Chương 150: Nhạc tổng cũng chịu xuất hiện

Từ cửa chính đến phòng ngủ, quần áo rơi đầy một đường.

Trong phòng ngủ, tiếng động cơ "ong ong" vang lên không ngừng, lúc lớn lúc nhỏ.

Mục Thanh Nhiễm co gối lại, các khớp ngón tay nắm chặt ga giường lúc đỏ lúc trắng.

Chẳng bao lâu, ngay cả quyền được nắm ga giường cũng bị tước đoạt, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, không thể động đậy.

.....

Cánh tay Hòa Mộc bủn rủn, lười biếng nói: "Giọng chị thật hay, khàn rồi còn hay hơn nữa."

Mục Thanh Nhiễm hiểu quá rõ, nếu cô có chút tự trọng, Hòa Mộc sẽ được đà lấn tới.

"Vậy em thích nghe thế này, hay thế này?" Mục Thanh Nhiễm cắn lấy vành tai cô, thổi ra những hơi thở mỏng manh.

"Chị thế này là ép em phạm tội đấy." Hòa Mộc như một con chó săn tràn đầy năng lượng, vừa nói vừa định nhào lên lần nữa.

Mục Thanh Nhiễm không chút biểu cảm nói một câu: "Tê rồi."

Hòa Mộc "khụ khụ khụ" ho sặc sụa, bị nước bọt của chính mình làm nghẹn!

... Ý chị ấy là tê chỗ đó à?

Không hổ là mình!

Hòa Mộc âm thầm giơ ngón cái cho chính mình.

.....

"Đã thỏa thuận xong với Tiêu lão gia rồi?" Mục Thanh Nhiễm chuyển chủ đề.

"Ừm." Hòa Mộc ngập ngừng nửa phút rồi hỏi: "Trong kế hoạch ban đầu, chị có định dùng cái hố này để khiến tập đoàn Hòa thị phá sản không?"

Mục Thanh Nhiễm thành thật đáp: "Trước đây từng nghĩ vậy, nhưng nếu có cách tốt hơn thì không cần dùng phương pháp cực đoan ấy nữa."

"Sao chị lại tốt như vậy?" Hòa Mộc dụi mặt vào hõm cổ Mục Thanh Nhiễm.

Rõ ràng có rất nhiều cơ hội để làm tổn thương cô, nhưng Mục Thanh Nhiễm chưa bao giờ ra tay.

Một người như vậy, sao có thể không đáng để cô theo đuổi cả đời chứ?

Những uất ức thời thơ ấu chẳng là gì cả.

"Chị từng nghĩ đến," Mục Thanh Nhiễm nói, "khi đó chị đã nghĩ đến việc làm tổn thương em, thậm chí còn cảm thấy không hề áy náy. Nhưng khi chị trải qua những nỗi cô đơn và thất vọng mà em từng chịu đựng, chị chỉ còn lại đau lòng."

Đây là lần đầu tiên Mục Thanh Nhiễm thành thật nói ra suy nghĩ chân thực nhất sau khi tái ngộ.

Có chút hèn mọn, có chút không chịu nổi.

"Vậy coi như chúng ta hòa nhau, sau này không được nhắc lại chuyện cũ nữa." Hòa Mộc đưa ngón út ra, "Móc ngoéo."

Mục Thanh Nhiễm khẽ cong môi: "Vừa nãy còn nghĩ em trưởng thành rồi, hóa ra vẫn là trẻ con."

"Chỉ trước mặt chị em mới là trẻ con thôi." Hòa Mộc vuốt tóc chị, "Đợi mọi chuyện kết thúc, chúng ta còn phải cùng nhau trèo lên những ngọn núi cao hơn, em sẽ bảo vệ chị trên suốt chặng đường, làm bất cứ điều gì chị muốn làm."

Mục Thanh Nhiễm lặng lẽ nhìn vào mắt cô, yên tĩnh lắng nghe.

"Chị có nhớ em từng nói em muốn thay đổi thế giới không?" Hòa Mộc nói, "Em muốn kiếm thật nhiều tiền, để có thể giúp đỡ nhiều người hơn."

"Tất nhiên là nhớ." Mục Thanh Nhiễm đan chặt mười ngón tay với Hòa Mộc, đưa lên môi, hôn nhẹ lên đốt ngón tay cô, "Chúng ta sẽ cùng nhau leo lên những đỉnh núi cao hơn, dì Lộc Tình trên trời thấy được cũng sẽ rất vui."

Hòa Mộc nhẹ giọng nói: "Còn có ba mẹ chị, và... ba mẹ em mà em chưa từng gặp mặt."

"Ừm." Mục Thanh Nhiễm cắn nhẹ lên khóe môi cô, "Ngủ đi, ngày mai còn phải—"

"Em rất nhớ chị mấy ngày nay." Hòa Mộc cắt ngang lời cô.

"Vậy nên... thêm lần nữa đi."

Giây phút Mục Thanh Nhiễm kinh ngạc kêu lên, cô đã bị kéo vào chăn lần nữa.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Uông Mạn Cảnh đã thấy một cái "cọc nhỏ" dưới cửa nhà mình.

Cô nhíu mày đi tới, nhìn rõ người đang ngồi trước cửa, há hốc miệng, suýt chút nữa nước miếng cũng chảy ra—ngủ ngon lành thật!

"Dậy đi!" Uông Mạn Cảnh vỗ vỗ vai Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ giật mình một cái, mở đôi mắt còn ngái ngủ, giọng mang theo chút nhõng nhẽo vì buồn ngủ: "Lão Từ, sao giờ chị mới về!"

"Cô ngồi trước cửa nhà tôi làm gì?" Bên ngoài vừa lạnh vừa cứng, không sợ cảm à?

Cảm lạnh thì không sao, nhưng bị người ta trùm bao tải khiêng đi thì sao?!

"Điện thoại của chị không gọi được." Tiêu Kỳ định đứng dậy, nhưng chân tê quá, không nhúc nhích nổi.

"Chị đỡ tôi một chút đi?"

Uông Mạn Cảnh bất đắc dĩ chìa tay ra, kéo cô dậy: "Vào nhà trước đã."

Vào nhà rồi, cô liếc điện thoại một cái, không biết từ lúc nào đã hết pin.

Chiều nay sau khi gọi cuộc điện thoại đó, Uông Mạn Cảnh có chút bực bội, dứt khoát ngồi lại văn phòng sắp xếp tài liệu của khoảng thời gian này.

Lúc định thần lại, đã quên mất thời gian.

Tiêu Kỳ chạy một mạch ôm lấy ghế sofa: "Vẫn là ở nhà thoải mái nhất!"

"Đây là nhà tôi." Uông Mạn Cảnh chỉnh lại.

Tiêu Kỳ: "Làm gì khách sáo thế? Tôi thấy chúng ta đã là bạn thân rồi mà!"

Nói xong còn tự gật đầu đồng tình, y như một cô tiểu thư nhà giàu ngốc nghếch.

Uông Mạn Cảnh suýt nghẹn.

"Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, ai muốn làm bạn thân với cô chứ?!"

Vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt sát khí, trông đáng sợ thật.

"Lão Từ, chị có thể đối xử tốt với tôi một chút không?" Tiêu Kỳ ôm gối dựa trên sofa, chống cằm, chu môi nói: "Rõ ràng tôi rất được yêu thích mà."

Uông Mạn Cảnh cười lạnh: "Được yêu thích? Nhận thức của cô về bản thân hơi quá đấy."

"Chị nói vậy sẽ đả kích nhân cách của một thiếu nữ đó!" Tiêu Kỳ cúi đầu ngày càng thấp, cuối cùng vùi vào gối như một con tôm nhỏ đáng thương.

Uônh Mạn Cảnh thở dài, chuyện này thực ra không trách Tiêu Kỳ được, là cô tự dưng nổi cơn gì không biết.

"Thôi được rồi, tôi xin lỗi, cô cũng không tệ lắm." Cô đi tới, xoa xoa mái đầu của Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ lập tức ngẩng mặt lên, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Tôi biết mà, tôi chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!"

"Muộn rồi, về nhà sớm đi." Uông Mạn Cảnh né tránh ánh mắt cô.

"Trễ thế này rồi mà chị còn đuổi tôi về à?" Tiêu Kỳ túm lấy tay áo cô lắc lắc, "Cho tôi ngủ lại đi?"

"Không được." Uông Mạn Cảnh dứt khoát từ chối, "Nhà tôi chỉ có một cái giường."

"Một cái giường thì sao?" Tiêu Kỳ gãi gãi đầu.

... Một cái giường thì sao?!

Nghe xem cô ấy đang nói gì thế này?!

Uông Mạn Cảnh ép bản thân bình tĩnh lại, nhất định là do Tiêu Kỳ dạo này cứ bám lấy cô suốt, giữa hai người chỉ là thói quen thôi.

Đúng vậy! Chỉ là thói quen.

"Muốn ở lại cũng được, cô ngủ sofa." Uông Mạn Cảnh nhượng bộ một bước.

"Tại sao chứ?" Tiêu Kỳ bật dậy, "Sofa là nơi để ngủ sao?"

Uông Mạn Cảnh lườm cô một cái: "Cô là người sao?"

"Chị lại mắng tôi!"

"Tôi mặc kệ, tôi muốn ngủ giường!" Tiêu Kỳ lao một mạch vào phòng ngủ như chạy nước rút 100m.

"Cô ngủ giường, tôi ngủ sofa, được chưa?" Uông Mạn Cảnh đi vào phòng ngủ, mở tủ lấy chăn.

Tiêu Kỳ lập tức ngồi bệt xuống đất, ôm lấy chân cô.

"Không được! Chị phải ngủ với tôi!"

"Cô có nói lý lẽ không đấy?" Uông Mạn Cảnh nổi giận.

Tiêu Kỳ tay chân quấn chặt lấy cô như một con gấu túi, không chịu buông: "Vậy bàn bạc một chút đi."

Uông Mạn Cảnh lạnh lùng nói: "Tôi chỉ ngủ chung với người thích tôi thôi."

Tiêu Kỳ suy nghĩ một lúc, chớp mắt thử thăm dò: "Vậy tôi thích chị không được à?"

Uông Mạn Cảnh: "......" Hình như còn tức hơn rồi.

"Buông tay."

"Không buông!"

"Tôi đếm ba, hai, một..."

"Lão Từ ~"

Uông Mạn Cảnh cảm thấy kiếp trước chắc chắn mình đã tạo nghiệp lớn, nên kiếp này mới dính phải cái tổ tông này.

"Vậy cô giữ khoảng cách với tôi." Cuối cùng cô cũng chịu thua, lấy một cái chăn đặt giữa giường, "Không được vượt qua đường này."

"Lớn từng này rồi mà còn như học sinh tiểu học, kẻ vạch phân ranh gì chứ!" Tiêu Kỳ bĩu môi, "Lúc học tiểu học tôi còn chưa trẻ con thế này đâu."

"Tôi khuyên cô đừng chọc giận tôi." Giọng Uông Mạn Cảnh u ám, "Không thì tôi móc thận cô bán đó."

Tiêu Kỳ lầm bầm: "Bắt cóc tôi không phải kiếm được nhiều tiền hơn sao? Đúng là ngốc."

Uông Mạn Cảnh cần gấp một bình oxy. Không có oxy, cô đành tung một cú "Phật Sơn Vô Ảnh Chưởng", vỗ thẳng vào gáy Tiêu Kỳ để hả giận.

Tiêu Kỳ ôm đầu, há miệng nửa ngày không nói được gì.

"Đánh răng rửa mặt đi ngủ!" Uông Mạn Cảnh đạp cô một cái, tống thẳng vào nhà tắm.

"Đối xử tốt với tôi một chút đi!" Tiêu Kỳ lại tiếp tục kháng nghị.

.....

—"Con trai, gần đây ba đang kẹt vốn, con giúp ba thế chấp căn biệt thự ở Tây Sơn đi. Chiều nay thư ký Chu sẽ qua chỗ con lấy giấy tờ."

Nghe giọng cha qua điện thoại, Hòa Cẩn Hoài hơi khó chịu.

Chỉ thông báo một tiếng như vậy, rồi muốn đem tài sản của anh đi thế chấp? Dù là cha con, cũng phải rạch ròi chuyện tiền bạc.

"Ba, bên con cũng có nhiều khoản cần xoay vốn, hay là..."

—"Sao? Con nghĩ ba định lấy không của con chắc?"

"Ba nói gì vậy? Con chỉ cảm thấy gần đây ba đã thế chấp quá nhiều rồi, cả tòa nhà trụ sở tập đoàn cũng đã đem đi cầm cố, ba nói xem, nhỡ đâu..."

Hòa Cẩn Hoài ngập ngừng: "Cho dù con không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho hai đứa nhỏ. Chúng đều là cháu ruột của ba, ba nói có đúng không?"

"Đúng là ta đã nuôi dạy được một đứa con giỏi giang!"

Hòa Cẩn Hoài nghe ra sự tức giận trong giọng cha, nhưng anh tuyệt đối không vì thế mà nhượng bộ.

Lúc kiếm tiền thì không nghĩ đến anh, lúc vay tiền lại nhớ đến nhà anh trước tiên.

Ông Triệu nói không sai, cha anh căn bản không tin tưởng anh.

Anh đã ngoài ba mươi, nhưng làm gì cũng phải thông qua cha.

Anh cũng biết người trong tập đoàn nói gì sau lưng mình—ai cũng nghĩ anh là một kẻ vô dụng không có chí tiến thủ!

Nhưng chẳng phải vì cha không cho anh cơ hội sao?

Đợi đến khi anh ngồi vào vị trí tổng giám đốc Hòa thị, nhất định...

"Trợ lý Tôn, khi nào Nhạc tổng nhà các anh về?"

Tính cả cuộc gọi này, Hòa Cẩn Chu đã gọi tìm Nhạc Yến Khê không dưới năm lần.

—"Là Hòa tổng à."

Bất ngờ thay, giọng Nhạc Yến Khê vang lên ở đầu dây bên kia.

"Nhạc tổng cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi."

—"Hòa tổng có chuyện gấp gì mà nhất định phải tìm tôi vậy?"

"Khoản thiếu hụt trong kế hoạch lần này quá lớn, tôi đương nhiên phải đích thân xác nhận với Nhạc tổng."

—"Hòa tổng cứ yên tâm, chuyện tôi đã nói thì nhất định sẽ làm." Nhạc Yến Khê khẽ cười, "Tôi còn tưởng Hòa tổng nhớ tôi nên mới nôn nóng tìm như vậy, hóa ra là tôi tự đa tình rồi."

"Lão Cố tuần sau sẽ về." Hòa Cẩn Chu nói.

—"Chuyện này không cần phải đặc biệt thông báo cho tôi." Giọng Nhạc Yến Khê lạnh đi vài phần.

"Khi nào Nhạc tổng rảnh? Có vài chuyện, phải nói trực tiếp mới rõ ràng được."

—"Muốn gặp tôi thì đến nhà cô đi, ăn một bữa cơm." Nhạc Yến Khê hờ hững nói, "Trước khi Cố Khải Đường về, chỗ ở của cô cũng nên được tận dụng cho đủ."

—"Sao không nói gì nữa? Giờ cảm thấy tôi là hồng thủy mãnh thú rồi hả?" Giọng điệu mang theo ý trêu chọc.

"Bao giờ?" Hòa Cẩn Chu hỏi.

—"Không bằng hôm nay đi, chọn ngày không bằng gặp ngày."

Hòa Cẩn Chu tối nay vốn đã có kế hoạch khác, liền đáp: "Hôm nay e là..."

—"Hôm nay là sinh nhật tôi."

Hòa Cẩn Chu im lặng gần nửa phút, sau đó cất giọng: "Muốn ăn gì? Tôi bảo dì giúp việc chuẩn bị."

Nhạc Yến Khê không trả lời câu hỏi này, mà ngược lại hỏi: "Có phải vào ngày sinh nhật, điều ước nào cũng có thể thành hiện thực không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro