Chương 76: Cảnh tượng đau lòng

Sau khi từ sân golf về nhà, một người đàn ông tự xưng là quân sư của công ty BA Technology đã tìm đến gặp Hòa Cẩn Hoài.

Người giúp việc dẫn Triệu Bính vào thư phòng. "Hòa nhị thiếu gia," ông ta mỉm cười cúi đầu chào.

"Ông là người của BA Technology? Sao trước đây tôi chưa từng gặp qua ông?" Hòa Cẩn Hoài nghi ngờ.

"Dù tôi đứng sau bày mưu tính kế cho Trần Nghĩa, nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng tôi." Triệu Bính dừng lại một chút, rồi tiếp lời, "Đây chẳng phải là vì quỹ của ngài đầu tư vào, nên tôi mới biết."

Triệu Bính được Nhạc Yến Khê phái đến bên cạnh Trần Nghĩa, vốn đã có năng lực vượt trội.

Phát hiện trong BA Technology có vốn đầu tư của Hòa Cẩn Hoài, ông ta liền tranh thủ cơ hội để lấy lòng nhị thiếu gia.

Đôi khi, việc phá hủy từ bên trong lại có sức công phá lớn hơn so với tấn công từ bên ngoài.

"Chuyện sếp của ông không tin tưởng ông là việc của hắn ta. Vậy ông Triệu tìm đến tôi là có ý gì?" Hòa Cẩn Hoài tỏ ra vô cùng thận trọng.

"Tôi cũng không muốn vòng vo với nhị thiếu gia. Ngài nói xem, đời này ai chẳng vì tiền mà phải bôn ba khắp nơi? Tôi không chỉ muốn tiền, mà còn muốn danh tiếng. Mãi đứng sau làm quân sư cho một thằng nhóc, trong lòng tôi, haizz, lúc nào cũng thấy khó chịu."

Triệu Bính đặt tay lên ngực, ánh mắt lộ rõ sự tham lam. "Tôi nghĩ nhị thiếu gia mới là người xứng đáng để tôi đi theo."

Hòa Cẩn Hoài tỏ ra thích thú nhưng không để lộ cảm xúc, chỉ bình thản đáp: "Tương lai tôi sẽ trở thành người thừa kế tập đoàn Hòa Thị, những người tài giỏi xung quanh tôi không thiếu. Vậy làm sao tôi có thể tin rằng ông Triệu có thể giúp được tôi?"

"Quan trọng hơn, làm sao tôi có thể tin rằng ông thực lòng muốn giúp tôi?"

Triệu Bính nhếch môi cười. "Khi nhị thiếu gia đầu tư vào BA Technology, có phải đã ký một thỏa thuận với Trần Nghĩa không?"

Cơ thể Hòa Cẩn Hoài hơi nghiêng về phía trước, rõ ràng đã quan tâm đến lời của đối phương.

"Tôi tin nhị thiếu gia cũng hiểu rõ thỏa thuận đó có ý nghĩa gì. Thằng nhóc Trần Nghĩa rõ ràng chỉ muốn tiền của ngài, nhưng lại không muốn ngài can thiệp vào việc của công ty." Triệu Bính lắc đầu, "Thằng nhóc này thật không đáng tin."

Vì nóng lòng muốn đầu tư vào BA Technology, khi ký thỏa thuận, Hòa Cẩn Hoài đã không suy nghĩ kỹ. Sau đó, mới nhận ra Trần Nghĩa đúng là đang chơi chiêu "tay không bắt sói".

Tuy nhiên, ông Triệu Bính này có đáng tin cậy hay không, thì vẫn chưa thể kết luận vội.

"Thực ra tất cả đều là nhân tài được tập đoàn Hòa Thị phát hiện ra. Tôi coi như bỏ ra ít tiền để khuyến khích người trẻ." Hòa Cẩn Hoài không hùa theo lời Triệu Bính.

"Có lẽ lời tôi sắp nói hơi đường đột, nếu nhị thiếu gia không muốn nghe, tôi sẵn sàng im lặng."

Triệu Bính nói tiếp: "Tôi biết nhị thiếu gia đã có trong tay một công ty Hòa Phong Technology, nhưng công ty này vẫn chưa có thành tựu gì nổi bật, thực lực bình thường. Cách đây vài ngày, tin tức về tam tiểu thư Hòa Mộc đã khiến nhiều người biết rằng chủ tịch Hòa còn có một cô con gái nhỏ. Hai công ty công nghệ trong tay cô ấy đúng là vàng thật."

Nói đến đây, Hòa Cẩn Hoài lập tức hiểu ý.

Chỉ với một công ty Hòa Phong Technology, anh không thể nào đối đầu được với em gái mình.

Ý của người đàn ông này là muốn giúp anh thâu tóm BA Technology?

"Ông muốn gì?" Hòa Cẩn Hoài hỏi.

Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí. Người đàn ông này chắc chắn phải có mục đích riêng khi đến tìm anh.

"Thứ tôi muốn rất đơn giản. Sau khi sự việc thành công, cho tôi một nửa cổ phần của BA Technology."

Ánh mắt Triệu Bính lấp lánh tham vọng. "Tôi cũng muốn thử cảm giác được làm ông chủ."

Hòa Cẩn Hoài cân nhắc trong lòng, chờ ngày anh tiếp quản tập đoàn Hòa Thị, một BA Technology nhỏ bé cũng chẳng đáng là gì.

Hứa BA Technology cho người đàn ông này, dù hắn không thật lòng, nhưng vì lợi ích thúc đẩy, ít nhất cũng sẽ không đứng chung chiến tuyến với Trần Nghĩa.

"Việc này để tôi suy nghĩ thêm." Hòa Cẩn Hoài lên giọng.

"Tôi chờ tin từ nhị thiếu gia." Triệu Bính cung kính cúi chào rồi rời đi.

Ngón tay Hòa Cẩn Hoài đặt lên chiếc nhẫn ở ngón áp út, xoa nhẹ, xoay tròn; cơ thể ngả vào lưng ghế, nhắm mắt, không biết đang suy tính điều gì.

Sáng sớm, Mục Thanh Nhiễm phải tham dự một hội thảo nghiên cứu của thành phố, không thể cùng Hòa Mộc đến công ty của Nhiễm Minh Quân để họp.

"Cuộc họp ở công ty của Nhiễm tổng, nhất định phải tổ chức sáng nay sao?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.

"Thời gian này là do chị định ra, giờ lại hỏi tôi?" Hòa Mộc vừa nói vừa xé bánh quẩy thành từng đoạn nhỏ, thả vào sữa đậu nành.

Khi sắp xếp lịch họp, Mục Thanh Nhiễm cũng không ngờ mình đột ngột phải đi dự hội thảo.

Cô cũng bắt chước Hòa Mộc, bỏ bánh quẩy vào sữa đậu, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Nếu chị không đi, Nhiễm tổng có thể nghĩ công ty chúng ta làm việc thiếu chuyên nghiệp. Thực ra, đổi thời gian__"

"Chị đang nói vớ vẩn gì thế?" Hòa Mộc cắt lời. "Chỉ là một buổi họp kế hoạch thôi, có chị hay không cũng như nhau."

Cô càng ngày càng nghi ngờ Mục Thanh Nhiễm có ý đồ gì đó khác thường với Nhiễm Minh Quân. Chỉ là một cuộc họp bình thường mà lại căng thẳng đến vậy.

Mục Thanh Nhiễm cũng biết không thể đổi thời gian họp, chỉ là cảm thấy nghẹn trong lòng, muốn nói vài câu cho bớt khó chịu.

Nhưng nói ra xong lại càng bực hơn.

Hòa Mộc liếc thấy miếng bánh quẩy trong bát Mục Thanh Nhiễm, nhíu mày: "Sao chị lại bắt chước tôi?" Giọng đầy khó chịu.

"Nhìn có vẻ ngon mà." Mục Thanh Nhiễm đáp.

Trước đây cô không thích trộn lẫn hai thứ chẳng liên quan vào với nhau để ăn.

Dầu từ bánh quẩy sẽ làm sữa đậu nành không còn thanh khiết; còn sữa đậu sẽ khiến bánh quẩy giòn rụm trở nên ướt nhẹp, mềm oặt.

Nhưng thử rồi lại thấy không tệ.

"Chị cũng là dân làm kỹ thuật, không phải nên tôn trọng bằng sáng chế của người khác sao?" Hòa Mộc nói.

"Chắc đây không phải sáng chế của em đâu." Mục Thanh Nhiễm thản nhiên nói, "Hơn nữa, giữa em và chị, sao phải phân biệt rạch ròi như vậy?"

Cái gì cơ?

Hòa Mộc ngẩng lên, mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Có phải chị lại bị 'người không biết xấu hổ' nhập vào không?"

Mục Thanh Nhiễm đổi chủ đề: "Kết thúc hội thảo, chị sẽ đến tòa nhà OP đón em."

Tòa nhà OP là trụ sở của thương hiệu điện thoại Opeach, cách địa điểm hội thảo không xa.

Hội thảo kéo dài cả ngày, nhưng họ có thể ăn trưa cùng nhau.

"Đón tôi làm gì?" Hòa Mộc nghĩ một lát, dường như không có hẹn gặp khách hàng nào với Mục Thanh Nhiễm.

"Chị mời em ăn trưa lần trước, em còn chưa mời lại chị." Mục Thanh Nhiễm trả lời.

Hòa Mộc đảo mắt: "Chị sao lại biến thành người keo kiệt thế, trả lại chị tiên nữ dịu dàng của tôi được không?"

Nghe Hòa Mộc thêm hai chữ "tiên nữ" trước từ "chị," tai Mục Thanh Nhiễm đỏ lên.

Tiên nữ dịu dàng...

Có phải mình nên cố gắng trau chuốt thêm chút nữa không?

Hòa Mộc chỉ muốn cắn lưỡi mình. Sao lại buột miệng nói linh tinh thế này!

"Khụ khụ." Mục Thanh Nhiễm ho khẽ, chỉnh giọng, "Chị không muốn đến hội thảo muộn. Em cứ thong thả ăn sáng, không cần vội."

Giọng nói dịu dàng hơn trước nhiều, nếu chỉ nhìn cảnh này, đúng là có chút khí chất tiên nữ.

Hòa Mộc do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được nói: "Chị đừng như vậy, tôi sợ."

"Sợ cái gì?" Mục Thanh Nhiễm không hiểu.

"Trên WeChat, một người bình thường chẳng mấy khi để ý đến chị bỗng nhiên gọi chị là 'em yêu' thì chị cảm thấy thế nào?" Hòa Mộc đột ngột hỏi.

Mục Thanh Nhiễm nhíu mày, không lên tiếng.

"Chắc là muốn mượn tiền chị, hoặc chuyển nghề làm bán hàng online, muốn lừa chị mua đồ." Hòa Mộc tự mình trả lời.

"Em có phải đang nói chị giống kiểu lừa em mua đồ trên mạng không?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.

"Đầu óc chị cũng không tệ lắm!" Hòa Mộc không tiếc lời "khen ngợi".

Mục Thanh Nhiễm không cảm thấy lời khen này có gì đáng vui mừng.

Nhưng ít nhất không còn xa cách lạnh lùng như vài ngày trước nữa.

Mọi thứ có vẻ đang tiến triển theo hướng tốt.

Chỉ là, nhìn thấy vết sữa đậu nành trắng trên môi đối diện...

Mục Thanh Nhiễm nuốt nước bọt nhẹ.

Cô còn muốn tiến xa hơn nữa.

Hòa Mộc uống hết cốc sữa đậu nành cuối cùng, đưa lưỡi liếm một vòng quanh môi, thỏa mãn.

Quả thật, bữa sáng kiểu Trung Quốc mới là ngon nhất thế giới.

Không thể nhìn nữa.

Mục Thanh Nhiễm chớp mắt, cúi đầu, hít một hơi sâu, nhanh chóng ăn xong.

Lau miệng, đứng dậy, mặc áo, ra ngoài, một mạch làm xong hết, nhanh gọn.

Hòa Mộc nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh, mở to mắt.

Bạn cùng phòng bình thường, vừa mới ngồi ăn sáng cùng nhau, ra ngoài lại không nói tiếng nào!

Quá đáng!

Sau khi họp xong, các nhân viên như mọi khi đi taxi về công ty.

Hòa Mộc ở lại trò chuyện thêm một chút, sau khi kết thúc, Nhiễm Minh Quân đi cùng cô xuống thang máy.

"Hòa Tổng, cô đi đâu vậy? Tôi có thể đưa cô đi?" Nhiễm Minh Quân lên tiếng.

Cô phải đến nhà máy, nhưng không vội.

"Cảm ơn Nhiễm Tổng, không cần đâu." Hòa Mộc từ chối.

Hai người cùng bước ra khỏi cánh cửa kính của tòa nhà.

Nhiễm Minh Quân nói: "Hòa Tổng hình như không nghỉ ngơi đủ? Dù bận cũng phải chăm sóc bản thân."

"Chắc là Nhiễm Tổng phát hiện được quầng mắt của tôi rồi, tôi cảm thấy vẫn che đậy khá ổn mà." Hòa Mộc đáp lại, cô biết người đối diện hỏi câu này chỉ là khách sáo.

Lúc này, không biết từ đâu một sợi lông trắng bay đến rơi lên vai Hòa Mộc, có lẽ là từ ai đó trong áo khoác lông.

Nhiễm Minh Quân đưa tay lấy sợi lông, vẫy trước mặt Hòa Mộc rồi mỉm cười thổi đi.

Mục Thanh Nhiễm từ trên xe bước xuống, bị cảnh tượng này làm mắt nhói đau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro