Chương 44: Nắm tay trong đêm tối
Hoà Mộc, mười bảy tuổi.
Hoàng hôn, chiều tà.
Ánh tà dương kéo dài bóng người.
"Chị, em đưa chị về được không?"
Hiếm khi thuyết phục được chị cùng đi ăn một bữa, cô không muốn tạm biệt nhanh như vậy.
Nhà hàng nơi họ ăn nằm gần trường Đại học A, họ có thể tản bộ về nhà.
"Không cần." Mục Thanh Nhiễm đáp.
"Vừa ăn no quá, em hơi ngấy, muốn đi dạo một chút." Hòa Mộc nài nỉ, "Dù gì chị cũng phải đi bộ về mà, em đi theo bên cạnh chị, được không?"
"Ngày mai em còn phải đi học."
Câu trả lời của chị rõ ràng là muốn cô nhanh chóng trở về, Hòa Mộc hiểu điều đó.
Nhưng cô không muốn từ bỏ.
"Chị, em xin chị mà." Hòa Mộc hạ giọng, chắp hai tay lại xoa nhẹ, ánh mắt đầy mong đợi như ánh sao lấp lánh.
Mục Thanh Nhiễm định từ chối, nhưng Hòa Mộc cúi đầu kéo nhẹ ngón út của chị, giống như một chú chó nhỏ đang lấy lòng.
Thế là, Mục Thanh Nhiễm không nói gì nữa, chỉ nhấc chân bước về hướng trường học.
Hòa Mộc nở nụ cười rạng rỡ, vội bước theo sau.
Chị không từ chối, nghĩa là đồng ý rồi.
Gió hè thổi qua, phả lên người mang theo sự oi bức, nóng nực, khiến người ta không mấy dễ chịu.
Nhưng mùi hương hoa quế đặc trưng của khuôn viên Đại học A, theo gió len lỏi vào mũi, lại thơm ngọt lạ thường.
Hòa Mộc nói đi theo chị, thực sự chỉ là đi theo.
Cô bước chậm hơn nửa bước chân, ngửi mùi hoa quế thoang thoảng, cùng với hương thơm nhè nhẹ từ cổ chị phảng phất ra.
Hòa Mộc cúi đầu, phát hiện bóng hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau. Cô đưa tay về phía trước, bóng trên mặt đất giống như đang nắm lấy tay nhau.
Dù bàn tay cô nắm chỉ là khoảng không.
Khi đó, cô đã bắt đầu biết rung động, hiểu được thế nào là thích.
Cô không còn dám dễ dàng nắm lấy ngón cái của chị nữa.
Cô rất sợ những tâm tư thầm kín của mình sẽ theo đầu ngón tay mà bị chị phát hiện.
Cô thích chị, cảm giác này có chút kỳ lạ.
Chị giống như một vị thần trên trời, thánh khiết và không thể bị vấy bẩn. Những việc như bạn học xung quanh yêu đương, lén lút nắm tay, lén lút hôn nhau, làm sao có thể xảy ra với chị được?
Nhưng mỗi khi nghĩ đến những hình ảnh đó, mặt cô lại đỏ bừng lên.
"Đến rồi." Giọng nói của Mục Thanh Nhiễm trầm thấp dịu dàng nhưng mang theo vẻ lãnh đạm.
Hòa Mộc nhìn tòa ký túc xá nữ sinh, cảm giác như đang nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, há miệng chuẩn bị nuốt chửng người chị mà cô yêu thích.
Trong khoảnh khắc, mắt cô bỗng thấy nóng lên.
Cô không biết là mình đang tủi thân, không nỡ, hay giống như những gì trong sách đã viết, rằng hormone tuổi thanh xuân luôn kỳ lạ và khó kiểm soát.
Tóm lại, cô không muốn rời đi dễ dàng như vậy.
"Em có thể vào xem một chút không?" Hòa Mộc lén quan sát nét mặt của chị, "Em cũng muốn thi vào Đại học A, muốn xem thử ký túc xá thế nào."
Hòa Mộc vừa thi xong đại học, điểm chưa có, nhưng cô rất tự tin rằng mình sẽ đậu vào Đại học A.
Việc học đối với cô luôn là chuyện dễ dàng.
"Ký túc xá nghiên cứu sinh không giống với ký túc xá đại học." Mục Thanh Nhiễm đáp.
Hòa Mộc biết đây lại là lời từ chối.
"Em đi bộ mệt rồi, chỉ lên nghỉ một chút thôi." Hòa Mộc bịa ra một lý do không mấy thuyết phục.
Lần này, Mục Thanh Nhiễm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt từ chối.
Hòa Mộc nhẹ nhàng kéo ống tay áo của chị, thấp giọng nói: "Chị, em xin chị mà."
Mục Thanh Nhiễm tự hỏi, tại sao cô bé này luôn để chữ 'xin' luôn treo trên miệng như vậy.
Đối với cô ấy, chữ "xin" này khó mà thốt ra được, dù chỉ một lần.
"Ký túc xá không cho người ngoài vào." Mục Thanh Nhiễm nói.
"Không thử sao biết!" Hòa Mộc chưa bao giờ sợ bị người khác ngoài Mục Thanh Nhiễm từ chối.
......
Cô gái có một gương mặt xinh đẹp, như một tấm thẻ thông hành mà phần lớn người ta đều không thể từ chối.
Ngay cả dì quản lý ký túc xá cũng không cưỡng lại được màn làm nũng của cô. Dì chỉ chặn lại tượng trưng một chút rồi nhắm một mắt, mở một mắt, phất tay để cô đi vào.
Mục Thanh Nhiễm đã từng thấy người khác đưa bạn vào, dì quản lý đều giữ lại dạy dỗ một trận nghiêm khắc, sau đó vẫn cương quyết không cho vào.
Còn Hòa Mộc thì đúng là một đứa trẻ được ông trời ưu ái.
......
Cũng là một buổi hoàng hôn, nhưng lạnh lẽo, ẩm ướt hơn.
Không khí đầy mùi khói xe.
"Cầu xin em?"
Mục Thanh Nhiễm không ngờ Hòa Mộc lại nói với mình những lời như vậy, cô bật cười vì tức giận.
"Đúng vậy, cầu xin tôi, tôi sẽ lên xe." Hòa Mộc nói, "Nếu không, tôi sẽ tự đi bộ về. Ngày mai, tất cả nhân viên KM sẽ biết rằng Mục tổng và Hòa tổng bất hòa, bỏ người ở cầu vượt, Hòa tổng quyết định rút vốn, công ty phá sản."
Nói xong, cô nở một nụ cười, mắt cong như vầng trăng, giọng nói lại ngọt ngào như ác quỷ.
"Tốt lắm." Mục Thanh Nhiễm cố nén cơn giận, nói: "Cầu xin em."
"Đây mà là thái độ cầu xin của chị sao?" Hòa Mộc chớp mắt ngây thơ, giọng điệu vô tội nhưng đầy khiêu khích, "Làm ơn chỉnh lại giọng điệu, nói lại lần nữa."
Mục Thanh Nhiễm gật đầu, cong môi, nụ cười sắc lạnh như dao, "Cầu xin em, em gái ngoan."
Hòa Mộc nghe thấy hai chữ "em gái ngoan", cả người ngơ ngẩn.
Mục Thanh Nhiễm điên rồi sao?
"Giờ thì có thể lên xe chưa?" Giọng nói của Mục Thanh Nhiễm trở lại lạnh lùng, "Tôi không muốn bị tước bằng lái đâu."
Hòa Mộc cũng hiểu đạo lý "biết lúc nào nên dừng lại", liền mở cửa xe ngồi vào trong.
Nếu không, Mục Thanh Nhiễm thật sự có thể mặc kệ cô sống chết mà rời đi.
"Làm phiền chị giúp tôi thắt dây an toàn." Vừa ngồi vào ghế, Hòa Mộc đã nhét hai tay vào túi, lười biếng nói, "Vừa nãy đi ngoài trời, tay tôi bị lạnh cóng rồi."
Lần này, Mục Thanh Nhiễm không còn làm ra vẻ chậm rãi tiến gần nữa, động tác thô bạo, kéo dây an toàn xuống, nhanh gọn cài lại.
Trong từng động tác, rõ ràng vẫn còn vương chút tức giận.
Hòa Mộc thừa cơ giơ tay sờ mặt Mục Thanh Nhiễm, cười tít mắt nói: "Trước đây sao tôi không nhận ra chị đáng yêu như vậy nhỉ?"
Mục Thanh Nhiễm trầm giọng: "Đừng được đằng chân lên đằng đầu."
Hòa Mộc đáp lại: "Chị cả tôi dạy rồi, người ta kính tôi một thước, tôi phải kính người ta một trượng."
Mục Thanh Nhiễm chăm chú nhìn về phía trước, không nói gì thêm.
"Đi bộ một lát mà tôi thấy đói rồi." Hòa Mộc mở ứng dụng tìm món ăn trên điện thoại, lướt qua vài địa điểm rồi chọn một nhà hàng, bật định vị lên.
"Đi ăn thôi."
Đã rất lâu rồi cô không ăn sukiyaki.
Những năm qua, ngoài những bữa ăn xã giao cần thiết, Hòa Mộc hầu hết đều ăn một mình.
Cô từng rất thích sự náo nhiệt, đến mức đi vệ sinh cũng phải kéo một người theo cùng. Nhưng chẳng biết từ khi nào, cô nhận ra rằng làm nhiều việc một mình cũng chẳng sao. Không cần phải chiều theo ai, mà cũng không còn ai để cô muốn chiều theo.
Đôi khi, nhìn chiếc ghế trống đối diện, cô thậm chí cảm thấy một loại khoái cảm tự dày vò.
Trong nồi lẩu sôi sục, hơi nước bốc lên nghi ngút, làm cho không khí trở nên méo mó và mờ ảo, chẳng còn chân thực.
Hòa Mộc nhìn xuyên qua làn hơi nước hư ảo, ánh mắt dừng lại trên người ngồi đối diện.
"Sukiyaki ngon nhất là ở chỗ trứng sống." Hòa Mộc nói.
Mục Thanh Nhiễm ăn sukiyaki, nhưng cô luôn tránh ăn trứng sống, vì cô nghĩ rằng không phải cửa hàng nào cũng có thể đảm bảo chất lượng trứng ăn sống, dễ dàng sinh ra vi khuẩn.
"Em yêu quý mạng sống của mình," Mục Thanh Nhiễm nói.
"Thì ra, chị vẫn có nhiều điều chưa thay đổi." Hòa Mộc nói, "Nếu không, tôi suýt nữa không nhận ra chị nữa."
"Hoặc có thể, người em quen biết chưa bao giờ là tôi thật sự."
Mục Thanh Nhiễm chưa từng nói những lời như vậy. Hòa Mộc ngây người một lúc, không thể nhận ra ánh mắt của đối phương có phải là thật lòng hay có mục đích gì khác.
Từ lúc nào, cô không còn có thể tin vào mỗi lời nói của chị nữa?
"Lý Uy và Lục Cường, em sẽ ghi nhớ ân tình của hai người này." Hòa Mộc chuyển chủ đề, "Sau này em sẽ trả lại." (Ps: Lục Cường từ đầu truyện đến giờ chưa xuất hiện nên mình cũng không biết là nhân vật nào nha mn🥲. )
Mục Thanh Nhiễm nói: "Không cần đâu, coi như em trả lại ân tình mà hôm đó em giúp tôi thoát khỏi rắc rối trên bàn tiệc."
"Thật ra nếu hôm đó tôi không đến, chị cũng sẽ tự thoát được thôi." Hòa Mộc cười nói, "Đó không phải là ân tình tôi nên nhận, tôi không muốn."
Nhớ lại cảnh hôm đó khi nghe nói Mục Thanh Nhiễm bị kẹt trong bàn tiệc với đám người của cục trưởng thuế và tên đàn ông quái gở có ý đồ xấu với cô, cô mất kiểm soát chạy tới đánh người, Hòa Mộc cảm thấy hành động của mình thật ngây thơ và thảm hại.
"Cảm ơn em hôm đó." Mục Thanh Nhiễm đây là lần đầu tiên cảm ơn Hòa Mộc vì đã cứu cô.
Khi Hòa Mộc gặp phải cảnh cô phải cúi đầu chào người khác trên bàn tiệc, cô cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa tức giận. Cô không muốn bị Hòa Mộc thương hại trong những lúc như vậy.
Nhưng người duy nhất có thể vì cô mà bất chấp mọi thứ, thậm chí làm mất lòng nhiều người ở Nam Thành, chỉ có Hòa Mộc, không ai khác.
Dù là người xa lạ giúp đỡ bạn, cũng nên nói cảm ơn.
Khi Hòa Mộc nghe thấy lời cảm ơn đó, bỗng nhiên mắt cô ươn ướt, cô cúi đầu uống một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: "Không có gì để cảm ơn, là Tô Lê đã gọi điện nhờ tôi giúp, ân tình này nên trả lại cho cô ấy."
Mục Thanh Nhiễm không nói gì thêm, cô đập một quả trứng sống vào bát, vớt một miếng thịt bò từ trong nồi, nhúng vào trứng rồi đưa vào miệng.
Thực ra thỉnh thoảng thử một lần, cũng không tệ đến vậy.
...
Sau khi ăn xong, trên người Hòa Mộc vẫn còn chút mùi lẩu còn sót lại.
Khuôn mặt cô hơi đỏ, biểu cảm rất thoải mái.
Trong thế giới này, chỉ có đồ ăn là không thể phụ lòng, dù người ngồi đối diện có khiến cô khó tiêu.
Mục Thanh Nhiễm liếc nhìn cô một cái, mất tập trung trong chốc lát, rồi nhanh chóng rút lại ánh mắt.
Bãi đậu xe cách đó một đoạn, hai người đi trên con đường bê tông, Hòa Mộc đi sau Mục Thanh Nhiễm một bước ngắn.
Không biết từ khi nào, cô đã hình thành thói quen này.
Một thói quen, khi đã kéo dài một thời gian, thật khó mà thay đổi.
Đèn đường kéo dài bóng của họ.
Hòa Mộc chợt ngẩn ra, bàn tay hơi vươn về phía trước, trên mặt đất, hai cái bóng tay đan vào nhau.
Ngay sau đó, cô nhận ra mình đang làm gì, vội thu tay lại và cho vào túi áo khoác.
Hòa Mộc: "Tối nay__"
"Không tiện, ngày mai." Mục Thanh Nhiễm vội vàng cắt ngang.
Hòa Mộc nhấp nháy mắt, mất một lúc mới phản ứng lại, ngày mai... có phải là "đến kỳ" không?
Mục Thanh Nhiễm có hiểu nhầm gì không?
"Tôi chỉ muốn nói, tối nay hơi lạnh, chúng ta có thể đi nhanh một chút không?" Hòa Mộc hơi có chút khó chịu, "Chị cả ngày nghĩ gì vậy?"
Mục Thanh Nhiễm nhìn Hòa Mộc, thấy cô không có vẻ như đang nói dối, sắc mặt liền lạnh lùng lại.
Tối nay, đâu chỉ là hơi lạnh?
Ps: Nhân dịp truyện đạt được 1k mắt xem. Cảm ơn mn đã đồng hành cùng truyện đến thời điểm này. Mãi yêu 🥰🥰
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro