Chương 102: Dông tố nổi lên
"Con cảm thấy mình vẫn còn nhỏ mà," Hòa Mộc chu môi, "Hay là ba chán con rồi, muốn đuổi con đi nhanh?"
"Con đang nói gì vậy!" Hòa Thừa Trung trợn mắt, nhưng cũng không tức giận. So với hai người anh chị, ông vẫn chiều chuộng cô con gái nhỏ hơn một chút.
"Vậy sao lại gấp gáp thế?" Hòa Mộc nũng nịu cười với ba, "Con còn muốn ở bên ba thêm hai năm nữa."
Hòa Thừa Trung bất đắc dĩ, nói: "Rất nhiều con cái của các gia đình lớn đều rất thích con, chỉ cần con muốn, bao nhiêu người xuất sắc đều có thể tùy chọn. Đừng để đến lúc bỏ lỡ lại hối hận."
Hòa Mộc nhăn mũi, "Con thấy ba là muốn mau chóng đuổi con đi, để đỡ phiền ba."
Nũng nịu là điều cô làm giỏi nhất từ nhỏ, dù giờ đã lớn, cô vẫn tin rằng đó là cách tốt để chuyển hướng câu chuyện.
"Được rồi, được rồi, ba không thúc giục con nữa," Hòa Thừa Trung nói, "Ngày nào đó nếu con gặp được người thích, đừng ngại nhé."
Hòa Mộc cười tươi, "Biết rồi!"
Hòa Cẩn Chu từ nãy đến giờ luôn nhìn Mục Thanh Nhiễm, nhưng không thể nhìn ra điều gì từ nét mặt của cô, không biết cô ấy giữ được bình tĩnh hay là mình đã hiểu sai?
Hoà Cẩn Chu hiếm khi cảm thấy nghi ngờ về phán đoán của mình.
Sau bữa ăn, Hòa Mộc bị cậu cháu trai quấy rầy đòi chơi, cô liếc nhìn Mục Thanh Nhiễm một cái, trao đổi ánh mắt rồi để cậu bé kéo đi, trông có vẻ như một người dì mẫu mực.
Mặc dù hành động của anh hai khiến cô không thể chấp nhận, nhưng đứa trẻ thì vô tội.
Hoà Cẩn Chu hỏi Mục Thanh Nhiễm: "Ăn xong ngồi mãi cũng không thoải mái, Thanh Nhiễm, em đi dạo cùng tôi không?"
Mục Thanh Nhiễm không từ chối.
Cả hai ra ngoài vườn sau nhà, ánh trăng sáng vằng vặc, cây cối trụi lá, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên khiến không gian càng thêm hiu quạnh.
"Ở độ tuổi của Hoà Mộc, rất nhiều người đã kết hôn rồi," Hoà Cẩn Chu mở lời, "Ba rất yêu chiều em ấy, chưa bao giờ ép buộc em ấy."
Mục Thanh Nhiễm không vội trả lời, cô biết Hoà Cẩn Chu có điều gì đó muốn nói tiếp.
"Nhưng lòng người dễ thay đổi, sự yêu chiều hôm nay không có nghĩa là mai sau sẽ tiếp tục theo ý cô ấy," Hoà Cẩn Chu dừng lại một chút, "Hoà Mộc không kết hôn, ngược lại có nhiều lựa chọn hơn. Biết đâu một ngày nào đó, khi cần trao đổi lợi ích..."
Cô biết Mục Thanh Nhiễm rất thông minh, chắc chắn sẽ hiểu những lời chưa nói ra của mình.
"Hoà tổng sao lại nói với tôi những điều này?" Mục Thanh Nhiễm giả vờ không hiểu.
Hoà Cần Chu lần này không vòng vo, nói thẳng: "Tôi biết, Hoà Mộc thích em, nhưng không phải kiểu thích dành cho chị gái cùng lớn lên."
Mục Thanh Nhiễm đã đoán trước được rằng Hoà Cần Chu sẽ nhận ra tình cảm của Hoà Mộc, vì thế cô không ngạc nhiên lắm.
"Hoà tổng còn thích làm bà mối sao?"
Hoà Cần Chu: "Muốn nắm chắc vận mệnh trong tay, bản thân phải mạnh mẽ trước đã. Tiểu Mộc có thể là người xuất sắc trong nhóm đồng trang lứa, nhưng đối với những người lớn tuổi hơn, em ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ có thể dễ dàng bị điều khiển."
Ý trong lời nói là nếu ba muốn em ấy kết hôn với ai đó, thì em ấy không thể chống lại được.
"Xem ra Hoà tổng rất lo lắng cho em gái, em ấy nghe xong chắc sẽ rất vui," Mục Thanh Nhiễm không còn gọi là "chị Cẩn Chu" như trước nữa khi không có Hoà Mộc trong phòng.
Hoà Cần Chu cười nói: "Thanh Nhiễm, thật sự không lo lắng chút nào về chuyện kết hôn của em gái tôi sao?"
Mục Thanh Nhiễm chắc chắn nói: "Tôi tin là em ấy không muốn kết hôn, không ai có thể ép em ấy. Dù người đó có là ba em ấy."
Đây chính là suy nghĩ trong lòng cô.
Hoà Cẩn Chu nói: "Tôi tưởng rằng, với mối quan hệ giữa em và Hoà Mộc, nếu tôi đưa ra lời mời, em ít nhất sẽ cân nhắc một chút, nhưng có vẻ tôi đã nghĩ sai."
Mục Thanh Nhiễm đáp lại: "Trong thương trường, thậm chí cha con gặp nhau cũng có thể sẽ đấu đá, sao Hoà tổng lại phải dành nhiều thời gian cho tôi thế?"
Hoà Cẩn Chu thản nhiên nói: "Bởi vì nếu em trở thành kẻ thù của tôi, sẽ rất khó đối phó."
Mục Thanh Nhiễm đáp lại: "Kẻ thù và bạn bè chỉ cách nhau một sợi tóc, trong tương lai chúng ta vẫn có thể hợp tác lâu dài."
Hoà Cẩn Chu hiểu ý của Mục Thanh Nhiễm, sự cạnh tranh trong tương lai là điều không thể tránh khỏi, nhưng hiện tại vẫn có thể hợp tác để cùng có lợi.
Cô thật sự mong chờ, đứa trẻ được mẹ nuôi dạy này sẽ trở thành người như thế nào khi không còn giấu giếm bản thân nữa.
Hoà Mọic lúc này đang ngồi trên đệm bọt biển chơi cùng cháu trai, xếp lego. Ba cô đi đến ngồi bên cạnh.
"Con gái dạo này làm rất tốt, trong cuộc họp hội đồng quản trị, nhiều người khen con lắm đấy," Hoà Thừa Trung cười tươi nói, "Vừa rồi không khen con ở bàn ăn là sợ anh chị con không vui."
Hoà Mộc lắc đầu, "Con còn thiếu nhiều lắm."
Hoà Thừa Trung vỗ nhẹ vai con gái, "Hổ phụ sinh hồ tử, sau này con sẽ càng tuyệt vời hơn."
"Cô cô, cái này phải ghép ở đâu?" Cháu trai nhỏ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Cậu bé với đôi mắt to tròn, đáng yêu, dễ dàng chiếm lấy sự chú ý của người lớn.
"Con nghĩ phải ghép ở đâu?" Hoà Mộc không trả lời ngay lập tức.
"Ghép ở đây đúng không?" Cậu bé nói với giọng ngây thơ.
Hòa Mộc cười xoa đầu cháu trai, "Thật thông minh!"
Cậu bé cười tươi, lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ xíu.
Hoà Thừa Trung có vẻ hơi ghen tị, hỏi: "Tiểu Thuỵ thích ông nội hay thích cô cô hơn?"
"Tất nhiên là thích cô cô rồi," Cậu bé trả lời ngây ngô, nói ra những gì nghĩ trong lòng.
Cô cô là người đẹp nhất mà cậu đã gặp, tỏa ra mùi hương dễ chịu. Cậu bé nghĩ sau này lớn lên sẽ lấy vợ đẹp như vậy.
Hoà Thừa Trung nhéo chiếc mũi của cháu, "Ông nội cho con bao nhiêu tiền lì xì, con không nhớ sao?"
Cậu bé lại vùi đầu vào tay Hoà Mộc, "Cô cô cũng cho con lì xì."
Hoà Mộc cong môi cười, nếu như đứa trẻ luôn ngây thơ như vậy thì tốt biết bao.
Nhưng rồi, người cũng phải lớn lên.
Chỉ hy vọng cậu bé sẽ trở thành một người lương thiện, ngay thẳng, đừng giống như ba của cậu bé.
Cậu bé nhanh chóng chuyển sự chú ý về lại món đồ chơi.
Hoà Thừa Trung lại lên tiếng: "Ngày xưa con cứ thích chạy theo Thanh Nhiễm như thế, bây giờ vẫn vậy sao?"
"Giờ sao có thể như hồi nhỏ nữa?" Hòa Mộc giả vờ không vui, "Con đâu còn là đứa trẻ nữa."
Hoà Thừa Trung cười nói: "Chỉ trong chớp mắt mà con gái tôi đã lớn như thế, tôi cũng già rồi."
Hoà Mộc đáp: "Ba đâu có già."
Hoà Thừa Trung lại nói: "Nhiễm Nhiễm cũng lâu rồi chưa về, ba không biết cô ấy có kết hôn chưa?"
Hoà Mộc hơi ngẩn người, rồi trả lời: "Vẫn chưa."
Cuối cùng, cô còn bổ sung: "Ở Đế Đô, người ngoài 30 tuổi chưa kết hôn có rất nhiều."
Hòa Thừa Trung xoa cằm cảm thán: "Hai năm gần đây, ba cũng thường nghe người ta nhắc đến đứa trẻ này, đúng là hậu sinh khả úy, vượt xa thế hệ trước."
Hòa Mộc không biết có phải mình nhạy cảm quá hay không, nhưng cô cứ cảm thấy bố như đang dò xét điều gì.
Cô giả vờ trò chuyện bình thường, hỏi: "Con vẫn chưa biết ba mẹ của chị Thanh Nhiễm làm nghề gì. Ba chắc biết chứ?"
Hòa Thừa Trung sững lại một chút, rồi trả lời: "Đều là giảng viên của Đại học A. Ba cô ấy còn rất trẻ đã được đặc cách thăng lên cấp giáo sư, là nhân tài quốc gia. Đáng tiếc thật."
Hòa Mộc cảm nhận được rằng giọng điệu của ba khi nói câu này không hề có vẻ tiếc nuối, nhưng vì ba mẹ của Mục Thanh Nhiễm đều là bạn của mẹ cô, họ chắc cũng không thân thiết lắm.
"Thôi nào, năm mới rồi, đừng nói chuyện này nữa." Hòa Thừa Trung đứng dậy, "Con tiếp tục chơi với Tiểu Thuỵ đi, ba còn chút việc phải giải quyết."
"Vâng ạ." Hòa Mộc tiễn ba ra ngoài, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn không biến mất.
Liệu ba có phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Mục Thanh Nhiễm không?
Hay là đã nghe được những lời đồn trên mạng và muốn dò xét?
Từ Hoà gia đi ra, Hòa Mộc và Mục Thanh Nhiễm cùng ngồi lên một chiếc xe lạ.
Tài xế không phải người quen, cũng không tiện nói chuyện gì, cả hai chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hòa Mộc rất muốn biết Mục Thanh Nhiễm nghĩ gì về câu hỏi của ba cô trên bàn ăn.
Có chút nào lo lắng rằng cô sẽ bị người khác giành lấy không?
Nhưng dù cô hỏi, Mục Thanh Nhiễm có lẽ cũng sẽ không trả lời.
Khi tài xế định lái xe vào khu chung cư, Hòa Mộc lên tiếng: "Dừng ở đây được rồi."
Tài xế có chút do dự.
Hòa Mộc nói thêm: "Không sao đâu, tôi muốn xuống đi bộ một chút."
Tài xế tấp xe vào lề, vòng ra phía sau mở cửa cho hai cô gái.
Lúc họ ra ngoài, trên trời đã lác đác những bông tuyết trắng, giờ đây tuyết đã phủ một lớp mềm mại trên mặt đất.
Nhìn thấy tuyết đọng, Hòa Mộc vui như một đứa trẻ, chạy lên trên tuyết, giẫm để lại một dãy dấu chân, phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt".
Mục Thanh Nhiễm đi theo, vẫn giữ vẻ yên lặng.
Hòa Mộc nhanh chóng quên đi những phiền muộn ban nãy, ngồi xổm xuống, vo tròn một nắm tuyết thành quả cầu.
Nhưng làm xong quả cầu tuyết, cô không dám ném vào Mục Thanh Nhiễm, chỉ đành lẳng lặng ném xuống đất, để nó vỡ tan.
"Phụp!"
Hòa Mộc cảm thấy lưng mình bị thứ gì đó đập vào, còn hơi đau.
Quay đầu lại, cô thấy Mục Thanh Nhiễm mang vẻ mặt "chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi".
Vừa nãy chắc chắn là Mục Thanh Nhiễm ném cầu tuyết vào cô, đúng không?
Không ngờ một người trông nghiêm túc thế này lại lén lút tinh nghịch như vậy.
Thế này thì làm sao Hòa Mộc không phản công được, cô lại vo một quả cầu tuyết khác, ném về phía Mục Thanh Nhiễm.
Mục Thanh Nhiễm không thèm né tránh.
Hòa Mộc nhìn quả cầu tuyết nổ tung trên áo khoác của cô ấy, đột nhiên thấy hơi xót xa.
"Chị ngốc thật đấy à?" Hòa Mộc chạy đến bên cạnh, phủi tuyết trên áo Mục Thanh Nhiễm, "Có đau không?"
Mục Thanh Nhiễm cúi xuống, lại lấy một nắm tuyết, đập lên đầu Hòa Mộc.
Hòa Mộc: "..." Đây là chuyện con người có thể làm sao?
Mục Thanh Nhiễm đã lâu không nhìn thấy tuyết đọng trên mặt đất. Khi còn nhỏ, cô không thích trời tuyết, từ cấp hai đã không chơi tuyết nữa.
Nhưng mà trêu chọc một đứa trẻ thì rất vui.
Hòa Mộc tức tối, giơ hai nắm tuyết từ dưới đất lên, chuẩn bị phản công.
Nhưng Mục Thanh Nhiễm cứ nhìn cô như vậy, vẫn không hề có ý định né tránh.
"Chị nghĩ em không dám đánh chị sao?" Hòa Mộc giả vờ mạnh miệng nói.
Mục Thanh Nhiễm tiến lên một bước, như thể định ngoan ngoãn để cô đánh.
"Chị thật đáng ghét!"
Hòa Mộc từ bỏ trò chơi "ném tuyết", ngồi xổm xuống, dùng hai nắm tuyết trong tay nặn thành một cơ thể tròn trịa béo ú, nhưng còn chưa kịp thêm đầu thì các ngón tay đã lạnh cứng, mất hết cảm giác.
Cô hà hơi vào tay vài lần, nhưng cũng chẳng ấm hơn được chút nào.
Lúc này, một bóng tối phủ xuống trước mặt cô.
Hòa Mộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mục Thanh Nhiễm đưa tay ra trước mặt mình.
Giữa đêm đen, tuyết rơi lả tả, ánh đèn đường chiếu lên người đó, như thể vị thần mà cô luôn ngưỡng mộ từ thuở nhỏ bước ra từ bóng tối, đến đón cô về nhà.
Hòa Mộc thấy xấu hổ vì suy nghĩ sến súa của mình, nhưng vẫn thành kính đặt tay mình vào tay Mục Thanh Nhiễm, mượn lực đứng dậy.
Mục Thanh Nhiễm kéo tay Hòa Mộc lên gần môi, bắt chước động tác vừa nãy của cô, dùng hơi thở của mình để sưởi ấm đôi tay lạnh cóng ấy.
Hòa Mộc cảm thấy một luồng ấm áp lan khắp cơ thể, dù tay cô vẫn chưa lấy lại cảm giác.
"Đỡ hơn chưa?" Mục Thanh Nhiễm khẽ hỏi.
"Chưa." Hòa Mộc muốn kéo dài thêm chút nữa cảm giác dịu dàng này.
Mục Thanh Nhiễm tiếp tục động tác ban nãy.
Có lẽ vì đêm quá yên tĩnh, Hòa Mộc thậm chí có thể nghe thấy hơi thở mang âm thanh nhẹ nhàng của Mục Thanh Nhiễm, như một lời mời gọi mê hoặc, khiến cô không kìm được mà tiến gần hơn.
Bất chợt, Hòa Mộc nghiêng người, đặt môi mình lên môi Mục Thanh Nhiễm, nơi phát ra âm thanh ấy. Mềm mại, ngọt ngào, vô cùng ngon lành.
Cô không hôn quá sâu, chỉ nhẹ nhàng chạm vài cái rồi rút lại.
Mục Thanh Nhiễm định hôn lại, nhưng môi chỉ chạm vào lòng bàn tay mềm mại của Hòa Mộc.
"Ba em nói những lời đó, chị có bận tâm chút nào không?"
Hòa Mộc muốn tự thuyết phục mình đừng hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được.
Mục Thanh Nhiễm như đã hiểu ý. Nếu không trả lời câu hỏi này, có lẽ cô sẽ chẳng được chạm vào Hòa Mộc nữa.
"Nếu chị có bí mật, em có giận chị không?"
Hòa Mộc nghe Mục Thanh Nhiễm lặp lại câu hỏi mà cô từng hỏi trước đây, liền chìm vào im lặng thật lâu.
Cuối cùng, vẫn là Mục Thanh Nhiễm mở lời trước: "Những lời ba em nói, chị không quan tâm."
Nghe thấy câu trả lời này, trái tim Hòa Mộc còn lạnh hơn cả đôi tay.
Tại sao cô lại hỏi một câu như vậy chứ?
Muốn dừng lại ngay tại đây, nhưng không thể.
Hòa Mộc cố gắng mỉm cười, khóe môi run lên mấy lần nhưng không làm được.
Cô đưa tay ra, áp lòng bàn tay lên ngực Mục Thanh Nhiễm: "Ở đây là một trái tim sao? Hay chỉ là một hòn đá?"
Giọng điệu của cô không biết là thất vọng hay chua xót.
Rõ ràng giây trước vẫn còn tốt đẹp, chỉ cần cô không hỏi câu hỏi đó, họ vẫn có thể tiếp tục giả vờ như mọi thứ đều ổn.
Mục Thanh Nhiễm nắm lấy tay Hòa Mộc, nói: "Thứ thuộc về chị, không ai có thể cướp đi được."
Hòa Mộc nhìn thẳng vào mắt Mục Thanh Nhiễm thật lâu, hàng mi khẽ rung động, mang theo sự bối rối.
Câu này, có phải là ý mà cô nghĩ không?
Mục Thanh Nhiễm đan các ngón tay của mình vào giữa những ngón tay Hòa Mộc, dẫn cô cảm nhận nhịp đập của trái tim.
"Ở đây là một trái tim sống động, là một trái tim đập vì em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro