Chương 247 Thứ 5, ngày 24 tháng 6
Thời điểm Mật Trà mở mắt ra, vòng eo nàng nặng trĩu.
Đợi đến khi tầm nhìn dần rõ ràng, nàng nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Phù Gia ở ngay trước mắt.
Cô nằm trên giường của nàng, ngủ trên một dải hẹp, một tay đặt trên eo nàng, trên người ngay cả chăn cũng không đắp, không biết đã qua đây từ lúc nào, Mật Trà chỉ nhớ rằng trước khi đi ngủ c ác nàng vẫn mỗi người một giường.
Mật Trà vừa động đậy, cô liền tỉnh.
Đôi lông mi đen nhánh kia khẽ run rẩy, tựa như cánh bướm nhẹ nhàng, cô mở đôi mắt ngái ngủ, sau khi đối diện với Mật Trà ở cự ly gần, đột nhiên hoàn hồn, trên mặt ửng lên một mảng hồng nhạt.
"Tớ, chúng ta..." máy môi, muốn giải thích nguyên nhân mình xuất hiện trên giường Mật Trà, nhưng lại không nghĩ ra được lý do đứng đắn.
Cô dứt khoát vùi đầu vào lòng Mật Trà, nhẹ nhàng nũng nịu, "Chúng ta đã lâu không ngủ cùng nhau rồi, Trà Trà..."
Đây chính là lý do.
Mật Trà vuốt ve sau đầu Thẩm Phù Gia, nàng cảm thấy giọng nói của Thẩm Phù Gia giống như gà con mới nở, vô cùng đáng yêu.
Mái tóc dài mát lạnh chảy qua kẽ tay, Mật Trà vốc một nắm, nhìn nó chảy xuống từ kẽ tay mình, đầu ngón tay nàng vương lại mùi hương của tóc ngay sau đó.
Dầu gội đầu do Thẩm Phù Gia tự pha chế đặc biệt thơm.
"Tóc dài ra rồi." Nàng cúi đầu nói với Thẩm Phù Gia.
Thẩm Phù Gia nhúc nhích cơ thể, cô nghiêng người nằm sấp trong hõm vai Mật Trà, giơ một tay lên vuốt ngược mái tóc dài sau lưng mình, khẽ ừm một tiếng, "Một năm nay tớ chưa từng cắt tóc."
Mái tóc ấy như nước, mang theo hương thơm thoang thoảng, mềm mại óng ả chảy xuống từ kẽ tay cô, đẹp không gì sánh bằng.
"Đi cắt không?" Mật Trà hỏi. Vừa hay mấy ngày nay không có trận đấu.
Thẩm Phù Gia lắc đầu, "Để sau rồi tính." Trong mắt cô thoáng qua vài phần không nỡ, nhưng rất nhanh liền tan biến trong đôi mắt đen láy kia.
Mật Trà lúc sau mới phản ứng lại, nhỏ giọng nói, "Trường quân đội không cho phép để tóc dài phải không?"
Thẩm Phù Gia thu lại bàn tay đang vuốt tóc, chuyển sang đặt lên ngực Mật Trà, cô ngẩng đầu nhìn nàng, "Tớ không học đại học, tớ sẽ cùng cậu về Bách Lí cốc." Các cô phải mãi mãi ở bên nhau.
"Không được." Mật Trà ngồi dậy dựa vào đầu giường, nghiêm túc nói, "Cậu nhất định phải học đại học, cho dù chúng ta thắng được Thủ đô, ông bà nội đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, cậu cũng phải học đại học, gia nhập quân đội."
"Nhưng như vậy tớ sẽ không gặp được cậu!"
Học đại học cô còn có thể tranh thủ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đi gặp Mật Trà, nhưng đợi sau khi tốt nghiệp gia nhập quân đội, một năm chỉ có mấy ngày nghỉ phép, Bách Lí cốc lại xa xôi như vậy, đi đi về về đã mất một ngày. Trong quân đội thân bất do kỷ, tùy thời đều có thể bị triệu hồi khẩn cấp.
Một năm tính ra, thời gian cô có thể ở bên Mật Trà chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay.
Thẩm Phù Gia động eo, cô ngoan ngoãn dựa trên vai Mật Trà, mềm mại nói, "Hơn nữa bây giờ quan hệ giữa Vũ Quốc và Bách Lí phức tạp như vậy, nếu tớ gia nhập quân đội Vũ Quốc, ngày sau không chừng..."
Cô giấu đi câu nói chưa hoàn thành, ôm lấy eo Mật Trà, tựa vào người nàng, nhắm mắt nói, "Tớ chỉ muốn ở bên cạnh cậu."
Trừ khi thua Thủ đô, nếu không chỉ cần cô có cơ hội ở lại bên cạnh Mật Trà, cô nhất định sẽ ở lại.
"Tớ cũng muốn..." Mật Trà lắc đầu, "Nhưng như vậy sẽ làm lỡ tiền đồ của cậu."
Thẩm Phù Gia im lặng một lát, sau đó chống người đứng dậy.
Mái tóc dài phía sau lay động như nước, tỏa ra ánh sáng như lụa. Cô vòng hai tay qua cổ Mật Trà, dịu dàng quyến rũ nhìn nàng, khóe môi mang theo chút thẹn thùng của thiếu nữ, sau đó nghiêng đầu, cúi người hôn lên môi Mật Trà.
Cô không muốn hết lần này đến lần khác làm trái ý nàng, nhưng chỉ riêng chuyện này, Thẩm Phù Gia không muốn nhượng bộ.
Mật Trà sững người, nụ hôn bất ngờ khiến nàng luống cuống tay chân.
Thẩm Phù Gia giống như một bó dây leo mềm mại, yêu kiều, từng vòng từng vòng quấn lấy nàng, cô tiết ra dịch thể ngọt ngào quá mức, khiến cho môi răng, hơi thở của Mật Trà, đều là vị ngọt tanh của dây leo.
Sợi đường mạch nha sền sệt dính chặt lấy suy nghĩ của nàng, khiến cho đầu óc nàng rơi vào hỗn loạn, khó có thể tỉnh táo suy nghĩ.
Chẳng mấy chốc, Mật Trà đã quên sạch mục đích khuyên nhủ ban đầu, hai má đỏ bừng đắm chìm trong vòng tay của Thẩm Phù Gia.
Dung tích phổi của nàng kém xa Thẩm Phù Gia.
Quấn quýt hồi lâu, Thẩm Phù Gia ôm lấy Mật Trà đang thở hổn hển, xoay người lại, hướng mái tóc đen nhánh về phía Mật Trà, dịu dàng lên tiếng, "Trà Trà, giúp tớ chải đầu nhé."
Bản thân Mật Trà không có tóc dài, trước đây ở trường rất thích giúp cô sấy tóc, chải tóc. Từ khi học kỳ này bắt đầu, vì cuộc thi toàn quốc, các cô bận rộn tối tăm mặt mũi, Mật Trà cũng đã lâu không giúp cô chải tóc rồi.
Mật Trà đỏ mặt, nàng cảm thấy mùi hương trên tóc Thẩm Phù Gia thoảng qua một luồng yêu khí, rõ ràng là mùi hương thanh nhạt, nhưng nàng ngửi lại cảm thấy quyến rũ ngọt ngào.
Nàng ừm một tiếng, lấy lược ra chải cho cô. Một năm không cắt tóc, tóc của Thẩm Phù Gia đã dài ngang lưng, màu tóc của cô đặc biệt nhạt, chất tóc cũng mềm mại mảnh mai, ở trong phòng có màu nâu caramel.
Ngửi rất ngọt, nhìn cũng rất ngọt.
Mật Trà chải xong lọn tóc cuối cùng, không nhịn được từ phía sau ôm lấy Thẩm Phù Gia, vùi mặt vào mái tóc như thác nước của cô –
Gia Gia của nàng cả người đều ngọt ngào.
Không khí đang lúc ấm áp, đột nhiên, cửa phòng bị gõ vang, Mật Trà giật mình, vội vàng thu tay lại, chột dạ xấu hổ giấu tay ra sau lưng.
"Mặt trời lên đến mông rồi, hai người còn không mau ra, khách sạn sẽ hết bữa sáng đấy!" Ngoài cửa truyền đến giọng nói oang oang của Phó Chi Ức.
Bị người khác phá hỏng chuyện tốt, Thẩm Phù Gia có chút không vui, đang định đuổi Phó Chi Ức đi, Mật Trà đã nhảy xuống giường đáp lại, "Ra ngay đây!"
Trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần mất mát.
Thẩm Phù Gia nhìn bóng lưng vội vã tìm giày của Mật Trà rồi thầm buồn bã, lịch trình thi đấu dày đặc như vậy, không biết lần sau thân mật với Mật Trà phải đợi đến khi nào.
Mặc kệ thế nào, bữa sáng vẫn phải ăn.
Mật Trà đã ăn cơm trắng bảy ngày, nàng vô cùng nhớ những món ăn khác.
Ngoại trừ Lục Uyên đang nằm trên giường ngủ bù, năm người còn lại đã ăn sáng xong, hai người sau khi rửa mặt chỉnh tề, liền nắm tay nhau cùng đi lên lầu dùng bữa.
Trên đường đi ăn, họ nhìn thấy rất nhiều học sinh xách theo hành lý đi đi lại lại, Mật Trà nhớ lại lời Nghiêm Húc nói trước khi ra khỏi cửa, liền nói với Thẩm Phù Gia, "Đây chính là những tuyển thủ sau khi vượt qua vòng sơ loại, chuyển đến khách sạn của chúng ta sao?"
"Chắc vậy." Thẩm Phù Gia gật đầu, ánh mắt lần lượt lướt qua những học sinh trên hành lang, đánh giá dáng vẻ của họ.
"Nghe nói đội Vũ Mộng Sinh Liên của Xu Lan cũng tiến vào vòng trong rồi, vòng loại chỉ có mười lăm đội, không biết chúng ta có gặp lại nhau không." Mật Trà nói.
"Vòng loại nếu có thể bốc thăm trúng lượt trống thì tốt nhất."
"A!" Đang đi, Mật Trà đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, Thẩm Phù Gia vội hỏi, "Sao vậy?"
"Ở kia có bán nước mơ chua lạnh!" Mật Trà chỉ vào cửa hàng cách đó không xa reo lên.
Thẩm Phù Gia thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Mật Trà cầm điện thoại chạy đến quầy hàng định mua, vừa hỏi Thẩm Phù Gia, "Cậu có muốn uống không?"
Thẩm Phù Gia vốn định nói không cần, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, cô đổi ý, "Tớ không uống hết cả ly đâu, cậu mua rồi cho tớ uống ké vài ngụm là được." Nói xong, cô hơi nghiêng người, giơ tay vén lọn tóc mai bên tai.
Tuy rằng vừa mới hôn nhau, nhưng lúc rảnh rỗi hôn gián tiếp mấy lần cũng là một loại tình thú lãng mạn.
"Vậy cho một ly cỡ đại." Mật Trà nói với ông chủ.
Mua một ly nước mơ chua lạnh cỡ đại, hai người vui vẻ trở về phòng, trên đường đi, Mật Trà hút một hơi dài, sau đó đưa cho Thẩm Phù Gia nhấp một ngụm nhỏ.
Nhất thời, cả hai đều tràn ngập hương vị chua chua ngọt ngọt vui vẻ.
Từ trong thang máy đi ra, tiến vào tầng mười, phía xa hành lang có hai bóng người xa lạ đang đứng.
Tầng thứ mười cũng đã chào đón những đội tuyển đến từ các trường khác.
Mật Trà tò mò muốn xem hàng xóm mới của các nàng là ai, tuy nhiên, khi các nàng bước ra khỏi thang máy đi về phía căn phòng, cảnh tượng nhìn thấy khiến cả hai đều sững người.
Trên hành lang vắng người, một đôi nam nữ đang hôn nhau say đắm.
Cô gái mặc một chiếc váy dài bó sát, mát mẻ, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác dài tay màu đỏ thẫm, cô ôm lấy cổ chàng trai, say sưa đắm chìm trong nụ hôn, ngay cả khi một bên áo khoác trượt xuống, để lộ bờ vai trắng nõn cũng không hề hay biết.
Không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô ấy có một mái tóc xoăn bồng bềnh màu vàng óng ả, thân hình quyến rũ, cho dù không nhìn rõ mặt, cũng có thể từ dáng người của cô ấy mà thấy được muôn vàn phong tình.
Nhìn đôi giày cao gót mười phân trên chân, đây có lẽ là một pháp sư – để bảo vệ chân, khoa công ít ai đi giày cao gót cao như vậy.
Còn chàng trai dựa vào tường, cao hơn cô gái rất nhiều, ngay cả khi cô ấy đi đôi giày cao gót mười phân, vẫn cao hơn cô ấy nửa cái đầu.
Anh ta để tóc ngắn, một tay đặt trên vòng eo thon gọn của cô gái, bàn tay đó cực kỳ đẹp, thon dài, mạnh mẽ, trên tay đeo mấy chiếc nhẫn to bản, có thể nói là bàn tay của một người mẫu nam.
Không chỉ tay đẹp, nhìn từ lông mày và đôi mắt lộ ra, khuôn mặt của anh ta cũng cực kỳ tuấn tú.
Mật Trà trợn to mắt, cảnh tượng trước mắt quá mức trắng trợn, khiến nàng ngây ngẩn cả người.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mật Trà, chàng trai nhạy bén ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng về phía hai người.
Bị sự sắc bén trong mắt anh ta áp đảo, Mật Trà theo bản năng lùi lại nửa bước.
Phát hiện có người, bàn tay đang đặt trên eo cô gái của chàng trai di chuyển lên trên, che chở đầu cô, hoàn toàn che khuất khuôn mặt cô, sau đó mở cửa phòng 1005 bên cạnh, cùng cô bước vào trong.
Trước khi vào cửa, anh ta lại quay đầu lại, liếc nhìn Mật Trà và Thẩm Phù Gia đầy ẩn ý.
Bị sự nhiệt tình phóng khoáng của hàng xóm mới làm cho kinh ngạc, sau khi trở về phòng 1003, Mật Trà liền kể chuyện này với Mộ Nhất Nhan và mấy người đang ngồi trong phòng khách.
Nghiêm Húc đang ngồi trước máy tính nghe xong lời miêu tả của nàng, liền xoay màn hình về phía Mật Trà, "Có phải người mà cậu nhìn thấy là người này không?"
Nhìn chàng trai tuấn tú trong màn hình, Mật Trà gật đầu, "Đúng vậy, chính là người này."
"Cô ấy không phải đàn ông." Nghiêm Húc xoay máy tính trở lại, "Đây là người chiến thắng duy nhất của bảng B khu vực thi đấu thứ năm – đội trưởng đội Phá Nguyệt, Phong Vô Ngân. Cô gái mà cậu nhìn thấy hôn cô ấy, hẳn là đội phó của họ, Mộng Lộ."
"Cái gì!" Mật Trà kinh ngạc không thôi, nàng trợn to hai mắt nói, "Hóa ra cô ấy là phụ nữ, vậy họ, chẳng lẽ họ là..." Nàng hạ giọng, cẩn thận nói, "Đồng tính luyến ái sao..."
"Sao cậu kinh ngạc dữ vậy?" Liễu Lăng Âm khoanh tay liếc nhìn nàng, "Bản thân cậu chẳng phải cũng vậy sao."
"A," Mật Trà chớp chớp mắt, sau đó mới ngộ ra, "Đúng ha."
"Đúng, ha?" Liễu Lăng Âm nhướng mày, hung dữ nói, "Bây giờ cậu đã biết cảm giác của bọn tôi khi nhìn thấy hai người các cậu thân mật không kiêng nể gì rồi chứ!"
Mật Trà xoa xoa sau gáy, cười xin lỗi.
"Cậu vừa nói gì?" Thẩm Phù Gia quan tâm không phải là vấn đề giới tính, "Khu vực thi đấu thứ năm chỉ có một đội chiến thắng?" Cô vốn đang ôm ly nước mơ chua của Mật Trà, nhẹ nhàng ngậm ống hút, nhưng sau khi Nghiêm Húc nói xong thì lập tức ngồi thẳng người.
"Đúng vậy." Nghiêm Húc gật đầu, "Trong chín khu vực thi đấu có mười lăm đội tiến vào vòng trong, trong đó có ba khu vực chỉ có một đội chiến thắng duy nhất, lần lượt là đội Thủ đô ở khu vực thi đấu thứ chín, chúng ta ở khu vực thi đấu thứ sáu, đội cuối cùng, chính là đội Phá Nguyệt ở khu vực thi đấu thứ năm."
"Một mình một đội tiến vào vòng trong..." Thẩm Phù Gia trầm ngâm nói, "Xem ra thực lực không tầm thường, có tư liệu chi tiết không?"
"Lục Uyên đã soạn xong rồi." Nghiêm Húc mở máy chiếu, chiếu tư liệu trên máy tính lên tường.
"Đội trưởng đội Phá Nguyệt, Phong Vô Ngân, nhẹ kiếm sĩ hệ lôi cấp 8 thượng giai."
"Cấp 8 thượng giai!" Tần Trăn cùng là hệ lôi sững người, phải biết rằng cho đến nay, trong E408 vẫn chưa xuất hiện năng lực giả cấp 8 thượng giai.
"Đừng vội kinh ngạc." Nghiêm Húc nói, "Phần tiếp theo mới là trọng điểm."
"Đội phó Mộng Lộ, cấp 8 hạ giai."
"Cấp 8 hạ giai?" Mộ Nhất Nhan vuốt ngực, "Vậy còn đỡ, không đến nỗi khoa trương, giọng điệu vừa rồi của cậu làm tôi tưởng cô ấy đã cấp 7 rồi."
"Tôi vẫn chưa nói xong." Nghiêm Húc đẩy kính, tiếp tục nói, "Đội phó Mộng Lộ, cấp 8 hạ giai, vu pháp song tu."
Mấy người sững lại, sau đó đồng thanh kinh hô, "Song tu."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô ấy hẳn là người duy nhất trong giải đấu lần này ngoài Cơ Lăng Ngọc ra là song tu." Nghiêm Húc nói, "Lục Uyên đã kết hợp các video của vòng chung kết cấp tỉnh và vòng sơ loại ở Thủ đô, hiện tại đội Phá Nguyệt đã ra sân tổng cộng bảy tuyển thủ, ngoài đội trưởng và đội phó ra, còn có một trọng kiếm sĩ 8 trung, một cung tiễn thủ 8 hạ, một thích khách 9 thượng, một cuồng chiến sĩ 9 thượng và một mục sư 9 trung."
"Bốn người cấp 8, ba người cấp 9," Tần Trăn cau mày nói, "Còn có một thành viên bị giấu đến tận bây giờ, vậy thì xác suất cao cũng là cấp 8."
"Mạnh quá..." Phó Chi Ức thì thào lên tiếng, cảm thán từ tận đáy lòng, "Bọn họ mạnh quá..."
"Phối trí này cũng không tệ." Thẩm Phù Gia cau mày, bốn người cấp 8 đã biết của đội Phá Nguyệt lần lượt là: nhẹ kiếm sĩ hệ lôi cơ động lại có lực sát thương cao, trọng kiếm sĩ cường công bá đạo, cung tiễn thủ tấn công tầm xa, và song tu một mình đảm nhiệm vị trí của vu sư lẫn pháp sư.
Chỉ riêng bốn người này, cũng đủ để tạo thành một đội chiến đấu hoàn mỹ rồi.
Đang thảo luận về chuyện của đội Phá Nguyệt, cửa lớn bị gõ vang, Mộ Nhất Nhan đứng dậy, đi về phía cửa, "Ai tới đó?"
Cửa mở ra, ngoài cửa là cô Lý.
"Sợ các em không xem điện thoại, tôi đến thông báo cho các em một tiếng," Cô bước vào trong phòng, nói với mấy người, "Thời gian thi đấu vòng loại và bảng đấu đã được ấn định rồi."
Mấy người lần lượt đứng dậy, Liễu Lăng Âm hơi ngạc nhiên, "Nhanh như vậy đã ấn định rồi? Trước đây không phải đều là bốc thăm trước trận đấu sao?"
Cô Lý chỉ cằm về phía máy tính trên bàn trà, "Sở dĩ vòng sơ loại có hình thức như vậy, mục đích chính là để các em thu thập thông tin tình báo, thông tin tình báo đã thu thập xong, đương nhiên phải được sử dụng."
Nếu vẫn là bốc thăm ngay trước trận đấu, các tuyển thủ làm gì có thời gian để phân tích thông tin tình báo mà họ thu được?
Cô bước vào trong phòng, đứng trước mặt mấy người, tuyên bố thông báo nhận được từ ban tổ chức, "Thời gian thi đấu vòng loại là từ ngày 1 tháng 7 đến ngày 4 tháng 7, bảng A ngày 1, ngày 2, bảng B ngày 3, ngày 4, chúng ta xếp ở trận thứ hai của buổi chiều ngày 3."
"Vừa rồi các đội đại diện đã kết thúc bốc thăm, đội Thủ đô bốc trúng suất đánh lượt sau, cho nên các em không cần lo lắng sẽ gặp phải họ."
Mười lăm đội, sau khi đội Thủ đô được miễn, mười bốn đội còn lại sẽ bắt cặp đấu.
Cô Lý nói tiếp, "Trận đấu này có hình thức là lôi đài chiến, nhưng không phải là lôi đài chiến đoàn thể sáu người, mà là 3V3."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro