Mục Thanh Nhiễm ngây ra một lúc, rồi chuyển ánh mắt sang tay của Hoà Mộc, "Đỡ rồi?"
Rất rõ ràng, là đang hỏi tay của cô.
Hoà Mộc cảm thấy mình như vừa trải qua cuộc hành hình tàn khốc.
Màu đỏ chín mọng từ ngực lan dần lên xương quai xanh, nhanh chóng lan khắp cổ và mặt, đôi tai thì đỏ như sắp rỉ máu.
"Tôi có hai tay." Hoà Mộc nghiến răng nói ra từng chữ
Phòng làm việc này có một bức tường kính, hướng thẳng ra khu làm việc bên ngoài.
Mục Thanh Nhiễm đừng dậy, cầm điều khiển từ xa, đem rèm đóng lại.
Hoà Mộc vừa rồi thật sự mất trí mới hỏi câu như vậy, giờ khi nhìn thấy Mục Thanh Nhiễm thật sự kéo rèm lại, cô không khỏi trố mắt kinh ngạc.
Mục Thanh Nhiễm từ lúc nào lại nghe lời như vậy! Một bản hợp đồng không có hiệu lực trên toà án lại hiệu quả đến vậy sao?
"Ở đây sao?" Mục Thanh Nhiễm bước lại gần, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt như giám thị đang thẩm vấn.
"Không được à?" Hoà Mộc không muốn thua kém, ưởn ngực, ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc bén như muốn lấn ác tất cả.
"Tôi không muốn phá vỡ lời hứa, nhưng nếu cô cứ nhất định yêu cầu vô lý này, tôi sẽ làm theo." Mục Thanh Nhiễm nghiêm túc nói, "Tuy nhiên, tôi không thích điều này."
Vì không muốn phá vỡ lời hứa, nên trước đây chưa bao giờ hứa hẹn với tôi, đúng không?
Hòa Mộc sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, ánh mắt sắc bén lập tức biến mất. Cô cười cợt nhả, giọng điệu đầy thách thức: "Tôi chỉ đùa chút thôi, Chị nghĩ tôi nghiêm túc sao? Chị tưởng tôi có hứng thú với chị đến mức đó à?"
Mục Thanh Nhiễm im lặng, không trả lời. Cô quay lại bàn làm việc, cẩn thận xếp gọn đóng tài liệu trên bàn thành một đống, rồi bỏ vào ngăn kéo và khóa lại.
"Tôi đã dặn tiểu Vương đi ăn trưa cùng cô, có lẽ cô ấy bận quên mất."
Tiểu Vương là trợ lý hành chính của KM, cũng chính là người đã sắp xếp văn phòng cho Hòa Mộc. Cô ấy là một nhân viên rất tận tâm và chu đáo.
"Muốn ăn gì?" Mục Thanh Nhiễm quay lại đứng trước mặt Hòa Mộc.
"Là tôi đã từ chối." Hòa Mộc trả lời câu hỏi trước đó của Mục Thanh Nhiễm.
Mục Thanh Nhiễm không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nói: "Tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải dùng bữa cùng Hòa tổng mọi lúc mọi nơi. Hôm nay, coi như là bù cho bữa trưa lần trước, đi thôi."
Hòa Mộc: "Chị là đang nhắc nhở tôi rằng, chỉ có buổi tối, tôi mới có thể chiếm dụng thời gian quý báu của chị, đúng không?"
Mục Thanh Nhiễm: "Cô biết cô đang hiểu sai ý của tôi."
Hòa Mộc giơ tay vuốt lại tóc trên đầu, cong khóe môi, "Với tư cách là kim chủ, tôi khá ngột ngạt."
Mục Thanh Nhiễm: "Tôi không muốn lãng phí thời gian cho bữa trưa."
Những người không quen biết cô khi nghe được câu này, nhất định càng tức giận, cho rằng cô không biết điều.
Nhưng Hòa Mộc thừa biết, Mục Thanh Nhiễm là đang giải thích.
Và việc cô ấy giải thích đã là sự tôn trọng cao nhất rồi.
Hòa Mộc dùng tay trái vuốt nhẹ lên mặt Mục Thanh Nhiễm, ngón cái nhẹ nhàng xoa trên xương gò má, nói: "Mục Thanh Nhiễm, đôi khi tôi cảm thấy từ "hạ thấp bản thân" dùng để nói về tôi thật sự rất phù hơp."
Không phải là tự hạ thấp mình, mà chỉ đang nói lên một sự thật khách quan.
Mục Thanh Nhiễm nhìn Hòa Mộc một lúc, đôi mắt màu nâu nhạt xuất hiện vẻ nghi hoặc hiếm thấy, "Tối hôm đó, tại sao lại như vậy?"
Câu hỏi này đã bỏ qua rất nhiều lời, nhưng Hòa Mộc vẫn hiểu.
Tại sao lại giành người với tiểu Tôn tổng, tại sao lại dùng lý do ngu ngốc để đe dọa cô ấy, tại sao miệng thì nói không nhưng lại vẫn không thể buông tha cô ấy.
Hòa Mộc lẩm bẩm trong lòng một chuỗi câu hỏi, rồi đột nhiên nở một nụ cười nhẹ nhỏm.
"Vì tôi điên rồi." Cô nói với Mục Thanh Nhiễm, cũng nói với bản thân, "Kẻ điên làm việc đâu cần lý do."
Trong vô số những ngày đêm qua, cái tên Mục Thanh Nhiễm, tình cảm bị dày xéo, nỗi nhớ không có hy vọng...... tất cả những điều đó đã hành hạ cô đến mức điên loạn.
Sau khi gặp lại, Mục Thanh Nhiễm vẫn không hề thay đổi, vẫn làm người khác tức giận như vậy.
Nhưng cô sớm đã không còn là đứa trẻ ngày xưa, bị chị ấy lạnh nhạt mà buồn bã đau khổ nữa.
Cô sẽ kéo theo chị ấy cùng chịu đựng đau khổ.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Hòa Mộc hôn Mục Thanh Nhiễm, thô bạo cạy mở hàm, cắn mạnh vào đầu lưỡi của Mục Thanh Nhiễm.
Hòa Mộc đặt cả hai tay lên mặt Mục Thanh Nhiễm, siết chặt giữ lấy, giống như một con ma cà rồng, điên cuồng hút lấy mùi máu tanh trong miệng con mồi.
Có thể là một phút, có thể là năm phút, Hòa Mộc không biết đã trôi qua bao lâu.
Cô đặt trán mình lên trán Mục Thanh Nhiễm, giọng khàn khàn: "Chị à, chị sớm đã làm mất đứa trẻ của mình rồi, nó sẽ không còn nhượng bộ chị nữa. Vậy nên, đừng dễ dàng từ chối nó, cũng đừng thách thức nó. Chị nên biết, một món đồ chơi, đã không còn tư cách đó nữa."
Mục Thanh Nhiễm cuối cùng cũng không còn là một vũng nước tĩnh lặng nữa, sự tức giận tràn ngập trong mắt cô.
"Tức giận rồi sao?" Hòa Mộc cười, "Tôi thực sự sợ chị không giận đấy."
"Cô nhìn nhầm rồi."
Mục Thanh Nhiễm dùng giọng điệu bình thãnh, như thể cảm xúc vừa rồi mà cô nhìn thấy trên mặt Hoà Mộc chỉ là ảo giác.
Hòa Mộc mỉm cười đầy ẩn ý, lặng lẽ quan sát Mục Thanh Nhiễm __ cơn tức giận trong mắt cô thoáng qua rồi biến mất, trên gương mặt cũng không có chút biểu cảm đau đớn nào. Rõ ràng bị cắn vào đầu lưỡi đau như vậy.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cho Mục Thanh Nhiễm cảm nhận được sự đau khổ đây?
Những suy nghĩ mơ hồ, u ám, và điên cuồng ẩn sâu trong lòng Hòa Mộc...... đang gào thét dâng trào. Chỉ cần cô muốn, nhẹ nhàng kéo rèm trong phòng là có thể vạch trần mặt nạ của Mục Thanh Nhiễm trước mặt toàn bộ nhân viên trong công ty, để họ thấy sếp của họ bị cô nắm trong tay như thế nào, để họ chứng kiến cái thoả thuận không thể công khai giữa hai người.
Chỉ cần cô muốn, cô có thể dễ dàng phá hủy Mục Thanh Nhiễm, không phải sao?
Nhưng giây sau, Mục Thanh Nhiễm đã hôn cô.
Hòa Mộc nghẹn lại, hơi thở trở nên gấp gáp, khóe mắt ươn ướt.
"Ừm..."
Một tiếng rên khẽ từ cổ họng phát ra.
Mang theo nỗi đau.
Hòa Mộc mở to mắt, như thể bị đóng băng, miệng khẽ hé mở, đôi môi khẽ run rẩy.
Đầu lưỡi có một vệt đỏ sẫm.
Mục Thanh Nhiễm cắn cô!
"Không cần đe dọa tôi."
Mục Thanh Nhiễm có đôi mắt giống như phượng hoàng đỏ hoặc hoa anh đào, khi dịu dàng có thể làm người khác chết chìm, khi lại sắc bén khiến người khác không thể tự chủ mà muốn thu phục.
Hiện tại, là trường hợp thứ hai.
Không hổ danh Mục Thanh Nhiễm, vẫn là giống như trước đây, người nào gây tổn thương cho cô, cô sẽ trả lại gấp đôi.
Hòa Mộc nheo mắt lại, kéo tay Mục Thanh Nhiễm đặt lên ngực mình, thẳng thắn nói: "Trước kia, tôi sợ nhất khi thấy chị lộ ra biểu cảm như vậy, bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn sợ đến chết. Nhưng cảm giác trái tim đập loạn xạ như thế này, lại khiến tôi cảm thấy rất hưng phấn. Có phải rất biến thái không?"
Mục Thanh Nhiễm hơi trầm giọng nói: "Có những ký ức bị lãng quên vì chúng không có ý nghĩa tồn tại. Quá khứ của tôi trong mắt cô như thế nào, đều không phải điều tôi muốn quan tâm."
"Cốc cốc cốc!"
"Mục tổng, tôi có thể vào không?" Ngoài cửa vang lên giọng nói của Giám đốc Tô.
Hòa Mộc nhìn vào mắt Mục Thanh Nhiễm vài giây, rồi buông tay cô ra, từ từ chỉnh lại y phục giúp cô, "Công việc quan trọng, chuyện của chúng ta, tối lên giường từ từ nói."
Mục Thanh Nhiễm cũng giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng chạm khóe môi của Hòa Mộc, lau đi dấu son môi thuộc về cô.
Giống như mọi căng thẳng vừa rồi chưa từng tồn tại.
Hai người lùi ra một chút, Mục Thanh Nhiễm vừa định mở cửa, Hòa Mộc đột ngột nghiêng người, đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của cô, rồi đưa tay chỉnh lại cổ áo, che đi một nửa vết hôn.
"Để nguyên như vậy, không được đụng." Hòa Mộc nở một nụ cười quyến rũ, "Mỗi khoản mà KM chi tiêu hiện tại, đều là của Đầu tư Phong Diệp. Tôi muốn bóp chết bất kỳ hợp đồng nào, đều dễ như trở bàn tay.
Mục Thanh Nhiễm khẽ nắm chặt tay đặt trên nắm cửa, các khớp xương trắng càng lộ rõ.
Cô làm theo lời Hòa Mộc, không che giấu dấu vết son môi mờ mờ, mở cửa, mặt không chút cảm xúc.
"Mục tổng, ở đây tôi có văn kiện cần tìm cô ký tên."
Kể từ lần trước Mục Thanh Nhiễm nhắc nhở, Tô Lê đã trở nên cẩn trọng hơn, chỉ dám lén lút nhìn Mục Thanh Nhiễm vài lần khi cô không chú ý, hoặc tranh thủ lúc làm việc, đứng lại trước mặt cô giống như bây giờ.
"Hòa tổng." Tô Lê thấy trong văn phòng còn có một người khác, liền nói: "Nếu Mục tổng đang bận tôi sẽ quay lại sau."
"Không cần." Mục Thanh Nhiễm lấy tài liệu từ tay Tô Lê, vừa xem vừa đi tới bàn làm việc, ngồi xuống, cầm bút ký.
Hòa Mộc khẽ cười với Tô Lê, rồi lướt qua cô bước ra khỏi văn phòng.
Tô Lê không tự giác quay đầu lại nhìn. Cô hình như ngửi thấy mùi nước hoa mà Mục tổng thường dùng trên người Hoà tổng
Là ảo giác sao?
Dù sao đây cũng là văn phòng của Mục tổng, mang chút mùi nước hoa của cô ấy cũng là chuyện bình thường.
Tô Lê đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, khẽ nâng mí mắt lén nhìn gương mặt tuyệt đẹp đó, đột nhiên, một vệt đỏ chợt xuất hiện trong tầm mắt cô, gây ấn tượng mạnh.
Mùi nước hoa có thể là một sự trùng hợp, nhưng dấu hôn trên xương quai xanh của Mục tổng, dù thế nào cũng không thể dùng bất kỳ lý do ngẫu nhiên để giải thích.
Vị trí vừa kín đáo lại vừa rõ ràng.
Cô thậm chí còn tưởng tượng ra một bức tranh liên quan đến dấu hôn này.
"Mục tổng," Tô Lê cắn môi, "chỗ này của cô......" cô chỉ vị trí ngay xương quai xanh của mình, không biết là do nhắc nhở hay muốn tìm một câu trả lời chắc chắn.
"Cô rất thông minh." Mục Thanh Nhiễm đem tài liệu đưa cho Tô Lê, "Đừng làm những việc tự hủy hoại tương lai của mình."
"Tôi hiểu rồi, Mục tổng. Tôi sẽ không phụ lòng mong đợi và tin tưởng của cô." Tô Lê cố gắng kéo khóe miệng, muốn nở một nụ cười trước mặt sếp, nhưng không mấy thành công.
Cô là một trong những nhân viên đầu tiên gia nhập công ty khi mới thành lập, lúc đó quy mô công ty chưa lớn, tài chính cũng rất eo hẹp, mỗi người đều phải gánh vác rất nhiều công việc, lương bổng thì thua xa với công ty lớn, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay bất mãn, vì không biết từ khi nào, người này đã chiếm một chỗ trong trái tim cô.
Cô nghĩ, chỉ cần KM vẫn còn, Mục tổng vẫn ở đây, cô sẽ mãi luôn là nhân viên ở nơi này.
Nhiều năm như vậy, bên cạnh Mục tổng chưa từnng xuất hiện ai, cô nghĩ chỉ cần chờ đủ lâu, sẽ có một ngày, Mục tổng sẽ chú ý đến cô.
Nhưng thực tế luôn tát mạnh vào những ảo tưởng không có thực.
Thì ra cô và Mục tổng từ trước đến nay đều không phải người cùng một thế giới.
Cho dù cô tự cho rằng mình nổi bật về khả năng lẫn ngoại hình trong số bạn bè cùng lứa, thì cô vẫn mãi không thể sánh ngang với người như Mục tổng.
Hòa tổng và Mục tổng quả thực rất xứng đôi.
Là thứ ta có thể ước mà không thể với tới.
Tô Lê ôm tài liệu trong tay, đứng trước cửa phòng làm việc của Mục tổng, hít một hơi thật sâu, rồi đi thẳng về phía phòng làm việc khác.
Hòa Mộc nhìn thấy Tô Lê, không khỏi kinh ngạc, dù sao dấu hôn đó cũng là cố ý để lại để cô thấy. Nhưng Tô Lê lại đến tìm cô, vẫn là khiến cô có chút bất ngờ.
"Giám đốc Tô có chuyện gì sao?" Hòa Mộc hỏi.
Tô Lê hơi cúi người, tỏ rõ thái độ, nói: "Tôi sẽ không vì một mối quan hệ không có kết quả mà làm những chuyện không rõ ràng, xin Hòa tổng yên tâm."
Hòa Mộc nhíu mày, "cô có biết khi nói những lời này, sẽ khiến tôi hiểu lầm cô nghĩ tôi là người nhỏ mọn không?"
"Đối mặt với tình cảm có mấy người có thể rộng lượng như vậy chứ?" Tô Lê không thể che dấu được sự lo lắng trên khuôn mặt, nhưng vẫn lên tiếng, "So với cô, tôi chỉ là một chiếc đinh bình thường, có thể thay thế bất cứ lúc nào, nhưng tôi vẫn muốn giữ được sự kiêu hãnh của chính mình."
Hòa Mộc ngồi thẳng, tay chống cằm, tạo dáng vẻ đang chăm chú lắng nghe, trong mắt lóe lên một tia khen ngợi.
Tô Lê tiếp tục nói: "Tôi biết tình cảm của tôi không qua được con mắt của Hòa tổng, thay vì giấu diếm để hiểu lầm, không bằng thẳng thắng thừa nhận. Tôi từng thích Mục tổng, nhưng sau này sẽ không nữa. Trong công ty, những điều không nên nói, tôi cũng sẽ không nói ra."
Như Mục tổng đã nói, cô rất thông minh, lập tức nhận ra dấu hôn đó rõ ràng là của Hòa tổng cố ý để cô thấy.
KM là nơi chứa đựng những năm tháng tươi đẹp nhất của cô, cô không muốn chỉ vì chuyện này mà phải rời đi. Cô thà dứt khoác một lần.
Hòa Mộc khẽ cười, "Vì thích Mục tổng, nên cô mới chiều theo cô ấy tiêu xài phung phí sao?"
Tô Lê sững người, không đoán được thái độ của Hòa tổng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hòa Mộc đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Lê, vỗ nhẹ vai cô, "Giám đốc Tô khiến tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Mục tổng lại đứng ra bảo vệ cô."
"Tôi rất biết ơn vì đã gặp được một người sếp tốt."
Tô Lê thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm thấy có chút khó chịu không thể diễ tả.
Nếu Hòa tổng là người không phân biệt đúng sai, vô lý hay gây sự, thì cô vẫn có thể nuôi một chút hy vọng, mong rằng vị tiểu thư trẻ tuổi này có lẽ không xứng với Mục tổng.
Nhưng cho đến lúc này, cô nhận ra mình thậm chí không hề nảy sinh một chút ghen tị nào.
"Ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã chỉ ra vấn đề của Giám đốc Tô, không biết cô đã suy nghĩ rõ ràng chưa?" Hòa Mộc hỏi.
Tô Lê cúi đầu, thành thật trả lời: "Hòa tổng nói không sai, tôi đã không hoàn thành đúng trách nhiệm của một Giám đốc Tài Chính. Tôi chỉ giúp Mục tổng thực hiện những điều cô ấy muốn, mà quên đi việc kiểm soát dòng tiền quan trọng nhất."
Hòa Mộc khoác lên vai Tô Lệ, mỉm cười chân thành nói: "Quả nhiên, con gái đều rất đáng yêu."
Tô Lê không nghĩ tới Hòa tổng sẽ có hành động như vậy, toàn thân cứng đờ nhất thời, thậm chí là quên cả thở.
"Tôi mới đến đây, sau này còn phải nhờ Giám đốc Tô quan tâm nhiều hơn. Được chứ?" Hòa Mộc chớp mắt, đôi mắt đen láy, lấp lánh như những vì sao.
Tô Lệ từng nghĩ rằng mình sẽ phải mất rất lâu mới có thể thoát khỏi mối tình đơn phương không thành, nhưng khoảng khắc này, cô dường như cuối cùng cũng thoát khỏi mê cung không lối thoát.
"Tôi nhất định sẽ dốc hết sức hỗ trợ Hòa tổng." Tô Lê mỉm cười, đôi mắt cong lên, nụ cười này xuất phát từ tận đáy lòng.
"Giám đốc Tô ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Thật tốt, tôi sắp chết đói rồi đây."
Nửa giờ trước, họ vẫn là những đối thủ tình trường, vậy mà giờ đây, họ cùng nhau rời khỏi công ty, bất ngờ nhưng lại hài hoà tự nhiên đến lạ.
*
Đế Đô.
Ngôi nhà nhỏ bên hồ với mái ngói xanh và ngọc lưu ly, mái nhà hình bát giác, chuông gió leng keng.
Ánh nắng rực rỡ, vài chiếc thuyền gỗ xinh xắn lướt nhẹ trên mặt hồ, đều có cấu trúc hai tầng.
Đây là một khu vực hồ tư nhân, phong cảnh yên tĩnh, những chiếc thuyền du ngoạn trên hồ không phải sự lựa chọn giải trí bình thường cho những người đi du lịch.
Trong một chiếc thuyền gỗ được khắc hình rồng, ở tầng hai, hương trà toả ra nhẹ nhàng.
Một người phụ nữ mặc chiếc sườn xám đen, đôi tay ngọc ngà, cầm chiếc kẹp tre, nhẹ nhàng đặt chiếc cốc sứ vào nước nóng rồi dần dần thả xuống chiếc đệm tre.
Chiếc cốc trông như vừa được ngâm trong suối nước nóng, nghi ngút hơi nước, trong suốt như sứ trắng.
Người phụ nữ rót nửa tách trà nói: "Đinh tổng, xin mời thử, mặc dù không bằng trà Long Tĩnh hái vào mùa xuân, nhưng cũng có hương thơm đặc biệt."
Người được mời uống trà là Tổng giám đốc cấp cao của Tập đoàn Hòa thị, Đinh Quốc Khai.
Ông ta nhấp một ngụm nhỏ, "Trà ngon." Lời khen ngợi có phần hời hợt.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Có vẻ tâm tưcủa Đinh tổng không đặt vào trà."
Đinh Quốc Khai không thể đợi đến khi uống xong tách trà, ông ta nghiêng người về phía trước, hỏi những suy nghĩ trong lòng: "Theo tôi được biết, việc KM bị Tài Chính Thanh Thịnh thâu tóm chỉ là một màn khói mù. Thực tế tập đoàn Nguyệt Huỳnh đã sớm bí mật liên lạc với Mục Thanh Nhiễm từ lâu, việc sát nhập cũng sắp đến giai đoạn cuối, rất nhiều người trong cuộc đã âm thầm đầu tư, chỉ đợi Tập đoàn Nguyệt Huỳnh và KM ký hợp đồng, cổ phiếu sẽ tăng vọt, làm sao có thể......"
Bị chính tập đoàn của mình cướp mất cơ hội.
Ông ta tưởng việc mua lại KM chỉ là lời nói đùa của cô con gái của Hoà gia, không ngờ chưa đầy một tuần, mọi chuyện thật sự thay đổi chống mặt.
Mặc dù ông ta là Giám đốc của Tập đoàn Hòa thị, nhưng cũng không thể không công nhận, để theo kịp một tập đoàn lâu đời như Tập đoàn Nguyệt Huỳnh với hơn một trăm năm lịch sử, Tập đoàn Hòa thị vẫn còn một chặng đường dài phải đi.
"Tôi đã nói rồi, dự án này giao cho Hoà Mộc là thích hợp nhất." Hòa Cẩn Châu tự rót cho mình một tách trà, đưa lên môi, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trong tách trà.
Em gái quả thật không làm cô thất vọng.
Đinh Quốc Khai vẫn không hiểu được một cô gái hai mươi mấy tuổi lại có thể tài giỏi đến vậy, nhưng kết quả đã rõ ràng, ông không chọn sai người__ con gái lớn của Hoà gia rõ ràng thích hợp hơn con trai kế thừa Tập đoàn Hòa thị.
Nếu không phải Hòa Mộc tuổi còn quá trẻ, ông thật sự rất tò mò không biết giữa hai chị em, ai sẽ vượt trội hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro