Chương 103: Đón cô ấy về nhà

Tiếng chuông mười hai giờ từ xa vọng tới, đánh dấu bước sang ngày mồng một của một năm mới âm lịch.

Một vệt sáng đỏ rực xé toạc màn đêm, ngay sau đó nổ tung thành những chùm pháo hoa rực rỡ.

Là màn pháo hoa do chính quyền thành phố tổ chức.

Trái tim Hòa Mộc cũng như pháo hoa, nổ tung trong khoảnh khắc này.

Nếu câu nói trước của Mục Thanh Nhiễm có thể hiểu là sự chiếm hữu mơ hồ, thì câu sau, liệu có được xem là chân tình không?

Mục Thanh Nhiễm nâng khuôn mặt Hòa Mộc lên: "Em có thể có bí mật với chị, chị cũng có thể có bí mật với em. Nhưng em không được nói rằng chị không thật lòng với em. Chị cũng biết đau, chị..."

Cô như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

Chỉ từng ấy thôi cũng đủ làm khóe mắt Hòa Mộc nóng lên, mọi thứ xung quanh như bị tắt âm.

Cô nắm lấy áo Mục Thanh Nhiễm, kéo người ấy lại gần.

Để nụ hôn ban nãy không còn dừng ở sự thử nghiệm thoáng qua.

.....

Trên bầu trời, pháo hoa vẫn nổ tung từng đợt; trong căn phòng, cảnh tượng cũng tương tự.

Hòa Mộc thích nhìn Mục Thanh Nhiễm nhíu mày, cắn chặt môi dưới; cũng thích dáng vẻ chị ấy muốn nhiều hơn nhưng cố gắng kìm nén không nói ra; nhưng thích nhất là khi gương mặt ấy ửng hồng, đôi môi run rẩy, tựa như sắp bật khóc.

Cô thích phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng của chị mình.

Mục Thanh Nhiễm nắm chặt góc gối, giọng pha chút bực bội: "Em đừng nghịch nữa."

"Em không nghịch, em chỉ muốn chị cảm thấy dễ chịu." Hòa Mộc như một chú cún nhỏ vừa chào đời, cố gắng tìm kiếm dưỡng chất để tồn tại.

"Hòa Mộc!" Giọng Mục Thanh Nhiễm gần như bật khóc.

"Em thích nghe chị gọi tên em như vậy." Vì tiếng gọi đó, Hòa Mộc càng thêm cuồng nhiệt, không chút kiêng dè. Lòng cô rộ lên một chút tự tin, rồi lại muốn nhân đôi sự mạnh mẽ ấy, để chị hiểu cô lợi hại ra sao.

Đầu óc Mục Thanh Nhiễm rối bời, chỉ biết ánh sáng trắng liên tục nổ tung.

Cuối cùng, ngay cả sức để bám lấy ga giường cũng không còn.

Ngoài trời, màn pháo hoa đã tạm ngừng, đêm tối lại trở về tĩnh lặng.

Trong phòng, sự yên tĩnh bao trùm, chỉ còn lại hơi thở lưu lại bằng chứng của cơn cuồng nhiệt vừa qua.

Hòa Mộc vòng tay ôm lấy cơ thể mệt mỏi ấy từ phía sau, nghe hơi thở đều đặn như thể đã chìm vào giấc ngủ.

Cô áp sát theo đường nét cơ thể chị, không để lại một khe hở nào, đôi môi thì thầm bên tai: "Chị..., cả thế giới này em thích nhất là chị."

Lông mi Mục Thanh Nhiễm khẽ rung, không biết là vì nghe thấy lời này hay chỉ là một giấc mơ.

Sáng mồng một, trong nhà có một nữ chủ nhân siêng năng đến bất ngờ.

Từ sớm, bếp đã tràn ngập mùi hương thơm phức, khiến vị giác như nhảy múa ngay khi ngửi được.

Hòa Mộc đeo tạp dề quanh eo, tóc dài buộc gọn ra sau, mặc chiếc áo len trắng mềm mại, chẳng sợ vương vãi dầu mỡ.

Tâm trạng cô phơi phới như một bài hát nhỏ không rõ tên, được ngân nga theo từng nhịp đầu khẽ lắc.

Mục Thanh Nhiễm rửa mặt xong, đứng tựa ở cửa, lặng lẽ ngắm bóng lưng bận rộn ấy.

Hóa ra, chỉ cần một câu nói giản đơn, đứa trẻ đã có thể vui vẻ đến vậy.

Nếu cả hai sinh ra trong những gia đình bình thường, liệu hạnh phúc có đơn giản hơn không?

Hay nếu ba mẹ còn sống, họ chỉ gặp nhau trong buổi tiệc sinh nhật, không lớn lên cùng nhau, chỉ là đôi lần tình cờ gặp mặt, liệu cô cũng sẽ yêu đứa nhỏ này chứ?

"Sao chị dậy sớm thế?" Hòa Mộc phát hiện Mục Thanh Nhiễm đang nhìn mình, bất giác ngượng ngùng, tai hơi đỏ lên.

"Chín giờ, đâu có sớm." Mục Thanh Nhiễm nhàn nhạt đáp.

Hòa Mộc hắng giọng, cố gắng che giấu sự bất tự nhiên trong giọng nói:

"Chị tối qua mệt như vậy, đáng lẽ nên ngủ thêm chút nữa."

Mục Thanh Nhiễm điềm nhiên đáp: "Em cũng mệt mà, vậy mà vẫn dậy sớm làm đồ ăn."

Hòa Mộc đờ đẫn, thậm chí quên cả chuyện trong chảo vẫn đang rán trứng.

Mục Thanh Nhiễm vội bước tới, nắm lấy tay cô, lật mặt trứng trong chảo.

"Ai nói mình nấu ăn giỏi lắm ấy nhỉ?"

Hòa Mộc vừa nhìn vào mắt Mục Thanh Nhiễm, đầu óc lập tức trống rỗng, muốn nói gì cũng chẳng thể nói ra.

Nhìn vẻ ngốc nghếch đó, Mục Thanh Nhiễm không nhịn được bật cười: "Em bây giờ trông giống hệt một cô vợ nhỏ siêng năng."

Những từ khác Hòa Mộc đều bỏ qua, trong đầu chỉ còn đọng lại hai chữ "vợ nhỏ".

Nếu cô là vợ nhỏ, vậy Mục Thanh Nhiễm là gì, là vợ lớn sao?

Không đúng...

Hòa Mộc bừng tỉnh, suýt nữa quên mất mình mới là "công".

"Em không phải vợ nhỏ đâu nhé!" Hòa Mộc trừng mắt, "Em là đại công biết thương người đó!"

"Em học mấy câu này ở đâu vậy?" Mục Thanh Nhiễm cau mày, "Cái gì mà đại công?"

"Tin nhắn của Tô Lê gửi, mọi người đều nói thế mà." Hòa Mộc không chút do dự bán đứng bạn mình.

"Đừng học mấy thứ linh tinh đó." Mục Thanh Nhiễm nghiêm mặt, trông như một cô giáo nghiêm khắc bắt gặp học sinh mắc lỗi.

"Ồ." Hòa Mộc ngoan ngoãn đáp, nhưng rồi lại nhớ ra thân phận mình, bèn ưỡn ngực nói: "Tóm lại, tất cả những gì em làm bây giờ đều là để yêu thương chị."

Nghe đến hai chữ cuối, mặt Mục Thanh Nhiễm không kìm được ửng đỏ, tai cũng dần đỏ theo.

Hòa Mộc cố ý trêu: "Tai chị đỏ quá kìa, nóng lắm à? Đúng là bếp có nóng thật."

Mục Thanh Nhiễm bước lên một bước, tắt bếp, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy eo Hòa Mộc, khẽ cắn lên khóe môi cô.

Sau đó, cô quay người bước đi, không chút luyến tiếc.

Môi dưới của Hòa Mộc run nhẹ, cô vô thức nuốt khan.

Là bị chị ấy trêu ngược lại rồi sao?

Môi của chị ấy, dù ăn bao nhiêu lần, vẫn cứ ngon như vậy.

Hòa Mộc vỗ vỗ mặt, tự nhủ phải tập trung làm đồ ăn, không được nghĩ đến chuyện khác.

Nhưng nghĩ đến việc cả ngày hôm nay hai người có thể ở bên nhau, thật khó mà không để tâm trí đi xa.

Nhà bếp... cũng là nơi có thể viết nên nhiều câu chuyện.

Nghĩ đến đây, mặt Hòa Mộc lại đỏ bừng lên.

Từ lúc Mục Thanh Nhiễm thốt ra câu nói tối qua, Hòa Mộc đã không còn phải rụt rè che giấu tình cảm của mình.

Dù chưa nghe được từ "thích" hay "yêu", nhưng cô cũng đã rất mãn nguyện.

Trái tim của Mục Thanh Nhiễm không phải đá, nó sẽ đập vì cô.

Người ta bảo cơ thể là con đường ngắn nhất đến trái tim mà, phải không?

Chỉ cần cố gắng thêm một chút vào buổi tối, biết đâu rất nhanh thôi cô sẽ nghe được chị ấy nói ra một tiếng "thích".

Mục Thanh Nhiễm không biết Hòa Mộc đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng thấy nụ cười kỳ lạ trên gương mặt cô.

"Đồ ăn sắp nguội rồi." Mục Thanh Nhiễm nhắc nhở.

Hòa Mộc há miệng: "Chị đút cho em đi."

Mục Thanh Nhiễm nhìn cô, không nói gì, cũng không hành động.

"Không đút thì thôi." Hòa Mộc cắt một miếng trứng, đưa đến trước miệng Mục Thanh Nhiễm: "Để em đút chị ăn."

Mục Thanh Nhiễm không mở miệng, mặt vẫn lạnh như băng.

Được đứa nhỏ đút ăn, kỳ lạ thật.

Khóe miệng Hòa Mộc cong lên, ánh mắt đen láy lấp lánh như có sao trời, nghiêm túc nói: "Sau này, em sẽ cưng chiều chị như một cô bé nhỏ, được không?"

Mục Thanh Nhiễm không ngờ có người sẽ nói với mình câu này. Trong đôi mắt nâu nhạt thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn cả là nét e thẹn chưa từng xuất hiện.

Tuy vậy, cô che giấu rất giỏi.

Cô cắn miếng trứng Hòa Mộc đưa qua, nuốt xuống, nghiêm nghị nói: "Mau ăn cho đàng hoàng."

Hòa Mộc rõ ràng không muốn làm đứa trẻ ngoan, lặp lại: "Em nhất định sẽ cưng chiều chị thành cô bé nhỏ của em."

Mục Thanh Nhiễm vẫn giữ gương mặt nghiêm túc, nhưng trái tim như bị bao phủ bởi vô số gai nhỏ, thứ cảm giác trước nay chưa từng có.

Hòa Mộc lấy nĩa cắt một miếng trứng khác đưa vào miệng mình. Đây là cái nĩa ban nãy Mục Thanh Nhiễm đã dùng.

Ý thức được mình vừa nghĩ gì, cô giật mình, hành động này liệu có hơi biến thái không?

Mục Thanh Nhiễm nhìn đứa nhỏ không còn che giấu tình cảm trước mặt mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Đúng là cả hai đều có bí mật, mà bí mật... sớm muộn cũng sẽ được phơi bày.

Mục Thanh Nhiễm bất chợt không kiểm soát được, đưa tay lên, chạm vào gương mặt cô gái nhỏ.

"Hòa Mộc." Cô khẽ gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro