Chương 5
Thông tin về nạn nhân: Tống Hiệu Hiệu, nữ, 31 tuổi, người Huy Châu, người khởi nghiệp tự do, quỹ đạo cuộc sống trước 28 tuổi không có gì đặc biệt, năm 28 tuổi bỗng nhiên phất lên nhanh, lần lượt thành lập công ty khoa học kỹ thuật, đầu tư bất động sản, đều kết thúc trong thất bại, 31 tuổi bắt đầu sáng lập thương hiệu cá nhân, hiện tại còn đang trong giai đoạn phát triển.
Theo thông tin cảnh sát nắm giữ, Tống Hiệu Hiệu tự nguyện đăng ký tham gia chương trình này, hơn nữa còn rất tích cực.
Mà Thi Nhiên và Nguyễn Nguyễn sở dĩ tới tham gia chương trình giải trí, cũng là bởi vì cô ấy.
Thi Nhiên đã theo dõi Tống Hiệu Hiệu được bốn tháng, nguyên nhân là cô ấy có liên quan đến xã hội đen, có thể có liên quan cùng nhiều vụ án bắn chết, có người nói cô ấy là tình nhân của một đại lão nào đó, cũng có người nói, cô ấy là bao tay trắng của một sòng bạc ngầm nào đó, mở công ty đều là vì rửa tiền. Bốn tháng trước, khi cảnh sát theo dõi cô ấy, phát hiện cô ấy muốn rửa đáy lên bờ, nhưng một thân bùn đen không dễ dàng rửa tay chậu vàng như vậy.
Hắc Đế bên kia hạ "Lệnh truy sát giang hồ" với cô ấy, sống không thấy người, chỉ thấy thi thể.
Tống Hiệu Hiệu hoảng sợ không chịu nổi một ngày, vì thế cô ấy nghĩ ra một cách, chính là nổi tiếng, bại lộ chính mình ở trong tầm mắt công chúng. Tham gia chương trình này, không chỉ có thể đặt mình dưới camera kín không kẽ hở, mà còn là con đường thành sao rất tốt, rất nhiều người thông qua show hẹn hò trở thành người nổi tiếng trên mạng, từ đó đi lên con đường tự truyền thông.
Cô ấy vốn tưởng rằng sau khi tham gia, nhanh chóng xào CP có thể nhanh chóng hút fan, cho nên đặt mục tiêu đầu tiên lên người Nguyễn Nguyễn có vẻ dễ công lược.
Nhưng Nguyễn Nguyễn sắp học thạc sĩ, có nghĩa là sau khi tham gia chương trình nàng sẽ hoàn toàn trở về học thuật, không thể tiếp tục lăng xê với cô ấy, cùng lúc đó, khi cô ấy nghe thấy Thi Nhiên là KOL ánh mắt sáng ngời, quyết định rất nhanh dời mục tiêu.
Nhắc tới cũng trùng hợp, hai đối tượng cô ấy muốn công lược, lại chính là hai cảnh sát nằm vùng theo dõi cô ấy.
Cam Nguyễn, tên thật là Nguyễn Nguyễn, thanh tra thực tập Cục Cảnh sát Giang Thành, năm nay 27 tuổi, sau khi phá hai vụ án tài chính đen đầu năm, được điều đến hỗ trợ thanh tra cao cấp Thi Nhiên.
Mà Thi Nhiên từ trước đến nay là kiếm tẩu thiên phong, tuổi còn trẻ liền lên tới vị trí giám sát cao cấp, đều là bởi vì cô nhiều lần lập kỳ công, thủ đoạn điều tra phá án xuất kỳ bất ý. Người khác tiếp xúc mật thiết với nghi phạm, có lẽ sẽ vào tổ chương trình, còn Thi Nhiên nói với Nguyễn Nguyễn, gặp nhau trong chương trình.
Sau khi tạo dựng nền tảng của KOL và sắp xếp người cung cấp thông tin cho mình, Thi Nhiên bảo Nguyễn Nguyễn tự mình nghĩ cách lên làm khách mời.
Không có gì có thể nhìn thấu toàn cảnh hơn là mặt đối mặt nói chuyện với nhau, chỗ khác thường của Tống Hiệu Hiệu ngay từ đầu liền hiển lộ không thể nghi ngờ. Cô ấy nhìn như đối với khách mời có hứng thú rất lớn, lấy thân phận phù hợp tới tìm đối tượng, nhưng lúc cô ấy mới vừa vào cửa, đầu tiên hỏi chính là —— sắp xếp phòng như thế nào.
Trước hết cô ấy phải bảo đảm an toàn của mình, mới có tâm tư khác.
Thi Nhiên ở 01, Tống Hiệu Hiệu ở 02, Nguyễn Nguyễn ở 03, một trái một phải vây quanh cô ấy, đây là bố cục ba người đều vô cùng hài lòng.
Cửa "cạch" một tiếng đóng lại, Thi Nhiên dùng ánh mắt nhắc nhở Nguyễn Nguyễn không được phá hỏng hiện trường, sau đó nhìn xung quanh cửa một vòng, rồi bước vào thảm. Để không làm hỏng dấu vân tay, đến cả đèn cũng không bật, Nguyễn Nguyễn bật đèn pin điện thoại, Thi Nhiên lấy bút trong túi ra, cắn rớt nắp bút, là một thiết bị chiếu sáng mini có tính ánh sáng rất mạnh, ấn nút tự động chuyển sang máy phát hiện huỳnh quang.
Căn phòng quen thuộc, ngoại trừ một mùi máu rỉ sét, còn có mùi sữa tắm, cùng với mùi thối rữa hơi cay mũi như thịt sống.
Nạn nhân nằm nhào trên giường, vết thương trí mạng hẳn là vết dao bên hông, dao là dao gọt trái cây của tổ chương trình, nhưng vị trí và độ sâu hành hung đều có thể nhìn ra tính chuyên nghiệp của ám sát, chứng minh đây không phải là ý định nhất thời, mà là cố ý mưu sát.
Hiện trường không có dấu vết đánh nhau, vết máu phun ra không rộng, cho thấy hung thủ vừa ổn định vừa chính xác, ngoài ra, tốc độ chảy máu của nạn nhân cũng không nhanh.
Có lẽ cô ấy đã bị sát hại trong trạng thái hôn mê.
Thi Nhiên bước đầu phán đoán đại khái thời gian bị hại là 10 giờ rưỡi sau khi camera tắt, đến khoảng chừng 11 giờ 10 phút, đêm qua vì chúc mừng người mới đến, các cô có uống rượu, thế cho nên đều có chút choáng váng, lúc sắp 11 giờ, các cô nghe trong phòng Tống Hiệu Hiệu truyền đến tiếng tắm rửa, sau đó thì không có động tĩnh nữa.
Sau 11 giờ 10 phút, Nguyễn Nguyễn và Thi Nhiên đã hoàn toàn tỉnh rượu, Nguyễn Nguyễn trời sinh nhạy cảm với âm thanh, nếu như lúc đó gây án, không thể nào không bị phát hiện.
12 giờ, Thi Nhiên nhận được tin tức Tống Hiệu Hiệu tử vong.
Sau khi xem sơ qua một vòng, Thi Nhiên và Nguyễn Nguyễn lui ra, tháo găng tay xuống, theo thói quen nhai không khí, nói với người đang chờ ngoài cửa: "Người của tổ chương trình sắp xếp quy trình báo cảnh sát, các khách mời phiền theo tôi đến phòng khách, làm ghi chép đơn giản.
Mấy người đều im lặng, xào xạc theo cô bước đi xuống.
Đều rất đờ đẫn, mặt xám như tro.
Thi Nhiên ngồi ở trên sô pha, nâng cổ tay đối chiếu một chút thời gian, phán đoán tốc độ đồng nghiệp xuất cảnh.
Sau đó rút một tờ khăn giấy, lau bàn tay vừa mới rửa xong, lại rút một tờ đưa cho Nguyễn Nguyễn, mới mở miệng.
"Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi đơn giản thôi. Nếu như có chỗ nhớ không rõ, trước tiên đừng nói, cẩn thận suy nghĩ một chút, bởi vì nếu như ghi chép trước sau có ra vào, có thể sẽ tăng lên hiềm nghi tự thân, mà hỏi đi hỏi lại, cũng có thể sẽ tạo thành ký ức thác loạn của các vị, cho nên, im lặng, hoặc chân tướng, tôi chỉ có thể tiếp nhận chọn một trong hai cái này."
Tiếng quần áo vang lên, mấy người còn lại gật đầu.
Mỗi lần Thi Nhiên làm ký họa của người bị tình nghi, đều vẽ một vòng tròn trong lòng, người nhỏ nhất chính là người cô cho rằng có hiềm nghi phạm tội nhất, thẳng thắn mà nói, người cô hoài nghi nhất chính là khách mời, tiếp theo là tổ chương trình.
Thứ nhất, là bởi vì nếu như bên ngoài có người lẻn vào, còn thần không biết quỷ không hay, hẳn là thuộc về độ khó địa ngục.
Thứ hai, căn cứ vào tình thế theo mấy tháng để phán đoán, trên đường mưu sát Tống Hiệu Hiệu cũng không thuộc về sự kiện vô cùng cấp bách, nói như vậy, sẽ không lựa chọn động thủ trong vòng hai mươi ngày quay chương trình, sau khi xuống xe sẽ an toàn hơn. Trừ khi.
Trong tâm lý học tội phạm, có một kiểu người rất điển hình, trong Cục Cảnh sát gọi họ là "người thưởng thức", đặc trưng thường gặp là tự phụ và cuồng vọng, có tâm lý showoff ẩn nấp, hơn nữa thích khiêu chiến đối thủ. Bọn họ thích nhất là gây án dưới mí mắt của người đi săn, thưởng thức ở cự ly gần khiến bọn họ càng có khoái cảm.
Nếu như là kiểu người này, khách mới chính là thân phận tốt nhất.
"Tối hôm qua trong lúc 10 giờ rưỡi đến 11 giờ rưỡi, cũng chính là sau khi tắt camera, các cô đang làm cái gì?" Thi Nhiên bắt chéo chân, hỏi.
Im lặng.
Tân Thần và Chung Ý, còn có Hạ Nịnh Khê hai mặt nhìn nhau, không biết ai nên mở miệng trước.
Chung Ý ngồi ở sô pha bên cạnh, rất mệt mỏi, mu bàn tay để lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Tôi đang ngủ."
"Sớm vậy sao?"
"Ừ, hôm nay chúng tôi chạy tới, tôi là chuyến bay buổi sáng, lại ngồi xe hai tiếng, rất mệt mỏi." Chung Ý nói.
"Tôi không ngủ," Tân Thần khàn giọng mở miệng, "Tôi gọi điện thoại cho bạn nối khố, sau đó có lẽ đang chơi điện thoại."
"Tôi gọi điện thoại là..." Cô nuốt nước bọt, lướt lại thời gian trò chuyện.
"10 giờ 58 phút." Cô nàng đặt điện thoại lên bàn, giọng nói có chút run rẩy, thiết bị ghi âm và quay phim bên cạnh đang phát ra ánh sáng đỏ.
"Còn cô? Cô Hạ." Thi Nhiên liếm môi, nhìn về phía Hạ Nịnh Khê.
Hạ Nịnh Khê vẫn xinh đẹp như vậy, đắm chìm trong hoảng sợ cô nàng trông hơi có vẻ bi thương, cô nàng rũ mi, nói: "Tôi cũng đang ngủ, giống như Chung Ý, mệt rã rời."
"Cô có nhớ cô ngủ lúc mấy giờ không?"
Hạ Ninh Khê lắc đầu: "Không nhớ rõ, buổi tối sau khi uống xong, tôi có hơi chóng mặt, nằm trên sô pha một lát, khá hơn một chút thì đi tắm, tắm xong thì ngủ."
"Các cô cũng không có nghe được bất kỳ động tĩnh gì?" Thi Nhiên trầm ngâm.
Ba người lắc đầu.
Thi Nhiên lại nhìn về phía Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn lúc này mới mở miệng.
"Đêm đầu tiên, tôi nghe thấy trong phòng có tiếng máy móc chuyển động, lúc đó tôi cảm thấy không đúng, cho nên tìm cô."
Nàng lấy cớ không mang băng vệ sinh, gõ cửa phòng Thi Nhiên, Thi Nhiên vừa nghe liền hiểu, cùng nàng đến phòng Tống Hiệu Hiệu xem xét tình hình.
Không có gì lạ thường, Tống Hiệu Hiệu có chút choáng váng, nhưng Thi Nhiên nhìn ly rượu trong phòng cô ấy, hơn nữa theo dõi mấy tháng nay, biết buổi tối cô ấy có thói quen uống rượu, không tính là chuyện bất ngờ. Chỉ có điều trong chương trình, thời gian Tống Hiệu Hiệu đi ngủ sớm hơn rất nhiều, điểm này Nguyễn Nguyễn cũng nói ra.
Nàng nói với Thi Nhiên, 10 giờ rưỡi Tống Hiệu Hiệu đi ngủ, quá sớm.
Thi Nhiên gật đầu, lại quan sát.
Đêm thứ hai, rất bình thường, nhưng cũng có thể là bởi vì uống rượu, cảm quan của mọi người tương đối trì độn. Nhưng mà án mạng xảy ra vào lúc này.
Trong tiểu viện có tiếng bước chân nhỏ vụn, vội vàng chạy tới, Thi Nhiên giương mắt nhìn, lại liếc nhìn thời gian.
15 phút sau, cảnh sát hình sự, điều tra kỹ thuật và pháp y đều đã đến hiện trường.
Thi Nhiên và Nguyễn Nguyễn nhìn nhau, muốn đứng dậy kết nối với đồng nghiệp, trước khi đứng dậy lại liếc nhìn ba vị khách mời trên sô pha.
"Các cô vừa mới nói, những việc đã làm tối qua, có bổ sung gì không?"
Ba người lắc đầu.
Thi Nhiên nhìn về phía Hạ Nịnh Khê: "Dòng thời gian của cô hoàn chỉnh nhất, tôi lại xác nhận một chút, cô nói cô uống xong đến sô pha ngủ một lát, sau đó tắm rửa, sau đó đi ngủ, cô chắc chắn không?"
"Chắc chắn."
Thi Nhiên gật đầu, ánh mắt cũng nhanh như lời nói: "Phong thư rung động đêm đó cô viết lúc nào?"
Hạ Nịnh Khê sửng sốt, mím môi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro