Chương 249 Thứ 6, ngày 2 tháng 7
Trưa ngày hôm sau, mấy người thức khuya đến tận bốn giờ sáng mới lần lượt thức dậy.
Nghiêm Húc trình chiếu tài liệu đã được tổng hợp về đội RG lên TV, mấy người vừa ăn cơm hộp, vừa ngồi quây quần xem đoạn video do Nghiêm Húc biên soạn.
"Đội trưởng Quý Vũ Vi, pháp sư hệ mộc, sở trường khống chế, kỹ năng cấp 9 của cô ấy là [Hưng Phấn], truyền qua khứu giác, có mùi hương hoa nhàn nhạt, có thể khiến tinh thần phấn khởi, làm giảm cảm giác đau đớn."
Nghiêm Húc chỉ vào Quý Vũ Vi trên TV nói, "Kỹ năng này là kỹ năng độc môn của pháp sư hệ mộc, có thể tạo ra hiệu ứng tăng phúc. Hiệu quả yếu hơn [Tăng Phúc] của mục sư, lại có tác dụng phụ, tổng thể tương tự như cuồng hóa, sau khi hiệu ứng kết thúc, người trúng thuật thường sẽ cảm thấy kiệt sức."
Cô quay sang mọi người, tổng kết, "Tôi đoán, kỹ năng này của Quý Vũ Vi, có lẽ liên quan đến cây anh túc."
"A," Mật Trà chợt hiểu ra, "Thảo nào mỗi lần RG biểu diễn, khán giả đều vô cùng cuồng nhiệt."
"Đầu thế kỷ này, rất nhiều nhà sản xuất, như các công ty băng đĩa, thực phẩm, đều khắc những chú thuật tương tự lên sản phẩm của mình, khiến cho não bộ của người tiêu dùng hưng phấn cao độ, nhưng kéo theo đó là những ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ, đặc biệt là với những người bình thường không có năng lực, họ sẽ chịu tổn thương lớn hơn."
Nghiêm Húc nói, "Năm 08, nước ta đã tham gia vào tổ chức chống kích thích thần kinh, cấm các thương gia khắc chú lên các sản phẩm thông thường dành cho đại chúng, nếu đúng như cậu nói, Quý Vũ Vi sử dụng [Hưng Phấn] lên khán giả trong lúc biểu diễn, thì nhóm nhạc nữ RG này đáng bị báo cáo."
"Nhưng cũng không thể khẳng định chắc chắn là do [Hưng Phấn] được." Mộ Nhất Nhan nói, "Họ quả thực rất có sức hút mà."
"Số liệu cụ thể của [Hưng Phấn] thế nào?" Thẩm Phù Gia dẫn câu chuyện về lại chủ đề chính.
"Một trận cô ấy có thể sử dụng khoảng hai lần, lần đầu kéo dài 5 phút, lần thứ hai là 2 phút, có thể tăng toàn bộ thuộc tính lên 120%. Nhưng sau khi hiệu ứng lần đầu kết thúc, toàn bộ thuộc tính của người trúng chú sẽ giảm 20%, lần thứ hai sẽ giảm 50%."
Pháp sư hệ mộc dù sao cũng không phải mục sư, khả năng tăng phúc của họ thường có những hạn chế và tác dụng phụ không nhỏ, nhưng lại nhẹ nhàng hơn so với cuồng hóa.
"Vậy sau khi kỹ năng này kết thúc, rủi ro phải đối mặt là rất lớn." Liễu Lăng Âm đánh giá.
"Quý Vũ Vi cũng rất ít khi sử dụng nó, vòng tỉnh dùng một lần, bảy ngày sơ loại chỉ dùng sáu lần."
"Kỹ năng khởi đầu của cô ấy giống như hầu hết các pháp sư hệ mộc, là trói buộc. Đây là kỹ năng cơ bản của tất cả hệ mộc, không có gì đáng nói. Điều đáng nói là mặc dù Quý Vũ Vi là pháp sư, nhưng kể từ khi ra mắt, các vai diễn của cô ấy đa phần đều là những vai có võ thuật, bao gồm cả trong <Chiến Binh Thiếu Nữ Ma Thuật>, cô ấy cũng đóng vai nhẹ kiếm sĩ."
"Nói như vậy, là cô ta có chút nền tảng?"
"Có lẽ vậy." Nghiêm Húc gật đầu, không phủ nhận.
"Phó đội trưởng của RG, Lâm Thâm là một người khoa công, tố chất cơ thể của cô ấy vượt xa khoa pháp. Nhưng trong tình huống như vậy người được chọn làm đội trưởng vẫn là Quý Vũ Vi, khả năng vũ đạo của cô ấy cũng không hề kém cạnh Lâm Thâm." Mộ Nhất Nhan lấy một chiếc gối ôm vào lòng, "Trong rất nhiều MV đều có thể thấy, Quý Vũ Vi thực ra có cơ bắp, cơ bụng cũng rất rõ ràng."
Thẩm Phù Gia hiểu rõ, "Vậy quả thực là đối tượng cần phải chú ý."
Nghiêm Húc theo lời của Mộ Nhất Nhan chuyển sang tuyển thủ tiếp theo, "Phó đội trưởng Lâm Thâm, nhẹ kiếm sĩ hệ kim cấp 9 thượng giai, kỹ năng cấp chín là [Kiên Cố]."
"Kỹ năng này có thể nâng cao phẩm chất thanh kiếm của cô ấy, nâng vũ khí kim loại cấp Ất lên cấp Giáp, trở nên cứng rắn và sắc bén hơn."
Vũ khí có thể mang theo trong giải đấu toàn quốc là cấp Ất 80 điểm, vượt quá 80 điểm sẽ đạt cấp Giáp.
Cấp Ất và cấp Giáp giao nhau, thứ bị hủy hoại chắc chắn là cấp Ất. Nói cách khác, thanh kiếm trong tay Lâm Thâm là vũ khí cứng rắn nhất trong toàn bộ giải đấu, không ai có thể chống lại.
Thẩm Phù Gia trầm ngâm nói, "Hệ kim có khả năng cảm nhận kim loại vượt trội hơn người thường, họ nắm bắt cốt cách và hoa văn của vũ khí cực kỳ tốt."
Kỹ thuật vốn đã cao siêu cộng thêm vũ khí cấp Giáp, nhất thời, mấy người không khỏi cảm thấy có chút áp lực.
Nói xong, Thẩm Phù Gia đổi giọng, mỉm cười với mấy người, an úi khích lệ, "Nhưng mà cô ấy dù sao cũng là thần tượng nổi tiếng từ nhỏ, công việc và học tập đã chiếm phần lớn thời gian, thời gian huấn luyện năng lực chắc chắn sẽ ít hơn chúng ta. Sau thời gian dài luyện tập với chì cụ, chúng ta chưa chắc đã kém hơn cô ấy bao nhiêu."
"Vũ khí đã bị ban tổ chức thu lại, mọi người trong khoảng thời gian này hãy tập trung luyện tập với chì cụ, đừng để mai một kỹ năng của mình là được."
Mấy người gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Lâm Thâm là năng lực giả xếp thứ ba trong đội RG, hơn nữa còn là phó đội trưởng của Rainbow Glass, trận này cô ấy chắc chắn sẽ ra sân." Nghiêm Húc đẩy gọng kính, "Nếu là hệ kim, vậy tôi đề nghị cho Liễu Lăng Âm lên sân."
Tụ Viêm sau khi được Liễu Lăng Âm cải tạo, là vũ khí khắc hệ kim tốt nhất, trận đấu này không ai thích hợp hơn cô.
"Trong lôi đài chiến cần có một người cận chiến mạnh mẽ." Thẩm Phù Gia đặt tay lên vai Liễu Lăng Âm, "Cậu làm được không?"
Liễu Lăng Âm kiêu ngạo cười, "Ước còn không được." Cô đã chán mấy ngày dã ngoại nhàn hạ này rồi.
Tiếp theo, Nghiêm Húc lần lượt phân tích sáu người còn lại.
Họ bắt đầu cuộc họp từ giữa trưa, kết thúc khi trời đã tối đen như mực.
Mật Trà đứng dậy thu dọn tài liệu trên bàn, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn về phía cửa phòng, "Lục Uyên từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ra ngoài, cậu ấy bị bệnh rồi sao?" Trong cuộc họp ngày hôm nay, Lục Uyên hoàn toàn không tham gia.
"Lúc tôi tỉnh dậy vào buổi trưa, cậu ấy vẫn còn đang ngủ." Phó Chi Ức đang hì hục chống đẩy trên sàn phòng khách, mệt đến mồ hôi đầm đìa, "Cậu ấy đây là, đây là định ngủ bù một lần cho đủ bảy ngày trước... luôn à."
"Vậy cậu ấy có kịp tham gia trận tiếp theo không?" Mộ Nhất Nhan lo lắng hỏi.
Cô ngồi nghiêng trên lưng Tần Trăn, Tần Trăn đang chống đẩy bằng một tay cách Phó Chi Ức hai mét.
"278... 279... 280..." Hai tay Phó Chi Ức mềm nhũn, đổ rầm xuống sàn, giống như một con rùa bị lột mai, mồ hôi nhễ nhại nằm bẹp trên sàn, thở hổn hển gào lên, "Tôi chịu thua rồi, Tần Trăn, cậu thắng, mai tôi mua bữa sáng cho cậu."
"Yếu thật đấy." Mộ Nhất Nhan khinh bỉ liếc xéo cô, "Còn không bằng Lục Uyên nữa."
"Xì, cậu ấy làm được nhiều thế á?" Phó Chi Ức chống cằm xuống sàn, nói từng nhịp, "Lần trước bị phạt, cậu ấy làm hai trăm là cái suýt ngất rồi."
"Thế nhưng cuối cùng người ta vẫn làm xong ba trăm cái đấy thôi." Mộ Nhất Nhan cúi người, thân trên mềm mại ngả xuống lưng Tần Trăn, tựa như một chiếc lá mềm mại, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Cô dùng tay trái cách qua lớp áo, lướt từ cơ lưng của Tần Trăn đến bắp tay và ngực.
"Cậu nhìn Tần Trăn xem, chống đẩy một tay có người đè lên mà vẫn vững vàng như vậy, đây mới là thân hình hoàn mỹ. Đâu như cậu, toàn thân chỉ có da bọc xương."
"Tôi ăn mãi không béo, tôi cũng còn cách nào đâu." Phó Chi Ức mệt đến mức không còn sức cãi nhau với Mộ Nhất Nhan, "Hơn nữa, tôi đã béo hơn Nghiêm Húc với Lục Uyên nhiều rồi."
"Sao cậu toàn đi so bản thân với khoa pháp thế, đúng là không biết xấu hổ."
"Không, thật ra ngực tớ cũng nhiều thịt lắm đấy."
Cửa phòng đóng kín suốt hai ngày cuối cùng cũng được mở, Lục Uyên sau hai ngày say giấc nồng, đi dép lê từ trong phòng bước ra.
Cô hai tay nâng ngực, đẩy vào giữa, ưỡn ngực khoe với mọi người trong phòng khách, "Nhìn đi, khe ngực cực kỳ quyến rũ."
"...Cái này rõ ràng là không có gì mà." Phó Chi Ức trầm mặc nằm trên sàn nhà.
"Lục Uyên cậu tỉnh rồi à?" Mật Trà đặt tập tài liệu trong tay xuống, quan tâm hỏi, "Cậu đói chưa, trong tủ lạnh có cơm hộp, tôi hâm nóng cho cậu nhé?"
Lục Uyên đi đến ghế sofa ngồi xuống, lại ngáp một cái vì còn chút buồn ngủ, "Hâm nóng đến chín phần, kèm một ly coca, coca phải được ướp trong thùng đá."
"Không có thùng đá," Mật Trà hỏi, "Tủ lạnh được không?"
Lục Uyên uể oải gật đầu, "Tạm chấp nhận vậy."
Cô như một con slime nằm ườn ra ghế sofa, trong lúc đợi cơm, tiện tay rút tập tài liệu trên bàn trà lật xem hai trang, mắt lim dim, lười biếng hỏi, "Đã chọn người xong chưa?"
"Chưa, Phù Gia nói đợi cậu tỉnh dậy rồi cùng quyết định." Mộ Nhất Nhan vẫn còn nằm trên lưng Tần Trăn chưa chịu xuống, cô ôm eo Tần Trăn, tay kia sờ lên cơ bụng rõ nét của cô ấy, không nhịn được lại cảm thán, "Tần Trăn, dáng cậu đẹp thật."
Bất kể Mộ Nhất Nhan có cử động như thế nào trên lưng, biên độ và tần suất chống đẩy của Tần Trăn đều không hề thay đổi. Cô đổi tay, vừa làm vừa tiếp lời câu nói của Mộ Nhất Nhan, "Cậu thường ngày ăn ít thịt quá, nếu không... ưm... cậu cũng có thể."
Chống đẩy bằng một tay đến cái thứ hai trăm, giọng nói của Tần Trăn cũng không tránh khỏi có chút khó nhọc, kèm theo tiếng thở khẽ. Nhưng so với Phó Chi Ức thở hổn hển như bò, tiếng thở của Tần Trăn quả thực tao nhã và kín đáo hơn nhiều.
Lò vi sóng phát ra tiếng "tít tít" báo hiệu kết thúc, Mật Trà bưng hộp cơm đã hâm nóng đến trước mặt Lục Uyên, mùi thơm của thức ăn kích thích dạ dày Lục Uyên, hai ngày không ăn gì, cô cũng có chút đói bụng.
Đặt tập tài liệu trong tay sang một bên, Lục Uyên tách đôi đũa dùng một lần, bưng hộp cơm lên bắt đầu ăn.
Mật Trà ngồi bên cạnh mở nắp lon coca cho cô, ánh mắt rơi trên người Lục Uyên, đột nhiên khựng lại, "Lục Uyên, có phải cậu đột phá rồi không?"
Không cầm pháp trượng, Mật Trà không nhìn rõ lắm, nhưng nàng luôn cảm thấy Lục Uyên có chỗ nào đó không giống trước.
Lục Uyên vừa nhai cơm, vừa tùy ý gật đầu, ừm một tiếng.
"Cậu thật sự đột phá rồi sao?" Mật Trà trợn to hai mắt, tiếng hô kinh ngạc này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Mộ Nhất Nhan từ trên lưng Tần Trăn tụt xuống, Phó Chi Ức gắng gượng bò đến bên cạnh Lục Uyên, "Đột phá gì cơ? Cậu đột phá rồi á? Lúc nào vậy? Gần đây tôi có thấy cậu luyện tập gì đâu?"
"Ngay lúc tỉnh dậy."
"Cái gì –!" Phó Chi Ức trợn tròn mắt, "Dựa vào đâu mà cậu ngủ cũng có thể thăng cấp!"
"Không phải ngủ mà thăng cấp, mà là bảy ngày trước đó cậu ấy căng thẳng quá độ, vừa thả lỏng, năng lực trong cơ thể liền phản chấn." Nghiêm Húc từ phòng tắm đi ra, vừa hay nghe thấy tin tức này, cô tiện thể giải thích cho Phó Chi Ức.
"Lục Uyên ở cấp 8 trung cũng dừng lại gần nửa năm rồi, từ đầu năm học đến giờ cuối cùng cũng đột phá." Mộ Nhất Nhan vui mừng nói, "Chúc mừng cậu Lục Uyên."
Lục Uyên từ 8 trung lên 8 thượng, thời gian và tinh lực bỏ ra gấp đôi từ 9 thượng lên 8 trung. Càng đến gần cấp 7, thăng cấp càng trở nên khó khăn, mà giai đoạn tiếp theo cô phải đối mặt, chính là đại bình cảnh cấp 7 còn gian nan hơn.
Một, ba, năm, bảy, chín là những cửa ải lớn, muốn đột phá vô cùng khó khăn, lần thăng cấp tiếp theo của Lục Uyên, e là phải sau khi lên đại học năm nhất.
"Chú thuật mới ra sao?" Tần Trăn cũng không chống đẩy nữa, cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Uyên. Cùng lúc đó, Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm nghe thấy động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra, tiến lại gần Lục Uyên.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Lục Uyên ngừng ăn, cô ngẩng đầu quét mắt nhìn mấy người một vòng, nói, "Pháp trượng không có ở đây, không thể biểu diễn được."
"Vậy cậu nói đi!" Phó Chi Ức nằm sấp trên thành ghế, chọc chọc vào người cô, hối thúc.
Lục Uyên bất đắc dĩ, đành phải tạm dừng việc ăn uống.
"Chú thuật mới, tên ngắn gọn là [Thiêu Đốt], tên khoa thuật là bỏng cấp độ ba." Nói xong, cô lại vùi đầu vào ăn tiếp.
"Hết rồi à?" Phó Chi Ức ngơ ngác.
Lục Uyên khẽ tặc lưỡi một tiếng, liên tục bị ngắt quãng, cô có chút mất kiên nhẫn, "Nếu cậu muốn, cũng có thể gọi là bỏng cấp độ ai ai ai."
"Ai ai ai là cái gì?" Phó Chi Ức càng không hiểu.
"Chắc là ý chỉ số La Mã – III ấy." Mật Trà dở khóc dở cười nói.
Nàng ngẫm về tên chú thuật mà Lục Uyên nói, giải thích chi tiết cho mấy người, "Bỏng cấp độ ba là chỉ vết bỏng đã cháy đến cơ, thậm chí là xương, bề mặt vết bỏng này có màu trắng sáp hoặc vàng cháy, cũng có thể là trực tiếp bị than hóa. Hơn nữa, loại bỏng này có một điểm rất đặc biệt."
Nàng dừng một chút, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chậm rãi nói, "Nó không đau."
"Không đau?" Mộ Nhất Nhan kinh ngạc nói, "Đã bỏng đến tận xương rồi mà còn không đau sao?"
"Bởi vì da thịt đã hoàn toàn bị thiêu hủy, dây thần kinh cảm giác đương nhiên cũng hỏng rồi, cho nên không cảm nhận được cơn đau quá rõ ràng."
"Trời ạ," Mộ Nhất Nhan che miệng, "Vậy chẳng phải là bị thiêu sống đến chết cũng không có cảm giác gì sao?"
Mật Trà ngượng ngùng cười nói, "Nhất Nhan, thủ pháp của cậu nhanh như vậy, bị ám khí và hồ điệp đao của cậu giết chết cũng không có cảm giác gì đâu."
"Nói cũng đúng." Mộ Nhất Nhan gật đầu đồng tình.
Không biết có phải gần mực thì đen hay không, ngữ khí và thần thái của cô ngày càng giống Liễu Lăng Âm.
"Loại chú thuật này có thể thi triển mấy lần? Có hạn chế gì không?" Thẩm Phù Gia hỏi.
"Đơn thể công kích, một ngày nhiều nhất hai lần, phạm vi tối đa là 10% cơ thể người, mỗi lần thăng giai thì tăng 2%, thăng một cấp thì 10%." Lục Uyên tranh thủ trả lời.
"A, vậy là có thể bao trùm toàn bộ phần đầu rồi!" Mật Trà khẽ kêu lên.
Diện tích bỏng của người trưởng thành được tính theo quy tắc số 9.
Đầu và hai cánh tay mỗi phần chiếm 9%; Thân trước, thân sau và hai chân mỗi phần chiếm 18%; Vùng kín là 1%.
Bỏng cấp độ ba của Lục Uyên có thể bao phủ hoàn toàn đầu và hai cánh tay, đây hoàn toàn có thể làm một chiêu tất sát!
"Lợi hại như vậy?" Liễu Lăng Âm nhướng mày, "Vậy chẳng phải cậu lên sân là có thể trực tiếp xử gọn hai người rồi sao?"
Lục Uyên lắc đầu, "Rất tiếc, nguyền rủa này truyền qua tứ chi, tôi cần chạm vào bộ phận cụ thể của đối phương mới có hiệu lực."
Thân là khoa pháp, Lục Uyên muốn áp sát người khác không hề dễ dàng, đặc biệt là những vị trí chí mạng như đầu và bụng, đối phương sẽ theo bản năng né tránh, bảo vệ. Muốn làm được một kích tất sát vẫn còn tồn tại rất nhiều khó khăn.
"Cái này cũng không khó," Phó Chi Ức chống nạnh, "Bản thân cậu tuy không thể chạm vào người khác, nhưng chúng tôi có thể dùng cậu làm vũ khí thứ hai mà!"
Cô quay lưng lại, chỉ chỉ vào lưng mình, "Đến lúc đó cậu cứ bám trên lưng tôi, gặp phải kẻ địch không đánh lại được tôi liền ném cậu ra, coi như ném ám khí."
Lục Uyên gắp ra mấy cọng rau xanh mà cô ghét, thẳng thừng từ chối, "Quá đáng thật đấy, đối xử với một thiếu nữ xinh đẹp như thế sao."
Phó Chi Ức cười ha hả, tiếng cười thô lỗ lại sảng khoái, mà Nghiêm Húc bên cạnh cô lại dò xét nhìn về phía sườn mặt Lục Uyên.
Cô nhớ lại lúc ở tỉnh Y, cô đã từng đánh giá về nguyền rủa của Lục Uyên, "Lục Uyên, cậu không có ý định làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng lại muốn hạn chế hành động của đối phương, loại kỹ năng này có một hai cái thì rất hữu dụng, nhưng nếu quá nhiều sẽ trở nên vô dụng."
Trong trận tranh đoạt đội trưởng, vấn đề này đã hoàn toàn bộc lộ.
Nhìn thấy cơ hội có thể loại bỏ Nghiêm Húc, nhưng Lục Uyên trên tay lại không có kỹ năng nào có thể tạo ra sát thương, cảm giác bất lực và nguy cơ đó đã kích thích cô sâu sắc.
Suốt thời gian qua, tính cách của Lục Uyên so với hồi cấp hai, cấp ba đã cởi mở hơn, có thể bắt đầu vui đùa với mọi người, có lẽ là nhờ cuộc sống tập thể ở E408, khiến cô dần bước ra khỏi bóng đen gia đình.
Năng lực từ tâm mà sinh, khi tầng bóng ma này nhạt dần, cảm giác nguy cơ và bất lực thay phiên nhau xuất hiện, nguyền rủa thứ ba của Lục Uyên đã lựa chọn hệ hỏa cùng thuộc tính với Ô Hách.
Chỉ là –
Nghiêm Húc thầm thở dài trong lòng, không cảm thấy đau đớn sao.
Cho dù trong lòng mang theo thù hận với Hoa Bách Âm, cũng vẫn là lựa chọn như vậy...
Nghiêm Húc thầm nghĩ, nếu không phải vì nguyên nhân gia đình, có lẽ Lục Uyên đã thức tỉnh năng lực mục sư rồi cũng không biết chừng – không, cô nhanh chóng phản bác lại chính mình, logic này có vấn đề, nên nói là: chính vì tính cách của Lục Uyên như vậy, mới vì duyên cớ gia đình mà trở thành vu sư.
Cô nghĩ, trước đây bản thân đã hiểu lầm Lục Uyên. May mắn thay, bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa muộn.
Mấy ngày nay E408 liên tiếp đột phá, ngay sau khi Tần Trăn phá cấp, Lục Uyên cũng có bước tiến.
Thẩm Phù Gia đặt hy vọng còn lại lên người Liễu Lăng Âm, Mộ Nhất Nhan và Phó Chi Ức, ba người này lần thăng cấp gần nhất đều là trước khi khai giảng, đã cách nhau gần nửa năm. Nếu có thể, mọi người đều hy vọng có thể thăng cấp trước khi cuộc thi kết thúc.
Còn năm ngày nữa là đến vòng loại, trong thời gian này mấy người theo tiến độ của riêng mình, hoặc là rèn luyện thân thể, hoặc là luyện tập với chì cụ.
Thẩm Phù Gia thì đeo vòng tăng trọng 24 giờ mỗi ngày, tăng sức lực cho cánh tay trái, đồng thời mỗi ngày đều đến phòng huấn luyện giải phóng Băng Thị, cho đến khi năng lực trong cơ thể cạn kiệt, Băng Thị biến mất mới chịu trở về.
Càng ngày càng quen thuộc với Băng Thị, Thẩm Phù Gia phát hiện, nếu cô sử dụng Băng Thị trong thời gian dài, đại não sẽ dần trở nên hưng phấn.
Cảm giác này rất giống với lúc trước bị Băng Thị khống chế, nhưng nhẹ hơn rất nhiều, ít nhất quyền chủ động thân thể vẫn nằm trong tay cô.
Thẩm Phù Gia suy đoán, có lẽ là do ý thức còn sót lại trong Băng Thị gây ra.
Một bên, Thẩm Phù Gia không ngừng tăng cường huấn luyện với Băng Thị, một bên khác, Liễu Lăng Âm cũng rơi vào giai đoạn bế tắc của riêng mình.
Tần Trăn và Lục Uyên hai người liên tiếp thăng cấp, tin tức này đã kích thích Liễu Lăng Âm. Đặc biệt là Lục Uyên, Lục Uyên cấp 8 thượng giai là đã cao hơn cô hẳn một cấp. Cùng mười tám tuổi, cùng là tuyển thủ chính thức, khoảng cách to lớn này khiến Liễu Lăng Âm không can tâm.
Cô lấy hai khối Hỏa tinh thạch mà Lý Hãn tặng cho mình ra, trong Hỏa tinh thạch ẩn chứa lượng nguyên tố hỏa vô cùng phong phú, nồng độ gấp hai mươi lần so với bình thường, đối với việc minh tưởng vô cùng hiệu quả.
Trước đây, Liễu Lăng Âm đều không nỡ dùng đến món quà tốt nghiệp này của Lý Hãn, nhưng hiện tại tình thế cấp bách, cô cũng không lo được nhiều như vậy nữa.
Hai ngày trước, cô đã gửi tin nhắn cho Lý Hãn, mời ông đến xem trận đấu của mình.
Cô không biết đối phương có thể đến hay không, gặp gỡ ở Viêm Địa, Lý Hãn là nửa ân sư của cô, Liễu Lăng Âm hy vọng có thể cho ông thấy những gì mình đã học được.
Nói đến, Lý Hãn cũng có thể coi là một trong những trưởng bối có ảnh hưởng nhất trong cuộc đời cô hiện tại, các dì và tài xế trong nhà đối với cô quá mức yêu thương, Liễu Lăng Âm sợ mình chỉ cần xước da một chút trên sân đấu cũng sẽ khiến họ lo lắng.
Như vậy, ngoài Lý Hãn, cô cũng nhất thời không nghĩ ra được người nào có thể mời đến.
Mặc dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng sâu thẳm trong nội tâm, Liễu Lăng Âm chung quy vẫn hy vọng có thể nhận được sự công nhận từ bậc trưởng bối.
Trận dự tuyển này ngoài Liễu Lăng Âm ra sân, còn có năm người khác:
Mộ Nhất Nhan, Tần Trăn, Phó Chi Ức, Nghiêm Húc, Lục Uyên.
Đây là trận đấu đầu tiên của Lục Uyên trong giải đấu toàn quốc, Thẩm Phù Gia xếp cô ở vị trí cuối cùng, nếu thuận lợi, Lục Uyên sẽ không cần ra sân; nếu thực lực của đối thủ vượt quá dự tính của các cô, Lục Uyên có thể làm con át chủ bài bảo đảm thắng lợi cho trận đấu.
Đội hình tiên phong gồm: Liễu Lăng Âm, Mộ Nhất Nhan, Tần Trăn.
Ba người này xa gần đều có, lực tốc đều đủ, cương nhu kết hợp, tuy thiếu một người chuyên về phòng thủ, nhưng khả năng né tránh của mấy người đều không chậm, trong lôi đài chiến nhỏ hẹp, xem như là đội hình khá tốt.
Xác định xong danh sách tuyển thủ ra sân, thời gian tiếp theo trôi qua rất nhanh trong quá trình luyện tập chuẩn bị của từng người.
Thoáng chốc một tuần đã trôi qua, rất nhanh, họ đã đến ngày khai mạc của vòng loại.
Tuy nhiên, lúc này E408không ai ngờ rằng, đây sẽ là một trận đấu khiến họ hoàn toàn lột xác, chính thứcnói lời tạm biệt với những trận đấu trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro