Chương 25: Đi ăn cùng nhau

Ngày hôm sau sau buổi họp, tin tức về việc Lý Bân rời công ty đã lan truyền khắp nơi.

Bộ phận khách hàng, một số người trước đây chỉ dám giận mà không dám nói thì thầm vui mừng trong lòng. Nhưng cũng có một nhóm khác, vốn luôn trung thành và nghe lời Lý Bân, lần lượt tìm đến những đồng nghiệp thân quen trong phòng nhân sự để hỏi lý do. Đáp án mà họ nhận được đều giống nhau 'Không rõ'.

Sau vài ngày bàn tán, đoán già đoán non, Giám đốc nhân sự Từ Lâm đã gửi thông báo trong nhóm, yêu cầu đồng nghiệp ở bộ phận khách hàng tập trung tại phòng hợp lớn.

"Chắc mọi người cũng đã nghe nói, cửu trưởng phòng khách hàng Lý Bân sẽ sớm rời khỏi công ty chúng ta." Từ Lâm nói, "Tôi biết anh Lý Bân đã gắn bó với công ty khá lâu, khi nghe tin này chắc hẳn mọi người ít nhiều đều có chút tò mò và suy đoán. Hôm nay, chúng ta họp kín, chủ yếu là để nghe ý kiến của mọi người."

"Giám đốc Từ," một cấp dưới thân cận nhất với Lý Bân lên tiếng, "Tôi có thể hỏi vì sao anh Lý lại rời công ty không?"

Từ Lâm trả lời: "Không hợp lý tưởng với công ty, đi tìm kiếm cơ hội phát triển tốt hơn. Đây là chuyện rất bình thường."

Một câu trả lời đầy mơ hồ.

Cấp dưới tiếp lời: "Theo như tôi biết, anh Lý dốc toàn tâm toàn lực cho KM, tôi thực sự không tưởng tượng được kiểu không hợp lý tưởng nào khiến anh ấy phải rời đi. Huống hồ, anh Lý đã phát triển rất tốt tại KM, tại sao phải lãng phí thời gian làm quen với môi trường mới?"

Từ Lâm cười nói: "Vấn đề này, e rằng tôi phải hoá thành con sâu trong bụng anh Lý mới trả lời được cho cậu."

Người cấp dưới tiếp tục hỏi câu sắc bén hơn: "Giám đốc Từ, liệu có phải anh Lý rời đi vì bị cô lập không?"

Vài đồng nghiệp đã bàn bạc trước với anh ta cũng đồng loạt lên tiếng phụ hoạ.

Anh ta cùng với Lý Bân giống như hai con châu chấu buộc trên cùng một sợi dây. Lý Bân rời đi, anh ở lại KM sẽ trở nên rất khó khăn.

Chỉ có thể làm một bước cuối cùng, hy vọng rằng ban lãnh đạo sẽ vì muốn xoa dịu tâm lý nhân viên, mà rút lại quyết định này.

Từ Lâm hỏi ngược lại: "Vậy cậu nghĩ ai trong công ty chúng ta cố tình cô lập anh ấy?"

Câu hỏi này đặt ra rất khéo léo, nếu trả lời chẳng khác nào là tự nhận là đứng về phe nào đó. Mà đây tuyệt đối không phải là một lựa chọn không ngoan.

Bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên im lặng.

Từ Lâm tiếp tục nói: "Cuộc họp hôm nay chủ yếu là để thông báo với mọi người rằng công ty sẽ không tuỳ tiện đưa ra những thay đổi nhân sự lớn lao. Chỉ cần mọi người cứ làm tốt việc của mình, không cần phải quá lo lắng."

"Nhưng mà Giám đốc Từ," cấp dưới không bỏ cuộc, "rất nhiều mối quan hệ khách hàng ngày nay đều do anh Lý trực tiếp xử lý. Tôi nghĩ rằng anh ấy là người không thể thiếu trong công ty chúng ta."

Từ Lâm vẫn giữ nụ cười trên mặt, ánh mắt dịu dàng: "Ồ? Vương Minh, cậu nghĩ rằng ngoài Mục tổng ra, công ty chúng ta còn ai xứng đáng với bốn chữ 'không thể thay thế' này sao?"

"Tôi không có ý đó!" người cấp dưới hoảng hốt, "Ý tôi là, từ khi tôi vào công ty, chính anh Lý đã luôn dìu dắt tôi. Sự phát triển của bộ phận khách hàng đến hôm nay đều nhờ vào sự chỉ đạo và đóng góp không nhỏ của anh ấy."

Từ Lâm không trả lời câu hỏi vừa rồi, ánh mắt lướt qua những người khác, "Những người khác không có gì muốn phát biểu sao?"

Trong tình huống này, ai nấy đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám tuỳ tiện mở lời.

Nói giúp Lý Bân thì rõ ràng chẳng có lợi ích gì, nhưng nói xấu anh ta thì sao, nhỡ đâu Lý Bân lần này không đi, lỡ đắc tội với anh ta, sau này không biết sẽ bị chèn ép thế nào?

"Nếu mọi người không có gì muốn nói, tôi xin phép phát biểu vài câu." Từ Lâm cất giọng, âm điệu dịu dàng nhưng từng chữ lại như bọc thép, "Tôi tin rằng mọi người đều cảm nhận được, KM của chúng ta trong hai năm qua phát triển với tốc độ ngày càng nhanh. Tôi cũng là người đã gắn bó với KM từ khi mới thành lập, đến nay đã hơn bốn năm."

"Khi quy mô công ty còn nhỏ, đúng là có những đồng nghiệp phải kiêm nhiệm nhiều vai trò, thức trắng đêm vì sự phát triển của công ty. Những điều này chúng ta không thể quên, nhưng công ty cũng không thể dung túng một số nhân viên kỳ cựu, chỉ vì từng có đóng góp mà cậy vào đó gây cản trở sự phát triển của công ty."

"Nếu thật sự có ai đó mà công ty không thể thiếu để vận hành công ty bình thường, thì chắc chắn đó là một vấn đề lớn." Từ Lâm khẽ cười nhạt, "Nói một cách khó nghe, nếu ngày náo đó người ấy bị bệnh hoặc gặp chuyện bất trắc, chẳng lẽ công ty chúng ta sẽ vì thế mà tê liệt sao?"

Nói đến đây, những người thông minh đã hiểu rõ. Lý do thật sự Lý Bân rời công ty, chính là vì anh ta tự cho mình là trung tâm.

Lúc này, nếu có ai đó lên tiếng bênh vực anh ta, chẳng khác nào càng làm rõ điểm yếu mà Từ Lâm vừa ám chỉ.

Điều này khiến mọi người càng không dám mở miệng. Mấy người trước đó đã lên tiếng phụ hoạ đồng nghiệp thì giờ hối hận đến mức ruột gan như thắt lại.

Từ Lâm quan sát biểu cảm của mọi người, biết rằng lời mình vừa nói có tác dụng, cô kết hợp cả cương lẫn nhu nói: "Tôi tin rằng mọi người đến công ty làm việc, mục đích cụ thể là để kiếm tiền. Còn sếp đưa ra những quyết định lớn cũng chỉ muốn công ty phát triển tốt hơn, để mọi người kiếm được nhiều tiền hơn. Về chế độ đãi ngộ của KM, chắc hẳn mọi người ở đây đều rõ, ở Nam Thành, chẳng có công ty nào có thể so sánh."

Tuy nhiên, người cấp dưới đầu tiên lên tiếng vẫn không chịu rút lui, tiếp tục nói: "Nếu công ty đối xử với các nhân viên kỳ cựu bằng thái độ như vậy, thì tôi có lý do để nghi ngờ rằng trong thời gian tới, những nhân viên lâu năm sẽ lần lượt bị mời đi, để dọn đường cho người mới phải không?"

Câu nói này như thức tỉnh một nửa số người trong phòng, khiến nỗi lo sợ lan tràn trong lòng họ.

Còn một nửa khác, những người mới vào công ty, lại không mấy lo lắng, thay vào đó âm thầm tính toán nếu chuyện này xảy ra, họ có thể có thêm cơ hội để thăng tiến.

Đúng lúc đó, Mục Thanh Nhiễm đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến vị trí chủ toạ của bàn họp, ngồi xuống.

"Tôi nghĩ tôi hiếm khi chủ trì các cuộc họp của bộ phận khách hàng, điểm này tôi muốn nói lời xin lỗi đến mọi người." Cô mở lời, câu đầu tiên là lời xin lỗi.

Mục Thanh Nhiễm là người chuyên về kỹ thuật, vì vậy, sự chú ý của cô đối với bộ phận khách hàng không nhiều lắm. Cô thích dành thời gian để làm cho kỹ thuật trở nên hoàn hảo, coi đó là con bài để tránh né những rắc rối mà cô không muốn giải quyết.

Ví dụ, vấn đề nhân sự.

Những sự nhượng bộ, cúi đầu trong những buổi tiệc rượu đều là kết quả của những năm tháng được mài giũa bởi thực tế.

Những người tham gia cuộc họp hôm qua, ngoại trừ Lý Bân, có lẽ sẽ không đi loan truyền gì. Tuy nhiên, không có bức tường nào là kín, rất nhanh chóng mọi người trong công ty sẽ biết nguyên nhân Lý Bân rời đi chính là vì kế hoạch mà Hoà Mộc đưa ra.

Mặc dù về bản chất, chuyện này không sai, nhưng tâm lý bài xích là điều hết sức bình thường. Nếu cô, với tư cách là người đứng đầu, không lên tiếng vào lúc này, các nhân viên chắc chắn sẽ có thái độ đối kháng đối với Hoà Mộc, và việc triển khai kế hoạch sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn.

Thực ra, dù có bất kỳ sự bất mãn nào từ phía nhân viên, các quyết định đưa ra sẽ không thay đổi. Nhưng công ty không phải là triều đại phong kiến, nơi người đứng đầu có thể độc đoán. Do đó, cần phải có một lối thoát để nhân viên xả bớt sự bự bội.

Vì thế, mặc dù lúc này cô còn rất nhiều việc khác phải làm, nhưng vẫn dành thời gian để tham gia nửa cuối của họp. Cô không mời Hoà Mộc tham gia, mà muốn Từ Lâm có thể trò chuyện với nhân viên trước.

Tuy nhiên, ngay khi cô ngồi xuống, Hoà Mộc cũng mở cửa bước vào.

"Mục tổng cũng ở đây sao." Hoà Mộc chào hỏi một cách tự nhiên.

Cô thật sự không biết Mục Thanh Nhiễm ở đây.

Cô vô tình nghe được thông tin về cuộc họp do Giám đốc nhân sự Từ Lâm tổ chức, đoán rằng chủ đề chính có thể là việc Lý Bân từ chức, vì vậy cô đã quyết định dừng công việc đang làm đến tham dự.

Trong suy nghĩ của cô, rất nhiều lúc nhân viên cảm thấy bất mãn với lãnh đạo là vì không cảm nhận được sự quan tâm, hoặc giao tiếp giữa hai bên không kịp lúc.

Để tạo dựng một đội ngũ vững mạnh, người quản lý cần biết hạ thấp bản thân, tiếp cận nhân viên bằng thái độ bình đẳng, chân thành để lắng nghe những suy nghĩ trong lòng họ.

Chỉ khi bạn thể hiện rằng mình sẵn sàng lắng nghe, đối phương mới có thể tin tưởng bạn, vấn đề mới được giải quyết.

Vì cô là người chủ trì toàn bộ cuộc cải cách, cô không thể cứ núp sau bóng tôi, mà phải chú động bước ra, khiến những người sẽ làm việc chung trong tương lại cảm nhận được điều đó.

"Tuy tôi đã gia nhập công ty được một thời gian rồi, nhưng dường như chưa có dịp thích hợp để tự giới thiệu bản thân một cách chính thức." Hoà Mộc mỉm cười, phong thái tự nhiên, "Chào mọi người, tôi là Hoà Mộc, quản lý chính của Quỹ đầu tư Phong Diệp, rất vui khi được đồng hành cùng KM trong hành trình phát triển sắp tới, mong nhận được sự giúp đỡ của mọi người."

Từ Lâm cười nói: "Hoà tổng, nghe đến đây tôi mới sực nhớ, công ty chúng ta đến giờ vẫn chưa tổ chức một buổi tiệc chào đón chính thức dành cho Hoà tổng. Đúng là thiếu sót quá."

Mặc dù đây vốn là công việc của phòng hành chính, nhưng nhân sự và hành chính từ trước đến nay luôn gắn bó chặt chẽ với nhau, lẽ ra cô nên để tâm đến điều này.

"Tiệc chào mừng thì không cần đâu." Hoà Mộc mỉm cười nói, "Nhưng nhân tiện hôm nay có buổi tiệc thế này, tối nay tôi sẽ mời bộ phận khách hàng một bữa tiệc. Tất nhiên, mọi người không cần phải áp lực, đây không phải bữa tiệc bắt buộc. Nếu ai có việc riêng thì không cần tham gia."

"Còn về ăn gì, mọi người có thể nói ý kiến của mình với tiểu Vương nhé."

Trợ lý hành chính tiểu Vương thường xuyên giúp Hoà Mộc xử lý nhiều chuyện vụn vặt. Cô ấy rất cẩn thận và chu đáo, để lại ấn tượng tốt trong mắt Hoà Mộc.

Hiện tại, mối quan hệ giữa bộ phận khách hàng với vị Hoà tổng này không nhiều. Hơn nữa, Hoà Mộc quá đẹp, nên mọi người nghĩ cô là một 'bình hoa di động', hoặc nghĩ rằng cô chắc chắn là một mỹ nhân lạnh lùng, khó tiếp cận. Nhưng từ khi bước vào, cô luôn giữ nụ cười trên môi, thái độ thân thiện, lại còn nói muốn mời mọi người đi ăn, khiến không ít người bắt đầu có thiện cảm với cô.

Hoà Mộc hiểu rất rõ rằng xử lý một mình Lý Bân rất dễ dàng, nhưng những dư âm kéo theo chắc chắn sẽ có, sự nghi ngờ, sự bất mãn từ một số người. Nếu những tiếng nói đó ngày càng nhiều, cô không thể tiếp tục sử dụng biện pháp mạnh tay như trước.

Dù khó khăn đến đâu, cô cũng không nhượng bộ ở những vấn đề cốt lõi. Qua sự việc lần này, cô muốn mọi người thấy được quyết tâm cải cách của mình, để mọi người trong công ty hiểu rằng cô không đến đây để đùa giỡn.

Còn việc thay trưởng phòng cũng không phải chuyện dễ dàng như mua cây cải. Nhiệm vụ trước mắt là phải tìm người phù hợp để tiếp nhận công việc từ tay Lý Bân.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Hoà Mộc quyết định trao cho bộ phận khách hàng một con đường thăng tiến nhanh chóng, không quan trọng thâm niên, chỉ cần bất cứ ai tự tin vào năng lực của mình, đều có thể tham gia canh tranh vị trí quản lý khách hàng này.

Cô cũng muốn nhân cơ hội này xem ai dám đứng ra gánh vác trách nhiệm này. Việc cuối cùng là họ có đảm đương được hay không là chuyện khác, nhưng dám hay không là một chuyện hoàn toàn khác. Nếu thật sự có nhân viên trẻ nào dám chủ động tiến lên và làm tốt, đó sẽ là món hời lớn của KM.

Với suy nghĩ đó, sau khi nói xong về buổi tiệc tối, cô nhanh chóng trình bày ý tưởng tuyển chọn quản lý khách hàng.

Nghe cô nói xong, một số người trong phòng đã chuyển sự chú ý. Họ không còn cảm thấy hoang mang như trước mà bắt đầu tính toán làm sao để thu hút sự chú ý của lãnh đạo, chuẩn bị sẵn sàng để thử sức.

Hoà Mộc lướt mắt nhìn biểu cảm của mọi người trong phòng họp, nhận ra mục tiêu của mình đã đạt được phân nữa, nhìn Mục Thanh Nhiễm nói: "Mục tổng, xin lỗi đã cắt ngang cuộc họp của chị. Chị cứ tiếp tục đi."

Thực ra Mục Thanh Nhiễm đến đây cũng chỉ để nhân viên thấy được thái độ của mình. Những điều cần nói, Từ Lâm đã nói, Hoà Mộc cũng đã nói.

Không cần cô phải phí thêm lời nữa.

Từ Lâm dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của sếp, chủ động tiếp lời: "Mọi người nếu có ý kiến gì về công việc hiện tại hoặc phương hướng phát triển của công ty, cứ thoải mái bày tỏ. Nếu Mục tổng và Hoà tổng đều ở đây, không nhân dịp này mà thể hiện thì phí lắm!"

Câu nói này của cô rất khéo léo, thứ nhất, ngầm gợi ý cho mọi người rằng đây là cơ hội quý giá; thứ hai, như một chất xúc tác làm dịu đi tâm trạng của nhân viên; thứ ba, cũng là cách để cô ghi điểm trước mặt các lãnh đạo.

Nghe được lời này, một số nhân viên thường ngày làm việc rất tích cực nhưng cảm thấy mình chưa được chú ý liền mạnh dạn nắm lấy cơ hội. Từng người một lần lượt trình bầy ý kiến và ý tưởng công việc trong tương lai, trong đó, không ít ý tưởng mang tính xây dựng cao.

Hoà Mộc không chỉ lắng nghe mà còn nghiêm túc đưa ra phản hồi, không ngần ngại dùng những lời khen ngợi chân thành.

Có không ít lãnh đạo thích thông qua việc chỉ trích, áp chế nhân viên để xây dựng quyền uy, nghĩ rằng làm vậy sẽ khiến nhân viên biết rõ vị trí của mình, càng làm việc chăm chỉ hơn cho công ty, đồng thời tránh để họ có những suy nghĩ không an phận.

PUA nơi công sở.

Nhưng Hoà Mộc nghĩ rằng, khích lệ hiệu quả hơn chỉ trích rất nhiều trong công việc, khơi dậy sự chủ động của một người. Không ai lại muốn làm việc với người luôn phủ định mình, điều này áp dụng với cả lãnh đạo, chỉ là họ không dám thể hiện ra mà thôi.

Nếu để đối phương có được cảm giác thành tựu, thật lòng làm việc cho mình, vì thì cớ gì phải ép buộc người ta giả vờ xu nịnh, đối phó cho qua chuyện?

Mục Thanh Nhiễm lặng lẽ nhìn Hoà Mộc.

Hoà Mộc dường như từ nhỏ đã có khả năng xây dựng mối quan hệ tốt với người khác một cách nhanh chóng, hoàn toàn trái ngược với cô.

Mà bây giờ, không ai có thể tưởng tượng được Hoà Mộc khi còn bé là một đứa trẻ hay khóc nhè thế nào.

*

Sau khi hỏi ý kiến của mọi người, trợ lý hành chính đã đặt một món lẩu ở gần công ty.

Mặc dù Hoà Mộc bảo không cần để ý đến ngân sách, còn đề nghị một nhà hàng buffet hải sản cao cấp, nhưng mọi người vẫn thấy rằng mùa đông thì phải ăn lẩu mới là vui nhất.

Khi tan làm, nhân viên bộ phận khách hàng không ai lề mề, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau lập nhóm, hoặc đi bộ, hoặc ghép xe đến nhà hàng lẩu.

Mục Thanh Nhiễm hai năm nay rất hiếm khi tham gia các buổi liên hoan tập thể, dù có đi thì cũng thường là thanh toán hoá đơn xong liền sớm rời đi.

Lần này, trợ lý hành chính đến hỏi, cô đã do dự một chút rồi đồng ý.

Thấy thời gian cũng gần đến, cô cũng đứng dậy đi ra ngoài. Khi bước đến cửa, cô dừng lại, lấy từ trong túi ra một chiếc gương trang điểm, tô lại chút son môi.

Phần lớn thời gian, chiếc gương trang điểm này chỉ như vật trang trí, bởi cô không có thói quen thường xuyên dặm lại trang điểm.

Mục Thanh Nhiễm đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Hoà Mộc với Tô Lê đang đứng ngay hành lang nói gì đó.

"Được đi nhờ xe của Hoà tổng, tôi thật sự cảm thấy ngại quá." Tô Lê nói.

Hoà Mộc: "Tôi chẳng thấy cô ngại chút nào."

Tô Lê: "Cần gì phải nói thẳng thế chứ."

Mục Thanh Nhiễm đi lại gần, "Nhà hàng ăn tối cách công ty rất gần." Lạnh nhạt nói một câu không đầu không đuôi.

Hoà Mộc không hiểu ý, quay đầu nhìn cô, thầm nghĩ: "Đây là ám chỉ địa điểm gần như vậy mà tôi còn muốn đi xe, ngầm chê tôi lười sao?" Nghĩ đến đây, ánh mắt cô dần dâng lên hai ngọn lửa nhỏ.

"Nếu đã cùng điểm đến, tiện thể cho tôi nhờ một đoạn, tôi sẽ không lái xe."

Mục Thanh Nhiễm giải thích thêm, "Có thể sẽ uống rượu, không tiện."

Hoà Mộc: "Tôi và Mục tổng rất thân sao?"

"Thế Hoà tổng và Giám đốc Tô rất thân à?" Mục Thanh Nhiễm phản bác.

Tô Lê giật mình một cái, cảm giác hôm nay Mục tổng hơi khác thường, giọng điệu nói chuyện hình như không giống mọi ngày.

Hoà Mộc: "Tôi với Giám đốc Tô thân hay không, liên quan gì đến Mục tổng sao?"

"Hoà tổng có thể chở giám đốc Tô, lại không thể chở tôi," Mục Thanh Nhiễm ánh mắt đầy dò xét, "Đi cùng xe với tôi khiến cô áp lực sao?"

"Đùa gì chứ? Tôi có gì phải áp lực? Tôi tại sao phải áp lực?" Hoà Mộc tức đến nỗi hỏi liền ba câu.

Mục Thanh Nhiễm: "Vậy thì đi thôi."

Hoà Mộc: "......"

Cô thực nghĩ không ra, Mục Thanh Nhiễm đang có ý đồ gì.

Mới vài ngày trước, người này còn tránh cô như tránh tà, bây giờ lại cố ý tiếp cận cô.

Nếu đổi lại là người khác, cô sẽ nghĩ rằng đối phương thầm thích mình.

Nhưng rõ ràng là Mục Thanh Nhiễm không phải kiểu người 'khác' đó.

Tô Lê đứng giữa hai người, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ thấy bầu không khí căng thẳng đến đáng sợ.

Quả nhiên, hai người này trước đây có vấn đề. Nói là cặp đôi đang giận dỗi thì đúng là hơi quá, mà cũng không giống mối quan hệ tình cảm thông thường.

Từ khi làm việc với Hoà Mộc, Tô Lê đã trở thành fan cứng của cô ấy. Trong lòng Tô Lê chuyện đại sự của idol cũng là chuyện của cô.

Cô cảm thấy mình nên gánh vác lá cờ này.

Sau khi xuống lầu, Hoà Mộc dự định sẽ mở lời để Mục Thanh Nhiễm ngồi ghế phụ, còn Tô Lê ngồi ghế sau với mình. Mặc dù, điều này không đúng chuẩn mực lễ nghi công sở, nhưng nghĩ đến việc Mục Thanh Nhiễm chưa từng nể mặt cô, cô cũng chẳng cần phải nể mặt Mục Thanh Nhiễm.

Kết quả là, trước khi đợi cô mở lời, Tô Lê đã nhanh như chớp chạy đến ghế lái phụ, ngồi xuống.

Hoà Mộc: "......"

Dạo này sao mọi người cứ kỳ lạ thế nhỉ.

Thôi vậy, ngồi cạnh vài phút mà thôi, chẳng phải chuyện gì to tát, Hoà Mộc không để tâm lên xe.

Tài xế đóng cửa xe bên phía Hoà Mộc, sau đó vòng qua phía bên kia mở cửa cho Mục Thanh Nhiễm.

Đợi đến khi xe bắt đầu chạy, trong xe chỉ còn lại âm thanh của hệ thống sửa ấm thổi nhẹ, không khí có chút gượng gạo.

"Hoà tổng," Tô Lê quay người lại, phá vỡ sự im lặng, "Lần trước cô nói muốn mở rộng nhân sự cho bộ phận khách hàng, tôi đã làm một chút dự toán, có thể tăng thêm 3-5 người."

"Ừm." Hoà Mộc đáp lại một tiếng, hơi nghiêng đầu, nói với Mục Thanh Nhiễm một cách máy móc, "Tôi nghĩ trọng tâm của Mục tổng cũng không nằm ở bộ phận khách hàng, chuyện nhỏ này chắc không cần chị phải phê duyệt đâu nhỉ."

Mục Thanh Nhiễm nhìn cô, "Đã để Giám đốc Từ hỗ trợ cô, có chuyện gì cứ trực tiếp giao cho cô ấy xử lý, không cần thông qua tôi."

Giọng điệu bình đạm, vẻ mặt thờ ơ.

Hoà Mộc chắc chắn rằng, Mục Thanh Nhiễm không thể nào thầm thích mình.

Những biểu hiện bất thường trước đây, chắc là do tuổi tác lớn dần, rối loạn nội tiết tố.

......

Quán lẩu này đúng là gần công ty, hai người chưa nói được mấy câu, xe đã dừng trước cửa nhà hàng.

Dĩ nhiên, Hoà Mộc cũng không có ý định quan tâm đến Mục Thanh Nhiễm.

Tài xê xuống xe mở cửa cho Hoà Mộc, cô không chút lưu luyến xuống xe. Nếu là trước đây, dù chỉ thêm một giây được ở cạnh Mục Thanh Nhiễm, cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khi đó, mùi hương trên người Mục Thanh Nhiễm khiến cô say đắm.

Say đắm đến mức quên cả chính mình.

Nhân viên bộ phận khách hàng, ngoại trừ những người phải ra ngoài tiếp khách, phần lớn đều đến đông đủ.

Thông thường, rất ít nhân viên từ chối tham gia buổi tiệc liên hoan, trừ khi tính cách không hoà đồng. Bởi vì một lần tụ tập có nghĩa là có thể bỏ lỡ một câu chuyện hài hước nào đó trong bữa tiệc mà bản thân không biết, để hôm sau mọi người bàn tán lại sẽ cảm thấy như bị cô lập.

Hơn nữa, sự việc của Lý Bân đã xảy ra trước đó, chẳng ai muốn công khai đắc tội với Hoà Mộc.

Huống chi, Hoà tổng và Mục tổng đều là hai mỹ nhân, đồ ăn có ngon hay không chẳng quan trọng, chỉ cần trong bữa ăn được ngắm nhiều hơn vài lần người đẹp còn hơn cả ngôi sao cũng đáng giá.

Ngày thường, chẳng ai dám chủ động lại gần để ngắm.

Trước khi ngồi vào bàn, Tô Lê nhanh nhảu mở lời: "Mục tổng, Hoà tổng, tôi có thể ngồi chung bàn với hai người không? Tôi chỉ là người đến ăn ké thôi, ngồi bàn khác chẳng khác nào bị cô lập cả."

Hôm nay là buổi tiệc của bộ phận khách hàng, Tô Lê là người duy nhất không thuộc bộ phận này, ngoại trừ Mục Thanh Nhiễm và Hoà Mộc.

Giám đốc nhân sự Từ Lâm vốn định tới nhưng đột xuất có việc gia đình.

Hoà Mộc: "Ai nói tôi muốn ngồi chung bàn với Mục tổng chứ?"

Tô Lê: "Nếu hai người không ngồi chung một bàn, mà mỗi người ngồi một bàn, chẳng phải những người ngồi cùng bàn với hai người sẽ hồi hộp đến mức ăn không nổi sao?"

Hoà Mộc chợt nheo mắt lại, "Giám đốc Tô sợ tiêu hoá không tiêu sao?"

Tô Lê làm bộ thẹn thùng đáp: "Tôi đây chẳng phải vừa gặp Hoà tổng đã như tri kỷ, gặp nhau muộn màng hay sao!"
Mục Thanh Nhiễm như đang suy nghĩ gì đó.

Hai người này trông thật sự rất thân thiết, nếu nhớ không nhầm, lần đầu tiên gặp mặt, Tô Lê còn vì bị Hoà Mộc chất vấn mà chạy đến cầu cứu cô. Vậy mà bây giờ, họ lại có thể thoải mái trêu đùa nhau như vậy.

Hoà Mộc nhún vai, "Tôi thì không sao, nhưng tôi sợ Mục tổng ngồi cùng bàn với tôi sẽ tiêu hoá không nổi. Dù sao thì......" Giọng cô đột ngột dừng lại.

Tô Lê lập tức dựng tai lên, nghĩ rằng mình sắp nghe được bí mật động trời nào đó.

Hoà Mộc tiếp tục nói: "Tôi đẹp hơn chị ấy, trẻ hơn, chân lại dài hơn. Chị ấy sẽ ghen tỵ đến mức nào chứ."

Tô Lê: "......" Thôi được rồi.

Tầng một của quán bày toàn bàn 4-6 người, không gian không lớn, nhưng lại rất có phong cách.

Tổng cộng có sáu bàn, vừa đủ chỗ cho tất cả nhân viên của bộ phận khách hàng.

Hoà Mộc và nhóm của cô chọn ngồi vào bàn sáu người, vẫn còn trống ba chỗ.

Vì vậy, ba người đến muộn nhất phải ngồi cùng bàn với sếp lớn, không khác gì chịu cực hình.

Khi gọi món, Tô Lê dè dặt hỏi: "Tôi có thể đặt một phần não heo không?"

Dù là người sinh ra ở Nam Thành, không phải ai cũng chấp nhận được món não heo nhúng lẩu. Chẳng hạn như bạn thân của Tô Lê, nên mỗi lần ăn lẩu chung, cô đều rất cẩn thận xin ý kiến đối phương.

Hoà Mộc đùa: "Giám đốc Tô sao phải khách sáo như vậy?"

Tô Lê cười "hì hì", đáp: "Hoà tổng không phải là kim chủ sao!"

Nghe câu này, cả Hoà Mộc và Mục Thanh Nhiễm đều khựng lại một giây, nhưng rất nhanh, mỗi người đều khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Cả hai đều hiểu, 'kim chủ' này không phải theo nghĩa kia.

Hoà Mộc nói: "Gọi hai phần đi."

Cô nhìn thấy rất rõ, ngay khi nghe đến não heo, chân mày của Mục Thanh Nhiễm liền nhíu lại, như ngọn đồi nhỏ, vẫn giống hệt mấy năm trước.

Nhưng giờ đây, cô sẽ không vì cảm thấy đáng yêu mà muốn đưa tay vuốt ve.

Tuyệt đối sẽ không.

Mục Thanh Nhiễm bỗng nhiên chạm ánh mắt của Hoà Mộc, sau đó cô không để lộ biểu cảm gì chỉ lặng cụp mắt xuống.

......

Mùa đông ở Đế Đô gần như bị sương mù bao phủ suốt cả ngày, bầu trời xám xịt kéo dài. Ra ngoài nhất định phải đeo khẩu trang 3M, nếu không sẽ bị hạt bụi trong không khí làm ngạt thở.

Hiện tại vừa qua một tháng, đang là những ngày lạnh nhất trong năm, đúng vào ba ngày rét buốt.

Đang trong kỳ cuối học kỳ, mỗi chuyên ngành của Đại học A có thời giant hi cuối kỳ khác nhau, có một số sinh viên ở xa đã mua vé về nhà, trong khi một số sinh viên khác vẫn đang thức đêm cố gắng ôn thi, cố gắng để có thể vượt qua kỳ thi.

Kỳ thi cuối kỳ trước kỳ nghỉ đông, nếu thi rớt nghĩa là sẽ không thể ở nhà ăn Tết lâu, mà phải quay lại trường tham gia kỳ thi lại, đó thực sự là một bi kịch nhân gian.

Vì vậy, để có thể yên tâm đón tết, mọi người đều rất nổ lực,

Thư viện và phòng tự học mỗi ngày đều chặt người, phải đến 7 giờ sáng, khi cửa mở mới có thể chiếm được chỗ ngồi.

Sinh viên khoa Tài chính sau khi thi xong môn cuối cùng vào buổi sáng, cuối cùng cũng được giải thoát.

Đối với Hoà Mộc mà nói, điều khiến cô vui hơn cả việc hoàn thành tất cả môn thi chính là: hôm nay có buổi tụ tập ở ký túc xá, Mục Thanh Nhiễm cũng sẽ đến. Đây là 'một viên kẹo' mà cô phải mặt dày xin rất nhiều lần sau khi bị từ chối mới có được.

Ký túc xá sinh viên.

Mục Thanh Nhiễm ngồi trước bàn học, trên bàn là một chiếc laptop màu đen.

Cô đang đính kèm tài liệu trong mail, kiểm tra một lượt, rồi gửi đi, tiếp theo là soạn một tin nhắn, đại khái là hy vọng khách hàng có thể xác nhận nhanh chóng và chuyển tiền.

Làm xong, Mục Thanh Nhiễm nhìn thời gian trên điện thoại, tháo kính ra, dọn dẹp một chút rồi đến quán lẩu mà Hoà Mộc đã nói. Quán này rất gần trường, đi bộ từ ký túc xá chỉ mất 15 phút.

Cô vừa đến cửa thì thấy một cái đầu ngó nghiêng qua lại.

Mục Thanh Nhiễm vẫn chưa lên tiếng, chủ nhân của cái đầu đã nhìn thấy cô, cười rồi vẫy tay: "Chị ơi!"

Mục Thanh Nhiễm bước nhanh hơn một chút, "Các bạn cùng phòng của em đã đến hết chưa?"

Hoà Mộc ngoan ngoãn gật đầu, "Bọn em vừa mới đến, sợ chị tìm không ra, nên em đứng đợi ở cửa."

"Ừm." Mục Thanh Nhiễm hạ thấp giọng đáp lại, "Vào trong thôi."
Hoà Mộc theo sau Mục Thanh Nhiễm, cúi đầu nhìn xuống tay chị ấy, rất muốn nắm tay.

Tuy nhiên, khi tay sắp chạm vào, cô lại rút tay lại, nắm chặt góc áo.

Bây giờ, cô không thể như trước vô tư nắm tay chị, sợ vô tình bộc lộ cảm xúc, lại sợ chị nghĩ cô quá bám người.

Sau khi ngồi xuống, Hoà Mộc lần lượt giới thiệu bạn cùng phòng với Mục Thanh Nhiễm.

Mấy người bạn cùng phòng lần đầu tiên gặp chị gái mà 'em út' thường xuyên nhắc đến, quả thực như cô nói, xinh đẹp đến mức không biết dùng từ nào để miêu tả. Đặc biệt giống như nữ thần trong các câu chuyện thần thoại phương tây, không dễ xúc phạm.

Ngay cả cô bạn ồn ào nhất trong nhóm cũng trở nên ngại ngùng hơn hẳn.

"Chào mọi người." Mục Thanh Nhiễm nói ngắn gọn ba từ, gật đầu chào mọi người, coi như là chào hỏi.

Khi đó, cô không giống như sau này, lúc thành lập KM phải ép bản thân tích cực xã giao.

Đây là một chiếc bàn tròn lớn, Hoà Mộc ngồi cạnh Mục Thanh Nhiễm, bên phải cô là trưởng phòng, cũng là chị cả trong nhóm, cạnh chị cả là 'nhị tỷ', còn 'tam tỷ' ngồi đối diện với Hoà Mộc.

Phía bên cạnh Mục Thanh Nhiễm không có ai ngồi, chỉ có vài chiếc túi xách của mọi người được bọc trong túi chống bụi đặt trên ghế.

Chỉ cả ghé vào tai Hoà Mộc, thì thầm: "Chị gái em giọng nói nhẹ nhàng ghê, nhưng khí chất mạnh mẽ quá, chị không dám nói nhiều, sợ làm phiền chị ấy."

Hoà Mộc cũng hạ giọng đáp lại: "Em cũng không dám."

Nghe 'em út' nói vậy, chỉ cả cảm thấy bình tĩnh được một chút.

Thực ra, Mục Thanh Nhiễm rất ít khi tham gia những buổi tụ tọp thế này. Ngay cả buổi ăn uống trong ký túc của chính mình, cô cũng không tham gia nhiều. Lần này, đối diện với một nhóm bạn trẻ nhỏ hơn mình vài tuổi, cô lại càng không biết nói gì, nên chỉ im lặng lắng nghe họ trò chuyện.

Trong bát của Mục Thanh Nhiễm, đồ ăn gần như chất thành núi nhỏ, đều là do Hoà Mộc bỏ vào.

Hoà Mộc giống như một chú chó Samoyed nhỏ, luôn mang những thứ tốt nhất về làm quà cho chủ nhân. Ngay cả khi chỉ nhặt được một khúc xương, cũng sẽ để dưới gối của chủ.

Ăn món gì ngon, cô cũng phải để Mục Thanh Nhiễm thử, sợ chị đói.

Trên bàn có một đĩa chất lỏng màu hồng nhạt kích thước bằng nắm tay, nhìn hình dáng giống như bộ não.

Là người sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, Hoà Mộc và Mục Thanh Nhiễm đều chưa bao giờ thử qua món này trong lẩu. Đây là món mà 'nhị tỷ' gọi, cô đến từ vùng Tây Nam tứ xuyên, nơi mà ăn lẩu không có não heo thì luôn cảm thấy thiếu gì đó.

Tuy nhiên, cô cũng biết rằng không phải ai cũng chấp nhận được món này, nên đợi đến khi mọi người ăn gần no, cô mới thả não heo vào nồi lẩu.

"Thật ra mọi người đừng nhìn nó trông như vậy mà ghét bỏ, nó thật sự rất ngon, đừng nghĩ nó là nào, cứ nghĩ nó là miếng đậu hũ mà ăn thôi. Nếm thử đi?" nhị tỷ hang hái thuyết phục.

Hoà Mộc nhíu mày: "Trông như thế này, làm sao mà coi như đậu hũ được. Tôi hình dung ra cảnh phim truyền hình với tên sát nhân biến thái cắt đầu người ta, dùng thìa múc não ra mà ăn rồi."

"Ngừng lại! Ngừng ngay!" Tam tỷ hét lên, "Cậu muốn giúp tôi giảm cân, muốn tôi nôn hết đồ ăn vừa ăn hay sao?"

Hoà Mộc lập tức im lặng, không phải vì sợ tam tỷ nôn, mà là sợ Mục Thanh Nhiễm khó chịu.

Món não cần thời gian nấu lâu hơn, mấy cô gái trong ký túc xá cười đùa, nói chuyện để giết thời gian, còn Mục Thanh Nhiễm chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng chạm ánh mắt với ai đó sẽ khẽ mỉm cười.

Chỉ cả kéo tay áo của Hoà Mộc, thì thầm, "A a a! Chị Nhiễm cười với tôi kìa, tôi rung động mất thôi!"

Hoà Mộc trợn mắt nhìn chằm chằm, "Không được rung động!" Trông giống như chú cho con bảo vệ thức ăn.

Đợi đến khi món não đã chín, nhị tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mọi người nể mặt tôi, nếm thử đi mà! Nếu không ngon, tôi sẽ tự vặn đầu mình ném vào nồi!"

Cả bàn cười ầm lên vì câu nói đó.

Chỉ cả nói: "Được thôi, để chứng kiến cảnh tượng đó, tôi sẽ thử nghiệm đầu tiên."

Nhị tỷ hừ nhẹ: "Cậu đừng cố tình nói không ngon chỉ để xem tôi vặn đầu đấy nhé."

Chị cả: "Tôi đâu phải Mộc Mộc."

Hoà Mộc bĩu môi: "Trong lòng cậu, tôi là người như vậy sao?" Nói xong, cô liếc mắt nhìn Mục Thanh Nhiễm, rất để ý hình ảnh của mình trong lòng chị.

May mắn, Mục Thanh Nhiễm không có phản ứng gì đặc biệt.

Chị cả ăn thử một miếng, ánh mắt lập tức sáng lên.

Vị rất lạ, hoàn toàn không giống như tưởng tượng trước đó là tanh và nhầy nhụa. Được nấu trong lẩu, nó thấm gia vị, dai dai với có hương vị độc đáo.

Tam tỷ nghi ngờ: "Cậu sẽ không cố tình khen để dụ tôi ăn đó chứ?"

Chị cả: "Tôi thề, nếu lừa cậu, thì tôi cũng sẽ vặn đầu mình ném vào nồi!"

Hoà Mộc tưởng tượng cảnh trong nồi lẩu đỏ rực trôi lềnh bềnh hai cái đầu, rùng mình một cái.

Cô ghé sát vào Mục Thanh Nhiễm nói nhỏ: "Bạn em không phải lúc nào cũng kỳ cục như thế này đâu."

Mục Thanh Nhiễm cố nhịn cười, gật đầu một cái.

Câu nói vừa rồi của Hoà Mộc vô tình làm cô buồn cười, nhưng biểu hiện trước mặt đám trẻ này lại thấy không hợp lắm.

Sau khi hai người bạn kia lần lượt khen món não ngon, Hoà Mộc cũng không cưỡng lại được sự cổ vũ, nếm thử một chút. Vị thật sự rất ngon.

Theo thói quen, cô cũng muốn để Mục Thanh Nhiễm nếm thử.

"Chị ơi......"

Mục Thanh Nhiễm dường như vừa nghe Hoà Mộc mở miệng đã biết cô định nói gì, liền ngắt lời: "Chị không ăn đâu."

Hoà Mộc không biết có phải do áp lực thi cử quá lớn hay không, hay là dây thần kinh nào bị chập, cô lại thấy Mục Thanh Nhiễm vừa rồi đang làm nungc. Dễ thương quá đi mất.

Cô lấy hết can đảm, gắp một miếng nhỏ, đưa đến trước mặt Mục Thanh Nhiễm, "chị thử đi mà, ngon lắm. Nếu em lừa chị thì em là cún con."

Giọng nói mềm mại, nhưng không phải kiểu làm nũng mà giống như người lớn dỗ trẻ con uống thuốc hơn.

Rõ ràng cô mới là người nhỏ tuổi hơn.

Mục Thanh Nhiễm ghét tất cả nội tạng động vật, lại càng ghét thứ mềm nhũn như thế này.

Nhưng đôi mắt đen láy, trong trẻo đầy mong đợi của Hoà Mộc khiến cô không thể thốt ra từ chối. Cuối cùng, cô cau mày ăn miếng đó.

Vị rất lạ.

Cô vốn có chút sạch sẽ, không bao giờ dùng chung đũa với người khác, vậy mà lại ăn đồ ăn được gắp bằng đũa của Hoà Mộc, chỉ chú ý món ăn khó ăn đến mức nào.

......

Nồi lẩu sôi sùng sục, nước lẩu đỏ ngầu.

Cùng là ngày đông lạng giá, nhưng không phải cùng một thành phố, cũng không phải cùng một bàn.

Hoà Mộc dùng đũa gắp một miếng não ngâm nước lẩu đỏ au, cho vào bát gia vị pha chế riêng của mình. Cô bỗng nhớ ra điều gì đó, ngẩng lên nhìn Mục Thanh Nhiễm, đôi mắt đen sâu thẩm, khoé môi cong lên một nụ cười tinh nghịch kéo dài đến đuôi mắt: "Mục tổng không muốn thử một chút sao? Thật sự rất ngon đấy."

"Rất ngon đấy" ba từ này cô cố tình nhấn mạnh.

Mục Thanh Nhiễm nhìn cô, ánh mắt chạm nhau gần nửa phút. Cuối cùng, cô cầm đũa, gắp miếng não từ bát gia vị của Hoà Mộc.

Hoà Mộc: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro