Chương 12
---
Vu Chu ngước mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Tô Xướng xuất hiện trong phòng nghỉ.
Chị mặc một chiếc áo sơ mi nữ màu xanh rêu đậm, cổ áo cài hờ hững, tay áo cũng xắn lên một cách tùy tiện, phối với chiếc quần tây hơi rộng thùng thình, bộ quần áo nhìn có chút nghiêm túc, nhưng chị lại nhét ống quần vào đôi bốt Martin đế bằng cao đến mắt cá chân.
Cách ăn mặc này chính là kiểu ăn mặc của những người sống trong nhung lụa. Nó có nghĩa là, những người này vào giữa mùa hè sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến ảnh hưởng của thời tiết.
Thông thường là từ căn hộ cao cấp có điều hòa mát lạnh, sau đó bước vào thang máy, lên một chiếc xe sang trọng đã bật sẵn điều hòa, rồi lái thẳng đến bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà văn phòng sang trọng.
Tiếp tục lên thang máy, vào công ty, một giọt mồ hôi cũng không có, không cho mặt trời ngang ngược một chút cơ hội nào.
Chị rất cao ráo, dáng người lại đẹp, mặc gì cũng như mắc áo, nên Vu Chu nhìn quần áo của chị trước, rồi mới ngước lên ngắm nhìn gương mặt của chị.
*Mắc áo ở đây là bờ vai móc áo.
Tóc đã cắt ngắn, mái tóc dài đến xương quai xanh, một bên xõa dài đến má, một bên giấu sau tai, trong mái tóc còn ẩn hiện một lọn tóc nhuộm highlight màu xám khói.
Vu Chu khẽ nhíu mày, Tô Xướng trước đây luôn là một mái tóc đen dài giản dị, chưa bao giờ thích nhuộm màu gì, có lần nàng lướt Weibo thấy ảnh liền nói muốn xem chị nhuộm màu xám khói, chị cũng chỉ liếc qua, nói không có thời gian.
Không ngờ khi gặp lại, Tô Xướng lại để kiểu tóc này.
Chị ấy luôn làm những việc khiến người ta suy nghĩ miên man, mọi suy nghĩ đều bị chị ấy khuấy động đến rối loạn khi mà chị còn chưa mở miệng nói một câu nào.
Vu Chu cùng Bành Hướng Chi đứng dậy, Tô Xướng một tay đút túi, một tay cầm điện thoại đi tới.
Môi rất nhạt, hình như là không trang điểm, nhưng vẫn đẹp như vậy, vẫn trắng trẻo như vậy, dường như chia tay không mang đến cho chị ấy bất kỳ ảnh hưởng nào.
Đầu tiên là nhướn mày cười chào Bành Hướng Chi, sau đó chị khẽ đưa tay ra khỏi túi, tự nhiên bắt tay với Vu Chu.
Vu Chu theo bản năng đưa tay ra.
Tô Xướng nhẹ nhàng nắm lấy: "Vu lão sư."
Nghiêng nửa người, vừa bắt tay là buông ra ngay, rồi không chút do dự cùng Bành Hướng Chi đi vào trong.
Không giả vờ là không quen biết rồi nói lần đầu gặp mặt, cũng không nói đã lâu không gặp.
Chỉ một tiếng, "Vu lão sư".
Nhưng mùi nước hoa chị ấy dùng lại quen thuộc đến thế, "冥府之路" (Đường xuống địa ngục), thoang thoảng vươn mùi hương, khiến Vu Chu không thể thản nhiên diễn vai người xa lạ.
*"冥府之路" (Míngfǔ zhī lù) là tên tiếng Trung của một loại nước hoa nổi tiếng. Trong tiếng Anh, nó được biết đến với tên "Passage d'Enfer" (có nghĩa là "Đường xuống Địa ngục"). Đây là một loại nước hoa của hãng L'Artisan Parfumeur.
Diễn viên lồng tiếng cũng là diễn viên mà, nàng đi theo phía sau, tự giễu cười.
Nàng nghe thấy chị ấy và Bành Hướng Chi ở phía trước khẽ hỏi mấy người khác khi nào đến, lại hỏi hôm nay kỹ thuật viên âm thanh là ai.
"A7 hay A8?" Tô Xướng hỏi.
Nghe có vẻ như là số hiệu phòng thu.
"A7."
"Đổi sang A8 đi, điều hòa ở A8 tốt hơn."
Điều hòa ở A7 hơi cũ rồi, cứ bật nhiệt độ thấp là lại kêu vo vo, ảnh hưởng đến việc thu âm, có khi còn không bật, nhưng Tô Xướng lại không chịu được nóng, điều hòa ở A8 mới thay, có chức năng im lặng.
"Đã sắp xếp xong cả rồi, tự cậu nói với anh Phong đi." Bành Hướng Chi liếc xéo cô một cái.
Vừa hay một người đàn ông trung niên gầy gò đi tới.
"Anh Phong, em muốn dùng A8." Tô Xướng đút tay vào túi quần, dựa vào tường cười.
Anh Phong rất nhiệt tình: "Tô Tô đến rồi à? Em cứ dùng đi, vốn dĩ hôm nay anh định để dành cho một dự án khác, nhưng vẫn chưa hẹn được."
Tô Xướng gật đầu cảm ơn anh Phong, nhìn Bành Hướng Chi, tay cầm điện thoại giơ lên, ngón trỏ vẽ một nửa vòng tròn nhỏ, Bành Hướng Chi liền rất ăn ý gửi tin nhắn thoại WeChat cho kỹ thuật viên âm thanh: "Điểm Điểm, đổi sang A8 nhé, em qua phòng đó ngay đi."
Vu Chu nghe cuộc trò chuyện của họ, tự mình nhìn những tấm áp phích dán trên tường.
Đó là những bộ phim điện ảnh và hoạt hình đã được lồng tiếng tại Studio này, đều là những tác phẩm lớn, bộ nào cũng quen thuộc.
Đợi Tô Xướng hàn huyên xong với anh Phong, ba người lại đi về phía A8.
Cánh cửa cách âm dày nặng, bốn phía đều là bông cách âm, không gian không quá lớn, điều hòa đã bật sẵn, cũng không cảm thấy ngột ngạt.
Nổi bật nhất là một dàn điều chỉnh âm thanh lớn, hai màn hình máy tính, kỹ thuật viên âm thanh Điểm Điểm đeo tai nghe ngồi trước dàn máy, đã điều chỉnh gần xong theo thói quen làm việc thường ngày.
Ở giữa là một tấm kính cách âm, có thể nhìn rõ tình hình thu âm phía sau tấm kính.
Vài sợi dây điện thô kéo dài ở trên thảm, hai khu vực thu âm, một bên là giá đỡ micro thẳng đứng, micro và tấm chắn tiêu âm đều được trang bị trên đó, trên giá đỡ micro còn treo thêm một chiếc tai nghe. Bên còn lại là thiết bị thu âm để bàn.
Bành Hướng Chi chào hỏi kỹ thuật viên âm thanh, bảo cô ấy lấy kịch bản ra, đưa một bản cho Tô Xướng. Lại kê ghế mời Vu Chu ngồi, rồi hỏi Tô Xướng: "Cậu đứng thu hay ngồi thu?"
"Đứng đi, vừa ăn cơm xong." Tô Xướng cúi đầu lật kịch bản.
"Má ơi, cậu ăn cơm sớm thế?" Bành Hướng Chi trách móc, "Vậy bữa chiều của chúng ta cậu đừng ăn nhé, tớ tiết kiệm tiền."
Vu Chu im lặng nhìn, cảm thấy thói quen sinh hoạt của họ rất... như là một hệ phái riêng.
12 giờ bắt đầu làm việc, ăn cơm xong rồi đến được gọi là "sớm", buổi chiều còn một bữa nữa sao?
Tô Xướng cười: "Không ăn, có thể quy đổi tiền cơm hộp rồi chuyển khoản cho tớ không?"
"Xùy, cậu thiếu tớ chút tiền này à."
Rất kỳ diệu, từng ngủ chung giường vài năm, lần đầu tiên với tư cách là người ngoài cuộc nhìn Tô Xướng làm việc và đùa giỡn. Thật sự là quá kỳ diệu.
"Vu lão sư thì sao," Tô Xướng vẫn cúi đầu đọc kịch bản, hỏi nàng một cách vô tư, như thể không phải đang hỏi, "Vu lão sư ăn chưa?"
Vu Chu hoàn hồn: "À, ăn rồi, ăn rồi. Cảm ơn."
"Phụt." Bành Hướng Chi đột nhiên bật cười.
"?" Vu Chu nhìn về phía cô ấy.
"Ha ha ha ha, sao cô lại nói cảm ơn vậy? Cô thú vị thật đấy."
"Ờ..." Đúng vậy, tại sao nàng lại nói cảm ơn nhỉ.
Tô Xướng mím môi, cũng cười nhạt.
"Được rồi, vào đi." Bành Hướng Chi nói.
Tô Xướng cầm kịch bản đi vào, đặt lên giá để kịch bản, bên trong có lẽ vẫn hơi nóng, chị theo thói quen lại xắn tay áo lên, rồi đeo tai nghe, khẽ lẩm bẩm thử một hai chữ.
Bành Hướng Chi nói vào micro của đạo diễn hỏi: "Nghe được không?"
Tô Xướng ra hiệu OK.
Bành Hướng Chi đứng trước dàn điều chỉnh âm thanh, hai tay chống lên mặt bàn, phía trước đặt kịch bản: "Cậu đọc thử một câu trước đi, tớ nghe thử."
Tô Xướng nói vào micro, cầm kịch bản lên, lướt qua một chút, rồi bắt đầu lồng tiếng câu đầu tiên.
"Được, dừng." Bành Hướng Chi nói.
Sau đó bật chế độ phát lại, âm thanh từ loa truyền ra, như thể đã được buff thêm, âm giọng ấm áp bao bọc lấy Vu Chu.
Bành Hướng Chi nghe kỹ: "Cái giá đỡ micro này hơi rung, cậu thu âm cẩn thận, đừng động lung tung đấy."
"Ừm. Vừa rồi tông giọng được không? Tớ có cần nâng cao một chút không?" Tô Xướng hỏi.
"Tớ thấy được rồi, cứ để vậy đi, cậu nhớ cảm giác khi thử âm." Bành Hướng Chi nói.
Tô Xướng lại không vội vàng thu âm, chỉ khẽ nghiêng mặt nhìn Vu Chu một cái.
Bành Hướng Chi quay đầu hỏi Vu Chu: "Tác giả đại đại thấy thế nào?"
"Rất tốt, rất tốt." Vu Chu nói.
Tô Xướng khẽ nhếch môi, quay đầu bắt đầu thu âm.
Vu Chu lạc thần trong giọng nói thanh thoát và cao quý của chị, nàng tự hỏi liệu hôm nay mình có phải đã ăn loại "bánh mì lặp lại" nào hay không, tại sao mỗi khi trả lời câu hỏi gì, nàng cũng đều lặp lại câu trả lời đến hai lần vậy?
Haizz, nàng cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết Hướng Vãn một mình ở nhà có buồn hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro