Chương 23: Duy trì

Trong lĩnh vực kỹ thuật, KM vượt trội hơn hẳn, là một trong những công ty phân tích dữ liệu hàng đầu trong nước, sỡ hữu lợi thế cạnh tranh tuyệt đối.

Nhưng chính vì vậy, KM mắc phải một 'căn bệnh' thường thấy ở các công ty công nghệ, đó là quá chú trọng vào phát triển kỹ thuật mà bỏ qua mối quan hệ khách hàng mà không quan tâm đến việc đào tạo đội ngũ bán hàng.

Để duy trì vị trí dẫn đầu về kỹ thuật, việc chi mạnh để nuôi dưỡng những nhân tài hàng đầu là điều không thể tránh khỏi. Do đó, vấn đề chi phí nhân sự của KM trong ngắn hạn rất khó giải quyết. Nếu muốn có dòng tiền mạnh, cần phải mở rộng khoảng cách giữa thu nhập và chi tiêu. Tiết kiệm thì khó, chỉ có thể nổ lực tăng doanh thu.

Sau khi phân tích, Hoà Mộc quyết định bắt đầu từ bộ phận khách hàng, tiến hành tối ưu hoá cấu trúc.

Hiện tại, bộ phận khách hàng của KM quá đơn giản, dẫn đến việc ra quyết định chậm chạp, hiệu quả thấp, tinh thần làm việc của nhân viên cũng không cao, tạo sự đối lập rõ rệt với bộ phận kỹ thuật luôn sẵn sang hành động.

Theo quan điểm của cô, vấn đề lớn nhất giữa các thành viên trong nhóm không thể chia sẻ thông tin. Lãnh đạo bộ phận luôn nắm chặt quyền quyết định trong tay, khiến nhân viên bên dưới dù phát hiện vấn đề cũng phải báo cáo qua nhiều tầng lớp. Sau khi trải qua quá trình phê duyệt dài dòng, mới có thể ứng phó.

Hiện tại quy mô công ty vẫn chưa lớn, mà đã xuất hiện vấn đề này, sau này e rằng sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Hoà Mộc biết rõ ý định chị cả khi cử cô đến KM, đó là muốn cô thông qua việc tham gia vào vận hành công ty để tự mình hiểu được mô hình kinh doanh nào có thể sinh lời và công ty nào có tiềm năng phát triển. Chỉ có như vậy, chị cả mới yên tâm giao công ty Đầu tư Phong Diệp vào tay cô.

Một nhà đầu tư xuất sắc, cần phải hiểu rõ lĩnh vực mà mình đầu tư, biết mua loại công ty nào sẽ mang lại lợi nhuận, nếu không sẽ sẽ chỉ đem một khoản tiền khổng lồ ra đánh cược.

Hoà Mộc vừa viết vẽ trên giấy vừa sử dụng phần mềm trên máy tính để phác thảo sơ đồ tư duy, cách này giúp cô suy nghĩ một cách trực quan hơn.

Sau khi hoàn thành bước lập kế hoạch sơ bộ, cô liền đứng dậy đi đến văn phòng của Giám đốc Nhân sự để trao đổi và hoàn thiện những chi tiết cụ thể hơn.

Trong phim truyền hình, các tổng tài và giám độc sang chảnh chỉ cần nói vài câu là cấp dưới sẽ lo liệu mọi chuyện đâu vào đấy. Nhưng hiện thực có khi tổng tài hào nhoáng trước mặt người khác, nửa đêm vẫn phải đối mặt với màn hình máy tính, đầu bù tóc rối làm PPT.

Nói chính là Hoà Mộc đấy.

Sáng hôm sau, Hoà Mộc vừa bước ra khỏi thang máy, trùng hợp nhìn thấy Mục Thanh Nhiễm đi ở phía trước, cô nhanh chân bước tới để đuổi kịp.

"Mục tổng, hôm nay có thời gian cùng nhau họp một chút không? Có vài công việc cần chị phê duyệt mới tiến triển được." Hoà Mộc nói giọng điệu công việc.

Mục Thanh Nhiễm suy nghĩ một lúc, nói: "Buổi chiều tôi không ở công ty, 10 giờ sáng được chứ?"

Hoà Mộc xem thời gian, bây giờ đã 9 giờ 30 rồi.

"Tôi không có vấn đề gì, vậy phiền Mục tổng triệu tập Giám đốc Nhân sự và trưởng bộ phận khách hàng."

Nói xong, cô cố ý kéo dài giọng gọi thêm một câu: "Sếp lớn."

"Ừm." Mục Thanh Nhiễm nói.

Hoà Mộc không nói gì thêm, nét mặt cũng hết sức thờ ơ.

"Chào buổi sáng, Hoà tổng." Tô Lê tình cờ từ phòng trà bước ra, trên tay cầm tách cà phê, mỉm cười chào Hoà Mộc.

"Chào buổi sáng, Giám đốc Tô." Hoà Mộc cười dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn khi đối diện với Mục Thanh Nhiễm.

"Chào buổi sáng, Mục tổng." Tô Lê nhìn thấy Mục Thanh Nhiễm đi theo sau, liền buột miệng, "Mục tổng và Hoà tổng đến cùng nhau sau."

"Đừng đùa chứ." Hoà Mộc quay lại liếc nhìn Mục Thanh Nhiễm, lời nói đầy châm chọc, "Dạo gần đây lúc nào cũng tình cờ gặp Mục tổng, nói không chừng là Mục tổng đang theo dõi tôi đó."

Không ngờ Mục Thanh Nhiễm đáp lại: "Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi tới công ty trước."

"Vậy sao?" Hoà Mộc mỉm cười đầy ẩn ý, "Mục tổng vốn hay quên, không chừng nhớ nhầm rồi. Dù gì chuyện mười mấy năm trước cũng không nhớ, đây chỉ mấy phút trước sao nhớ cho rõ được, đúng không?"

Lời nói mang hàm ý sâu xa.

Mục Thanh Nhiễm im lặng, bước ngang Hoà Mộc, đi thẳng về phía văn phòng.

Hoà Mộc vốn dĩ không mong Mục Thanh Nhiễm thay đổi, nét cười trên mặt vẫn không đổi.

Tô Lê nhận ra điều bất thường, liền hỏi: "Hoà tổng, cô với Mục tổng quen nhau lâu rồi đúng không?"

Hoà Mộc khẽ nhếch môi, "Cô đi hỏi Mục tổng đi." Giọng nói kéo dài ở cuối câu, cố tình trêu chọc.

Tô Lê thật thà lắc đầu, "Tôi không dám đâu."

Hoà Mộc nhướng mày, "Vậy sao lại dám hỏi tôi? Tôi trông dễ bắt nạt hơn Mục tổng sao?"

Tô Lê gật đầu.

Hoà Mộc nhíu mày, làm bộ hung dữ, "Cô như vậy rất dễ bị người khác chơi xấu đấy."

Tô Lê "khúc khích" cười, "Hoà tổng dễ thương thật đấy."

Hoà Mộc: "......"

Cô có phải đã tỏ ra quá gần gũi rồi không.

Tô Lê cười nói: "Tôi tin một người chính trực như Hoà tổng sẽ không làm khó tôi chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này."

Dù gì trước đây họ từng là tình địch, Hoà Mộc cũng không vì chuyện đó mà làm khó cô.

"Trước đây tôi không để ý, Giám đốc Tô cũng rất giỏi tăng bốc người khác nhỉ." Hoà Mộc trêu một câu, rồi cũng định bước đi.

"Đúng rồi," cô quay đầu lại, "10 giờ có cuộc họp với Mục Thanh Nhiễm, Giám đốc Tô cũng lại tham gia đi."

"Được." Tô Lê gật đầu đáp.

10 giờ đúng.

Những người tham gia họp đã có mặt đầy đủ, ngồi quanh chiếc bàn dài trong phòng họp lớn.

Tham gia cuộc họp này không chỉ có Hoà Mộc và Mục Thanh Nhiễm, còn có ba lãnh đạo cấp cao: Giám đốc Nhân sự Từ Lâm, Giám đốc Tài Chính Tô Lê, và trưởng bộ phận khách hàng Lý Bân.

Hoà Mộc đan hai tay lại, đặt trên bàn, là người đầu tiên lên tiếng: "Lần này tôi gọi mọi người đến họp là để thảo luận về cơ cấu nhân sự của bộ phận khách hàng. Hiện tại, bộ phận khách hàng của KM đều do trưởng phòng Lý Bân quản lý."

Người đàn ông được nhắc tên không tự chủ ngồi thẳng lưng, đôi tai hơi hướng về phía Hoà Mộc tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

"Nhân viên bán hàng và dịch vụ chăm sóc khách hàng cần có sự linh hoạt cao và khá năng lực ứng biến. Vậy nên, hiện nay nhiều doanh nghiệp đang thực hiện cải cách, trao quyền quyết định ở mức cao cho nhân viên tuyến đầu trong khuôn khổ quy định." Hoà Mộc không trực tiếp chỉ trích cấu trúc hiện tại là bất hợp lý, hay yêu cầu phân quyền xuống cấp dưới.

Nhưng cô tin rằng, mọi người ở đây chẳng ai lại không hiểu ý tứ của cô.

Trưởng bộ phận khách hàng Lý Bân vừa nghe xong lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hoà Mộc tiếp tục nói: "Hiện tại, bộ phận khách hàng của KM chỉ có hơn 20 người, nhưng một khi Đầu tư Phong Diệp đã tham gia, chúng ta không thể cứ làm việc chậm chạp như trước được. Mục tiêu năm nay là nhanh chóng mở rộng quy mô và đưa công ty lên sàn để huy động vốn."

Cô dừng lại, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, khoé môi hơi nhếch lên, "Chỉ mình tôi có suy nghĩ này thì không đủ, cần mọi người cùng nhau chiến đấu mới được."

Giám đốc nhân sự Từ Lâm hiểu ý của cô, tiếp lời: "Hoà tổng có ý tưởng hay nào không?"

Giám đốc nhân sự là người lớn tuổi nhất trong số những người có mặt ở đây, khoảng 35 tuổi. Nét mặt dịu dàng, tóc búi gọn phía sau, toát lên vẻ khí chất và điềm đạm.

Hoà Mộc bấm điều khiển trong tay, màn hình chiếu trong phòng họp hiện ra một sơ đồ cấu trúc tổ chức, cô nói: "Tôi muốn chia bộ phận khách hàng thành ba đội hoạt động song song, bổ sung thêm hai vị trí quản lý giao hàng và quản lý phương án bên cạnh vai trò của trưởng bộ phận khách hàng. Trưởng bộ phận khách hàng phụ trách duy trì mối quan hệ với khách hàng, định hướng nhu cầu của khách hàng để chuyển giao cho bộ phận kỹ thuật; Quản lý giao hàng phụ trách thực hiện triển khai công việc, xây dựng một đội ngũ có tính kỷ luật và bền bỉ; Quản lý phương án lãnh đạo đội ngũ chuyên đề xuất sáng kiến, từ đó nâng cao năng lực cạnh tranh cốt lõi của toàn công ty."

Cô dừng lại một chút, để dành thời gian cho mọi người tiếp nhận thông tin.

"Trưởng bộ phận khách hàng chú trọng vào kênh phân phối, quản lý phương án tập trung vào sản phẩm, quản lý giao hàng đảm bảo hậu cần, từ đó nâng cao toàn diện năng lực tác chiến."

Hoà Mộc quan sát biểu cảm của mọi người, xác nhận họ không có thắc mắc nào, rồi lại tiếp tục nói: "Cơ cấu quản lý này đã được kiểm chứng bởi nhiều doanh nghiệp lớn. Dựa trên nền tảng chung đó, tôi đã điều chỉnh và thiết kế một kế hoạch với tình hình thực tế của KM. Mọi người có thể xem qua. Nếu có bất kỳ vấn đề nào, cứ thoải mái thảo luận với tôi."

Ánh mắt của những người ngồi quanh bàn phòng họp đều tập trung vào màn hình.

Hoà Mộc vừa trình chiếu những slide PPT vừa thiết kế đơn giản, vừa giải thích ý tưởng, lý do, cũng như những vấn đề có thể phát sinh trong quá trình triển khai.

Sau khi chiếu đến slide cuối, Lý Bân là người đầu tiên lên tiếng: "Ý của Hoà tổng là muốn phân tách quyền quyết định và quyền quản lý của tôi sao?"

Trước đây, bộ phận này chỉ có một mình anh ta phụ trách, giờ nghe ý này, rõ ràng là muốn cắt giảm quyền lực của anh ta.

Một cô gái trẻ vừa đến, chẳng hiểu biết gì mà định can thiệp lung tung, khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Hoà Mộc đáp lại: "Hoá ra, ý định nâng cao năng lực tác chiến của cả đội ngũ, trong mắt của Giám đốc Lý lại thành chuyện phân chia quyền lực của anh?"

"Đội ngũ hiện tại là do tôi xây dựng từ khi công ty thành lập, từng bước phát triển cùng tôi. Tôi không thấy cơ cấu hiện tại có bất kỳ vấn đề gì." Lý Bân nói, "Hoà tổng vừa đến đã muốn tiến hành cải cách thế này, khiến tôi nghi ngờ rằng cô đang muốn chèn ép nhân viên kỳ cựu, đồng thời xây dựng thế lực riêng của mình."

Mặc dù Hoà Mộc là người do bên đầu tư cử đến, nhưng Tổng giám đốc của KM vẫn là Mục Thanh Nhiễm. Anh ta không tin rằng Mục Thanh Nhiễm sẽ để một cô gái trẻ tự do thay đổi cấu trúc quản lý lớn như vậy.

Hoà Mộc im lặng, lặng lẽ nhìn người đàn ông đối diện, không nói gì trong một lúc lâu.

Không phải vì bị lời nói của anh ta làm cho cạn lời, mà cô cảm thấy anh ta hơi ngốc.

Thấy cô gái trẻ mãi không đáp lại, trên mặt Lý Bân hiện rõ vẻ đắc ý.

Mục Thanh Nhiễm nhìn toàn bộ tình huống, nhưng vẫn chưa bày tỏ ý kiến.

Sau khi công ty bước vào giai đoạn phát triển ổn định, cô thực ra từng có ý định chỉnh đốn lại bộ phận khách hàng. Nhưng do tập trung chủ yếu vào việc phát triển kỹ thuật, và cải cách lại đối mặt với khả năng gây ra bất mãn với một số người, xử lý những vấn đề đó rất tốn thời gian nên cô vẫn chưa bắt đầu thực hiện.

Khi thấy phương án mà Hoà Mộc đưa ra, cô có chút ngạc nhiên.

Hoà Mộc không chỉ dừng lại ở việc đưa ra một ý tưởng, mà còn lập ra cả kế hoạch phân bổ nhân sự cụ thể, cùng với những tiêu chuẩn đánh giá thành tích chi tiết, thưởng phạt rõ ràng.

Hai ứng viên cho vị trí quản lý mới cũng được đề xuất, một người từ nội bộ công ty phụ trách, người còn lại đến từ công ty bên ngoài mà chính Mục Thanh Nhiễm từng nghe người khác tiến cử.

Hoà Mộc đến KM vẫn chưa đến một tháng, nhưng có thể thâm nhập vào công việc ở mức độ này.

Hình ảnh đứa trẻ nhỏ nhắn vài năm trước trong trí nhớ của cô gần như đã nhạt nhào.

Cô rất tò mò muốn biết Hoà Mộc sẽ xử lý tình huống tiếp theo như thế nào.

Ở bên cạnh, Tô Lê cũng là một người đi làm thuê, thực ra lại hoàn toàn đồng tình với quan điểm của Hoà Mộc.

Cô có mối quan hệ khá tốt với vài đồng nghiệp của bộ phận khách hàng. Trong những lần ăn trưa cùng họ, cô từng nghe họ phàn nàn rằng quản lý của họ có chút gia trưởng, độc đoán. Bình thường anh ta khá hào phóng khi mời mọi người ăn uống, nhưng bất kể việc lớn hay nhỏ, mọi chuyện đều phải báo cáo với anh ta, được anh ta phê duyệt mới được làm.

Trước đây, có một đồng nghiệp khi làm việc với khách hàng đã gặp tình huống khẩn cấp, buộc phải tự quyết định trước khi báo cáo. Mặc dù đã xử lý tốt, người đó vẫn bị Lý Bân chỉ trích nặng nề trong cuộc họp bộ phận, đến mức cuối cùng người đồng nghiệp ấy tức giận nộp đơn xin nghỉ việc.

Nhân viên trong bộ phận khách hàng thường bảo nhau rằng Lý Bân giống như một vị 'thổ hoàng đế' thời phong kiến.

Nhưng họ chỉ dám nói riêng sau giờ làm việc, bởi vì Lý Bân đã làm ở công ty nhiều năm, có thâm niên rất lâu, không ai dám động đến anh ta.

Hậu quả trực tiếp của việc này là nhân viên làm bên dưới làm việc trong trạng thái dè dặt, không dám đưa ra quyết định hay gánh trách nhiệm khi có tình huống khẩn cấp, khiến công ty nhiều lần bỏ lỡ thời điểm thích hợp.

Phòng họp im lặng trong hai phút, Hoà Mộc cuối cùng lên tiếng: "Giám đốc Lý vừa vào cuộc họp anh đã nói tôi chèn ép anh. Tôi muốn hỏi anh, anh đến đây để làm việc hay đến để diễn kịch? Anh nghĩ mình là ai, vương gia khai quốc đi theo hoàng đế để lập triều đình sao?"

Lý Bân sững người, mặt lập tức tối sầm, giọng nói mang đầy cảm xúc, "Tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã công hiến rất nhiều cho công ty này, Hoà tổng làm như vậy, sẽ làm tổn thương tôi đấy."

Hoà Mộc bật cười, "Vừa rồi còn đóng vai trong phim quyền lực, bây giờ lại chuyển sang phong cách cổ trang tình cảm rồi sao?"

"Cô......" Lý Bân tức giận nói không nên lời.

Mục đích của Hoà Mộc không phải là cãi nhau với anh ta, mà kiên nhẫn giải thích: "Tôi đưa ra phương án cải cách này không phải là có vấn đề với anh, cũng không phải là muốn lôi kéo phe nhóm. Công ty muốn phát triển nhanh chóng, thì phải tự đi đánh trận, ai phát hiện ra pháo của địch trước thì người đó phải nhanh chóng huy động quân đội phản công."

"Nếu vẫn như trước đây, mỗi khi gặp chuyện đều phải qua từng cấp phê duyệt, chờ đợi người ra quyết định, bên dưới không có quyền ra quyết định đầy đủ, phải chờ đợi tụ tập đủ người mới có thể ứng biến, thì thời điểm vàng đã mất rồi."

Lý Bân biết mình không thể tranh luận lại, bèn quay sang nhìn Mục Thanh Nhiễm, "Mục tổng, từ khi công ty thành lập đến nay tôi luôn theo sát cô, dù khó khăn thế nào, chúng ra đều cùng nhau vượt qua. Nếu thực sự làm theo những gì Hoà tổng nói, dựa vào tình cảm mà nói tôi không chấp nhận được.

Nhiều công ty gặp phải vấn đề này, khi mới thành lập, mọi người đều nhiệt huyết, chỉ muốn nhanh chòng xây dựng công ty lớn mạnh, nhưng khi công ty phát triển, một số người vì đủ loại lý do bắt đầu bị bỏ lại phía sau, không muốn học hỏi, tiếp thu ý tưởng mới, vẫn giữ nguyên tư tưởng không có công lao cũng có khổ lao mà nhận là 'công thần' của công ty.

Nếu người lập công ty không quyết đoán điều chỉnh nhân sự, sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội.

Hoà Mộc biết Mục Thanh Nhiễm đang gặp khó khăn trong vấn đề này, không mong đợi gì từ chị ấy.

"Giám đốc Lý có lẽ tìm sai người." Hoà Mộc nói với giọng điệu cứng rắn hơn, "Tôi nghĩ, với tư cách là nhà đầu tư, lời nói của tôi ở đây là lớn nhất."

Thật bá đạo!

Tô Lê ngoài mặt thì ngoan ngoãn tham gia cuộc họp, nhưng trong lòng đang hét lên điên cuồng.

Cô lại một lần nữa ngưỡng mộ Hoà Mộc, sự kính trọng đã lên một tầm cao mới, hoàn toàn bỏ qua sự thật là Hoà Mộc là tình địch nhỏ tuổi hơn cô.

Lý Bân cầm trong tay một ít cổ phiếu nguyên thuỷ, công ty trước nay chưa ai dám đối đầu với anh ta, đã quen với việc độc quyền.

Hơn nữa, anh ta cho rằng mình đóng góp to lớn cho sự phát triển của KM, nếu là một nhà đầu tư có thâm niên thì còn có thể chấp nhận nhưng cô gái mới ra trường, chỉ nhờ vào gia đình có chút tiền, thì không có quyền nói chuyện như vậy với anh ta.

Lý Bân hừ một tiếng: "Trong nhà có tiền thì có thể làm mọi thứ à? Vận hành công ty không phải trò trẻ con, tiểu thư nếu muốn chơi thì cũng đừng lấy KM ra làm trò đùa."

"Chơi trò trẻ con?" Hoà Mộc cười lắc đầu, "Nếu tôi muốn chơi trò trẻ con, tôi cũng sẽ tìm người xứng đáng, anh nói xem, anh có gì để tôi chơi trò đó với anh?"

Cô không hề nói sẽ giảm bớt quyền lực của anh ta hay giảm lương, nhưng anh ta lại nổi giận, trong mắt cô, anh ta thật ngốc nghếch và đáng buồn cười.

Cô đã từng làm việc từ những vị trí thấp nhất, cùng nhiều người khác nhau làm việc, nên cũng hiểu được một phần suy nghĩ của Lý Bân, chỉ là anh ta cho rằng KM không thể thiếu anh ta, mới tỏ ra kiêu căng như vậy.

Nhưng thực tế, không có công ty nào mà thiếu ai không thể hoạt động. Ngược lại, dù người đó có giỏi đến đâu, nếu không có sự hỗ trợ của nền tảng phù hợp, họ cũng chỉ là một bánh răng vô dụng, cuối cùng bị vứt vào góc tối, từ từ rỉ sét.

Trừ khi, tự mình tạo ra một cổ máy.

Muốn kiêu căng, trước tiên phải có tư cách kiêu căng.

Giống như Mục Thanh Nhiễm vậy.

Ngay khi vừa đưa ra phương án thì gặp phải trở ngại, Hoà Mộc cũng không vội, cô đã sớm nghĩ đến việc cải cách cơ cấu sẽ không suôn sẻ như vậy.

Cô vốn là người mới được điều động, cộng thêm việc cải cách sẽ đụng chạm đến lợi ích của thành viên cũ, nên việc có người phản đối là điều tất yếu.

Chỉ là góc nhìn khác nhau mà thôi.

Với Lý Bân, anh ta cho rằng mình nắm giữ một lượng lớn khách hàng, là người không thể thiếu của KM, nên dù là sếp lớn cũng phải nể mặt anh ta.

Anh ta bị nụ cười khing miệt chọc tức, liền chế nhạo: "Quả nhiên là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé."

Mục Thanh Nhiễm cuối cùng cũng lên tiếng, không xem được là vui hay tức giận, "Có cần nhắc nhở Giám đốc Lý rằng chúng ta đang họp không, sếp của anh còn đang ngồi đây đấy."

"Mục tổng, chẳng lẽ cô cũng muốn qua cầu rút ván sao?" Lý Bân lên tiếng chất vấn.

"Giám đốc Lý nếu cảm thấy oan ức, bây giờ có thể nộp đơn từ chức. Cổ phần trong tay anh sẽ được KM mua lại theo giá đã thoả thuận."

Ánh mắt của Mục Thanh Nhiễm nhìn sang Giám đốc nhân sự Từ Lâm, "Về việc triển khai kế hoạch tiếp theo, phiền Giám đốc Tô hỗ trợ Hoà tổng."

Nói xong công việc, cô lại nhìn về phía Lý Bân, ánh mắt trở nên nghiêm nghị: "Thân phận của Hoà tổng, chưa đến lượt anh có quyền nói."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro