.

"Tôi đã quan sát bảy ngày rồi, phần còn lại đến lượt cậu." Cô lười biếng nói.

Chiếc kính xiêu xiêu vẹo vẹo gác trên trán Nghiêm Húc, cô tháo xuống, ngẩng đầu nhìn Lục Uyên, "Cậu bảy ngày không ngủ?"

Lục Uyên xoa xoa vai, "Coi như vậy đi."

"Khung cơ bản đã dựng xong, cậu chỉ cần điền tiếp vào là được." Cô nghiêng người liếc nhìn Nghiêm Húc. Tối qua trời tối mịt mù, Nghiêm Húc không nhìn rõ, bây giờ mới phát hiện, dưới mắt Lục Uyên thâm quầng một mảng.

Nghiêm Húc lập tức nghiêm mặt nói, "Bảy ngày không ngủ, cậu không muốn sống nữa sao?"

"Có ngủ có ngủ." Lục Uyên qua loa xua tay, nghe không có chút đáng tin nào.

"Cậu ngủ bao lâu?" Sắc mặt Nghiêm Húc vẫn nghiêm nghị.

"Đừng ép hỏi bí mật củathiếu nữ, hơn nữa –" Lục Uyên đút tay vào túi quần, đẩy cửa phòng mình ra, bỏ lạimột câu: "Quý tộc bóng đêm không bao giờ tiết lộ thời gian ngủ của họ, đây là sựtu dưỡng của quý tộc."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro