Chương 87: Sáng tỏ
Mục Thanh Nhiễm nói thêm vài câu với Tô Lê rồi cúp máy.
Cô không quá hoảng loạn, ánh mắt dừng lại trên đoạn video, trầm ngâm suy nghĩ.
Đoạn video này chỉ có thể được quay bởi những người có mặt hôm đó, nhưng người tung ra không chắc là người bên ngoài hay nội bộ nhân viên.
Điều cần làm đầu tiên là tìm ra nguồn gốc email nội bộ, xác định xem là do bị xâm nhập từ bên ngoài hay có nội gián.
"Chị đừng lo, đây là rắc rối do em gây ra, em sẽ xử lý." Hòa Mộc cắn nhẹ môi, cúi đầu nói: "Xin lỗi chị."
Mục Thanh Nhiễm nhíu mày.
Cảm giác không đúng lại trỗi dậy trong lòng cô.
Hòa Mộc đúng là có gì đó rất khác lạ.
Rõ ràng mấy hôm trước vẫn như con nhím nhỏ, nhất quyết không chịu thua trên lời nói. Thế mà từ hôm qua trở về, em ấy lại đột nhiên...
Có khi nào...
Mục Thanh Nhiễm bước tới trước mặt Hòa Mộc, nhẹ nhàng nâng cằm: "Không phải em nói, nếu chị có nhu cầu, em sẽ giúp chị sao?"
"Hả?" Hòa Mộc ngẩn người. Bây giờ mà nghĩ đến chuyện này sao?
"Đêm qua em nói có bí mật gì với chị, đó là gì?" Mục Thanh Nhiễm hỏi.
Hòa Mộc lập tức tránh ánh mắt của cô: "Em nói thế à? Quên mất rồi."
"Vậy để chị nói cho em một bí mật." Mục Thanh Nhiễm đặt tay lên eo Hòa Mộc, ghé sát tai cô: "Hiện tại chị rất cần em giúp chị đấy."
"Chị đừng trêu em nữa." Hòa Mộc không tin, sau khi nhận được cuộc điện thoại như vậy mà Mục Thanh Nhiễm còn tâm trí nghĩ đến chuyện này.
"Lẽ nào em vừa nói dối?" Mục Thanh Nhiễm nâng khuôn mặt Hòa Mộc lên, ép cô nhìn thẳng vào mình.
"Em không bao giờ lừa chị. Chị muốn em làm gì, em cũng sẽ làm." Ánh mắt Hòa Mộc lại né tránh.
Một người đột nhiên thay đổi thái độ, chắc chắn không thể không có lý do.
Mục Thanh Nhiễm càng thêm nghi ngờ: "Muộn rồi, ngủ đi." Cô nói.
"Vậy... chị vẫn..." ngủ với em chứ?
Hòa Mộc không dám hỏi hết câu.
Cô biết đoạn video này sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến Mục Thanh Nhiễm. Chị ấy đã tự mình phấn đấu rất nhiều để có được ngày hôm nay, vậy mà lại vì cô mà bị người khác nghi ngờ.
Liệu Mục Thanh Nhiễm có bắt đầu ghét cô không?
Tại sao ký ức phải trở lại đúng lúc này?
Lần đầu tiên Hòa Mộc cảm thấy ông trời không ưu ái cô đến vậy.
"Em chưa rửa mặt, cẩn thận đừng động vào vết thương." Mục Thanh Nhiễm xoa đầu cô, đẩy cô vào phòng ngủ chính.
Nếu đứa nhỏ hiện tại không muốn nói, vậy thì cô cứ giả vờ không biết.
Hòa Mộc bước vào phòng tắm, vừa rửa mặt vừa thất thần.
Mục Thanh Nhiễm ôm một chiếc chăn bước vào, đặt lên giường.
Khi Hòa Mộc bước ra, thấy Mục Thanh Nhiễm đang nằm trên giường, khóe miệng cô lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Sao chị lại ở đây?"
Hỏi xong, lại cảm thấy mình không nên hỏi.
Lỡ người ta lại đi mất thì sao?
Mục Thanh Nhiễm nhàn nhạt đáp: "Phòng này là của chị, chẳng lẽ chị không nên ngủ ở đây sao?"
Hòa Mộc cảm thấy câu này rất hợp lý. Phòng này, chiếc giường này vốn dĩ là Mục Thanh Nhiễm nhường cho cô mà.
Mục Thanh Nhiễm sao lại tốt đến thế chứ?
Hòa Mộc không nhận ra mình bắt đầu tìm lý do biện minh cho những điều không tốt của Mục Thanh Nhiễm, đồng thời lại phóng đại sự tốt đẹp của cô ấy.
Hòa Mộc đi đến mép giường ngồi xuống, vừa định chui vào chăn thì nghe thấy người trên giường khẽ nói: "Đây là giường của chị, em định làm gì?"
Hòa Mộc khựng lại, toàn thân như bị rút cạn máu, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo.
Câu nói đó có ý là không muốn cô ngủ ở đây sao?
Hòa Mộc siết chặt tay vào chiếc quần ngủ, bối rối đứng dậy, giống như một chú nai nhỏ hoảng loạn.
Mục Thanh Nhiễm gần như chắc chắn về suy đoán của mình, trái tim nhói đau.
Cô thật sự mong muốn một Hòa Mộc ngoan ngoãn, nhưng hy vọng sự ngoan ngoãn ấy xuất phát từ tình cảm dành cho cô, chứ không phải vì lý do nào khác.
"Em nhất định phải phân rõ ranh giới với chị sao?" Mục Thanh Nhiễm vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình.
Lời này chẳng phải ý muốn cô ngủ lại đây sao?
Tim Hòa Mộc như đang chơi tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.
Cô thử thăm dò trèo lên giường, nằm xuống chỗ Mục Thanh Nhiễm vừa chỉ.
Không bị đuổi xuống.
Mục Thanh Nhiễm tắt đèn đầu giường, trong lòng chua xót.
Thật ra, đứa nhỏ kiêu ngạo, bướng bỉnh ngày trước mới là Hòa Mộc chân thật nhất.
Nếu cô trân trọng hơn một chút, có lẽ Hòa Mộc sẽ không sợ hãi, không dám nói gì với cô mà trở thành chú thỏ nhút nhát như bây giờ.
"Nằm xa vậy, sợ chị ăn thịt em sao?" Mục Thanh Nhiễm lên tiếng.
Hòa Mộc lấy thêm chút dũng khí, chậm rãi nhích lại gần, nhưng vẫn bị chăn mền ngăn cách, không chạm được hơi ấm từ người kia.
Mục Thanh Nhiễm kéo Hòa Mộc vào trong chăn của mình. "Chăn em mỏng quá, nên đổi cái khác."
Trái tim Hòa Mộc đập liên hồi, tứ chi cứng đờ, nằm ngay ngắn trên giường, ngón chân co lại.
Mục Thanh Nhiễm xoay người đè lên Hòa Mộc, chống tay lên giường, hỏi: "Mấy hôm trước không phải em trời không sợ, đất không sợ mà chống đối chị sao? Sao giờ lại không dám đùa nữa?"
Hòa Mộc im lặng.
"Hửm?" Mục Thanh Nhiễm kéo dài giọng.
"Em trưởng thành rồi." Hòa Mộc quay mặt đi.
"Nhưng trưởng thành muộn quá." Mục Thanh Nhiễm trách khẽ. "Đã không kịp nữa rồi."
"Không kịp gì nữa?" Hòa Mộc không hiểu.
"Chị ngưỡng mộ một Hòa Mộc tràn đầy sức sống, tự tin chói sáng, chứ không phải một quả cà héo." Mục Thanh Nhiễm vẫn không nói ra được từ "thích."
"Ai là quả cà héo chứ?" Hòa Mộc không hài lòng, cất lời phản bác.
"Như bây giờ ổn rồi." Mục Thanh Nhiễm nhéo nhẹ mũi đứa nhỏ, nằm lại xuống giường.
Hòa Mộc bật thốt: "Hóa ra chị là người thích bị ngược sao?"
Mục Thanh Nhiễm: "..."
Đợi một lúc không nghe thấy phản ứng, Hòa Mộc quay đầu nhìn sang người bên cạnh. Trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt, nhưng cô có thể cảm nhận ánh mắt của người kia đang dừng trên mình.
"Đừng nghĩ gì nữa, mau ngủ đi." Mục Thanh Nhiễm đưa tay che mắt Hòa Mộc. "Đây là mệnh lệnh của tổng giám đốc đối với phó giám đốc."
Hòa Mộc bị ép phải nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì, nhưng cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
"Tổng giám đốc gì chứ, em mới là nhà đầu tư bao nuôi chị." Cô nhỏ giọng cãi lại.
Mục Thanh Nhiễm bật cười. "Chị cũng nghĩ mình thích bị ngược."
Tiếng cười làm hơi thở của cô lướt qua đôi tai gần ngay bên cạnh.
Chủ nhân của đôi tai khẽ co người lại, để lộ một nụ cười ngọt ngào.
Khoảnh khắc này, giống như quay lại thời thanh xuân từng thầm yêu ai đó.
Không hoàn toàn là nỗi đau khổ, chỉ cần một chút ngọt ngào cũng đã đủ ấm lòng.
Mục Thanh Nhiễm giơ tay ôm Hòa Mộc vào lòng, giữa hai người chỉ còn khoảng cách là lớp vải áo.
Hòa Mộc vừa được lợi vừa giả vờ đáng thương, thì thầm: "Sao lại ôm chặt thế? Chị có phải đang thầm thích em không?"
"Chẳng phải nói sợ mình cào vào mặt nên mới bảo chị ngủ cùng sao?" Mục Thanh Nhiễm hỏi lại.
Hòa Mộc chợt nhớ đến cái cớ mà cô bịa ra trước đó, cũng nhớ đến đêm sinh nhật 18 tuổi.
Hồi đó, tại sao chị lại chủ động ôm cô ngủ nhỉ? Chỉ đơn giản vì sợ cô làm trầy mặt mình thôi sao? Hay cũng có một chút, rất ít thôi... là vì thích?
Nếu không hề có chút cảm giác nào, liệu chị ấy có thật sự dung túng cho cô hôn mình, dung túng cho những hành động táo bạo của cô không?
Những câu hỏi bị cô bỏ qua trước đây lần lượt ùa về, ám ảnh tâm trí.
Rất nhanh, hơi thở bên cạnh dần trở nên đều đều, nhẹ nhàng.
Hòa Mộc cẩn thận xoay người, nằm đối diện Mục Thanh Nhiễm, rồi vòng tay ôm lấy eo chị.
Động tác rất nhẹ, rất chậm.
Chị vẫn sẵn lòng ôm cô ngủ, chắc là không giận nữa rồi nhỉ?
Hòa Mộc rúc đầu vào lòng Mục Thanh Nhiễm, khép mắt lại.
Cả đêm, cô đắm chìm trong những giấc mơ ngọt ngào.
Tiếng chuông báo thức phá tan sự tĩnh lặng của buổi sớm mai. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe rèm, len lỏi vào căn phòng ấm áp.
Hòa Mộc uể oải mở mắt, người trong vòng tay vẫn còn đó.
Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vô thức cọ cọ đầu vào cằm Mục Thanh Nhiễm, như chú cún nhỏ đang làm nũng.
Mục Thanh Nhiễm cảm thấy cằm hơi ngứa, mở hờ mắt nhìn Hòa Mộc.
Thời gian như quay ngược lại hơn năm năm trước, buổi sáng sau lần đầu tiên họ gần gũi.
Hòa Mộc ép mũi vào hõm xương quai xanh của Mục Thanh Nhiễm, tham lam hít hà. Nơi đó có mùi hương thật dễ chịu.
"Đừng nghịch." Mục Thanh Nhiễm giữ đầu Hòa Mộc lại.
"Thơm quá." Hòa Mộc nhắm mắt, đắm chìm trong hương thơm mê hoặc, chẳng muốn làm gì khác, chỉ muốn ôm chị nằm mãi như thế.
"Đừng làm nũng nữa." Mục Thanh Nhiễm bất giác cảm thấy ngại ngùng.
Đã bao lâu rồi bên cạnh cô không có ai? Lại bao lâu rồi, không ai gần gũi cô như thế này, nũng nịu cô như thế này?
Hòa Mộc vẫn còn ngái ngủ, cứ thế rúc vào lòng chị như tìm kiếm sự che chở.
Khoảnh khắc ấy, cô không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật. Nếu đây là hiện thực, tại sao Mục Thanh Nhiễm không đẩy cô ra? Nếu đây là mơ, sao cảm giác lại chân thực đến vậy?
Mục Thanh Nhiễm cảm thấy vài cúc áo ngủ phía trước bị bật ra, hơi thở ấm áp của Hòa Mộc phả nhẹ, khiến cô không cách nào suy nghĩ.
Nhưng chuông báo thức trên đầu giường lại một lần nữa vang lên, âm thanh sắc nhọn như xé tan không gian.
"Phiền chết đi được!" Hòa Mộc nổi chút cáu gắt vì bị đánh thức.
Mục Thanh Nhiễm nghiêng người với lấy điện thoại, tắt chuông báo.
Cô định lặng lẽ rời khỏi giường, nhưng đôi tay đang ôm eo cô như hai chiếc kìm, không cho cô cơ hội.
"Em ngủ thêm đi, để chị dậy trước." Giọng Mục Thanh Nhiễm rất nhẹ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
"Không muốn dậy, ngủ cả đời không tốt hơn sao?" Hòa Mộc khẽ nói, giọng còn chút khàn khàn, từng câu từng chữ như chạm thẳng vào tim Mục Thanh Nhiễm.
"Hôm nay chị cần phải đến công ty."
Đúng rồi!
Hòa Mộc bỗng giật mình tỉnh táo.
Hôm nay còn nhiều việc phải giải quyết.
Cô vừa làm gì vậy chứ!
Hòa Mộc lập tức rút tay lại, vùi mặt vào gối.
Mục Thanh Nhiễm xoa đầu cô. "Em là Tôn Ngộ Không sao? Biết bảy mươi hai phép sao, lúc thì đáng ghét, lúc thì mê người, giờ lại đáng yêu thế này."
"Tôn Ngộ Không gì chứ?" Hòa Mộc ngơ ngác, không hiểu lời chị.
Giữa họ, liệu có phải thật sự tồn tại khoảng cách thế hệ?
"Cẩn thận cái đầu của em một chút." Mục Thanh Nhiễm dùng tay nhẹ nhàng che lại vết thương trên trán của Hòa Mộc.
Chỉ là một vết nhỏ, đã đóng vảy.
Nhưng cô vẫn cảm thấy rất xót xa.
"Chị đi rửa mặt đi," Hòa Mộc nói một cách không tự nhiên. "Đây là phòng của chị, chị cứ dùng phòng tắm ở đây."
"Có phải ý em là muốn chị ở lại đây luôn không?" Mục Thanh Nhiễm nhướng mày.
Bất kể lý do nào khiến Hòa Mộc thay đổi thái độ, cơ hội đã đến, cô sẽ không bỏ lỡ.
"Chị muốn hiểu sao thì hiểu." Hòa Mộc cảm giác rõ ràng Mục Thanh Nhiễm đang trêu mình.
Sao người này lại trở nên tinh quái như vậy?!
"Em mau chỉnh lại quần áo, nếu không chị sẽ nghĩ rằng em không muốn chị rời giường." Ánh mắt Mục Thanh Nhiễm dừng lại trên cổ áo rộng của Hòa Mộc, không chút né tránh.
"Đồ lưu manh!" Hòa Mộc trừng mắt nhìn Mục Thanh Nhiễm một cái.
Mục Thanh Nhiễm mỉm cười, đứng dậy chuyển đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình vào phòng tắm chính.
Hòa Mộc nằm nghiêng trên giường, khóe môi không kìm được mà cong lên. Hai người họ bây giờ không còn là mối quan hệ chủ nhà và khách trọ nữa đúng không?
Thế này có được coi là sống chung không nhỉ?
Nhưng Mục Thanh Nhiễm chưa từng nói thích mình. Liệu có phải chỉ là cô đơn phương tình nguyện?
Hòa Mộc vò đầu, lăn vài vòng trên giường rồi từ bỏ suy nghĩ.
Mục Thanh Nhiễm bước vào cánh cửa kính của công ty, quầy lễ tân như thường lệ mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, Mục tổng."
"Chào buổi sáng." Mục Thanh Nhiễm gật đầu, cảm nhận ánh mắt nhiều nhân viên đang lén lút quan sát mình.
Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đi qua khu văn phòng lớn, bước vào phòng làm việc của mình và cầm lấy điện thoại nội bộ.
"Chị Từ, thông báo cho toàn thể nhân viên, đúng 10 giờ họp tại phòng họp lớn."
Hòa Mộc, vì tránh gây hiểu lầm, không đi cùng Mục Thanh Nhiễm vào công ty mà đến muộn vài phút. Khi cô đến, hầu hết mọi người đã ngồi vào vị trí làm việc.
Cô rõ ràng thấy có người vô tình bắt gặp ánh mắt mình, sau đó vội vàng tránh đi một cách không tự nhiên.
Cũng có thể hiểu được, nếu là cô, nhìn thấy video kia của sếp, có lẽ cũng không biết nên đối diện thế nào.
May mà vết thương trên trán nằm ở vị trí có thể che bằng tóc, nếu không không biết còn bị dựng nên bao nhiêu kịch bản máu chó.
Nhà tài trợ, bao nuôi, bạo lực gia đình?
Nghe thôi cũng thấy đủ "kịch tính."
Đúng 10 giờ.
Mục Thanh Nhiễm đứng thẳng trên bục di động của phòng họp lớn, dáng vẻ nghiêm trang.
"Tôi biết hôm qua mọi người đều nhận được một email, và tôi cũng biết mọi người đang rất thắc mắc. Vì vậy, hôm nay đặc biệt triệu tập mọi người để làm rõ việc này."
Phần lớn nhân viên ngồi dưới tỏ vẻ nặng nề. Lần đầu tiên nhìn thấy video đó, cảm xúc thực sự khó mà chấp nhận được.
Một người lãnh đạo mạnh mẽ và xuất sắc như vậy, trước sức ép của tư bản, lại bị đè ép đến mức không ngẩng đầu lên được.
Lúc này, Hòa Mộc đứng dậy, bước lên bục.
"Tôi nghĩ việc này để tôi giải thích thì hợp lý hơn."
Mục Thanh Nhiễm không nói gì, cô muốn xem Hòa Mộc sẽ xử lý thế nào.
"Tôi không biết ai lại quay loại video đó, nhưng việc phát tán nó chắc chắn không phải do người tử tế làm." Hòa Mộc nói với giọng điệu hơi bông đùa. "Mọi người ngồi đây đều làm việc với Mục tổng lâu hơn tôi. Chắc hẳn ai cũng biết chị ấy là người có năng lực thế nào."
Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Nếu chỉ cắt ghép một phần sự việc, việc lan truyền tin đồn 'bao nuôi' cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, tôi tin rằng mọi người đều có khả năng phán đoán. Từ 'bao nuôi' bằng bất cứ cách nào cũng không thể gắn liền với Mục tổng."
Biểu cảm của một số nhân viên dưới khán đài có sự thay đổi.
"Đúng vậy, Mục tổng quả thật quá quyến rũ, tôi từng có những suy nghĩ không nên có về cô ấy." Hòa Mộc quan sát biểu cảm của mọi người, cô biết nếu phủ nhận hoàn toàn, sẽ chẳng ai tin.
Nói đến đây, cô dừng lại.
Nhân viên bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Nếu là một buổi họp thông thường, không ai dám trắng trợn như vậy. Nhưng sau sự kiện tối qua, hình ảnh uy nghiêm của sếp trong mắt họ ít nhiều đã bị lung lay.
"Không biết ai đã cố ý chỉ quay một nửa đoạn video," Hòa Mộc nói tiếp, "thực tế là Mục tổng đã bỏ đi ngay lúc đó. Còn tôi, việc cuối cùng quyết định đầu tư vào KM là bởi các cổ đông của tập đoàn Hòa thị đều rất tin tưởng Mục tổng. Tôi chẳng qua chỉ dựa vào lợi ích của gia đình, làm mình làm mẩy một chút mà thôi."
Cô chỉ là một nhà đầu tư của KM. Dù có bị giảm hình ảnh trong mắt nhân viên, cũng không ảnh hưởng quá lớn. Cùng lắm sau này cô ít can thiệp vào công việc của KM hơn.
Nhưng vị trí lãnh đạo trung tâm của Mục Thanh Nhiễm thì tuyệt đối không thể lung lay.
Đặt vào bất kỳ hoàn cảnh nào, đây cũng là cách giải thích hợp lý nhất.
"Hoà tổng lại đùa rồi." Lúc này, Mục Thanh Nhiễm đột ngột lên tiếng, "Tôi nghĩ rất nhiều người ngồi đây đều biết Tôn Tường, tổng giám đốc Tôn. Bản hợp đồng đó là do ông ấy ném cho tôi."
Hòa Mộc quay sang nhìn Mục Thanh Nhiễm, nhíu mày, ánh mắt như ngầm bảo cô không nên nói thêm.
Nhưng Mục Thanh Nhiễm phớt lờ tín hiệu ấy, tiếp tục: "Tôi luôn dựa vào năng lực để khẳng định bản thân, loại hợp đồng mang tính xúc phạm như vậy, tôi không thèm chấp nhận. Rất nhiều người trong các bạn đã đồng hành cùng tôi từ những ngày đầu KM khởi nghiệp. Mỗi trận chiến chúng ta giành thắng lợi đều là chiến thắng quang minh chính đại."
Dưới khán đài yên lặng như tờ.
Những lời của Mục tổng hoàn toàn đúng. KM có được thành tựu như ngày hôm nay đều nhờ vào năng lực kỹ thuật xuất sắc.
"Trước đây, khi Tôn Tường còn là cổ đông, giữa chúng tôi đã xảy ra một số mâu thuẫn. Là một người lãnh đạo, tôi vốn định gánh chịu một mình. Nhưng giờ đây, có kẻ cố tình lợi dụng việc này để tấn công KM, tôi buộc phải chia sẻ những chuyện không hay này với mọi người."
Giọng nói của Mục Thanh Nhiễm bình tĩnh nhưng đầy sức thuyết phục.
Nhân viên ngồi dưới không những không tỏ vẻ khinh miệt, mà còn cảm thấy kính nể hơn khi một người kiêu ngạo như Mục Thanh Nhiễm sẵn sàng tiết lộ chuyện này, chứng minh cô thực sự coi trọng họ.
Nhiều người bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã từng nghi ngờ cô.
"Còn một việc tôi cần phải thành thật với mọi người." Mục Thanh Nhiễm nắm lấy tay Hòa Mộc.
"Lẽ ra chuyện riêng của tôi không cần công khai, nhưng tôi và Hoà tổng đã quen biết hơn 10 năm. Mối quan hệ của chúng tôi đúng như những gì mọi người thấy. Nếu có ai không thể chấp nhận, tôi tôn trọng quyền rời đi của bạn."
Hòa Mộc nhìn Mục Thanh Nhiễm, một lúc lâu mà không nói được lời nào.
Mục Thanh Nhiễm khẽ cười, "Hoà tổng đã cống hiến rất nhiều cho KM trong khoảng thời gian qua, mọi người đều chứng kiến. Tôi không muốn mối quan hệ trong sáng của chúng tôi bị bóp méo. Điều đó là không công bằng cho cả tôi và cô ấy."
Dù chuyện sếp nữ thích phụ nữ có phần gây chấn động, nhưng nghĩ lại, nhiều người cảm thấy cũng không quá khó chấp nhận.
Quả thật, có rất nhiều điều mà họ đã tận mắt chứng kiến.
Cả hai vị lãnh đạo đều là những nữ cường nhân xuất sắc. Nói rằng ai đó bao nuôi ai khác, chẳng khác nào xúc phạm họ.
Mục tổng và Hoà tổng không phải kiểu người chỉ biết khoe mẽ và tiêu xài hoang phí. Xét về năng lực làm việc, họ còn giỏi hơn rất nhiều người đàn ông.
Hòa Mộc nhỏ giọng nói: "Chúng ta lúc nào thành quan hệ yêu đương rồi, đừng đùa nữa."
Mục Thanh Nhiễm đáp lại: "Em muốn phá hủy hình tượng của chị trước mặt mọi người à?"
Hòa Mộc: "Em đã nói rồi, việc này em sẽ xử lý ổn thỏa, chị không cần phải——"
Mục Thanh Nhiễm: "Dù sao thì mọi người sớm muộn cũng sẽ biết thôi."
Hòa Mộc ngẩn người, câu nói này có ý gì?
Có phải đang nói về mối quan hệ yêu đương của họ không?
Nhưng họ lúc nào nói là yêu nhau đâu?
Ngay cả khi thực sự ở bên nhau, họ cũng chưa bao giờ chính thức thổ lộ tình cảm, năm năm sau vẫn vậy, ngay cả một nụ hôn định tình cũng không có.
Mục Thanh Nhiễm có lẽ chỉ không muốn Hòa Mộc một mình gánh vác hết sai lầm này.
Hòa Mộc trong lòng thở dài.
Giám đốc nhân sự, Từ Lâm đứng dậy, tiếp lời: "Chúng ta là một công ty công nghệ, đội ngũ nhân sự rất đa dạng, chuyện tình cảm là chuyện riêng tư của mỗi người, tôi tin mọi người sẽ không quá chỉ trích. Cá nhân tôi cảm thấy hai vị giám đốc rất xứng đôi, đều tài giỏi và quyến rũ."
Hiện tại, môi trường đã khoan dung hơn nhiều so với trước đây. Mặc dù vẫn có người không thể chấp nhận, nhưng đối với phần lớn mọi người, miễn là không ảnh hưởng đến bản thân họ, thì chẳng có gì không thể hiểu được.
Mục Thanh Nhiễm lại nói: "Việc này thực ra rất đơn giản, chỉ là Hoà tổng thấy tôi bị người khác ức hiếp, liền giúp tôi giải quyết, nhưng lại bị cắt xén thành đoạn video gây hiểu lầm. Video này đang lan truyền trong hệ thống email nội bộ, ảnh hưởng rất xấu đến công ty, tôi sẽ nhờ cảnh sát can thiệp điều tra. Nếu có nhân viên nào tham gia, mong các bạn có thể tới gặp giám đốc Từ để thừa nhận. Nếu cuối cùng bị phát hiện, chắc chắn sẽ rất khó tồn tại trong ngành này."
Câu nói này, mặc dù giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng lại đầy uy lực.
Tuy nhiên, chính sự uy nghiêm này lại khiến nhiều người cảm thấy an tâm, đây vẫn là vị Mục tổng quyết đoán mà họ quen biết.
Tâm lý sùng bái người tài luôn tồn tại. Chỉ cần bạn đủ xuất sắc, là yêu đàn ông hay đàn bà, thực tế chẳng ai quá quan tâm.
Cũng suy nghĩ lại, Mục tổng và Hoà tổng, hai người phụ nữ mạnh mẽ, xuất sắc như vậy mà lại ở bên nhau, ngược lại còn khá hợp nhau.
Dù sao, người xứng đáng với họ, mà nói thật, cũng khó mà tìm ra.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Tô Lê đến văn phòng của Hòa Mộc, nhướng mày nói: "Không tồi đâu, tiểu Hòa tổng, chưa được bao lâu mà đã mang được Mục tổng về nhà rồi."
__ Mang cô ấy về nhà à? Là Mục tổng các cô đưa tôi về nhà thì có!
Hòa Mộc thầm chửi trong lòng.
Bề ngoài, cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Có gì đáng ngạc nhiên đâu?"
"Không ngạc nhiên, không ngạc nhiên, hai người thật sự là một cặp trời sinh." Tô Lê vừa nở nụ cười nửa miệng, ngay lập tức lại biến sắc, "Dù tôi cũng muốn chúc phúc hai người, nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện này. Còn có chuyện phiền phức khác nữa."
"Chuyện gì?" Hòa Mộc hỏi.
"Tôi nghe nói trước kia ngân hàng Cẩm Thành nói sẽ duyệt khoản vay đó, giờ lại đột ngột từ chối. Tôi đã hỏi một số người phụ trách, và cả cô Khâu trước đây đã giúp đỡ, tất cả đều nói gần đây phía trên yêu cầu thắt chặt tín dụng, không thể duyệt số tiền lớn như vậy." Tô Lê nói.
Hòa Mộc cau mày.
Khoản vay gần như sắp được duyệt, nhưng lại đột ngột thay đổi quyết định. Nếu cần phải thắt chặt tín dụng, ngay từ đầu sao lại mở rộng như vậy?
"Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ làm rõ." Hòa Mộc đáp.
Tô Lê nói: "Vậy còn dự án của Nhiễm tổng, cần bao nhiêu vốn..."
Hòa Mộc nói: "Không sao, tôi sẽ nghĩ cách."
"Vậy tôi đi làm việc tiếp." Tô Lê nghiêng người chào một cái rồi rời khỏi văn phòng.
Hòa Mộc gọi điện cho cấp dưới của công ty đầu tư Phong Diệp, cô không đến nỗi bị số tiền này làm khó.
Giải quyết xong chuyện tài chính, cô lại gọi điện cho Khâu Hân.
"Alô, nhị tỷ."
__ "Chắc em muốn hỏi về khoản vay đó phải không?"
Bên kia điện thoại nhanh chóng đoán ra cô muốn nói gì.
"Đúng vậy."
__ "Chuyện này chúng ta gặp mặt rồi nói."
"Được, vậy khi nào chị rảnh."
"..."
Hòa Mộc và Khâu Hân hẹn gặp nhau xong, đặt điện thoại xuống.
Từ giọng điệu trong cuộc gọi, có vẻ như là có lý do không thể công khai.
Cuối giờ làm việc, Hòa Mộc và Mục Thanh Nhiễm tự nhiên đi chung thang máy xuống lầu.
Nhưng vẻ mặt của cả hai không còn tự nhiên nữa.
Sau cuộc họp sáng nay, cả hai đều có nhiều việc phải làm, không có thời gian nói về chuyện trong cuộc họp.
Bây giờ, khi có chút thời gian rảnh, họ lại không biết phải làm sao để đối diện.
Đột nhiên chuyển từ quan hệ căng thẳng trước đây thành đôi tình nhân cũng có chút khó xử.
Thang máy đến tầng 1, cả hai không tương tác mà bước ra ngoài.
Một cô gái mặc váy ngắn, tóc buộc hai đuôi ngựa đứng bên cạnh xe của Mục Thanh Nhiễm, hai tay ôm trước ngực, mặt mày cau lại, dường như không hài lòng với chiếc xe này.
"Cô tên là Mục Thanh Nhiễm à? Tên thật hay." Cô gái nhìn thấy họ đến, nở một nụ cười, "Nhà tôi rất giàu, sao cô không thử đổi sang một người chủ mới?"
"Ngay cả xe tốt cũng không muốn mua cho cô, hiện tại chủ nhân của cô quá tiết kiệm rồi."
Cô ta vô tình nhìn thấy video của Mục Thanh Nhiễm trong một nhóm các con nhà giàu, từ ngoại hình, giọng nói, đến khí chất lạnh lùng, tất cả đều là hình mẫu người yêu hoàn hảo trong tưởng tượng của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro