Chương 1: Giúp chị ấy thoát khỏi nguy hiểm
Bạn có bao giờ có những tưởng tượng như thế vào những đêm khuya sau khi chia tay không?
__Trong lúc bạn gái cũ đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn nhất, bạn bỗng nhiên xuất hiện như một vị cứu tinh, mang lại ánh sáng cho cô ấy.
__Hay là, hóa thân thành ác quỷ kéo cô ấy cùng xuống vực sâu.
*
Nam Thành, sau khi vào thu không còn nhìn thấy nhiều ánh nắng, trong phòng lúc nào cũng lạnh lẽo.
Miệng điều hòa trên trần nhà phát ra âm thanh nhỏ, liên tục cung cấp gió ấm vào phòng.
Trên chiếc ghế lắc gỗ, một người phụ nữ đẹp với mái tóc đen dài đến thắt lưng, hai chân đặt lên mép ghế, co lại, tay đặt trên đầu gối, trông có vẻ lười biếng và thoải mái.
Ánh mắt của cô nhìn vào chiếc ly thủy tinh trong tay. Đôi mắt đen láy không có tiêu điểm. Trong ly là nửa cốc nước chanh, không có màu sắc, tĩnh lặng không gợn sóng.
"Ê, cậu có đang nghe không?" Tần Hân đá chân vào chiếc ghế lắc.
Hòa Mộc suýt chút là rơi chiếc ly trong tay, mặc nước trong ly gợn lên vài làn sóng, may mắn không bị đổ ra ngoài.
Ánh mắt cô khôi phục lại, phóng đi một ánh nhìn: "Cậu muốn chết à".
Tần Hân: "Mình cứ tưởng cậu đến Nam Thành vì nhớ mình." Trong lời nói đầy ý châm chọc.
Hòa Mộc: "Tất nhiên là vì nhớ cậu mới đến."
"Thôi! Cậu chắc chắn là nghe được công ty của Mục Thanh Nhiễm gặp chuyện mới hối hả chạy đến đây!" Tần Hân trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Dáng vẻ mang quần thủng đáy của Hòa Mộc cô đều thấy qua, sao có thể không biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì?
Hòa Mộc nhắm nửa mắt lại, lộ ra biểu cảm "Đừng vu khống mình, là chị mình bảo mình đến."
Có vẻ sợ đối phương không tin, cô lại nói thêm: "KM có khả năng phân tích dữ liệu hàng đầu trong nước, đã giúp nhiều công ty vực dậy từ cõi chết, mấy ông giám đốc trong tập đoàn lâu nay vẫn thèm khát nó, muốn nuốt trọn miếng bánh này. Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một. Nếu mình lấy được KM, quyền phát ngôn của chị mình trong hội đồng quản trị sẽ__"
"Dừng, dừng , dừng!" Tần Hân ra hiệu "ngừng lại", "Mình không muốn nghe những lý do vớ vẩn của cậu."
Nói xong, ánh mắt như tia X liếc qua khuôn mặt của Hòa Mộc, như thể đã nhìn thấu cô ấy.
Hoà Mộc nhìn thẳng đối diện trực tiếp với ánh mắt thăm dò của bạn mình.
"Cậu tốt nhất đừng giống như một chú cún con chạy quanh quẩn Mục Thanh Nhiễm mà quẩy đuôi......"
Tần Hân còn muốn nói gì đó, nhưng hình như đã ăn trúng phải thứ gì đó khiến bụng bắt đầu quặn thắt.
"Mình đi giải quyết chuyện quan trọng." Cô xoa bụng, nhíu mày, đứng dậy ra ngoài mang theo một làn gió.
Trong phòng không còn tiếng nói chuyện, đột nhiên rơi vào im lặng.
Hòa Mộc tựa đầu vào lưng ghế, ánh mắt lướt qua căn phòng, trên chiếc sofa làm bằng gỗ thủ công, chiếc tủ, bàn trà, những món đồ trang trí nhỏ xinh hình lính sắt, tất cả đều thể hiện sở thích tinh tế của Tần Hân.
Cô ấy quả thật rất quan tâm đến phòng riêng của câu lạc bộ này, thật là...nhàn rỗi.
Cuối cùng, một viên kẹo sữa trên bàn đã thu hút ánh nhìn của Hòa Mộc.
Cô bất giác nghĩ về những ký ức đã qua...
"Mộc Mộc, đây là chị Thanh Nhiễm, sau này Thanh Nhiễm sẽ sống cùng chúng ta, thêm một chị gái yêu thương chăm sóc con được không?"
Hòa Mộc nhỏ nhắn thò đầu ra ngắm nhìn người chị đứng sau mẹ, buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy đen không có một họa tiết nhỏ nào, trong giống như một vị thần linh trong tranh sách, cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Cô có chút không dám lại gần.
Cô gái tóc đuôi ngựa mở bàn tay ra, nằm bên trong bàn tay đó là một viên kẹo sữa được bọc bởi giấy trắng hình thỏ.
Thấy kẹo, Hòa Mộc cũng dũng cảm hơn một chút đưa tay ra chạm vào lòng bàn tay của đối phương, mát lạnh rất dễ chịu.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Mục Thanh Nhiễm, Cô 6 tuổi có thêm một người chị 12 tuổi.
Mười mấy năm sau, giống như một viên kẹo dính răng, cô luôn muốn dính chặt vào người của Mục Thanh Nhiễm.
Thế Nhưng, kẹo cũng có lúc tan chảy.
......
Hoà Mộc đang chìm đắm trong suy tư, thì cánh cửa phòng mở ra một tiếng "cót két", một cơn gió từ bên ngoài lùa vào kéo cô về với thực tại.
"Mộc Mộc, mình vừa nghe được một tin sốc lắm!" Tần Hân vô cùng phấn khích, như thể ngay lập tức sẽ nhảy lên bàn và thông báo tin tức vừa nghe được.
Hoà Mộc: "Mình chỉ nhắm vào giới của cậu rất hỗn loạn."
Tin sốc không phải ngày nào cũng có, cần gì phải hứng thú như vậy?
Căn phòng hiện tại họ đang ở là một câu lạc bộ tư nhân có tên là FC Club,"FC" là viết tắt của từ "Người vô dụng"
Như tên gọi đã chỉ rõ, hầu hết thành viên ở đây đều là những thế hệ con cháu thứ hai, thứ ba của gia đình giàu có, nhưng không được coi trọng trong gia đình.
Những tin đồn về họ chủ yếu là những chuyện về nửa thân dưới của họ. Hoà Mộc không mấy hứng thú.
Tần Hân nói: "Cậu có biết năm ngoái Lão Tôn được tập đoàn Tôn Thị cử đi Nam Thành không?"
Hoà Mộc lắc đầu.
"Chính là người đàn ông béo ú mà chúng ta đã tham dự lễ cưới của hắn vào tháng trước." Tần Hân giúp cho Hoà Mộc nhớ lại.
Hình như có chút ấn tượng.
Hoà Mộc ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.
"Người đàn ông béo đó muốn Mục Thanh Nhiễm là tình nhân của hắn, thậm chí còn nói điều đó trong phòng ở trước mặt đám con nhà giàu, hắn thật sự không sợ vợ hắn biết một chút nào!" Đúng là một kẻ tồi tệ nhưng cũng khiến người khác nể phục.
Tần Hân vẫn chưa nói xong đã thấy Hoà Mộc "bật" một cái đứng dậy, lông mày nhíu chặt, ánh mắt dán chặt vào cô.
Tần Hân bị nhìn chằm chằm vài giây, bỗng cảm thấy có chút lo sợ.
......Không đúng, cô tại có gì phải lo sợ?
Tần Hân dưới ánh mắt đáng sợ của Hoà Mộc lại nói: "Cũng không biết Mục Thanh Nhiễm có đồng ý không." Giọng điệu như thể không hề nhận ra sự thay đổi của bạn mình.
Hoà Mộc nhận ra mình vừa phản ứng thái quá, cô điều chỉnh lại cổ họng, thờ ơ nói: "Cậu ở đâu nghe được chuyện vô lý như vậy, dù có lâm vào cảnh làm tình nhân Mục Thanh Nhiễm cũng không đến mức đói ăn vụng túng làm liều" tìm một kẻ không có năng lực.
Tần Hân ngắt lời Hoà Mộc: "Nghe nói Tài Chính Thanh Thịnh đã bí mật mua 30% cổ phần của KM từ các cổ đông khác, còn gã đàn ông đó đang nắm giữ cổ phần của Tôn Thị trong KM."
Nói đơn giản, chỉ cần gã đàn ông đó đem cổ phần nắm được bán cho Tài Chính Thanh Thịnh, Mục Thanh Nhiễm sẽ mất quyền kiểm soát công ty.
Cô cố tình dừng lại một chút, "Mục Thanh Nhiễm có hay không sẽ vì chuyện này mà thoả hiệp......cũng thật khó nói."
Tài Chính Thanh Thịnh là ngân hàng đầu tư lớn nhất ở Nam Thành, mỗi lần ra tay đều vô cùng chuẩn xác và quyết đoán. Mỗi lần họ đầu tư đều mang về lợi nhuận gấp nhiều lần so với vốn ban đầu bỏ ra.
Nhưng bên ngoài họ lại chẳng có tiếng tăm.
Là một ngân hàng đầu tư lớn, Tài Chính Thanh Thịnh lại chẳng có nhiều ý thức về trách nhiệm xã hội, thường sẽ dùng mọi biện pháp thủ đoạn để thâu tóm những công ty có tiềm năng, làm cho giá trị của chúng tăng một cách điên cuồng, rồi đợi thời cơ chín muồi rồi lại bán chúng đi.
Nói ngắn gọn, công ty rơi vào tay họ đều chẳng có kết cục tốt.Khoé môi Hoà Mộc khẽ run lên, gần như không thể nhận ra.
Một lúc sau, cậu chỉ khẽ "Ồ" một tiếng, như tỏ vẻ không bận tâm.
Tần Hân nói: "Mục Thanh Nhiễm cũng thật xui xẻo." Vừa mới gặp tai nạn không lâu, công ty liền bị kẻ thù nhắm đến.
Hòa Mộc không tiếp lời, giống như chẳng nghe thấy.
Tần Hân lại tiếp tục nói: "Mình đã giúp cậu điều tra rồi, Mục Thanh Nhiễm đang ở SV8." Không thể không nói, nhà vệ sinh đôi lúc giống như một cái bể chứa tin đồn.
"Nếu cậu muốn-- --"
Hòa Mộc chối đây đẩy nói: "Mình cũng không phải bồ tát, tại sao phải vô cớ cứu một người không liên quan gì đến mình?"
Tần Hân: "Mình cũng không nói cậu phải đi cứu cô ấy".
Hòa Mộc: "Cậu yên lặng một chút được không?"
Tần Hân: "......"
Hòa Mộc liên tục lấy điện thoại coi thời gian, coi tới bảy tám lần, thời gian cũng chỉ mới qua một phút hơn.
Cô ngồi không yên, như thể chiếc ghế đang làm bỏng mông vậy.
Tần Hân lại lên tiếng: "Theo mình, Cậu nên nhân cơ hội này cho cô ấy một bài học, để cô ấy biết những người vô ơn sẽ không có kết cục tốt!"
Lúc đó, Mục Thanh Nhiễm nói đi là đi, đừng nói Hòa Mộc chấp nhận không được mà ngay cả cô còn tức muốn chết.
Đặc biệt là khi mẹ của Hòa Mộc vừa mất, Mục Thanh Nhiễm nên biết rằng việc cô ấy rời đi lúc đó giống như là muốn lấy đi nửa cái mạng của Hòa Mộc. Dù sao cũng từng lớn lên cùng nhau, cô ấy không thể tàn nhẫn như vậy.
Tần Hân miệng lúc nào cũng trêu chọc Hòa Mộc, nhưng cuối cùng vẫn là thương cảm cho cô ấy.
Hòa Mộc cầm viên kẹo sữa trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp giấy bọc kẹo.
Cô hiện tại, có thể cứu Mục Thanh Nhiễm ra khỏi những tình huống nguy hiểm, nhưng cũng có thể đẩy Mục Thanh Nhiễm vào vực sâu thâm thẩm, khiến cô ấy tan thành từng mảnh.
Tần Hân thực sự đã giúp cô tìm ra một lý do tốt.
"Cậu nói đúng." Hòa Mộc nở một nụ cười, tùy ý cầm cái gối ôm ném về phía Tần Hân.
Ra tay quyết đoán, chính xác và tàn nhẫn.
Tần Hân né không kịp, ngay lập tức bị chiếc gối ôm đập trúng mặt.
Tần Hân: "Đây là cách cảm ơn bạn bè lúc nhỏ của cậu à?"
*
"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô thiệt thòi."
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa màu nâu ấn điếu xì gà trong tay vào gạt tàn, rồi đẩy hợp đồng trên bàn về phía trước.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng, áo vest nâu bằng vải bông lanh, tay áo xoắn lên đến khuỷu, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ vàng hồng, mỗi cử chỉ đều mang vẻ tự phụ.
"Thật ra cô không cần tự làm khổ bản thân như vậy, chỉ cần sinh cho tôi một đứa con trai, cô có thể leo lên tầng lớp cao nhất ở Nam Thành, trở thành người mà mọi phụ nữ khác đều phải ghen tị." Một người phụ nữ xuất sắc như Mục Thanh Nhiễm, con trai sinh ra nhất định cũng sẽ không kém phần xuất sắc.
Anh ta dừng lại một chút, rồi nói: "Tất nhiên, nếu cô thật sự muốn giữ lại công ty tồi tàn đó cũng rất đơn giản, chỉ cần hầu hạ cho tôi vui vẻ."
Điều kiện như vậy đủ sức hấp dẫn, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối.
Một người phụ nữ đứng trước bàn trà, lưng thẳng tấp; tựa như một đóa hoa tuyết nở giữa trời đông lạnh giá, đầy kiêu hãnh.
Cô nghe xong những lời sỉ nhục như vậy, nhưng không lập tức lên tiếng.
"Cô cũng không còn là cô gái nhỏ nữa, tôi có thể làm cho cô hài lòng." Người đàn ông nở một nụ cười, đôi mắt híp lại thành hai khe, "Đôi bên cùng có lợi, cô nói có đúng không?"
Lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Ánh mắt của nam nữ đều tập trung vào người khách đột ngột xông vào.
Người phụ nữ ở cửa mặc chiếc áo sơ mi đen cổ V, cúc áo mở đến cúc thứ ba, xương quai xanh có một sợi dây chuyền hình lông vũ tinh tế. Quần Jeans cạp cao ôm sát khéo léo làm nổi bật đường cong của mông và chân, eo rất thon, dường như chỉ cần hai bàn tay là có thể nắm trọn. Cô ấy đi một đôi giày Martin càng tăng thêm phần năng động và phong cách.
Đường eyeliner ở đuôi mắt của người phụ nữ hơi hướng lên, chỉ trong vài giây, những phú nhị đại thường ngày quen hô mưa gọi gió cũng đều bị khí chất này làm cho ngạc nhiên.
Vừa rồi còn đang đe dọa người khác, tiểu Tôn tổng giờ mắt cũng chữ O miệng chữ A nhìn cô.
.......
Khi Hòa Mộc mở cửa đã nghe được những lời của người đàn ông đó, giống như bị ép uống một ngụm nước đậu chua mà cô ghét nhất, mũi cô tràn ngập mùi thôi.
Cùng lúc đó, trong không khí tỏa ra một mùi thuốc lá, giống như mùi socola pha lẫn với bạc hà đắng, làm cho Hòa Mộc cảm thấy một giây sau sẽ nôn ra.
Mục Thanh Nhiễm quay đầu lại.
Hai mắt nhìn nhau.
Hòa Mộc cứ nghĩ sau ngần ấy năm, trái tim mình đã đủ cứng rắn, nhưng khi thấy lại khuôn mặt lạnh lùng của Mục Thanh Nhiễm, trái tim cô vẫn bị mũi khoan đâm thủng một vết nứt, như bị xé nát.
Tiểu Tôn Tổng nhìn qua, cười nói: "Cơn gió nào đã đưa viên ngọc quý của chú Hòa đến nơi nhỏ bé này của chúng ta thế?"
Hòa Mộc quay sang người vừa nói, nở một nụ cười bất cần: "Tôi ghé qua ngồi chút, sẽ không đến mức không chào đón chứ."
"Sao có thể chứ!" Tiểu Tôn Tổng vỗ vỗ vào đùi người phụ nữ bên cạnh, để lại một dấu tay đỏ trên làn da trắng của người phụ nữ, "Nhường chỗ cho Hòa Mộc tiểu thư ngồi nào."
Hòa Mộc nhíu mày, cô rất khó chịu với hành vi không tôn trọng phụ nữ như thế này. Nhưng dù sao hôm nay đến cũng không phải để gây rối, hơn nữa một người muốn đánh một người muốn chịu đựng, cô cũng không nói gì thêm.
Hòa Mộc đi tới vị trí gần nhất ở phía ngoài ngồi xuống và nói: "đừng để ý đến tôi."
Tiểu Tôn Tổng cười hướng Hòa Mộc gật đầu, trong lòng có chút phân vân, Mục Thanh Nhiễm là con nuôi của nhà họ Hòa cũng không phải chuyện bí mật gì, nhưng mấy năm gần đây nhà họ Hòa với Mục Thanh Nhiễm dường như không có bất kỳ liên hệ nào, chỉ sợ hợp tác cũng không có, ông ta đoán Mục Thanh Nhiễm đã cứng cáp rồi, không muốn nhà họ Hòa kiểm soát.
Chính vì lý do này, mà ông ta mới dám đe dọa Mục Thanh Nhiễm.
Nhưng Hòa Mộc đột nhiên xuất hiện khiến ông ta không đoán được thái độ nhà họ Hòa đối với Mục Thanh Nhiễm.
"Chuyện vừa nãy," Tiểu Tôn tổng vô thức liếc nhìn Hòa Mộc trước khi nhìn vào mặt Mục Thanh Nhiễm, "Cô suy nghĩ thế nào rồi?"
Lúc mới đi qua, Hòa Mộc nhìn thấy trang bìa của bản hợp đồng trên bàn, trên đó có viết mấy chữ "Quyền sở hữu Cá nhân".
Không thể không nói, cách chơi của tiểu Tôn tổng quả là độc đáo khác người.
Loại hợp đồng này hầu như không có hiệu lực pháp lý, chỉ là thứ dùng để hạ nhục người khác.
Nếu như Mục Thanh Nhiễm mở lời cầu xin cô, có lẽ cô sẽ rộng lòng giúp đỡ, cầu xin cô chắc chắn dễ dàng hơn là làm tình nhân cho ông ta.
Hòa Mộc nghĩ thầm.
Căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng "tích tắc" của kim giây, mọi người trong phòng nhìn người đứng ở trung tâm như đang xem kịch.
Vài tiểu thư nhà giàu cùng chung suy nghĩ rằng tốt nhất là Mục Thanh Nhiễm bị Tôn tổng thu nhận, như vậy cũng tránh được việc cô ấy gây hại cho những người trẻ tài năng khác.
Những người này không ưa Mục Thanh Nhiễm rất lâu, đàn bà 30 tuổi mà còn suốt ngày đi quyến rũ đàn ông.
Mục Thanh Nhiễm đi đến đâu là sẽ trở thành tâm điểm ở đó.
Công tử ăn chới nhất Nam Thành chỉ gặp Mục Thanh Nhiễm một lần lại trực tiếp muốn trở thành người đàn ông đoan chính, chỉ mong Mục Thanh Nhiễm liếc nhìn.
Thật không thể tin nổi!
Còn ánh mắt của những người đàn ông thì lén lút nhìn Hòa Mộc thì ngồi ở một góc phòng. Ở đây, trừ Tôn tổng còn lại những người khác đều chưa gặp qua cô, càng chưa thấy sắc đẹp như thế. Nhưng từ thái độ của Tôn tổng có thể nhìn ra cô gái này có thế lực, ai cũng không dám có ý nghĩ vượt quá giới hạn, chỉ liếc nhìn vài cái rồi lại nhìn sang phía Mục Thanh Nhiễm.
Những người đàn ông trong phòng có ý nghĩ rằng: "đã là anh em thì có phú cùng hưởng" đợi Tôn tổng chơi chán Mục Thanh Nhiễm rồi họ có thể hưởng ké. Việc chinh phục một người thành công như Mục Thanh Nhiễm làm họ thấy thêm phần thành tựu.
Hòa Mộc ngước nhìn xung quanh phòng, từ biểu cảm của từng người cô có thể đọc suy nghĩ kinh miệt của họ khiến cô càng cảm thấy buồn nôn hơn.
Ngay cả trong tình huống này mà Mục Thanh Nhiễm vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng dường như chẳng bận tâm đến suy nghĩ của những người xung quanh.
Mấy phút trôi qua, Mục Thanh Nhiễm không gật đầu cũng không từ chối, tạo ra sự im lặng đến đáng sợ.
Dù đã ở bên nhau mỗi ngày, Hòa Mộc cảm thấy chưa bao giờ thực sự hiểu được Mục Thanh Nhiễm, năm năm không gặp, lại càng khó hiểu hơn.
Hòa Mộc thật sự rất ghét Mục Thanh Nhiễm như vậy, cực kỳ, cực kỳ ghét.
Hòa Mộc vô thức dùng móng tay ngón trỏ cào lên ngón cái, khiến da đỏ lên mà không cảm thấy đau, thậm chí càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng, khóe môi của Mục Thanh Nhiễm cong nhẹ, đôi môi mỏng khẽ mở: "Điều kiện của Tôn tổng quả thực rất hấp dẫn__"
Vừa mới nói ra, Hòa Mộc đã đột ngột đứng dậy, đi đến cái bàn thấp, cầm lấy bản hợp đồng lên và ký tên vào mục bên A mà không cần nhìn.
Cô mỉm cười mỉa mai cầm hợp đồng lắc lắc, nhìn Mục Thanh Nhiễm nhưng lời lại hướng Tôn tổng nói: "phải ủy khuất anh từ bỏ tình yêu rồi."
Cô không hỏi ý kiến của Mục Thanh Nhiễm.
Đồ chơi thì làm sao có quyền lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro