Chương 57: Là điều thuộc riêng về cô

Hòa Mộc mang đôi dép lê, ánh mắt đầy cảnh giác, chậm rãi tiến lại gần Mục Thanh Nhiễm.

"Sao chị cứ nhìn tôi chằm chằm thế?" Cô không nhịn được mà hỏi.

"Hôm nay biểu hiện của em khá tốt, hy vọng có thể tiếp tục duy trì." Mục Thanh Nhiễm nghiêm túc nói.

Biểu hiện gì? Duy trì cái gì?

Hòa Mộc hoàn toàn mù mờ.

Mục Thanh Nhiễm vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình trên ghế sofa.

Hòa Mộc bắt đầu suy nghĩ, đây là ý bảo cô ngồi xuống?

Nhưng cô không muốn ngồi, chỉ muốn nhanh chóng đi tắm, sau đó chui vào chăn ngủ cho thoải mái.

Thấy Hòa Mộc không có phản ứng, Mục Thanh Nhiễm lại dùng sức vỗ mạnh hơn.

"Chị có việc gì tìm tôi à?" Hòa Mộc hỏi, vẫn đứng yên.

"Không có việc gì."

"Không có việc gì thì vỗ sofa làm gì?" Đồ thần kinh.

Hòa Mộc xoay người định trở về phòng.

Bất thình lình, cổ tay cô bị kéo lại, mất đà ngã xuống ghế sofa.

Mục Thanh Nhiễm giữ chặt cổ tay Hòa Mộc bằng một tay, tay còn lại túm lấy cổ áo cô.

"Không phải em rất thông minh sao?" Vì sao một số chuyện nhất định phải nói thẳng ra?

"Cảm ơn chị đã khen!" Giọng điệu của Hòa Mộc chẳng hề giống đang cảm ơn, mà giống như chuẩn bị cắn người.

Cô không hiểu vì sao vừa vào nhà, Mục Thanh Nhiễm đã mang dáng vẻ như muốn gây sự với cô.

Hôm nay cô đã chọc gì chị ấy? Hay là Mục Thanh Nhiễm đến kỳ kinh nguyệt, nội tiết tố rối loạn?

Nhưng dường như kỳ của chị ấy mới qua không lâu.

Hòa Mộc lắc đầu. Nhớ chuyện này làm gì?

"Tôi cứ nghĩ người trẻ tuổi sẽ rất dồi dào năng lượng." Mục Thanh Nhiễm nói.

"Tôi đã dùng hết năng lượng bên ngoài rồi, vì vậy chị chủ nhà đừng cản tôi về phòng nghỉ ngơi nữa." Hòa Mộc cau mày, trông đầy vẻ mất kiên nhẫn.

"Làm gì mà tốn sức đến thế?" Ánh mắt Mục Thanh Nhiễm đột nhiên trở nên sắc bén.

"Liên quan gì đến chị!" Hòa Mộc đấm nhẹ vào vai Mục Thanh Nhiễm. "Tôi phải đi tắm đây."

"Một ngày em tắm mấy lần thế?"

Giọng điệu của Mục Thanh Nhiễm, cùng với nội dung câu nói, không khác gì một cô vợ nhỏ đang ghen tuông vô cớ trong phim truyền hình.

"Chị bị gì kích thích à?" Đột nhiên thay đổi như thế, thật khiến người ta không quen.

Lúc này, Hòa Mộc mới nhận ra tư thế của cả hai có phần quá mức ám muội, khiến mặt cô không khỏi thoáng lúng túng.

Mục Thanh Nhiễm im lặng một lúc, rồi nói:

"Hôm nay cả ngày tôi đều làm việc."

"Thế thì giỏi quá." Giọng điệu của Hòa Mộc đầy vẻ qua loa, "Giờ có thể thả tôi ra chưa?"

"Hòa tổng không biết khái niệm trao đổi ngang giá à?"

Hòa Mộc nheo mắt, ánh nhìn như hai tia X-quang, cố gắng thăm dò người đối diện.

"Chị muốn biết hôm nay tôi đã làm gì đến thế sao?"

Mục Thanh Nhiễm không nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào Hòa Mộc, không hề chớp.

Rõ ràng là đang chờ câu trả lời.

"Tôi đi leo núi." Hòa Mộc đáp. "Lần sau đi cùng nhé." Nhân tiện đẩy chị xuống núi luôn.

"Đi một mình?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.

Câu hỏi ban đầu định là Đi với ai, nhưng lại không muốn nói thẳng ra.

"Tôi, một người phụ nữ bẩm sinh hấp dẫn, sao có thể đi leo núi một mình!" Hòa Mộc cố tình đáp, "Còn chuyện đi với ai thì tôi nghĩ Mục tổng cũng chẳng hứng thú đâu."

Mục Thanh Nhiễm nhìn chăm chú hồi lâu, không tiếp tục truy hỏi.

Hòa Mộc chống tay lên ghế sofa định đứng dậy, vừa mở miệng nói: "Tôi phải đi__"

Chưa kịp nói hết câu, Mục Thanh Nhiễm đã vòng tay qua cổ cô, kéo lại gần.

Môi cô ấy chạm lên hõm cổ nơi giao giữa cằm và yết hầu, vừa lạnh vừa mềm, còn phảng phất chút ẩm ướt.

Đây là đang làm cái gì?

Cám dỗ đêm khuya?

Hòa Mộc vùng vẫy một chút, nhưng bàn tay đang túm lấy cổ áo cô của Mục Thanh Nhiễm lại càng siết chặt hơn.

Mục Thanh Nhiễm ngửa cổ, đôi môi mỏng từ từ lướt dọc từ cổ xuống xương quai xanh.

Hòa Mộc càng thêm chắc chắn rằng Mục Thanh Nhiễm vốn chẳng phải là bông hoa cao lãnh không biết mê hoặc người khác, mà chỉ là xem cô ấy có muốn hay không mà thôi.

Cách tấn công này, ai mà đỡ nổi?

Nếu ngay từ thời còn trẻ người non dạ, Mục Thanh Nhiễm đã hành xử như thế này, thì đời này Hòa Mộc chắc chắn sớm đã "chết đứ đừ" dưới tay chị ấy rồi.

Người đẹp tự nguyện ngã vào lòng, làm gì có lý nào để lãng phí?

Hòa Mộc nắm lấy bàn tay đang đặt trên cổ áo mình, ép xuống ghế sofa, rồi đặt môi lên lòng bàn tay ấy, nhẹ nhàng hôn.

Sau đó, cô tiếp tục hôn lên cổ tay, nơi có lớp da mỏng nhất gần động mạch.

Tiếp theo, cô cẩn thận tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay Mục Thanh Nhiễm, đặt lên bàn.

Không còn vướng bận, hành động của cô càng trở nên táo bạo hơn.

Trên chiếc cổ trắng ngần của Mục Thanh Nhiễm bắt đầu xuất hiện những dấu hồng nhàn nhạt. Ngón tay thon dài của chị ấy bấu chặt vào lưng Hòa Mộc, tựa như muốn đâm vào da thịt cô nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

"Nhà chị có cái đó không?" Giọng Hòa Mộc khàn khàn hỏi.

Đến bước cuối cùng, cô mới nhớ ra thứ dụng cụ vệ sinh quan trọng nhất.

Mục Thanh Nhiễm bình thường chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện này, đương nhiên nhà cũng không chuẩn bị sẵn.

"Không có." Lời đáp phát ra như dòng nước ấm trong suối.

Dù câu trả lời khiến người ta cụt hứng, nhưng trong lòng Hòa Mộc lại tràn đầy niềm vui.

Điều này ít nhất chứng tỏ rằng Mục Thanh Nhiễm nói thật khi bảo rằng chị ấy chưa từng đưa ai về nhà.

Giờ đây, Mục Thanh Nhiễm hoàn toàn thuộc về một mình cô.

Trong lúc Hòa Mộc nghĩ như vậy, Mục Thanh Nhiễm lại nhớ về lần đầu tiên đến căn hộ của Hòa Mộc ở Nam Thành. Khi ấy, cô ấy chuẩn bị rất đầy đủ.

Có phải lúc nào cũng trữ sẵn không?

Người Mục Thanh Nhiễm bất chợt lạnh đi một nửa.

Hòa Mộc giống như một đứa trẻ vừa nhận được kẹo, quyết định tặng lại một viên để đáp lễ.

Nếu không thể dùng tay...

Cô liếm môi, từ từ quỳ gối xuống tấm thảm trước sofa.

Mục Thanh Nhiễm không để ý đến hành động của Hòa Mộc, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hòa Mộc có thể đã đưa rất nhiều người về nhà, trái tim chị ấy như bị một cú đấm nặng nề.

"Không phải em nói mệt sao? Đi nghỉ đi." Mục Thanh Nhiễm hạ mi mắt, chỉnh lại cổ áo rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ chính.

Cánh cửa đóng lại với một tiếng rầm vang lớn.

Bị bỏ lại giữa chừng, Hòa Mộc không hề tức giận. Cô nghĩ rằng Mục Thanh Nhiễm rời đi chỉ đơn giản vì không có dụng cụ vệ sinh cần thiết.

Tâm trạng vui vẻ, Hòa Mộc vừa huýt sáo vừa đi tắm.

Trong khi đó, Mục Thanh Nhiễm trở về phòng ngủ, không bật đèn, quăng mình lên giường.

Cô nằm nghiêng, nhắm chặt mắt, cơ thể co lại trong một tư thế thiếu an toàn.

Giữa hai người vốn không có mối quan hệ chiếm hữu lẫn nhau, số người mà Hòa Mộc đưa về nhà thật ra chẳng liên quan đến chị.

Nhưng bây giờ, cô không thể lừa dối bản thân mình nữa.

Cô thật sự... rất ghen tị.

Nếu khi đó không rời đi, có phải Hòa Mộc vẫn sẽ chỉ thuộc về mình cô không?

Nhưng kiểu giả định này hoàn toàn vô nghĩa.

Dù có làm lại lần nữa, cô vẫn sẽ đưa ra lựa chọn y như vậy.

Đêm khuya, hai căn phòng, hai chiếc giường, hai tâm trạng hoàn toàn trái ngược.

Nhưng rất ăn ý là, trong mơ, cả hai đều tiếp tục những gì dang dở.

Sáng hôm sau, Mục Thanh Nhiễm trở lại vẻ điềm tĩnh, ít nói như trước, nhưng ánh mắt nhìn Hòa Mộc lại phức tạp hơn. Trong đôi mắt ấy, sự chiếm hữu ngày càng lộ rõ, khó mà che giấu được.

"Chào buổi sáng, bà chủ." Hòa Mộc tay cầm ly sữa, bước ra từ bếp, "Chị uống không? Tôi đã hâm nóng rồi."

"Không cần." Mục Thanh Nhiễm trả lời.

Thế nhưng, khi Hòa Mộc vừa đưa ly lên uống được hai ngụm, Mục Thanh Nhiễm liền cướp lấy, uống hết phần còn lại rồi trả lại cái ly trống không vào tay cô.

"???"

"Chị không uống mà?" Hòa Mộc nhìn ly thủy tinh trống rỗng trên tay mình, chớp chớp mắt, "Đừng nói là chị không muốn rửa ly nhé!"

Mục Thanh Nhiễm không trả lời câu hỏi, chỉ nâng tay, dùng đầu ngón tay lau vết sữa trên khóe môi cô.

Hòa Mộc giật mình đến mức nấc lên một cái.

Đã nấc cái đầu tiên, thì không ngừng lại được.

Một tràng nấc thật sự sau khi uống sữa.

Cô bị Mục Thanh Nhiễm dọa cho không nhẹ.

"Thu dọn một chút rồi ra ngoài." Mục Thanh Nhiễm nói.

"Đi đâu?" Hòa Mộc hỏi.

"Đến chỗ em ở, lấy thứ tối qua chưa dùng đến."

Hòa Mộc vẫn chưa ngừng nấc, vừa nấc vừa nói: "Mua mới chẳng phải tiện hơn sao? Sao phải chạy xa vậy?"

Mục Thanh Nhiễm nhìn cô rất lâu, rồi mới nói: "Dùng hết đồ cũ trước đã."

Hòa Mộc thầm lẩm bẩm trong lòng: Mấy thứ đó cũng đâu có hết hạn nhanh, mua thêm cũng có sao đâu? Sao càng ngày chị ấy càng giống một con chim sẻ keo kiệt vậy chứ.

Hồi trước, toàn là những thứ Tần Hân dúi cho cô. Cái người đó thích thử mấy món đồ mới lạ, những thứ bị quăng vào xó có khi chất đầy được cả một xe tải.

"Tiếc không muốn dùng hết đồ trong nhà à?" Lửa trong lồng ngực Mục Thanh Nhiễm bùng lên không thể kiểm soát.

"Tiền xăng đó làm việc khác chẳng phải tốt hơn sao!" Miệng thì nói vậy, nhưng Hòa Mộc vẫn vào phòng thu dọn đồ, theo Mục Thanh Nhiễm ra ngoài.

Trên đường đi, Mục Thanh Nhiễm không nói một lời.

Hòa Mộc quan sát vẻ mặt chị, không hiểu có chuyện gì nữa, chẳng lẽ do tối qua không làm được, giờ đang tức tối vì "thiếu thốn"?

Cô nhớ lại khi vừa tái ngộ, Mục Thanh Nhiễm còn giả vờ thỏa mãn cơ mà.

Chẳng lẽ, là do mình tiến bộ quá nhanh?

Nghĩ đến đây, Hòa Mộc nở một nụ cười vừa hài lòng vừa đắc ý, như đang tự khen ngợi chính mình.

Ánh mắt Mục Thanh Nhiễm liếc thấy nụ cười đó, giọng nói lạnh tanh vang lên: "Hòa tổng nghĩ ra chuyện gì buồn cười thế?"

"Tôi dạo này kỹ thuật không phải rất tốt sao?" Hòa Mộc thẳng thừng hỏi.

"Cần gì phải hỏi tôi?" Giọng Mục Thanh Nhiễm càng lạnh hơn, "Hòa tổng không phải có nhiều chị em thân thiết lắm sao?"

Hòa Mộc khựng lại, chắc không phải ảo giác chứ, sao nghe như có mùi giấm chua vậy?

"Sao nào, Mục tổng cũng để tâm đến mấy chị em của tôi à?" Hòa Mộc cười nói, "Không đúng, không phải chị em của tôi, mà là của chị mới đúng. Dù sao họ cũng là hậu cung của tôi mà."

Mục Thanh Nhiễm siết chặt vô lăng, chân đạp mạnh ga, tốc độ xe tăng nhanh.

Họ vừa lên đường cao tốc, giới hạn tối đa là 110km/h, mà kim đồng hồ đã chạm đến vạch giới hạn.

"Chị không phải đang tức quá hóa giận đấy chứ? Đây là chuyện chị nên làm sao?" Hòa Mộc giơ tay bám chặt tay cầm bên cửa xe.

Đường nét quai hàm của Mục Thanh Nhiễm căng cứng.

Cô không thể phủ nhận rằng lời của Hòa Mộc vừa rồi đã khiến cô khó chịu.

Chị em?

Cô chưa bao giờ thích chia sẻ bất cứ điều gì với ai.

Dù đứa trẻ này đã từng rời xa cô một thời gian, nhưng giờ quay lại bên cô, thì chỉ có thể thuộc về riêng mình cô mà thôi.

Về đến nhà, Hòa Mộc đến đầu giường trong phòng ngủ, mở ngăn kéo ra.

Bên trong chỉ có hai chiếc hộp nhỏ đáng thương, đã bị bóc ra, còn chưa đến 10 cái.

"Chỉ có nhiêu đây?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.

"Chỉ nhiêu đây thôi." Hòa Mộc đáp.

Cô bình thường cũng không đặc biệt quan tâm đến việc này, nhưng lại không có thói quen tích trữ những thứ như vậy. Chắc nơi khác cũng không còn nữa.

Mục Thanh Nhiễm: "Ngay cả nhà mình có gì cũng không rõ sao?"

Giọng điệu kiểu thẩm vấn này là thế nào?

Hòa Mộc cuối cùng cũng cảm thấy không đúng.

"Chị đang bắt tội phạm cải tạo lao động à?" Cô bước lên một bước về phía Mục Thanh Nhiễm, hơi ngẩng cằm, nhíu mũi một cách hung dữ.

Mục Thanh Nhiễm nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm.

Cơ thể Hòa Mộc cứng đờ, đầu óc dường như ngừng hoạt động.

Biểu cảm này, động tác này, theo logic bình thường, giây tiếp theo đáng lẽ sẽ là một nụ hôn.

Mục Thanh Nhiễm nhìn thẳng vào đôi mắt của Hòa Mộc, "Dọn sạch mấy bông hoa dại đi."

Hòa Mộc sững người trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại. Hóa ra Mục Thanh Nhiễm thật sự đang ghen. Nhưng kiểu ghen đầy bá đạo thế này lại khiến người ta vừa giận vừa buồn cười.

"Chị đang ra lệnh cho tôi sao?" Hòa Mộc bật cười khẩy, "Phân rõ ranh giới đi, tôi mới là người chi tiền."

"Cái loại hợp đồng đó, tôi xé thì đã sao?" Giọng nói của Mục Thanh Nhiễm thấp hơn, mang chút run rẩy.

"Tôi nhớ Mục tổng từng nói mình là người giữ lời hứa." Hòa Mộc tức giận nói, "Chị xé thì chẳng sao cả, nhưng nếu chị dám xé, với tôi coi như chị chết rồi!"

Câu nói này nghe có vẻ đầy phẫn nộ, nhưng lại mang theo chút nũng nịu.

Mục Thanh Nhiễm nhìn vào đôi mắt đen láy, trong sáng của Hòa Mộc. Vẫn là ánh mắt ấy, sạch sẽ và thuần khiết.

Cô không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy. Có lẽ không phải giận Hòa Mộc, mà là giận chính bản thân mình.

Tại sao lại để tâm đến những chuyện đã qua, giống như một chiếc xương cá mắc trong cổ họng, không lấy ra được, cũng không nuốt xuống được. Mỗi lần nuốt nước bọt, đều cảm thấy đau.

"Tôi là người giữ lời, nên tôi sẽ làm món đồ chơi của em thật tốt." Mục Thanh Nhiễm bất ngờ kéo Hòa Mộc vào lòng, "Nhưng em cũng phải nhớ chơi cho đàng hoàng, và nhớ rằng tôi không thích những món đồ chơi khác."

Câu nói cuối cùng, giọng điệu của cô mềm mại hơn, không còn gay gắt như trước.

Hòa Mộc cảm thấy như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim mình, không biết là vì giọng nói dịu dàng đó, hay là vì ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Mục Thanh Nhiễm.

Mục Thanh Nhiễm buông Hòa Mộc ra, "Đi ăn cơm."

"Ừm." Hòa Mộc cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo sau.

"Hôm nay dùng hết những thứ này." Mục Thanh Nhiễm nói.

"Ừm." Hòa Mộc đáp, rồi cảm thấy có gì đó không đúng, "Dùng cái gì cơ?"

Mục Thanh Nhiễm nói đến mấy thứ cô đang cầm trên tay sao?

Cô có bỏ sót điều gì chăng?

"Không có gì." Mục Thanh Nhiễm đưa tay nắm lấy cổ tay Hòa Mộc, kéo cô về phía cửa.

Hòa Mộc lắc đầu liên tục. Không được, không được, không thể để bị đánh lừa bởi những giả tượng nhất thời.

Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói: "Hôm nay dùng hết những thứ này."

Không khỏi hoài nghi, Chẳng lẽ Mục Thanh Nhiễm muốn... vắt kiệt mình?

Tại Đế Đô

"Nhạc tổng, lâu rồi không gặp."

"Nhị thiếu gia nhà Hoà gia làm sao lại nghĩ đến chuyện mời tôi uống trà vậy?"

Nhạc Yến Khê và Hòa Cẩn Hoài ngồi đối diện nhau bên một bàn trà, trên mặt đều mang nụ cười "thân thiện."

"Bạn bè lâu ngày ngồi uống chén trà, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?" Hòa Cẩn Hoài cười nói, "Hay là Nhạc tổng chỉ muốn uống trà với chị gái tôi? Thiên vị như vậy không tốt đâu."

Nhạc Yến Khê lắc đầu, "Nhị thiếu gia Hoà gia nói vậy là không đúng rồi. Tôi và Nhị thiếu gia cũng chẳng được coi là bạn cũ, sao có thể nói chuyện thiên vị được chứ?"

Hòa Cẩn Hoài bị câu này làm nghẹn lại, nhưng rất nhanh điều chỉnh sắc mặt, nói: "Tôi biết thông tin tài khoản của giám khảo Lư là do cô lấy từ chỗ tôi đưa cho chị gái tôi. Nhưng chuyện này nhỏ thôi, nhân tình này tôi có thể bán cho cô."

"Ồ? Không ngờ Nhị thiếu gia Hoà gia lại rộng lượng như vậy." Nhạc Yến Khê đưa tách trà lên miệng, thổi nhẹ.

"Tập đoàn Hòa Thị và tập đoàn Nguyệt Huy những năm gần đây luôn công khai lẫn âm thầm cạnh tranh, đây cũng chẳng phải bí mật gì." Hòa Cẩn Hoài nói, "Tôi tin với tốc độ mở rộng hiện tại của Hòa Thị, các cổ đông của Nguyệt Huy chắc chắn không thể không lo lắng."

"Nhị thiếu gia không lo cho cổ đông nhà mình, lại đi lo cho cổ đông nhà chúng tôi sao?" Nhạc Yến Khê nhướng mắt, mang theo ý cười.

Hòa Cẩn Hoài: "Nếu chị tôi trở thành người thừa kế của Hòa Thị, e rằng các cổ đông của Nguyệt Huy sẽ không ngồi yên nổi."

Nhạc Yến Khê: "Ý Nhị thiếu gia là sao, tôi nghe không rõ lắm."

Hòa Cẩn Hoài: "Cô không cần giấu tôi làm gì. Bao năm qua, chị tôi đã không ít lần giành lấy miếng bánh ngon từ tay Nguyệt Huy. Nếu sau này Hòa Thị do chị ấy quản lý, cô ấy sẽ càng giống một con sói hung dữ, ăn sạch Nguyệt Huy đến không còn mảnh vụn."

Ý tứ trong lời nói, rõ ràng là đứng về phía tập đoàn Nguyệt Huy.

Nhạc Yến Khê mỉm cười: "Ý của Nhị thiếu gia, nếu anh trở thành người thừa kế, tập đoàn Nguyệt Huy có thể yên tâm ngủ ngon?"

Hòa Cẩn Hoài nói: "Chỉ cần cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể hứa, Hòa Thị sẽ không đụng đến lĩnh vực kinh doanh cốt lõi của Nguyệt Huy."

Nhạc Yến Khê không nhịn được bật cười.

"Cô cười gì vậy?" Hòa Cẩn Hoài nhíu mày hỏi.

"Thực ra lời Nhị thiếu gia nói cũng có lý, anh làm người thừa kế đúng là chuyện tốt nhất đối với Nguyệt Huy." Nhạc Yến Khê nhướng mày, "Chỉ là, không biết chủ tịch Hòa nếu biết con trai mình đưa ra điều kiện như vậy với đối thủ cạnh tranh, có nổi giận không đây."

"Cô yên tâm, trong chuyện thừa kế, cha tôi ủng hộ tôi." Hòa Cẩn Hoài đầy tự tin.

Nhạc Yến Khê: "Nếu Nhị thiếu gia đã được chủ tịch Hòa ủng hộ, coi như thành công một nửa, vậy sao còn phải tìm đến tôi?"

Hòa Cẩn Hoài cười: "Nói ra không sợ cô cười, tôi vẫn thiếu chút 'gió đông' ở dư luận và hội đồng quản trị. Hơn nữa, ông nội tôi đến giờ vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng."

Người ông nội mà anh ta nhắc đến chính là ông cố của gia tộc Hòa.

Nhạc Yến Khê: "Ý anh là, ông nội anh có khả năng sẽ ủng hộ chị gái anh?"

Hòa Cẩn Hoài nhấp một ngụm trà, không trả lời.

"Chuyện này tôi sẽ cân nhắc." Nhạc Yến Khê đặt tách trà xuống, "Vậy chúng ta nên bàn xem nếu tôi giúp anh ngồi vào vị trí người thừa kế, tôi sẽ nhận được gì."

"Thẩm, điều tra về người tên Trần Nghĩa này." Hòa Cẩn Chu nói với trợ lý riêng.

"Vâng." Trợ lý nhanh chóng đáp lại.

"Hòa Cẩn Hoài đi gặp Nhạc Yến Khê rồi?" Hòa Cẩn Chu hỏi.

"Đúng vậy, ngồi ở quán trà Kinh Long suốt hai tiếng." Trợ lý trả lời.

Hòa Cẩn Chu ngả người ra sau, ngón tay cái ấn vào xương mày. Có vẻ như cậu em trai của cô để giành lấy tập đoàn đã bắt đầu không từ thủ đoạn.

Bao nhiêu năm nội ứng ngoại hợp trong công ty, quả thật là một tài năng.

Hòa Mộc và Mục Thanh Nhiễm sau khi ăn xong quay về nhà, lúc ấy mới chỉ là 2 giờ chiều.

Nhưng vừa bước vào cửa, bầu không khí đã trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu.

Mục Thanh Nhiễm là vì những lời mà mình đã nói trong lúc mất tỉnh táo.

Hòa Mộc cũng vì câu nói đó.

Chỉ là lý do không hoàn toàn giống nhau.

Im lặng một lúc lâu, Hòa Mộc lên tiếng trước: "Tôi không có thói quen làm chuyện đó vào ban ngày."

"Tôi cũng không." Mục Thanh Nhiễm trả lời nhanh chóng.

"Vậy thì..." Hòa Mộc dừng lại một chút, "Chúng ta làm việc của mình trước được không?"

Mục Thanh Nhiễm mặt không cảm xúc: "Đừng coi câu nói đó quá nghiêm túc, cũng đừng coi nó như một nhiệm vụ."

Là sao?

Cô đã coi là thật rồi.

Hòa Mộc cảm thấy hơi tức giận, liệu Mục Thanh Nhiễm chỉ đang đùa giỡn với mình thôi sao?

Không khí ngượng ngùng không kéo dài lâu.

Mục Thanh Nhiễm nhận được một tin nhắn rồi bước ra ngoài.

Hòa Mộc nhìn cánh cửa đóng chặt, cười lạnh.

Sao mình lại tin vào những lời nói vô nghĩa của Mục Thanh Nhiễm vậy?

Người đến gặp Mục Thanh Nhiễm là Minh Kha, lâu rồi không gặp.

"Hòa Cẩn Chu đang điều tra Trần Nghĩa." Minh Kha nói.

"Sợ gì cô ấy không điều tra." Mục Thanh Nhiễm đáp lại một cách lạnh nhạt.

Chỉ có điều điều tra thì cũng chỉ đến Nhạc Yến Khê thôi.

"Mấy chuyện trước cô nhờ tôi làm, tiền cũng nên trả rồi?" Minh Kha nói, giọng điệu hơi lười biếng.

"Ừ." Mục Thanh Nhiễm đáp, "Dạo này bận quá, quên mất."

Giữa họ có giao dịch qua tiền mã hóa, cần Mục Thanh Nhiễm thao tác.

Minh Kha nhướng mày: "Ôi, Mục Thanh Nhiễm cũng có lúc quên chuyện à, trời chắc chắn sắp đổi gió rồi."

"Tôi cũng là người mà." Mục Thanh Nhiễm đáp.

"Cái gì? Tôi quên mất rồi." Minh Kha cười rồi chuyển chủ đề, "Cô không biết đâu, mấy hôm trước tôi suýt chết trên núi."

Cô ta thích đi du lịch khám phá cực hạn, mỗi lần ra ngoài đều chuẩn bị tinh thần có thể không trở về.

"Vậy sao lại không chết?"

Nghe đến từ "núi", Mục Thanh Nhiễm liền nghĩ đến những người đi cùng Hòa Mộc khi leo núi mà cô không được biết.

Minh Kha thở dài: "Cô quá đáng rồi, dù sao tôi có lấy tiền của cô, nhưng cô cũng không thể mong tôi chết đi được chứ!"

"Đúng rồi..." Mục Thanh Nhiễm ngập ngừng một lúc, rồi mới tiếp tục nói, "Giúp tôi để ý chút, Hòa Mộc... Hòa Mộc có làm gì..."

"Hiểu rồi chứ?"

Minh Kha hiểu, nhưng không muốn thừa nhận ngay lập tức.

"Làm gì cơ?" cô ta hỏi.

"Làm gì đó không nên làm với người không nên dây vào." Mục Thanh Nhiễm nói, giọng có chút miễn cưỡng.

"Ai là người không nên dây vào?" Minh Kha cố tình hỏi lại.

"Đầu óc Moon không đến mức tệ như vậy đâu." Mục Thanh Nhiễm nói, "Nếu đầu óc cô ta hỏng rồi, tôi sợ sẽ không còn việc gì để làm với cô nữa."

"Đe dọa người khác thế này không hay đâu đấy!" Minh Kha nhăn nhó.

Cô rất thích vị sếp này, trả tiền nhanh chóng mà không dây dưa.

"Nếu cô nghe ra là đe dọa, thì đừng nói thêm gì nữa." Mục Thanh Nhiễm cũng không muốn làm chuyện này với Minh Kha.

Minh Kha khoanh tay, gối lên sau đầu, "Vậy, mặt cô tối tăm như thế này là vì chuyện tình cảm sao?"

"Đây là chuyện của cô sao?"

Nếu là trước kia, Mục Thanh Nhiễm chắc chắn sẽ không nói những lời dư thừa này.

Nhưng gần đây, có gì đó đang thay đổi lặng lẽ.

"Cô dùng kiểu giọng này với tôi, cô sẽ hối hận đấy." Minh Kha nhếch môi, "Cái ân huệ mà cô nhờ tôi giúp, thực ra không cần thiết lắm, thật sự..."

Cô cố tình không nói hết câu.

Mục Thanh Nhiễm: "Thật sự là cái gì?"

"Thật sự..." Minh Kha thở dài, "Thật sự sao tôi phải nói với cô?"

Mục Thanh Nhiễm nghiến chặt răng nói: "Cần bao nhiêu tiền?"

"Tôi trong lòng Mục Thanh Nhiễm là người như vậy sao?" Minh Khakhông vui.

Mục Thanh Nhiễm gật đầu.

"Giờ thì cô thật sự giống người sống rồi đấy!" Minh Kha cười nhẹ, "Quả nhiên là người được tình yêu nuôi dưỡng thì khác."

"Không biết cô đang nói gì." Mục Thanh Nhiễm từ trước đến nay không bao giờ chia sẻ cảm xúc của mình, với Minh Kha, phần lớn chỉ là giao dịch.

"Bị bạn bè lừa lại còn bị người tình điều tra, ngay cả bà chủ cũng không thoát khỏi cảnh này. Tôi thì lại có chút thương hại cô bé Hòa Mộc." Minh Kha cười nói, "Cô ấy trông thật xinh đẹp, nếu cô không cần, tôi sẵn sàng tiếp nhận. Cô giúp tôi hỏi xem cô ấy có muốn làm thêm một mối quan hệ lâu dài không?"

"Nói rõ ràng đi."

"Cái tên Hòa Mộc nổi tiếng ở các nơi vui chơi là nhờ người bạn họ Tần của cô ấy. Tôi cũng từng bị cô ấy tiếp cận qua, nhưng đó là một cô gái khác không phải Hòa Mộc mà cô biết."

Minh Kha trở nên nghiêm túc, "Có những thứ, khi đã có rồi, phải biết trân trọng. Mất đi thì không có thuốc hối hận đâu."

Mục Thanh Nhiễm hiểu được ý trong lời nói của cô ta.

Cô gái mà người khác nói là một "kẻ chơi bời", không phải Hòa Mộc.

Mục Thanh Nhiễm nhớ lại từ khi tái ngộ với Hòa Mộc, cô ấy thật sự không có thời gian dây dưa với phụ nữ khác, và lần đầu tiên làm chuyện đó còn vụng về như vậy.

Cô tin tưởng, đó là lý do cô ta mới đi tìm chứng cứ.

Chứng cứ để chứng minh rằng đứa nhỏ này chỉ thuộc về mình.

"Tôi đi đây."

Mục Thanh Nhiễm vội vã muốn về nhà, gặp lại đứa nhỏ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro