Chương 14: Tức giận, bảo vệ

Mục Thanh Nhiễm khép mắt lại một chút, quay người, vẻ mặt trở lại bình thản như ban đầu.

"Có phải chỉ cần cạn ly với tất cả mọi người trên bàn, tôi có thể rời đi? Mong Lý tiên sinh lần này nói rõ quy tắc."

Lý Nam mỉm cười gật đầu, "Tất nhiên, tôi cũng đâu cố tình làm khó một người phụ nữ."

Giọng điệu kinh miệt, không coi phụ nữ ra gì của Lý Nam khiến Mục Thanh Nhiễm cảm thấy tức giận, nhưng cô không để cảm xúc đó kéo dài lâu. Chỉ những kẻ bất tài mới để cảm xúc chi phối mình.

Mục Thanh Nhiễm cầm lấy chiếc ly thuỷ tinh dùng để rót rượu trên bàn, đổ đầy chiếc ly nhỏ vừa dùng, rồi bước đến gần chỗ phụ nữ gần mình, cũng là người phụ nữ duy nhất trên bàn ngoài cô.

"Vương phu nhân." Mục Thanh Nhiễm nhận ra đối phương, từng gặp một lần trong buổi dạ tiệc từ thiện trước đây.

Người phụ nữ dường như không ngờ rằng mình lại được Mục Thanh Nhiễm nhớ đến, liền tỏ vẻ vừa bất ngờ vừa dinh dự, vội vàng đứng dậy, hai tay nâng ly nhỏ lên cụng ly với cô.

Chồng người phụ nữ ngồi bên cạnh, thấy Mục Thanh Nhiễm đã uống rất nhiều, không đành lòng, cũng cầm ly đứng lên: "Chúng ta đều là người nhà, Mục tổng uống một ly là được. Tôi nghĩ mọi người trên bàn cũng sẽ không quá để ý mấy tiểu tiết này, đúng không?"

Lý Nam không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Mục Thanh Nhiễm uống cạn lý rượu trong tay, mỉm cười với hai người rồi bước đến chỗ người tiếp theo.

Trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần gặp mặt một lần là nhớ ngày. Nửa vòng bàn trôi qua, cô vẫn giữ tư thế thẳng tắp, lời nói không chút mập mờ, điều quan trọng nhất là cách xưng hô với từng người đều chính xác không sai.

Các vị giám đốc tham gia buổi tiệc rượu này vì bất đắc dĩ không khỏi cảm thấy khâm phục Mục Thanh Nhiễm. Nhưng do ràng buộc lợi ích, họ chỉ có thể bày tỏ chút tôn trọng khi cụng ly, rồi thở dài bất lực.

Tuy vậy, trong lòng họ đều đồng loạt nghĩ, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải hợp tác với người phụ nữ này một lần.

Mục Thanh Nhiễm bước đến trước mặt Tôn Tường, lắc nhẹ ly rượu trong tay, chỉ còn sót lại một lớp mỏng dưới đáy.

"Tôn tổng." Cô nở một nụ cười nhạt, "Chúng ta có duyên nhất, tôi kính anh hai ly."

Tôn Tường không ngờ rằng sau một vòng uống hết lượt, Mục Thanh Nhiễm vẫn còn chủ động đưa ra yêu cầu như vậy, thoáng ngẩn người.

Mục Thanh Nhiễm nhanh chóng uống rượu trong ly mình, đưa ly ra để Tôn tường nhìn thấy đáy.

Tôn Tường tất nhiên không muốn thua kém, cũng lập tức uống cạn ly rượu của mình.

Mục Thanh Nhiễm vừa định uống ly thứ hai, Lý Nam dường như động lòng thương hoa tiếc ngọc, cất tiếng: "Tôn tổng là đàn ông, chẳng lẽ không uống giúp người ta một ly sao?"

Tôn Tường lúc này đã ngà ngà say, dạ dày cuộn trào khó chịu, chịu không được muốn nôn, thực sự không thể uống thêm. Nhưng trước mặt cả bàn tiệc, Lý Nam lại mở lời như vậy, hắn ta chỉ có thể gắng gượng, đành gọi phục vụ rót đầy hail y rượu rồi đau khổ nuốt xuống.

Mục Thanh Nhiễm lại bước lên vài bước, "Vừa hay, ly cuối này, tôi kính Lý tiên sinh."

Lý Nam nghe tiếng "Lý tiên sinh" nhẹ nhàng ấy, cảm giác cả người như tê dại, đến tận cốt tuỷ cũng như mềm nhũn ra.

Tuy Mục Thanh Nhiễm không phải cô gái trẻ ở độ tuổi hai mươi, nhưng trên người cô lại toát lên một nét quyến rũ khó tả, thậm chí còn hấp dẫn hơn những cô gái ngây ngô không biết gì.

Đối với Lý Nam, phụ nữ vốn sinh ra để trở thành chiến lợi phẩm của đàn ông, dù là kiểu ngoan ngoãn hay bướng bĩnh, trong thâm tâm họ đều mong muốn được chinh phục, và hắn sẵn sang "giúp" họ đạt được điều đó.

Người phụ nữ trước mắt, là kiểu người hắn chưa từng thử qua, điều này khiến trong lòng hắn bùng lên một sự phấn khích khó kiềm.

Lý Nam ngửa đầu uống cạn ly rượu, hơi men càng khiến hắn thêm say, cổ và mặt đều đỏ bừng.

Mục Thanh Nhiễm đưa chiếc ly nhỏ và ly rượu trong tay cho phục vụ, lại lần nữa cúi chào tạm biệt.

Nhưng chưa bước được ba bước, cô đã bị Lý Nam nắm lấy cổ tay.

"Mục Thanh Nhiễm, đúng chứ? Tên hay, người cũng đẹp." Lý Nam nở một nụ cười, không hề che dấu sự thô tục trong ánh mắt và lời nói.

Mục Thanh Nhiễm thoáng sững người, một tia ký ức bất ngờ hiện lên.

__ "Mục Thanh Nhiễm, tên hay, người cũng đẹp. Chị à, em có thể thỉnh thoảng không gọi chị là chị, mà gọi thẳng tên chị, được không?"

Rõ ràng cùng một câu nói, nhưng khi phát ra từ miệng một sô người lạ, lại trở nên kinh tởm đến khó chịu.

Lý Nam nhìn đối phương không phản kháng, càng trở nên kiêu ngạo hơn, "Khách hàng nào quan trọng đến mức Mục tổng phải đích thân đi cùng? Thực ra Mục tổng thử nghĩ kỹ xem, đi cùng tôi, lợi ích còn nhiều gấp mười lần so với đi mười khách hàng nữa." Nói rồi, hắn ta nuốt nước bọt mấy cái.

Trong ánh mắt Mục Thanh Nhiễm, một luồng sát khí lờ mờ dâng lên, cô hạ thấp giọng: "Chiêu bài tôi không muốn dễ dàng sử dụng, nhưng những kẻ tưởng tôi là quả hồng mềm để bóp nát, chưa bào giờ có kết quả tốt đẹp."

Cô có thể từ hai bàn tay trắng mà đạt được vị trí ngày hôm nay, không chỉ nhờ vào năng lực chuyên môn mà còn nhờ vào những biện pháp tự bảo vệ mình đã chuẩn bị từ trước.

Không chỉ Lý Nam, mà một vài kẻ nổi tiếng ở Nam Thành, cô đều nắm trong tay ít nhất một bằng chứng có thể khiến họ mất một nửa cái mạng.

Tuy nhiên, cô không bao giờ sử dụng những con át chủ bài này, vì dù sao đi nữa, giết một nghìn kẻ địch mà tự tổn thương tám trăm cũng chẳng có lợi.

"Ý cô là gì?" Lý Nam đầu óc mơ hồ, không hiểu được lời ám chỉ của đối phương.

Lúc này, cửa phòng bật mở, chưa kịp để mọi người trong phòng phản ứng, người đứng ngoài cửa đã bước nhanh đến mặt Lý Nam.

Một cú đấm thật nhanh và gọn gang.

"Buông tay ra!" Hoà Mộc không nghĩ ngợi nhiều, nắm lấy tay Mục Thanh Nhiễm và kéo cô ra phía sau.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Mục Thanh Nhiễm cuối cùng cũng xuất hiện một chút biến động, là sự tức giận hiếm hoi sinh ra từ cảm giác nhục nhã.

"Con khốn, mày dám đánh tao?!" Lý Nam ôm ngay con mắt bị đánh, giọng gào thét vì giận dữ mà vỡ âm, giống như tiếng lục lạc bị đập vỡ.

"Đánh mày đấy! Đồ dựa dẫm người khác!"

"Dám nói chuyện với tao như vậy, mày__"

Không đợi tên cẩu này nói xong, Hoà Mộc lại tung một cú đấm, làm cho hắn một đôi mắt gấu đối xứng với mắt phải của hắn.

Nắm đấm của Hoà Mộc đến ngay cả huấn luyện viên quyền anh cũng không thể đỡ nổi, huống chi là những kẻ suốt ngày uống rượu và chỉ có vẻ bề ngoài mạnh mẽ.

Lý Nam lùi lại vài bước, va vào ghế ngồi, ghế và người đều ngã xuống.

Hắn không chịu nổi sự nhục nhã này, cơn giận bừng bừng, loạng choạng đứng dậy, giơ tay định tát vào mặt người phụ nữ trước mặt.

Lúc này, Tôn Tường tỉnh rượu một nửa, vội vàng vươn tay giữ chặt cánh tay Lý Nam, "Nam ca! Chúng ta đàn ông không nên so đo với phụ nữ, bình tĩnh lại đi."

Hắn tưởng rằng Hoà Mộc giống hắn, chỉ muốn thử cảm giác mới mẻ, chơi đùa với Mục Thanh Nhiễm. Nếu sớm biết cô vì một người phụ nữ mà tức giận đánh người, hắn tuyệt sẽ không vì một chút bốc đồng mà làm khó Mục Thanh Nhiễm.

Nhưng hắn hối hận thì đã muộn rồi.

Lý Nam bị đánh không sao, nhưng nếu vị đại tiểu thư này bị đánh, Hoà gia hỏi tội, hắn cũng sẽ không thoát được.

"Mẹ nó! Mày là thằng nào!" Lý Nam vừa chửi vừa đá một cú vào Tông Tường, đúng lúc đạp trúng hạ bộ của hắn ta.

Tôn Tường lập tức toát mồ hôi lạnh, ôm lấy hạ bộ đau đớn quỳ xuống, cảm giác nôn nao trong bụng càng mãnh liệt, hắn ta nôn ra ngay lập tức. Dưới tác dụng của rượu, cả người anh ta trở nên mềm yếu, không đứng vững được ngã xuống, đầu đập xuống ngay đống nôn của hắn.

"Rượu trên bàn đắt lắm nhỉ, mày có biết bây giờ các cán bộ công chức phải vất vả thế nào để học các quy định về liêm chính và kỷ luật không, loại như mày dựa vào quan hệ mà ra vẻ, không biết giữ miệng, lại còn la lối, tưởng chỗ này nhỏ, ông trời quản không được mày đúng không?"

Hoà Mộc bình thường không nói giọng địa phương, nhưng lúc này, lại phát ra giọng Bắc Kinh rất đậm.

"Mày tưởng tao chưa nghe qua mấy lời vớ vẩn này sao? Những đứa dám nói mấy câu như vậy cuối cùng cũng phải quỳ xuống lạy tao! Tiếc là bọn nó đều bị tao làm cho thậm chí còn tệ hơn cả chó!" Lý Nam say rượu, trực tiếp tháo thắt lưng ra, "Tao thấy mày cũng xinh xắn, ngoài việc quỳ xuống lạy tao, còn có thể làm việc khác, làm tao vừa lòng, nói không chừng tao sẽ xem xét việc nhận mày."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro